Nữ Phụ Đa Nhân Cách
-
Chương 56: Thê thảm như chó
Môi Đông An hơi mấp máy, nhoẻn lên cười. Bước chân vẫn đứng vững nhàn nhạt chờ đợi cú đấm tới. Ngay lúc Lục Tầm Thu tưởng Đông An ăn chắc nắm đấm này thì một điều xảy ra khiến hắn ngơ người.
Đông An chỉ nghiên đầu về một phía, thật đơn giản để tránh nắm đấm này. Nói đùa gì vậy, những năm qua cô huấn luyện cực khổ cũng không phải nói chơi, chưa kể còn kinh nghiệm của kiếp trước, nếu không đập đầu vào gối chết quách cho rồi.
Đông An nghiên đầu, mái tóc bạc kim hơi phủ tầm mắt, cô giương mắt nhìn hắn, mỉm cười.
Lục Tầm Thu thấy ánh mắt của Đông An thì cả kinh, tránh đi nắm đấm của hắn một cách đơn giản, còn ánh mắt đó, như một điều gì đó khiến hắn kiên kị, phút sau ánh mắt đó như biến mất. Có lẽ hắn lầm.
" Đây là thái độ của anh trai giành cho em gái sao?... Anh hai."
Đông An cười cợt, đặc biệt lúc nói còn nhấn mạnh chữ "anh hai" lần đầu tiên cô gọi từ này, hai chữ này áp đặt lên con người này thật là...buồn nôn!
" Từ khi nào..."
Lục Tầm Thu ngơ người thì thào, từ khi nào con người cô trở nên khác lạ như vậy. Sức mạnh đó không phải bẩm sinh, mà phải rèn luyện cực khổ, không ngừng phá tan giới hạn mới có được. Nhưng cô đơn giản bỏ qua mà bao người khác cũng không làm được, không lẽ...
Đông An như nhìn thấy mọi thắc mắc của Lục Tầm Thu, giọng nói đều đều.
" Ngạc nhiên quá sao? Con người luôn luôn thay đổi, thích nghi để sinh tồn. Tôi cũng vậy mà thôi. Mà... Anh cũng đừng ngạc nhiên quá sớm, trò vui còn đằng sau."
Lục Tầm Thu giọng khàn khàn.
" Rốt cuộc đâu mới là con người thật của em?"
" Hở?... Nói đùa gì vậy. Loại như anh xứng thấy con người thật của tôi? Đừng đánh giá mình quá cao, tất cả từ trước đến giờ anh thấy là tôi cố ý diễn cho anh xem mà thôi... Anh căm ghét người khác lừa dối mình, tôi lại càng thích lừa dối anh đấy. Ngay từ đầu anh đã luẩn quẩn trong lời nói dối ấy, đơn giản nhưng thật hiệu quả."
Đông An đưa tay đùa nghịch tóc. Cơn giận của Lục Tầm Thu càng bộc phát.
" Rốt cuộc muốn nói gì hả?"
" Để tôi giải thích đơn giản, tôi lấy một cục đá ở vệ đường hoá trang cho nó thành một viên kim cương. Và anh tốn hàng tỉ để mua nó về và gìn giữ, bảo vệ còn viên kim cương thật bị bôi trét bùn lầy và giấu đi...hiểu chưa."
Đông An giải thích. Lục Tầm Thu phản bác lại.
" Nó sẽ bị phát hiện là giả."
" Đó là mấu chốt! Hì hì... Khi anh phát hiện được dù sớm hay muộn thì cũng bị lừa một vố, cảm giác thế nào? Đó là anh bị lừa người lừa dối bị mất mát về tiền bạc nhưng ý tôi cụ thể hơn là bị lừa dối về tình cảm, bị chính thứ mình yêu thương tin tưởng lừa, lừa một vố hầm hố... Ái chà nghĩ đến thôi mà ê cả răng."
Đông An vỗ tay cười khoa trương nói.
" Mày nói nhăng nói cuội đủ chưa?"
Lục Tầm Thu âm trầm, dùng ánh mắt lạnh băng đe doạ Đông An.
" Thiệt sợ... Tôi tự hỏi từ khi nào anh lại ngu đến thế. Mấy đi hết năng lực phán đoán, với năng lực của anh phẩy tay một cái là có thể tìm ra được sơ hở của cô ta, từ lời nói hay hành động. Cô ta không thần thánh tới nổi mà làm gì cũng không để lại dấu vết, tôi hỏi anh một câu thật lòng nhé!... Anh tin trên đời này có người hoàn toàn thuần khiết, trong trắng 100% hả?... Thật là một thằng ngu mà!"
Đông An càng nói càng chẳng nể tình, hung hăng chửi Lục Tầm Thu.
Giận dữ, sợ hãi làm con người ta mất lí trí! Sự thật đã chứng minh điều đó.
Lục Tầm Thu lần nữa đấm tới Đông An, ánh mắt cô phát lạnh, không có ý né tránh. Đưa cánh tay săn chắc chụp lấy nấm đấm của Lục Tầm Thu trào phúng.
" Từ khi nào nấm đấm của anh run rẫy đến thế, ngay cả sức lực hay độ chuẩn xác cũng không có... Để tôi đoán...à, ừm, trong lòng anh đang giao động đúng chứ?"
Con người là sinh vật thông minh, có suy nghĩ độc lập, mưu trí và đa nghi. Và đôi khi họ xem thường tình cảm, lấy nó ra để lợi dụng, bởi thế họ cũng không quá tin tưởng vào tình cảm người khác. Một quần thể như vậy chỉ là nối kết tạm thời, tới đoạn cao trào sẽ tan vỡ mà thôi.
Con ngươi Lục Tầm Thu co rút, cô nói đúng nhưng cho dù hắn mơ hồ phát hiện một vài chỗ không đúng thì thế nào, hắn không tin lời cô nói, vậy là được.
" Hừ! Đừng có nghĩ có thể ly gián tôi, người được lợi là cô."
" Mà cũng đúng vậy! Tùy anh... Tôi chỉ mong thấy biểu cảm lúc anh thấy đươc bộ mặt thật của cô ta. Nghĩ thôi cũng khiến tôi phấn khích, nhưng mà..."
Nói nửa chừng, Đông An liền vung mạnh nấm đấm vào mặt Lục Tầm Thu, hung hăn nói.
" Tôi nhịn anh một đấm, không có nghĩa sẽ nhịn đấm thứ hai đâu nhé! Nếu tôi yếu ớt như bao năm trước, nấm đấm của anh đủ giết chết tôi đó... Thằng khốn."
Lục Tầm Thu bị một đấm vào mặt chưa kịp rên rỉ đã bị ăn thêm phát nữa, Đông An co đầu gối, tay chụp vai hắn kéo tới, thúc vào bụng hắn một cái thật mạnh.
Lục Tầm Thu đau đớn co người rên rỉ, một con cáo già trên thương trường có giao dịch với xã hội đen, nay bị một đứa con gái 19 tuổi đánh cho nằm sấp, đã tay mà.
" Con mẹ nó! Mấy nay chưa có cơ hội thể hiện phong độ, chúng nó liền chạy tới đòi ngồi lên đầu. Tưởng bà đây là tượng đá hả, cho hết lên bàn thờ ngồi thì lúc đó mới chịu nghe hả...thật tình... Hiền hoà uống trà đàm luận thi không chịu, cũng may có chỗ xả giận, thật đỡ tức mà. Con người không nên quá cố chấp, phải lắng nghe những gì người khác khuyên bảo. Thấy chưa bị ăn đập rồi đó, thê thảm như con chó rồi nè."
Đông An cuối xuống chỉ thẳng mặt hắn nói, hai tay chụp lấy cổ Áo vest. Lục Tầm Thu bị Đông An lắc đến choáng, còn bị chửi, thật nhục nhã, đây là lần đầu tiên hắn bị người khác sỉ nhục như vậy!
Đông An chỉ nghiên đầu về một phía, thật đơn giản để tránh nắm đấm này. Nói đùa gì vậy, những năm qua cô huấn luyện cực khổ cũng không phải nói chơi, chưa kể còn kinh nghiệm của kiếp trước, nếu không đập đầu vào gối chết quách cho rồi.
Đông An nghiên đầu, mái tóc bạc kim hơi phủ tầm mắt, cô giương mắt nhìn hắn, mỉm cười.
Lục Tầm Thu thấy ánh mắt của Đông An thì cả kinh, tránh đi nắm đấm của hắn một cách đơn giản, còn ánh mắt đó, như một điều gì đó khiến hắn kiên kị, phút sau ánh mắt đó như biến mất. Có lẽ hắn lầm.
" Đây là thái độ của anh trai giành cho em gái sao?... Anh hai."
Đông An cười cợt, đặc biệt lúc nói còn nhấn mạnh chữ "anh hai" lần đầu tiên cô gọi từ này, hai chữ này áp đặt lên con người này thật là...buồn nôn!
" Từ khi nào..."
Lục Tầm Thu ngơ người thì thào, từ khi nào con người cô trở nên khác lạ như vậy. Sức mạnh đó không phải bẩm sinh, mà phải rèn luyện cực khổ, không ngừng phá tan giới hạn mới có được. Nhưng cô đơn giản bỏ qua mà bao người khác cũng không làm được, không lẽ...
Đông An như nhìn thấy mọi thắc mắc của Lục Tầm Thu, giọng nói đều đều.
" Ngạc nhiên quá sao? Con người luôn luôn thay đổi, thích nghi để sinh tồn. Tôi cũng vậy mà thôi. Mà... Anh cũng đừng ngạc nhiên quá sớm, trò vui còn đằng sau."
Lục Tầm Thu giọng khàn khàn.
" Rốt cuộc đâu mới là con người thật của em?"
" Hở?... Nói đùa gì vậy. Loại như anh xứng thấy con người thật của tôi? Đừng đánh giá mình quá cao, tất cả từ trước đến giờ anh thấy là tôi cố ý diễn cho anh xem mà thôi... Anh căm ghét người khác lừa dối mình, tôi lại càng thích lừa dối anh đấy. Ngay từ đầu anh đã luẩn quẩn trong lời nói dối ấy, đơn giản nhưng thật hiệu quả."
Đông An đưa tay đùa nghịch tóc. Cơn giận của Lục Tầm Thu càng bộc phát.
" Rốt cuộc muốn nói gì hả?"
" Để tôi giải thích đơn giản, tôi lấy một cục đá ở vệ đường hoá trang cho nó thành một viên kim cương. Và anh tốn hàng tỉ để mua nó về và gìn giữ, bảo vệ còn viên kim cương thật bị bôi trét bùn lầy và giấu đi...hiểu chưa."
Đông An giải thích. Lục Tầm Thu phản bác lại.
" Nó sẽ bị phát hiện là giả."
" Đó là mấu chốt! Hì hì... Khi anh phát hiện được dù sớm hay muộn thì cũng bị lừa một vố, cảm giác thế nào? Đó là anh bị lừa người lừa dối bị mất mát về tiền bạc nhưng ý tôi cụ thể hơn là bị lừa dối về tình cảm, bị chính thứ mình yêu thương tin tưởng lừa, lừa một vố hầm hố... Ái chà nghĩ đến thôi mà ê cả răng."
Đông An vỗ tay cười khoa trương nói.
" Mày nói nhăng nói cuội đủ chưa?"
Lục Tầm Thu âm trầm, dùng ánh mắt lạnh băng đe doạ Đông An.
" Thiệt sợ... Tôi tự hỏi từ khi nào anh lại ngu đến thế. Mấy đi hết năng lực phán đoán, với năng lực của anh phẩy tay một cái là có thể tìm ra được sơ hở của cô ta, từ lời nói hay hành động. Cô ta không thần thánh tới nổi mà làm gì cũng không để lại dấu vết, tôi hỏi anh một câu thật lòng nhé!... Anh tin trên đời này có người hoàn toàn thuần khiết, trong trắng 100% hả?... Thật là một thằng ngu mà!"
Đông An càng nói càng chẳng nể tình, hung hăng chửi Lục Tầm Thu.
Giận dữ, sợ hãi làm con người ta mất lí trí! Sự thật đã chứng minh điều đó.
Lục Tầm Thu lần nữa đấm tới Đông An, ánh mắt cô phát lạnh, không có ý né tránh. Đưa cánh tay săn chắc chụp lấy nấm đấm của Lục Tầm Thu trào phúng.
" Từ khi nào nấm đấm của anh run rẫy đến thế, ngay cả sức lực hay độ chuẩn xác cũng không có... Để tôi đoán...à, ừm, trong lòng anh đang giao động đúng chứ?"
Con người là sinh vật thông minh, có suy nghĩ độc lập, mưu trí và đa nghi. Và đôi khi họ xem thường tình cảm, lấy nó ra để lợi dụng, bởi thế họ cũng không quá tin tưởng vào tình cảm người khác. Một quần thể như vậy chỉ là nối kết tạm thời, tới đoạn cao trào sẽ tan vỡ mà thôi.
Con ngươi Lục Tầm Thu co rút, cô nói đúng nhưng cho dù hắn mơ hồ phát hiện một vài chỗ không đúng thì thế nào, hắn không tin lời cô nói, vậy là được.
" Hừ! Đừng có nghĩ có thể ly gián tôi, người được lợi là cô."
" Mà cũng đúng vậy! Tùy anh... Tôi chỉ mong thấy biểu cảm lúc anh thấy đươc bộ mặt thật của cô ta. Nghĩ thôi cũng khiến tôi phấn khích, nhưng mà..."
Nói nửa chừng, Đông An liền vung mạnh nấm đấm vào mặt Lục Tầm Thu, hung hăn nói.
" Tôi nhịn anh một đấm, không có nghĩa sẽ nhịn đấm thứ hai đâu nhé! Nếu tôi yếu ớt như bao năm trước, nấm đấm của anh đủ giết chết tôi đó... Thằng khốn."
Lục Tầm Thu bị một đấm vào mặt chưa kịp rên rỉ đã bị ăn thêm phát nữa, Đông An co đầu gối, tay chụp vai hắn kéo tới, thúc vào bụng hắn một cái thật mạnh.
Lục Tầm Thu đau đớn co người rên rỉ, một con cáo già trên thương trường có giao dịch với xã hội đen, nay bị một đứa con gái 19 tuổi đánh cho nằm sấp, đã tay mà.
" Con mẹ nó! Mấy nay chưa có cơ hội thể hiện phong độ, chúng nó liền chạy tới đòi ngồi lên đầu. Tưởng bà đây là tượng đá hả, cho hết lên bàn thờ ngồi thì lúc đó mới chịu nghe hả...thật tình... Hiền hoà uống trà đàm luận thi không chịu, cũng may có chỗ xả giận, thật đỡ tức mà. Con người không nên quá cố chấp, phải lắng nghe những gì người khác khuyên bảo. Thấy chưa bị ăn đập rồi đó, thê thảm như con chó rồi nè."
Đông An cuối xuống chỉ thẳng mặt hắn nói, hai tay chụp lấy cổ Áo vest. Lục Tầm Thu bị Đông An lắc đến choáng, còn bị chửi, thật nhục nhã, đây là lần đầu tiên hắn bị người khác sỉ nhục như vậy!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook