Nữ Phụ Ác Độc Là Một Bé Rồng
-
C51: Chương 51
Còn "Thích Hưu Hưu nhất"?
Giọng điệu chắc nịch như này là thế nào? Con rồng nhỏ quá tự tin rồi đó!
Hệ thống mệt mỏi phàn nàn, lại nghe thấy con bé này tò mò hỏi: "Hưu Hưu không phải là đồ vật sao?"
[…]
Hệ thống hoàn toàn cạn lời, làm sao có thể trả lời cái này? Nếu nói thật là cô bé không phải là đồ vật thì chẳng phải bắt nạt một đứa trẻ sao?
Nhìn đôi mắt to lộ vẻ nghi hoặc của cô bé, hệ thống miễng cưỡng nói ra một câu: [Đương nhiên Hưu Hưu không phải là... đồ vật.]
Nói xong, nó giải thích thêm một chút: [Hiện tại cháu là một con người nhỏ bé, con người không thể đem ra so sánh với đồ vật.]
Hưu Hưu cái hiểu cái không: "Thì ra là vậy. Thế rồng nhỏ có phải là đồ vật không?"
Hệ thống: [... Không, rồng nhỏ cũng không phải đồ vật!]
Đợi đã, tại sao vẫn thảo luận liệu cô bé có phải là một đồ vật hay không?
Hệ thống nhanh chóng trở lại chủ đề cũ: [Trừ cháu ra, cháu cảm thấy Tạ Chấp còn thích cái gì nữa?]
Hưu Hưu nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, chợt nhớ ra: "Anh Tiểu Chấp thích máy bay, thích đọc sách và làm bài tập~"
Đây đều là những sở thích quá tầm thường, hệ thống không hài lòng với những thứ này. Nó đã nhịn lâu như vậy, đương nhiên muốn làm thì phải làm lớn, kiểu một đòn chí mạng khiến Tạ Chấp rất thất vọng và vô cùng tức giận về Hưu Hưu!
Thấy Hưu Hưu suy nghĩ đã lâu nhưng không có kết quả, hệ thống bèn đơn giản tiết lộ kế hoạch của mình.
[Hưu Hưu còn nhớ Tạ Chấp mang theo một chiếc vòng cổ không?]
Vòng cổ?
Nhưng anh Tiểu Chấp lại không thích đồ sáng lấp lánh, cho dù Hưu Hưu có muốn cho anh ấy đồ lấp lánh nhưng anh ấy cũng không muốn.
Hưu Hưu hoàn toàn không nhớ được Tạ Chấp có vòng cổ nào.
Hệ thống bất đắc dĩ, tiếp tục nhắc nhở: [Hưu Hưu nhìn vào cổ Tạ Chấp đi.]
Hưu Hưu xuống giường, lại đi tới chỗ Tạ Chấp, ngồi xuống bên cạnh cậu, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cổ cậu.
- - Đúng là có một sợi dây màu đỏ!
Hưu Hưu nhớ ra rồi!
Anh Tiểu Chấp có một vỏ trứng nho nhỏ!
Mặc dù vỏ trứng đó không giống vỏ trứng của Hưu Hưu.
Tạ Chấp đương nhiên chú ý tới ánh mắt khó hiểu của Hưu Hưu, hỏi: "Sao vậy?"
Hưu Hưu duỗi ngón tay ra, chỉ vào sợi dây màu đỏ quấn quanh cổ cậu: "Vòng cổ."
Thấy cô bé cuối cùng cũng hiểu ý của mình, hệ thống thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: [Được rồi, Hưu Hưu, giờ cháu xin Tạ Chấp chiếc vòng cổ này, để cậu ấy đưa cho cháu.]
Hưu Hưu gãi đầu: "Nhưng Hưu Hưu không muốn?"
Cô bé thích đồ sáng lấp lánh~
Tạ Chấp đưa tay chạm vào sợi dây màu đỏ, không biết ý của Hưu Hưu là gì, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Hệ thống: [Cháu không thích cũng không sao, bây giờ chúng ta lấy cái này trước. Hưu Hưu ngoan nghe lời chú đi.]
Bởi vì hệ thống này là người đầu tiên Hưu Hưu tiếp xúc sau khi đến thế giới này, đồng thời nó đã ở bên cô bé lâu rồi, nên Hưu Hưu có phần tin tưởng và dựa dẫm.
Cho nên mặc dù cô bé không hiểu lắm vì sao chú hệ thống lại bảo mình xin một chiếc vòng cổ của anh Tiểu Chấp, nhưng vẫn ngây ngô nói: "Anh Tiểu Chấp, Hưu Hưu muốn cái vòng cổ được không?"
Tạ Chấp sửng sốt một chút, chỉ vào sợi dây trên cổ hỏi cô bé: "Cái này?"
Hưu Hưu vẫn ngơ ngác gật đầu: "Vâng."
Tạ Chấp do dự một chút, theo bản năng che vỏ đạn giữa xương quai xanh của mình.
Hệ thống lợi dụng điểm này, gieo rắc bất hòa giữa hai người: [Ôi chao, Hưu Hưu cháu thấy đấy, uổng cho cháu tốt với Tạ Chấp như vậy, chỉ là một chiếc vòng cổ mà cũng không chịu đưa cho cháu, nhất định là không coi em như em gái rồi.]
Nói xong, Hưu Hưu chớp chớp mắt, nghĩ rằng cô bé đã bị mình thuyết phục, hệ thống tiếp tục nói: [Nhưng chúng ta phải lấy được chiếc vòng cổ này, cho nên Hưu Hưu cứ một khóc lóc hai làm ầm ba… thắt cổ, à thôi bỏ cái này đi, dù sao cháu cứ khóc lóc om sòm, ầm ĩ lên, sống chết sao cũng phải lấy cái này bằng được.]
Nó nói xong, đang mong đợi nhìn Hưu Hưu giành lấy chiếc vòng cổ theo như nó vừa nói, nhưng nó nhìn thấy Tạ Chấp vốn đang cứng đơ người lại hành động trước.
Cậu khẽ mím môi, hơi cúi đầu, đưa tay ra sau cổ cởi sợi dây màu đỏ ra.
Hả?
Việc này khác hẳn với hình ảnh nó tưởng tượng!
Sợi dây này là do cha của Tạ Chấp tặng. Tạ Chấp luôn mang theo bên mình, không bao giờ rời bỏ, theo nguyên tác, cậu coi trọng vỏ đạn này đến mức nào cũng không cho phép bất cứ ai chạm vào chứ đừng nói là đưa cho người khác!
Bây giờ là sao đây? Coi ý này như là sẽ trực tiếp đưa cho Hưu Hưu?
Đúng như dự đoán, sau khi Tạ Chấp tháo sợi dây ra, cầm nó trong tay, lặng lẽ nhìn một lúc, mới chậm rãi nói với Hưu Hưu: "Em thật sự muốn nó à?"
Chú hệ thống muốn nó!
Nhưng chú hệ thống không cho cô nói cho người khác biết, Hưu Hưu chỉ có thể gật đầu: "Muốn ạ~"
Trong mắt Tạ Chấp tuy còn có chút do dự, nhưng vẫn đưa sợi dây ra: "Cho em."
Nhìn thấy Hưu Hưu cầm lấy, Tạ Chấp khẽ mở miệng, lần đầu tiên nói với giọng điệu tha thiết: "Em nhất định phải giữ cẩn thận."
Hưu Hưu nắm chặt viên đạn trong lòng bàn tay nhỏ, kiên quyết gật đầu: "Hưu Hưu nhất định sẽ làm được!"
Hệ thống theo dõi toàn bộ quá trình đến choáng váng.
Thực sự đưa rồi sao? Thực sự là đưa chiếc vòng cổ cho Hưu Hưu?
Đây là loại phát triển gì vậy!
Theo tưởng tượng ban đầu của hệ thống, Tạ Chấp tuyệt đối không thể đưa vòng cổ này cho Hưu Hưu, còn Hưu Hưu không nghe theo sẽ tiếp tục yêu cầu, trong cuộc đấu tranh một bên yêu cầu một bên từ chối không ngừng này, hai người nhất định sẽ nảy sinh thù ghét. Tạ Chấp sẽ chán ghét trước những rắc rối vô lý của Hưu Hưu, và Hưu Hưu cũng sẽ tức giận vì Tạ Chấp không sẵn lòng chia sẻ đồ vật yêu thích cho cô bé.
Một khi mối quan hệ giữa hai người tan vỡ, mọi việc sau này sẽ trở nên dễ giải quyết hơn.
Nhưng ai biết được diễn biến trong đầu nó đầy những rắc rồi vô lý lúc này lại lật thuyền, kết thúc trong hòa bình như vậy?
Hệ thống im lặng suy nghĩ.
Đúng là nó vẫn chưa đủ hiểu những suy nghĩ của trẻ con!
Không có cách nào, hiện tại đã như vậy, vật chỉ có thể tiếp tục bước tiếp theo.
Hưu Hưu không biết bây giờ hệ thống có bao nhiêu nghi ngờ cuộc sống, cô bé lại rất vui vẻ.
Chú hệ thống nói rằng anh Tiểu Chấp thích chiếc vòng cổ này nhất, nhưng anh Tiểu Chấp đã đưa chiếc vòng cổ này cho Hưu Hưu, chứng tỏ Hưu Hưu mới là thứ anh Tiểu Chấp thích nhất~
Hưu Hưu ôm chặt chiếc vòng cổ vỏ đạn, lắc lắc cơ thể nhỏ bé của mình, cô bé nhất định sẽ bảo vệ tốt vòng cổ của anh Tiểu Chấp!
Nhìn thấy vẻ vui thích trên khuôn mặt của cô bé, nỗi buồn trong lòng Tạ Chấp cũng tiêu tan đi một chút, cậu nói: "Em có muốn đeo nó không?"
Đôi mắt của Hưu Hưu sáng lên: "Được ạ~"
Cô bé đưa lại chiếc vòng cổ cho Tạ Chấp, sau đó ngoan ngoãn cúi đầu thấp xuống.
Giống như chú vịt con đang chờ được vuốt ve, Tạ Chấp chợt nghĩ.
Sau đó cậu thực sự đã làm như vậy, đưa tay xoa cái đầu rối xù của cô bé.
Hưu Hưu khó hiểu ngẩng đầu lên: "Anh Tiểu Chấp, anh để vỏ trứng lên đầu Hưu Hưu sao?"
"Không, không," Cô bé xua tay, chỉ vào cái cổ nhỏ của mình: "Em phải đeo nó ở đây, giống như anh Tiểu Chấp vậy!"
Tạ Chấp giơ tay lên cho cô xem: "Vẫn chưa đeo."
Hưu Hưu khẽ mở miệng, sau đó đưa đầu lại gần: "Đeo vào đi, đeo vào đi!"
Sau đó Tạ Chấp buộc sợi dây đỏ quanh cổ cô bé.
Nhìn thấy vỏ đạn lặng yên rơi xuống trên quần áo Hưu Hưu, Tạ Chấp suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu không thích nữa thì mang trả cho anh, nhớ đừng vứt đi nhé?"
Hưu Hưu vỗ ngực của mình như một lời cam đoan: "Hưu Hưu nhất định sẽ không vứt đi~"
Vì được anh Tiểu Chấp tặng quà nên suốt thời gian còn lại Hưu Hưu rất vui vẻ, gặp ai cũng khoe chiếc vòng cổ mới và chiếc kẹp tóc hình rồng nhỏ do mẹ tặng.
Sở Yến được Trình Tấn đưa đi chơi một vòng, lúc quay về cũng không có gì ngạc nhiên khi Hưu Hưu khoe khoang hai thứ này.
Sau khi ở một mình với Trình Tấn, Sở Yến đã hiểu ra rất nhiều chuyện, tâm trạng vốn thấp thỏm suốt hai ngày cuối cùng cũng dịu lại.
Lúc này, nhìn thấy cô bé hí hửng chỉ vào vật trên cổ mình, trong lòng dần dần có cảm giác nguy cơ.
Tên Tạ Chấp đó lại lợi dụng sự vắng mặt của mình để lấy lòng nhóc con này, nếu cứ tiếp tục như vậy, nhóc con chắc chắn sẽ thích Tạ Chấp hơn mình!
"Còn chiếc kẹp tóc hình rồng nhỏ là mẹ tặng Hưu Hưu~" Hưu Hưu chỉ vào búi tóc nhỏ của mình và mỉm cười lộ lúm đồng tiền.
Sở Yến gật đầu: "Cái kẹp tóc nhìn đẹp đấy." Còn vòng cổ? Quá xấu!
"Hưu Hưu cũng rất đẹp~" Hưu Hưu vui mừng nhảy nhót không ngừng.
"Anh cũng có thứ muốn đưa cho em, đợi chút." Bởi vì không muốn thua kém Tạ Chấp, Sở Yến quyết định cũng đưa cho nhóc con một thứ.
Cậu ta quay người thật nhanh và chạy ra khỏi phòng Hưu Hưu.
Sở Yến vừa rời đi, hệ thống lại nói: [Hưu Hưu, hiện tại chúng ta phải tiếp tục nhiệm vụ.]
Hưu Hưu sờ sờ cái vỏ trứng nhỏ treo trên ngực: "Nhưng anh Tiểu Chấp đã đưa chiếc vòng cổ cho Hưu Hưu rồi?"
Đưa thì đưa, đó không phải kết quả như nó mong muốn! Hệ thống thầm nghĩ.
[Đó chỉ là bước đầu tiên, bây giờ chúng ta phải tiếp tục.]
Phải làm tiếp, Hưu Hưu chép miệng, làm nhiệm vụ khó quá!
Tội nghiệp Hưu Hưu mới ba tuổi, cô bé đã bắt đầu hiểu được nỗi đau khổ khi bị ông chủ ép phải hoàn thành công việc.
Vừa nhìn biểu cảm nhỏ của Hưu Hưu, hệ thống đã biết cô bé không vui, nhưng nó không muốn tiếp tục kéo dài công việc này thêm, nó muốn sớm kết thúc thanh tiến độ của thế giới này, sau đó thu thập điểm để nâng cấp!
[Được rồi, Hưu Hưu nghe chú, bây giờ cháu tháo vòng cổ này ra rồi đi tìm một chỗ bên ngoài vứt đi, vứt càng xa càng tốt để không ai tìm lại được.]
Hưu Hưu nghe vậy kiên quyết không đồng ý, lắc đầu liên tục: "Không, không, Hưu Hưu nhất định phải bảo vệ vỏ trứng, không thể vứt nó đi!"
Hưu Hưu đã đồng ý yêu cầu của anh Tiểu Chấp!
Hệ thống không bất ngờ khi Hưu Hưu không chịu hợp tác, nói ra lại đau lòng, nó đã quen với việc con nhóc này không nghe lời rồi.
Nếu hệ thống có biểu cảm, nó nhất định sẽ có khuôn mặt tươi cười giống như Phật, tự nhủ không sao đâu, đã sớm đoán được, không tức giận, tức giận có ích gì.
[Hưu Hưu, có vẻ như cháu đã ở đây quá lâu và quên mất mình từ đâu đến phải không?]
[Cháu là một chú rồng nhỏ có sừng, cánh và đuôi. Đây không phải là nhà của cháu. Cháu thuộc về lục địa Ngải Trạch.]
Hưu Hưu ngồi dưới đất, móc ngón tay: "Hưu Hưu không quên, Hưu Hưu là một bé rồng nhỏ."
[Cho nên cháu phải nghe chú hệ thống. Trước kia không phải cháu rất muốn cái đuôi sao? Khi Hưu Hưu trở lại lục địa Ngải Trạch, nó sẽ quay trở lại, cháu sẽ nhận được rất nhiều khen thưởng và bồi thường!]
Đuôi…
Sau khoảng thời gian này, Hưu Hưu thực ra không còn quan tâm đến việc mình có đuôi hay không nữa, cha mẹ không có đuôi, anh Tiểu Chấp và anh Tiểu Yến cũng không có đuôi, Hưu Hưu biết rằng con người không có đuôi.
"Mẹ, cha, anh Tiểu Chấp và anh Tiểu Yến cũng sẽ đến lục địa Ngải Trạch phải không?" Hưu Hưu suy nghĩ một lúc rồi hỏi.
[Hả... Việc đó chắc chắn không được.]
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hưu Hưu tràn đầy thất vọng: "... Vậy thì Hưu Hưu không muốn quay lại."
Thế là xong, cô bé vui quá quên lối về rồi.
Nghĩ lại thì cô bé được gửi đến đây chỉ một ngày sau khi thoát ra khỏi vỏ, so với lục địa Ngải Trạch nơi cô bé chỉ ở lại một ngày, cô bé chắc chắn sẽ phụ thuộc ở đây hơn.
Nhưng mà không được. Hệ thống nhanh chóng hành động, tìm kiếm bất cứ thứ gì khác có thể khơi dậy nỗi nhớ về lục địa Ngải Trạch của chú rồng con.
Ồ, có rồi.
[Hưu Hưu, cháu có nhớ A Bát không?]
Hưu Hưu vô thức quay đầu lại nhìn con rùa đang chậm rãi đi lại trong bể nước.
[Không phải nó, là A Bát cho Hưu Hưu đồ ăn và đặt tên cho Hưu Hưu sau khi thoát ra khỏi vỏ đó!]
Nghĩ đến người bạn đầu tiên, đôi mắt Hưu Hưu sáng lên: "Nhớ ạ!"
[Hưu Hưu, báo cho cháu một tin không vui. A Bát đã bị một mụ phù thủy bắt đi rồi, mụ ta muốn dùng mai rùa để làm thuốc độc. Hưu Hưu, cháu phải quay về và cứu A Bát.]
- ------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook