Nữ Phụ Là Vô Tội
-
Chương 17: Đi công tác
"Ai?" Tiêu Quy Ứng nhạy bén, quát lạnh một tiếng.
"Là ta là ta, đừng bắn." Tiết Tình chủ động đi ra ngoài, vẫn là trung thực được khoan hồng thì tốt hơn.
"Tiết sư thúc, Lưu Huỳnh công tử." Thấy người tới là Tiết Tình cùng Lưu Huỳnh, Tiêu Quy Ứng thần kinh căng thẳng lúc này mới buông lỏng.
"Thì ra Tiêu Các chủ không chỉ võ công cao siêu, đối với âm luật cũng khá." Lưu Huỳnh khách khí nói.
"Đâu có đâu có, cũng chỉ là nhất thời có cảm xúc mà phát thôi." Tiêu Quy Ứng cũng khách khí trả lời.
"Tiêu Các chủ tấu nhạc tràn ngập tưởng niệm tình cảm, lúc nhanh lúc chậm, cảm xúc dao động thật lớn."
"Xem ra Lưu Huỳnh công tử cũng là người tinh thông âm luật, ta thật là đang nhớ một vị bằng hữu, mấy ngày trước lúc chia xa thân thể nàng không tốt, không biết nàng hiện tại thế nào." Tiêu Quy Ứng thở dài.
Nào chỉ là bằng hữu thông thường, mà còn là ý trung nhân, mà giờ nàng ta 1 ngày 24 giờ đều ở hoang mạc động dục với Diêm Minh, thân thể có thể tốt mới là lạ.
"Tiêu Các chủ yên tâm, bằng hữu của ngươi nhất định sẽ được trời cao phù hộ, gặp nguy hóa lành." Tiết Tình nói là nói thật, chờ bọn vai phụ đều đã chết gần hết rồi, nàng sẽ cùng một người nam nhân khác ở chung một chỗ sống hạnh phúc, chỉ là Tiêu Quy Ứng, khi đó ngươi cũng đã chết.
"Đa tạ Tiết sư thúc nói tốt, chỉ hy vọng như thế." Tiêu Quy Ứng ôm quyền nói cám ơn.
Ba người đang nói chuyện, một tiểu đệ tử Linh Vũ phái đã chạy tới, thở hồng hộc nói: "Tiết Tình sư thúc, rốt cuộc tìm được người, Chưởng môn đang tìm người đấy."
"Tìm ta? Có chuyện gì?" Tiết Tình kỳ quái hỏi, nàng mới từ chỗ Phương Vân rời đi chưa tới một canh giờ,
"Đệ tử cũng không biết, a, đúng rồi, Chưởng môn kêu Lưu Huỳnh sư huynh cũng đi tới."
Tiết Tình cùng Lưu Huỳnh liếc mắt nhìn nhau, lại cùng nhau nhìn về phía Tiêu Quy Ứng. Tiêu Quy Ứng vội nói: "Hai vị có chuyện phải đi vội, Tiêu mỗ xin cáo từ."
"Uh, vậy chúng ta cáo từ." Tiết Tình gật đầu một cái, cùng Lưu Huỳnh đi trở về.
Phương Vân đang chờ ở thư phòng, tay nắm chặt tín thư, thấy Tiết Tình tới liền nói: "Tình nhi, lại đây, ta vừa nhận được tín thư của Động Trù."
Hỏng bét, Động Trù là ai, là một vai quần chúng sao, Tiết Tình không có ấn tượng, sao bây giờ, nàng không biết cái người này là người nào, cũng may Lưu Huỳnh đã nói: "Sư phụ? Trong thư đó sư phụ nói cái gì?"
Sư Phụ Lưu Huỳnh cũng chính là Nhị Sư Huynh Tiết Tình chưa từng gặp mặt rồi, quả nhiên là vai quần chúng, không trách được Tiết Tình không biết.
"Nhị Sư Huynh hắn nói gì? Hắn vẫn khỏe chứ?" Tiết Tình phụ họa nói.
"Hắn còn có thể nói gì, còn không phải là như cũ, hết sạch tiền tới tìm chúng ta cấp thêm bạc a." Phương Vân tức giận hừ một tiếng.
Sư Phụ Lưu Huỳnh không phải nên rất uy vũ a, làm sao nghe được giống như tên gia hỏa luôn khiến người lo lắng.
"Sư phụ hắn vẫn như vậy. . . . . ." Lưu Huỳnh thất vọng, vốn là muốn nghe tin tức sư phụ đã tỉnh lại.
Tiết Tình không biết mình nên phản ứng gì, chỉ có thể theo Lưu Huỳnh than thở.
Phương Vân không để ý tới hai người bọn họ, nói tiếp: "Vốn là tùy tiện tìm người đưa chút bạc là được, lần này, Tình nhi ta muốn để cho muội tự mình đi một chuyến."
"Cái gì? Để cho ta đi đâu? !" Nghe Phương Vân nói muốn để cho mình đi đưa tiền, Tiết Tình kinh ngạc hỏi, nàng vừa trở về còn chưa có ngồi ấm chỗ, tại sao lại để cho nàng đi công tác.
"Chuyện Võ Lâm minh ta đã nghĩ muốn bỏ qua, võ lâm nhiều người như vậy nhưng lại không có một người nào có thể đảm đương vị trí Võ lâm minh chủ, hôm nay nhận được tín thư của Động Trù, ta đột nhiên nghĩ đến, còn ai ngoài hắn ra thích hợp làm Võ Lâm Minh Chủ hơn." Phương Vân gấp thư lại, tự hào nói.
"Chưởng môn, ngươi muốn cho sư phụ lên làm Võ Lâm Minh Chủ? Nhưng hắn hiện tại. . . . . ." Lưu Huỳnh vội vàng nói, lại ngập ngừng.
"Ta hiểu rõ hắn hiện tại như thế nào, cho nên mới muốn cho hai người các ngươi đi, hắn luôn luôn yêu thương Tình nhi, lời Tình nhi nói, không chừng hắn có thể nghe."
Lưu Huỳnh lắc đầu: "Sư phụ sẽ không nghe bất cứ lời khuyên của ai đâu."
Tiết Tình vẫn không hiểu ra sao: "Sư tỷ, ý của tỷ là để cho ta đi khuyên Nhị Sư Huynh lên làm Võ Lâm Minh Chủ sao?"
"Mười lăm năm trước chinh chiến hoang mạc, hắn là công thần lớn nhất, nếu là lời của hắn, nói không chừng thật có thể thành công thành lập Võ Lâm minh, Tình nhi, tương lai võ lâm Trung Nguyên liền giao cho muội rồi !"
"Đừng nói nghiêm trọng như vậy. . . . . ." Tiết Tình rụt đầu lại, đột nhiên để cho nàng cứu vớt muôn dân trăm họ, trở thành đấng cứu thế, nàng có chút không thích ứng được: "Chỉ là, nếu như là có thể khuyên Nhị Sư Huynh làm Võ Lâm Minh Chủ, ta nguyện ý thử một chút." Nếu quả thật khiến Động Trù thành Võ Lâm Minh Chủ, vậy tình tiết trong nguyên tác cũng sẽ bị thay đổi, con đường này, Tiết Tình nguyện ý đi thử một chút .
"Lưu Huỳnh, ngươi cũng đi, Tiết Tình hiện tại không có võ công, trên đường cần người bảo vệ, hơn nữa ngươi cũng 2, 3 năm không có gặp Động Trù rồi."
Lưu Huỳnh gật đầu: "Được." Hắn là cái bóng của Tiết Tình, Tiết Tình đi nơi nào, hắn đương nhiên muốn đi theo nơi đó.
Tiết Tình rất muốn hỏi Lưu Huỳnh sư phụ hắn là hạng người gì, nhưng nàng không thể hỏi, sẽ rất kỳ quái.
"Vừa trở về lại phải đi, có mệt không?" Tiết Tình đang lúc thu dọn hành lý, hỏi Lưu Huỳnh.
"Cùng sư thúc ở một chỗ, ở nơi nào cũng giống nhau ." Lưu Huỳnh đáp.
Này, tiểu tử, ngươi biết cái này gọi là thổ lộ không? Quá thẳng thắn rồi, Tiết Tình có chút chịu không nổi, vội nói sang chuyện khác: "Cầu Lũ Sơn cách nơi này có xa lắm không? Không biết Tiểu Mã có thể chịu đựng hay không."
"Ở phía tây Linh Vũ phái, không tính là quá xa, chỉ đi qua Đoạn Kiếm sơn trang là đến."
"Phải đi qua Đoạn Kiếm sơn trang sao?" Tiết Tình nhíu mày hỏi.
"Vâng"
Rốt cuộc có thể đem kiếm trong tay áo đáng chết tháo hết bảo thạch đi.
"Lưu Huỳnh, chúng ta thuận đường đi Đoạn Kiếm sơn trang một chuyến."
"Phải, Đoạn Kiếm sơn trang cùng Linh Vũ phái xưa nay giao hảo khá tốt, nên đi bái phỏng." Lưu Huỳnh nói.
. . . . . . Cả vùng đất Trung Nguyên mênh mông không phải đều cùng Linh Vũ phái giao hảo tốt hay sao? Tiết Tình nghĩ không ra, ngay cả Côn Luân cung nhân duyên kém nhất, cũng biểu lộ cực kỳ tôn trọng, Linh Vũ phái, ngươi chính là đóa hoa giao tiếp (1) sao.
Tiểu Mã của Tiết Tình ngày hôm qua mới vừa lên núi được ăn một bữa cỏ dại tươi tốt, hôm nay lại bị người dắt xuống núi, tâm tình cực kỳ không tốt, vó ngựa đạp đổ nhiều đệ tử Linh Vũ phái.
"Sư thúc! Ngựa này tính tình quá ác liệt! Chúng ta không đối phó được." Một đệ tử buồn bã hướng Tiết Tình nhờ giúp đỡ.
Tiết Tình đứng thật xa, khó khăn gật đầu: "Thời kỳ trưởng thành, tính tình thật ngông cuồng, Lưu Huỳnh làm sao còn chưa tới, các ngươi thử lại đi."
Đừng xem cái con ngựa này tuy nhỏ, còn có một ánh mắt vô tội, nhưng nó giờ phút này tán phát khí phách tựa như con hổ trong bức họa treo trên tường nhà ông ngoại lúc Tiết Tình còn bé đến thấy, mũi của nó giống như dùng com-pa vẽ ra, phun ra ngọn lửa tức giận rất nóng rực như Godzilla.
Tiểu Mã gào thét một tiếng, vung lên vó trước, giẫm ở một đệ tử ngã xuống, đệ tử kêu rên một tiếng, Tiết Tình gấp đến độ nhàu nát khăn tay, Lưu Huỳnh làm sao còn chưa tới, trừ hắn ra không ai có thể đối phó ác liệt mã này. Tuy nói con ngựa này là đực , Tiết Tình vẫn cảm thấy ngựa này là đồng tính luyến ái, chưa bao giờ cho Tiết Tình sắc mặt tốt, ở trước mặt Lưu Huỳnh lại giống như Hãn Huyết Bảo Mã một dạng, cuối cùng Tiết Tình rút ra một kết luận, có thể do mỗi lần đều là Lưu Huỳnh ôm cỏ khô đút ngựa ăn, còn mình chưa bao giờ đút cho nó ăn.
Một đống người ồn áo huyên náo, đột nhiên một bóng dáng màu vàng nhảy qua, rơi vào bên cạnh Tiểu Mã, con ngựa kia nhấc chân lên tính đạp người bên cạnh, đệ tử nằm dưới đất gấp đến độ hô to: "Tiêu Các chủ! Mau lui lại sau! Con ngựa kia điên rồi!"
Tiêu Quy Ứng một tay ghìm chặt dây cương ngựa, một cái tay khác giữ chặt cổ ngựa, Tiểu Mã hí vang một tiếng, vuốt ve bờm ngựa.
"Tiêu Quy Ứng!" Tiết Tình vội vã kêu.
Tiểu Mã lại an tĩnh, hai vó trước giẫm nhỏ trên mặt đất, hừ mấy tiếng.
"Tiết sư thúc, xe của người ở đâu, ta giúp người cột ngựa." Tiêu Quy Ứngmỉm cười, lễ độ nói.
"Không cần, ngươi là khách tại sao có thể để cho ngươi làm việc, chờ Lưu Huỳnh tới giao cho hắn là được."
"Ta mới vừa rồi thấy hắn cầm nhiều bao phục lớn, sợ rằng không thể giúp, sư thúc không nên khách khí, chút việc nhỏ mà thôi."
Tiết Tình cũng không có ý cự tuyệt nữa, nói: "Đa tạ, vậy làm phiền Tiêu Các chủ rồi." Nói cho cùng vẫn là chính nàng chọc cho mình phiền toái, mấy đại bao phục này đều là y phục, đồ trang sức, cùng. . . . . . bạc của nàng.
Rất không tự nhiên đi cùng Tiêu Quy Ứng đỉnh núi xuống chân núi, Tiêu Quy Ứng tự mình cột xe ngựa, Tiết Tình nhìn bộ dáng Tiêu Quy Ứng khom người loay hoay cương ngựa, không trách được tất cả mọi người đều thích hắn, một chút dáng vẻ Các chủ cũng không có, nhưng là Tiết Tình sẽ không vì một chút ân huệ nho nhỏ mà bị thu mua.
Xe ngựa cũng sửa sang lại thỏa đáng, Lưu Huỳnh còn chưa tới.
"Thế nào còn chưa tới, Tôn Phóng ngươi đi xem một chút."
"Sư thúc, Lưu Huỳnh sư huynh vác ba bọc quần áo vô cùng to lớn, còn kiên trì không để cho người khác đụng vào, ngài vẫn là chờ một chút."
Tiết Tình trên mặt xấu hổ một hồi, thật có nhiều đồ như vậy a, thời điểm nàng dọn dẹp cảm thấy đều là nhu phẩm cần thiết nha.
Tiêu Quy Ứng cũng ở lại , trong lúc tán gẫu hắn đột nhiên hỏi Tiết Tình: "Sư thúc, người có biết Nam Cung thế gia không?"
Một giọt mồ hôi từ cái trán Tiết Tình chảy xuống, nàng làm bộ rất nóng phẩy tay quạt cho mình: "Nghe qua, nhưng là, xin lỗi, không hiểu rõ lắm."
Tiêu Quy Ứng tự giễu cười: "Trách ta, quên, sư thúc mặc dù bối phận cao, trên thực tế tuổi còn nhỏ hơn ta, chuyện cách đây nhiều năm như vậy làm sao ngươi có thể biết."
Tiết Tình cúi đầu, nàng biết, thậm chí so với những tiền bối giang hồ kia càng rõ ràng hơn, nhưng là. . . . . Cũng không thể nói cho ngươi biết! Cũng không thể nói cho ngươi biết!
(1) đóa hoa giao tiếp: đĩ quý phái; đĩ sang; gái đẹp chuyên tiếp khách thuê; gái chỉ thích ăn chơi (chỉ người phụ nữ có tài giao tiếp trong xã hội xưa, mang ý khinh miệt )
"Là ta là ta, đừng bắn." Tiết Tình chủ động đi ra ngoài, vẫn là trung thực được khoan hồng thì tốt hơn.
"Tiết sư thúc, Lưu Huỳnh công tử." Thấy người tới là Tiết Tình cùng Lưu Huỳnh, Tiêu Quy Ứng thần kinh căng thẳng lúc này mới buông lỏng.
"Thì ra Tiêu Các chủ không chỉ võ công cao siêu, đối với âm luật cũng khá." Lưu Huỳnh khách khí nói.
"Đâu có đâu có, cũng chỉ là nhất thời có cảm xúc mà phát thôi." Tiêu Quy Ứng cũng khách khí trả lời.
"Tiêu Các chủ tấu nhạc tràn ngập tưởng niệm tình cảm, lúc nhanh lúc chậm, cảm xúc dao động thật lớn."
"Xem ra Lưu Huỳnh công tử cũng là người tinh thông âm luật, ta thật là đang nhớ một vị bằng hữu, mấy ngày trước lúc chia xa thân thể nàng không tốt, không biết nàng hiện tại thế nào." Tiêu Quy Ứng thở dài.
Nào chỉ là bằng hữu thông thường, mà còn là ý trung nhân, mà giờ nàng ta 1 ngày 24 giờ đều ở hoang mạc động dục với Diêm Minh, thân thể có thể tốt mới là lạ.
"Tiêu Các chủ yên tâm, bằng hữu của ngươi nhất định sẽ được trời cao phù hộ, gặp nguy hóa lành." Tiết Tình nói là nói thật, chờ bọn vai phụ đều đã chết gần hết rồi, nàng sẽ cùng một người nam nhân khác ở chung một chỗ sống hạnh phúc, chỉ là Tiêu Quy Ứng, khi đó ngươi cũng đã chết.
"Đa tạ Tiết sư thúc nói tốt, chỉ hy vọng như thế." Tiêu Quy Ứng ôm quyền nói cám ơn.
Ba người đang nói chuyện, một tiểu đệ tử Linh Vũ phái đã chạy tới, thở hồng hộc nói: "Tiết Tình sư thúc, rốt cuộc tìm được người, Chưởng môn đang tìm người đấy."
"Tìm ta? Có chuyện gì?" Tiết Tình kỳ quái hỏi, nàng mới từ chỗ Phương Vân rời đi chưa tới một canh giờ,
"Đệ tử cũng không biết, a, đúng rồi, Chưởng môn kêu Lưu Huỳnh sư huynh cũng đi tới."
Tiết Tình cùng Lưu Huỳnh liếc mắt nhìn nhau, lại cùng nhau nhìn về phía Tiêu Quy Ứng. Tiêu Quy Ứng vội nói: "Hai vị có chuyện phải đi vội, Tiêu mỗ xin cáo từ."
"Uh, vậy chúng ta cáo từ." Tiết Tình gật đầu một cái, cùng Lưu Huỳnh đi trở về.
Phương Vân đang chờ ở thư phòng, tay nắm chặt tín thư, thấy Tiết Tình tới liền nói: "Tình nhi, lại đây, ta vừa nhận được tín thư của Động Trù."
Hỏng bét, Động Trù là ai, là một vai quần chúng sao, Tiết Tình không có ấn tượng, sao bây giờ, nàng không biết cái người này là người nào, cũng may Lưu Huỳnh đã nói: "Sư phụ? Trong thư đó sư phụ nói cái gì?"
Sư Phụ Lưu Huỳnh cũng chính là Nhị Sư Huynh Tiết Tình chưa từng gặp mặt rồi, quả nhiên là vai quần chúng, không trách được Tiết Tình không biết.
"Nhị Sư Huynh hắn nói gì? Hắn vẫn khỏe chứ?" Tiết Tình phụ họa nói.
"Hắn còn có thể nói gì, còn không phải là như cũ, hết sạch tiền tới tìm chúng ta cấp thêm bạc a." Phương Vân tức giận hừ một tiếng.
Sư Phụ Lưu Huỳnh không phải nên rất uy vũ a, làm sao nghe được giống như tên gia hỏa luôn khiến người lo lắng.
"Sư phụ hắn vẫn như vậy. . . . . ." Lưu Huỳnh thất vọng, vốn là muốn nghe tin tức sư phụ đã tỉnh lại.
Tiết Tình không biết mình nên phản ứng gì, chỉ có thể theo Lưu Huỳnh than thở.
Phương Vân không để ý tới hai người bọn họ, nói tiếp: "Vốn là tùy tiện tìm người đưa chút bạc là được, lần này, Tình nhi ta muốn để cho muội tự mình đi một chuyến."
"Cái gì? Để cho ta đi đâu? !" Nghe Phương Vân nói muốn để cho mình đi đưa tiền, Tiết Tình kinh ngạc hỏi, nàng vừa trở về còn chưa có ngồi ấm chỗ, tại sao lại để cho nàng đi công tác.
"Chuyện Võ Lâm minh ta đã nghĩ muốn bỏ qua, võ lâm nhiều người như vậy nhưng lại không có một người nào có thể đảm đương vị trí Võ lâm minh chủ, hôm nay nhận được tín thư của Động Trù, ta đột nhiên nghĩ đến, còn ai ngoài hắn ra thích hợp làm Võ Lâm Minh Chủ hơn." Phương Vân gấp thư lại, tự hào nói.
"Chưởng môn, ngươi muốn cho sư phụ lên làm Võ Lâm Minh Chủ? Nhưng hắn hiện tại. . . . . ." Lưu Huỳnh vội vàng nói, lại ngập ngừng.
"Ta hiểu rõ hắn hiện tại như thế nào, cho nên mới muốn cho hai người các ngươi đi, hắn luôn luôn yêu thương Tình nhi, lời Tình nhi nói, không chừng hắn có thể nghe."
Lưu Huỳnh lắc đầu: "Sư phụ sẽ không nghe bất cứ lời khuyên của ai đâu."
Tiết Tình vẫn không hiểu ra sao: "Sư tỷ, ý của tỷ là để cho ta đi khuyên Nhị Sư Huynh lên làm Võ Lâm Minh Chủ sao?"
"Mười lăm năm trước chinh chiến hoang mạc, hắn là công thần lớn nhất, nếu là lời của hắn, nói không chừng thật có thể thành công thành lập Võ Lâm minh, Tình nhi, tương lai võ lâm Trung Nguyên liền giao cho muội rồi !"
"Đừng nói nghiêm trọng như vậy. . . . . ." Tiết Tình rụt đầu lại, đột nhiên để cho nàng cứu vớt muôn dân trăm họ, trở thành đấng cứu thế, nàng có chút không thích ứng được: "Chỉ là, nếu như là có thể khuyên Nhị Sư Huynh làm Võ Lâm Minh Chủ, ta nguyện ý thử một chút." Nếu quả thật khiến Động Trù thành Võ Lâm Minh Chủ, vậy tình tiết trong nguyên tác cũng sẽ bị thay đổi, con đường này, Tiết Tình nguyện ý đi thử một chút .
"Lưu Huỳnh, ngươi cũng đi, Tiết Tình hiện tại không có võ công, trên đường cần người bảo vệ, hơn nữa ngươi cũng 2, 3 năm không có gặp Động Trù rồi."
Lưu Huỳnh gật đầu: "Được." Hắn là cái bóng của Tiết Tình, Tiết Tình đi nơi nào, hắn đương nhiên muốn đi theo nơi đó.
Tiết Tình rất muốn hỏi Lưu Huỳnh sư phụ hắn là hạng người gì, nhưng nàng không thể hỏi, sẽ rất kỳ quái.
"Vừa trở về lại phải đi, có mệt không?" Tiết Tình đang lúc thu dọn hành lý, hỏi Lưu Huỳnh.
"Cùng sư thúc ở một chỗ, ở nơi nào cũng giống nhau ." Lưu Huỳnh đáp.
Này, tiểu tử, ngươi biết cái này gọi là thổ lộ không? Quá thẳng thắn rồi, Tiết Tình có chút chịu không nổi, vội nói sang chuyện khác: "Cầu Lũ Sơn cách nơi này có xa lắm không? Không biết Tiểu Mã có thể chịu đựng hay không."
"Ở phía tây Linh Vũ phái, không tính là quá xa, chỉ đi qua Đoạn Kiếm sơn trang là đến."
"Phải đi qua Đoạn Kiếm sơn trang sao?" Tiết Tình nhíu mày hỏi.
"Vâng"
Rốt cuộc có thể đem kiếm trong tay áo đáng chết tháo hết bảo thạch đi.
"Lưu Huỳnh, chúng ta thuận đường đi Đoạn Kiếm sơn trang một chuyến."
"Phải, Đoạn Kiếm sơn trang cùng Linh Vũ phái xưa nay giao hảo khá tốt, nên đi bái phỏng." Lưu Huỳnh nói.
. . . . . . Cả vùng đất Trung Nguyên mênh mông không phải đều cùng Linh Vũ phái giao hảo tốt hay sao? Tiết Tình nghĩ không ra, ngay cả Côn Luân cung nhân duyên kém nhất, cũng biểu lộ cực kỳ tôn trọng, Linh Vũ phái, ngươi chính là đóa hoa giao tiếp (1) sao.
Tiểu Mã của Tiết Tình ngày hôm qua mới vừa lên núi được ăn một bữa cỏ dại tươi tốt, hôm nay lại bị người dắt xuống núi, tâm tình cực kỳ không tốt, vó ngựa đạp đổ nhiều đệ tử Linh Vũ phái.
"Sư thúc! Ngựa này tính tình quá ác liệt! Chúng ta không đối phó được." Một đệ tử buồn bã hướng Tiết Tình nhờ giúp đỡ.
Tiết Tình đứng thật xa, khó khăn gật đầu: "Thời kỳ trưởng thành, tính tình thật ngông cuồng, Lưu Huỳnh làm sao còn chưa tới, các ngươi thử lại đi."
Đừng xem cái con ngựa này tuy nhỏ, còn có một ánh mắt vô tội, nhưng nó giờ phút này tán phát khí phách tựa như con hổ trong bức họa treo trên tường nhà ông ngoại lúc Tiết Tình còn bé đến thấy, mũi của nó giống như dùng com-pa vẽ ra, phun ra ngọn lửa tức giận rất nóng rực như Godzilla.
Tiểu Mã gào thét một tiếng, vung lên vó trước, giẫm ở một đệ tử ngã xuống, đệ tử kêu rên một tiếng, Tiết Tình gấp đến độ nhàu nát khăn tay, Lưu Huỳnh làm sao còn chưa tới, trừ hắn ra không ai có thể đối phó ác liệt mã này. Tuy nói con ngựa này là đực , Tiết Tình vẫn cảm thấy ngựa này là đồng tính luyến ái, chưa bao giờ cho Tiết Tình sắc mặt tốt, ở trước mặt Lưu Huỳnh lại giống như Hãn Huyết Bảo Mã một dạng, cuối cùng Tiết Tình rút ra một kết luận, có thể do mỗi lần đều là Lưu Huỳnh ôm cỏ khô đút ngựa ăn, còn mình chưa bao giờ đút cho nó ăn.
Một đống người ồn áo huyên náo, đột nhiên một bóng dáng màu vàng nhảy qua, rơi vào bên cạnh Tiểu Mã, con ngựa kia nhấc chân lên tính đạp người bên cạnh, đệ tử nằm dưới đất gấp đến độ hô to: "Tiêu Các chủ! Mau lui lại sau! Con ngựa kia điên rồi!"
Tiêu Quy Ứng một tay ghìm chặt dây cương ngựa, một cái tay khác giữ chặt cổ ngựa, Tiểu Mã hí vang một tiếng, vuốt ve bờm ngựa.
"Tiêu Quy Ứng!" Tiết Tình vội vã kêu.
Tiểu Mã lại an tĩnh, hai vó trước giẫm nhỏ trên mặt đất, hừ mấy tiếng.
"Tiết sư thúc, xe của người ở đâu, ta giúp người cột ngựa." Tiêu Quy Ứngmỉm cười, lễ độ nói.
"Không cần, ngươi là khách tại sao có thể để cho ngươi làm việc, chờ Lưu Huỳnh tới giao cho hắn là được."
"Ta mới vừa rồi thấy hắn cầm nhiều bao phục lớn, sợ rằng không thể giúp, sư thúc không nên khách khí, chút việc nhỏ mà thôi."
Tiết Tình cũng không có ý cự tuyệt nữa, nói: "Đa tạ, vậy làm phiền Tiêu Các chủ rồi." Nói cho cùng vẫn là chính nàng chọc cho mình phiền toái, mấy đại bao phục này đều là y phục, đồ trang sức, cùng. . . . . . bạc của nàng.
Rất không tự nhiên đi cùng Tiêu Quy Ứng đỉnh núi xuống chân núi, Tiêu Quy Ứng tự mình cột xe ngựa, Tiết Tình nhìn bộ dáng Tiêu Quy Ứng khom người loay hoay cương ngựa, không trách được tất cả mọi người đều thích hắn, một chút dáng vẻ Các chủ cũng không có, nhưng là Tiết Tình sẽ không vì một chút ân huệ nho nhỏ mà bị thu mua.
Xe ngựa cũng sửa sang lại thỏa đáng, Lưu Huỳnh còn chưa tới.
"Thế nào còn chưa tới, Tôn Phóng ngươi đi xem một chút."
"Sư thúc, Lưu Huỳnh sư huynh vác ba bọc quần áo vô cùng to lớn, còn kiên trì không để cho người khác đụng vào, ngài vẫn là chờ một chút."
Tiết Tình trên mặt xấu hổ một hồi, thật có nhiều đồ như vậy a, thời điểm nàng dọn dẹp cảm thấy đều là nhu phẩm cần thiết nha.
Tiêu Quy Ứng cũng ở lại , trong lúc tán gẫu hắn đột nhiên hỏi Tiết Tình: "Sư thúc, người có biết Nam Cung thế gia không?"
Một giọt mồ hôi từ cái trán Tiết Tình chảy xuống, nàng làm bộ rất nóng phẩy tay quạt cho mình: "Nghe qua, nhưng là, xin lỗi, không hiểu rõ lắm."
Tiêu Quy Ứng tự giễu cười: "Trách ta, quên, sư thúc mặc dù bối phận cao, trên thực tế tuổi còn nhỏ hơn ta, chuyện cách đây nhiều năm như vậy làm sao ngươi có thể biết."
Tiết Tình cúi đầu, nàng biết, thậm chí so với những tiền bối giang hồ kia càng rõ ràng hơn, nhưng là. . . . . Cũng không thể nói cho ngươi biết! Cũng không thể nói cho ngươi biết!
(1) đóa hoa giao tiếp: đĩ quý phái; đĩ sang; gái đẹp chuyên tiếp khách thuê; gái chỉ thích ăn chơi (chỉ người phụ nữ có tài giao tiếp trong xã hội xưa, mang ý khinh miệt )
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook