Nữ Phụ Không Thích Yêu
-
Chương 5: Bị bắt cóc
-Cô tham gia băng đảng với biệt hiệu là Warriors và đảm nhiệm phần giao dịch và hack các mã an ninh. Ngoài những hôm có việc quan trọng cần họp ra thì cô không cần phải tới để tránh ảnh hưởng tới việc học. Cô thầm nghĩ: “Không ngờ cái băng nhóm này tâm lí thế...“. Cô sớm có trọng trách quan trọng và được người trong băng nhóm tin tưởng và nhiều người quan tâm tới cô dù cô không mấy để ý. Họ cũng không giận hay lạ lẫm gì cả vì trong nhóm cũng không hề thiếu người như thế đó chính là Đại Boss của họ một người bí ẩn và rất ít xuất hiện. Cô ban đầu cũng tò mò nhưng kết quả tìm được dường như là con số 0 nên cô bỏ qua.
-Ngồi trong giờ học cô ngẫm lại thì mới nhận ra rằng bang White Death mà cô tham gia chính là cái bang sau này đã vì Kiều Linh mà truy đuổi cô khắp thế giới và cũng bị Kiều Linh phản bội vạch trần các hoạt động của bang ra cho các bang nhóm khác rồi còn giả vờ ngây thơ không biết gì mới ghê chứ. Cô tặc lưỡi dù sao cũng không phải việc của cô cái bang đó hủy diệt hay không thì chả liên quan gì tới cô hết. Nhưng cho tới lúc xảy ra việc đó vẫn còn lâu lắm nên cô chả phải lo gì cả.
-”Bách Vân! Em thơ thẩn cái gì vậy? Mau lên giải bài này cho tôi!!!” Tiếng thét uy lực của cô dạy toán làm cô giật bắn mình. Thấy cả lớp cứ nhìn mình chằm chằm, cô ra khỏi chỗ đi tới bục giảng lấy viên phấn từ tay giáo viên và không khỏi nghe lời xỉa xói bên dưới:
-”Cô ta không biết làm đâu!”
-”Phải rồi! Cô ta sao thông minh bằng Kiều Linh! Phải không Kiều Linh!” Đứa con gái kia nói rồi quay qua hỏi Kiều Linh. Cô ta giả nhân giả nghĩa nói khách sáo:
-”Đừng có nói như vậy! Ai cũng có khuyết điểm mà!“. Cô nghe vậy mà điên hết cả người bóp chặt phấn rồi cô giáo hỏi cô:
-”Có làm được không?“. Không thèm đáp, cô viết kết quả phép toán rồi đi thẳng về chỗ không thèm để ý ai đang nói cái gì. Cả lớp được một pha bất ngờ trước thái độ của cô và cách cô làm.
-”Chà...có vẻ đây là IQ thật của em nhỉ?” cô giáo cười hài lòng rồi quay lên giải thích phép toán đó. Cô tự cười thầm khi liếc nhìn đám vừa nói xấu cô kia, trông thật là tội gương mặt của mấy cô nàng giờ trên nên méo xẹo khi cứ nhìn cô dễ dàng làm được như vậy. Nhìn đôi mắt ánh lửa kia làm cô đắc chí cười rồi quay lên bảng nghe giảng và cô đâu biết có một ánh mắt đang theo dõi cô nãy giờ...
-Giờ ra về...cô về muộn hơn mọi người vì trên đường ra ngoài cô gặp giáo viên nữ đang bê đồ rất nặng nhọc. Vì cái tính lười như hủi của cô ở thế giới kia đeo bám cô sang đây nên cô tính không giúp nhưng cơ thể này lại ngược lại. Tự động đi tới và bê giùm cô hai thùng đồ. Cô giáo kia lạ lùng nhìn cô rồi nói cảm ơn. Đem được về phòng giáo viên hai tay cô mệt mỏi buông thõng đi ra cổng về nhà. Thế nhưng chưa ra tới nơi thì có một đám người đeo khẩu trang đi tới chỗ cô một cách hùng hổ. Theo phản xạ cô lùi lại rồi chạy đi, tay lấy điện thoại gọi cho quản gia nhà mình. Quản gia vừa mới nói được một chữ thì bọn kia đã túm được tay cô và lôi đi một cách hung bạo. Điện thoại rơi xuống nền nhà rất mạnh kèm theo là tiếng gọi cô chủ đầy lo sợ của quản gia...
-Cô bị lôi tới một nhà kho cũ của trường học. Đây cũng là nơi cấm học sinh vào. Cô bị bắt trong tình trạng tay bị trói và mắt bị bịt lại bằng một chiếc khăn đen. Cô dựa vào bức tường đằng sau, đầu nghiêng nghiêng cử động và thấy đau đớn ở sau gáy. Chắc bọn chúng đã đánh vào gáy cô khi cô giãy giụa muốn trốn thoát.
-”Tỉnh rồi sao?~” giọng nói chua ngoa cố tình kéo dài để chọc tức cô. Giữ chút bình tĩnh cô hỏi giọng đầy lạnh lùng:
-”Đang ở đâu?”
-”Muốn biết sao?” giọng đó hỏi.
-”Không biết cũng được.” cô đáp rồi đâu quay về hướng khác như có ý khinh cô ta. Cô gái đó giận run cả người, tay nhỏ nhắn đánh cô thật mạnh. Cô ngã xuống, má trái đau nhói còn in vệt tay đánh. Cô ta thô bạo túm tóc cô để cô ngồi thẳng rồi tay kia giật chiếc khăn bịt mắt ra. Cô không mấy bất ngờ khi kẻ bắt cô tới đây là cô bạn cùng lớp đã nói xấu cô trong giờ. Phía sau cô ta là đồng minh cùng ghét cô gồm rất nhiều người. Đa số là con gái, giờ cô mới ngạc nhiên khi biết mình có nhiều anti-fan như vậy. Thấy vẻ mặt cô lộ vẻ bất ngờ cô ta nói:
-”Sao? Bị đánh dưới từng này người đủ chứ? Cho chừa cái tội vênh mặt trong giờ hôm nay đi!“. Nghe cô ta nói tới đây cô nhớ ra đây là một tình
tiết của truyện nhưng trước đó Bách Vân không bị đánh ở tội này sau đó Kiều Linh sẽ xuất hiện như một siêu nhân và lập công được người người đồn đại. Hóa ra đây là kế hoạch để tâng bốc Kiều Linh, muốn nổi tiếng thì làm cho thật đi...Mà thôi cô ta là tiểu thư sao mà dám động được. Nghĩ xong mà cô cười khinh một cái nói:
-”Thế cô chủ của mấy người đâu? Cái người mà chuẩn bị xông ra cứu tôi ấy...”
-”L...làm gì có đứa nào...” cô ta nhìn cô với ánh mắt hoảng hốt nói.
-”Thôi...tôi biết tỏng trò của mấy người rồi! Ra đây đi“. Cô quay mặt nhìn sang hướng khác rồi vô tình thấy Kiều Linh đi ra. Môi đỏ chót, phấn trắng đầy mặt rồi còn mắt kẻ phấn mắt màu xanh trông chả khác gì câu: 'Mắt xanh mỏ đỏ' người ta hay nói cả. Nhìn không hài hòa gì hết, gu thẩm mĩ cô ta cũng bựa thật cô nhìn mà nén cười không thôi. Tác giả còn miêu tả mặt Kiều Linh là đẹp tự nhiên, không son, không phấn nghe thật bủn rủn cả chân tay...
-Còn tiếp.......
-Ngồi trong giờ học cô ngẫm lại thì mới nhận ra rằng bang White Death mà cô tham gia chính là cái bang sau này đã vì Kiều Linh mà truy đuổi cô khắp thế giới và cũng bị Kiều Linh phản bội vạch trần các hoạt động của bang ra cho các bang nhóm khác rồi còn giả vờ ngây thơ không biết gì mới ghê chứ. Cô tặc lưỡi dù sao cũng không phải việc của cô cái bang đó hủy diệt hay không thì chả liên quan gì tới cô hết. Nhưng cho tới lúc xảy ra việc đó vẫn còn lâu lắm nên cô chả phải lo gì cả.
-”Bách Vân! Em thơ thẩn cái gì vậy? Mau lên giải bài này cho tôi!!!” Tiếng thét uy lực của cô dạy toán làm cô giật bắn mình. Thấy cả lớp cứ nhìn mình chằm chằm, cô ra khỏi chỗ đi tới bục giảng lấy viên phấn từ tay giáo viên và không khỏi nghe lời xỉa xói bên dưới:
-”Cô ta không biết làm đâu!”
-”Phải rồi! Cô ta sao thông minh bằng Kiều Linh! Phải không Kiều Linh!” Đứa con gái kia nói rồi quay qua hỏi Kiều Linh. Cô ta giả nhân giả nghĩa nói khách sáo:
-”Đừng có nói như vậy! Ai cũng có khuyết điểm mà!“. Cô nghe vậy mà điên hết cả người bóp chặt phấn rồi cô giáo hỏi cô:
-”Có làm được không?“. Không thèm đáp, cô viết kết quả phép toán rồi đi thẳng về chỗ không thèm để ý ai đang nói cái gì. Cả lớp được một pha bất ngờ trước thái độ của cô và cách cô làm.
-”Chà...có vẻ đây là IQ thật của em nhỉ?” cô giáo cười hài lòng rồi quay lên giải thích phép toán đó. Cô tự cười thầm khi liếc nhìn đám vừa nói xấu cô kia, trông thật là tội gương mặt của mấy cô nàng giờ trên nên méo xẹo khi cứ nhìn cô dễ dàng làm được như vậy. Nhìn đôi mắt ánh lửa kia làm cô đắc chí cười rồi quay lên bảng nghe giảng và cô đâu biết có một ánh mắt đang theo dõi cô nãy giờ...
-Giờ ra về...cô về muộn hơn mọi người vì trên đường ra ngoài cô gặp giáo viên nữ đang bê đồ rất nặng nhọc. Vì cái tính lười như hủi của cô ở thế giới kia đeo bám cô sang đây nên cô tính không giúp nhưng cơ thể này lại ngược lại. Tự động đi tới và bê giùm cô hai thùng đồ. Cô giáo kia lạ lùng nhìn cô rồi nói cảm ơn. Đem được về phòng giáo viên hai tay cô mệt mỏi buông thõng đi ra cổng về nhà. Thế nhưng chưa ra tới nơi thì có một đám người đeo khẩu trang đi tới chỗ cô một cách hùng hổ. Theo phản xạ cô lùi lại rồi chạy đi, tay lấy điện thoại gọi cho quản gia nhà mình. Quản gia vừa mới nói được một chữ thì bọn kia đã túm được tay cô và lôi đi một cách hung bạo. Điện thoại rơi xuống nền nhà rất mạnh kèm theo là tiếng gọi cô chủ đầy lo sợ của quản gia...
-Cô bị lôi tới một nhà kho cũ của trường học. Đây cũng là nơi cấm học sinh vào. Cô bị bắt trong tình trạng tay bị trói và mắt bị bịt lại bằng một chiếc khăn đen. Cô dựa vào bức tường đằng sau, đầu nghiêng nghiêng cử động và thấy đau đớn ở sau gáy. Chắc bọn chúng đã đánh vào gáy cô khi cô giãy giụa muốn trốn thoát.
-”Tỉnh rồi sao?~” giọng nói chua ngoa cố tình kéo dài để chọc tức cô. Giữ chút bình tĩnh cô hỏi giọng đầy lạnh lùng:
-”Đang ở đâu?”
-”Muốn biết sao?” giọng đó hỏi.
-”Không biết cũng được.” cô đáp rồi đâu quay về hướng khác như có ý khinh cô ta. Cô gái đó giận run cả người, tay nhỏ nhắn đánh cô thật mạnh. Cô ngã xuống, má trái đau nhói còn in vệt tay đánh. Cô ta thô bạo túm tóc cô để cô ngồi thẳng rồi tay kia giật chiếc khăn bịt mắt ra. Cô không mấy bất ngờ khi kẻ bắt cô tới đây là cô bạn cùng lớp đã nói xấu cô trong giờ. Phía sau cô ta là đồng minh cùng ghét cô gồm rất nhiều người. Đa số là con gái, giờ cô mới ngạc nhiên khi biết mình có nhiều anti-fan như vậy. Thấy vẻ mặt cô lộ vẻ bất ngờ cô ta nói:
-”Sao? Bị đánh dưới từng này người đủ chứ? Cho chừa cái tội vênh mặt trong giờ hôm nay đi!“. Nghe cô ta nói tới đây cô nhớ ra đây là một tình
tiết của truyện nhưng trước đó Bách Vân không bị đánh ở tội này sau đó Kiều Linh sẽ xuất hiện như một siêu nhân và lập công được người người đồn đại. Hóa ra đây là kế hoạch để tâng bốc Kiều Linh, muốn nổi tiếng thì làm cho thật đi...Mà thôi cô ta là tiểu thư sao mà dám động được. Nghĩ xong mà cô cười khinh một cái nói:
-”Thế cô chủ của mấy người đâu? Cái người mà chuẩn bị xông ra cứu tôi ấy...”
-”L...làm gì có đứa nào...” cô ta nhìn cô với ánh mắt hoảng hốt nói.
-”Thôi...tôi biết tỏng trò của mấy người rồi! Ra đây đi“. Cô quay mặt nhìn sang hướng khác rồi vô tình thấy Kiều Linh đi ra. Môi đỏ chót, phấn trắng đầy mặt rồi còn mắt kẻ phấn mắt màu xanh trông chả khác gì câu: 'Mắt xanh mỏ đỏ' người ta hay nói cả. Nhìn không hài hòa gì hết, gu thẩm mĩ cô ta cũng bựa thật cô nhìn mà nén cười không thôi. Tác giả còn miêu tả mặt Kiều Linh là đẹp tự nhiên, không son, không phấn nghe thật bủn rủn cả chân tay...
-Còn tiếp.......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook