Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát
-
Chương 35: Là hắn
Dựa theo miêu tả của Thái Quyên, cảnh sát phác họa ra chân dung bạn trai của Thái Dũng, đoạn ghi âm trong điện thoại của Tiểu Phương cũng xuất hiện tên một người. Và tất cả đều hướng về một nhân vật duy nhất --- Lệ Kiến Thiên!
Lưu Uyển Như lần thứ hai được mời đến Cục cảnh sát, ánh mắt Kha Mẫn nhìn cô ta có thêm vài phần đồng cảm. Chồng mình là người đồng tính mà hai người bọn họ vẫn còn sinh hoạt vợ chồng, nghĩ thôi cũng cảm thấy buồn nôn.
“Em biết Thái Dũng không?” Lục Ly cau mày hỏi.
Sắc mặt Lưu Uyển Như khẽ biến, ánh mắt không dám đối diện với Lục Ly, cuộn chặt lòng bàn tay không nói lời nào.
“Thái Dũng chết rồi. Theo như bước đầu điều tra, chồng của em Lệ Kiến Thiên có quan hệ tình cảm với anh ta. Chúng tôi hoài nghi việc chồng em mất tích có liên quan đến hắn, không bài trừ khả năng là hung thủ giết người.”
Những lời của Lục Ly càng khiến cho chân tay Uyển Như luống cuống: “Kiến Thiên không giết người! Anh ấy sớm đã tuyệt giao quan hệ với Thái Dũng …” Cô đột nhiên ý thức được mình lỡ miệng, nói được một nửa thì ngưng bặt.
“Nhìn bộ dáng của em nghĩa là em biết quan hệ của bọn họ. Lúc này rồi còn giấu giếm gì nữa. Em biết được chuyện gì mau khai hết ra, mới có thể tìm được chồng của em. Nếu như anh ta vô tội, phía cảnh sát nhất định sẽ không để anh ta chịu oan uổng!”
Cô ta do dự một chút rồi mới lên tiếng: “Từ khi em và Lệ Kiến Thiên kết hôn, anh ta thường không trở về nhà. Em đoán anh ta có tình nhân bên ngoài, nhưng không bao giờ ngờ đến lại là đàn ông. Có người chụp ảnh rồi gửi cho bố chồng em, đòi một khoản tiền lớn do vậy em mới biết đến người tên Thái Dũng này. Kiến Thiên rất sợ ba nên đồng ý đoạn tuyệt quan hệ với Thái Dũng, sau đó thật sự là đã chia tay dứt khoát.”
“Chuyện xảy ra khi nào?” Lục Ly truy hỏi.
“Khoảng chừng nửa năm về trước!” Cô ta trả lời không một chút do dự: “Kiến Thiên chắc chắn không giết người, Thái Dũng chỉ là một nhân vật cỏn con, anh ta nhất định sẽ không chấp nhất với Thái Dũng.”
“Em nói nửa năm trước bọn họ đã cắt đứt quan hệ. Nhưng có chứng cứ chứng minh khoảng tháng trước, bọn họ vẫn còn tiếp xúc. Có thể tất cả mọi người đã bị anh ta lừa!”
“Không thể nào!” Lưu Uyển Như kinh ngạc tột độ, “Ba chồng đã cho người đánh Thái Dũng một trận, còn đập phá công ty anh ta. Anh ta làm sao dám đồng lõa lừa gạt, tiếp tục giao du với Kiến Thiên?”
“Em nói Lệ Trường Phong từng đánh Thái Dũng?” Lục Ly ngẩn người, các đầu mối bỗng nhiên giao hòa vào nhau.
Lục Ly tìm Thái Quyên và Tiểu Phương thêm một lần nữa, chứng thực cách đây nửa năm Thái Dũng bị thương phải nhập viện, nằm hơn nửa tháng.
Lấy bàn chải đánh răng bên nhà riêng của Lệ Kiến Thiên, cùng con dao tại hiện trường án mạng qua bên Tăng Dĩ Nhu kiểm nghiệm.
Rất nhanh đã có kết quả, Khúc Mịch triệu tập các cảnh viên cùng nhau thảo luận.
“Vân tay trên bàn chải đánh răng và trên con dao đều thuộc về một người, chính là Lệ Kiến Thiên. Mặt khác máu dính trên con dao thuộc về Thái Dũng, đã kiểm tra tinh dịch trên cơ thể và DNA của Thái Dũng là không đồng nhất.”
Đọc kết quả của Tăng Dĩ Nhu Lục Ly rõ ràng có chút thất vọng, Mạnh Triết thì thở dài: “Tôi còn nghĩ là Thái Dũng trả thù, trong cơn nóng giận giết chết vợ chồng Lệ Trường Phong. Còn Lệ Kiến Thiên giết Thái Dũng để báo thù cho cha mẹ rồi trốn đi.”
“Thông qua những chứng cứ có được cho thấy Lệ Kiến Thiên chính là hung thủ sát hại Thái Dũng, có thể ra lệnh truy nã anh ta. Thái Dũng không phải là người sát hại vợ chồng Lệ Trường Phong, chuyện này rất lỳ lạ … Tôi luôn có cảm giác hai vụ án này có liên hệ.” Lục Ly nói lên nghi ngờ của mình.
Khúc Mịch gật gù: “Tôi quyết định sát nhập hai vụ án để điều tra. Chúng ta sắp xếp lại trình tự vụ án một lần nữa!”
“Nghiệm thi Thái Dũng phát hiện có tình huống mới!” Tăng Dĩ Nhu bước vào cắt ngang cuộc họp, “Trong máu của Thái Dũng có phát hiện tội phạm ephedrine, cũng là thành phần chủ yếu chế tạo ma túy đá. Vì thế, có thể cho rằng Thái Dũng có thói quen chơi ma túy.”
Khúc Mịch nhướn mày. Mạnh Triết lên tiếng ngay: “Đội trưởng Khúc, Thái Dũng chơi ma túy, vậy phải chăng Lệ Kiến Thiên cũng chơi?”
Là tình nhân, nếu như có một người chơi ma túy, người còn lại thường sẽ bị ảnh hưởng. Hoặc có thể cả hai người cùng chơi nên mới biết nhau.
“Lập tức gọi cho Đội trưởng đội phòng chống ma túy hỏi thử xem có ghi chép việc Lệ Kiến Thiên từng sử dụng ma túy không?”
Phía Đội phòng chống ma túy rất nhanh gửi kết quả, Lệ Kiến Thiên từng bị hoài nghi tổ chức tụ tập chơi ma túy, tuy nhiên chứng cứ không đủ nên bỏ qua. Còn Thái Dũng quả thật từng bị buộc phải đến trung tâm cai nghiệm, hơn nữa còn có lưu hồ sơ tái nghiện
“Tụ tập chơi ma túy?” Ngón tay Khúc Mịch lại gõ nhẹ lên mặt bàn: “Báo cho đồng nghiệp bên đó gửi cho chúng ta một bản danh sách những người tham gia ngày hôm ấy.”
Lục Ly chau mày nhìn chằm chằm máy fax trước mặt. Một lát sau máy fax có tín hiệu, trên đó là bảng danh sách các tên.
Khi anh ta liếc đến tên ‘Lưu Uyển Như’, nhất thời tim đập mạnh một cái.
“Đội trưởng Khúc! Tôi thân là một nhân viên cảnh vụ, nhất định công tư phân minh.” Anh ta quay qua nói với Khúc Mịch, rồi đưa danh sách qua: “Lưu Uyển Như nằm trong danh sách này là nằm ngoài suy nghĩ của tôi, cô ấy là một cô gái đơn thuần, có nền tảng giáo dục rất tốt.”
“Tôi cũng tin chức nghiệp của cậu, tuy nhiên …” Khúc Mịch trông thấy Tăng Dĩ Nhu tiến đến, “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân … Xưa nay đều thế!”
“Đội trưởng Khúc …”
“Anh thử đi thăm dò ý tứ của Lưu Uyển Như, tiện thì đem kiểm tra băng ghi âm về coi có manh mối gì không!” Khúc Mịch ngắt lời, rồi giao nhiệm vụ cho anh ta.
Hàng lông mày của Lục Ly nhíu chặt, xem ra Khúc Mịch không muốn cho anh ta có ý định lảng tránh. Điều này khiến anh ta cảm thấy hơi áp lực, cố gắng chôn xuống tình cảm của mình dành cho Lưu Uyển Như chặt sâu dưới đáy lòng. Anh ta sẽ đứng trên góc độ là một cảnh sát, phân tích và đối đãi với Lưu Uyển Như một cách khách quan.
Trong vụ án của Lệ Trường Phong, tất cả mọi người đều là đáng nghi.
Đến nhà họ Lệ, anh ta điều chỉnh tâm trạng một chút rồi nhấn chuông cửa. Người mở cửa là Lưu Uyển Như.
Cô ta mặc chiếc áo ngủ in hoa, sắc mặt xanh xao, còn tiều tụy hơn lúc ở Cục cảnh sát.
Uyển Như mời Lục Ly vào nhà, rót trà: “Từ khi bên anh phát lệnh truy nã, tình trạng mất ngủ càng ngày càng nặng. Rạng sáng phải uống thêm hai viên thuốc an thần, nhưng giấc ngủ chập chờn.”
“Em nên đi khám bác sĩ!” Lục Ly đưa ra kiến nghị.
“Bác sĩ đã khám rồi, nhưng vẫn là như vậy, vẫn vài dùng thuốc ngủ!” Cô ta thở dài một hơi, xoa xoa huyệt thái dương: “Em là do áp lực quá lớn, những việc liên tiếp xảy ra, em cũng đành bó tay. Em lại nhớ về ngày trước …”
“Khụ khụ … Lần này anh đến đây để lấy đoạn băng ghi âm!” Lục Ly xen ngang, ấn nút nghe đoạn ghi âm trên điện thoại.
Ủa? Tại sao có điện thoại gọi đến nhưng không tiếp? Lục Ly kiểm tra lại … phát hiện là từ chối cuộc gọi.
“Vừa trông thấy dãy số xa lạ trên màn hình là tim em đập thình thịch. Hơn nữa em chưa bao giờ dùng qua thiết bị nghe lén, luống cuống tay chân. Anh biết em từ trước đến giờ rất chậm phản ứng với những đồ vật mới.” Lưu Uyển Như giải thích.
Lục Ly nhướn mày, hỏi tiếp: “Lệ Kiến Thiên ngoại trừ bị đồng tính còn có sở thích xấu nào không? Tôi biết anh ta hay tổ chức tiệc BBQ tại nhà, em cũng tham gia! Mối quan hệ của hai vợ chồng em không tốt, vậy còn với ba mẹ chồng thì sao! Tôi biết được năm ngoái xưởng sản xuất của gia đình em buộc phải đóng cửa. Nếu như Lệ Thị chịu đầu tư, khả năng có thể chống đỡ được.”
“Lục Ly anh đang hoài nghi em sao? Anh biết đêm cha mẹ chồng em bị hại … chúng ta …” Lưu Uyển Như cắn cắn môi, giọng oan ức, thút thít.
Lục Ly khẽ nhíu mi, không khí trong phòng lúng túng hơn hẳn.
Lưu Uyển Như lần thứ hai được mời đến Cục cảnh sát, ánh mắt Kha Mẫn nhìn cô ta có thêm vài phần đồng cảm. Chồng mình là người đồng tính mà hai người bọn họ vẫn còn sinh hoạt vợ chồng, nghĩ thôi cũng cảm thấy buồn nôn.
“Em biết Thái Dũng không?” Lục Ly cau mày hỏi.
Sắc mặt Lưu Uyển Như khẽ biến, ánh mắt không dám đối diện với Lục Ly, cuộn chặt lòng bàn tay không nói lời nào.
“Thái Dũng chết rồi. Theo như bước đầu điều tra, chồng của em Lệ Kiến Thiên có quan hệ tình cảm với anh ta. Chúng tôi hoài nghi việc chồng em mất tích có liên quan đến hắn, không bài trừ khả năng là hung thủ giết người.”
Những lời của Lục Ly càng khiến cho chân tay Uyển Như luống cuống: “Kiến Thiên không giết người! Anh ấy sớm đã tuyệt giao quan hệ với Thái Dũng …” Cô đột nhiên ý thức được mình lỡ miệng, nói được một nửa thì ngưng bặt.
“Nhìn bộ dáng của em nghĩa là em biết quan hệ của bọn họ. Lúc này rồi còn giấu giếm gì nữa. Em biết được chuyện gì mau khai hết ra, mới có thể tìm được chồng của em. Nếu như anh ta vô tội, phía cảnh sát nhất định sẽ không để anh ta chịu oan uổng!”
Cô ta do dự một chút rồi mới lên tiếng: “Từ khi em và Lệ Kiến Thiên kết hôn, anh ta thường không trở về nhà. Em đoán anh ta có tình nhân bên ngoài, nhưng không bao giờ ngờ đến lại là đàn ông. Có người chụp ảnh rồi gửi cho bố chồng em, đòi một khoản tiền lớn do vậy em mới biết đến người tên Thái Dũng này. Kiến Thiên rất sợ ba nên đồng ý đoạn tuyệt quan hệ với Thái Dũng, sau đó thật sự là đã chia tay dứt khoát.”
“Chuyện xảy ra khi nào?” Lục Ly truy hỏi.
“Khoảng chừng nửa năm về trước!” Cô ta trả lời không một chút do dự: “Kiến Thiên chắc chắn không giết người, Thái Dũng chỉ là một nhân vật cỏn con, anh ta nhất định sẽ không chấp nhất với Thái Dũng.”
“Em nói nửa năm trước bọn họ đã cắt đứt quan hệ. Nhưng có chứng cứ chứng minh khoảng tháng trước, bọn họ vẫn còn tiếp xúc. Có thể tất cả mọi người đã bị anh ta lừa!”
“Không thể nào!” Lưu Uyển Như kinh ngạc tột độ, “Ba chồng đã cho người đánh Thái Dũng một trận, còn đập phá công ty anh ta. Anh ta làm sao dám đồng lõa lừa gạt, tiếp tục giao du với Kiến Thiên?”
“Em nói Lệ Trường Phong từng đánh Thái Dũng?” Lục Ly ngẩn người, các đầu mối bỗng nhiên giao hòa vào nhau.
Lục Ly tìm Thái Quyên và Tiểu Phương thêm một lần nữa, chứng thực cách đây nửa năm Thái Dũng bị thương phải nhập viện, nằm hơn nửa tháng.
Lấy bàn chải đánh răng bên nhà riêng của Lệ Kiến Thiên, cùng con dao tại hiện trường án mạng qua bên Tăng Dĩ Nhu kiểm nghiệm.
Rất nhanh đã có kết quả, Khúc Mịch triệu tập các cảnh viên cùng nhau thảo luận.
“Vân tay trên bàn chải đánh răng và trên con dao đều thuộc về một người, chính là Lệ Kiến Thiên. Mặt khác máu dính trên con dao thuộc về Thái Dũng, đã kiểm tra tinh dịch trên cơ thể và DNA của Thái Dũng là không đồng nhất.”
Đọc kết quả của Tăng Dĩ Nhu Lục Ly rõ ràng có chút thất vọng, Mạnh Triết thì thở dài: “Tôi còn nghĩ là Thái Dũng trả thù, trong cơn nóng giận giết chết vợ chồng Lệ Trường Phong. Còn Lệ Kiến Thiên giết Thái Dũng để báo thù cho cha mẹ rồi trốn đi.”
“Thông qua những chứng cứ có được cho thấy Lệ Kiến Thiên chính là hung thủ sát hại Thái Dũng, có thể ra lệnh truy nã anh ta. Thái Dũng không phải là người sát hại vợ chồng Lệ Trường Phong, chuyện này rất lỳ lạ … Tôi luôn có cảm giác hai vụ án này có liên hệ.” Lục Ly nói lên nghi ngờ của mình.
Khúc Mịch gật gù: “Tôi quyết định sát nhập hai vụ án để điều tra. Chúng ta sắp xếp lại trình tự vụ án một lần nữa!”
“Nghiệm thi Thái Dũng phát hiện có tình huống mới!” Tăng Dĩ Nhu bước vào cắt ngang cuộc họp, “Trong máu của Thái Dũng có phát hiện tội phạm ephedrine, cũng là thành phần chủ yếu chế tạo ma túy đá. Vì thế, có thể cho rằng Thái Dũng có thói quen chơi ma túy.”
Khúc Mịch nhướn mày. Mạnh Triết lên tiếng ngay: “Đội trưởng Khúc, Thái Dũng chơi ma túy, vậy phải chăng Lệ Kiến Thiên cũng chơi?”
Là tình nhân, nếu như có một người chơi ma túy, người còn lại thường sẽ bị ảnh hưởng. Hoặc có thể cả hai người cùng chơi nên mới biết nhau.
“Lập tức gọi cho Đội trưởng đội phòng chống ma túy hỏi thử xem có ghi chép việc Lệ Kiến Thiên từng sử dụng ma túy không?”
Phía Đội phòng chống ma túy rất nhanh gửi kết quả, Lệ Kiến Thiên từng bị hoài nghi tổ chức tụ tập chơi ma túy, tuy nhiên chứng cứ không đủ nên bỏ qua. Còn Thái Dũng quả thật từng bị buộc phải đến trung tâm cai nghiệm, hơn nữa còn có lưu hồ sơ tái nghiện
“Tụ tập chơi ma túy?” Ngón tay Khúc Mịch lại gõ nhẹ lên mặt bàn: “Báo cho đồng nghiệp bên đó gửi cho chúng ta một bản danh sách những người tham gia ngày hôm ấy.”
Lục Ly chau mày nhìn chằm chằm máy fax trước mặt. Một lát sau máy fax có tín hiệu, trên đó là bảng danh sách các tên.
Khi anh ta liếc đến tên ‘Lưu Uyển Như’, nhất thời tim đập mạnh một cái.
“Đội trưởng Khúc! Tôi thân là một nhân viên cảnh vụ, nhất định công tư phân minh.” Anh ta quay qua nói với Khúc Mịch, rồi đưa danh sách qua: “Lưu Uyển Như nằm trong danh sách này là nằm ngoài suy nghĩ của tôi, cô ấy là một cô gái đơn thuần, có nền tảng giáo dục rất tốt.”
“Tôi cũng tin chức nghiệp của cậu, tuy nhiên …” Khúc Mịch trông thấy Tăng Dĩ Nhu tiến đến, “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân … Xưa nay đều thế!”
“Đội trưởng Khúc …”
“Anh thử đi thăm dò ý tứ của Lưu Uyển Như, tiện thì đem kiểm tra băng ghi âm về coi có manh mối gì không!” Khúc Mịch ngắt lời, rồi giao nhiệm vụ cho anh ta.
Hàng lông mày của Lục Ly nhíu chặt, xem ra Khúc Mịch không muốn cho anh ta có ý định lảng tránh. Điều này khiến anh ta cảm thấy hơi áp lực, cố gắng chôn xuống tình cảm của mình dành cho Lưu Uyển Như chặt sâu dưới đáy lòng. Anh ta sẽ đứng trên góc độ là một cảnh sát, phân tích và đối đãi với Lưu Uyển Như một cách khách quan.
Trong vụ án của Lệ Trường Phong, tất cả mọi người đều là đáng nghi.
Đến nhà họ Lệ, anh ta điều chỉnh tâm trạng một chút rồi nhấn chuông cửa. Người mở cửa là Lưu Uyển Như.
Cô ta mặc chiếc áo ngủ in hoa, sắc mặt xanh xao, còn tiều tụy hơn lúc ở Cục cảnh sát.
Uyển Như mời Lục Ly vào nhà, rót trà: “Từ khi bên anh phát lệnh truy nã, tình trạng mất ngủ càng ngày càng nặng. Rạng sáng phải uống thêm hai viên thuốc an thần, nhưng giấc ngủ chập chờn.”
“Em nên đi khám bác sĩ!” Lục Ly đưa ra kiến nghị.
“Bác sĩ đã khám rồi, nhưng vẫn là như vậy, vẫn vài dùng thuốc ngủ!” Cô ta thở dài một hơi, xoa xoa huyệt thái dương: “Em là do áp lực quá lớn, những việc liên tiếp xảy ra, em cũng đành bó tay. Em lại nhớ về ngày trước …”
“Khụ khụ … Lần này anh đến đây để lấy đoạn băng ghi âm!” Lục Ly xen ngang, ấn nút nghe đoạn ghi âm trên điện thoại.
Ủa? Tại sao có điện thoại gọi đến nhưng không tiếp? Lục Ly kiểm tra lại … phát hiện là từ chối cuộc gọi.
“Vừa trông thấy dãy số xa lạ trên màn hình là tim em đập thình thịch. Hơn nữa em chưa bao giờ dùng qua thiết bị nghe lén, luống cuống tay chân. Anh biết em từ trước đến giờ rất chậm phản ứng với những đồ vật mới.” Lưu Uyển Như giải thích.
Lục Ly nhướn mày, hỏi tiếp: “Lệ Kiến Thiên ngoại trừ bị đồng tính còn có sở thích xấu nào không? Tôi biết anh ta hay tổ chức tiệc BBQ tại nhà, em cũng tham gia! Mối quan hệ của hai vợ chồng em không tốt, vậy còn với ba mẹ chồng thì sao! Tôi biết được năm ngoái xưởng sản xuất của gia đình em buộc phải đóng cửa. Nếu như Lệ Thị chịu đầu tư, khả năng có thể chống đỡ được.”
“Lục Ly anh đang hoài nghi em sao? Anh biết đêm cha mẹ chồng em bị hại … chúng ta …” Lưu Uyển Như cắn cắn môi, giọng oan ức, thút thít.
Lục Ly khẽ nhíu mi, không khí trong phòng lúng túng hơn hẳn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook