Nữ Phụ Công Tâm Kế
-
Quyển 1 - Chương 14: Phiên ngoại
Khi Diệp Tử mặc đồ ngủ lau tóc từ nhà tắm đi ra, Kiều Diễm đang ngồi mở hội nghị qua video trên máy tính, gò má anh ta toát lên vẻ lạnh lùng cùng nghiêm nghị, sống mũi và đôi môi cong gợi cảm một cách lạ thường.
Cô cầm máy sấy đi tới, giọng nói mang theo chút hờn dỗi: “Này, giúp em sấy tóc đi.”
Kiều Diễm phẩy tay với cô, tiếp tục nói chuyện với người bên kia máy tính. Anh ta và người đó nói những thuật ngữ chuyên môn mà Diệp Tử tưởng như hiểu mà lại không hiểu.
Diệp Tử oán giận thở dài, xoay người ngồi trên sa lông, bật tivi, chuyển kênh một cách vô thức.
“Hôm nay đến đây thôi, nếu như không có gì đặc biệt quan trọng thì anh có thể toàn quyền quyết định, không cần nói với tôi.” Kiều Diễm kết thúc cuộc thảo luận qua video, gập máy tính, đứng dậy đi đến ngồi cạnh Diệp Tử: “Đưa máy sấy cho anh.”
Diệp Tử tức giận hừ một tiếng, đưa máy sấy cho anh ta. Kiều Diễm cắm điện, sau đó một tay cầm máy sấy một tay không ngừng hất mái tóc dài đen như mực của Diệp Tử, động tác nhẹ nhàng.
Nhưng Diệp Tử vẫn tỏ ra bất mãn, không thoải mái uốn éo người: “Thật sự không thể cử hành hôn lễ sớm hơn nửa tháng sao?”
Kiều Diễm bất đắc dĩ ngắt lời cô, chán nản nói: “Vấn đề này em hỏi là lần thứ mười rồi đấy. Anh nói rồi, không thể được.”
“Kiều Diễm~.” Diệp Tử cố ý làm giọng mình mềm mại hơn, lại còn kéo dài âm cuối khiến hai chữ này đặc biệt ngọt ngào, mê người.
“Cần có thời gian để chuẩn bị hôn lễ, không thể gấp được.” Nghe cô làm nũng nhưng vẻ mặt Kiều Diễm không hề thay đổi, vẫn là bộ mặt nghiêm túc xử lý việc chung.
Quả thật anh ta muốn sớm kết hôn cùng Diệp Tử, cũng đã bắt tay vào chuẩn bị nhưng thuê khách sạn, danh sách khách mời, đồ cưới, hoa cưới, món ăn trong tiệc cưới… Còn quá nhiều việc phải làm, nếu như không phải Diệp Tử sống chết bám lấy anh ta muốn… Khụ, muốn làm chuyện đó thì anh dự định mấy tháng nữa mới tổ chức hôn lễ.
Những ngày qua Diệp Tử cảm thấy không được vui cho lắm. Mỗi lần thấy Kiều Diễm cả người cô đều bất ổn, ở đâu đó trong lòng không ngừng rục rịch, ngứa ngáy, sau đó từng chút từng chút lan ra toàn thân cô. Làm cô hận không thể lao tới cắn vào cổ Kiều Diễm, liếm mỗi bắp thịt trên cơ thể anh ta, nhìn gò má anh ta vì hưng phấn mà đỏ ửng, khiến đáy mắt anh ta vì động tình mà phủ lên một tầng hơi nước. Sau đó lớn tiếng gọi tên Kiều Diễm hoặc nghe anh ta gọi tên mình….
Lột bỏ chiếc mặt nạ mà anh ta thường mang, để lộ ra vẻ mặt bình thường vẫn hay ẩn giấu. Chỉ cần nghĩ đến những điều này thôi, cả ngưởi cô liền trở nên khô nóng, dưới mông giống như có một cây đinh khiến cô chỉ muốn ngọ nguậy.
Thật vất vả đợi đến ngày kết hôn, từ sáng sớm mặt Diệp Tử đã đỏ lừ, trong ánh mắt hiện lên vẻ hưng phấn. Hai người tuyên thệ, trao nhẫn cưới, hôn môi, sau khi làm xong tất cả theo quy trình thì vẻ mặt Diệp Tử càng trở nên quỷ dị.
Kiều Diễm phải tiếp mấy người bạn làm ăn nên bảo Diệp Tử về phòng trước. Khi anh ta cùng những người khác uống rượu trên môi vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, thật giống như có hai sợi dây đang lôi kéo khóe môi anh ta lên vậy, tràn đầy là hạnh phúc. Mọi người đều nhìn ra dáng vẻ của Kiều Diễm nên càng hăng say trêu ghẹo anh ta hơn. Đến cuối cùng khả năng uống rượu của anh ta dù tốt nhưng vẫn cảm thấy có chút choáng váng, chân đứng không vững.
Kiều Diễm vừa mở cửa liền bị người trước mặt lao tới khiến cho anh ta phải lùi về phía sau vài bước, môi vừa mới bị đụng đau nhói thì đầu lưỡi của Diệp Tử đã tiến vào miệng anh ta.
Tóc cô còn ướt, rõ ràng là vừa mới tắm xong.
Kiều Diễm không biết nên làm thế nào, đột nhiên anh ta chỉ cảm thấy buồn cười. Anh ta duỗi tay ôm eo Diệp Tử, hơi cúi đầu làm cho Diệp Tử hôn mình dễ hơn.
Diệp Tử không chịu để yên, tay cô đột ngột kéo áo sơ mi của Kiều Diễm xuống, sau đó ôm lấy anh ta xoay một vòng. Không ngờ Kiều Diễm lấy được thăng bằng một lần nữa đứng vững, Diệp Tử đẩy mạnh anh ta một cái, anh ta liền ngã xuống giường.
“Diệp Tử.” Sống lưng Kiều Diễm có hơi đau, anh ta nhíu mày, đang định nói cài gì thì nghe thấy cạch một tiếng. Có đồ vật gì đó trên cổ tay anh ta đóng lại.
Anh ta quay đầu nhìn thì thấy một cổ tay đang bị chiếc còng số tám sáng choang còng trên đầu giường.
Sắc mặt anh ta có chút u ám, chẳng qua chưa kịp phản kháng thì cổ tay còn lại cũng bị còng luôn.
“Diệp Tử.” Giọng nói của Kiều Diễm càng ngày càng khàn khàn, mơ hồ bao hàm sự tức giận.
Nhưng Diệp Tử lại cười quyến rũ đầy đắc ý, cô ngồi lên người Kiều Diễm, duỗi tay nhẹ nhàng nâng cằm anh ta lên: “Cuối cùng cũng có ngày này, tiểu yêu tinh, chị đây đợi ngày ăn chú lâu lắm rồi.”
Huyệt thái dương của Kiều Diễm bắt đầu co rút, vốn anh ta tưởng Diệp Tử chỉ đùa vui một chút thôi, không nghĩ tới cô thật sự có lá gan làm như vậy: “Nếu bây giờ em thả anh, anh sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra. Còn không thì…” Trong mắt anh ta lóe lên ánh sáng: “Em nên nghĩ đến hậu quả sau này.”
“Làm xong việc ngày hôm nay mặc kệ hậu quả có ra sao, em cũng cam tâm tình nguyện.” Diệp Tử cười hai tiếng, cúi người nhẹ nhàng liếm cổ Kiều Diễm, sau đó nhìn yết hầu anh ta không ngừng nảy lên.
Cô cười càng thêm vui vẻ: “Không cần lo lắng, đừng vội, em nhất định sẽ yêu thương anh.” Cô vừa nói vừa tháo từng cái cúc áo trên người mình.
Đột nhiên Kiều Diễm chuyển tầm mắt, không biểu cảm như trước.
Diệp Tử đưa tay nhẹ nhàng nâng mặt anh ta lên, đưa đầu anh ta tiến lại gần để tầm mắt anh ta đối diện trước ngực mình. Còn chưa thấy đủ khiêu khích, cô cúi người khiến bộ ngực lướt nhẹ qua mặt anh ta, giọng nói cợt nhả: “Sao nào tiểu yêu tinh, đã thỏa mãn con mắt chưa?”
“Em học được mấy câu này ở đâu?” Kiểu Diễm thấy mình sắp tức giận đển vỡ phổi rồi, đầu cũng hơi đau.
Diệp Tử vô tội nhìn anh ta: “Ở mấy quyển tiểu thuyết anh mua cho em đó.”
Kiểu Diễm gần như muốn đốt cửa hàng sách kia luôn. Diệp Tử cứ như vậy ở trên người anh ta cọ tới cọ lui không ngừng đốt lửa, bảo anh ta không có “phản ứng” gì thì cũng quả là làm khó anh ta. Cơ thể Kiều Diễm bắt đầu nóng lên, cổ họng như mất tiếng: “Anh nói lần cuối, xuống.”
“Lời thoại của anh không đúng, không hợp với không khí bây giờ.” Diệp Tử vừa cởi áo sơ mi vừa dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên cơ bụng của anh ta: “Em dạy cho anh. Anh bây giờ phải nói ‘Tới ngồi lên, tự mình động.’ Như vậy mới phù hợp với hoàn cảnh bây giờ của anh.”
Kiều Diễm xin thề, ngày mai việc đầu tiên anh ta muốn làm nhất là thu mua toàn bộ nhà sách trong thành phố.
Cởi xong áo, con mắt Diệp Tử chợt sáng lên, cô vuốt ve trước ngực rồi chậm rãi xuống cơ bụng của Kiều Diễm khi thì mạnh, khi thì nhẹ nhàng. Sau đó cô cúi đầu hôn lên đó, đưa đầu lưỡi liếm nhẹ. Rột cuộc Kiều Diễm cũng bắt đầu đỏ mặt, yết hầu không ngừng nảy lên.
“Diệp Tử……..Diệp Tử…..Em mau……mau thả anh ra………Không thì anh…….”
“Ngoan, cứ tiếp tục kêu đi, đừng có ngừng. Lúc anh gọi tên em giọng nói thật êm tai.”
Đùa giỡn Kiều Diễm một lúc, tâm trạng Diệp Tử càng ngày càng vui vẻ. Cô nghe tiếng thở dốc ồ ồ của Kiều Diễm nghe đến mức máu sắp sôi lên rồi.
Cuối cùng tay cô chuyển qua thắt lưng của Kiều Diễm, vừa cởi quần anh ta vừa cúi người cách một lớp vải hôn nhẹ xuống ‘chỗ ấy’: “Kiều…”
Câu nói chọc ghẹo cô còn chưa nói ra miệng thì đột nhiên Kiều Diễm ngồi dậy, vươn mình đem cô đè dưới cơ thể anh ta.
Chuyện xảy ra trong tích tắc, Diệp Tử trợn mắt lên như chuông đồng: “Anh…….anh anh anh……….”
Hai mắt Kiều Diễm đỏ ngầu, vẻ mặt nguy hiểm khác thường, anh ta lạnh lùng nhếch miệng, giữ chặt hai tay Diệp Tử: “Chẳng phải anh đã nói hậu quả của việc không nghe lời rất kinh khủng rồi sao.”
Diệp Tử ngượng ngùng cười một tiếng, giọng nói run rẩy: “Cái kia, chẳng phải là em đang chăm sóc anh sao? Đàn ông ở phía trên rất cực khổ, đối với vòng eo không được tốt. Không phải vậy sao?”
“Đối với vòng eo không tốt? Sao?” Giọng mũi của Kiều Diễm đặc biệt tà mị quyến rũ.
Ngày thứ hai, Diệp Tử ở trên giường cử động cơ thể, cô cảm giác cơn đau nhức kịch liệt từ eo truyền đến,giống như muốn bẻ gẫy. Cuối cùng cô cũng ý thức được hậu quả của việc khiêu khích người đàn ông này rồi.
Cô khóc không ra nước mắt. Rốt cuộc tối qua Kiều Diễm đã “muốn” cô bao nhiêu lần vậy. Đến mức một lát sau cô kêu đến khàn cả giọng rồi mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, tỉnh dậy vẫn thấy anh ta đang miệt mài ‘vận động’ trên người mình.
“Cũng không sợ hại thận à!”
“Em nói cái gì?” Bỗng nhiên có giọng nói trầm thấp từ cửa vang lên.
Cả người Diệp Tử run lên, cảm giác dưới thân lại bắt đầu đau đớn: “Nói anh không biết thương hoa tiếc ngọc không sai mà.”
Kiều Diễm đi tới dùng sức vò loạn mái tóc vốn đã rối của cô: “Ai bảo em tự nhiên khiêu khích anh. Nghỉ ngơi cho tốt đi. Anh mang bữa sáng vào nhé?”
“Em còn chưa đánh răng đấy” Diệp Tử hừ một tiếng.
“Vậy anh để bên ngoài, đợi lát nữa đánh răng rửa mặt xong rồi ra ăn. Em nghỉ ngơi cho tốt, anh đi làm đây.” Anh ta nói xong liền đứng dậy, đi thẳng ra ngoài cửa.
“Đi làm?” Phía sau cùng với tiếng nức nở của Diệp Tử là tiếng kêu la: “Anh đùa với em đấy à? Sao có thể vào lúc này mà nhẫn tâm bỏ rơi người vợ bé nhỏ để đi làm?”
Kiều Diễm dừng bước, xoay người lạnh lùng nhìn cô. Diệp Tử cảm thấy nhiệt độ xung quanh mình giảm xuống vài độ, cô chui vào trong chăn chỉ để lộ ra hai con mắt tội nghiệp nhìn anh ta, lẩm bẩm: “Vốn là vậy mà.”
“Anh cảnh cáo em, còn đọc mấy loại tiểu thuyết kia thì anh….”
“Thì làm sao?”
Kiều Diễm trong lúc đó cũng không có ý định dọa cô thật vì thế Diệp Tử cười càng tươi: “Em đọc lén thì anh biết làm sao được.”
Anh ta híp mắt: “Thì anh nhốt em lại lần nữa.”
Diệp Tử khinh thường hừ một tiếng: “Chẳng sao cả, ngược lại ăn ngon ngủ kĩ có người phục vụ.”
Anh ta nhấc tay nhìn đồng hồ: “Em có thể thử một lần thì sẽ biết sau đó thế nào.”
Đợi khi Kiều Diễm ra khỏi phòng đóng cửa, cuối cùng Diệp Tử cũng được thả lỏng một chút, cô khó chịu xoa xoa hông của mình, không vui vẻ gì hừ một tiếng.
Kiều Diễm, chị đây nhất định sẽ báo thù. Đừng tưởng chị đây không nhìn thấy lúc đi ra chú khoái trá như thế nào.
Nghĩ đi nghĩ lại cô không khỏi oán giận lên chất lượng của cái còng tay: “Hừ, chất lượng quá kém, dứt khoát phải phản hồi lại chất lượng mới được.”
Chờ lần sau, tôi lại mua hai cái còng ta không cách nào mở được hay là còn thêm giờ lúc : khi khác. Kiều Diễm đến lúc đó tôi xem anh chạy đằng trời.
Kiều Diễm vừa ngồi vào trong xe, không nhịn được mà hắt hơi một cái. Anh ta có chút mệt mỏi xoa trán, anh cảm giác mình uống phải loại thuốc bổ nào đó.
Ánh mắt khiêu khích của cô gái nhỏ kia, thực sự làm người ta khó chịu mà.
Cô cầm máy sấy đi tới, giọng nói mang theo chút hờn dỗi: “Này, giúp em sấy tóc đi.”
Kiều Diễm phẩy tay với cô, tiếp tục nói chuyện với người bên kia máy tính. Anh ta và người đó nói những thuật ngữ chuyên môn mà Diệp Tử tưởng như hiểu mà lại không hiểu.
Diệp Tử oán giận thở dài, xoay người ngồi trên sa lông, bật tivi, chuyển kênh một cách vô thức.
“Hôm nay đến đây thôi, nếu như không có gì đặc biệt quan trọng thì anh có thể toàn quyền quyết định, không cần nói với tôi.” Kiều Diễm kết thúc cuộc thảo luận qua video, gập máy tính, đứng dậy đi đến ngồi cạnh Diệp Tử: “Đưa máy sấy cho anh.”
Diệp Tử tức giận hừ một tiếng, đưa máy sấy cho anh ta. Kiều Diễm cắm điện, sau đó một tay cầm máy sấy một tay không ngừng hất mái tóc dài đen như mực của Diệp Tử, động tác nhẹ nhàng.
Nhưng Diệp Tử vẫn tỏ ra bất mãn, không thoải mái uốn éo người: “Thật sự không thể cử hành hôn lễ sớm hơn nửa tháng sao?”
Kiều Diễm bất đắc dĩ ngắt lời cô, chán nản nói: “Vấn đề này em hỏi là lần thứ mười rồi đấy. Anh nói rồi, không thể được.”
“Kiều Diễm~.” Diệp Tử cố ý làm giọng mình mềm mại hơn, lại còn kéo dài âm cuối khiến hai chữ này đặc biệt ngọt ngào, mê người.
“Cần có thời gian để chuẩn bị hôn lễ, không thể gấp được.” Nghe cô làm nũng nhưng vẻ mặt Kiều Diễm không hề thay đổi, vẫn là bộ mặt nghiêm túc xử lý việc chung.
Quả thật anh ta muốn sớm kết hôn cùng Diệp Tử, cũng đã bắt tay vào chuẩn bị nhưng thuê khách sạn, danh sách khách mời, đồ cưới, hoa cưới, món ăn trong tiệc cưới… Còn quá nhiều việc phải làm, nếu như không phải Diệp Tử sống chết bám lấy anh ta muốn… Khụ, muốn làm chuyện đó thì anh dự định mấy tháng nữa mới tổ chức hôn lễ.
Những ngày qua Diệp Tử cảm thấy không được vui cho lắm. Mỗi lần thấy Kiều Diễm cả người cô đều bất ổn, ở đâu đó trong lòng không ngừng rục rịch, ngứa ngáy, sau đó từng chút từng chút lan ra toàn thân cô. Làm cô hận không thể lao tới cắn vào cổ Kiều Diễm, liếm mỗi bắp thịt trên cơ thể anh ta, nhìn gò má anh ta vì hưng phấn mà đỏ ửng, khiến đáy mắt anh ta vì động tình mà phủ lên một tầng hơi nước. Sau đó lớn tiếng gọi tên Kiều Diễm hoặc nghe anh ta gọi tên mình….
Lột bỏ chiếc mặt nạ mà anh ta thường mang, để lộ ra vẻ mặt bình thường vẫn hay ẩn giấu. Chỉ cần nghĩ đến những điều này thôi, cả ngưởi cô liền trở nên khô nóng, dưới mông giống như có một cây đinh khiến cô chỉ muốn ngọ nguậy.
Thật vất vả đợi đến ngày kết hôn, từ sáng sớm mặt Diệp Tử đã đỏ lừ, trong ánh mắt hiện lên vẻ hưng phấn. Hai người tuyên thệ, trao nhẫn cưới, hôn môi, sau khi làm xong tất cả theo quy trình thì vẻ mặt Diệp Tử càng trở nên quỷ dị.
Kiều Diễm phải tiếp mấy người bạn làm ăn nên bảo Diệp Tử về phòng trước. Khi anh ta cùng những người khác uống rượu trên môi vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, thật giống như có hai sợi dây đang lôi kéo khóe môi anh ta lên vậy, tràn đầy là hạnh phúc. Mọi người đều nhìn ra dáng vẻ của Kiều Diễm nên càng hăng say trêu ghẹo anh ta hơn. Đến cuối cùng khả năng uống rượu của anh ta dù tốt nhưng vẫn cảm thấy có chút choáng váng, chân đứng không vững.
Kiều Diễm vừa mở cửa liền bị người trước mặt lao tới khiến cho anh ta phải lùi về phía sau vài bước, môi vừa mới bị đụng đau nhói thì đầu lưỡi của Diệp Tử đã tiến vào miệng anh ta.
Tóc cô còn ướt, rõ ràng là vừa mới tắm xong.
Kiều Diễm không biết nên làm thế nào, đột nhiên anh ta chỉ cảm thấy buồn cười. Anh ta duỗi tay ôm eo Diệp Tử, hơi cúi đầu làm cho Diệp Tử hôn mình dễ hơn.
Diệp Tử không chịu để yên, tay cô đột ngột kéo áo sơ mi của Kiều Diễm xuống, sau đó ôm lấy anh ta xoay một vòng. Không ngờ Kiều Diễm lấy được thăng bằng một lần nữa đứng vững, Diệp Tử đẩy mạnh anh ta một cái, anh ta liền ngã xuống giường.
“Diệp Tử.” Sống lưng Kiều Diễm có hơi đau, anh ta nhíu mày, đang định nói cài gì thì nghe thấy cạch một tiếng. Có đồ vật gì đó trên cổ tay anh ta đóng lại.
Anh ta quay đầu nhìn thì thấy một cổ tay đang bị chiếc còng số tám sáng choang còng trên đầu giường.
Sắc mặt anh ta có chút u ám, chẳng qua chưa kịp phản kháng thì cổ tay còn lại cũng bị còng luôn.
“Diệp Tử.” Giọng nói của Kiều Diễm càng ngày càng khàn khàn, mơ hồ bao hàm sự tức giận.
Nhưng Diệp Tử lại cười quyến rũ đầy đắc ý, cô ngồi lên người Kiều Diễm, duỗi tay nhẹ nhàng nâng cằm anh ta lên: “Cuối cùng cũng có ngày này, tiểu yêu tinh, chị đây đợi ngày ăn chú lâu lắm rồi.”
Huyệt thái dương của Kiều Diễm bắt đầu co rút, vốn anh ta tưởng Diệp Tử chỉ đùa vui một chút thôi, không nghĩ tới cô thật sự có lá gan làm như vậy: “Nếu bây giờ em thả anh, anh sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra. Còn không thì…” Trong mắt anh ta lóe lên ánh sáng: “Em nên nghĩ đến hậu quả sau này.”
“Làm xong việc ngày hôm nay mặc kệ hậu quả có ra sao, em cũng cam tâm tình nguyện.” Diệp Tử cười hai tiếng, cúi người nhẹ nhàng liếm cổ Kiều Diễm, sau đó nhìn yết hầu anh ta không ngừng nảy lên.
Cô cười càng thêm vui vẻ: “Không cần lo lắng, đừng vội, em nhất định sẽ yêu thương anh.” Cô vừa nói vừa tháo từng cái cúc áo trên người mình.
Đột nhiên Kiều Diễm chuyển tầm mắt, không biểu cảm như trước.
Diệp Tử đưa tay nhẹ nhàng nâng mặt anh ta lên, đưa đầu anh ta tiến lại gần để tầm mắt anh ta đối diện trước ngực mình. Còn chưa thấy đủ khiêu khích, cô cúi người khiến bộ ngực lướt nhẹ qua mặt anh ta, giọng nói cợt nhả: “Sao nào tiểu yêu tinh, đã thỏa mãn con mắt chưa?”
“Em học được mấy câu này ở đâu?” Kiểu Diễm thấy mình sắp tức giận đển vỡ phổi rồi, đầu cũng hơi đau.
Diệp Tử vô tội nhìn anh ta: “Ở mấy quyển tiểu thuyết anh mua cho em đó.”
Kiểu Diễm gần như muốn đốt cửa hàng sách kia luôn. Diệp Tử cứ như vậy ở trên người anh ta cọ tới cọ lui không ngừng đốt lửa, bảo anh ta không có “phản ứng” gì thì cũng quả là làm khó anh ta. Cơ thể Kiều Diễm bắt đầu nóng lên, cổ họng như mất tiếng: “Anh nói lần cuối, xuống.”
“Lời thoại của anh không đúng, không hợp với không khí bây giờ.” Diệp Tử vừa cởi áo sơ mi vừa dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên cơ bụng của anh ta: “Em dạy cho anh. Anh bây giờ phải nói ‘Tới ngồi lên, tự mình động.’ Như vậy mới phù hợp với hoàn cảnh bây giờ của anh.”
Kiều Diễm xin thề, ngày mai việc đầu tiên anh ta muốn làm nhất là thu mua toàn bộ nhà sách trong thành phố.
Cởi xong áo, con mắt Diệp Tử chợt sáng lên, cô vuốt ve trước ngực rồi chậm rãi xuống cơ bụng của Kiều Diễm khi thì mạnh, khi thì nhẹ nhàng. Sau đó cô cúi đầu hôn lên đó, đưa đầu lưỡi liếm nhẹ. Rột cuộc Kiều Diễm cũng bắt đầu đỏ mặt, yết hầu không ngừng nảy lên.
“Diệp Tử……..Diệp Tử…..Em mau……mau thả anh ra………Không thì anh…….”
“Ngoan, cứ tiếp tục kêu đi, đừng có ngừng. Lúc anh gọi tên em giọng nói thật êm tai.”
Đùa giỡn Kiều Diễm một lúc, tâm trạng Diệp Tử càng ngày càng vui vẻ. Cô nghe tiếng thở dốc ồ ồ của Kiều Diễm nghe đến mức máu sắp sôi lên rồi.
Cuối cùng tay cô chuyển qua thắt lưng của Kiều Diễm, vừa cởi quần anh ta vừa cúi người cách một lớp vải hôn nhẹ xuống ‘chỗ ấy’: “Kiều…”
Câu nói chọc ghẹo cô còn chưa nói ra miệng thì đột nhiên Kiều Diễm ngồi dậy, vươn mình đem cô đè dưới cơ thể anh ta.
Chuyện xảy ra trong tích tắc, Diệp Tử trợn mắt lên như chuông đồng: “Anh…….anh anh anh……….”
Hai mắt Kiều Diễm đỏ ngầu, vẻ mặt nguy hiểm khác thường, anh ta lạnh lùng nhếch miệng, giữ chặt hai tay Diệp Tử: “Chẳng phải anh đã nói hậu quả của việc không nghe lời rất kinh khủng rồi sao.”
Diệp Tử ngượng ngùng cười một tiếng, giọng nói run rẩy: “Cái kia, chẳng phải là em đang chăm sóc anh sao? Đàn ông ở phía trên rất cực khổ, đối với vòng eo không được tốt. Không phải vậy sao?”
“Đối với vòng eo không tốt? Sao?” Giọng mũi của Kiều Diễm đặc biệt tà mị quyến rũ.
Ngày thứ hai, Diệp Tử ở trên giường cử động cơ thể, cô cảm giác cơn đau nhức kịch liệt từ eo truyền đến,giống như muốn bẻ gẫy. Cuối cùng cô cũng ý thức được hậu quả của việc khiêu khích người đàn ông này rồi.
Cô khóc không ra nước mắt. Rốt cuộc tối qua Kiều Diễm đã “muốn” cô bao nhiêu lần vậy. Đến mức một lát sau cô kêu đến khàn cả giọng rồi mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, tỉnh dậy vẫn thấy anh ta đang miệt mài ‘vận động’ trên người mình.
“Cũng không sợ hại thận à!”
“Em nói cái gì?” Bỗng nhiên có giọng nói trầm thấp từ cửa vang lên.
Cả người Diệp Tử run lên, cảm giác dưới thân lại bắt đầu đau đớn: “Nói anh không biết thương hoa tiếc ngọc không sai mà.”
Kiều Diễm đi tới dùng sức vò loạn mái tóc vốn đã rối của cô: “Ai bảo em tự nhiên khiêu khích anh. Nghỉ ngơi cho tốt đi. Anh mang bữa sáng vào nhé?”
“Em còn chưa đánh răng đấy” Diệp Tử hừ một tiếng.
“Vậy anh để bên ngoài, đợi lát nữa đánh răng rửa mặt xong rồi ra ăn. Em nghỉ ngơi cho tốt, anh đi làm đây.” Anh ta nói xong liền đứng dậy, đi thẳng ra ngoài cửa.
“Đi làm?” Phía sau cùng với tiếng nức nở của Diệp Tử là tiếng kêu la: “Anh đùa với em đấy à? Sao có thể vào lúc này mà nhẫn tâm bỏ rơi người vợ bé nhỏ để đi làm?”
Kiều Diễm dừng bước, xoay người lạnh lùng nhìn cô. Diệp Tử cảm thấy nhiệt độ xung quanh mình giảm xuống vài độ, cô chui vào trong chăn chỉ để lộ ra hai con mắt tội nghiệp nhìn anh ta, lẩm bẩm: “Vốn là vậy mà.”
“Anh cảnh cáo em, còn đọc mấy loại tiểu thuyết kia thì anh….”
“Thì làm sao?”
Kiều Diễm trong lúc đó cũng không có ý định dọa cô thật vì thế Diệp Tử cười càng tươi: “Em đọc lén thì anh biết làm sao được.”
Anh ta híp mắt: “Thì anh nhốt em lại lần nữa.”
Diệp Tử khinh thường hừ một tiếng: “Chẳng sao cả, ngược lại ăn ngon ngủ kĩ có người phục vụ.”
Anh ta nhấc tay nhìn đồng hồ: “Em có thể thử một lần thì sẽ biết sau đó thế nào.”
Đợi khi Kiều Diễm ra khỏi phòng đóng cửa, cuối cùng Diệp Tử cũng được thả lỏng một chút, cô khó chịu xoa xoa hông của mình, không vui vẻ gì hừ một tiếng.
Kiều Diễm, chị đây nhất định sẽ báo thù. Đừng tưởng chị đây không nhìn thấy lúc đi ra chú khoái trá như thế nào.
Nghĩ đi nghĩ lại cô không khỏi oán giận lên chất lượng của cái còng tay: “Hừ, chất lượng quá kém, dứt khoát phải phản hồi lại chất lượng mới được.”
Chờ lần sau, tôi lại mua hai cái còng ta không cách nào mở được hay là còn thêm giờ lúc : khi khác. Kiều Diễm đến lúc đó tôi xem anh chạy đằng trời.
Kiều Diễm vừa ngồi vào trong xe, không nhịn được mà hắt hơi một cái. Anh ta có chút mệt mỏi xoa trán, anh cảm giác mình uống phải loại thuốc bổ nào đó.
Ánh mắt khiêu khích của cô gái nhỏ kia, thực sự làm người ta khó chịu mà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook