Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá
-
Chương 98
Edit: Lia
Beta: Chin✿
__________________
"Ngươi chính là muốn hãm hại ta!!!"
"Diệp Lâm Xuyên tên tiểu nhân đê tiện vô sỉ!!"
Phong độ của Triệu Gia Minh hoàn toàn biến mất, đối với Diệp Lâm Xuyên chửi ầm lên. Không nghĩ tới lúc này hắn lại hành động thất thố như vậy, cán cân trong lòng mọi người cũng dần dần nghiêng về phía Diệp Lâm Xuyên.
"Diệp Lâm Xuyên ngươi đừng cho là ta không biết ngươi muốn làm gì!! Ngươi là đồ giả tạo! Lừa gạt! Ta muốn kiện ngươi!!!"
Triệu Gia Minh rống to, nhưng Diệp Lâm Xuyên lại không hề ngạc nhiên, không dao động.
Đang tranh luận, tiếng đập cửa vang lên, trợ lý Hà mở cửa ra, người của viện kiểm sát và cảnh sát cùng bước vào, trước cửa còn có rất nhiều nhân viên tụ tập xem náo nhiệt.
"Anh là Triệu Gia Minh đúng không, chúng tôi nhận được báo án, mời anh đi theo chúng tôi."
Hai vị cảnh sát nhân dân hai bên giữ chặt cánh tay Triệu Gia Minh, không nói không rằng kéo anh ta ra ngoài.
Triệu Gia Minh liều mạng giãy giụa, "Buông ra! Tôi không phạm tội gì sao lại bắt tôi!! Các người đang bắt người trái phép! Tôi sẽ kiện hết tất cả các người!!"
Động tác của hắn rất mạnh, cúc trên bộ tây trang bật ra, cà vạt trên cổ bị nới lỏng, đầu đầy mồ hôi, chật vật không chịu nổi.
Trong hỗn loạn, Triệu Gia Minh đột nhiên nhìn về phía góc trong phòng họp.
Trong tình cảnh hỗn loạn như chia thành hai thái cực, rõ ràng là cùng một phòng, nhưng lại như hai thế giới.
Cô bé mặc áo đầm bông cúc nhỏ ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế đen, cô nhớ lời Diệp Lâm Xuyên dặn dò, mặc cho bọn họ làm ầm ĩ ra sao đều không có lên tiếng, cúi đầu, giống hamster nhỏ đang gặm dưa chuột vị khoai tây.
Cảm thấy được ánh mắt của Triệu Gia Minh, Diệp Nha quay lại nhìn nhưng rất nhanh sự chú ý để quay lại trên bàn ăn.
Hơi thở dồn dập của Triệu Gia Minh dần dần bình tĩnh lại, hắn tránh thoát khỏi trói buộc sửa sang lại nếp gấp tây trang, nhìn chằm chằm Diệp Lâm Xuyên, khóe môi nhếch lên.
Triệu Gia Minh tiến đến bên tai Diệp Lâm Xuyên, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy nói: "Diệp tổng, không biết tôi có nói cho anh chưa, ba tôi Triệu Bác Văn, là nhà khoa học."
Ánh mắt Diệp Lâm Xuyên lóe lên, đôi môi trong nháy mắt mất đi huyết sắc.
Quai hàm hắn siết chặt, trong ánh mắt sâu thẳm đang quay cuồng sóng to gió lớn.
Triệu Gia Minh liếm khóe môi, đi theo cảnh sát rời đi, bước nhẹ nhàng tự đắc.
"Diệp tổng, họ Triệu nói gì với ngài vậy?"
"Không có gì." Diệp Lâm Xuyên nhẹ nhàng thu tầm mắt lại, ánh mắt thâm trầm lạc hướng về Diệp Nha.
***
Sau khi Triệu Gia Minh bị bắt đi, nhóm cổ đông lại tiếp tục hội nghị, toàn phiếu thông qua Diệp Lâm Xuyên đề nghị nhậm chức chủ tịch. Đồng thời các công ty liên tiếp gọi điện thoại tới, đồng ý rút đơn kiện hơn nữa nguyện ý đầu tư hạng mục. Đồng thời công ty thành lập công tác tổ xuống tay điều tra tài sản mang danh nghĩa Triệu Gia Minh, tất cả đều hướng tới thuận lợi, phương hướng đâu vào đấy tiến hành.
Diệp Lâm Xuyên biết kế tiếp phải trải qua khoảng thời gian bận rộn, nhưng hắn cũng không có ở công ty lâu, sau giờ trưa đưa Diệp Nha rời đi công ty.
Ở ngoài ánh mặt trời gay gắt
Diệp Nha nheo mắt lại, gục đầu vào hõm vai hắn tránh nắng.
Diệp Lâm Xuyên không dám chậm trễ, bước đi hướng bãi đỗ xe.
Hai người lên xe, Diệp Lâm Xuyên thắt chặt an toàn, ánh mắt nhìn lên người Diệp Nha.
"Em trai, ngươi có chuyện muốn nói với ta sao?" vẻ mặt muốn nói lại thôi của Diệp Lâm Xuyên quá mức rõ ràng, Diệp Nha nhịn không được nói tiếp.
Hầu kiết Diệp Lâm Xuyên di chuyển, muốn nói lại khó thôi, toàn bộ đều nuốt xuống.
Diệp Nha nghiêng đầu nhỏ: "Em trai?"
Diệp Lâm Xuyên thở sâu tránh đi ánh mắt của Diệp Nha, nhàn nhạt nói: "Nếu cho ngươi ở bên ngoài một thời gian, ngươi có chịu không?"
"Bên ngoài?" Diệp Nha nghe không hiểu, tràn đầy mờ mịt, "Bên ngoài nào? Là, là sân bên ngoài sao? Muỗi cắn ta, ta không muốn."
"Không." Diệp Lâm Xuyên lạnh lùng nói, "Nước ngoài. Ngươi có thể chọn nơi ngươi thích, như Australia, ở đó có rất nhiều động vật nhỏ, nhất định hòa hợp với ngươi; Paris cũng được, có bồ câu, hoặc là hải đảo? Lúc trước ở Nam bán cầu bên kia mua một hòn đảo nhỏ, vẫn chưa đến đó bao giờ, vừa vặn tặng cho ngươi."
Hắn đề nghị quá mức đột nhiên, Diệp Nha không thể thích ứng.
Cô nhìn người đàn ông chau mày, trên mặt nơi nào còn có nửa ngày vui sướng, chỉ còn mây đen trải rộng.
"Tại sao lại muốn đưa ta đi?"
Diệp Nha ôm chặt con thỏ nhỏ của chị gái công ty tặng, giọng nói là khó nén mất mát: "Chúng ta...... Chúng ta không phải đã trở thành bạn bè rồi sao?"
Diệp Nha vẫn luôn cho là như thế.
Cho rằng bọn họ đã thực sự là bạn tốt của nhau.
Em trai...... Em trai sẽ không tùy tiện đuổi cô đi.
Nhìn Diệp Lâm Xuyên bỗng nhiên trở nên lạnh nhạt, trong lòng cô trống rỗng, nhưng lại không chắc chắn.
~Hết~
Beta: Chin✿
__________________
"Ngươi chính là muốn hãm hại ta!!!"
"Diệp Lâm Xuyên tên tiểu nhân đê tiện vô sỉ!!"
Phong độ của Triệu Gia Minh hoàn toàn biến mất, đối với Diệp Lâm Xuyên chửi ầm lên. Không nghĩ tới lúc này hắn lại hành động thất thố như vậy, cán cân trong lòng mọi người cũng dần dần nghiêng về phía Diệp Lâm Xuyên.
"Diệp Lâm Xuyên ngươi đừng cho là ta không biết ngươi muốn làm gì!! Ngươi là đồ giả tạo! Lừa gạt! Ta muốn kiện ngươi!!!"
Triệu Gia Minh rống to, nhưng Diệp Lâm Xuyên lại không hề ngạc nhiên, không dao động.
Đang tranh luận, tiếng đập cửa vang lên, trợ lý Hà mở cửa ra, người của viện kiểm sát và cảnh sát cùng bước vào, trước cửa còn có rất nhiều nhân viên tụ tập xem náo nhiệt.
"Anh là Triệu Gia Minh đúng không, chúng tôi nhận được báo án, mời anh đi theo chúng tôi."
Hai vị cảnh sát nhân dân hai bên giữ chặt cánh tay Triệu Gia Minh, không nói không rằng kéo anh ta ra ngoài.
Triệu Gia Minh liều mạng giãy giụa, "Buông ra! Tôi không phạm tội gì sao lại bắt tôi!! Các người đang bắt người trái phép! Tôi sẽ kiện hết tất cả các người!!"
Động tác của hắn rất mạnh, cúc trên bộ tây trang bật ra, cà vạt trên cổ bị nới lỏng, đầu đầy mồ hôi, chật vật không chịu nổi.
Trong hỗn loạn, Triệu Gia Minh đột nhiên nhìn về phía góc trong phòng họp.
Trong tình cảnh hỗn loạn như chia thành hai thái cực, rõ ràng là cùng một phòng, nhưng lại như hai thế giới.
Cô bé mặc áo đầm bông cúc nhỏ ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế đen, cô nhớ lời Diệp Lâm Xuyên dặn dò, mặc cho bọn họ làm ầm ĩ ra sao đều không có lên tiếng, cúi đầu, giống hamster nhỏ đang gặm dưa chuột vị khoai tây.
Cảm thấy được ánh mắt của Triệu Gia Minh, Diệp Nha quay lại nhìn nhưng rất nhanh sự chú ý để quay lại trên bàn ăn.
Hơi thở dồn dập của Triệu Gia Minh dần dần bình tĩnh lại, hắn tránh thoát khỏi trói buộc sửa sang lại nếp gấp tây trang, nhìn chằm chằm Diệp Lâm Xuyên, khóe môi nhếch lên.
Triệu Gia Minh tiến đến bên tai Diệp Lâm Xuyên, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy nói: "Diệp tổng, không biết tôi có nói cho anh chưa, ba tôi Triệu Bác Văn, là nhà khoa học."
Ánh mắt Diệp Lâm Xuyên lóe lên, đôi môi trong nháy mắt mất đi huyết sắc.
Quai hàm hắn siết chặt, trong ánh mắt sâu thẳm đang quay cuồng sóng to gió lớn.
Triệu Gia Minh liếm khóe môi, đi theo cảnh sát rời đi, bước nhẹ nhàng tự đắc.
"Diệp tổng, họ Triệu nói gì với ngài vậy?"
"Không có gì." Diệp Lâm Xuyên nhẹ nhàng thu tầm mắt lại, ánh mắt thâm trầm lạc hướng về Diệp Nha.
***
Sau khi Triệu Gia Minh bị bắt đi, nhóm cổ đông lại tiếp tục hội nghị, toàn phiếu thông qua Diệp Lâm Xuyên đề nghị nhậm chức chủ tịch. Đồng thời các công ty liên tiếp gọi điện thoại tới, đồng ý rút đơn kiện hơn nữa nguyện ý đầu tư hạng mục. Đồng thời công ty thành lập công tác tổ xuống tay điều tra tài sản mang danh nghĩa Triệu Gia Minh, tất cả đều hướng tới thuận lợi, phương hướng đâu vào đấy tiến hành.
Diệp Lâm Xuyên biết kế tiếp phải trải qua khoảng thời gian bận rộn, nhưng hắn cũng không có ở công ty lâu, sau giờ trưa đưa Diệp Nha rời đi công ty.
Ở ngoài ánh mặt trời gay gắt
Diệp Nha nheo mắt lại, gục đầu vào hõm vai hắn tránh nắng.
Diệp Lâm Xuyên không dám chậm trễ, bước đi hướng bãi đỗ xe.
Hai người lên xe, Diệp Lâm Xuyên thắt chặt an toàn, ánh mắt nhìn lên người Diệp Nha.
"Em trai, ngươi có chuyện muốn nói với ta sao?" vẻ mặt muốn nói lại thôi của Diệp Lâm Xuyên quá mức rõ ràng, Diệp Nha nhịn không được nói tiếp.
Hầu kiết Diệp Lâm Xuyên di chuyển, muốn nói lại khó thôi, toàn bộ đều nuốt xuống.
Diệp Nha nghiêng đầu nhỏ: "Em trai?"
Diệp Lâm Xuyên thở sâu tránh đi ánh mắt của Diệp Nha, nhàn nhạt nói: "Nếu cho ngươi ở bên ngoài một thời gian, ngươi có chịu không?"
"Bên ngoài?" Diệp Nha nghe không hiểu, tràn đầy mờ mịt, "Bên ngoài nào? Là, là sân bên ngoài sao? Muỗi cắn ta, ta không muốn."
"Không." Diệp Lâm Xuyên lạnh lùng nói, "Nước ngoài. Ngươi có thể chọn nơi ngươi thích, như Australia, ở đó có rất nhiều động vật nhỏ, nhất định hòa hợp với ngươi; Paris cũng được, có bồ câu, hoặc là hải đảo? Lúc trước ở Nam bán cầu bên kia mua một hòn đảo nhỏ, vẫn chưa đến đó bao giờ, vừa vặn tặng cho ngươi."
Hắn đề nghị quá mức đột nhiên, Diệp Nha không thể thích ứng.
Cô nhìn người đàn ông chau mày, trên mặt nơi nào còn có nửa ngày vui sướng, chỉ còn mây đen trải rộng.
"Tại sao lại muốn đưa ta đi?"
Diệp Nha ôm chặt con thỏ nhỏ của chị gái công ty tặng, giọng nói là khó nén mất mát: "Chúng ta...... Chúng ta không phải đã trở thành bạn bè rồi sao?"
Diệp Nha vẫn luôn cho là như thế.
Cho rằng bọn họ đã thực sự là bạn tốt của nhau.
Em trai...... Em trai sẽ không tùy tiện đuổi cô đi.
Nhìn Diệp Lâm Xuyên bỗng nhiên trở nên lạnh nhạt, trong lòng cô trống rỗng, nhưng lại không chắc chắn.
~Hết~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook