Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát
-
Chương 37: Hoài nghi
Ngày hôm sau trên tập san chiều Đại Dương đã đưa ra tin tức gây chấn động, rất được mọi người quan tâm và bàn tán sôi nổi.
Lưu Uyển Như một lần nữa được mời đến Cục cảnh sát, sắc mặt cô ta tái nhợt, cô ta tô son màu hồng nhạt nên miễn cưỡng trông còn có chút khí sắc.
“Tôi đọc báo rồi, ba mẹ chồng tôi là do Wanda giết …”
“Hiện nay Wanda là người bị tình nghi nhiều nhất, chưa xác định có đúng là hung thủ hay không!” Khúc Mịch cắt ngang lời cô ta: “Cô biết Thái Dũng không?”
Lưu Uyển Như không ngờ lần thứ hai bị hỏi câu này, ngẩn người một chút rồi lắc đầu: “Tôi không quen Thái Dũng, chỉ đã từng nghe qua cái tên này mà thôi.”
Khúc Mịch lấy ra tấm ảnh, cô ta nhìn chằm chằm vào nó.
Dáng vẻ đầu tiên của Lưu Uyển Như là mơ mơ hồ hồ, khi trông kỹ được tấm hình thì ánh mắt ngưng trọng, cầm lên quan sát rất lâu.
“Người này hình như là tôi!” Cô ta buồn bực nhìn Khúc Mịch, dường như không thể tin được: “Đội trưởng Khúc! Bức ảnh này là ai chụp? Để tôi coi ý đồ của hắn là gì?”
“Người đàn ông trong hình là Thái Dũng, có người bắt gặp hai người ở trong quán bar hẹn hò.”
“Hắn là Thái Dũng?” Vẻ mặt cô ta khá kinh hãi: “Chúng tôi không hẹn hò, chỉ là ngẫu nhiên gặp nhau, rồi nói vài ba câu. Thì ra hắn là Thái Dũng. Hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của tôi. Ông trời thật sự cũng trêu người … Nếu như sớm biết …” Cô ta ra vẻ một người hoàn toàn thất vọng.
Chồng có nhân tình, lại còn là đàn ông, lại vẫn tiếp tục sinh hoạt vợ chồng với mình; rồi ngay cả bản thân cũng không ngờ được đã từng gặp qua tình nhân của chồng. Không ở trong chăn làm sao biết chăn có rận. Chơi cả đàn ông, cả đàn bà thật tởm lợm.
“Sau khi rời quán bar, hai người đi đâu?” Lục Ly đang rót nước, nghe thấy thế liền ngưng tay hỏi Uyển Như.
“Em về nhà, còn hắn đi đâu em không biết!” Bộ dáng của Lưu Uyển Như khá lo lắng, lúng túng, xấu hổ: “Thật sự đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng em đến những nơi như vậy. Trong lòng em rất nhiều phiền muộn, lại không biết tỏ cùng ai … Trên đường đi không tự chủ bước vào trong đó. Em thật sự … Thật sự …” Bỗng nhiên cô ta òa khóc nức nở, nước mắt tuôn rơi khiến ai nấy đều muốn chạy lại vỗ về, thương yêu.
Khúc Mịch nhíu mày, cảm giác hình như anh có vẻ hơi chán ghét, đứng dậy rời đi.
Vừa bước ra khỏi cửa Khúc Mịch trông thấy Vương Nhân Phủ dẫn theo một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm tiến đến.
“Đội trưởng Khúc!” Vương Nhân Phủ vẻ mặt hưng phấn, “Wanda đến tự thú!”
Ánh mắt tất cả mọi người đều dồn về một hướng. Lưu Uyển Như đứng bật dậy, liếc nhìn Wanda ánh mắt cô ta khẽ biến chuyển tuy nhiên trôi qua rất nhanh không ai kịp nắm bắt.
“Tôi không giết người, lại càng không có cưỡng hiếp phụ nữ!” Trông bộ dạng của Wanda thì biết hắn là một người khá cố chấp, vừa đến cửa đã ồn ồn ào ào: “Tôi là Wanda, một người ngay thẳng, chuyện gì làm thì nhận, không làm nhất quyết không nhận. Tôi hận Lệ Kiến Thiên, lẻn vào garage nhà hắn đập phá một chiếc xe. Tôi không có tiền bồi thường, tôi tình nguyện ngồi tù!”
“Ai có thể chứng minh ông chỉ đập phá xe?” Khúc Mịch nửa cười nửa không, ánh mắt đầy nghi ngờ khiến tên Wanda xù lông tức giận.
“Không làm là không làm, có trời đất chứng giám!” Đôi mắt Wanda trợn tròn. Bỗng nhiên, hắn phát hiện ra Lưu Uyển Như: “Ngày hôm đó cô ta và một người đàn ông cãi nhau trong nhà, tôi sợ bị phát hiện nên phá hư xe xong là bỏ chạy.”
“Có phải người đàn ông này?” Khúc Mịch đưa tấm hình Thái Dũng ra.
Wanda liếc nhìn rồi gật đầu xác nhận: “Chính là hắn! Tôi lén lút nhìn từ khe hở rèm cửa sổ, vừa vặn anh ta cũng quay sang đối diện với tôi. Khóe mắt trái có một nốt ruồi son, tôi rất ấn tượng.”
“Bà Lệ! Bà vẫn đang nói dối!” Khúc Mịch nhìn Lưu Uyển Như, “Tôi nghĩ bà nên giải thích một chút. Nếu không … Bà không thể rời khỏi đây!”
Lưu Uyển Như lấy tay bụm mặt, òa khóc. Bờ vai run rẩy, khuôn ngực phập phồng, tựa hồ như muốn ẩn nhẫn nhưng không thể chịu được, bật lên vài tiếng nấc nghẹn ngào.
“Tôi nói dối!” Rốt cục cô ta cũng nói ra được câu này, sắc mặt trắng bệch, cả người nghiêng nghiêng như muốn té xỉu.
Lưu Uyển Như thất thần ngồi trên ghế, ngữ khí ngập tràn sự tuyệt vọng: “Tôi vốn không biết hắn là Thái Dũng nhưng hắn biết tôi. Chúng tôi hàn huyên vài câu nhưng không hợp ý. Sau đó tôi về nhà. Không ngờ hắn đi theo đuôi, còn đề nghị muốn nói chuyện rõ ràng với tôi.
Hắn nói hắn và Kiến Thiên thật lòng yêu nhau, hi vọng tôi tác thành cho hắn, đồng thời đồng ý ly hôn với Kiến Thiên. Tôi tức không chịu được, nên mới cãi nhau với hắn. Tôi truy hỏi hắn tung tích của Kiến Thiên, hắn không chịu nói, còn nói bọn họ sẽ mãi mãi bên nhau, sau đó quay quắt rời đi.
Ngày hôm sau tôi mới phát hiện chiếc xe bị phá hưu, nghĩ là Thái Dũng đập phá trước khi bỏ đi nên không dám báo cảnh sát, sợ người khác biết được sẽ bàn tán lung tung.”
“Cô hận Thái Dũng không chỉ cướp mất Lệ Kiến Thiên mà còn hủy hoại gia đình cô, nên cô ra tay giết hắn đúng không?” Mạnh Triết gặng hỏi.
“Không có! Tôi không có giết người!” Lưu Uyển Như lắc đầu phủ nhận: “Không phải các anh đã tìm thấy dấu vân tay của Kiến Thiên trên con dao tại hiện trường án mạng ư? Tại sao còn muốn đổ oan tôi là hung thủ giết người? Tôi chỉ nói sự thật, tôi không phạm pháp.”
“Nói dối không phạm pháp, nhưng cho lời khai giả sẽ bị truy cứu hình sự” Lục Ly ra điệu bộ là người công tư phân minh: “Người trong diện tình nghi khai man, gây khó khăn cho cảnh sát trong quá trình điều tra, chúng tôi có thể truy cứu trách nhiệm của em.”
“Anh … Em …” Nhận thấy thái độ của Lục Ly tâm trạng cô ta càng thêm bất ổn, đứng lên muốn nói gì đó ai ngờ té xỉu.
Lục Ly đang đứng bên cạnh cô ta, nhanh tay đỡ lấy eo. Chiếc dây chuyền trong cổ áo trượt ra, mặt dây chuyền hình trái tim lọt vào mắt Lục Ly.
Đây là món quà sinh nhật Lục Ly tặng Uyển Như, không ngờ cô ta còn giữ đến tận bây giờ. Trước đây trong lòng Lục Ly vẫn hoài nghi cô ta, còn hiện tại chỉ cảm thấy xấu hổ.
“Uyển Như? Em sao vậy?” Lục Ly hét lên, vội vã ôm cô ta ra ngoài.
Khúc Mịch ra lệnh tạm giam Wanda, cho người sang quán bar điều tra.
Bên quán bar nhanh chóng có câu trả lời. Nhân viên và ông chủ đều không có ấn tượng với Lưu Uyển Như và Thái Dũng.
Lưu Uyển Như đã tỉnh, cô ta quyết định không truy cứu việc Wanda phá hoại, Wanda được phóng thích.
Lưu Uyển Như một lần nữa được mời đến Cục cảnh sát, sắc mặt cô ta tái nhợt, cô ta tô son màu hồng nhạt nên miễn cưỡng trông còn có chút khí sắc.
“Tôi đọc báo rồi, ba mẹ chồng tôi là do Wanda giết …”
“Hiện nay Wanda là người bị tình nghi nhiều nhất, chưa xác định có đúng là hung thủ hay không!” Khúc Mịch cắt ngang lời cô ta: “Cô biết Thái Dũng không?”
Lưu Uyển Như không ngờ lần thứ hai bị hỏi câu này, ngẩn người một chút rồi lắc đầu: “Tôi không quen Thái Dũng, chỉ đã từng nghe qua cái tên này mà thôi.”
Khúc Mịch lấy ra tấm ảnh, cô ta nhìn chằm chằm vào nó.
Dáng vẻ đầu tiên của Lưu Uyển Như là mơ mơ hồ hồ, khi trông kỹ được tấm hình thì ánh mắt ngưng trọng, cầm lên quan sát rất lâu.
“Người này hình như là tôi!” Cô ta buồn bực nhìn Khúc Mịch, dường như không thể tin được: “Đội trưởng Khúc! Bức ảnh này là ai chụp? Để tôi coi ý đồ của hắn là gì?”
“Người đàn ông trong hình là Thái Dũng, có người bắt gặp hai người ở trong quán bar hẹn hò.”
“Hắn là Thái Dũng?” Vẻ mặt cô ta khá kinh hãi: “Chúng tôi không hẹn hò, chỉ là ngẫu nhiên gặp nhau, rồi nói vài ba câu. Thì ra hắn là Thái Dũng. Hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của tôi. Ông trời thật sự cũng trêu người … Nếu như sớm biết …” Cô ta ra vẻ một người hoàn toàn thất vọng.
Chồng có nhân tình, lại còn là đàn ông, lại vẫn tiếp tục sinh hoạt vợ chồng với mình; rồi ngay cả bản thân cũng không ngờ được đã từng gặp qua tình nhân của chồng. Không ở trong chăn làm sao biết chăn có rận. Chơi cả đàn ông, cả đàn bà thật tởm lợm.
“Sau khi rời quán bar, hai người đi đâu?” Lục Ly đang rót nước, nghe thấy thế liền ngưng tay hỏi Uyển Như.
“Em về nhà, còn hắn đi đâu em không biết!” Bộ dáng của Lưu Uyển Như khá lo lắng, lúng túng, xấu hổ: “Thật sự đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng em đến những nơi như vậy. Trong lòng em rất nhiều phiền muộn, lại không biết tỏ cùng ai … Trên đường đi không tự chủ bước vào trong đó. Em thật sự … Thật sự …” Bỗng nhiên cô ta òa khóc nức nở, nước mắt tuôn rơi khiến ai nấy đều muốn chạy lại vỗ về, thương yêu.
Khúc Mịch nhíu mày, cảm giác hình như anh có vẻ hơi chán ghét, đứng dậy rời đi.
Vừa bước ra khỏi cửa Khúc Mịch trông thấy Vương Nhân Phủ dẫn theo một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm tiến đến.
“Đội trưởng Khúc!” Vương Nhân Phủ vẻ mặt hưng phấn, “Wanda đến tự thú!”
Ánh mắt tất cả mọi người đều dồn về một hướng. Lưu Uyển Như đứng bật dậy, liếc nhìn Wanda ánh mắt cô ta khẽ biến chuyển tuy nhiên trôi qua rất nhanh không ai kịp nắm bắt.
“Tôi không giết người, lại càng không có cưỡng hiếp phụ nữ!” Trông bộ dạng của Wanda thì biết hắn là một người khá cố chấp, vừa đến cửa đã ồn ồn ào ào: “Tôi là Wanda, một người ngay thẳng, chuyện gì làm thì nhận, không làm nhất quyết không nhận. Tôi hận Lệ Kiến Thiên, lẻn vào garage nhà hắn đập phá một chiếc xe. Tôi không có tiền bồi thường, tôi tình nguyện ngồi tù!”
“Ai có thể chứng minh ông chỉ đập phá xe?” Khúc Mịch nửa cười nửa không, ánh mắt đầy nghi ngờ khiến tên Wanda xù lông tức giận.
“Không làm là không làm, có trời đất chứng giám!” Đôi mắt Wanda trợn tròn. Bỗng nhiên, hắn phát hiện ra Lưu Uyển Như: “Ngày hôm đó cô ta và một người đàn ông cãi nhau trong nhà, tôi sợ bị phát hiện nên phá hư xe xong là bỏ chạy.”
“Có phải người đàn ông này?” Khúc Mịch đưa tấm hình Thái Dũng ra.
Wanda liếc nhìn rồi gật đầu xác nhận: “Chính là hắn! Tôi lén lút nhìn từ khe hở rèm cửa sổ, vừa vặn anh ta cũng quay sang đối diện với tôi. Khóe mắt trái có một nốt ruồi son, tôi rất ấn tượng.”
“Bà Lệ! Bà vẫn đang nói dối!” Khúc Mịch nhìn Lưu Uyển Như, “Tôi nghĩ bà nên giải thích một chút. Nếu không … Bà không thể rời khỏi đây!”
Lưu Uyển Như lấy tay bụm mặt, òa khóc. Bờ vai run rẩy, khuôn ngực phập phồng, tựa hồ như muốn ẩn nhẫn nhưng không thể chịu được, bật lên vài tiếng nấc nghẹn ngào.
“Tôi nói dối!” Rốt cục cô ta cũng nói ra được câu này, sắc mặt trắng bệch, cả người nghiêng nghiêng như muốn té xỉu.
Lưu Uyển Như thất thần ngồi trên ghế, ngữ khí ngập tràn sự tuyệt vọng: “Tôi vốn không biết hắn là Thái Dũng nhưng hắn biết tôi. Chúng tôi hàn huyên vài câu nhưng không hợp ý. Sau đó tôi về nhà. Không ngờ hắn đi theo đuôi, còn đề nghị muốn nói chuyện rõ ràng với tôi.
Hắn nói hắn và Kiến Thiên thật lòng yêu nhau, hi vọng tôi tác thành cho hắn, đồng thời đồng ý ly hôn với Kiến Thiên. Tôi tức không chịu được, nên mới cãi nhau với hắn. Tôi truy hỏi hắn tung tích của Kiến Thiên, hắn không chịu nói, còn nói bọn họ sẽ mãi mãi bên nhau, sau đó quay quắt rời đi.
Ngày hôm sau tôi mới phát hiện chiếc xe bị phá hưu, nghĩ là Thái Dũng đập phá trước khi bỏ đi nên không dám báo cảnh sát, sợ người khác biết được sẽ bàn tán lung tung.”
“Cô hận Thái Dũng không chỉ cướp mất Lệ Kiến Thiên mà còn hủy hoại gia đình cô, nên cô ra tay giết hắn đúng không?” Mạnh Triết gặng hỏi.
“Không có! Tôi không có giết người!” Lưu Uyển Như lắc đầu phủ nhận: “Không phải các anh đã tìm thấy dấu vân tay của Kiến Thiên trên con dao tại hiện trường án mạng ư? Tại sao còn muốn đổ oan tôi là hung thủ giết người? Tôi chỉ nói sự thật, tôi không phạm pháp.”
“Nói dối không phạm pháp, nhưng cho lời khai giả sẽ bị truy cứu hình sự” Lục Ly ra điệu bộ là người công tư phân minh: “Người trong diện tình nghi khai man, gây khó khăn cho cảnh sát trong quá trình điều tra, chúng tôi có thể truy cứu trách nhiệm của em.”
“Anh … Em …” Nhận thấy thái độ của Lục Ly tâm trạng cô ta càng thêm bất ổn, đứng lên muốn nói gì đó ai ngờ té xỉu.
Lục Ly đang đứng bên cạnh cô ta, nhanh tay đỡ lấy eo. Chiếc dây chuyền trong cổ áo trượt ra, mặt dây chuyền hình trái tim lọt vào mắt Lục Ly.
Đây là món quà sinh nhật Lục Ly tặng Uyển Như, không ngờ cô ta còn giữ đến tận bây giờ. Trước đây trong lòng Lục Ly vẫn hoài nghi cô ta, còn hiện tại chỉ cảm thấy xấu hổ.
“Uyển Như? Em sao vậy?” Lục Ly hét lên, vội vã ôm cô ta ra ngoài.
Khúc Mịch ra lệnh tạm giam Wanda, cho người sang quán bar điều tra.
Bên quán bar nhanh chóng có câu trả lời. Nhân viên và ông chủ đều không có ấn tượng với Lưu Uyển Như và Thái Dũng.
Lưu Uyển Như đã tỉnh, cô ta quyết định không truy cứu việc Wanda phá hoại, Wanda được phóng thích.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook