Nữ Phụ Đa Nhân Cách
-
Chương 58: Linh ưu ly hội họp
" A... An An sao cậu cứ ngồi yên mà không bật đèn vậy hả, sắp thành sinh vật xa lánh ánh sáng rồi đó."
Viết Uy bước vào nhà bật đèn với vẻ mặt bất đắc dĩ.
" Trời ơi! An An cái nhà kiểu gì đây, biết ngay mà cậu hội họp với tên này là quên tuốt lời của tớ mà."
Đằng sau Viết Uy, Linh Ưu Ly chòm lên há hốc mồm nói, lại không kìm được quay sang Viết Uy hung hăng trừng mắt.
" Đúng là việc gì cũng không thể nhờ được, thật vô dụng, Viết Uy à Viết Uy lát nữa chúng ta cần tâm sự một lát à nha."
" A... Không... Cái này... Cậu biết đó... À việc gì cũng từ từ... A"
Viết Uy rùng mình, lắc đầu vội lui ra đằng sau, nhưng vẫn bị Linh Ưu Ly nhanh tay nhéo tai.
" Về rồi, sớm nhỉ, Thế Tư vẫn chậm hơn cậu đấy."
Đông An từ đằng ghế ló mặt tỉnh phơ nói.
" An An đây mà là nhà hả? Vắng tanh không có thứ gì thế này, cậu giải thích xem."
Linh Ưu Ly mặt đau khổ nói, Đông An hơi nghiên đầu ngó lơ.
Nhiều đồ đạc quá cũng chẳng làm gì, đôi khi trống vắng sẽ làm cỏi lòng yên tĩnh hơn. Cũng rất tiện nghi như không gian rất rộng rãi, nếu có đánh nhau như vụ Lục Tầm Thu, cũng không bị phát hiện. Đỡ phải giải thích lại, lắm điều sẽ mệt, sẽ phiền, sẽ lo âu.
Đông An nói.
" Cậu thích mua thì tùy, nhưng hãy đặt ở nhà cậu. Nhưng tớ biết cậu sẽ không chịu, nên tớ chỉ cho phép cậu lựa một cây piano đặt gần cửa sổ kia. Còn lại không thoã hiệp gì nữa hết."
Theo tầm tay Đông An chỉ Linh Ưu Ly chỉ biết thở dài, Đông An đã quyết thì sẽ không thay đổi. Linh Ưu Ly bước tới ghế ngồi nói.
" Hình như mai cậu về cái nhà họ Lục ấy nhỉ?"
Đông An hơi cúi đầu nhìn điện thoại, hôm nay ngày 16, mai sẽ là ngày 17.
" Ừ."
" Hình như tổ chức tiệc tuyên bố gì đó, cậu biết không đám ấy còn mời tổng dám đốc Ulth đấy, chắc chắn mấy công ty lớn đều mời hết."
Linh Ưu Ly trang nhã ngã người dựa vào ghế, nói.
Đông An "à" một cái, xong nhướn mày lên đầy ý vị, không nói.
Viết Uy cũng bước tới ngồi bệt dưới đất, biết đâu được Đông An chỉ mua hai cái ghế. Hắn là con trai, nhịn, nhường cho con gái mới là đạo lí. Viết Uy cười trào phúng.
" Hân hạnh mời đứa con bị họ gạt bỏ như một vị thần, thế mà họ cũng không biết, thật ngu ngốc và tội nghiệp."
" Biết đâu được, yếu điểm lớn nhất của con người là sợ hãi và ngu ngốc mà."
Đông An gác chân lên thành ghế, đưa tay vuốt vuốt tóc, ưu nhã nói.
" Ha Ha... Thế tiếp theo cậu muốn làm gì?"
Linh Ưu Ly vén tóc cười cười. Đông An hơi liếc mắt Viết Uy ngồi chơi game, quay sang nhướn mày nhìn Linh Ưu Ly.
" Cậu biết mà! Nếu họ đã mời thì hãy "nể mặt" đi đi, phó dám đốc. Tớ sẽ đi với thân phận đứa con bị nuông chiều thành hư vậy."
" Có cần tớ làm vệ sĩ kiêm tài xế hộ tống không?"
Viết Uy ngẩn đầu lên nói.
" Dẹp! Đến lúc đó không biết ai làm vệ sĩ bảo vệ cậu, còn quên mình là con hàng mù đường gì mà đòi làm tài xế."
Linh Ưu Ly quay sang không thương tiếc đã kích Viết Uy, hắn liền đau thương đầy mặt, cúi đầu chơi game. Đông An cũng ném vẻ mặt đồng tình nhìn hắn, có lẽ ngoài ăn hại thì hắn sẽ... Ăn hại hơn.
Nếu Viết Uy nghe được nỗi lòng Đông An sẽ gào thét, quyết tâm nhảy bồn cầu tự tử.
.....
Qua một ngày tụ họp, Đông An cùng Viết Uy nằm dài ra sàn, Linh Ưu Ly thì ở trong bếp dọn dẹp.
" Này, An An cậu nói Linh Linh nấu ăn thật ngon đó. Tớ ăn no muốn bể bụng, ôi có con gái thật tuyệt."
Viết Uy đưa tay xoa bụng nói, Đông A nằm bất động không trả lời.
Con hàng này không xem cô là con gái! Được rồi hãy bao dung không chấp hắn, méc với Linh Ưu Ly xử hắn là được rồi!
" Ôi,6 giờ tối rồi, cậu không chuẩn bị để đi hả An An."
Vừa lúc đó Linh Ưu Ly vừa cột tóc vừa bước ra nhòm đồng hồ nói. Đông An nghe máy động, mặt vẫn in mặt lên sàn nhà mát mẻ.
" Cậu đi trước đi, lát tớ sẽ tới sau."
" Được rồi, tớ đi chuẩn bị vài thứ, lát sau gặp trong bữa tiệc."
Linh Ưu Ly gật đầu nói, tay cầm Áo khoác mặc vào.
" Yên tâm, tớ còn phải lên sàn diễn, không đi sao được."
Đông An vẫn nhắm mắt nằm im, miệng mấp máy nói. Linh Ưu Ly nghe xong cười đi ra ngoài, hết cách, tới giờ Đông An lười chảy thây thì có làm gì Đông An vẫn bất động.
.....
Hôm nay nhà họ Lục tổ chức tiệc thật to lớn và sang trọng, bữa tiệc được trang trí một cách tỉ mỉ, thức ăn đặc sắc, ngon miệng. Kèm theo những thức uống óng ánh đặt gọn trên bàn.
Những ánh đèn lấp lánh, ánh lên màu vàng của sự quyền quý. Nam với những bộ âu phục đắc tiền, nữ với những chiếc váy đầm xinh đẹp. Những khuôn mặt được chăm dặm, tỉ mỉ, những trang sức độc đáo phản phất ánh đèn. Những nụ cười chào đón, ngỡ ngàng không ngừng, những câu chào, câu nói khách sáo khen ngợi vang lên ở mỗi góc. Trên bữa tiệc toàn những nhân vật lớn, hội tụ từ rất nhiều gia tộc. Nhà họ Lục chịu chơi, lần này muốn bỏ vốn níu kéo quan hệ. Ở một khu trung tâm Linh Ưu Ly vừa phải cười nói đối phó với một đám hồ ly, vừa phải chịu đựng không khí ngột ngạt. Trong lòng không ngừng gào thét "An An lúc nào tớ cũng phải chịu trận vầy, chắc tớ sẽ bỏ nghề đi làm diễn viên mất thôi!"
Viết Uy bước vào nhà bật đèn với vẻ mặt bất đắc dĩ.
" Trời ơi! An An cái nhà kiểu gì đây, biết ngay mà cậu hội họp với tên này là quên tuốt lời của tớ mà."
Đằng sau Viết Uy, Linh Ưu Ly chòm lên há hốc mồm nói, lại không kìm được quay sang Viết Uy hung hăng trừng mắt.
" Đúng là việc gì cũng không thể nhờ được, thật vô dụng, Viết Uy à Viết Uy lát nữa chúng ta cần tâm sự một lát à nha."
" A... Không... Cái này... Cậu biết đó... À việc gì cũng từ từ... A"
Viết Uy rùng mình, lắc đầu vội lui ra đằng sau, nhưng vẫn bị Linh Ưu Ly nhanh tay nhéo tai.
" Về rồi, sớm nhỉ, Thế Tư vẫn chậm hơn cậu đấy."
Đông An từ đằng ghế ló mặt tỉnh phơ nói.
" An An đây mà là nhà hả? Vắng tanh không có thứ gì thế này, cậu giải thích xem."
Linh Ưu Ly mặt đau khổ nói, Đông An hơi nghiên đầu ngó lơ.
Nhiều đồ đạc quá cũng chẳng làm gì, đôi khi trống vắng sẽ làm cỏi lòng yên tĩnh hơn. Cũng rất tiện nghi như không gian rất rộng rãi, nếu có đánh nhau như vụ Lục Tầm Thu, cũng không bị phát hiện. Đỡ phải giải thích lại, lắm điều sẽ mệt, sẽ phiền, sẽ lo âu.
Đông An nói.
" Cậu thích mua thì tùy, nhưng hãy đặt ở nhà cậu. Nhưng tớ biết cậu sẽ không chịu, nên tớ chỉ cho phép cậu lựa một cây piano đặt gần cửa sổ kia. Còn lại không thoã hiệp gì nữa hết."
Theo tầm tay Đông An chỉ Linh Ưu Ly chỉ biết thở dài, Đông An đã quyết thì sẽ không thay đổi. Linh Ưu Ly bước tới ghế ngồi nói.
" Hình như mai cậu về cái nhà họ Lục ấy nhỉ?"
Đông An hơi cúi đầu nhìn điện thoại, hôm nay ngày 16, mai sẽ là ngày 17.
" Ừ."
" Hình như tổ chức tiệc tuyên bố gì đó, cậu biết không đám ấy còn mời tổng dám đốc Ulth đấy, chắc chắn mấy công ty lớn đều mời hết."
Linh Ưu Ly trang nhã ngã người dựa vào ghế, nói.
Đông An "à" một cái, xong nhướn mày lên đầy ý vị, không nói.
Viết Uy cũng bước tới ngồi bệt dưới đất, biết đâu được Đông An chỉ mua hai cái ghế. Hắn là con trai, nhịn, nhường cho con gái mới là đạo lí. Viết Uy cười trào phúng.
" Hân hạnh mời đứa con bị họ gạt bỏ như một vị thần, thế mà họ cũng không biết, thật ngu ngốc và tội nghiệp."
" Biết đâu được, yếu điểm lớn nhất của con người là sợ hãi và ngu ngốc mà."
Đông An gác chân lên thành ghế, đưa tay vuốt vuốt tóc, ưu nhã nói.
" Ha Ha... Thế tiếp theo cậu muốn làm gì?"
Linh Ưu Ly vén tóc cười cười. Đông An hơi liếc mắt Viết Uy ngồi chơi game, quay sang nhướn mày nhìn Linh Ưu Ly.
" Cậu biết mà! Nếu họ đã mời thì hãy "nể mặt" đi đi, phó dám đốc. Tớ sẽ đi với thân phận đứa con bị nuông chiều thành hư vậy."
" Có cần tớ làm vệ sĩ kiêm tài xế hộ tống không?"
Viết Uy ngẩn đầu lên nói.
" Dẹp! Đến lúc đó không biết ai làm vệ sĩ bảo vệ cậu, còn quên mình là con hàng mù đường gì mà đòi làm tài xế."
Linh Ưu Ly quay sang không thương tiếc đã kích Viết Uy, hắn liền đau thương đầy mặt, cúi đầu chơi game. Đông An cũng ném vẻ mặt đồng tình nhìn hắn, có lẽ ngoài ăn hại thì hắn sẽ... Ăn hại hơn.
Nếu Viết Uy nghe được nỗi lòng Đông An sẽ gào thét, quyết tâm nhảy bồn cầu tự tử.
.....
Qua một ngày tụ họp, Đông An cùng Viết Uy nằm dài ra sàn, Linh Ưu Ly thì ở trong bếp dọn dẹp.
" Này, An An cậu nói Linh Linh nấu ăn thật ngon đó. Tớ ăn no muốn bể bụng, ôi có con gái thật tuyệt."
Viết Uy đưa tay xoa bụng nói, Đông A nằm bất động không trả lời.
Con hàng này không xem cô là con gái! Được rồi hãy bao dung không chấp hắn, méc với Linh Ưu Ly xử hắn là được rồi!
" Ôi,6 giờ tối rồi, cậu không chuẩn bị để đi hả An An."
Vừa lúc đó Linh Ưu Ly vừa cột tóc vừa bước ra nhòm đồng hồ nói. Đông An nghe máy động, mặt vẫn in mặt lên sàn nhà mát mẻ.
" Cậu đi trước đi, lát tớ sẽ tới sau."
" Được rồi, tớ đi chuẩn bị vài thứ, lát sau gặp trong bữa tiệc."
Linh Ưu Ly gật đầu nói, tay cầm Áo khoác mặc vào.
" Yên tâm, tớ còn phải lên sàn diễn, không đi sao được."
Đông An vẫn nhắm mắt nằm im, miệng mấp máy nói. Linh Ưu Ly nghe xong cười đi ra ngoài, hết cách, tới giờ Đông An lười chảy thây thì có làm gì Đông An vẫn bất động.
.....
Hôm nay nhà họ Lục tổ chức tiệc thật to lớn và sang trọng, bữa tiệc được trang trí một cách tỉ mỉ, thức ăn đặc sắc, ngon miệng. Kèm theo những thức uống óng ánh đặt gọn trên bàn.
Những ánh đèn lấp lánh, ánh lên màu vàng của sự quyền quý. Nam với những bộ âu phục đắc tiền, nữ với những chiếc váy đầm xinh đẹp. Những khuôn mặt được chăm dặm, tỉ mỉ, những trang sức độc đáo phản phất ánh đèn. Những nụ cười chào đón, ngỡ ngàng không ngừng, những câu chào, câu nói khách sáo khen ngợi vang lên ở mỗi góc. Trên bữa tiệc toàn những nhân vật lớn, hội tụ từ rất nhiều gia tộc. Nhà họ Lục chịu chơi, lần này muốn bỏ vốn níu kéo quan hệ. Ở một khu trung tâm Linh Ưu Ly vừa phải cười nói đối phó với một đám hồ ly, vừa phải chịu đựng không khí ngột ngạt. Trong lòng không ngừng gào thét "An An lúc nào tớ cũng phải chịu trận vầy, chắc tớ sẽ bỏ nghề đi làm diễn viên mất thôi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook