Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát
Chương 21: Cô rất có phúc

‘Có tiền không có tội, tội ác chính là lòng người’

Khúc Mịch rõ ràng là đang đỡ cho Tăng Dĩ Nhu, ánh mắt mọi người nhìn bọn họ đầy ám muội.

Tăng Dĩ Nhu lúng túng, vội vã giải thích: “Các người ai cũng có đôi có cặp, chỉ còn hai người bọn tôi lạc loài. Đội trưởng Khúc ga-lăng dĩ nhiên là quan tâm tôi hơn một chút. Đội trưởng Khúc xem ra không khó gần chút nào, rất dịu dàng, tỉ mỉ, ai được làm bạn gái của anh ấy thật có phúc. Ha ha ha!”

Cô cố gượng cười.

Lời giải thích này có khác gì … Bạo biện.

Khúc Mịch quay sang liếc cô một cái, Tăng Dĩ Nhu lạnh gáy, cảm giác như ánh mắt của sói đang chĩa thẳng về phía cô!

“Một tài xế bệnh viện tâm thần đi đón bệnh nhân. Ai ngờ trên đường về viện ba bệnh nhân trốn thoát. Ông ta sợ mất việc nên giữa đường bắt cóc ba người qua đường.” 

Vừa mở đầu đã thu hút được sự chú ý của mọi người. Mọi người chú tâm vào vụ án nên Dĩ Nhu thoải mái hơn được một chút. Tính tình Khúc Mịch thật kì lạ, mở miệng nói chuyện không lạnh như băng thì ác khẩu … Không ai có thể đoán trước được.

Chẳng trách anh không có bạn gái, tính cách quái gở như vậy, ở chung lâu ngày cũng không ai chịu nổi.

“Bệnh nhân đầu tiên sau khi nhập viện không ngừng la hét mình không có bệnh. Khi hắn thét lên lần thứ năm thì bị y tá tiêm một mũi. Bệnh nhân thứ hai thấy thế liền rút kinh nghiệm không kêu la, bắt đầu mở miệng đọc tên các vị lãnh đạo trong nước, đến tên thứ mười hắn cũng bị đánh ngất. Hai người bọn họ đều bị coi là bệnh nhân phải lưu lại chữa trị, chỉ có người thứ ba được ra ngoài. Mọi người đoán tại sao người đó có thể thoát?”

Đường Ninh đoán đầu tiên, không đúng, sau đó ai nấy xôn xao đoán thử, nhưng tất cả đều sai.

“Bác sĩ Tăng … xem ra cô không cần phải uống rượu”, khóe miệng Khúc Mịch khẽ nhếch, “Người thứ ba chẳng nói một câu, mỗi ngày trôi qua đều lễ phép chào hỏi bác sĩ và y tá. Rửa mặt, cạo râu, ăn cơm, ngủ nghỉ đúng giờ. Mười lăm ngày sau, hắn được thả. Sau đó hắn mau chóng báo cảnh sát, hai người bị giam trước đó được cứu, tài xế bị cảnh sát bắt giữ, phán tù một năm.”

“Quá thông minh! Thật ra cho dù có la hét khản cả giọng, nghĩ ra vô vàn biện pháp để chứng minh lại khiến người ta cảm giác bạn có bệnh. Cứ an phận, không cần tranh luận, biện minh. Đội trưởng Khúc câu chuyện này đầy tính triết lý!” Lưu Uyển Như cười cười lên tiếng.

“Tôi đã nói đây là chuyện có thật, không phải tích xưa. Không phải người nào cũng như bà Lệ đây vô âu vô lo, rồi tìm đến triết lý này triết lý nọ.” Anh không chút khách khí, nói thẳng, không đế ý đến mặt mũi người khác. “Một năm sau, người tài xế bị giết chết, phân thây; bác sĩ và y tá trong bệnh viện lần lượt bị sát hại. Hung thủ chính là người thứ ba, mọi người có biết tại sao hắn giết người không?”

“Vì hận?”

“Vì hắn bị coi là kẻ tâm thần, mất công việc và bạn bè?”

“Bác sĩ và y tá trong bệnh viện ngược đãi?”



Khúc Mịch lắc đầu: “Bởi vì thật sự hắn là kẻ có bệnh, một tên biến thái giết người điên cuồng!”

“Tôi biết!”, Mạnh Triết hô lớn, “Người thứ ba sau khi tiến vào viện tâm thần biểu hiện quá mức bình thường … Đây chính là phản ứng khác thường so với người bình thường!”

“Thật đáng sợ! Nghe xong vụ án này em thấy ai cũng không bình thường! Hay là tất cả chúng ta đều ẩn giấu tâm lý giết người điên cuồng. Ối! Quá khủng khiếp!”, Đường Ninh co gối, vòng hai tay ôm chặt lấy, đôi mắt mở lớn: “Không chơi nữa! Tối nay em sẽ mất ngủ mất thôi!”

Cô nhóc vừa dứt lời liền nghe thấy nhóm bên cạnh đang ca hát, liền chạy sang nhập hội.

Dưới chân Lục Ly không ít vỏ bia, cũng gần chục lon. Anh ta đứng dậy, lảo đảo, Lưu Uyển Như vội đỡ anh ta về phòng.

Nhìn thấy Lưu Uyển Như rời đi, Hoắc Thể Ni cũng đứng dậy xin về phòng nghỉ ngơi. Khang Bình nở nụ cười khổ, rõ ràng anh chàng bị cô nàng thu hút nhưng ai cũng nhìn ra được cô ta chỉ lợi dụng anh ta để tiếp cận đội hình sự.

Mạnh Triết không yên tâm để Đường Ninh tham gia vào nhóm người không quen không biết nên để mắt trông chừng.

Chớp mắt một cái nhóm người chỉ còn lại Khúc Mịch và Tăng Dĩ Nhu.

Sẵn trước đó đã ngại ngùng, bây giờ ngồi với nhau, cô hơi khó chịu, muốn đứng lên về phòng, đột nhiên Khúc Mịch gọi lại.

“Bác sĩ Tăng!” Anh đứng ngược với ánh lửa nên không nhìn ra được vẻ mặt của anh lúc này: “Cô rất có phúc!”

Nhìn bóng lưng của anh, Dĩ Nhu đờ người … Câu này của anh là có ý nghĩa gì?

Đột nhiên cô nhớ ra câu cô vừa mới nói … Gương mặt cô bỏng rát, trong lòng suy đoán lung tung.

Anh đơn thuần chỉ muốn khích lệ cô sau này sẽ hạnh phúc? Hay ý muốn cô trở thành bạn gái của anh? Hoặc chỉ đơn thuần là một câu nói vô tâm?

Tăng Dĩ Nhu suy nghĩ đến nửa đêm, cô cảm thấy đây không phải là lời tỏ tình, không có ai lại tỏ tình kiểu đó. Mặt lạnh như tiền không cần biết kết quả mà bỏ đi một nước!

Dĩ Nhu không ngủ được, đến gần sáng, đầu tê rần. Đã bao lâu rồi cô mất ngủ như hôm nay nhỉ? Cô không nhớ. Tại sao chỉ vì một câu nói của Khúc Mịch lại khiến cô bận lòng. 

Khốn kiếp! Dĩ Nhu rủa thầm Khúc Mịch.

Cô mặc lại quần áo, xuống quầy lễ tân xin thuốc giảm đau, khi quay trở lên trông thấy Lục Ly từ trong thang máy bước ra, số tầng hiển thị chính là từ lầu VIP xuống, là khu tầng Lưu Uyển Như đang ở.

Mối tình đầu gặp lại, buổi tối dài đằng đẵng, cô nam quả nữ … còn làm gì chứ!!!

Tăng Dĩ Nhu không muốn để cả hai lúng túng nên trốn sau cây cột, chờ anh ta về phòng mới bước ra.

Ngày hôm sau mọi người đi tắm suối nước nóng, đi spa. Được massage Dĩ Nhu cảm giác thoải mái hơn hẳn, ngủ thiếp đi, cả người thư thái hơn rất nhiều.

“Bác sĩ Tăng!”, Khúc Mịch đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, vẻ mặt nghiêm túc.

Tim Tăng Dĩ Nhu đập mạnh một cái, vô thức cắn môi, ánh mắt mơ màng.

“Biệt thự cạnh biển phát hiện hai bộ thi thể, chúng ta mau mau đến đó!”

Tăng Dĩ Nhu ngẩn người, lập tức đi theo anh, dĩ nhiên trong lòng có chút mất mát. Chẳng còn là thiếu nữ tuổi đôi mươi, sao cô vẫn còn ấu trĩ như vậy chứ?

“Bác sĩ Tăng! Tôi đã cho người qua Cục cảnh sát mang y cụ của cô đến đây. Cô còn yêu cầu gì không?”, Khúc Mịch cắt ngang dòng suy nghĩ của Tăng Dĩ Nhu.

“Không!”, cô điều chỉnh tâm trạng, “Ai là người phát hiện thi thể báo cảnh sát? Tình huống bây giờ thế nào?”

“Nạn nhân là chủ tịch tập đoàn Lệ Thị, ông Lệ Trường Phong và vợ là bà Hà Ngọc Phượng. Tình hình chi tiết thì chưa rõ. Nhân viên quét dọn biệt thự là người báo cảnh sát. Nhiệm vụ của cô ta là quét tước biệt thự vào mỗi cuối tuần. Hôm nay khi dọn dẹp đến phòng tắm lầu hai thì phát hiện ra thi thể Hà Ngọc Phượng, cô ta sợ hãi chạy tán loạn, vào thư phòng lại bắt gặp thi thể của Lệ Trường Phong. Khoảng hai mươi phút sau, trấn tĩnh lại cô ta mới báo cảnh sát!” Khúc Mịch vừa lái xe vừa tường thuật.

Chủ tịch tập đoàn Lệ Thị và vợ? Ánh mắt Tăng Dĩ Nhu lóe lên một cái … Chắc chắn là ba mẹ chồng của Lưu Uyển Như!

Khúc Mịch dường như đọc thấu suy nghĩ của cô: “Đã cho Lưu Uyển Như qua đó nhận diện, mặt khác cũng đã thông báo với người nhà họ Lệ!”

Biệt thự ven biển cách khu du lịch không xa. Vừa dứt lời xe đã đến hiện trường. Phía ngoài cổng biệt thự đậu sẵn hai chiếc xe cảnh sát. Mạnh Triết đứng chờ ở đó.

*

Lời tác giả: Đây là bộ truyện dài, vì vậy sắp xếp vụ án trong đây rất chặt chẽ. Có khi vụ án trước chưa kết thúc lại phát sinh vụ án mới. Các bạn đừng nóng vội, vụ án của Mã Gia Câu nhanh chóng sẽ có kết quả cuối cùng!

Queenie_Sk: Tớ đang trả nợ mấy bộ lâu rồi chưa đăng nên edit ko kịp ĐCTD --- Mọi người đang theo dõi bộ này đợi tớ mấy hôm nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương