Nữ Phụ Công Tâm Kế
Quyển 4 - Chương 2: Nhóc con mau vào bát [2]

Edit: Kiri

Diệp Thừa vốn không định về nhà, cậu còn đang tự hỏi xem nên đến quán bar trước hay đến căn cứ bí mật trước. Trong lúc lơ đãng nhìn xuống người mình thì tự nhủ, về nhà thay bộ quần áo trước đã, trông cái bộ dạng này như vừa bị hành hung, cứ để thế này đến đấy không biết còn bị đám tiểu tử kia cười nhạo thành cái dạng gì.

Cậu vừa về nhà đã thấy Diệp Tử đang nghiêng đầu tự bôi thuốc, không biết đầu gối cô bị làm sao mà xây xước một mảng lớn, máu chảy đầm đìa nhìn qua khiến người ta phát sợ, Diệp Thừa cũng chỉ thản nhiên liếc qua một cái, không chào hỏi gì với cô, trực tiếp đi lên tầng coi như không nhìn thấy người này.

Cậu rửa sạch miệng vết thương ở tay, nó sớm đã ngừng chảy máu nên cậu cũng lười băng bó, thay một bộ quần áo sạch sẽ xong liền chuẩn bị ra ngoài. Lúc xuống tầng thì thấy Diệp Tử đang nhảy lò cò đi nghe điện thoại, mày hơi nhăn, bộ dáng khá không vui.

“Chiều nay không cẩn thận làm hỏng điện thoại rồi, lại là chuyện bản thảo à?” Cô im lặng một lát rồi giơ tay lên bóp nhẹ cổ: “Ừ, tôi đây. Chuyện này không thể giao cho những người khác giải quyết sao? Chị Lý đâu?”

Diệp Thừa lại lơ đãng nhìn xuống chân cô, máu vẫn đang chảy không ngừng tạo thành một dòng chảy đỏ trên chân.

“Tôi vẫn phải qua một chuyến rồi, bên in ấn đều do tôi làm việc, tôi sẽ dẫn Tiểu Tình qua một chuyến.” Diệp Tử đã cúp máy xong lại nhảy lò cò trở về chỗ cũ. Diệp Thừa nhìn chằm chằm vào đôi giày cao gót cô vẫn đang đi, thấy cô an an ổn ổn ngồi xuống sô pha liền tiếp tục cất bước đi ra cửa.

“Diệp Thừa.” Cô lại đột nhiên mở miệng. Diệp Thừa lập tức nhếch môi trào phúng, biết ngay là lại bắt đầu thuyết giáo, tỏ vẻ mình hy sinh cho cậu nhiều thế nào, trách cứ cậu cứ luôn gây phiền toái, hoặc nói cậu máu lạnh vô tình thấy chị bị thương cũng không ân cần thăm hỏi một câu. Chắc ban ngày nhịn vất vả lắm mới không mắng cậu trước mặt người ngoài, giờ về nhà rồi phải mắng cho tận hứng.

Ngữ khí Diệp Tử hơi không tình nguyện nhưng cũng coi như ôn hòa: “Có thời gian giúp chị chút không?”

“Không có thời gian.” Diệp Thừa gần như là bật ra theo bản năng, sau đó mới kinh ngạc là cô không mắng mình. Nhưng không sao cả, cũng không liên quan gì đến cậu.

“Thật sự không có thời gian à?” Diệp Tử mị mị mắt, cũng không tin tưởng.

“Không lằng nhằng với chị nữa, tôi phải ra ngoài.” Cậu đi cũng không tính là nhanh, tay đã cầm vào nắm cửa rồi lại nghe thấy tiếng Diệp Tử thản nhiên vang lên.

“Bỏ đi.” Hai chữ vô cùng đơn giản lại bị cô ép tới cực thấp, nghe rõ được vẻ mệt mỏi và tủi thân, thậm chí Diệp Thừa còn cảm thấy được có một chút run rẩy trong hai chữ ấy.

Cậu quay lại nhìn thoáng qua, Diệp Tử vẫn giữ vẻ mặt như cũ, cô cúi đầu nhìn rồi băng qua loa vết thương ở chân, máu chưa được cầm vẫn đang chảy thấm đẫm băng gạc cô vừa quấn, cô cũng không thèm băng lại nữa, sửa soạn đồ rồi co chân đứng dậy nhảy lò cò ra ngoài.

Diệp Thừa cười nhạo một tiếng: “Què chân cũng vội đến tòa soạn, vị Tần tiên sinh kia gọi đến một cái là chị chạy theo đuôi ngay. Sao thế, vội vàng nịnh bợ thủ trưởng thế cơ à, anh ta tăng lương hay thăng chức cho chị? Không biết chỉ làm việc mới thế hay bình thường cũng thế? Này, có phải thi thoảng anh ta tịch mịch gọi cho chị chị cũng sẽ vui mừng chạy qua? Đúng là một nhân viên tận trách.”

“Diệp Thừa cậu có ý gì?” Diệp Tử bị chọc tức, chân cũng đau thêm mấy phần.

Diệp Thừa tránh ánh mắt cô nhưng vẫn đứng chắn ở cửa, ẩn ẩn có ý giằng co.

Diệp Tử tức đến khó thở nhưng cũng kìm nén không để mình nói ra gì không nên nói. Lần trước còn nói cậu không có tư cách làm con trai của cha mẹ, dù không thể làm họ được rạng danh thì cũng đừng làm họ tức giận đội mồ sống lại, lúc đấy cậu liền lạnh mặt, nửa phòng bếp bị cậu đập nát. Thật ra hai người bọn họ khá giống nhau, độc mồm độc miệng thích phân cao thấp bằng lời nói, muốn chọc đối phương đến tức chết. Vì thế cậu cũng đã lên tinh thần chờ cô sẽ nói gì đó, căng thẳng như sắp ra trận.

Diệp Tử lạnh lùng nhìn cậu hồi lâu nhưng cuối cùng chỉ nói hai chữ: “Tránh ra.”

“Uy phong nhỉ, chị ấy à, thật sự coi mình là chị tôi à. Hình như đây là nhà tôi, tôi thích đứng ở đây liên quan gì đến chị.”

Diệp Tử cười khẽ một tiếng, không đợi cậu có phản ứng đã chạy về phía cửa sổ cởi giày ra rồi nhảy xuống.

“Này, mẹ nó chị điên rồi à?” Diệp Thừa cả kinh, vội vàng mở cửa chạy xuống.

Diệp Tử đã đứng dậy sau cú nhảy, lắc lắc giày cao gót trong tay rồi ngả nghiêng đi ra cổng. Nhất thời Diệp Thừa không biết phải làm gì, oán hận mắng một câu: “Mẹ nó, chị tưởng chị hy sinh thì thủ trưởng chị cho chị cái huân chương liệt sĩ à?”

Xe máy của cậu vừa đúng lúc đang đỗ ở cổng, Diệp Tử quay đầu lại nhìn cậu một cái rồi giơ tay đập mạnh giày cao gót vào xe của cậu, Diệp Thừa như bị đốt đuôi nhảy dựng lên.

“Aaaa! Chị muốn chết à, hỏng xe tôi có bán chị đi cũng không đủ bồi thường đâu.”

Diệp Tử cũng không nói gì, quăng cái chân bị thương lên xe rồi cũng xiêu xiêu vẹo vẹo trèo lên xe, nhưng không còn khí thế mạnh mẽ như lúc nãy mà giống một đứa trẻ đang chơi xấu hơn.

Diệp Thừa càng cau mày tợn, mặt sắp đóng thành băng đến nơi: “Xuống ngay, đừng để tôi lôi chị xuống.”

Không đợi cậu động thủ Diệp Tử đã phản ứng lại, hơi hơi sửng sốt rồi tự giễu cười cười: “Tôi đang làm gì thế này?”

Cô trầm mặc trong chốc lát, vì cúi đầu nên mái tóc dài che khuất khuôn mặt làm Diệp Thừa không thấy rõ biểu cảm của cô lúc này, cậu chỉ nghe thấy cô cười nhẹ một tiếng rồi thản nhiên trượt khỏi xe. Cô tiếp tục nhảy lò cò một cách khó nhọc nhưng không quay đầu nhìn cậu. Một lúc lâu sau thì bắt được taxi rời đi.

Mãi đến lúc cái xe kia biến mất khỏi tầm mắt của mình, Diệp Thừa mới hồi hồn, không hiểu sao mình lại như thằng ngốc đứng nhìn theo cô năm phút.

“Không thể tin được.” Diệp Thừa xoay người ngồi lên xe, cắm khóa vào vài giây mà vẫn chưa khởi động xe, hình như là lại sửng sốt lặp lại một lần: “Không thể tin được.”

Từ hôm đó mấy ngày liền cậu không về nhà. Cô Trương có bắt cậu viết kiểm điểm nhưng không nhắc gì đến chuyện ngày hôm đó, Diệp Thừa cảm thấy có lẽ là do Diệp Tử can thiệp nhưng cũng lại thấy khó tin, rõ ràng mấy năm nay đã không quan tâm đến cậu tự dưng giờ lại phát điên đi quản.

Làm việc như con quay còn có tâm tình đi giải quyết rắc rối cho cậu.

Đang tâm phiền ý loạn thì Diệp Thừa nghe thấy một tiếng cười trong trẻo bên tai, cậu quay lại thì thấy Hứa Tiểu Vi đang cười nói với một nữ sinh, ánh mắt cong cong như vầng trăng khuyết.

Diệp Thừa nhìn một lát rồi giật lấy bài tập cô bé đang cầm trên tay, Hứa Tiểu Vi lập tức ngừng cười, nhíu mi hỏi: “Diệp Thừa cậu làm gì thế? Trả lại cho tớ.”

“Cho tớ mượn chép một lát.”

“Không được, trả cho tớ.”

Hứa Tiểu Vi nhìn cậu làm động tác định xé vở của mình thì nóng nảy: “Diệp Thừa cậu đừng ấu trĩ như thế được không?”

“Vẫn không cho mượn à?”

Hứa Tiểu Vi tức giận nhưng vẫn phải thỏa hiệp: “Hết tiết trả cho tớ.”

Quả nhiên đến tiết thứ hai Diệp Thừa liền trả cô, nhưng Hứa Tiểu Vi vừa giở ra xem đã thấy trang thứ nhất có một hình vẽ, chiếm đến nửa trang giấy lại còn vẽ bằng bút bi.

“Diệp Thừa!”

Diệp Thừa cười nhíu mày: “Sao thế, đẹp không.”

“Cậu hơi quá đáng đấy.” Lúc nói những lời này Hứa Tiểu Vi tức đến suýt khóc, cô xé trang giấy kia đi vo tròn rồi ném vào ngăn bàn. Bài tập ở trang này thầy giáo đã kiểm tra từ lâu nên cũng không quan trọng, cái Hứa Tiểu Vi tức giận đến là thái độ của Diệp Thừa, cả ngày cà lơ phất phơ bắt nạt cô, cũng không biết mình đắc tội người ta bao giờ. Vốn lần trước Diệp Thừa cứu cô cô còn rất cảm kích, ai biết Diệp Thừa hừ lạnh với cô một tiếng, bảo cô đừng tự mình đa tình, nói cậu chỉ là nhìn đám người kia không vừa mắt.

Hứa Tiểu Vi bị cậu chọc tức còn tâm tình Diệp Thừa lại rất tốt, tâm tình tốt này kéo dài đến tân khi tan học. Cậu vừa ngâm nga vừa mở cửa nhà, sau đó thì ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.

Diệp Tử đang dọn mâm, nghe thấy tiếng mở cửa liền nâng mắt lên nhìn sau đó phá lệ mỉm cười: “Mau vào ăn cơm.”

Diệp Thừa bị nụ cười của cô làm run rẩy, lần cuối cùng cô ra vẻ như thế này là khi cha mẹ còn khỏe mạnh, không biết hôm nay lại phát điên cái gì rồi.

“Chị không biết à, ngồi trước mặt chị tôi liền không ăn được.”

“À ừ.” Diệp Tử nhún vai, vén tóc ra sau tai rồi tự ngồi xuống: “Trong nồi có cơm.”

“Hôm nay chị uống nhầm thuốc à.”

Diệp Tử cười cực kỳ đắc ý: “Hôm nay tâm tình tốt, không so đo với cậu, nào ra đây ngồi, để chị khoe khoang một chút.”

“Thần kinh.” Diệp Thừa xoay người chuẩn bị lên tầng.

Diệp Tử nói với theo như dỗ trẻ con: “Chị làm sườn xào chua ngọt cậu thích nhất đấy.”

Bước chân Diệp Thừa hơi hơi dừng một chút sau đó tiếp tục đi lên trên: “Ai bảo chị tôi thích ăn sườn xào chua ngọt, có bệnh.” Nhưng trong lòng lại ngứa ngáy, rốt cuộc là có chuyện gì mà vui như thế, cười như vậy.

Lúc cậu xuống lầu uống nước Diệp Tử đã rời khỏi, cậu thấy tờ giấy dán trên tủ lạnh, nét chữ thanh tú dịu dàng.

“Đồ ăn trong tủ lạnh, muốn ăn thì cho vào lò vi sóng hâm nóng lại, đừng ăn ngay.”

“Kháo, ai muốn ăn.” Diệp Thừa vo tờ giấy kia lại rồi ném vào thùng rác, mở tủ lạnh ra định lấy nước. Hai đĩa thức ăn được đặt ở nơi rất dễ nhìn thấy, một đĩa sườn xào chua ngọt, một đĩa trứng xào cà chua, cậu cũng chỉ liếc qua một cái rồi đóng tủ lạnh lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương