Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm
-
Quyển 4 - Chương 23
"Rầm". Tư Đồ Cảnh Diễn và Nam Cương Thánh tử bị rơi ra hai hướng khác nhau.
Âm thanh cũng không lớn, ~~ nhưng nghe vào trong tai Thẩm Thiển Mạch lại như nghe thấy tiếng sấm.
"A." Tiếng các binh lính kinh hô còn chưa kịp ra khỏi miệng, thì đã nhìn thấy hoàng hậu của bọn họ bay nhanh như tia chớp, tiếp lấy thân thể hoàng thượng.
Thẩm Thiển Mạch ôm Tư Đồ Cảnh Diễn, từ trên không trung quay lại chỗ cũ vô cùng xinh đẹp. ~~ Hai bóng dáng màu đỏ tươi như máu trên không trung tạo ra một đường cong hoa mỹ. Sau khi xoay người, trong miệng Tư Đồ Cảnh Diễn chợt khạc ra một ngụm máu tươi.
"Cảnh Diễn!" Thẩm Thiển Mạch vừa truyền nội lực cho Tư Đồ Cảnh Diễn, vừa nóng nảy hô. Một đôi con ngươi đen nhánh cơ hồ gấp đến độ ~~ đỏ lên.
Trên khoé miệng Tư Đồ Cảnh Diễn còn mang theo vết máu, càng làm cho hắn thêm vẻ tà mị cùng yêu dị, hắn yếu đuối vươn tay, nắm lấy tay Thẩm Thiển Mạch. Hắn cố gắng nắm chặt nhưng lực đạo ~~ rất yếu, nhiệt độ nóng bỏng theo tay Tư Đồ Cảnh Diễn truyền đến tay Thẩm Thiển Mạch. Tư Đồ Cảnh Diễn nói đứt quãng: "Mạch Nhi. Ta... Không sao... Đừng... Đừng lo lắng."
"Đừng lo lắng? Ta làm sao có thể không lo lắng!" Thẩm Thiển Mạch nghe Tư Đồ Cảnh Diễn nói, một tay cầm lấy tay của Tư Đồ Cảnh Diễn, con ngươi đen nhánh mang theo vài phần tức giận cùng trách cứ.
Đừng lo lắng? Nàng làm sao có thể không lo lắng! Mới vừa rồi, ~~ thời điểm lúc nàng nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Nam Cương Thánh tử so đấu nội lực, nàng sợ tới mức cả người mình phát run lên. Kể từ sau khi sống lại tới giờ, nàng đã không còn sợ như vậy! Nhưng mới vừa rồi, nàng thật sự rất sợ, sợ đến độ thân thể cũng không khống chế được mà phát run lên.
Cuộc đấu nội lực này của Tư Đồ Cảnh Diễn và Nam Cương Thánh tử, nàng nhìn rất rõ ràng, Tư Đồ Cảnh Diễn thắng! Nhưng mà, khi nàng thấy Tư Đồ Cảnh Diễn bị nội ~~ lực đánh bay, nàng sợ tới mức tim của nàng như muốn nhảy ra.
Sau khi nàng tiếp được Tư Đồ Cảnh Diễn, nhìn thấy Tư Đồ Cảnh Diễn hộc máu, nàng chỉ cảm thấy cả tim bị bóp chặt vì cái loại cảm giác đau lòng cùng vô dụng.
Đừng lo lắng?! Nàng sao có thể không lo lắng! Tư Đồ Cảnh Diễn là người nàng thích nhất, nàng không được phép Cảnh Diễn gặp chuyện không may. Nàng làm sao có ~~ thể không lo lắng đây?
Tư Đồ Cảnh Diễn thấy trên mặt Thẩm Thiển Mạch không ngừng biến hóa, đau lòng, trách cứ, thương yêu, khóe miệng không khỏi nâng lên một nụ cười, làm như trách cứ, cưng chìu nói: "Bây giờ Mạch Nhi đã biết được thời điểm nàng mạo hiểm, ta lo lắng, sợ hãi như thế nào rồi."
Thẩm Thiển Mạch nghe Tư Đồ Cảnh Diễn nói, ngước mắt nhìn thật sâu vào trong mắt của Tư Đồ Cảnh Diễn, vì Tư Đồ cảnh diễn nàng có thể làm bất kì chuyện gì, thậm chí có thể mạo hiểm tính mạng. Nhưng nàng chưa bao giờ biết, nếu như để nàng mạo hiểm ~~ sẽ làm cho Tư Đồ Cảnh Diễn có sự lo lắng lớn như vậy.
Suy bụng ta ra bụng người. Khi Tư Đồ Cảnh Diễn lo lắng cho nàng, sự sợ hãi ấy... Trời ơi, nàng lại khiến cho Tư Đồ Cảnh Diễn phải trải qua cảm giác đáng sợ đó nhiều lần như vậy.
Tư Đồ Cảnh Diễn thấy ~~ tự trách trong mắt Thẩm Thiển Mạch, không khỏi đưa tay cầm lấy tay của Thẩm Thiển Mạch, cưng chìu nói: "Đều đã qua rồi. Ngày sau sẽ không còn có cơ hội để nàng mạo hiểm đâu."
"Ừ." Thẩm Thiển Mạch cũng nắm thật chặt tay Tư Đồ Cảnh Diễn.
Bên này Thẩm Thiển Mạch đang nói chuyện cùng Tư Đồ Cảnh Diễn, thì bên kia Gia Luật ~~ Hồng cũng tiếp được Nam Cương Thánh tử bị bay ngược trở lại.
Tư Đồ Cảnh Diễn bị nội lực của Nam Cương Thánh tử làm cho bị nội thương, nhưng tình trạng của Nam Cương Thánh tử thảm hại hơn, tâm mạch đều bị đứt đoạn, mắt thường thì không thấy được.
"Thánh tử!" Gia Luật Hồng vội ~~ vàng kêu lên.
Trên mặt Nam Cương Thánh tử vẫn bình thản không xao động như cũ bình. Chỉ nhìn phương hướng của Tư Đồ Cảnh Diễn một chút, cố hết sức nói câu sau cùng: "Có chơi có chịu!"
Tư Đồ Cảnh Diễn điều hoà khí trong người xuống, mặc dù không có hoàn toàn khôi phục, nhưng vẫn miễn cưỡng đứng lên được, gật ~~ đầu khẳng định với Nam Cương Thánh tử một cái. Nam Cương Thánh tử, thực sự rất có khí phách.
Binh sĩ Thiên Mạc thấy Tư Đồ Cảnh Diễn đứng lên, nét mặt vội vã, luống cuống của họ biến mất không còn thấy nữa, thay vào đó là mừng như điên. Hoàng thượng của bọn họ thắng rồi, hoàng thượng của bọn họ không có việc gì. Nam Cương, đã trở thành quốc thổ của Thiên Mạc rồi!
Gia Luật Hồng ngửa mặt ~~ lên trời cười lớn. Trường kiếm lướt qua cổ, hướng về hướng hoàng cung Thiên Mạc để tự sát. Vậy là tất cả đã kết thúc, rốt cuộc đây là cách kết thúc tốt nhất. Mà Nam Cương, cũng đã trở thành quốc thổ của Thiên Mạc.
Khí thế sát phạt trên người Tư Đồ Cảnh Diễn không giảm bớt chút nào. Quân đội Thiên Mạc, ngoại trừ lưu lại một phần để trấn thủ ở ngoài Nam ~~ Cương, còn lại toàn bộ nhanh chóng quay lại kinh thành Thiên Mạc.
Hiện tại, đã đến lúc đánh một trận với Lâm Vị! Trận ~~ trận chiến giành thiên hạ này của bọn hắn đã kéo dài quá lâu rồi.
------ lời ngoài lề của tác giả ------
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ Thanh Thiển cho tới tận bây giờ. Bộ truyện này chẳng mấy chốc nữa sẽ kết thúc.
Thật sự thì tôi cũng không thích viết truyện liên quan đến chiến tranh, cho nên Thanh Thiển cũng không nghĩ sẽ phí quá nhiều chương cho chiến tranh.
Âm thanh cũng không lớn, ~~ nhưng nghe vào trong tai Thẩm Thiển Mạch lại như nghe thấy tiếng sấm.
"A." Tiếng các binh lính kinh hô còn chưa kịp ra khỏi miệng, thì đã nhìn thấy hoàng hậu của bọn họ bay nhanh như tia chớp, tiếp lấy thân thể hoàng thượng.
Thẩm Thiển Mạch ôm Tư Đồ Cảnh Diễn, từ trên không trung quay lại chỗ cũ vô cùng xinh đẹp. ~~ Hai bóng dáng màu đỏ tươi như máu trên không trung tạo ra một đường cong hoa mỹ. Sau khi xoay người, trong miệng Tư Đồ Cảnh Diễn chợt khạc ra một ngụm máu tươi.
"Cảnh Diễn!" Thẩm Thiển Mạch vừa truyền nội lực cho Tư Đồ Cảnh Diễn, vừa nóng nảy hô. Một đôi con ngươi đen nhánh cơ hồ gấp đến độ ~~ đỏ lên.
Trên khoé miệng Tư Đồ Cảnh Diễn còn mang theo vết máu, càng làm cho hắn thêm vẻ tà mị cùng yêu dị, hắn yếu đuối vươn tay, nắm lấy tay Thẩm Thiển Mạch. Hắn cố gắng nắm chặt nhưng lực đạo ~~ rất yếu, nhiệt độ nóng bỏng theo tay Tư Đồ Cảnh Diễn truyền đến tay Thẩm Thiển Mạch. Tư Đồ Cảnh Diễn nói đứt quãng: "Mạch Nhi. Ta... Không sao... Đừng... Đừng lo lắng."
"Đừng lo lắng? Ta làm sao có thể không lo lắng!" Thẩm Thiển Mạch nghe Tư Đồ Cảnh Diễn nói, một tay cầm lấy tay của Tư Đồ Cảnh Diễn, con ngươi đen nhánh mang theo vài phần tức giận cùng trách cứ.
Đừng lo lắng? Nàng làm sao có thể không lo lắng! Mới vừa rồi, ~~ thời điểm lúc nàng nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Nam Cương Thánh tử so đấu nội lực, nàng sợ tới mức cả người mình phát run lên. Kể từ sau khi sống lại tới giờ, nàng đã không còn sợ như vậy! Nhưng mới vừa rồi, nàng thật sự rất sợ, sợ đến độ thân thể cũng không khống chế được mà phát run lên.
Cuộc đấu nội lực này của Tư Đồ Cảnh Diễn và Nam Cương Thánh tử, nàng nhìn rất rõ ràng, Tư Đồ Cảnh Diễn thắng! Nhưng mà, khi nàng thấy Tư Đồ Cảnh Diễn bị nội ~~ lực đánh bay, nàng sợ tới mức tim của nàng như muốn nhảy ra.
Sau khi nàng tiếp được Tư Đồ Cảnh Diễn, nhìn thấy Tư Đồ Cảnh Diễn hộc máu, nàng chỉ cảm thấy cả tim bị bóp chặt vì cái loại cảm giác đau lòng cùng vô dụng.
Đừng lo lắng?! Nàng sao có thể không lo lắng! Tư Đồ Cảnh Diễn là người nàng thích nhất, nàng không được phép Cảnh Diễn gặp chuyện không may. Nàng làm sao có ~~ thể không lo lắng đây?
Tư Đồ Cảnh Diễn thấy trên mặt Thẩm Thiển Mạch không ngừng biến hóa, đau lòng, trách cứ, thương yêu, khóe miệng không khỏi nâng lên một nụ cười, làm như trách cứ, cưng chìu nói: "Bây giờ Mạch Nhi đã biết được thời điểm nàng mạo hiểm, ta lo lắng, sợ hãi như thế nào rồi."
Thẩm Thiển Mạch nghe Tư Đồ Cảnh Diễn nói, ngước mắt nhìn thật sâu vào trong mắt của Tư Đồ Cảnh Diễn, vì Tư Đồ cảnh diễn nàng có thể làm bất kì chuyện gì, thậm chí có thể mạo hiểm tính mạng. Nhưng nàng chưa bao giờ biết, nếu như để nàng mạo hiểm ~~ sẽ làm cho Tư Đồ Cảnh Diễn có sự lo lắng lớn như vậy.
Suy bụng ta ra bụng người. Khi Tư Đồ Cảnh Diễn lo lắng cho nàng, sự sợ hãi ấy... Trời ơi, nàng lại khiến cho Tư Đồ Cảnh Diễn phải trải qua cảm giác đáng sợ đó nhiều lần như vậy.
Tư Đồ Cảnh Diễn thấy ~~ tự trách trong mắt Thẩm Thiển Mạch, không khỏi đưa tay cầm lấy tay của Thẩm Thiển Mạch, cưng chìu nói: "Đều đã qua rồi. Ngày sau sẽ không còn có cơ hội để nàng mạo hiểm đâu."
"Ừ." Thẩm Thiển Mạch cũng nắm thật chặt tay Tư Đồ Cảnh Diễn.
Bên này Thẩm Thiển Mạch đang nói chuyện cùng Tư Đồ Cảnh Diễn, thì bên kia Gia Luật ~~ Hồng cũng tiếp được Nam Cương Thánh tử bị bay ngược trở lại.
Tư Đồ Cảnh Diễn bị nội lực của Nam Cương Thánh tử làm cho bị nội thương, nhưng tình trạng của Nam Cương Thánh tử thảm hại hơn, tâm mạch đều bị đứt đoạn, mắt thường thì không thấy được.
"Thánh tử!" Gia Luật Hồng vội ~~ vàng kêu lên.
Trên mặt Nam Cương Thánh tử vẫn bình thản không xao động như cũ bình. Chỉ nhìn phương hướng của Tư Đồ Cảnh Diễn một chút, cố hết sức nói câu sau cùng: "Có chơi có chịu!"
Tư Đồ Cảnh Diễn điều hoà khí trong người xuống, mặc dù không có hoàn toàn khôi phục, nhưng vẫn miễn cưỡng đứng lên được, gật ~~ đầu khẳng định với Nam Cương Thánh tử một cái. Nam Cương Thánh tử, thực sự rất có khí phách.
Binh sĩ Thiên Mạc thấy Tư Đồ Cảnh Diễn đứng lên, nét mặt vội vã, luống cuống của họ biến mất không còn thấy nữa, thay vào đó là mừng như điên. Hoàng thượng của bọn họ thắng rồi, hoàng thượng của bọn họ không có việc gì. Nam Cương, đã trở thành quốc thổ của Thiên Mạc rồi!
Gia Luật Hồng ngửa mặt ~~ lên trời cười lớn. Trường kiếm lướt qua cổ, hướng về hướng hoàng cung Thiên Mạc để tự sát. Vậy là tất cả đã kết thúc, rốt cuộc đây là cách kết thúc tốt nhất. Mà Nam Cương, cũng đã trở thành quốc thổ của Thiên Mạc.
Khí thế sát phạt trên người Tư Đồ Cảnh Diễn không giảm bớt chút nào. Quân đội Thiên Mạc, ngoại trừ lưu lại một phần để trấn thủ ở ngoài Nam ~~ Cương, còn lại toàn bộ nhanh chóng quay lại kinh thành Thiên Mạc.
Hiện tại, đã đến lúc đánh một trận với Lâm Vị! Trận ~~ trận chiến giành thiên hạ này của bọn hắn đã kéo dài quá lâu rồi.
------ lời ngoài lề của tác giả ------
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ Thanh Thiển cho tới tận bây giờ. Bộ truyện này chẳng mấy chốc nữa sẽ kết thúc.
Thật sự thì tôi cũng không thích viết truyện liên quan đến chiến tranh, cho nên Thanh Thiển cũng không nghĩ sẽ phí quá nhiều chương cho chiến tranh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook