Nữ Pháp Y Thiên Tài
-
Quyển 1 - Chương 24: Hành động (2)
Thật sự là thế sao?
Thật sự là thế sao?
Thanh âm của Tiêu Tự Trần cứ văng vẳng bên tai Tần Khanh, cô nheo mắt hồi tưởng lại. Hai năm qua tổng cộng có ba vụ hiếp giết, cô bắt đầu so sánh.
Đột nhiên, gương mặt cô bừng sáng …
Anh nói đúng, xác thực cô đã bỏ một vấn đề quan trọng nhất, lúc phát hiện án mạng cô cũng đã nói nhưng lại không để nó trong đầu.
Hai năm trước xảy ra hai vụ án hiếp giết bé trai, hung thủ có lưu lại tinh dịch trên cơ thể nạn nhân, nhưng lần này thì không.
Là vô tình hay cố ý?
“Nghĩ ra rồi chứ?”, thanh âm trầm ấm của Tiêu Tự Trần truyền đến, Tần Khanh quay đầu nhìn anh, đôi mắt không gợn sóng.
“Ừm!”, cô gật đầu khẳng định, “Hung thủ gây án lần này không để lại tinh dịch.”
“Lúc ở hiện trường tôi không biết hai vụ án trước đó, nên khi ấy tôi mới suy đoán khoảng thời gian biến mất này có khả năng hắn trong viện tâm thần hoặc đang theo điều trị tâm lý, chỉ 70% là phán đoán hắn ngồi tù.”
Tiêu Tự Trần ngữ khí nhàn nhạt, nhưng giống như anh đang chìm đắm trong một thế giới hoàn toàn khác.
Anh nói tiếp: “Sau đó tôi đọc báo cáo nghiệm thi của cô cách đây hai năm, dựa vào đó mới có thể xác định hung thủ bị ngồi tù trong một năm ấy, vì vào tù nên phòng lưu trữ của Cục cảnh sát thành phố sẽ lưu DNA của hắn, nếu hiện trường lần này hắn lưu lại tinh dịch đồng nghĩa với việc hắn sẽ bị cảnh sát tóm ngay lập tức.”
Triệu Quang Hi tỉnh ngộ: “Thì ra là như vậy … vậy có nên khen tên Đinh Dương này quá thông minh hay không? Nhưng mà có lưu lại dịch hay không thì rốt cục cũng bị bắt thôi!”
“NO!”
Tiêu Tự Trần nhếch môi, lắc đầu: “Bởi người hắn đấu là tôi, nên mới không có gì khác nhau. Nếu như người hắn gặp là mấy người, mấy người căn bản sẽ không chú ý đến hắn vì sao lại mất tích cả năm trời, vì sao lần thứ ba lại không để tinh dịch, vì sao lại cưỡng hiếp ở khu vực ngoại thành, cứ lăm lăm tiến hành điều tra dựa trên đứa nhỏ? Mấy người tuyệt nhiên sẽ không nghĩ đến những vấn đề này …”
Tiêu Tự Trần cười cười: “Khả năng lại có thể một người tử vong.”
Lúc này trong khoang xe lặng im như tờ, một cảm giác bi thương pha lẫn chút hưng phấn lan tỏa khắp người Tần Khanh.
Đây là cái gọi là tâm lý tội phạm ư?
Không lợi hại đến mức ấy chứ … nhưng thật sự rất khó để ý mấy chi tiết ấy, cũng rất khó phân tích một cách triệt để.
Cô nhìn về phía Tiêu Tự Trần, nghĩ thầm những người như anh có phải tâm tư đặc biệt tinh tế? Sức quan sát đặc biệt phi thường?
Trên thực tế Tần Khanh xác thực đã nghĩ quá nhiều, chỉ là ở hiện trường Tiêu đại thần biết quan sát tỉ mỉ mà thôi.
“Nhưng làm sao anh có thể đoán được tội phạm nằm trong độ tuổi từ 25-27? Cô vẫn còn một vấn đề hoài nghi liếc nhìn về phía Tiêu Tự Trần.
Người đàn ông hơi nghiêng đầu, tựa người vào thành ghế, híp mắt, lông mi dài và cong rung rung như nụ hoa e ấp.
Sau đó Tiêu Tự Trần chậm rãi mở mắt, quét mắt nhìn Tần Khanh, duỗi ngón tay thon dài chỉ vào đầu của mình: “Trong này có chứa đầy đủ một kho số liệu các đặc điểm tâm lý tội phạm.”
Triệu Quang Hi xuyên qua kính chiếu hậu đưa mắt nhìn Tần Khanh, hai người không hiểu Tiêu Tự Trần đang nói gì, rõ ràng câu hỏi của cô là tuổi tác của tên hung thủ mà.
“Có nói hai người cũng không hiểu!”, Tiêu Tự Trần khoan thai đá thêm một câu.
Lần này thì Tần Khanh rõ mười mươi … thì ra tên đàn ông này coi thường IQ của bọn cô.
Được rồi! Anh lật mặt như vậy … vấn đề này coi như chưa hỏi.
Huyện Nam Dương là một huyện nhỏ, chưa phát triển, mang chút hơi hướm hoài cổ, phố lớn ngõ nhỏ sau cơn mưa lớn như được gội rửa, mỗi một mảng tường như lấp lánh ánh sáng.
Đến Nam Dương lần này không ít cảnh sát, nhưng đều đã đến trước ba người bọn họ, lúc này nhóm cảnh sát đang ngồi quán cơm đối diện nhà Đinh Dương hồi hộp chờ đợi.
Hẻm quá nhỏ, xe không thể vào, ba người đành phải đi bộ.
Mưa lớn qua đi, nhiệt độ tăng cao trở lại, giữa trưa trời nắng nóng, Tiêu Tự Trần đeo balo tinh thần thoải mái bước đi. Tần Khanh lại không chút dễ chịu vì cô mặc áo gió, nhưng không cách nào cởi ra bởi bên trong cô chỉ mặc chiếc áo hai dây trắng.
Cô lau lau mồ hôi trên mặt, cảm giác ánh mắt Tiêu Tự Trần như muốn nuốt chửng cô, cô quay đầu nhìn, anh lập tức thu hồi tầm mắt lạnh nhạt nói: “Cô không nóng sao?”
Đương nhiên là nóng chứ, nắng thế này cơ mà. Thế nhưng nóng cỡ nào cũng không thể cởi ra mà!!! Tần Khanh lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy mồ hôi trên trán thi nhau chảy ròng ròng.
Tiêu Tự Trần lại cong môi cười, Tần Khanh nghe anh loáng thoáng nói một câu ‘Mở mắt nói mò’, rồi anh hạ balo trên vai, từ bên trong lấy túi khăn ướt đưa cho cô.
Tần Khanh ngẩn người, rồi nhận lấy, cười cười nói tiếng cảm ơn. Không nghĩ đến anh chuẩn bị cả thứ này, đồ đạc trong balo là do anh soạn, bên trong ắt hẳn còn nhiều ‘đồ chơi’ mới mẻ mà cô không biết.
Triệu Quang Hi lặng lẽ quan sát hai người bên cạnh, giả bộ cạ cạ vào Tiêu Tự Trần, rồi cố ý giơ cánh tay lau lau mồ hôi trán nói lớn: “Ngày hôm nay nóng quá, vẫn là Đại thần tiên đoán như thần nên mới mặc áo thun ngắn tay.”
Lúc này Tần Khanh mới để ý Triệu Quang Hi cũng mặc áo tay dài, mồ hôi trên trán anh ta dưới anh ta dưới ánh mặt trời lóng lánh ánh sáng.
Người ta thường nói lúc đàn ông ướt đẫm mồ hôi là lúc đẹp nhất … cơ mà sao bây giờ nhìn anh ta cô lại cảm thấy … gớm gớm …
Chắc chắn là cô bị cái tính sạch sẽ quá mức của Tiêu Tự Trần dạy hư rồi.
Nghe Triệu Quang Hi nói, Tiêu Tự Trần liếc sang anh ta một cái, rồi chỉ chỉ về phía trước: “Không phải nói là không xa sao? Là đàn ông phải kiên nhẫn một chút.”
Tần Khanh nhìn Triệu Quang Hi không nhịn được nở nụ cười. Anh ta chả hiểu gì tên đàn ông đó ngoài cái tên Tiêu Tự Trần mà thôi.
Đi tiếp khoảng mười phút, ba người đến một quán cơm tên “Cát Tường”, quán cơm tuy nhỏ nhưng khá sạch sẽ, khi đi vào chỉ có ba cảnh sát mặc thường phục ngồi đó.
Tiêu Tự Trần không biết là không muốn vào hay vẫn muốn quan sát nhà của tên Đinh Dương mà vẫn chần chừ đứng ở cửa, ánh mắt nhìn mái ngói màu đỏ cách đó không xa.
Tần Khanh và Triệu Quang Hi đi qua chào hỏi, ba cảnh sát cũng quay đầu lại. Tần Khanh mới phát hiện thì ra Tề Lục cũng đã tới. Anh ta mặc một chiếc áo thun trắng, quần jean sẫm màu, đường nét cường tráng đập vào mắt Tần Khanh … Khá đẹp trai!!!
Ánh mắt cô dời sang cô gái tóc ngắn xinh đẹp bên cạnh. Thì ra Lâm Hoài Dư cũng theo đến đây, chắc hận không thể trói cho chặt mà.
“Pháp y Tần!”, Tề Lục đánh tiếng bắt chuyện, ánh mắt ngưng đọng nhìn vào bóng lưng Tiêu Tự Trần ở phía đằng sau.
Lâm Hoài Dư cười híp mắt, đứng dậy đi đến, giọng trong trẻo vang lên: “Pháp y Tần và giáo sư Tiêu cũng đến sao?”
Tần Khanh quay đầu nhìn Tiêu Tự Trần, bất đắc dĩ gật đầu: “Là trợ lý của giáo sư Tiêu, đương nhiên không thể rời giáo sư nửa bước rồi.”
Thật sự là thế sao?
Thanh âm của Tiêu Tự Trần cứ văng vẳng bên tai Tần Khanh, cô nheo mắt hồi tưởng lại. Hai năm qua tổng cộng có ba vụ hiếp giết, cô bắt đầu so sánh.
Đột nhiên, gương mặt cô bừng sáng …
Anh nói đúng, xác thực cô đã bỏ một vấn đề quan trọng nhất, lúc phát hiện án mạng cô cũng đã nói nhưng lại không để nó trong đầu.
Hai năm trước xảy ra hai vụ án hiếp giết bé trai, hung thủ có lưu lại tinh dịch trên cơ thể nạn nhân, nhưng lần này thì không.
Là vô tình hay cố ý?
“Nghĩ ra rồi chứ?”, thanh âm trầm ấm của Tiêu Tự Trần truyền đến, Tần Khanh quay đầu nhìn anh, đôi mắt không gợn sóng.
“Ừm!”, cô gật đầu khẳng định, “Hung thủ gây án lần này không để lại tinh dịch.”
“Lúc ở hiện trường tôi không biết hai vụ án trước đó, nên khi ấy tôi mới suy đoán khoảng thời gian biến mất này có khả năng hắn trong viện tâm thần hoặc đang theo điều trị tâm lý, chỉ 70% là phán đoán hắn ngồi tù.”
Tiêu Tự Trần ngữ khí nhàn nhạt, nhưng giống như anh đang chìm đắm trong một thế giới hoàn toàn khác.
Anh nói tiếp: “Sau đó tôi đọc báo cáo nghiệm thi của cô cách đây hai năm, dựa vào đó mới có thể xác định hung thủ bị ngồi tù trong một năm ấy, vì vào tù nên phòng lưu trữ của Cục cảnh sát thành phố sẽ lưu DNA của hắn, nếu hiện trường lần này hắn lưu lại tinh dịch đồng nghĩa với việc hắn sẽ bị cảnh sát tóm ngay lập tức.”
Triệu Quang Hi tỉnh ngộ: “Thì ra là như vậy … vậy có nên khen tên Đinh Dương này quá thông minh hay không? Nhưng mà có lưu lại dịch hay không thì rốt cục cũng bị bắt thôi!”
“NO!”
Tiêu Tự Trần nhếch môi, lắc đầu: “Bởi người hắn đấu là tôi, nên mới không có gì khác nhau. Nếu như người hắn gặp là mấy người, mấy người căn bản sẽ không chú ý đến hắn vì sao lại mất tích cả năm trời, vì sao lần thứ ba lại không để tinh dịch, vì sao lại cưỡng hiếp ở khu vực ngoại thành, cứ lăm lăm tiến hành điều tra dựa trên đứa nhỏ? Mấy người tuyệt nhiên sẽ không nghĩ đến những vấn đề này …”
Tiêu Tự Trần cười cười: “Khả năng lại có thể một người tử vong.”
Lúc này trong khoang xe lặng im như tờ, một cảm giác bi thương pha lẫn chút hưng phấn lan tỏa khắp người Tần Khanh.
Đây là cái gọi là tâm lý tội phạm ư?
Không lợi hại đến mức ấy chứ … nhưng thật sự rất khó để ý mấy chi tiết ấy, cũng rất khó phân tích một cách triệt để.
Cô nhìn về phía Tiêu Tự Trần, nghĩ thầm những người như anh có phải tâm tư đặc biệt tinh tế? Sức quan sát đặc biệt phi thường?
Trên thực tế Tần Khanh xác thực đã nghĩ quá nhiều, chỉ là ở hiện trường Tiêu đại thần biết quan sát tỉ mỉ mà thôi.
“Nhưng làm sao anh có thể đoán được tội phạm nằm trong độ tuổi từ 25-27? Cô vẫn còn một vấn đề hoài nghi liếc nhìn về phía Tiêu Tự Trần.
Người đàn ông hơi nghiêng đầu, tựa người vào thành ghế, híp mắt, lông mi dài và cong rung rung như nụ hoa e ấp.
Sau đó Tiêu Tự Trần chậm rãi mở mắt, quét mắt nhìn Tần Khanh, duỗi ngón tay thon dài chỉ vào đầu của mình: “Trong này có chứa đầy đủ một kho số liệu các đặc điểm tâm lý tội phạm.”
Triệu Quang Hi xuyên qua kính chiếu hậu đưa mắt nhìn Tần Khanh, hai người không hiểu Tiêu Tự Trần đang nói gì, rõ ràng câu hỏi của cô là tuổi tác của tên hung thủ mà.
“Có nói hai người cũng không hiểu!”, Tiêu Tự Trần khoan thai đá thêm một câu.
Lần này thì Tần Khanh rõ mười mươi … thì ra tên đàn ông này coi thường IQ của bọn cô.
Được rồi! Anh lật mặt như vậy … vấn đề này coi như chưa hỏi.
Huyện Nam Dương là một huyện nhỏ, chưa phát triển, mang chút hơi hướm hoài cổ, phố lớn ngõ nhỏ sau cơn mưa lớn như được gội rửa, mỗi một mảng tường như lấp lánh ánh sáng.
Đến Nam Dương lần này không ít cảnh sát, nhưng đều đã đến trước ba người bọn họ, lúc này nhóm cảnh sát đang ngồi quán cơm đối diện nhà Đinh Dương hồi hộp chờ đợi.
Hẻm quá nhỏ, xe không thể vào, ba người đành phải đi bộ.
Mưa lớn qua đi, nhiệt độ tăng cao trở lại, giữa trưa trời nắng nóng, Tiêu Tự Trần đeo balo tinh thần thoải mái bước đi. Tần Khanh lại không chút dễ chịu vì cô mặc áo gió, nhưng không cách nào cởi ra bởi bên trong cô chỉ mặc chiếc áo hai dây trắng.
Cô lau lau mồ hôi trên mặt, cảm giác ánh mắt Tiêu Tự Trần như muốn nuốt chửng cô, cô quay đầu nhìn, anh lập tức thu hồi tầm mắt lạnh nhạt nói: “Cô không nóng sao?”
Đương nhiên là nóng chứ, nắng thế này cơ mà. Thế nhưng nóng cỡ nào cũng không thể cởi ra mà!!! Tần Khanh lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy mồ hôi trên trán thi nhau chảy ròng ròng.
Tiêu Tự Trần lại cong môi cười, Tần Khanh nghe anh loáng thoáng nói một câu ‘Mở mắt nói mò’, rồi anh hạ balo trên vai, từ bên trong lấy túi khăn ướt đưa cho cô.
Tần Khanh ngẩn người, rồi nhận lấy, cười cười nói tiếng cảm ơn. Không nghĩ đến anh chuẩn bị cả thứ này, đồ đạc trong balo là do anh soạn, bên trong ắt hẳn còn nhiều ‘đồ chơi’ mới mẻ mà cô không biết.
Triệu Quang Hi lặng lẽ quan sát hai người bên cạnh, giả bộ cạ cạ vào Tiêu Tự Trần, rồi cố ý giơ cánh tay lau lau mồ hôi trán nói lớn: “Ngày hôm nay nóng quá, vẫn là Đại thần tiên đoán như thần nên mới mặc áo thun ngắn tay.”
Lúc này Tần Khanh mới để ý Triệu Quang Hi cũng mặc áo tay dài, mồ hôi trên trán anh ta dưới anh ta dưới ánh mặt trời lóng lánh ánh sáng.
Người ta thường nói lúc đàn ông ướt đẫm mồ hôi là lúc đẹp nhất … cơ mà sao bây giờ nhìn anh ta cô lại cảm thấy … gớm gớm …
Chắc chắn là cô bị cái tính sạch sẽ quá mức của Tiêu Tự Trần dạy hư rồi.
Nghe Triệu Quang Hi nói, Tiêu Tự Trần liếc sang anh ta một cái, rồi chỉ chỉ về phía trước: “Không phải nói là không xa sao? Là đàn ông phải kiên nhẫn một chút.”
Tần Khanh nhìn Triệu Quang Hi không nhịn được nở nụ cười. Anh ta chả hiểu gì tên đàn ông đó ngoài cái tên Tiêu Tự Trần mà thôi.
Đi tiếp khoảng mười phút, ba người đến một quán cơm tên “Cát Tường”, quán cơm tuy nhỏ nhưng khá sạch sẽ, khi đi vào chỉ có ba cảnh sát mặc thường phục ngồi đó.
Tiêu Tự Trần không biết là không muốn vào hay vẫn muốn quan sát nhà của tên Đinh Dương mà vẫn chần chừ đứng ở cửa, ánh mắt nhìn mái ngói màu đỏ cách đó không xa.
Tần Khanh và Triệu Quang Hi đi qua chào hỏi, ba cảnh sát cũng quay đầu lại. Tần Khanh mới phát hiện thì ra Tề Lục cũng đã tới. Anh ta mặc một chiếc áo thun trắng, quần jean sẫm màu, đường nét cường tráng đập vào mắt Tần Khanh … Khá đẹp trai!!!
Ánh mắt cô dời sang cô gái tóc ngắn xinh đẹp bên cạnh. Thì ra Lâm Hoài Dư cũng theo đến đây, chắc hận không thể trói cho chặt mà.
“Pháp y Tần!”, Tề Lục đánh tiếng bắt chuyện, ánh mắt ngưng đọng nhìn vào bóng lưng Tiêu Tự Trần ở phía đằng sau.
Lâm Hoài Dư cười híp mắt, đứng dậy đi đến, giọng trong trẻo vang lên: “Pháp y Tần và giáo sư Tiêu cũng đến sao?”
Tần Khanh quay đầu nhìn Tiêu Tự Trần, bất đắc dĩ gật đầu: “Là trợ lý của giáo sư Tiêu, đương nhiên không thể rời giáo sư nửa bước rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook