Nữ Phụ Không Thích Yêu
-
Chương 10: Rắc rối nhỏ
-Sau khi Bách Vân được đưa về tầm khoảng một lúc thì Kiều Linh vẫn còn ở trong văn phòng Huy Quân. Đáng lẽ là Kiều Linh cũng đã tính ra ngoài rồi nhưng Huy Quân liền bảo ngồi lại liền ở lại, anh nhìn Kiều Linh rồi hỏi:
-”Sao em nói là Wari đã chết?“. Kiều Linh không nói gì cả, im lặng cúi đầu.
-”Trả lời anh!” Huy Quân nói lớn làm cô ta giật bắn mình suy nghĩ rồi nói:
-”Tại vì Wari bị đánh rất mạnh nên em nghĩ vậy sau khi không thấy cô ấy đâu...”
-”Ai?” anh lạnh lùng nói.
-”Là đám người mà các anh đã đánh...”
-”Vậy sao? Thế tại sao trên mặt Wari lại có vết thương trùng khớp với dấu giày cao gót của em?”
-”Em không hề đi giày cao gót!” Kiều Linh nói.
-”Vậy đây là gì?” Huy Quân lấy đôi giày màu đỏ đó ra và đặt dưới chân Kiều Linh. Ánh mắt cô ta thẫn thờ nhìn không nói.
-”Em có lời giải thích nào chứ?”
-”Bọn họ ép em phải làm thế với Wari nếu không họ sẽ giết em...” Kiều Linh nói không một chút vấp khiến Huy Quân nghe vậy rồi tưởng thật nói:
-”Thôi được rồi, em về nghỉ đi không nhắc lại chuyện này nữa...“. Nghe vậy Kiều Linh liền ra ngoài trong lòng không khỏi oán trách số cô ta đen đủi và suýt bị Huy Quân phát hiện. Mạnh Khải chợt mở cửa đi vào nói:
-”Cô ta là ai vậy? Mà cái cách hành động của cô ta thật kì lạ!”
-”Ừ, chắc vậy. Đó là Kiều Linh...”
-”Oh! Hóa ra người anh thích đó hả?” Mạnh Khải tươi cười hỏi. Huy Quân im lặng gật đầu rồi nhìn ra ngoài cửa sổ hỏi:
-”Wari sao rồi?”
-”Em đưa về thì cô ấy đã ngủ, thi thoảng gương mặt có vẻ nhăn lại vì vết thương.” Mạnh Khải nói rồi nhìn Huy Quân. Anh gật đầu rồi nói:
-”Hôm nào đó mang thuốc cho Wari. Giờ thì quay lại làm việc đi.” Mạnh Khải gật đầu đi ra ngoài...
-Ngày hôm sau, cô lại tới trường dù mẹ cô đã hết sức ngăn cản nhưng rồi cũng phải chịu trước ý chí, quyết tâm của cô. Chả hiểu cô vì cái lí gì mà phải đi học trong khi khắp người đều có thương tích. Nhưng cô cũng chả được yên khi mẹ cô lại nhờ Bách Vũ đưa cô đi với lí do cùng trường. Cũng đúng thôi nhưng căn bản là cô không thích đi cùng với một tên nam chủ nào cả. Cô từ chối nhưng mà mẹ cô cứ thúc giục và rồi đột nhiên trời đổi gió, Bách Vũ lại đồng ý đưa cô đi. Anh cõng cô ra xe và cô cứ liên tục lèm bèm nói:
-”Sao anh lại đồng ý chứ? Chả phải anh ghét tôi sao? Bỏ ra đi!”
-”Chả phải cô đang vui sướng sao?”
-”Bớt ảo tưởng đi đồ điên!!!” cô quát mà làm anh đơ người rồi anh đặt cô lên xe và hoàn hồn lại đi sang bên kia và lái xe đi. Tới trường, cô cố tình xuống xe nhanh để tránh phải nhìn thấy mặt Bách Vũ. Nhưng cô bất lợi vì đang bị thương nên sớm bị anh tóm lại và...bế lên kiểu bế công chúa...ngay lập tức thu hút sự chú ý từ học sinh trong trường. Cô mang vẻ mặt rất ba chấm mà nhìn anh nói:
-”Anh không để tôi yên được à?”
-”Tôi còn chưa hỏi cái tội cô bố láo với tôi đâu, yên lặng đi nếu không muốn tôi thả cô xuống!” Bách Vũ nói với giọng đe dọa nhìn cô.
-”Thế thì thả tôi xuống đi! Ai bắt anh làm thế này đâu?” cô nói rồi quay đầu nhìn hướng khác. Bách Vũ bất ngờ trước lời lẽ của cô rồi nói:
-”Yên lặng đi! Phiền quá đấy!“. Cô cũng chả thèm nói và mặc kệ anh. Đưa cô tới trước cửa lớp, anh đặt cô xuống quay lưng đi ngay. Cô nhìn Bách Vũ rồi mở cửa đi vào, đập vào mắt cô đầu tiên là hình ảnh náo loạn của lớp và chỗ ngồi của Kiều Linh đang tụm năm tụm ba bàn cái gì đó mà nhìn về phía cô. Cô liếc qua rồi tập tễnh đi vào trong lớp liền được Liên Chi ra đỡ hỏi han:
-”Sao mà thương khắp người vậy? Đau thì ở nhà đi chứ!”
-”Tớ không sao...” cô đáp rồi khi đi qua bàn Kiều Linh thấy bọn họ thì thầm:
-”Hôm nay Bách Vũ đi cùng với Bách Vân đấy! Cô ta liều thật đó” nữ sinh A nói.
-”Phải! Cô ta không biết Kiều Linh là bạn gái Bách Vũ sao?” nữ sinh B chen vào.
-”Này Kiều Linh! Sao còn chưa cảnh cáo cô ta?” nữ sinh C cũng hùa vào mà nói.
-”Không cần mấy người lo! Kiều Linh đáp rồi đi ra ngoài. Ba nữ sinh kia bĩu môi nói:
-”Hứ! Nói cho còn chả quan tâm! Giả tạo.” Cô nhìn đám bọn họ rồi mặc kệ. Một lúc sau khi chuông vào lớp và cô giáo chủ nhiệm đi vào và nói:
-”Các em, lớp ta năm nay đón một học sinh mới! Em vào đi!“. Học sinh đó đi vào và nở một nụ cười thân thiện giới thiệu bản thân:
-”Chào mọi người, tôi là Mạnh Khải mong mọi người giúp đỡ!“. Nghe anh ta giới thiệu liền nhận ra đó là phó bang chủ, không ngờ lại học cùng lớp và đây cũng chính là bắt đầu cho quá trình Mạnh Khải theo đuổi Kiều Linh như trong truyện. Cô thôi không để ý nữa chỉ tổn hại cho cái não của cô nhiều thêm thôi, ngồi nhìn ra ngoài một cách chăm chú nên cô cũng chẳng thèm biết là Mạnh Khải đã ngồi cạnh cô từ khi nào.
-”Này Wari!” Mạnh Khải khẽ gọi biệt hiệu của cô liền quay lại mà giật mình nhìn anh. Mạnh Khải cười toe toét khi thấy cô có vẻ nhận ra mình anh liền hỏi:
-”Tên thật của cô là gì?”
-”Không cần biết, gọi là Wari là đủ rồi.”
-”Tên tuổi cô đang nổi như cồn bởi các vụ hack chẳng nhẽ cô muốn tự quảng cáo cho bản thân?” Mạnh Khải nghiêng đầu nhìn cô nói. Cô nhìn anh rồi đáp:
-”Làm sao mà tôi biết là điều anh nói là sự thật?” cô nở một nụ cười gượng nhìn về phía anh. Anh ngây người vài giây rồi lấy điện thoại của mình bấm bấm gì đó và giơ ra cho cô xem:
-”Thấy chưa? Cô vào làm chưa được bao lâu mà đã nổi như thế này, lắm đồng nghiệp ghen tị với cô lắm đó.” nói xong anh cất điện thoại đi nhìn cô.
-”Trong đó có cả anh à?” cô nhếch mép cười và tự cảm thấy mình cười quá nhiều liền tự động rút lại cố gắng sau này không cười nhiều hơn nữa.
-”Phải, mà chúng ta có thể thay đổi cách xưng hô không? Cô-anh, nghe xa cách quá đấy!” Mạnh Khải cười cười đề nghị. Cô im lặng vài giây rồi đáp:
-”Càng xa cách càng tốt, tôi không thích lại gần mấy người các anh đâu!” rồi cô lạnh lùng quay lên bảng học bài và kết quả là dù cố gắng tập trung bao nhiêu thì Mạnh Khải lại phản lại bấy nhiêu bằng cách cứ nằng nặc đổi xưng hô.
-”Rõ trẻ con, được rồi đổi thì đổi, cậu-tôi, không bàn cãi!” cô đáp rồi chú tâm học bài. Mạnh Khải cười mãn nguyện đồng ý rồi suýt nữa vì việc đó mà quên vụ thuốc men mà Huy Quân bảo và liền đưa cho cô ngay sau đó và nói:
-”Của Huy Quân đó, yên tâm mà dùng.” cô gật đầu rồi sau khi hết giờ thì sớm về trong tình trạng bị Bách Vũ chặn cửa và một lần nữa cô được đưa ra khỏi lớp bằng kiểu bế công chúa...gương mặt cô giật liên hồi từ lớp ra tới cổng trường tự thầm rủa cái tên nào nghĩ ra cái kiểu bế người oái oăm này...
(Nói thật là tớ cực kì dở trong việc đặt tên tiêu đề truyện, thi thoảng nó kì tí nhưng đừng có để ý nhé hehe, à mà tớ viết truyện bằng máy tính lẫn điện thoại nên khoảng cách dòng hay bị thay đổi cho tớ xin lỗi nhé! Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện!!!)
-”Sao em nói là Wari đã chết?“. Kiều Linh không nói gì cả, im lặng cúi đầu.
-”Trả lời anh!” Huy Quân nói lớn làm cô ta giật bắn mình suy nghĩ rồi nói:
-”Tại vì Wari bị đánh rất mạnh nên em nghĩ vậy sau khi không thấy cô ấy đâu...”
-”Ai?” anh lạnh lùng nói.
-”Là đám người mà các anh đã đánh...”
-”Vậy sao? Thế tại sao trên mặt Wari lại có vết thương trùng khớp với dấu giày cao gót của em?”
-”Em không hề đi giày cao gót!” Kiều Linh nói.
-”Vậy đây là gì?” Huy Quân lấy đôi giày màu đỏ đó ra và đặt dưới chân Kiều Linh. Ánh mắt cô ta thẫn thờ nhìn không nói.
-”Em có lời giải thích nào chứ?”
-”Bọn họ ép em phải làm thế với Wari nếu không họ sẽ giết em...” Kiều Linh nói không một chút vấp khiến Huy Quân nghe vậy rồi tưởng thật nói:
-”Thôi được rồi, em về nghỉ đi không nhắc lại chuyện này nữa...“. Nghe vậy Kiều Linh liền ra ngoài trong lòng không khỏi oán trách số cô ta đen đủi và suýt bị Huy Quân phát hiện. Mạnh Khải chợt mở cửa đi vào nói:
-”Cô ta là ai vậy? Mà cái cách hành động của cô ta thật kì lạ!”
-”Ừ, chắc vậy. Đó là Kiều Linh...”
-”Oh! Hóa ra người anh thích đó hả?” Mạnh Khải tươi cười hỏi. Huy Quân im lặng gật đầu rồi nhìn ra ngoài cửa sổ hỏi:
-”Wari sao rồi?”
-”Em đưa về thì cô ấy đã ngủ, thi thoảng gương mặt có vẻ nhăn lại vì vết thương.” Mạnh Khải nói rồi nhìn Huy Quân. Anh gật đầu rồi nói:
-”Hôm nào đó mang thuốc cho Wari. Giờ thì quay lại làm việc đi.” Mạnh Khải gật đầu đi ra ngoài...
-Ngày hôm sau, cô lại tới trường dù mẹ cô đã hết sức ngăn cản nhưng rồi cũng phải chịu trước ý chí, quyết tâm của cô. Chả hiểu cô vì cái lí gì mà phải đi học trong khi khắp người đều có thương tích. Nhưng cô cũng chả được yên khi mẹ cô lại nhờ Bách Vũ đưa cô đi với lí do cùng trường. Cũng đúng thôi nhưng căn bản là cô không thích đi cùng với một tên nam chủ nào cả. Cô từ chối nhưng mà mẹ cô cứ thúc giục và rồi đột nhiên trời đổi gió, Bách Vũ lại đồng ý đưa cô đi. Anh cõng cô ra xe và cô cứ liên tục lèm bèm nói:
-”Sao anh lại đồng ý chứ? Chả phải anh ghét tôi sao? Bỏ ra đi!”
-”Chả phải cô đang vui sướng sao?”
-”Bớt ảo tưởng đi đồ điên!!!” cô quát mà làm anh đơ người rồi anh đặt cô lên xe và hoàn hồn lại đi sang bên kia và lái xe đi. Tới trường, cô cố tình xuống xe nhanh để tránh phải nhìn thấy mặt Bách Vũ. Nhưng cô bất lợi vì đang bị thương nên sớm bị anh tóm lại và...bế lên kiểu bế công chúa...ngay lập tức thu hút sự chú ý từ học sinh trong trường. Cô mang vẻ mặt rất ba chấm mà nhìn anh nói:
-”Anh không để tôi yên được à?”
-”Tôi còn chưa hỏi cái tội cô bố láo với tôi đâu, yên lặng đi nếu không muốn tôi thả cô xuống!” Bách Vũ nói với giọng đe dọa nhìn cô.
-”Thế thì thả tôi xuống đi! Ai bắt anh làm thế này đâu?” cô nói rồi quay đầu nhìn hướng khác. Bách Vũ bất ngờ trước lời lẽ của cô rồi nói:
-”Yên lặng đi! Phiền quá đấy!“. Cô cũng chả thèm nói và mặc kệ anh. Đưa cô tới trước cửa lớp, anh đặt cô xuống quay lưng đi ngay. Cô nhìn Bách Vũ rồi mở cửa đi vào, đập vào mắt cô đầu tiên là hình ảnh náo loạn của lớp và chỗ ngồi của Kiều Linh đang tụm năm tụm ba bàn cái gì đó mà nhìn về phía cô. Cô liếc qua rồi tập tễnh đi vào trong lớp liền được Liên Chi ra đỡ hỏi han:
-”Sao mà thương khắp người vậy? Đau thì ở nhà đi chứ!”
-”Tớ không sao...” cô đáp rồi khi đi qua bàn Kiều Linh thấy bọn họ thì thầm:
-”Hôm nay Bách Vũ đi cùng với Bách Vân đấy! Cô ta liều thật đó” nữ sinh A nói.
-”Phải! Cô ta không biết Kiều Linh là bạn gái Bách Vũ sao?” nữ sinh B chen vào.
-”Này Kiều Linh! Sao còn chưa cảnh cáo cô ta?” nữ sinh C cũng hùa vào mà nói.
-”Không cần mấy người lo! Kiều Linh đáp rồi đi ra ngoài. Ba nữ sinh kia bĩu môi nói:
-”Hứ! Nói cho còn chả quan tâm! Giả tạo.” Cô nhìn đám bọn họ rồi mặc kệ. Một lúc sau khi chuông vào lớp và cô giáo chủ nhiệm đi vào và nói:
-”Các em, lớp ta năm nay đón một học sinh mới! Em vào đi!“. Học sinh đó đi vào và nở một nụ cười thân thiện giới thiệu bản thân:
-”Chào mọi người, tôi là Mạnh Khải mong mọi người giúp đỡ!“. Nghe anh ta giới thiệu liền nhận ra đó là phó bang chủ, không ngờ lại học cùng lớp và đây cũng chính là bắt đầu cho quá trình Mạnh Khải theo đuổi Kiều Linh như trong truyện. Cô thôi không để ý nữa chỉ tổn hại cho cái não của cô nhiều thêm thôi, ngồi nhìn ra ngoài một cách chăm chú nên cô cũng chẳng thèm biết là Mạnh Khải đã ngồi cạnh cô từ khi nào.
-”Này Wari!” Mạnh Khải khẽ gọi biệt hiệu của cô liền quay lại mà giật mình nhìn anh. Mạnh Khải cười toe toét khi thấy cô có vẻ nhận ra mình anh liền hỏi:
-”Tên thật của cô là gì?”
-”Không cần biết, gọi là Wari là đủ rồi.”
-”Tên tuổi cô đang nổi như cồn bởi các vụ hack chẳng nhẽ cô muốn tự quảng cáo cho bản thân?” Mạnh Khải nghiêng đầu nhìn cô nói. Cô nhìn anh rồi đáp:
-”Làm sao mà tôi biết là điều anh nói là sự thật?” cô nở một nụ cười gượng nhìn về phía anh. Anh ngây người vài giây rồi lấy điện thoại của mình bấm bấm gì đó và giơ ra cho cô xem:
-”Thấy chưa? Cô vào làm chưa được bao lâu mà đã nổi như thế này, lắm đồng nghiệp ghen tị với cô lắm đó.” nói xong anh cất điện thoại đi nhìn cô.
-”Trong đó có cả anh à?” cô nhếch mép cười và tự cảm thấy mình cười quá nhiều liền tự động rút lại cố gắng sau này không cười nhiều hơn nữa.
-”Phải, mà chúng ta có thể thay đổi cách xưng hô không? Cô-anh, nghe xa cách quá đấy!” Mạnh Khải cười cười đề nghị. Cô im lặng vài giây rồi đáp:
-”Càng xa cách càng tốt, tôi không thích lại gần mấy người các anh đâu!” rồi cô lạnh lùng quay lên bảng học bài và kết quả là dù cố gắng tập trung bao nhiêu thì Mạnh Khải lại phản lại bấy nhiêu bằng cách cứ nằng nặc đổi xưng hô.
-”Rõ trẻ con, được rồi đổi thì đổi, cậu-tôi, không bàn cãi!” cô đáp rồi chú tâm học bài. Mạnh Khải cười mãn nguyện đồng ý rồi suýt nữa vì việc đó mà quên vụ thuốc men mà Huy Quân bảo và liền đưa cho cô ngay sau đó và nói:
-”Của Huy Quân đó, yên tâm mà dùng.” cô gật đầu rồi sau khi hết giờ thì sớm về trong tình trạng bị Bách Vũ chặn cửa và một lần nữa cô được đưa ra khỏi lớp bằng kiểu bế công chúa...gương mặt cô giật liên hồi từ lớp ra tới cổng trường tự thầm rủa cái tên nào nghĩ ra cái kiểu bế người oái oăm này...
(Nói thật là tớ cực kì dở trong việc đặt tên tiêu đề truyện, thi thoảng nó kì tí nhưng đừng có để ý nhé hehe, à mà tớ viết truyện bằng máy tính lẫn điện thoại nên khoảng cách dòng hay bị thay đổi cho tớ xin lỗi nhé! Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện!!!)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook