Nữ Nhị Đại Tác Chiến
-
78: Cẩu Mang Go Die Hay Không
Không nói nhiều, hai người liền cùng nhau chiến đấu
Lăng Vân Tiêu vừa bị [Sát thần quyết] trùng kích, hiện giờ trên người đã bị thương.
Nhưng Long Kiểu Nguyệt giờ phút này nghỉ ngơi dưỡng sức, sớm vì trận chiến hôm nay mà mất công vất vả tâm sức, sau khi đánh nhau qua lại, hai người lại trực tiếp đánh thành ngang tay.
Mấy chiêu qua đi, trong lòng Lăng Vân Tiêu mặc dù có chút kinh hãi, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước.
Hắn ngược lại xem thường Long Kiểu Nguyệt vốn thoạt nhìn là người tham sống sợ chết! Bình thường nhìn không ra nàng lén lút ẩn giấu thực lực, mỗi lần xuất hiện đều là giả bộ X dốt nát kém cỏi, hiện giờ lại có tu vi cường đại như vậy! Hôm nay cũng không biết là uống nhầm thuốc gì, thế nhưng còn muốn liều chết cũng muốn cùng Lăng Vân Tiêu hắn xé rách da mặt quyết một trận tử chiến!
Long Kiểu Nguyệt trong miệng phun ra một ngụm máu, vừa rồi nàng bị một kích của Ma Tôn đánh trúng, đoàn hắc khí kia đánh thẳng vào ngực nàng, thiếu chút nữa đem lục phủ ngũ tạng của nàng đều chấn nát.
Lần này đau đến nàng hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng vô cùng chấn động.
Không nghĩ tới nha! Ma tôn này thực lực cường hãn như thế, sau khi ngạnh kháng một kích [Sát thần quyết], còn có thể có thực lực khủng bố như vậy.
Long Kiểu Nguyệt niệm ngự phong quyết, chỉ lạnh lùng tung bay ở trên không trung.
Cuồng phong thổi vạt áo của nàng lên, tóc đen dưới bối cảnh trăng tròn bay tán loạn, trên dung mạo tuyệt thế, chỉ còn lại sát ý ngập trời cùng quyết tuyệt chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Lăng Vân Tiêu ngửa đầu nhìn nàng, khóe môi nhếch lên mỉa mai, nhưng cũng chảy xuống một ngụm máu ấn.
Long Kiểu Nguyệt vừa mới dùng lôi đình đánh trúng hắn, không tiếc dùng phương pháp giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, mở rộng thẳng tắp hướng về phía hắn.
Ma Tôn ở giữa điện hoả hoa thạch cân nhắc lợi và hại, chỉ khiêng một đạo lôi đình kia, vung ra một chưởng về phía nàng.
Chỉ là hắn đánh giá thấp uy lực của đạo Cửu Thiên Dẫn Lôi Quyết kia, dĩ nhiên có thể mạnh đến mức đem hắn chấn ra một ngụm máu.
Long Kiểu Nguyệt cùng Lăng Vân Tiêu hai người đều bị trọng thương, hai người trong lòng đều mang ý nghĩa xấu, đều là nghĩ phải làm thế nào ở mức thấp nhất bảo trụ mạng nhỏ của mình, thành công giết chết đối phương.
Lăng Vân Tiêu đứng trên mặt đất kia, máu tươi thấm ướt thái dương, nhưng vết thương đã khép lại, chỉ ngẩng đầu giận quá hoá cười nói với Long Kiểu Nguyệt: "Trong hàng trăm năm qua, có thể đả thương được bản tôn, ngươi ngược lại là người đầu tiên.
"
Hắn đưa tay lau lau máu tươi, đưa bên môi tà mị càn rỡ liếm một cái, chỉ lạnh lùng cười nói với nàng: "Bản tôn ngược lại đã quên, máu là mùi vị này.
"
Giả bộ X em gái ngươi, còn dùng máu tươi trên trán chảy xuống? Khoé miệng ngươi cũng chảy máu, còn TM (cmn) vẽ vời thêm chuyện, chẳng lẽ máu chảy trong miệng ngươi không phải máu à nha?
Nhưng chuyện đã đến nước này, Long Kiểu Nguyệt bây giờ toàn bộ tinh thần đề phòng làm sao còn phân tâm đi châm biếm.
Nàng lơ lửng ở trên không trung nở nụ cười xinh đẹp, chịu đựng trận đau nhức kịch liệt ở ngực mỉm cười cười nói: "Vậy sao? Nói không chừng Ma Tôn điện hạ lát nữa còn có thể nếm được trái đắng mình gieo ra, rốt cuộc là tư vị gì.
"
Hai người đều là bậc thầy trong giới giả X, giả bộ như còn qua lại với nhau như trước, Lăng Vân Tiêu cũng không rõ Long Kiểu Nguyệt rốt cuộc có bị trọng thương hay không, Long Kiểu Nguyệt cũng không biết bộ dáng này của Lăng Vân Tiêu, lực lượng còn lại còn mạnh cỡ nào.
Trong lúc nhất thời, hai người đều không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ nhìn chằm chằm đối phương, đề phòng đối phương đột nhiên ra tay.
Long Kiểu Nguyệt nhìn về phía Lăng Vân Tiêu, trong lòng chỉ hết sức chăm chú không có nửa phần thả lỏng.
Bốn phía dưới mặt đất đều là đá vụn nứt nẻ, còn có cây đại thụ bị lôi đình đánh hủy, từng đoạn gỗ khô nằm ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất, nhìn qua một mảnh nhìn thấy mà giật mình.
May mà nàng đem Lăng Vân Tiêu dẫn đến ngọn núi xa xa này, vừa mới cửu thiên dẫn lôi quyết động tĩnh lớn như vậy, nếu như thật sự là ở Thanh Nhã Hiên đánh nhau, Thánh Tôn cùng Trầm Vọng Sơn cũng không phải ngu ngốc, không phát hiện mới là lạ.
Long Kiểu Nguyệt bay giữa không trung, Lăng Vân Tiêu híp mắt nhìn nàng, giống như là rốt cục hao hết kiên nhẫn, chỉ đột nhiên nâng một tay, mạnh mẽ hướng về phía Long Kiểu Nguyệt vọt tới.
Trong lòng Long Kiểu Nguyệt cả kinh, nhanh chóng phản ứng, chỉ giơ tay nhéo một cái phòng ngự quyết, đem quanh thân dùng hàn băng kết giới bao phủ lại.
Ma Tôn làm sao có thể bị một hàn băng kết giới nho nhỏ ngăn cản? Trong tay hắn mạnh mẽ ẩn chứa một đoàn hắc khí, khí thế hung hăng liền vỗ cuống hàn băng kết giới mông lung kia!
Hàn băng kết giới ứng thanh vỡ nát, trong khoảnh khắc đó, động tác của Ma Tôn hơi chậm lại một chút, trên tay ngưng tụ một tầng hàn sương.
Long Kiểu Nguyệt tiếng cười như thanh hà sau cơn mưa, mang theo kiều mị mê hoặc lòng người, trong nháy mắt xuất hiện sau lưng Lăng Vân Tiêu.
Lôi đình trong tay mang theo tuyệt thế ngập trời, hung hăng rơi xuống!
Một chưởng lôi đình ầm ầm hạ xuống, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai rơi xuống mặt đất, đem mặt đất đánh ra một cái hố lớn!
Mảnh hàn băng trong không khí bị đánh nát, một cánh tay còn đang chảy máu tươi ở bên trong lôi quang ầm vang to lớn chôn vùi, mi tâm Long Kiểu Nguyệt nhíu lại, mạnh mẽ ở dưới chân phong quyết một điểm, lật ra phương hướng, tránh thoát một kích đến từ phía sau.
Lăng Vân Tiêu đứng sau lưng nàng, ánh mắt đỏ như muốn nhỏ máu, một cánh tay đồng loạt đứt đoạn từ khuỷu tay, máu tươi như suối phun trào!
Long Kiểu Nguyệt nhảy lên đầu gió cao hơn, trong lòng một trận tiếc nuối.
Vừa rồi nàng dùng hàn băng kết giới cùng băng nhân mê hoặc con mắt Ma Tôn, chuẩn bị đánh lén từ sau lưng, lôi đình quyết trên tay đã đến thời khắc cuối cùng, Nhưng không nghĩ tới vào thời khắc quan trọng, Lăng Vân Tiêu lại tự đứt một tay thoát khỏi Lôi đình quyết của nàng.
Thế nhưng như thế nào đi nữa cũng đáng, ít nhất cũng không bị một chưởng vừa rồi của hắn, nếu thật sự bị một chưởng kia của hắn bổ trúng, mình không chết cũng phải tàn phế đi?!
Trong mắt Lăng Vân Tiêu đỏ như muốn chảy máu, chỉ dữ tợn ngẩng đầu nhìn Long Kiểu Nguyệt.
Long Kiểu Nguyệt thật âm thầm may mắn mình đả thương nặng Lăng Vân Tiêu, còn chưa kịp khuyên hắn giao ra giải dược Phệ Tâm Ma Cổ, liền nhìn thấy dưới cánh tay bị gãy của Lăng Vân Tiêu tựa hồ có thứ gì đó đang nhanh chóng nhúc nhích, thế nhưng trong nháy mắt liền mọc ra một cánh tay mới.
Đệch mợ! Mẹ nó phạm quy!
Trong lòng Long Kiểu Nguyệt một trận kinh hãi, Lăng Vân Tiêu lại có được năng lực tái sinh cường hãn như vậy? Đây chẳng phải là cho dù nàng đánh rụng đầu hắn, hắn cũng có thể mọc thêm một cái nữa sao?
Cái này muốn ta phải đánh như thế nào?
Trong nguyên tác Lăng Vân Tiêu là nam tam si tâm, là lúc tiểu công chúa bệnh chết nguy kịch vì giữ lại hồn phách của nữ chủ, cam tâm tình nguyện vì nàng hoàn hồn mà chết, làm một nam phụ oan khuất xúc động lòng người.
Trong nguyên tác này cũng không nói Lăng Vân Tiêu có năng lực này, càng không nói làm sao có thể giết chết Lăng Vân Tiêu?
Trong lòng Long Kiểu Nguyệt một trận cuồng loạn, nhưng trên mặt vẫn vừa vặn lộ ra một bộ biểu tình tiếc hận.
Lăng Vân Tiêu bị thương nặng, mặc dù một lần nữa mọc ra một cánh tay, nhưng cánh tay kia lại không cách nào dụng công nữa, không thể hành động thiếu suy nghĩ, đành phải oán độc nhìn chằm chằm Long Kiểu Nguyệt đang lơ lửng giữa không trung.
Hai người nhìn chằm chằm lẫn nhau như vậy, trong lòng Long Kiểu Nguyệt cũng là một trận sầu khổ, nhưng mặt mũi vẫn phải có.
Đêm nay nhất định phải cùng Ma Tôn kết thúc! Nàng đã trở mặt với Ma Tôn rồi, đương nhiên đã không còn cách nào lấy máu tươi từ trong tay Ma Tôn làm dịu Phệ Tâm Ma Cổ, nếu như đêm nay lại không hỏi ra được tung tích của giải dược, Long Kiểu Nguyệt nàng từ nay về sau mỗi tháng trăng tròn đều phải sống không bằng chết!
Lăng Vân Tiêu cũng đứng trên mặt đất, hai con mắt đỏ như máu.
Hắn thật vất vả từ trong phẫn nộ cụt tay khắc chế xúc động của mình xông lên cùng Long Kiểu Nguyệt đấu pháp, nửa ngày bình tĩnh lại, mới khôi phục một chút lý trí cùng trấn tĩnh, ngước mắt cười lạnh nói với Long Kiểu Nguyệt: "Long Kiểu Nguyệt, ngươi thật sự là có bản lãnh."
Long Kiểu Nguyệt nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy trong lòng một trận cuồng loạn.
Lăng Vân Tiêu nhấp môi, chỉ tà mị cười nói: "Muốn bản tôn đem giải dược Phệ Tâm Ma Cổ giao cho ngươi?!"
Hắn giống như là hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên, một trận tiếng gầm thê lương điên cuồng truyền khắp ngọn núi, cây cối rừng rậm xung quanh bị tiếng sóng kia xông tới một trận sóng âm mãnh liệt.
Long Kiểu Nguyệt bị tiếng rống chấn động màng nhĩ phát run, kìm lòng không được bịt kín lỗ tai.
Tiếng thú rống này giống như vạn mã tư âm, trăm sư tử gầm gừ, mang theo ma khí vô cùng cường đại, lan truyền mãnh liệt ra bốn phía.
Long Kiểu Nguyệt nhất thời sống lưng phát lạnh! Tên hỗn đản này! Là thà chết cũng sẽ không đem giải dược Phệ Tâm Ma Cổ giao cho nàng, hắn tình nguyện dùng tiếng gầm gừ này dẫn mấy vị Tam gia đạo tiên ở Trường Lưu tới đây, để bọn hắn nhìn thấu quan hệ Long Kiểu Nguyệt cùng ma tộc thiên ti vạn lũ không nói rõ được cũng không tả được, đưa Long Kiểu Nguyệt nàng vào đường cùng!
Bên trong Phù Vân Các của Trường Lưu, chư vị Đạo gia đều đang nghị sự, Thánh Tôn râu bạc, chỉ ngồi trên kim tọa, Trầm Vọng Sơn ngồi ở trên ghế khách bên cạnh hắn, sau lưng Như Như cùng Ý Ý cúi thấp đầu, giống như con rối giấy không hề có sức sống.
Một tiếng gầm gừ rất nhỏ truyền vào nơi này đã không thể nghe thấy, ma khí lại cuộn trào mãnh liệt tràn vào điện nghị sự của Phù Vân Các.
Dưới đài chư vị Đạo gia huyền vũ đều cả kinh, trên kim tọa, Thánh Tôn chỉ tinh tế lắng nghe một lát, bằng mọi cách bất đắc dĩ lắc đầu.
Mọi người dưới đài phát giác tia ma khí kia, hai mặt nhìn nhau, Thánh Tôn vừa muốn đứng dậy, Trầm Vọng Sơn đã đứng lên trước, chỉ gật đầu nói với Thánh Tôn: "Những chuyện này sẽ không làm phiền Thánh Tôn điện hạ nữa.
Chưởng môn dưới Tam Ti Điện, vẫn nên để Vọng Sơn đi xử trí là tốt nhất.
"
Thánh Tôn liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy dưới hốc mắt hắn một mảnh quầng thâm, dung mạo xanh xao, lại sinh ra vài phần dịu dàng tinh tế tỉ mỉ, chỉ nhắm mắt lắc đầu, đáp: "Được.
Ngươi che chở nha đầu kia.
Bây giờ thọc cái sọt, cũng nên là chính ngươi đi giải quyết tốt hậu quả."
Phía sau Trầm Vọng Sơn, hai khôi lỗi hoá mục mi tâm chu sa bỗng nhiên đỏ bừng, Như Như cùng Ý Ý giống như búp bê nạp khí bành trướng lên, thoáng chốc cùng nhau mở mắt.
Mi tâm chu sa kia làm nổi bật trên mặt bọn họ chu sa tươi đỏ thẫm, một đôi mắt to cũng sáng ngời rực rỡ.
Gió đêm chầm chậm, Trầm Vọng Sơn đứng bên trên diều giấy hoá mục, bay về phía núi rừng lôi đình xa xa kia.
Trên trán hoá mục diều giấy điểm một nốt chu sa, chỉ hướng Trầm Vọng Sơn bi ai nói một tiếng.
Trầm Vọng Sơn chỉ nhìn xa xa thỉnh thoảng bạch quang bắt đầu khởi động, bi thương thở dài nói: "Đây đều là tạo hoá của Kiểu Nguyệt, chúng ta cũng bất lực."
Hung thú bốn phía chợt hiện ra, toàn bộ bị kết giới kia bức lui.
Long Kiểu Nguyệt chỉ quyết tâm muốn trước khi người Trường Lưu đuổi tới giải quyết xong Lăng Vân Tiêu, ép hỏi ra giải dược Phệ Tâm Ma Cổ của hắn.
Lăng Vân Tiêu cũng quyết tâm sẽ không cho nàng thống khoái, đối chiến giữa hai người, ai cũng không làm gì được ai.
Long Kiểu Nguyệt nàng còn muốn sống sót! Nàng đã đáp ứng Bạch Lộ, giải quyết xong chuyện này, các nàng liền cùng nhau đến một nơi không ai biết các nàng, rời xa những chính tà phân tranh này, làm một đôi thần tiên quyến lữ tiêu dao khoái hoạt, nàng sẽ không thất ước! Nàng chết cũng sẽ không thất ước!
Long Kiểu Nguyệt đã giết đỏ cả mắt, toàn thân trên dưới đã chảy máu, máu trên trán chảy xuống, ở trước mắt nàng mông lung cách một tầng sương đỏ.
Bên miệng chảy máu, lồng ngực ứ máu trong ổ bụng, toàn thân không có chỗ nào không đau khiến người ta phát cuồng, nhưng nàng vẫn đứng, liều mạng lại cùng Lăng Vân Tiêu ra chiêu.
Lăng Vân Tiêu đáy lòng hoảng sợ, chỉ phun ra một ngụm máu.
Trên đời người có võ công cao đạo pháp sâu Lăng Vân Tiêu hắn gặp qua không ít, thế nhưng người không muốn sống hắn vẫn là lần đầu tiên gặp.
Thiếu nữ mười sáu tuổi như vậy, cành vàng lá ngọc, thế gia hoàn khố, rốt cuộc là vì cái gì mới có thể không để ý sống chết như vậy, chết cũng phải từ trong tay hắn một lần nữa đoạt lại tự do?!
Long Kiểu Nguyệt trước mắt phủ máu, nhìn cái gì đều không rõ ràng.
Ánh trăng thanh đạm như nước, tròn như khay bạc, trong kịch liệt đau khổ kia, Bạch Lộ tựa như ở dưới ánh đèn cung đình, quay đầu về phía nàng, thản nhiên cười, vừa dịu dàng lại giảo hoạt gọi nàng sư phó.
Ngươi đã bao giờ có một người yêu sâu đậm không hối tiếc? Ngươi đã từng nguyện ý sẵn sàng vì nàng đổ máu chưa?
Sau khi đạo bạch quang cuối cùng hiện lên, Long Kiểu Nguyệt rốt cục đôi mắt đỏ lên, đem lôi đình trong tay đánh vào trong ổ bụng Lăng Vân Tiêu.
Nàng từ cửu thiên rơi mạnh xuống, lôi đình trong tay hóa thành quang kiếm, thẳng tắp xuyên qua thân thể Lăng Vân Tiêu.
Cùng lúc đó, bàn tay Lăng Vân Tiêu đánh trúng vai trái của nàng, vai trái kia trong nháy mắt vỡ vụn, huyết nhục văng tung tóe, chỉ còn lại một đoàn bạch cốt sau khi bị đào rỗng.
Nàng nửa quỳ trên người Lăng Vân Tiêu, trên người không chỗ nào không chảy máu, tay hạ lôi đình ở trái tim của hắn điện quang du tẩu, chỉ lộ ra một nụ cười quyết tuyệt điên cuồng: "Nói cho ta biết! Đem giải được Phệ Tâm Ma Cổ nói cho ta, ta liền thả ngươi!"
Lăng Vân Tiêu đỏ mắt, phun ra một ngụm máu, lại ngửa mặt lên trời cười to nói: "Ngươi cho rằng bản tôn sẽ nói cho ngươi biết?! "
Đôi mắt của hắn đỏ lên, chỉ điên cuồng cười như điên nói: "Bản tôn cả đời tung hoành bễ nghễ, nào ngờ sẽ lật thuyền trên người ngươi? Nhưng dù là như thế, ngươi cũng đừng mơ tưởng lấy được giải dược phệ tâm ma cổ! "
Hắn từng câu từng chữ điên cuồng cười nói với nàng: "Ta nói cho ngươi biết Long Kiểu Nguyệt, ngươi không giết được ta, thân phận ma tộc của ngươi cuối cùng sẽ bại lộ trước mặt người khác, ngươi sẽ bị chúng bạn xa lánh, ngươi sẽ bị người thân cận nhất của ngươi giết chết, ngươi sẽ vạn kiếp bất phục, ngươi sẽ không được chết tử tế! "
Thấy Lăng Vân Tiêu thà chết còn hơn không muốn nói ra giải dược phệ tâm ma cổ, trong lòng Long Kiểu Nguyệt rốt cục sụp đổ, nàng chỉ đỏ mắt, định đem đoàn lôi đình kia đánh xuống trái tim của Lăng Vân Tiêu: "Vậy ta sẽ cho ngươi chôn cùng ta trước! "
Lăng Vân Tiêu cũng đỏ mắt, chỉ cười điên cuồng mà không lên tiếng.
Đoàn lôi đình kia đánh xuống, Lăng Vân Tiêu rít gào một tiếng, Long Kiểu Nguyệt thấy Lăng Vân Tiêu đã hộc máu, đang muốn lộ ra một nụ cười dữ tợn, lại nghe thấy bên cạnh có người kêu thảm một tiếng.
Long Kiểu Nguyệt trong lòng cả kinh, chỉ mạnh mẽ quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Vừa rồi bị tiếng ma rống của Lăng Vân Tiêu hấp dẫn một đống lớn hung thú, mà trong đám hung thú kia, có một cái bóng màu đen đang cùng chúng nó triền đấu, bên cạnh một đệ tử mặc xiêm y màu đỏ đen cũng đang vung kiếm cùng chúng nó liều chết đánh nhau.
Đáng tiếc hung thú đông đảo, một con lang yêu cắn lấy xiêm y màu đỏ đen kia, đệ tử kia kêu thảm thiết một tiếng, mắt thấy sắp mạng nhỏ không giữ được.
Long Kiểu Nguyệt vừa nhìn xiêm y màu đỏ đen kia, trong lòng liền cả kinh.
Phục thị Tây Bắc Tề Vân Phủ gia phủ, Long Kiểu Nguyệt nàng làm sao có thể không nhận ra?
Đệ tử kia bị lang yêu cắn chân, bỗng nhiên kêu thảm thiết một tiếng, bóng dáng hắc y kia liền mạnh mẽ lướt tới, vung đao về phía lang yêu kia, lang yêu kia liền bị một thanh Hàn tuyết kiếm sắc bén cắt thành hai nửa.
Đó là Bạch Chỉ, các nàng sao lại ở chỗ này?!
Long Kiểu Nguyệt trong lòng vừa kinh vừa sợ, nhưng nghĩ đến giải dược phệ tâm ma cổ cũng không có hỏi ra, chỉ chuyên tâm hướng Lăng Vân Tiêu dữ tợn bức hỏi: "Chẳng lẽ lại giải được Phệ Tâm Ma Cổ quan trọng hơn so với tính mạng của ngươi?!"
Lăng Vân Tiêu chỉ hộc máu, lại không nói lời nào.
Hắn đã không còn khí lực phản kháng nữa, nhưng ý cười trên mặt lại rõ ràng đang châm chọc nàng.
Đông đảo yêu thú chen chúc xông lên, Bạch Chỉ cùng đệ tử kia đã bị bức lui đến một góc kết giới.
Đệ tử kia cho tới bây giờ chưa từng thấy qua trận thế lớn như vậy, trên đùi vừa bị lang yêu cắn một cái, chỉ sợ tới mức khóc đi theo phía sau Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ lạnh lùng, phân tâm nhìn Long Kiểu Nguyệt trong kết giới cùng người dưới thân nàng toàn thân đầy máu, một con hồ yêu xông lên, bị Hàn Tuyết Kiếm của nàng vung lên thành hai nửa huyết nhục mơ hồ, rơi vào trong bụi thú, trong nháy mắt chỉ còn lại một bộ xương trắng.
Long Kiểu Nguyệt bị nụ cười rõ ràng của Lăng Vân Tiêu làm cho điên cuồng, chỉ giơ tay chuẩn bị triệu hoán một đạo lôi đình đánh xuống.
Bên cạnh khẽ gõ nhẹ, sau đó là một tiếng xương cốt vỡ vụn, tiếng rên rỉ của Bạch Chỉ giờ phút này rõ ràng truyền tới.
Trong mắt Long Kiểu Nguyệt đỏ như muốn chảy ra máu, dưới thân Lăng Vân Tiêu lại bị một đạo lôi đình, lại phát cuồng cười nói: "Ngươi không nhìn đại đệ tử của ngươi sao? Ngươi lại không đi cứu nàng, nàng sẽ phải chết rồi."
Hỗn đản! Tại sao lại xuất hiện vào thời điểm này!
Long Kiểu Nguyệt con mắt đỏ lên, ánh mắt đỏ lên, từng đạo từng đạo lôi đình ầm ầm xuống, không chút bận tâm chân khí xói mòn.
Sau tiếng kêu đau đớn vừa rồi của Bạch Chỉ, một đạo thanh âm huyết nhục xé rách khiến răng người ta chua xót truyền đến, Long Kiểu Nguyệt rốt cuộc không nhịn được nữa, chỉ buông Lăng Vân Tiêu hấp hối lại cười điên cuồng, như tia chớp phóng nhanh chóng lướt qua bên kia.
Đệ tử Tây Bắc Tề Vân Phủ kia muốn trốn sau lưng Bạch Chỉ, ném kiếm chỉ điên cuồng kêu to không được ăn ta.
Bạch Chỉ che chở cho hắn, đứng trước mặt hắn, vừa bị một con lang yêu cắn một cái, xương cổ tay trái vỡ vụn.
Những yêu thú kia thấy nàng bị vây ở thế hạ phong, chỉ đồng loạt xông lên, điên cuồng xông lên về phía nàng.
Mắt thấy lực bất tòng tâm, sắp trở thành mỹ thực trong miệng mọi yêu thú,
Nàng nhận mệnh nhắm mắt lại.
Một đạo lôi đình ầm ầm hạ xuống, mang theo thế vạn quân, đánh bay mấy con lang yêu trước mặt, chôn vùi bên trong bạch quang.
Long Kiểu Nguyệt rơi ở trước mặt nàng, toàn thân đẫm máu, dưới xiêm y rách nát trên vai trái lộ ra không có da thịt, tất cả đều là xương trắng.
Bạch Chỉ mở to mắt, Long Kiểu Nguyệt trước mặt đưa lưng về phía nàng, thay nàng chắn trước mặt đám yêu thú kia.
Trong lòng mừng như trong nháy mắt ngày hè mới bắt đầu thấy hoa quỳnh nở rộ, Bạch Chỉ còn chưa tới kịp nói chuyện, Long Kiểu Nguyệt liền quay đầu lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ tất cả đều là vết máu, nhìn không rõ ngũ quan, chỉ ẩn chứa lửa giận ngập trời quát: "Cửu Thiên Lôi Đình Quyết đâu?! Lúc cùng ta đối đầu dùng rất tốt, lúc đối phó yêu thú ngược lại không biết sao?! "
Bạch Chỉ ngẩn ra.
Cửu thiên lôi đình quyết vốn là pháp thuật sát thương quy mô lớn, không giống đạo pháp của các gia tộc khác, cần phải một chọi một.
Long Kiểu Nguyệt hiện tại trong lòng vừa gấp vừa tức, thầm nghĩ tốc chiến tốc thắng xử lý yêu thú nơi này, lại đi bức hỏi Lăng Vân Tiêu không muốn sống kia.
Nàng bóp lôi đình quyết, đứng ở chỗ cao, một tay bóp pháp quyết, mạnh mẽ đánh xuống phía dưới.
Một mảnh huyết nhục tung bay, đám yêu thú kia thấy Long Kiểu Nguyệt không dễ đối phó, bị Lôi Đình sợ tới mức vội vàng lăn lộn chạy đi.
Trên mặt đất chỉ còn lại một đống hài cốt trắng.
Long Kiểu Nguyệt không cần phải nhiều lời nữa, chỉ hóa thành một đạo tật quang bay vào bên trong kết giới kia, xa xa nhìn lại Lăng Vân Tiêu đã bò lên, hóa thành một đạo hắc mang bay đi, Long Kiểu Nguyệt trong lòng ngầm gấp, bên cạnh lại có người mạnh mẽ kéo nàng lại.
Bạch Chỉ đứng ở phía sau nàng, chỉ đưa tay hung hăng túm lấy nàng, hướng nàng hô: "Kiểu Nguyệt..."
Long Kiểu Nguyệt nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của nàng, chỉ lạnh lùng nói: "Ta có việc, để nói sau."
Ngươi không thấy ta đang rất bận sao? Cho dù ngươi muốn nói cho ta biết ngươi là muốn vì chuyện lần trước oan uổng ta mà nói xin lỗi, hiện tại ta cũng không có thời gian nghe!
Nhưng Bạch Chỉ lại không buông tay, chỉ túm lấy nàng, sắc mặt lạnh như băng, chỉ nói: "Ngươi vì sao ở chỗ này, tiếng ma rống vừa rồi lại là tình huống gì?! "
Long Kiểu Nguyệt mắt thấy đạo hắc mang kia đã đi xa, trong lòng nóng nảy, trên tay triệu đạo lực đạo hơi nhỏ lôi đình, chỉ vỗ lên cổ tay Bạch Chỉ: "Buông tay! "
Trên tay Bạch Chỉ bị điện quang đánh một kích, đau đớn thu tay lại, không thể tin nhìn nàng.
Long Kiểu Nguyệt hiện tại loay hoay muốn chết, thật sự không có tâm tư không có thời gian để ý tới nàng, chỉ niệm Ngự phong quyết liền hóa thành một đạo hồng quang đuổi theo.
Đây tất cả đều là điện hoa đá lửa.
Bạch Chỉ thu tay lại, kinh ngạc nhìn tay mình.
Mặt trên hoàn hảo tinh tế tỉ mỉ như ngọc, chỉ là vừa rồi lúc nàng đưa tay nắm cổ tay nàng, dính một chút máu tươi trên tay của Long Kiểu Nguyệt thuận thế chảy xuống, đỏ đến làm cho nàng đầu váng mắt hoa.
Tất cả đều giống như là nằm mơ, nàng không nghĩ tới, Long Kiểu Nguyệt cũng sẽ có một ngày ra tay đả thương nàng.
Đệ tử sau lưng lộn nhào bò tới, hốc mắt đỏ hoe vui vẻ hô lên với nàng: "Gia chủ, chúng ta được cứu, gia chủ!"
Bạch Chỉ rũ mắt nói với hắn: "Được cứu? Được cứu thật sao? "
Đệ tử kia vui vẻ trong chốc lát, lại nhìn thần sắc nàng hoảng hốt, chỉ mang theo một tia lo lắng hỏi: "Gia chủ, tiểu thư Long gia vừa rồi nói ngài biết Cửu thiên lôi đình quyết, là thật sao? "
Bạch Chỉ giật mình, chỉ chuyển mắt nhìn hắn, trên mặt một mảnh ôn hòa: "Thật sao? Ngươi nghe được rồi?"
Đệ tử kia có chút sợ hãi rụt rè nói: "Vừa rồi đệ tử sợ hãi, chỉ nghe được hai ba câu như vậy.
Cửu thiên lôi đình quyết không phải tuyệt học của Long Đình thế gia sao? "
Bạch Chỉ mỉm cười, trên tay lặng yên không một tiếng động ẩn chứa một đoàn lôi đình, chỉ hướng hắn lộ ra một nụ cười kinh ngạc: "Vậy sao? Có lẽ là vậy.
"
Một lát sau, một con diều giấy màu trắng lớn rơi xuống trên núi hoang bị lôi đình đánh bật.
Bạch Chỉ đang ngồi bên cạnh một thi thể mặc xiêm y màu đỏ đen yên lặng đỏ hốc mắt.
Trầm Vọng Sơn từ trên diều giấy nhảy xuống, nhìn thi hài đầy đất còn có Bạch Chỉ mặc hắc y trước mặt, chỉ bước nhanh về phía trước, vội vàng hỏi nàng: "Long chưởng môn đâu? "
Phía sau Như Như và Ý Ý cũng vội vàng tiến lên, chỉ đứng bên cạnh Bạch Chỉ.
Trên mặt đất nằm một cỗ thi thể, bị lôi đình đánh thiêu đen kịt, nhưng góc áo rách nát vẫn nhìn ra được biểu tượng gia phủ Tây Bắc Tề vân phủ đỏ đen.
Như Như cùng Ý Ý hai mặt nhìn nhau một lát, Tánh mắt Trầm Vọng Sơn cũng tự nhiên rơi vào thi thể đệ tử Tề Vân phủ rõ ràng chết vì Cửu Thiên Lôi Đình Quyết, chỉ giống như là bị kinh hãi, cổ họng nghẹn lại, nửa ngày cũng không nói nên lời.
Như Như ngồi xổm xuống, nhìn Bạch Chỉ giống như mất hồn, chỉ quỳ gối bên cạnh thi thể kia, trên người hắc y đầy máu tươi.
Trầm Vọng Sơn nhìn thi thể ngã xuống kia, chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa.
Cửu thiên dẫn lôi quyết là tuyệt học của Long Đình, vừa mới ở chỗ này lại khẳng định là Long Kiểu Nguyệt.
Thân phận của người giết chết đệ tử Tây Bắc Tề Vân phủ đã không thể nghi ngờ.
Như Như và Ý Ý lo lắng nhìn Bạch Chỉ bên cạnh, Như Như vẫn mở miệng trước, chỉ nhẹ giọng nói với nàng: "Bạch chưởng môn, nén bi thương."
Bạch Chỉ giống như là cử chỉ điên rồ, chỉ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trầm Vọng Sơn, nhẹ nhàng nói: "Xin Trầm Thế Tôn thay Tây Bắc Tề Vân Phủ chúng ta chủ trì công đạo."
Trầm Vọng Sơn chỉ hít sâu một hơi, bình tĩnh nói với nàng: "Bản tôn tin tưởng Kiểu Nguyệt, việc này tất có kỳ quặc.
Vô luận là phụ thân ngươi chết, hay là chuyện hôm nay, đều không thể vọng định.
Bản tôn sẽ tìm Long chưởng môn hỏi rõ ràng.
Ngươi yên tâm, chuyện Tề Vân phủ, trường lưu chúng ta tất sẽ trả lại cho ngươi một cái công đạo.
"
Bạch Chỉ kinh ngạc nhìn hắn, nửa ngày sau, hai đạo nước mắt trong hốc mắt đỏ bừng chậm rãi chảy xuống, chỉ tuyệt vọng nói: "Bạch Chỉ tận mắt nhìn thấy, còn cần Trẩm Thế Tôn đi tìm Long Kiểu Nguyệt lấy chứng cứ sao? "
Nàng đỏ mắt, chỉ nặng nề dập đầu lên bùn đất đầy máu, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt nhiễm máu nhìn Trầm Vọng Sơn, nhẹ nhàng nói: "Xin Trầm Thế Tôn thay Tây Bắc Tề Vân Phủ chúng ta chủ trì công đạo."
Trầm Vọng Sơn lui về phía sau một bước, quầng thâm dưới hốc mắt, cả khuôn mặt xanh xao như tờ giấy, chỉ nhẫn tâm nói: "Bản tôn đã nói, bản tôn tin tưởng Kiểu Nguyệt.
Việc này ta sẽ tìm Kiểu Nguyệt hỏi thăm rõ ràng, lại cho ngươi một lời giải thích.
"
Bạch Chỉ nhìn hắn, nửa ngày mới thống khổ cười nói: "Thì ra tất cả mọi người đều hướng về Long Kiểu Nguyệt nàng."
Trầm Vọng Sơn chỉ lắc đầu, nói với nàng: "Luật pháp Trường Lưu, công bằng công chính, chính tà bất lưỡng lập.
Ta sẽ đem chi tiết chuyện hôm nay nói cho Thánh Tôn, xin Thánh Tôn định đoạt.
Nhưng chuyện bây giờ, trước phải đem Kiểu Nguyệt tìm về.
Nếu như nàng thật sự phạm phải tội không thể cứu chuộc, bản tôn sẽ tự tay chấm dứt tính mạng của nàng.
"
Long Kiểu Nguyệt đuổi theo hồi lâu.
Đạo hắc mang kia ở phía trước hóa thành một đạo hồng quang xẹt qua chân trời, nàng ở phía sau đuổi theo không rời.
Cái mẹ nó Ma Tôn này quả thực chính là Tiểu Cường đánh mãi không chết! Bị nàng dùng lôi đình đánh vào trái tim hết lần này đến lần khác, vậy mà không chết được! Bây giờ còn có khí lực chạy ra xa như vậy!
Long Kiểu Nguyệt trong lòng vừa giận vừa gấp, chỉ đi theo phía sau.
Nhìn Lăng Vân Tiêu hắn tựa hồ là muốn chạy trốn vào ma vực, nàng chỉ chặn phương hướng của hắn, ngăn chặn hắn nửa đường, ngàn vạn lần không thể để hắn trốn về trong hang ổ Ma Cung trải rộng yêu vật!
Trong lòng nàng khẽ động, chỉ mạnh mẽ bay về phía bên kia, mạnh mẽ chặn ở trên đường Lăng Vân Tiêu sắp tới.
Lăng Vân Tiêu thấy một đạo lôi đình ầm ầm hạ xuống, hiện ra thế cửu hoàn ngân liên bổ xuống, đành phải phanh chân, dừng lại ở nơi đó.
Long Kiểu Nguyệt bay ở trước mặt của hắn, ngăn cản đường đi của hắn, chỉ cười lạnh nói: "Trốn? Trốn nơi nào? Ma Tôn, ta và ngươi xưa nay không thù không oán, chỉ cần ngươi đem giải dược Phệ Tâm Ma Cổ nói cho ta, chúng ta cần gì phải đấu ngươi chết ta sống? "
Lăng Vân Tiêu cười ha ha, toàn thân hắn đều là máu tươi, cả người giống như từ trong máu vớt lên.
Nhưng Long Kiểu Nguyệt cũng không khá hơn chút nào, bả vai ngay cả huyết nhục đều bị hóa huyết miên chưởng của hắn hóa tan, chỉ còn lại có một đoạn xương trắng sâm sâm.
Long Kiểu Nguyệt vốn là không nhịn được đau, nhưng hôm nay không đành lòng cũng phải nhịn.
Lăng Vân Tiêu lơ lửng trên không trung, chỉ giọng mỉa mai cười nói: "Long Kiểu Nguyệt, ngươi chỗ nào cũng tốt.
Mưu kế cũng tốt, can đảm cũng tốt, công pháp cũng tốt, chỉ có một điểm không tốt."
Tầng mây trên trời đen áp một mảnh, lôi đình như bạch long ở trong đó quay cuồng rít gào, mây đen bắt đầu khởi động, nàng tồn tại khí lực đợi lát nữa muốn liều chết một trận, cũng không mở miệng.
Lăng Vân Tiêu ha ha cười nói: "Chính là Long Kiểu Nguyệt ngươi quá nặng tình cảm! Nếu như ngươi vừa rồi không đi cứu nữ đệ tử kia, nói không chừng bản tôn còn thật sự sẽ chết ở trên tay ngươi.
Đáng tiếc, đáng tiếc.
"
Long Kiểu Nguyệt hờ hững nói: "Đó không phải là đệ tử của ta, đó là gia chủ Tây Bắc Tề Vân Phủ.
Nếu là người bình thường, ta cũng sẽ cứu nàng.
"
Nếu là người bình thường? Người thường làm sao có thể chạy đến núi hoang phụ cận Trường Lưu Thánh Địa này? Nàng cùng Bạch Chỉ ân đoạn nghĩa tuyệt, nhưng tốt xấu gì cũng là bằng hữu, thầy trò, đồng môn một hồi, Long Kiểu Nguyệt nàng làm sao không có lương tâm thấy chết không cứu?
Lăng Vân Tiêu chỉ cười nói: "Đáng tiếc một mỹ nhân như ngươi.
Đáng tiếc hôm nay ngươi chọc giận ta, đả thương căn cơ của ta, làm hỏng đại kế của ta, ta sẽ đem da của ngươi hoàn chỉnh lột ra, bọc ở trên cành trúc, làm một cái mỹ nhân đèn lồng, phái người đưa về Trường Lưu.
Ta ngược lại muốn xem xem, cho đến lúc đó, Long Kiểu Nguyệt ngươi không còn da, chịu hết tra tấn trên đời, còn có thể hướng bản tôn quỳ cầu xin tha thứ hay không! "
Long Kiểu Nguyệt lơ lửng ở trên không trung, mái tóc đen bay múa trên khuôn mặt nàng, da thịt trắng nõn như ngọc nhiễm máu.
Nàng chỉ hướng Lăng Vân Tiêu khẽ cười cười, nói: "Nếu như Long Kiểu Nguyệt ta liều mạng một lần, chỉ rơi vào kết cục như vậy, vậy ta không còn lời nào để nói.
"
Ánh mắt của nàng lướt qua Lăng Vân Tiêu, chỉ nhìn về phía Trường Lưu, trong ánh mắt mang theo một tia lưu luyến cùng dịu dàng, mang theo sát ý liều chết đánh nhau, bay về phía trước.
Thiên hạ cửu thiên dẫn lôi quyết ầm vang mà xuống, chỉ đột nhiên mà xuống, đem hết thảy chôn vùi vào im ắng.
Trong hoàng cung, Nguyên Trùng Dương đi theo Bạch Lộ ở ngự hoa viên, cùng Hoàng hậu tản bộ.
Phồn hoa như gấm, sắc màu rực rỡ, hoa mùa xuân mới nở rộ trong cỏ xanh.
Những bông hồng dị bang tiến cống nở rộ trên cành cây mang theo ánh nắng ban mai.
Dị hương xông vào mũi, Bạch Lộ nhẹ nhàng hái một đóa hoa hồng, cầm ở chóp mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi, chỉ vui mừng nói với hoàng hậu: "Mẫu hậu ngươi xem, đóa hoa hồng này nở ở trong vườn là tốt nhất, Bạch Lộ muốn đem đóa hoa hồng mà Bạch Lộ yêu thích nhất này dâng cho mẫu hậu."
Nguyên Trùng Dương đeo mặt nạ bạc, một hàng thị nữ đi theo phía sau hắn, phía trên cầm vô số điểm tâm tinh xảo.
Hoàng hậu đứng trong đám hoá kia, chỉ nhận đoá hoa kia, đem nó cài lên tóc của Bạch Lộ, trên khuôn mặt ung dung hoa quý một trận ý cười, chỉ dịu dàng cười nói: "Cái miệng nhỏ nhắn của ngươi, thật ngọt! Trách không được ở bên trong Thuỷ Kính, Thánh Tôn Điện hạ Trường Lưu cùng sư phó kia của ngươi luôn luôn khen ngươi."
Bạch Lộ kéo tay hoàng hậu, chỉ điềm nhiên hỏi: "Đó đều là mẫu hậu tốt, Bạch Lộ chỉ di truyền một nửa tính tình mẫu hậu.
Khi mẫu hậu còn trẻ, cũng không phải nhiều người ái mộ như vậy sao? Nghe phụ hoàng nói, người viết thư cầu thân mẫu hậu, nhưng đã phá vỡ ngưỡng cửa phủ Thừa tướng! "
Hoàng hậu chỉ trìu mến nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, vẻ mặt giận trách: "Phụ hoàng ngươi cũng thật sự là! Ngay cả những chuyện thời trẻ này cũng lấy ra nói với nữ nhi, tuổi đã cao, còn biết xấu hổ hay không.
"
Bạch Lộ giống như là một con ngựa hoang thoát cương vui chơi, chỉ lui hai bước, cười khanh khách nói với hoàng hậu: "Bạch Lộ còn nghe phụ hoàng nói, mẫu hậu khi còn trẻ mỹ mạo tuyệt luân, ngay cả rèm châu bên ngoài kiệu cũng phải đặt hai lớp, sợ những đệ tử phú gia kia nhìn sẽ cho rằng thiên nhân hạ phàm, mê muội bọn họ quên mất thân phận của mình ~ "
Hoàng hậu nhất thời trên mặt như ánh nắng chiều đỏ, chỉ là oán trách nói: "Chuyện ở đâu! Ngươi đừng nghe phụ hoàng ngươi nói bậy! Đêm nay mẫu hậu phải hảo hảo thu thập hắn, giáo huấn cái miệng không vững chắc của hắn, suốt ngày dạy ngươi những lời nói dối! "
Bạch Lộ lại chuyển đến bên cạnh Hoàng hậu, chỉ cười vui vẻ với nàng: "Ai nha, phụ hoàng nếu biết thì lại muốn dạy dỗ Bạch Lộ.
Mẫu hậu nếu lại tức giận, sau này phụ hoàng cùng Bạch Lộ nói cái gì, Bạch Lộ cũng không dám nói cho mẫu hậu nữa.
"
Hoàng hậu đưa tay ôm bả vai của nàng, chỉ vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Được được được, mẫu hậu không tức giận nữa, ngươi nói cho mẫu hậu biết, phụ hoàng còn nói gì với ngươi? "
Nguyên Trùng Dương phía sau chỉ đi theo phía sau hai người, nhắm mắt theo đuôi, nhưng thủy chung vẫn bảo trì khoảng cách thích hợp.
Trong lúc hai người nói chuyện, tiếng cười nói vui vẻ.
Hoàng hậu nhìn bông hồng đỏ kiều diễm ướt át trên đầu nàng, chỉ đột nhiên nhớ tới một chuyện như vậy, hướng Bạch Lộ khẽ cười nói: "Bạch Lộ, ngươi qua vài năm cũng nên đến tuổi cập kê chứ? "
Bạch Lộ ngước mắt lên, chỉ ừ một tiếng.
Hoàng hậu nói xong câu đó, quay đầu lại nhìn thoáng qua Nguyên Trùng Dương, chỉ nói: "Hoa hồng này, bình thường là đem ra tặng cho người yêu mình yêu nhất, ngươi xem hoa hồng trong viện này, đều là phụ hoàng ngươi vì tương lai ngươi thành hôn mà trồng.
Ngươi nếu là thích ai, liền đem hoa hồng này đưa cho người đó."
Hoàng hậu đã ngừng chân, chỉ chuyển đầu nhìn về phía Nguyên Trùng Dương bằng ánh mắt ẩn ý.
Nguyên Trùng Dương chỉ đứng ở phía sau nàng, nhất thời dừng chân.
Bạch Lộ thấy Hoàng hậu đột nhiên không đi nữa, lại quay đầu nhìn Nguyên Trùng Dương đã đứng ở sau lưng nàng, lập tức liền cười nói: "Mẫu hậu, Bạch Lộ nói rồi, Bạch Lộ sẽ không gả cho Trùng Dương ca ca.
Trùng Dương ca ca đối với Bạch Lộ giống như ca ca vậy, Bạch Lộ cũng đã sớm nói qua với Trọng Dương ca ca.
"
Hoàng hậu trách móc nói: "Ngươi và Trùng Dương ca ca ngươi từ nhỏ đã có hôn ước, ngươi lại không chán ghét Trùng Dương ca ca ngươi, vì sao không cùng hắn hảo hảo thử xem sao? Ngươi rời hoàng cung nhiều năm như vậy, không hay ở cùng với Trùng Dương ca ca của ngươi, tự nhiên sẽ xa lạ.
Hôm nay ngươi cũng nên đến tuổi, cũng nên suy nghĩ một chút chuyện thành thân.
Lại nói đứa nhỏ Trùng Dương này từ nhỏ đã nghe lời ngươi, nếu như ngươi đi phủ tướng quân, phụ hoàng cùng mẫu hậu cũng yên tâm.
"
Bạch Lộ nhíu mày, chỉ nói với Hoàng hậu: "Mẫu hậu! Trùng Dương ca ca đối với Bạch Lộ cũng chỉ là giống như muội muội, làm sao có thể sinh ra tâm ý khác? Ngươi đừng làm khó ta cùng Trùng Dương ca ca.
"
Nguyên Trùng Dương đứng ở nơi đó, chỉ đột nhiên ngữ khí kích động không kìm lòng được mở miệng nói: "Không có, Hoàng hậu không có làm khó thần hạ.
Thần hạ, thần nguyện ý cưới công chúa! "
Bạch Lộ sửng sốt, Hoàng hậu chỉ ôm vai nàng, vui vẻ che miệng cười nói với nàng: "Ngươi nhìn xem, đứa nhỏ Trùng Dương này từ nhỏ đã..."
Bạch Lộ bình tĩnh nhìn Nguyên Trùng Dương, nửa ngày mới nói: "Ta không muốn gả.
"
Nụ cười của Hoàng hậu ngưng trệ trên mặt, nửa ngày mới có chút không dám tin nói: "Cái gì? "
Bạch Lộ chỉ ngước mắt lên, vừa thành khẩn vừa kiên định nói với nàng: "Mẫu hậu, Bạch Lộ sẽ không gả cho Trùng Dương ca ca, Bạch Lộ chỉ biết gả cho người mà mình thích.
Trong cung nhiều công chúa như vậy, "
Nàng nói xong liền đỏ hốc mắt, chỉ kiên định hướng cái mũi chua xót của nàng nói: "Bạch Lộ có người thích, nàng cũng thích Bạch Lộ, Bạch Lộ cùng nàng hẹn trước, sau này muốn đi lưu lạc thiên nhai.
Mẫu hậu, trong cung có nhiều công chúa thứ xuất như vậy, nếu Trùng Dương ca ca nhất định phải cưới một vị công chúa, vậy vì sao nhất định phải là ta? "
Nàng giống như tiểu thú bị khơi dậy nghịch lân, chỉ đỏ mắt nói: "Nếu như chỉ là bởi vì ta là công chúa dòng chính, vậy Bạch Lộ nguyện ý vứt bỏ thân phận công chúa này, bị lưu đày biên cương, vĩnh viễn không thể hồi kinh.
"
Hoàng hậu nhất thời bị điệu bộ này của nàng hoảng sợ, chỉ một tay ôm nàng vào trong ngực, cáu giận nói: "Ngươi đứa bé này, đang yên đang lành nói cái gì lưu đày không lưu đày! Không gả thì không gả, phụ hoàng cùng mẫu hậu lại không ép ngươi! Để cho ngươi gả cho Trùng Dương, chỉ là vì hạnh phúc của ngươi mà suy nghĩ, đâu phải là bởi vì thân phận công chúa của ngươi! "
Mắt thấy hốc mắt Bạch Lộ phiếm hồng, Nguyên Trùng Dương giống như bị một chậu nước lạnh hắt xuống, chỉ cứng ngắc đứng ở nơi đó.
Hoàng hậu ôm nàng, nửa ngày mới bình ổn lại, lúc này mới nhớ tới hỏi nàng người trong lòng lưỡng tình tương duyệt kia, vẻ mặt tò mò nói: "Ngươi là một đứa nhỏ ngốc! Quả nhiên là nữ nhi lớn lên liền giống như chim cởi lồng, quản cũng không quản được.
Cùng mẫu hậu nói một chút, người trong lòng kia là nhi lang tuấn tú nhà ai? Mấy năm nay ngươi đều ở lại Trường Lưu, không phải là đệ tử tài tuấn nào của Trường Lưu chứ? "
Bạch Lộ vẻ mặt ngượng ngùng, hướng nàng nói: "Ai nha mẫu hậu, chờ đến cơ hội chín muồi, Bạch Lộ tự nhiên sẽ nói cho mẫu hậu biết."
Hoàng hậu không nhịn được cười, chỉ thân mật vuốt mũi nàng, cười tủm tỉm nói: "Thật sự là nữ nhi lớn rồi, có tâm tư nhỏ, có người trong lòng cũng không nói với mẫu hậu một chút.
Ngươi đứa nhỏ này, nhưng phải cẩn thận.
Nếu phụ hoàng ngươi biết thiếu niên nhà nào cướp nữ nhi bảo bối này của hắn, không nhấc kiếm đi tìm hắn mới lạ.
"
Bạch Lộ làm mặt quỷ, chỉ cười tủm tỉm nói: "Người trong lòng Bạch Lộ, là anh hùng đỉnh thiên lập địa nhất trong lòng Bạch Lộ.
Chỉ là nàng nói nàng có một số việc phải giải quyết, cho nên mới không thể cùng Bạch Lộ trở về hoàng cung.
Nếu chuyện của nàng giải quyết xong, Bạch Lộ nhất định mang nàng về hoàng cung tới gặp phụ hoàng cùng mẫu hậu."
Hoàng hậu sủng nịch cười một tiếng, lại nhìn Nguyên Trùng Dương phía sau, chỉ thở dài, nhẹ giọng nói với hắn: "Vậy Trùng Dương, hôn sự này liền hủy bỏ đi.
Trong cung nhiều công chúa như vậy, nếu ngươi thích người nào, phải thông báo cho bổn cung một tiếng là được.
"
Nguyên Trùng Dương phía sau chỉ đứng ở nơi đó, mặt nạ bạc lạnh như băng điêu.
Hoàng hậu và công chúa lại chậm rãi đi về phía trước, thưởng thức phong cảnh hoa cỏ ven đường.
Bông hồng kiều diễm ướt át kia ở giữa mái tóc đen như mây của nàng, đỏ thẫm nhìn thấy mà giật mình..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook