“Sao ta có thể bỏ ngươi lại??!” dღđ。l。qღđNhất Vương rống giận một tiếng với Nhị Vương, chăm chú đỡ Nhị Vương, nhưng một người bị thương đỡ một người bị thương nặng hơn thì làm sao có thể tránh được ám khí ùn ùn bắn tới???!

Cuối cùng Nhất Vương và Nhị Vương thể lực cạn kiệt, bị ám khí bắn trúng giữa lưng, mắt thấy sắp không được.

Đôi mắt Huyền Lâu dღđ。l。qღđbị một lớp sương mù nhàn nhạt che phủ, không thấy rõ tâm tư, hắn thu hồi trận pháp sau đó cùng Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn đi tới trước mặt Nhất Vương và Nhị Vương.

Nhị Vương bởi vì thương nặng nên đã đoạn khí, dღđ。l。qღđcòn Nhất Vương bị ám khí bắn trúng, dù trọng thương nhưng vẫn chưa chết.

“Thánh Tử Nam Cương ở đâu?” Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, thản nhiên hỏi.

“Không biết.” Nhất Vương cắn chặt răng, sắc mặt tái nhợt, gương mặt kiêu căng nhìn Thẩm Thiển Mạch, trong đôi mắt còn mang theo tức giận và oán khí, nếu ánh mắt có thể hoá thành vũ khí sắc bén, chỉ sợ Thẩm Thiển Mạch sớm đã chết trăm ngàn lần rồi.

Thẩm Thiển Mạch nghe Nhất Vương trả lời như vậy vẫn bình tĩnh ung dung cong khoé môi, dáng vẻ từ tốn, rũ mắt nhìn Nhất Vương một chút, giọng điệu nhàn nhạt: “Có phải Thánh Tử Nam Cương rất coi trọng thuộc hạ không?”

Để mặc cho Tứ Vương của Nam Cương đi đối phó nàng, không biết là đặc phái Tứ Vương đi dò xét thử, hay là vô cùng tin tưởng bản lãnh của Tứ Vương. Nếu là vế trước, vậy thì Thánh Tử Nam Cương đương nhiên sẽ không bận tâm đến tính mạng của Nhất Vương. Nếu là vế sau, vậy Thánh Tử Nam Cương sẽ không bỏ mặc.

Nàng tin tưởng là vế sau. Bởi vì thế lực cường đại kinh khủng bực này của Thánh tộc Nam cương không thể nào chỉ để dò xét. Hơn nữa, nếu Thánh tử Nam Cương thật sự là người vô tình vô nghĩa thì sao Tứ Vương có thể một lòng đi theo??!

Quả nhiên, Nhất Vương nghe được lời nói của Thẩm Thiển Mạch, sắc mặt liền khẽ đổi, quay đầu muốn cắn thuốc độc lại bị Thẩm Thiển Mạch nhanh chóng điểm huyệt toàn bộ huyệt đạo quanh thân, hoàn toàn không thể động đậy.

“Ồ. Xem ra Thánh Tử Nam Cương vẫn rất quan tâm đến thuộc hạ?” Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, trong con ngươi đen nhánh tràn đầy tính toán. di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đônHành vi của Nhất Vương đã chứng minh hết thảy, một khi đã như vậy, vậy thì nàng dùng Nhất Vương làm mồi nhử để dụ Thánh Tử Nam Cương xuất đầu lộ diện đi.

Nhất Vương bị Thẩm Thiển Mạch di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đônchế trụ huyệt đạo toàn thân nên không thể động đậy dù chỉ một chút, chỉ có thể dùng đôi mắt tràn đầy oán hận và không cam lòng nhìn Thẩm Thiển Mạch. Thẩm Thiển Mạch thấy ánh mắt khiến người khác sợ hãi của Nhất Vương cũng không hề khẩn trương lấy nửa phần, chỉ thản nhiên cười nhìn Nhất Vương.

“Ngươi còn nhìn Mạch Nhi như vậy, ta không ngại móc mắt ngươi!” Thẩm Thiển Mạch không khó chịu chút nào, thế nhưng Tư Đồ Cảnh Diễn lại nổi giận, sắc mặt lạnh lùng nhìn Nhất Vương nói.

Nhất Vương vô cùng khinh thường nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, dáng vẻ như muốn nói ngươi có bản lĩnh liền giết ta. Thẩm Thiển Mạch khẽ cười, sâu kín nói: “Ngươi yên tâm. Chúng ta sẽ không giết ngươi.”

Một câu nói này nghe như là an ủi, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đônnhưng thật ra lại khiến Nhất Vương càng thêm phẫn uất và tuyệt vọng. Hắn thật vô dụng, chẳng những không giết được Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn, ngược lại lại bị họ nắm chắc trong tay, biến hắn trở thành lợi thế để uy hiếp Thánh Tử.

Nhốt Nhất vương lại, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đônbố trí cơ quan trận pháp tứ phía, chờ người tự chui đầu vào lưới. Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn tung tin tức Nhất Vương bị bắt đến lãnh thổ Nam Cương, tạo nên một làn sóng không hề nhỏ tại Nam Cương.

Không có Thánh tộc Nam Cương âm thầm ẩn nấp, không còn ám sát và hạ độc, những ngày Thẩm Thiển Mạch và di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đônTư Đồ Cảnh Diễn trải qua tại Nam Thành có thể coi như thoải mái. Chẳng qua hiện nay Lâm Vị từng bước bức bách Thiên Mạc, Nam Cương cũng rục rịch cho nên khoảng thời gian này không phải lúc để Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn có thể thong dong tại Nam Thành.

“Định chờ như này tiếp sao?” dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, việc này không biết là Thánh Tử rất bình tĩnh hay là căn bản không hề để ý đến sống chết của Nhất Vương, đã vẻn vẹn hai ngày mà một chút động tĩnh cũng không có.

Trong đôi mắt đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn có một chút dao động nhẹ, cả người như tắm dưới ánh mặt trời, có chút chói mắt và nóng rực, khoé miệng hắn xuất hiện nụ cười tự tin, giọng điệu chậm rãi mang theo sức quyến rũ cùng khí phách tự nhiên thiên thành: “Chờ?! Không cần. Nếu hắn không đến, vậy thì chúng ta đổi khách thành chủ, trực đảo hoàng long!”

Đổi khách thành chủ, trực đảo hoàng long?! Thẩm Thiển Mạch chợt nhíu mày. Tư Đồ Cảnh Diễn muốn xuất binh tấn công Nam Cương?! Nhưng tung tích của Thánh Tử Nam Cương đến nay vẫn không rõ, có lễ vẫn còn ẩn nấp ở đâu đó, thỉnh thoảng sẽ cho bọn họ một kích trí mạng, thực lực Nam Cương cũng không thể coi thường, đứng lên chiến đấu chưa hẳn là một điều tốt đối với Thiên Mạc. Thiên Mạc ở phương Bắc, còn có Lâm Vị như hổ rình mồi!

Lúc này xuất binh tấn công Nam Cương, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹comchẳng lẽ không sợ đẩy Thiên Mạc vào tình cảnh hai mặt thụ địch sao?! Nhưng Thẩm Thiển Mạch biết Tư Đồ Cảnh Diễn không phải là người dễ dàng xúc động, nếu hắn đã nói ra biện pháp này hẳn là có nguyên nhân.

Nàng nhíu mày không nói gì, chỉ chờ Tư Đồ Cảnh Diễn giải đáp. Mặc dù nàng hiểu mưu lược, nhưng đối với những chuyện hành quân đánh giặc vẫn là không hiểu.

“Chúng ta không động, Lâm vị liền động. Với hiểu biết của ta về Ngôn Tu Linh, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Hiện tại Nam Cương kìm chế binh lực của chúng ta, lúc này hắn tiến công thì không còn gì tốt hơn nữa.” Đôi mắt đen nhánh của Tư Đồ Cảnh Diễn như hồ sâu không thấy đáy, khoé miệng nở nụ cười lạnh lùng: “Nếu không thể bao đồng mọi mặt, vậy không bằng chúng ta ra tay trước, dùng tốc độ nhanh nhất đánh chiếm Nam Cương.”

“Nếu chúng ta đánh bại Nam Cương, Thánh Tử Nam Cương sẽ vội vã xuất hiện thôi.” Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười tính toán, trong đôi mắt đen nhánh xuất hiện một tia sáng. Thánh Tử Nam Cương vẫn giấu kín tung tích, thay vì chờ hắn xuất hiện thì không bằng trực tiếp tấn công Nam dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹comCương buộc hắn hiện thân, đến lúc đó một lưới bắt hết, tiêu diệt Nam Cương sau đó quay lại đối phó với Lâm Vị.

(Còn tiếp...)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương