Cô dùng khăn tay lau khô nước trên mặt, nhìn qua tốt hơn một chút, không đến mức tái nhợt. Cho dù bây giờ cô không còn sức suy nghĩ thấu đáo, cũng không muốn cho người ta thấy bộ dạng cô vô dụng như vậy. Cho dù không phải cậy mạnh, cũng sẽ không mất đi cái gì. Thói quen không phải để người khác cho là mình sống rất tốt, chỉ là muốn mình có thể nói với chính mình cũng không tệ lắm, không đến mức nhếch nhác, không đến mức sống không xong, không đến mức hết thuốc chữa. Lý do buồn cười như vậy chống đỡ cô.

Đi ra toilet, không khí bên ngoài dường như không có nặng nề như vậy, cô lấy tay bóp bóp cánh tay của mình, đau đớn cũng làm cho cô có chút tinh thần.

Dạ dày lại giống như có một lỗ thủng thật lớn, bỗng nhiên đau cảm thấy nóng lạnh luân phiên.

Giả vờ không đau, bước chân vẫn bình ổn như cũ, chính là làm cho mình nhìn.

Đi đến nơi náo nhiệt, cùng vài người có quen biết nói chuyện.

"Vẫn là cô sống tương đối khá giả, theo tiếp rượu, lại có thể nhận được nhiều tiền boa nhiều như vậy." Tiểu Lợi lắc đầu cảm thán, "Nghe nói Phương tổng đối với biểu hiện của cô hôm nay rất vừa lòng, còn cho còn nhiều hơn 10%?"

Giọng điệu thăm dò, Lê Họa cũng chỉ cười cười, "Cô phải biết rằng, cho dù là thật, cũng là đổi lại tử dạ dày đang dần hư hỏng của tôi."

Mọi việc dù sao đều phải trả giá, làm sao có chuyện thoải mái như vậy.

"Lê Họa, sao cô còn ở nơi này?" Có người gọi tên của cô.

"Làm sao vậy?"

"Có người tìm cô, đã đợi hơn nữa ngày rồi."

Cô gật gật đầu, ý bảo đã biết, nhưng cho dù giả vờ biểu hiện vui vẻ cũng không được, thể trạng của cô hiện giờ vô cùng không tốt, còn có người cố tình ngăn cản thời gian cô về nhà, cảm giác này không tốt chút nào.

Người hẹn cô thế cũng bao một phòng nhưng lại là phòng "Khách quý", các phòng ở nơi này chia làm ba cấp bậc, bậc thấp, bậc trung, bậc cao, giá cả tự nhiên cũng có phân biệt, xem ra người hẹn cô thân phận không đơn giản. Đại não của cô có chút hỗn độn, tạm thời không muốn tự hỏi cuối cùng là ai hẹn cô, và vì chuyện gì.

Đẩy cửa phòng ra, cô đứng tại chỗ, có chút hoài nghi mình đi nhầm phòng, nhìn lại số phòng ở cánh cửa, không có sai.

Là hai người trung niên, cho dù đại não của cô không quá thanh tỉnh, cũng biết mình không hề quen biết bọn họ.

"Xin hỏi, là hai bác tìm cháu?" Cô mang theo chút thăm dò đi vào, trong lòng mơ hồ đoán được bọn họ là ai.

Tầm mắt hai người luôn dừng trên người cô, di chuyển nhiều lần.

"Lê tiểu thư, mời ngồi." người phụ nữ mở miệng, trên mặt không có biểu tình gì, đôi mắt bày ra ý tứ hàm xúc tìm tòi nghiên cứu.

Lê Họa cảm thấy không khí có chút hít thở không thông, muốn cười một cái, lại không được. Cũng không muốn quá mức giả dối, thực sự cười không nổi. Nếu không phải hôm nay, không phải hiện tại, không phải giờ phút này, biểu hiện của cô cũng sẽ không kém như vậy, giờ phút này dạ dày đang cồn cào. Đúng là vận khí của cô trước sau như một đều rất kém, ngay cả lúc đối phương tìm tới cửa cũng gặp được thời điểm cô bị như vậy.

"Chúng ta là cha mẹ của Trác Dực Đình." cha của Trác Dực Đình lúc này mới mở miệng, sắc mặt so với mẹ của Trác Dực Đình không khác là mấy.

"Bác trai bác gái, xin chào hai người" Cô máy móc mở miệng.

Mẹ Trác Dực Đình nhìn Lê Họa, lại nhìn động tác nhỏ đặt tay trên bụng của cô nhưng cũng không có một tia đồng tình. Chuyến đi này thấy được cô gái này còn cho mình là người trong sạch cái gì, một bên oán trách bị người khác xem thường, một bên mượn cớ gia đình điều kiện không tốt. Chẳng qua chính là không muốn dựa vào hai tay của mình kiếm tiền, sợ chết, ham ăn biếng làm, lấy cớ nhiều hơn nữa cũng rửa không sạch được tư tưởng dơ bẩn kia.

"Thân thể không thoải mái?" mẹ Trác Dực Đình chau mày một chút, nâng cằm, tỏ thái độ khinh thường, "Xem ra hôm nay uống nhiều rượu, nhưng mà công việc này của cô cũng sớm đã thành thói quen."

"Bác gái nói đúng, đây đúng là công việc của cháu." Cô bỏ tay của mình xuống, dù cho cảm giác hít thở không thông càng tăng lên, mím môi, "Không biết bác trai bác gái tới đây có chuyện gì không?"

Cha của Trác Dực Đình vẫn ngồi một bên không có mở miệng, âm thầm đánh giá Lê Họa, để cho vợ ra mặt, những việc như thế này vẫn là để phụ nữ nói chuyện.

"Cô là thật sự không biết hay giả vờ không biết?" Mẹ Trác Dực Đình khẽ mở miệng, hiện ra một tia ngạo mạn.

Khóe miệng Lê Họa cuối cùng tràn ra một tia cười, trên ti vi xem qua vô số lần cục diện như vậy, cô bé lọ lem luôn phải gặp một người mẹ chồng khó tính, cầm một số tiền lớn đến giao cho cô bé lọ lem, sau đó nói "Cô chính là vì tiền mới cùng con trai của tôi cùng một chỗ không phải sao, cầm lấy tiền sau đó rời xa nó cho tôi". Trước kia nhìn thấy những hình ảnh kia đã cảm thấy thực buồn cười, hiện tại chính mình lại trở thành nhân vật chính.

"Tôi quá ngu ngốc, không thể hiểu được." Cô cười một cái mỉa mai.

Mẹ Trác Dực Đình nhíu mày.

"Rời xa con trai của tôi." Ngữ khí cứng ngắc, "Cô không xứng với nó."

Lê Họa nhìn mẹ Trác Dực Đình, "Bác gái, bác thật sự đã tìm nhầm người, những lời này bác nên nói với con trai của mình, nói ánh mắt của anh ấy không tốt, lại đi tìm người phụ nữ như cháu vậy."

"Còn có chút tự mình biết mình, cô gái tốt sẽ làm việc ở đây sao? Hơn nữa điều kiện hiện tại của cô cũng coi như không tồi, còn muốn tiếp tục làm việc ở nơi này, đây sẽ là chuyện mà một cô gái tốt làm sao? Mọi người đều có lòng tự trọng, nếu ngay cả điều này cũng không có. . ." Mẹ Trác Dực Đình trầm mặc một chút, "Người không thể đi nhầm đường, cô lựa chọn con đường gì tự nhiên sẽ không có người hỏi tới, nhưng hiện tại cô liên quan đến con trai của tôi. Nó không chỉ muốn cùng một chỗ với cô, còn muốn ép chúng ta chấp nhận cô. Bất kể cô sử dụng thủ đoạn gì dụ dỗ con trai của tôi. Tôi đều phải nói, cửa của chúng tôi cô không bước qua được. Nếu như cô thật sự có vài phần tình cảm đối với con trai của tôi, sẽ không vì ham muốn của bản thân mà làm chậm trễ nó. Nếu cô là vì tiền . . ."

Mẹ Trác Dực Đình dừng lại, nhìn sắc mặt của Lê Họa.

Lê Họa cười, so với ý cười vừa rồi lại càng tăng thêm, "Tôi đương nhiên thích tiền."

Thật thà một chút, nếu Trác Dực Đình không có gia thế như vậy, cô quả thực chướng mắt, đây là sự thật, cô vốn là một người thực tế.

Mẹ Trác Dực Đình hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt "Tôi biết", sắc mặt của cha Trác Dực Đình cũng nặng nề. Chính là hận không thể đem đứa con bất hiếu kia bắt đến, cho nó nhìn xem mình thích cái dạng gì, còn say mê thành bộ dáng như vậy, cũng không biết ánh mắt thế nào.

Cha Trác Dực Đình nhanh chóng đưa ra một tờ chi phiếu, thầm nghĩ rất nhanh giải quyết phiền toái này. Chỉ cần Lê Họa nhận lấy tiền, tức là cô đáp ứng rời đi con trai của bọn họ, thanh toán xong, chẳng sợ cô đổi ý không chịu, con trai mình biết cô là người như vậy, cũng sẽ không tiếp tục mê muội.

Một tờ chi phiếu cứ như vậy bị ném tới dưới chân của cô.

Cô trầm mặc một lát, thân thể đau đớn mà có chút cứng ngắc.

Thật tốt, việc gì xui xẻo đều gặp phải cùng lúc.

Nhặt lên tờ chi phiếu, liếc mắt một cái, cô nhìn cha mẹ Trác Dực Đình, "Ở trong mắt bác trai bác gái, con trai các bác chỉ đáng giá bằng này thôi sao?" cô khẽ cười một tiếng, dùng biểu tình khinh miệt vừa rồi của bọn họ đem chi phiếu xé, cô dường như rất bảo vệ môi trường, ném vào trong thùng rác, mang theo ý cười, "Cứ như vậy đã muốn đuổi tôi?"

Cô nhíu mày, nhất định so với chút kiêu ngạo của người phụ nữ kia biểu hiện tốt hơn.

"Làm người đừng có lòng tham không đáy." Mẹ Trác Dực Đình sắc mặt thay đổi, "Cô muốn bao nhiêu?"

Lê Họa lại có vài phần ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây (sông có lúc người có khúc, thời thế thay đổi), hiện tại cô muốn ra giá sao?

Cô vắt chân, tư thế có phần vênh váo hung hăng, "Để cho tôi nghĩ một chút."

"Cô. . ." Mẹ Trác Dực Đình nghẹn lời, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào người Lê Họa, giống như cô là một con quái vật vậy.

Cha Trác Dực Đình coi như có văn hóa, ngồi ở một bên vẫn chưa mở miệng.

Lê Họa học ánh mắt bọn họ vừa rồi đánh giá mình, liếc mắt một cái ánh mắt xoay quanh bọn họ, làm cho hai người càng không được tự nhiên.

Cô khẽ chau mày, rất giống đang tính kế. Dù sao cô rất không thoải mái, sẽ không để ý gì mà làm cho càng nhiều người không thoải mái giống mình, "Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, Trác Dực Đình sẽ kế thừa Trác thị đi?" Cô có chút giống như đang hỏi, lại có chút giống như nói một mình, "Nếu không, bác trai bác gái đem Trác thị tặng cho tôi đi?"

Nhìn đến sắc mặt hai người âm trầm, cha Trác Dực Đình nhịn không được mở miệng, "Đừng khẩu xuất cuồng ngôn."

"Không cho được sao?" Cô nhẹ liếc mắt một cái, "Vậy xin bác trai bác gái lần sau sẽ không làm lại những hành động khiến người khác hiểu lầm, cho rằng tuỳ ý đưa ra yêu cầu gì đều có thể thỏa mãn được."

Mẹ Trác Dực Đình tức giận đến phát run, "Như thế nào lại có loại phụ nữ không biết xấu hổ?"

"Vấn đề này, thực ra trước tiên nên hỏi con trai bác một chút, xem anh ấy thích tôi cái gì. Bác mắng như vậy, bất quá là đang mắng ánh mắt của con trai bác mà thôi, tôi không một chút nào để ý."

Mẹ Trác Dực Đình đã đứng lên, cha Trác Dực Đình lắc đầu, lôi kéo vợ của mình, trừng mắt nhìn Lê Họa một cái, "Cùng loại vô lại này, không cần phải ... nhiều lời."

Lê Họa vẫn là ngồi tại chỗ, tư thế nhàn nhã châm một điếu thuốc, "Đi mạnh khỏe, tôi cũng sợ các người đột nhiên sinh bệnh lại trách tội lên đầu tôi, dù sao ở bên ngoài cố ý té bị thương đặc biệt nhiều. Người như tôi vậy thật không đủ sức chịu phí tổn. Nhưng hai bác yên tâm được rồi, tiền phòng tôi trả, dù sao tôi cũng là người dưới."

Mãi cho đến khi cha mẹ Trác Dực Đình đi ra khỏi cửa, cô mới bỏ điếu thuốc trong tay xuống, đứng lên ho khan.

Đứng lên, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống, cô nhanh chóng kiểm tra vị trí chính mình vừa ngồi, tốt lắm, cũng không có dấu vết gì.

Đi vài bước, cảm giác dạ dày của mình trở lên hỗn độn, thật đúng là không muốn cho cô sống tốt.

Đi ra không cần soi gương, cô biết sắc mặt mình lúc này khó coi đến cỡ bào.

Khó khăn đi ra "Mị lực", cô phải nhanh chóng trở về nhà, trước khi chính mình sụp đổ.

Trạng thái không xong này, làm cho cô chán ghét chính mình.

Bụng vô cùng đau đớn vô cùng đau đớn, cô nhịn không được tựa vào một thân cây liền trực tiếp nôn ra, nôn đến trong bụng không còn gì cả, miệng đều là nước vàng.

Cầm khăn giấy lau đi, trước mắt trên khoảng đất trống có một bóng đen.

Cô nhanh chóng quay đầu, nhìn đến vẻ mặt lãnh đạm của Lộ Thiểu Hành.

"Cô thực có bản lĩnh." Anh một câu khen ngợi cô, "Tôi chưa bao giờ nhìn thấy bọn họ sinh khí như thế, đợi lâu như vậy, cô tặng cho bọn họ quà gặp mặt lớn như thế, đời này chắc không thể quên được."

Anh liếc cô liếc mắt một cái, xoay người đi hướng tới xe trợ lý từ ga-ra đi ra.

Lê Họa ngơ ngác nhìn bóng lưng của anh, tay nắm chặt.

Anh biết cha mẹ Trác Dực Đình ở trong này, nhưng lại làm cho cô uống nhiều rượu như vậy, chẳng qua là vì để cho bọn họ gặp cô với bộ dang không chịu nổi.

Trò chơi của kẻ có tiền, đều tính kỹ coi người khác giống như quân cờ.

Cô không cẩn thận đã giúp đỡ anh một lần.

Trong miệng càng thấy đắng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương