Đợi đến khi anh chạy tới bên kia thì ngoại trừ nhìn thấy Phùng Quang Hiển bị người đánh đến mức máu chảy đầm đìa, đang cuộn mình nằm như con chó chết dưới đất, thì còn có một bóng dáng nhỏ nhắn giống như đang phát điên, cầm bình rượu xông về phía mấy người đánh người kia.

Người phụ nữ đó vậy mà lại là Lãnh Kiều Thi.

Lúc này cô ấy đã không còn có dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo như hoàng hậu cao sang như ngày thường hay nhìn thấy nữa, mà cô ấy giống như một bà già điên, tóc tai rối bời, hai mắt đỏ như máu, trên mặt còn dính máu, váy trên người cũng loang lổ vết máu, thậm chí còn có dấu vết xé rách, đi chân trần…
Có lẽ dáng vẻ của cô ấy quá mức hung dữ cho nên đã đánh lui mấy tên đàn ông cao to vạm vỡ kia một chút.

Kiều Minh Húc đoạt lấy một cây dùi cui từ trong tay người bảo vệ, tham gia chiến đấu.

Bản lĩnh của anh vô cùng nhanh nhẹn, chưa tới mấy hiệp mà mấy người kia đã bị anh đánh cho nháo nhào giải tán, bỏ chạy mất dép.

Lãnh Kiều Thi buông chai bia trong tay xuống, ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương của Phùng Quang Hiển đang dưới đất, nhưng lại bị anh ấy đưa tay đẩy ra: “Ai cần em quan tâm hả? Cút ra!”
Lãnh Kiều Thi lập tức đứng dậy, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “Tôi không quan tâm đến anh, tôi chỉ không muốn hôn lễ ngày mai của tôi mà chú rể phải vắng mặt vì bị thương nặng mà thôi.


“Yên tâm đi, chỉ cần tôi vẫn chưa chết, cho dù có bò thì tôi cũng sẽ bò đến hôn lễ.



Phùng Quang Hiển che cái trán chảy máu, ngồi dậy, cau mày nói với Lãnh Kiều Thi: “Em xem dáng vẻ bây giờ của em đi, đầu thì đầy máu, thiếu chút nữa còn bị hủy dung, ngày mai em nhất định sẽ là cô dâu xấu nhất trên đời.


“Anh cũng chẳng có chỗ nào đẹp trai đâu.


Lãnh Kiều Thi rất khinh thường liếc anh ấy một cái rồi nói: “Nói không chừng còn biến thành chú rể què.


“Được rồi, đừng ồn ào nữa! Hai người đều đến bệnh viện với tôi!”
Kiều Minh Húc thật sự nhìn không nổi hai người này nữa, trên mặt trên người đều là vết thương, còn đang chảy máu mà còn cãi nhau cho được, anh tiện tay đưa dùi cui trên tay cho Phùng Quang Hiển.

Phùng Quang Hiển dựa vào lực chống đỡ của dùi cui mà đứng dậy, lảo đảo đi vài bước rồi mới dần đứng vững.

truyện kiếm hiệp hay
Lãnh Kiều Thi đi chân trần, cũng chật vật theo Kiều Minh Húc lên xe, được anh đưa đến bệnh viện.


*
Kiều Minh Húc ra khỏi bệnh viện thì lập tức chạy thẳng về nhà.

Mạch Tiểu Miên đang ngồi ở cửa chờ anh.

“Gió lớn, sao em lại ngồi chỗ này?”
Kiều Minh Húc vội vàng xuống xe, kéo tấm chăn có chút trượt xuống của cô lên cao, che chắn hơn nửa cơ thể cô, trách cứ nói.

“Chờ anh.


Mạch Tiểu Miên nhìn anh trả lời
“Đứa ngốc, sau này không được chờ anh như vậy nữa, anh sẽ trở về.


Mặc dù Kiều Minh Húc nói như vậy, nhưng mà trái tim lại ấm áp.

Chờ anh, hai chữ này mặc dù rất đơn giản nhưng lại làm cho trong lòng người được chờ có cảm giác thân thuộc, rất ấm áp.

“Quang Hiển thế nào rồi?”
Mạch Tiểu Miên nhìn anh hỏi.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương