Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá
-
Chương 77
Edit : Hamster
Beta: Chin🌸
Rất nhanh đã tới ngày quốc tế thiếu nhi, các anh trai không được nghỉ, tiểu học chỉ cho nghỉ nửa ngày, đưa Diệp Nha tham gia hoạt động chỉ có Diệp Lâm Xuyên.
Bọn học vừa đến trường đã thấy các bạn học khác đã thay váy diễn, phía sau lưng mang theo đôi cánh xinh xắn, một nhóm củ cải ngoan ngoãn xinh đẹp, xếp hàng chờ chuyên viên trang điểm ..
Diệp Nha phải lên sân khấu sớm, nhưng tới lại trễ.
Cô Lưu sau khi nhắc nhở xong liền ôm Diệp Nha vào phòng thay đồ, tự mình trang điểm cho cô.
Đồng phục diễn xuất của cô là do Đồng Tâm Chi Gia đặc biệt tài trợ, áo choàng màu đen phối với váy nhỏ phong cách Gothic, chân nhỏ mang đôi ủng kỵ sĩ, vải dệt tinh tế được thêu thêm hoa văn tinh xảo vải dệt nhất định sẽ khiến cô đứa trẻ bắt mắt nhất trong nhà trẻ.
Diệp Nha tay cầm mũ bí đỏ, thành thành thật thật nhắm mắt để cho cô Lưu đánh phấn.
Sau đó âm thanh của cô Lưu vang lên: “Có thể mở mắt ra rồi.”
Diệp Nha mở mắt ra nâng gương lên, nghiêng qua nghiêng lại đánh giá mình, không vừa lòng lắm: “Cô ơi, cô có thể để cho em nhìn ác độc một chút được không?”
Cô nói từ ác độc rất tự nhiên, cô Lưu nghiêng người về phía sau, nói: “Cô cảm thấy như vậy là rất tốt rồi, còn nhỏ thì không nên dùng nhiều đồ trang điểm, đối với làn da sẽ không tốt.”
Trêи mí mắt chỉ đánh nhợt nhạt mà đỏ thẫm, son môi cũng không dám bôi nhiều, chỉ là một lớp nhạt, cho dù cô trang điểm như vậy nhưng so với các bạn học khác thì đậm hơn.
Diệp Nha ôm mũ đỏ, ủ rũ cụp đuôi ra khỏi phòng thay đồ.
Trong phòng học có không ít phụ huynh và các bạn nhỏ khác, toàn thân Diệp Nha màu đen đứng cùng nhóm tinh linh mặc váy hoa màu xanh non thì đúng thật là không hợp lắm, bốn phía yên tĩnh vài giây, cả phòng đồng thời dừng ánh mắt lên cô, Diệp Nha không hề phát hiện, đi một đường thẳng tới trước mặt Diệp Lâm Xuyên.
Cô sẽ không che dấu cảm xúc của mình, dù mất mát hay vui vẻ đều biểu hiện rõ trêи mặt,
Diệp Lâm Xuyên liếc mắt một cái liền nhìn ra được tâm tình của cô không được tốt, lại liếc các bạn nhỏ bên cạnh cô ăn mặc sáng ngời, lại cúi đầu nhìn Diệp Nha đang đội nón bí đỏ, nói: “Ngươi nếu muốn, ta có thể mua một bộ quần áo giống bọn họ cho ngươi, mang về nhà mà mặc.” Trẻ con tuổi này đều thích những thứ xinh đẹp, càng đừng nói cô chỉ là cô bé hơn ba tuổi, mặc trang phục phù thủy màu đen chắc chắn sẽ không thích.
Ai biết Diệp Nha lắc đầu, thở dài nói; “…… Ta chưa đủ đáng sợ sao, làm gì có một chút giống bộ dáng giống phù thủy chứ.”
Trêи cái đầu nho nhỏ của cô, đội cái mũ méo mó có hoa văn nụ cười quỷ quyệt của mụ phù thủy, áo choàng rất dài, bao phủ toàn thân cô, đừng nói đến bộ dáng của phù thủy, cũng chả thấy có gì gọi là đáng sợ cả, ngược lại có chút vừa khờ vừa ngốc. Diệp Lâm Xuyên thật sự không đành lòng nói cho cô, lấy tuổi của cô dù có hóa trang cương thi thì chắc là cương thi dễ thương nhất trái đất, nhất định làm người e ngại không đứng lên được.
“Ngươi có thể thử mượn tác động bên ngoài để giúp mình đáng sợ hơn.”
“Tác động bên ngoài?”
Diệp Lâm Xuyên giải thích một cách đơn giản nhất cho cô: “Như là những mụ phù thủy trong phim đều có chỗ ngồi rất đáng sợ.”
Diệp Nha đôi mắt dần dần sáng lên, ngẩng cao đầu gắt gao nhìn chằm chằm ông.
Hai mắt của cô gái nhỏ nóng như lửa cháy, bị ánh mắt thiết tha nhìn chằm chằm khiến đuôi lông mày Diệp Lâm Xuyên nhảy dựng, đôi tay đút vào túi lười biếng dựa vào tường, hơi nghiêng đầu để lại cho cô nửa sườn mặt góc cạnh, hai chữ Hán vô tình phát ra từ cái nhếch mép của ông ――
“Không có cửa đâu.”
Ông chỉ đề nghị ý kiến cho trẻ con thôi, chứ thật sự không muốn làm chỗ ngồi cho cô đâu.
Diệp Lâm Xuyên ông dù có chết, dù có đang phi ngựa trêи đường bị tông chết, đều sẽ không để cho người khác tác oai tác quái trêи cổ ông!
Cánh môi thổ lộ mà ra ――
“Không có cửa đâu.”
“Nếu ta hôn hôn ngươi một cái, ngươi đồng ý làm ghế ngồi cho ta nha~” Diệp Nha chọc chọc ngón tay, thuần thục làm nũng ba ba tiện nghi của mình.
Diệp Lâm Xuyên khoanh tay trước ngực, hừ lạnh biểu đạt khinh thường.
Biểu tình ông rất cố chấp, Diệp Nha nhụt chí mà rũ vai nhỏ xuống, khó xử gặm ngón tay, tiếp theo xoay người lấy cái ghế đến trước hắn, dẫm lên ghế bò lên bàn, cổ hết sức giơ lên nhìn bằng cặp mắt thâm thúy, giơ hai ngón tay ra: “Hôn hai cái .” Giọng nói mềm như bông, hoàn toàn là ngữ khí thương lượng.
Diệp Lâm Xuyên nhướng mày, thanh âm lộ ra ý cười: “Ta nói này bạn nhỏ , ngươi có phải xem mấy cái hôn hôn của ngươi là đáng giá, có cho ta cũng không cần.”
Mất mát tràn ngập trong tròng mắt nhu thuận sạch sẽ tròng mắt chợt lóe qua, Diệp Nha lập tức cúi đầu; “…… Ngươi không muốn sao.”
Diệp Lâm Xuyên trộm đánh giá sắc mặt của cô.
Diệp Nha thở hổn hển một lần nữa rồi bò xuống bàn, thở dài chỉnh lại cái mũ, tiếc nuối nói; “Vậy thôi, ta đây chỉ đành phải tìm chú Hạ Dữ trợ giúp.” Diệp Nha vừa nói vừa hướng đầu ra ngoài, “Chú Hạ Dữ có đi với chị Hạ Tình, ta sẽ hôn hôn chú Hạ Dữ, chắc chắn chú ấy……”
Diệp Lâm Xuyên vỡ ra.
Nhanh tay nhéo cổ đưa cô trở lại, lạnh mặt giáo huấn nói: “Không được tùy tiện làm phiền người ngoài là lễ nghi đạo đức cơ bản của Hoa Hạ (giống như tam tòng tứ đức) .”
Diệp Nha ủy ủy khuất khuất: “Nhưng mà không có ai giúp Nha Nha cả ~”
“……”
Nhãi con.
Diệp Lâm Xuyên không kiên nhẫn mà hạ miệng xuống, “Vậy ngươi đi hỏi cô giáo một chút, có thể để phụ huynh lên sân khấu hay không.” Loại hoạt động này trước tiên là phải có kế hoạch tốt , bình thường cô giáo sẽ không đồng ý, vừa vặn có thể qua loa lấy lệ mà cho qua.
Diệp Nha không biết tính toán trong lòng Diệp Lâm Xuyên, kϊƈɦ động lôi kéo ông đi tìm cô Lưu.
“Cô ơi, ba của em muốn làm ghế ngồi cho Nha Nha, muốn cùng Nha Nha lên sân khấu biểu diễn, cô có đồng ý không?”
Vì đang vội nên vừa nghe thấy tiếng Diệp Nha cô lưu liền nhanh chóng quay lại nhìn, Diệp Lâm Xuyên đi theo bên người cô sắc mặt trầm thấp, giữa lông mày nhíu nhặt lộ ra ba phần lệ khí, cô Lưu không tự giác nuốt một miếng nước bọt làm nhuận giọng nói của mình , suy nghĩ bách chuyển thiên hồi.
Để Diệp Nha lên sân khấu nói hai câu cũng đủ đáng thương rồi, nhìn thấy sắc mặt phụ huynh của đối phương có lẽ cũng không hài lòng gì, nếu lại không đồng ý lời đề nghị này của đứa trẻ, chắc chắn sẽ làm cho đứa trẻ thương tâm, cũng sẽ không làm phụ huynh hài lòng.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô Lưu quyết định vì Diệp Nha mà làm trái quy tắc một lần, dù sao cũng là ngày quốc tế thiếu nhi, mọi thứ đều lấy sự vui vẻ của học sinh làm chủ.
“Được.” Cô Lưu cười ôn hòa, “Có thể cho ba ba lên sân khấu biểu diễn với Nha Nha.”
“……?” Cái cô này sao lại không làm theo kịch bản chứ?
Diệp Nha cuối cùng cũng vui vẻ, kéo chặt tay Diệp Lâm Xuyên, cười hì hì: “Cô giáo đồng ý rồi, ngươi cũng phải đồng ý, đàn ông không được thất hứa.”
Diệp Lâm Xuyên hữu khí vô lực đáp ứng: “Đã biết ~~” dù sao cũng chỉ để cô cưỡi một vòng, không sao, không sao.
“Vậy ngươi cũng phải hóa trang nga!”
“???”
Diệp Nha nhón chân nhìn nửa ngày cũng không thấy chuyên viên trang điểm, rơi vào đường cùng đành nắm tay Diệp Lâm Xuyên đi đến nhà bếp, hồi trước nếu nhà bếp không có việc thì đều khóa, nhưng tình hình bây giờ chắc là sẽ không có ai chú ý tới đâu. Ngày lễ rất bận rộn , cửa được mở ra hơn nửa, cũng không có người nhìn thấy.
Diệp Nha lấm la lấm lét nhìn bên trong, thật cẩn thận đẩy cửa đi vào.
Sau bếp chính mọi người bận rộn chuẩn bị điểm tâm, ai cũng không chú ý đến tình huống bên này.
“Ngươi muốn làm gì? Không được quấy rầy người khác làm việc.”
Diệp Nha không trả lời, trực tiếp đi tới trước mặt đầu bếp trưởng, nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo của bà ấy: “Dì ơi, có thể cho con một ít bột mì được không, lúc biểu diễn cần phải dùng.”
Đầu bếp trưởng cúi đầu nhìn vào đôi mắt đáng yêu của cô gái nhỏ, không do dự múc một chén bột mì nhỏ đưa cho cô, Diệp Nha lại thuận tay lấy luôn lọ sốt cà chua, eo thẳng tắp rời khỏi nhà bếp đi ra ngoài sân. Cô để Diệp Lâm Xuyên ngồi dưới đất, sau đó dặm bột mì trêи mặt ông, bột phấn bay tán loạn trong không khí, Diệp Lâm Xuyên bị bột mì làm cho ho đến nỗi che trời lấp đất, đôi mắt miễn cưỡng nhắm lại.
Sau khi xong việc, Diệp Nha quệt ra sốt cà chua hồng hồng bôi trêи khóe miệng cùng gương mặt ông.
Sốt cà chua hương vị gay mũi, Diệp Lâm Xuyên cố nén không khoẻ lại, kiên nhẫn nói “Đủ rồi, lãng phí không tốt.”
Diệp Nha quả nhiên dừng lại, tự hỏi một phút nói: “Vậy, vậy lúc biểu diễn xong ngươi có thể tự ɭϊếʍ.” Trêи tay dính rất nhiều sốt cà chua, dính dính, Diệp Nha tự nhiên mà vậy chét vào áo sơ mi trắng của ông.
“Nha Nha!! Em ở đây làm gì?!”
Hạ Tình tìm thấy Diệp Nha, tung ta tung tăng chạy tới, nhìn thấy Diệp Lâm Xuyên mặt dính bột mì với sốt cà chua liền ngẩn ra, thử mở miệng: “Chú Diệp?”
“Ừ ” Diệp Lâm Xuyên tức giận mà đáp một tiếng.
Hạ Tình lại nhìn về phía Diệp Nha, đôi mắt sáng lấp lánh: “Nha Nha em hóa trang rất dễ thương, giống như nữ hoàng bóng tối, nữ hoàng bóng tối thường hay ôm đầu người.” Cô ấy đang nói chính là một vị ác nữ, vị ác nữ kia rất thích giết người phóng hỏa, hồi trước có một người em gái, đáng tiếc bị người ta giết chết, từ đó về sau ác nữ luôn luôn mang đầu của em gái theo bên mình.
Hạ Tình rất là thích ác nữ đó, bởi vì cô ấy rất đặc biệt.
Đột nhiên, linh cơ của cô nhóc vừa động: “Nha Nha! Có muốn chị diễn người bị mụ phù thủy giết không.” Nói rồi ngồi xổm trêи mặt đất, đem tay chân giấu vào trong trang phục to rộng, không nhìn thấy cổ và chân, chỉ lộ đầu ra.
“Em có thể ở phía sau ôm đầu chị.” Cô đặc biệt đề nghị.
Diệp Nha như suy tư gì đó mà vòng ra sau Hạ Tình, buông đôi tay xuống vừa vặn có thể ôm lấy đầu của cô (Hạ Tình.
―― hoàn toàn phù hợp.
Hạ Tình cười khanh khách: “Mẹ của chị có mang đồ trang điểm tới đây, Nha Nha em chờ chị một chút.” Vừa nói xong đã chạy về lớp, khi ra thì trêи tay mang nhiều túi trang điểm, cô dùng bột mì bôi trêи mặt hai người, sau đó thì bôi son , tạo ra hiệu ứng đổ máu, ngay sau đó lại ngồi xổm xuống đất đất, để Diệp Nha đứng ở phía sau, hai người mặt vô biểu tình nhìn Diệp Lâm Xuyên, vẫn không nhúc nhích.
Một đứa trẻ sắc mặt tái nhợt đầy sốt cà chua ôm đầu của đứa trẻ khác, bức tranh khuôn mặt này có chút quỷ dị.
Nhưng mà Hạ Tình vẫn không hài lòng với kiệt tác của mình, lại lần nữa chạy về lớp học tìm rồi kéo Hạ Dữ đến trợ giúp, thở hổn hển chạy tới trước mặt Nha Nha, để cô kéo áo choàng xuống, dùng kéo cắt một cái lỗ trêи áo choàng, ngay sau đó khoác Diệp Nha lên trêи vai, mình thì trốn ở bên trong áo choàng, thò cái đầu ra khỏi cái lỗ.
Buông áo choàng xuống che hết thân thể cô, chỉ lộ đầu ra bên ngoài, thoạt nhìn giống như là Diệp Nha mọc thêm một cái đầu.
Diệp Nha đôi tay ôm đầu Hạ Tình, vui vẻ cười lên tiếng, “Hình như em đang trở nên rất ác độc nha ~”
Hạ Tình cũng bật cười, “Còn chị thì thật giống như là xác chết đấy ~”
Diệp Lâm Xuyên: “……” Hạ Dữ mới vừa chạy tới: “…………”
Hai bạn nhỏ này có phải chơi hơi quá đà rồi không?? Đây là trò con nít thường chơi sao?!!
Hạ Dữ chưa kết hôn không khỏi hoài nghi những đứa trẻ thời hiện đại.
Beta: Chin🌸
Rất nhanh đã tới ngày quốc tế thiếu nhi, các anh trai không được nghỉ, tiểu học chỉ cho nghỉ nửa ngày, đưa Diệp Nha tham gia hoạt động chỉ có Diệp Lâm Xuyên.
Bọn học vừa đến trường đã thấy các bạn học khác đã thay váy diễn, phía sau lưng mang theo đôi cánh xinh xắn, một nhóm củ cải ngoan ngoãn xinh đẹp, xếp hàng chờ chuyên viên trang điểm ..
Diệp Nha phải lên sân khấu sớm, nhưng tới lại trễ.
Cô Lưu sau khi nhắc nhở xong liền ôm Diệp Nha vào phòng thay đồ, tự mình trang điểm cho cô.
Đồng phục diễn xuất của cô là do Đồng Tâm Chi Gia đặc biệt tài trợ, áo choàng màu đen phối với váy nhỏ phong cách Gothic, chân nhỏ mang đôi ủng kỵ sĩ, vải dệt tinh tế được thêu thêm hoa văn tinh xảo vải dệt nhất định sẽ khiến cô đứa trẻ bắt mắt nhất trong nhà trẻ.
Diệp Nha tay cầm mũ bí đỏ, thành thành thật thật nhắm mắt để cho cô Lưu đánh phấn.
Sau đó âm thanh của cô Lưu vang lên: “Có thể mở mắt ra rồi.”
Diệp Nha mở mắt ra nâng gương lên, nghiêng qua nghiêng lại đánh giá mình, không vừa lòng lắm: “Cô ơi, cô có thể để cho em nhìn ác độc một chút được không?”
Cô nói từ ác độc rất tự nhiên, cô Lưu nghiêng người về phía sau, nói: “Cô cảm thấy như vậy là rất tốt rồi, còn nhỏ thì không nên dùng nhiều đồ trang điểm, đối với làn da sẽ không tốt.”
Trêи mí mắt chỉ đánh nhợt nhạt mà đỏ thẫm, son môi cũng không dám bôi nhiều, chỉ là một lớp nhạt, cho dù cô trang điểm như vậy nhưng so với các bạn học khác thì đậm hơn.
Diệp Nha ôm mũ đỏ, ủ rũ cụp đuôi ra khỏi phòng thay đồ.
Trong phòng học có không ít phụ huynh và các bạn nhỏ khác, toàn thân Diệp Nha màu đen đứng cùng nhóm tinh linh mặc váy hoa màu xanh non thì đúng thật là không hợp lắm, bốn phía yên tĩnh vài giây, cả phòng đồng thời dừng ánh mắt lên cô, Diệp Nha không hề phát hiện, đi một đường thẳng tới trước mặt Diệp Lâm Xuyên.
Cô sẽ không che dấu cảm xúc của mình, dù mất mát hay vui vẻ đều biểu hiện rõ trêи mặt,
Diệp Lâm Xuyên liếc mắt một cái liền nhìn ra được tâm tình của cô không được tốt, lại liếc các bạn nhỏ bên cạnh cô ăn mặc sáng ngời, lại cúi đầu nhìn Diệp Nha đang đội nón bí đỏ, nói: “Ngươi nếu muốn, ta có thể mua một bộ quần áo giống bọn họ cho ngươi, mang về nhà mà mặc.” Trẻ con tuổi này đều thích những thứ xinh đẹp, càng đừng nói cô chỉ là cô bé hơn ba tuổi, mặc trang phục phù thủy màu đen chắc chắn sẽ không thích.
Ai biết Diệp Nha lắc đầu, thở dài nói; “…… Ta chưa đủ đáng sợ sao, làm gì có một chút giống bộ dáng giống phù thủy chứ.”
Trêи cái đầu nho nhỏ của cô, đội cái mũ méo mó có hoa văn nụ cười quỷ quyệt của mụ phù thủy, áo choàng rất dài, bao phủ toàn thân cô, đừng nói đến bộ dáng của phù thủy, cũng chả thấy có gì gọi là đáng sợ cả, ngược lại có chút vừa khờ vừa ngốc. Diệp Lâm Xuyên thật sự không đành lòng nói cho cô, lấy tuổi của cô dù có hóa trang cương thi thì chắc là cương thi dễ thương nhất trái đất, nhất định làm người e ngại không đứng lên được.
“Ngươi có thể thử mượn tác động bên ngoài để giúp mình đáng sợ hơn.”
“Tác động bên ngoài?”
Diệp Lâm Xuyên giải thích một cách đơn giản nhất cho cô: “Như là những mụ phù thủy trong phim đều có chỗ ngồi rất đáng sợ.”
Diệp Nha đôi mắt dần dần sáng lên, ngẩng cao đầu gắt gao nhìn chằm chằm ông.
Hai mắt của cô gái nhỏ nóng như lửa cháy, bị ánh mắt thiết tha nhìn chằm chằm khiến đuôi lông mày Diệp Lâm Xuyên nhảy dựng, đôi tay đút vào túi lười biếng dựa vào tường, hơi nghiêng đầu để lại cho cô nửa sườn mặt góc cạnh, hai chữ Hán vô tình phát ra từ cái nhếch mép của ông ――
“Không có cửa đâu.”
Ông chỉ đề nghị ý kiến cho trẻ con thôi, chứ thật sự không muốn làm chỗ ngồi cho cô đâu.
Diệp Lâm Xuyên ông dù có chết, dù có đang phi ngựa trêи đường bị tông chết, đều sẽ không để cho người khác tác oai tác quái trêи cổ ông!
Cánh môi thổ lộ mà ra ――
“Không có cửa đâu.”
“Nếu ta hôn hôn ngươi một cái, ngươi đồng ý làm ghế ngồi cho ta nha~” Diệp Nha chọc chọc ngón tay, thuần thục làm nũng ba ba tiện nghi của mình.
Diệp Lâm Xuyên khoanh tay trước ngực, hừ lạnh biểu đạt khinh thường.
Biểu tình ông rất cố chấp, Diệp Nha nhụt chí mà rũ vai nhỏ xuống, khó xử gặm ngón tay, tiếp theo xoay người lấy cái ghế đến trước hắn, dẫm lên ghế bò lên bàn, cổ hết sức giơ lên nhìn bằng cặp mắt thâm thúy, giơ hai ngón tay ra: “Hôn hai cái .” Giọng nói mềm như bông, hoàn toàn là ngữ khí thương lượng.
Diệp Lâm Xuyên nhướng mày, thanh âm lộ ra ý cười: “Ta nói này bạn nhỏ , ngươi có phải xem mấy cái hôn hôn của ngươi là đáng giá, có cho ta cũng không cần.”
Mất mát tràn ngập trong tròng mắt nhu thuận sạch sẽ tròng mắt chợt lóe qua, Diệp Nha lập tức cúi đầu; “…… Ngươi không muốn sao.”
Diệp Lâm Xuyên trộm đánh giá sắc mặt của cô.
Diệp Nha thở hổn hển một lần nữa rồi bò xuống bàn, thở dài chỉnh lại cái mũ, tiếc nuối nói; “Vậy thôi, ta đây chỉ đành phải tìm chú Hạ Dữ trợ giúp.” Diệp Nha vừa nói vừa hướng đầu ra ngoài, “Chú Hạ Dữ có đi với chị Hạ Tình, ta sẽ hôn hôn chú Hạ Dữ, chắc chắn chú ấy……”
Diệp Lâm Xuyên vỡ ra.
Nhanh tay nhéo cổ đưa cô trở lại, lạnh mặt giáo huấn nói: “Không được tùy tiện làm phiền người ngoài là lễ nghi đạo đức cơ bản của Hoa Hạ (giống như tam tòng tứ đức) .”
Diệp Nha ủy ủy khuất khuất: “Nhưng mà không có ai giúp Nha Nha cả ~”
“……”
Nhãi con.
Diệp Lâm Xuyên không kiên nhẫn mà hạ miệng xuống, “Vậy ngươi đi hỏi cô giáo một chút, có thể để phụ huynh lên sân khấu hay không.” Loại hoạt động này trước tiên là phải có kế hoạch tốt , bình thường cô giáo sẽ không đồng ý, vừa vặn có thể qua loa lấy lệ mà cho qua.
Diệp Nha không biết tính toán trong lòng Diệp Lâm Xuyên, kϊƈɦ động lôi kéo ông đi tìm cô Lưu.
“Cô ơi, ba của em muốn làm ghế ngồi cho Nha Nha, muốn cùng Nha Nha lên sân khấu biểu diễn, cô có đồng ý không?”
Vì đang vội nên vừa nghe thấy tiếng Diệp Nha cô lưu liền nhanh chóng quay lại nhìn, Diệp Lâm Xuyên đi theo bên người cô sắc mặt trầm thấp, giữa lông mày nhíu nhặt lộ ra ba phần lệ khí, cô Lưu không tự giác nuốt một miếng nước bọt làm nhuận giọng nói của mình , suy nghĩ bách chuyển thiên hồi.
Để Diệp Nha lên sân khấu nói hai câu cũng đủ đáng thương rồi, nhìn thấy sắc mặt phụ huynh của đối phương có lẽ cũng không hài lòng gì, nếu lại không đồng ý lời đề nghị này của đứa trẻ, chắc chắn sẽ làm cho đứa trẻ thương tâm, cũng sẽ không làm phụ huynh hài lòng.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô Lưu quyết định vì Diệp Nha mà làm trái quy tắc một lần, dù sao cũng là ngày quốc tế thiếu nhi, mọi thứ đều lấy sự vui vẻ của học sinh làm chủ.
“Được.” Cô Lưu cười ôn hòa, “Có thể cho ba ba lên sân khấu biểu diễn với Nha Nha.”
“……?” Cái cô này sao lại không làm theo kịch bản chứ?
Diệp Nha cuối cùng cũng vui vẻ, kéo chặt tay Diệp Lâm Xuyên, cười hì hì: “Cô giáo đồng ý rồi, ngươi cũng phải đồng ý, đàn ông không được thất hứa.”
Diệp Lâm Xuyên hữu khí vô lực đáp ứng: “Đã biết ~~” dù sao cũng chỉ để cô cưỡi một vòng, không sao, không sao.
“Vậy ngươi cũng phải hóa trang nga!”
“???”
Diệp Nha nhón chân nhìn nửa ngày cũng không thấy chuyên viên trang điểm, rơi vào đường cùng đành nắm tay Diệp Lâm Xuyên đi đến nhà bếp, hồi trước nếu nhà bếp không có việc thì đều khóa, nhưng tình hình bây giờ chắc là sẽ không có ai chú ý tới đâu. Ngày lễ rất bận rộn , cửa được mở ra hơn nửa, cũng không có người nhìn thấy.
Diệp Nha lấm la lấm lét nhìn bên trong, thật cẩn thận đẩy cửa đi vào.
Sau bếp chính mọi người bận rộn chuẩn bị điểm tâm, ai cũng không chú ý đến tình huống bên này.
“Ngươi muốn làm gì? Không được quấy rầy người khác làm việc.”
Diệp Nha không trả lời, trực tiếp đi tới trước mặt đầu bếp trưởng, nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo của bà ấy: “Dì ơi, có thể cho con một ít bột mì được không, lúc biểu diễn cần phải dùng.”
Đầu bếp trưởng cúi đầu nhìn vào đôi mắt đáng yêu của cô gái nhỏ, không do dự múc một chén bột mì nhỏ đưa cho cô, Diệp Nha lại thuận tay lấy luôn lọ sốt cà chua, eo thẳng tắp rời khỏi nhà bếp đi ra ngoài sân. Cô để Diệp Lâm Xuyên ngồi dưới đất, sau đó dặm bột mì trêи mặt ông, bột phấn bay tán loạn trong không khí, Diệp Lâm Xuyên bị bột mì làm cho ho đến nỗi che trời lấp đất, đôi mắt miễn cưỡng nhắm lại.
Sau khi xong việc, Diệp Nha quệt ra sốt cà chua hồng hồng bôi trêи khóe miệng cùng gương mặt ông.
Sốt cà chua hương vị gay mũi, Diệp Lâm Xuyên cố nén không khoẻ lại, kiên nhẫn nói “Đủ rồi, lãng phí không tốt.”
Diệp Nha quả nhiên dừng lại, tự hỏi một phút nói: “Vậy, vậy lúc biểu diễn xong ngươi có thể tự ɭϊếʍ.” Trêи tay dính rất nhiều sốt cà chua, dính dính, Diệp Nha tự nhiên mà vậy chét vào áo sơ mi trắng của ông.
“Nha Nha!! Em ở đây làm gì?!”
Hạ Tình tìm thấy Diệp Nha, tung ta tung tăng chạy tới, nhìn thấy Diệp Lâm Xuyên mặt dính bột mì với sốt cà chua liền ngẩn ra, thử mở miệng: “Chú Diệp?”
“Ừ ” Diệp Lâm Xuyên tức giận mà đáp một tiếng.
Hạ Tình lại nhìn về phía Diệp Nha, đôi mắt sáng lấp lánh: “Nha Nha em hóa trang rất dễ thương, giống như nữ hoàng bóng tối, nữ hoàng bóng tối thường hay ôm đầu người.” Cô ấy đang nói chính là một vị ác nữ, vị ác nữ kia rất thích giết người phóng hỏa, hồi trước có một người em gái, đáng tiếc bị người ta giết chết, từ đó về sau ác nữ luôn luôn mang đầu của em gái theo bên mình.
Hạ Tình rất là thích ác nữ đó, bởi vì cô ấy rất đặc biệt.
Đột nhiên, linh cơ của cô nhóc vừa động: “Nha Nha! Có muốn chị diễn người bị mụ phù thủy giết không.” Nói rồi ngồi xổm trêи mặt đất, đem tay chân giấu vào trong trang phục to rộng, không nhìn thấy cổ và chân, chỉ lộ đầu ra.
“Em có thể ở phía sau ôm đầu chị.” Cô đặc biệt đề nghị.
Diệp Nha như suy tư gì đó mà vòng ra sau Hạ Tình, buông đôi tay xuống vừa vặn có thể ôm lấy đầu của cô (Hạ Tình.
―― hoàn toàn phù hợp.
Hạ Tình cười khanh khách: “Mẹ của chị có mang đồ trang điểm tới đây, Nha Nha em chờ chị một chút.” Vừa nói xong đã chạy về lớp, khi ra thì trêи tay mang nhiều túi trang điểm, cô dùng bột mì bôi trêи mặt hai người, sau đó thì bôi son , tạo ra hiệu ứng đổ máu, ngay sau đó lại ngồi xổm xuống đất đất, để Diệp Nha đứng ở phía sau, hai người mặt vô biểu tình nhìn Diệp Lâm Xuyên, vẫn không nhúc nhích.
Một đứa trẻ sắc mặt tái nhợt đầy sốt cà chua ôm đầu của đứa trẻ khác, bức tranh khuôn mặt này có chút quỷ dị.
Nhưng mà Hạ Tình vẫn không hài lòng với kiệt tác của mình, lại lần nữa chạy về lớp học tìm rồi kéo Hạ Dữ đến trợ giúp, thở hổn hển chạy tới trước mặt Nha Nha, để cô kéo áo choàng xuống, dùng kéo cắt một cái lỗ trêи áo choàng, ngay sau đó khoác Diệp Nha lên trêи vai, mình thì trốn ở bên trong áo choàng, thò cái đầu ra khỏi cái lỗ.
Buông áo choàng xuống che hết thân thể cô, chỉ lộ đầu ra bên ngoài, thoạt nhìn giống như là Diệp Nha mọc thêm một cái đầu.
Diệp Nha đôi tay ôm đầu Hạ Tình, vui vẻ cười lên tiếng, “Hình như em đang trở nên rất ác độc nha ~”
Hạ Tình cũng bật cười, “Còn chị thì thật giống như là xác chết đấy ~”
Diệp Lâm Xuyên: “……” Hạ Dữ mới vừa chạy tới: “…………”
Hai bạn nhỏ này có phải chơi hơi quá đà rồi không?? Đây là trò con nít thường chơi sao?!!
Hạ Dữ chưa kết hôn không khỏi hoài nghi những đứa trẻ thời hiện đại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook