Nữ Phụ Báo Thù
-
Chương 41: Trả thù
Chuyện kia xảy ra tới hôm nay đã qua một tuần lễ, Lý Bách Niên thấy cảm xúc của Như Tuyết đã từ từ ổn định lại, bắt đầu bàn bạc với cô chuyện xuất ngoại du học kế tiếp. Quyết định xuất ngoại này là sau khi Lý Vạn Sơn suy ngẫm thông báo Lý Bách Niên.
Tuy nói hiện tại Như Tuyết là cháu gái của Lý Bách Niên, nhưng tương lai đợi đến khi tất cả mọi chuyện đều hồi phục lại, lúc lựa chọn kĩ càng người thừa kế, sẽ đón Như Tuyết về bên cạnh một lần nữa, khi đó xuất hiện ở bên cạnh mọi người sẽ không còn là Lý Như Tuyết bây giờ. Xuất ngoại mấy năm trở về, Lý Như Tuyết cũng đã không còn là người như bây giờ.
Xuất ngoại, tuy rằng ở trước mặt người khác nói là từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, nhưng hôm nay thật sự phải xuất ngoại thì Lý Như Tuyết vẫn còn có chút khẩn trương lo lắng. Có điều, lúc này cô cũng hiểu đây là lựa chọn tốt nhất đối với mình.
"Cháu gái của ông nội Lý con cũng ở nước ngoài, lần này con và con bé đó vừa vặn ở một trường, ở nước ngoài, con bé sẽ chăm sóc con. Cháu gái của ông nội Lý con, các con nhất định sẽ hợp nhau." Cháu gái của ông nội Lý, đó không phải là chị em của đồ đê tiện kia, vừa nghĩ tới đồ đê tiện Lý Mạn Dao kia, Lý Như Tuyết lại rất khó khống chế tâm tình của mình, nếu không phải là đồ đê tiện đó, tại sao mình có thể lưu lạc tới trình độ trở thành chuyện cười trong mắt của mọi người như hôm nay.
Khiến Như Tuyết không thể tiếp nhận là rõ ràng là cô bị oan ức, vẫn còn phải cố gắng che giấu chỉ có thể nói tất cả những việc kia thành một màn ngoài ý muốn, bản thân Như Tuyết cũng không biết là làm sao cô kiềm xuống loại uất ức này.
"Cháu gái của ông nội Lý, hình như con từng nghe nói, gọi là Lý Tĩnh Xu. Sao cô ấy cũng xuất ngoại, con còn nhớ trước kia cô ấy cũng đi học ở trong nước?" Trước kia, Như Tuyết từng nghe Lý Vạn Sơn đề cập tới tình hình của nhà họ Lý, rất là tò mò đối với cháu gái đột nhiên xuất ngoại này của Lý Vạn Sơn.
"Việc này, ngược lại thật ra thì ông không rõ ràng lắm, chỉ là tương lai lúc con đến nước ngoài tự mình có thể hỏi con bé đó một chút." Mấy đoạn đối thoại đơn giản, Như Tuyết đã quyết định muốn xuất ngoại du học, nhưng từ đầu đến cuối không có ai nói tới Mai Lan cũng cùng tạm nghỉ học giống với Như Tuyết, giống như người này đã biến mất ở trong thế giới hai người.
Chuyện lần trước mặc dù không thể nổi giận với Lý Mạn Dao, oán hận trong lòng cũng đã trút ra tất cả ở chỗ Mai Lan. Ngoài mặt, Như Tuyết như không có gì với Mai Lan, càng thêm chủ động khuyên Mai Lan cùng nhau tạm nghỉ học với cô, tương lai cùng nhau chuyển tới trường học khác. Lúc đầu, Mai Lan có chút chần chờ, phải biết hiện tại học trường trung học này là trường học tốt nhất thành phố S, nếu vì Lý Như Tuyết chuyển trường có quá uổng phí hay không?
Nhưng chuyện lại không cho phép Mai Lan từ chối, sau khi Lý Như Tuyết nói chuyện với Lý Bách Niên, có Lý Vạn Sơn giúp đỡ, Mai Lan chỉ có thể đành chịu chọn cùng đi với Lý Như Tuyết. Hôm nay bản thân xuất ngoại, Lý Như Tuyết không cho phép người biết bí mật của mình còn sống ở bên cạnh mình, nhưng mà Mai Lan biết quá nhiều bí mật của mình, làm sao mình có thể khiến cô gái này câm miệng, sẽ không nói lung tung, đây là vấn đề mà Lý Như Tuyết vẫn suy tính trong mấy ngày nay.
Trừ Mai Lan này vẫn chưa có người nào biết bộ mặt thật của mình. Hôm nay, Như Tuyết rất hối hận nhất thời lơ là mới để cho Mai Lan này bắt được nhược điểm của mình. Trước khi chuyện này chưa xảy ra, Lý Như Tuyết chưa từng coi Mai Lan ra gì, vẫn luôn cảm thấy Mai Lan đã bị mình nắm trong tay, không thể trở thành uy hiếp gì.
Chính là Lý Mạn Dao gặp chuyện không may, chuyện này cũng không thoát được quan hệ với Mai Lan, dù sao thuốc kia là Mai Lan tự tay bỏ, nhưng hôm nay Mai Lan lại trở thành uy hiếp lớn nhất của mình, làm sao trước khi xuất ngoại có thể hoàn toàn cắt đứt uy hiếp này, Như Tuyết suy ngẫm rất lâu rốt cuộc nghĩ ra một đối sách. Nếu mình bị sỉ nhục lớn như vậy, ăn miếng trả miếng giống nhau sẽ không hời cho Mai Lan.
Nhưng lần này, Như Tuyết sẽ không để người khác bắt được nhược điểm của mình giống mấy lần trước, sau khi tất cả chi tiết đều suy nghĩ kỹ càng, mới bắt đầu kế hoạch của mình. Từ sau khi nhận được điện thoại của thư ký Lý Vạn Sơn bị buộc nghỉ học, Mai Lan vẫn sống một mình ở trong phòng, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, suy tư cuộc sống sau này phải bắt đầu như thế nào.
Tại sao thư ký Lý Vạn Sơn đột nhiên làm ra quyết định này? Lúc mới bắt đầu, Mai Lan cảm thấy sợ hãi, cho là chuyện mình hãm hại Lý Mạn Dao bị đối phương biết được, nhưng rất nhanh lại bỏ đi ý nghĩ này, nếu quả thật biết việc này, vậy thì đợi chờ mình không phải là đơn giản tạm nghỉ học mà thôi, như vậy trừ cái này thì nguyên nhân duy nhất còn lại nằm ở chỗ trên người của Lý Như Tuyết.
Suy nghĩ một chút bản thân từ trấn nhỏ đi tới nơi này, gặp gỡ với Lý Như Tuyết thoạt nhìn hình như là trùng hợp, nhưng hôm nay nhớ lại lại lộ ra mấy phần cố ý. Hơn nữa, trong lúc vô tình Lý Như Tuyết nhắc tới quan hệ của ông nội mình và Lý Vạn Sơn, chẳng lẽ tất cả những thứ này đều chỉ là vì Lý Như Tuyết. Nhưng rõ ràng Mạn Dao mới là cháu gái của Lý Vạn Sơn, nhưng tại sao Lý Vạn Sơn làm những chuyện này vì Lý Như Tuyết? Điểm này thì làm sao Mai Lan cũng không làm rõ được.
Nhưng bây giờ suy ngẫm những thứ này cũng không có ý nghĩa gì, chân chính phải làm cũng là phải lấy lòng Lý Như Tuyết, mới có thể tiếp tục cuộc sống ở chỗ này. Sau chuyện kia, Mai Lan rất rõ Lý Như Tuyết đã có phòng bị đối với cô, mà mình cũng không mong muốn hèn mọn lấy lòng đối phương, tại sao những người đó đều ăn trên ngồi trước, chỉ có mình lại phải sinh hoạt hèn mọn đáng thương như vậy. Tại sao ông trời không công bằng như vậy? Rốt cuộc mình kém bọn họ chỗ nào?
Hai ngày ở trong nhà ăn năn hối hận, Mai Lan gọi tới điện thoại của Lý Như Tuyết, trong điện thoại hẹn địa điểm gặp mặt với đối phương, [email protected]#d#l#q#[email protected] nhưng mới đi ra khỏi đường phố, liền bị người chuốc mê ngất, đợi đến lúc cô tỉnh lại □ thân thể nằm ở trong một phòng xa lạ, nhìn trên người xanh xanh tím tím, Mai Lan không khống chế được gào khóc khóc lớn lên.
Mình lại bị người cưỡng hiếp, càng đáng buồn hơn là ngay cả người cưỡng hiếp mình là ai, cô cũng không rõ ràng lắm, tại sao chuyện không công bằng như vậy lại xảy ra ở trên người của cô? Cô không có gì cả, chỉ còn lại thân thể sạch sẽ, nhưng hôm nay cuối cùng cũng bị người không biết bộ dạng gì chiếm đoạt, tại sao lại như vậy?
Cố nén đau đớn giống như xé rách trên người, mặc xong quần áo bị tùy ý ném xuống đất, đi ra phòng ngủ mới phát hiện cửa phòng cũng không bị khóa lại, sau khi đẩy cửa ra, hoá ra mình ở trong một căn nhà trệt. Nhìn chỗ khiến cô mất đi tất cả này, Mai Lan không muốn nhìn nhiều, hết sức chật vật xoay người rời đi. Trên xe taxi, tài xế nhìn thiếu nữ áo quần xốc xếch ngồi ở chỗ phía sau, mở miệng hỏi thăm có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không? Vị trí thiếu nữ này ở lại là một chỗ rối loạn nhất của thành phố bọn họ, mà thiếu nữ nước mắt đầy mặt trước mắt này khiến tài xế nghĩ tới một khả năng không tốt.
"Tôi không sao." Đối mặt sự quan tâm của tài xế tốt bụng, Mai Lan lau nước mắt vừa lắc đầu vừa thúc giục tài xế gia tăng tốc độ. Ở trong phòng tắm chà xát thân thể từ trong ra ngoài một lần lại thêm một lần, chà xát đến hai chân như nhũn ra, ngã lăn trên đất rốt cuộc Mai Lan mới dừng lại động tác trên tay.
Sau khi hết sức Mai Lan dường như tỉnh táo được đôi chút, gắng gượng đứng dậy từ trên mặt đất, dùng khăn tắm bao bọc xong thân thể, tiếp đó nhìn điện thoại di động trong túi hiển thị bảy tám cuộc gọi đến, hung hăng ném điện thoại ra ngoài. Mai Lan dùng sức lực rất lớn, chỉ nghe được điện thoại di động đập vào trên tường phát ra một tiếng bốp tiếp đó rơi xuống đất. Lý Như Tuyết, những cuộc gọi đến kia đều hiện lên tên Lý Như Tuyết.
Lý Như Tuyết, hôm nay nếu không phải là hẹn với cô ta thì mình cũng sẽ không ra ngoài, nếu như không ra ngoài cũng sẽ không gặp phải người đàn ông kia, gặp phải cơn ác mộng kia. Tất cả thật sự chỉ là một sự trùng hợp, nhìn túi ném xuống đất, đây là thứ Lý Như Tuyết không thích đưa cho mình, hàng đã xài rồi cũng phải hơn một vạn đồng, còn có cái điện thoại di động này là quà sinh nhật Lý Như Tuyết tặng cho mình.
Nếu như người kia thật sự chỉ là suy nghĩ nhất thời, đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua những thứ này, cũng sẽ không để lại ví tiền cho mình. Lý Như Tuyết, tất cả việc này nhất định đều là cô ta làm, bản thân cô ta bị người phá hủy, cũng muốn phá hủy cô giống vậy, nhất định là như vậy, nhất định phải. Tuy rằng không có chứng cứ thực chất gì, nhưng trực giác lại nói cho Mai Lan, những thứ này không thoát khỏi quan hệ với Lý Như Tuyết.
---
Ngày thứ ba Trương Hạo Đình nuốt lời, Lý Vạn Sơn cũng không để ý sự phản đối của bác sĩ rời khỏi bệnh viện. Thân thể của ông đã tốt hơn, không cần mỗi ngày không có việc gì ở lại trong bệnh viện, hoàn toàn có thể ở trong nhà mời bác sĩ tư nhân đến điều dưỡng thân thể của mình. Viện trưởng Đổng cũng rõ sự cố chấp của Lý Vạn Sơn, sau khi lại dặn dò Lý Vạn Sơn những việc cần chú ý, miễn cưỡng đồng ý ông xuất viện, hơn nữa đề cử ứng cử viên bác sĩ tư nhân cho Lý Vạn Sơn.
"Mặc dù bác sĩ Liễu trẻ tuổi, nhưng cũng là một người xuất sắc nhất trong những bác sĩ thực tập ở bệnh viện chúng tôi, nếu như không phải là nhìn ở trên phần tình bạn nhiều năm của chúng ta, thì tôi không bỏ được đưa bác sĩ cho ông lần này... Tôi đã giao ca bệnh của ông cho cậu ấy. Nếu như ông muốn xuất viện, một tháng gần nhất này cứ để cho cậu ấy ở trong nhà của ông, như vậy cũng có thể tiện hơn một chút."
"Lão Đổng, lần này lại làm phiền ông. Thân thể là của tôi đấy, tôi sẽ nghe lời của bác sĩ Liễu mà làm. Nếu không phải là gần đây công ty có một hạng mục lớn, tôi cũng đồng ý ở lại trong bệnh viện nhiều thêm mấy ngày, thuận tiện để cho mình nghỉ phép. Nhưng mà bây giờ lại không được rồi, bên công ty, tôi không tự mình đi xem thì tôi cũng không thể yên tâm."
Viện trưởng Đổng nhìn bạn tốt nhiều năm, thở dài, "Chúng ta rốt cuộc già rồi, chuyện này ông cũng nên buông tay cho mấy người bọn Kiến Nghiệp rồi. Mấy năm qua, tôi cũng cảm giác càng ngày càng tệ, còn dự định sang năm sẽ chính thức về hưu, hoàn toàn nghỉ ngơi. Làm nhiều năm như vậy, từ một bác sĩ thực tập nho nhỏ đến viện trưởng trước mắt, tôi cũng đã già thật rồi, mệt mỏi rồi."
"Lão Đổng, tôi hiểu ý của ông, sao tôi lại không muốn nghỉ ngơi, nhưng tôi không may mắn giống như ông vậy. Ông đã sớm chọn được người nối nghiệp thích hợp, tự nhiên có thể nhẹ nhõm nghỉ ngơi, nhưng mấy đứa con của tôi hoàn toàn không thể để cho tôi bớt lo." Viện trưởng Đổng nghe Lý Vạn Sơn nói như vậy, cũng không tiện nói gì, đứng dậy tiễn Lý Vạn Sơn rời đi, đợi đến sau khi thấy bóng lưng của Lý Vạn Sơn biến mất ở trong tầm mắt của mình, mới xoay người lắc đầu một cái.
Quen biết với lão Lý nhiều năm như vậy, viện trưởng Đổng rất rõ cá tính của Lý Vạn Sơn, nhìn ngoài mặt dường như là không tin tưởng đối với năng lực của mấy đứa con, nhưng trên thực tế chỉ cần Lý Vạn Sơn sống trên đời một ngày thì ông không có khả năng lui xuống, dù cho những đứa con kia ưu tú như thế nào.
Tuy nói đã sớm rõ ràng những thứ này, nhưng nể tình bạn nhiều năm, viện trưởng Đổng vẫn mở miệng khuyên một lần, thân là bác sĩ, ông cũng rõ ràng tình huống của Lý Vạn Sơn hơn bất kỳ kẻ nào. Theo tình huống thân thể bây giờ của Lý Vạn Sơn, nếu như bỏ xuống tất cả điều dưỡng thật tốt, ngược lại còn có thể sống thêm chừng mười năm, nhưng nếu tiếp tục như vậy, chỉ cần lại bị kích thích một lần như vậy, có lẽ tiếp theo ông cũng không mở mắt ra được nữa.
Từ trong bệnh viện ra ngoài, Lý Vạn Sơn lập tức hỏi thăm tình hình vay tiền với Lý Ngọc Lam. Nhìn con gái nghe được ông hỏi thăm, nhíu chặt lông mày, Lý Vạn Sơn cũng đã biết kết quả.
"Cha, Hạ Hành Trường nói là gần đây chính sách nhà nước kiểm tra rất nghiêm, vài khoản vay trước của công ty chúng ta còn chưa trả xong, lần này ông ta cũng bất lực." Lý Ngọc Lam đã nghĩ hết các loại biện pháp, nhưng cũng vẫn không làm cho Hạ Hành Trường nhả ra.
"Tên kia chính là một con quỷ hút máu, không cho chỗ đủ tốt chắc là sẽ không làm việc, lần này đoán chừng là phải dốc sức ra máu một lần mới được." Ở trong mắt Lý Vạn Sơn không có tiền không đả thông được quan hệ, huống chi là Hạ Hành Trường người quen cũ với ông.
"Lý đổng, không phải là tôi không giúp đỡ, thật sự là muốn mà không giúp gì được. Ông cũng biết gần đây chính sách nhà nước rất căng, nếu là con số nhỏ một chút, tôi còn có thể dàn xếp xuống, nhưng con số trước mắt thì tôi cũng không có cách nào." Sau khi cơm nước no nê, cũng đến lúc nên nói chuyện nghiêm chỉnh. Lý Vạn Sơn nghe người đối diện từ chối.
"Hạ Hành Trường, đây không phải là còn cần ngài lại nghĩ biện pháp. Thời gian qua, tập đoàn nhà họ Lý chúng tôi lớn như vậy, uy tín và danh dự với ngân hàng các ông luôn luôn tốt, đoán chừng thêm hai tháng nữa thì khoản vay trước của chúng tôi sẽ có thể trả hết đúng hạn, ngài vẫn là giúp đỡ dàn xếp một chút." Mặc dù biết rõ Hạ Hành Trường này là muốn hung hăng cắn một miếng lên bọn họ, nhưng bọn họ lại không có cách nào từ chối. Dù sao nếu ngay cả Hạ Hành Trường mà bọn họ quen thuộc nhất cũng không dàn xếp được số tiền kia, vậy thì thật sự không còn chỗ trống giao thiệp rồi.
Làm ăn giống như bọn họ, thoạt nhìn vô cùng nở mày nở mặt, nhưng trên thực tế tiền mặt trong tay di chuyển cũng không nhiều, nhiều hơn đều là dựa vào ngân hàng để dùng tiền sinh tiền, nếu một khi ngân hàng có vấn đề, vậy kế tiếp thật sự là đầu càng to hơn rồi.
"Nếu Lý đổng đã mở miệng chuyện này cũng không phải là không có cách nào, nếu như Lý đổng thật sự muốn vay khoản tiền này, thì thật sự cần dùng một số tài sản để thế chấp, không thể giống như mấy lần trước nữa, vậy thì chỗ của tôi cũng dễ làm hơn một chút." Ngược lại, Lý Vạn Sơn không ngờ lần này lại muốn thế chấp, hơn nữa người trước mắt giống như đã có mục tiêu, trực tiếp nhắc tới một công ty cực kỳ kiếm lời dưới cờ của mình.
"Cha, chúng ta đã hao tốn quá nhiều ý định vào mảnh đất trống này, chỉ cần giành được thì chúng ta có thể trực tiếp kiếm lời thêm gấp ba, con đã rõ ràng mấy năm này chính phủ sẽ phát triển mảnh đất kia. Cha, chúng ta thật sự không thể cứ bỏ qua như vậy." Lý Ngọc Lam thấy cha do dự, ở bên cạnh mở miệng khuyên.
"Cha nói đúng lắm, đây là cơ hội tốt nhất để công ty chúng ta tiến quân vào sự nghiệp bất động sản, nếu như bỏ qua, những chuẩn bị trước kia của chúng ta đều sẽ uổng phí tất cả." Ở bên cạnh, Lý Thủ Thành cũng khuyên nhủ theo. Mảnh đất trống này có ý nghĩa quan trọng đối với hai anh em, là lợi thế quan trọng để đối đầu anh cả Lý Kiến Nghiệp sau này, đương nhiên sẽ không cho phép một vài chuyện nhỏ như vậy lại bỏ qua việc này.
Tuy nói hiện tại Như Tuyết là cháu gái của Lý Bách Niên, nhưng tương lai đợi đến khi tất cả mọi chuyện đều hồi phục lại, lúc lựa chọn kĩ càng người thừa kế, sẽ đón Như Tuyết về bên cạnh một lần nữa, khi đó xuất hiện ở bên cạnh mọi người sẽ không còn là Lý Như Tuyết bây giờ. Xuất ngoại mấy năm trở về, Lý Như Tuyết cũng đã không còn là người như bây giờ.
Xuất ngoại, tuy rằng ở trước mặt người khác nói là từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, nhưng hôm nay thật sự phải xuất ngoại thì Lý Như Tuyết vẫn còn có chút khẩn trương lo lắng. Có điều, lúc này cô cũng hiểu đây là lựa chọn tốt nhất đối với mình.
"Cháu gái của ông nội Lý con cũng ở nước ngoài, lần này con và con bé đó vừa vặn ở một trường, ở nước ngoài, con bé sẽ chăm sóc con. Cháu gái của ông nội Lý con, các con nhất định sẽ hợp nhau." Cháu gái của ông nội Lý, đó không phải là chị em của đồ đê tiện kia, vừa nghĩ tới đồ đê tiện Lý Mạn Dao kia, Lý Như Tuyết lại rất khó khống chế tâm tình của mình, nếu không phải là đồ đê tiện đó, tại sao mình có thể lưu lạc tới trình độ trở thành chuyện cười trong mắt của mọi người như hôm nay.
Khiến Như Tuyết không thể tiếp nhận là rõ ràng là cô bị oan ức, vẫn còn phải cố gắng che giấu chỉ có thể nói tất cả những việc kia thành một màn ngoài ý muốn, bản thân Như Tuyết cũng không biết là làm sao cô kiềm xuống loại uất ức này.
"Cháu gái của ông nội Lý, hình như con từng nghe nói, gọi là Lý Tĩnh Xu. Sao cô ấy cũng xuất ngoại, con còn nhớ trước kia cô ấy cũng đi học ở trong nước?" Trước kia, Như Tuyết từng nghe Lý Vạn Sơn đề cập tới tình hình của nhà họ Lý, rất là tò mò đối với cháu gái đột nhiên xuất ngoại này của Lý Vạn Sơn.
"Việc này, ngược lại thật ra thì ông không rõ ràng lắm, chỉ là tương lai lúc con đến nước ngoài tự mình có thể hỏi con bé đó một chút." Mấy đoạn đối thoại đơn giản, Như Tuyết đã quyết định muốn xuất ngoại du học, nhưng từ đầu đến cuối không có ai nói tới Mai Lan cũng cùng tạm nghỉ học giống với Như Tuyết, giống như người này đã biến mất ở trong thế giới hai người.
Chuyện lần trước mặc dù không thể nổi giận với Lý Mạn Dao, oán hận trong lòng cũng đã trút ra tất cả ở chỗ Mai Lan. Ngoài mặt, Như Tuyết như không có gì với Mai Lan, càng thêm chủ động khuyên Mai Lan cùng nhau tạm nghỉ học với cô, tương lai cùng nhau chuyển tới trường học khác. Lúc đầu, Mai Lan có chút chần chờ, phải biết hiện tại học trường trung học này là trường học tốt nhất thành phố S, nếu vì Lý Như Tuyết chuyển trường có quá uổng phí hay không?
Nhưng chuyện lại không cho phép Mai Lan từ chối, sau khi Lý Như Tuyết nói chuyện với Lý Bách Niên, có Lý Vạn Sơn giúp đỡ, Mai Lan chỉ có thể đành chịu chọn cùng đi với Lý Như Tuyết. Hôm nay bản thân xuất ngoại, Lý Như Tuyết không cho phép người biết bí mật của mình còn sống ở bên cạnh mình, nhưng mà Mai Lan biết quá nhiều bí mật của mình, làm sao mình có thể khiến cô gái này câm miệng, sẽ không nói lung tung, đây là vấn đề mà Lý Như Tuyết vẫn suy tính trong mấy ngày nay.
Trừ Mai Lan này vẫn chưa có người nào biết bộ mặt thật của mình. Hôm nay, Như Tuyết rất hối hận nhất thời lơ là mới để cho Mai Lan này bắt được nhược điểm của mình. Trước khi chuyện này chưa xảy ra, Lý Như Tuyết chưa từng coi Mai Lan ra gì, vẫn luôn cảm thấy Mai Lan đã bị mình nắm trong tay, không thể trở thành uy hiếp gì.
Chính là Lý Mạn Dao gặp chuyện không may, chuyện này cũng không thoát được quan hệ với Mai Lan, dù sao thuốc kia là Mai Lan tự tay bỏ, nhưng hôm nay Mai Lan lại trở thành uy hiếp lớn nhất của mình, làm sao trước khi xuất ngoại có thể hoàn toàn cắt đứt uy hiếp này, Như Tuyết suy ngẫm rất lâu rốt cuộc nghĩ ra một đối sách. Nếu mình bị sỉ nhục lớn như vậy, ăn miếng trả miếng giống nhau sẽ không hời cho Mai Lan.
Nhưng lần này, Như Tuyết sẽ không để người khác bắt được nhược điểm của mình giống mấy lần trước, sau khi tất cả chi tiết đều suy nghĩ kỹ càng, mới bắt đầu kế hoạch của mình. Từ sau khi nhận được điện thoại của thư ký Lý Vạn Sơn bị buộc nghỉ học, Mai Lan vẫn sống một mình ở trong phòng, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, suy tư cuộc sống sau này phải bắt đầu như thế nào.
Tại sao thư ký Lý Vạn Sơn đột nhiên làm ra quyết định này? Lúc mới bắt đầu, Mai Lan cảm thấy sợ hãi, cho là chuyện mình hãm hại Lý Mạn Dao bị đối phương biết được, nhưng rất nhanh lại bỏ đi ý nghĩ này, nếu quả thật biết việc này, vậy thì đợi chờ mình không phải là đơn giản tạm nghỉ học mà thôi, như vậy trừ cái này thì nguyên nhân duy nhất còn lại nằm ở chỗ trên người của Lý Như Tuyết.
Suy nghĩ một chút bản thân từ trấn nhỏ đi tới nơi này, gặp gỡ với Lý Như Tuyết thoạt nhìn hình như là trùng hợp, nhưng hôm nay nhớ lại lại lộ ra mấy phần cố ý. Hơn nữa, trong lúc vô tình Lý Như Tuyết nhắc tới quan hệ của ông nội mình và Lý Vạn Sơn, chẳng lẽ tất cả những thứ này đều chỉ là vì Lý Như Tuyết. Nhưng rõ ràng Mạn Dao mới là cháu gái của Lý Vạn Sơn, nhưng tại sao Lý Vạn Sơn làm những chuyện này vì Lý Như Tuyết? Điểm này thì làm sao Mai Lan cũng không làm rõ được.
Nhưng bây giờ suy ngẫm những thứ này cũng không có ý nghĩa gì, chân chính phải làm cũng là phải lấy lòng Lý Như Tuyết, mới có thể tiếp tục cuộc sống ở chỗ này. Sau chuyện kia, Mai Lan rất rõ Lý Như Tuyết đã có phòng bị đối với cô, mà mình cũng không mong muốn hèn mọn lấy lòng đối phương, tại sao những người đó đều ăn trên ngồi trước, chỉ có mình lại phải sinh hoạt hèn mọn đáng thương như vậy. Tại sao ông trời không công bằng như vậy? Rốt cuộc mình kém bọn họ chỗ nào?
Hai ngày ở trong nhà ăn năn hối hận, Mai Lan gọi tới điện thoại của Lý Như Tuyết, trong điện thoại hẹn địa điểm gặp mặt với đối phương, [email protected]#d#l#q#[email protected] nhưng mới đi ra khỏi đường phố, liền bị người chuốc mê ngất, đợi đến lúc cô tỉnh lại □ thân thể nằm ở trong một phòng xa lạ, nhìn trên người xanh xanh tím tím, Mai Lan không khống chế được gào khóc khóc lớn lên.
Mình lại bị người cưỡng hiếp, càng đáng buồn hơn là ngay cả người cưỡng hiếp mình là ai, cô cũng không rõ ràng lắm, tại sao chuyện không công bằng như vậy lại xảy ra ở trên người của cô? Cô không có gì cả, chỉ còn lại thân thể sạch sẽ, nhưng hôm nay cuối cùng cũng bị người không biết bộ dạng gì chiếm đoạt, tại sao lại như vậy?
Cố nén đau đớn giống như xé rách trên người, mặc xong quần áo bị tùy ý ném xuống đất, đi ra phòng ngủ mới phát hiện cửa phòng cũng không bị khóa lại, sau khi đẩy cửa ra, hoá ra mình ở trong một căn nhà trệt. Nhìn chỗ khiến cô mất đi tất cả này, Mai Lan không muốn nhìn nhiều, hết sức chật vật xoay người rời đi. Trên xe taxi, tài xế nhìn thiếu nữ áo quần xốc xếch ngồi ở chỗ phía sau, mở miệng hỏi thăm có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không? Vị trí thiếu nữ này ở lại là một chỗ rối loạn nhất của thành phố bọn họ, mà thiếu nữ nước mắt đầy mặt trước mắt này khiến tài xế nghĩ tới một khả năng không tốt.
"Tôi không sao." Đối mặt sự quan tâm của tài xế tốt bụng, Mai Lan lau nước mắt vừa lắc đầu vừa thúc giục tài xế gia tăng tốc độ. Ở trong phòng tắm chà xát thân thể từ trong ra ngoài một lần lại thêm một lần, chà xát đến hai chân như nhũn ra, ngã lăn trên đất rốt cuộc Mai Lan mới dừng lại động tác trên tay.
Sau khi hết sức Mai Lan dường như tỉnh táo được đôi chút, gắng gượng đứng dậy từ trên mặt đất, dùng khăn tắm bao bọc xong thân thể, tiếp đó nhìn điện thoại di động trong túi hiển thị bảy tám cuộc gọi đến, hung hăng ném điện thoại ra ngoài. Mai Lan dùng sức lực rất lớn, chỉ nghe được điện thoại di động đập vào trên tường phát ra một tiếng bốp tiếp đó rơi xuống đất. Lý Như Tuyết, những cuộc gọi đến kia đều hiện lên tên Lý Như Tuyết.
Lý Như Tuyết, hôm nay nếu không phải là hẹn với cô ta thì mình cũng sẽ không ra ngoài, nếu như không ra ngoài cũng sẽ không gặp phải người đàn ông kia, gặp phải cơn ác mộng kia. Tất cả thật sự chỉ là một sự trùng hợp, nhìn túi ném xuống đất, đây là thứ Lý Như Tuyết không thích đưa cho mình, hàng đã xài rồi cũng phải hơn một vạn đồng, còn có cái điện thoại di động này là quà sinh nhật Lý Như Tuyết tặng cho mình.
Nếu như người kia thật sự chỉ là suy nghĩ nhất thời, đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua những thứ này, cũng sẽ không để lại ví tiền cho mình. Lý Như Tuyết, tất cả việc này nhất định đều là cô ta làm, bản thân cô ta bị người phá hủy, cũng muốn phá hủy cô giống vậy, nhất định là như vậy, nhất định phải. Tuy rằng không có chứng cứ thực chất gì, nhưng trực giác lại nói cho Mai Lan, những thứ này không thoát khỏi quan hệ với Lý Như Tuyết.
---
Ngày thứ ba Trương Hạo Đình nuốt lời, Lý Vạn Sơn cũng không để ý sự phản đối của bác sĩ rời khỏi bệnh viện. Thân thể của ông đã tốt hơn, không cần mỗi ngày không có việc gì ở lại trong bệnh viện, hoàn toàn có thể ở trong nhà mời bác sĩ tư nhân đến điều dưỡng thân thể của mình. Viện trưởng Đổng cũng rõ sự cố chấp của Lý Vạn Sơn, sau khi lại dặn dò Lý Vạn Sơn những việc cần chú ý, miễn cưỡng đồng ý ông xuất viện, hơn nữa đề cử ứng cử viên bác sĩ tư nhân cho Lý Vạn Sơn.
"Mặc dù bác sĩ Liễu trẻ tuổi, nhưng cũng là một người xuất sắc nhất trong những bác sĩ thực tập ở bệnh viện chúng tôi, nếu như không phải là nhìn ở trên phần tình bạn nhiều năm của chúng ta, thì tôi không bỏ được đưa bác sĩ cho ông lần này... Tôi đã giao ca bệnh của ông cho cậu ấy. Nếu như ông muốn xuất viện, một tháng gần nhất này cứ để cho cậu ấy ở trong nhà của ông, như vậy cũng có thể tiện hơn một chút."
"Lão Đổng, lần này lại làm phiền ông. Thân thể là của tôi đấy, tôi sẽ nghe lời của bác sĩ Liễu mà làm. Nếu không phải là gần đây công ty có một hạng mục lớn, tôi cũng đồng ý ở lại trong bệnh viện nhiều thêm mấy ngày, thuận tiện để cho mình nghỉ phép. Nhưng mà bây giờ lại không được rồi, bên công ty, tôi không tự mình đi xem thì tôi cũng không thể yên tâm."
Viện trưởng Đổng nhìn bạn tốt nhiều năm, thở dài, "Chúng ta rốt cuộc già rồi, chuyện này ông cũng nên buông tay cho mấy người bọn Kiến Nghiệp rồi. Mấy năm qua, tôi cũng cảm giác càng ngày càng tệ, còn dự định sang năm sẽ chính thức về hưu, hoàn toàn nghỉ ngơi. Làm nhiều năm như vậy, từ một bác sĩ thực tập nho nhỏ đến viện trưởng trước mắt, tôi cũng đã già thật rồi, mệt mỏi rồi."
"Lão Đổng, tôi hiểu ý của ông, sao tôi lại không muốn nghỉ ngơi, nhưng tôi không may mắn giống như ông vậy. Ông đã sớm chọn được người nối nghiệp thích hợp, tự nhiên có thể nhẹ nhõm nghỉ ngơi, nhưng mấy đứa con của tôi hoàn toàn không thể để cho tôi bớt lo." Viện trưởng Đổng nghe Lý Vạn Sơn nói như vậy, cũng không tiện nói gì, đứng dậy tiễn Lý Vạn Sơn rời đi, đợi đến sau khi thấy bóng lưng của Lý Vạn Sơn biến mất ở trong tầm mắt của mình, mới xoay người lắc đầu một cái.
Quen biết với lão Lý nhiều năm như vậy, viện trưởng Đổng rất rõ cá tính của Lý Vạn Sơn, nhìn ngoài mặt dường như là không tin tưởng đối với năng lực của mấy đứa con, nhưng trên thực tế chỉ cần Lý Vạn Sơn sống trên đời một ngày thì ông không có khả năng lui xuống, dù cho những đứa con kia ưu tú như thế nào.
Tuy nói đã sớm rõ ràng những thứ này, nhưng nể tình bạn nhiều năm, viện trưởng Đổng vẫn mở miệng khuyên một lần, thân là bác sĩ, ông cũng rõ ràng tình huống của Lý Vạn Sơn hơn bất kỳ kẻ nào. Theo tình huống thân thể bây giờ của Lý Vạn Sơn, nếu như bỏ xuống tất cả điều dưỡng thật tốt, ngược lại còn có thể sống thêm chừng mười năm, nhưng nếu tiếp tục như vậy, chỉ cần lại bị kích thích một lần như vậy, có lẽ tiếp theo ông cũng không mở mắt ra được nữa.
Từ trong bệnh viện ra ngoài, Lý Vạn Sơn lập tức hỏi thăm tình hình vay tiền với Lý Ngọc Lam. Nhìn con gái nghe được ông hỏi thăm, nhíu chặt lông mày, Lý Vạn Sơn cũng đã biết kết quả.
"Cha, Hạ Hành Trường nói là gần đây chính sách nhà nước kiểm tra rất nghiêm, vài khoản vay trước của công ty chúng ta còn chưa trả xong, lần này ông ta cũng bất lực." Lý Ngọc Lam đã nghĩ hết các loại biện pháp, nhưng cũng vẫn không làm cho Hạ Hành Trường nhả ra.
"Tên kia chính là một con quỷ hút máu, không cho chỗ đủ tốt chắc là sẽ không làm việc, lần này đoán chừng là phải dốc sức ra máu một lần mới được." Ở trong mắt Lý Vạn Sơn không có tiền không đả thông được quan hệ, huống chi là Hạ Hành Trường người quen cũ với ông.
"Lý đổng, không phải là tôi không giúp đỡ, thật sự là muốn mà không giúp gì được. Ông cũng biết gần đây chính sách nhà nước rất căng, nếu là con số nhỏ một chút, tôi còn có thể dàn xếp xuống, nhưng con số trước mắt thì tôi cũng không có cách nào." Sau khi cơm nước no nê, cũng đến lúc nên nói chuyện nghiêm chỉnh. Lý Vạn Sơn nghe người đối diện từ chối.
"Hạ Hành Trường, đây không phải là còn cần ngài lại nghĩ biện pháp. Thời gian qua, tập đoàn nhà họ Lý chúng tôi lớn như vậy, uy tín và danh dự với ngân hàng các ông luôn luôn tốt, đoán chừng thêm hai tháng nữa thì khoản vay trước của chúng tôi sẽ có thể trả hết đúng hạn, ngài vẫn là giúp đỡ dàn xếp một chút." Mặc dù biết rõ Hạ Hành Trường này là muốn hung hăng cắn một miếng lên bọn họ, nhưng bọn họ lại không có cách nào từ chối. Dù sao nếu ngay cả Hạ Hành Trường mà bọn họ quen thuộc nhất cũng không dàn xếp được số tiền kia, vậy thì thật sự không còn chỗ trống giao thiệp rồi.
Làm ăn giống như bọn họ, thoạt nhìn vô cùng nở mày nở mặt, nhưng trên thực tế tiền mặt trong tay di chuyển cũng không nhiều, nhiều hơn đều là dựa vào ngân hàng để dùng tiền sinh tiền, nếu một khi ngân hàng có vấn đề, vậy kế tiếp thật sự là đầu càng to hơn rồi.
"Nếu Lý đổng đã mở miệng chuyện này cũng không phải là không có cách nào, nếu như Lý đổng thật sự muốn vay khoản tiền này, thì thật sự cần dùng một số tài sản để thế chấp, không thể giống như mấy lần trước nữa, vậy thì chỗ của tôi cũng dễ làm hơn một chút." Ngược lại, Lý Vạn Sơn không ngờ lần này lại muốn thế chấp, hơn nữa người trước mắt giống như đã có mục tiêu, trực tiếp nhắc tới một công ty cực kỳ kiếm lời dưới cờ của mình.
"Cha, chúng ta đã hao tốn quá nhiều ý định vào mảnh đất trống này, chỉ cần giành được thì chúng ta có thể trực tiếp kiếm lời thêm gấp ba, con đã rõ ràng mấy năm này chính phủ sẽ phát triển mảnh đất kia. Cha, chúng ta thật sự không thể cứ bỏ qua như vậy." Lý Ngọc Lam thấy cha do dự, ở bên cạnh mở miệng khuyên.
"Cha nói đúng lắm, đây là cơ hội tốt nhất để công ty chúng ta tiến quân vào sự nghiệp bất động sản, nếu như bỏ qua, những chuẩn bị trước kia của chúng ta đều sẽ uổng phí tất cả." Ở bên cạnh, Lý Thủ Thành cũng khuyên nhủ theo. Mảnh đất trống này có ý nghĩa quan trọng đối với hai anh em, là lợi thế quan trọng để đối đầu anh cả Lý Kiến Nghiệp sau này, đương nhiên sẽ không cho phép một vài chuyện nhỏ như vậy lại bỏ qua việc này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook