Trước khi Tô Nhứ chuyển về nhà một ngày, cùng với Lê Họa nói chuyện nghiêm túc một lần, tất nhiên, cũng không nhắc tới vấn đề riêng tư, chỉ là nói một chút cảm nhận trong lòng. Tô Nhứ chủ động giải thích với Lê Họa, qua nhiều năm như vậy, Tô Nhứ tự cho là mình giúp đỡ Lê Họa rất nhiều, thậm chí lấy điều này yêu cầu Lê Họa làm những chuyện có chút tư sản, cũng không từng suy nghĩ qua có lẽ thứ cô ấy muốn cũng không phải hoàn toàn là vật chất, khi giúp đỡ về tiền tài tới một mức nhất định, đối với Lê Họa mà nói, cũng là một loại gánh nặng thật lớn trong lòng. Lê Họa cũng tự trách, đối với Tô Nhứ không đủ quan tâm. Giống như hai người bạn mới quen biết, tự trách mắng chính mình làm không đủ. sau đó thỉnh thoảng sẽ thông tin qua lại, Tô Nhứ mỗi ngày đều cùng ông nội phơi nắng mặt trời, từng ngày thật sự là thoải mái.

Giống như mọi ngày cùng Tô Nhứ nói chuyện xong, liền tự nhiên có được chút thông tin. Khi quay đầu lại, liền nhìn thấy Lộ Thiểu Hành đang đứng ở trước gương, dưới tình huống bình thường anh rất ít soi gương.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ ở chung tương đối bình yên. Bình yên ở đây ý là không có cãi nhau, đương nhiên, cũng không có bao nhiêu thân mật. Cô nhìn chằm chằm Lộ Thiểu Hành đem cavat thắt tốt, rất hâm mộ người có thể nói với người mình thích, "Cút, tôi không hề thích anh", rất kính nể.

Sau khi Lộ Thiểu Hành đem cavat thắt tốt, đối với cô nâng nâng cằm.

Phía sau cô là dư quang của hoàng hôn, ánh nắng đầu mùa xuân rất là nhu hòa, dừng ở trên tóc cô, khí trời chuyển sang sắc thái mê hoặc. Anh đối với cô cười cười, "Không có chuyện gì chứ?"

Sau khi hỏi ra miệng, có một chút hối hận.

"Thế nào?" Vừa nói vừa đi đến gần anh.

Trong mắt cô hiện ra chờ mong đương nhiên không có tránh được ánh mắt của anh, hít xuống, vẫn là tiếp tục, "Theo anh đến tham gia một bữa tiệc."

Cô lộ ra chút do dự, anh mang cô đi. . .

Đúng là chút do dự ấy, khiến cho anh nhìn ra chút gì, một phen giữ chặt lấy cô, "Đi thay quần áo." Vẻ mặt kia là không thể thương lượng, có lẽ một phút trước còn có.

Thành phố Yên Xuyên tốc độ phát triển không tính là rất nhanh, nhưng là phát triển ổn định thận trọng, mỗi một lĩnh vực đều có người đứng đầu, khiến cho người khác chỉ có thể ngửa đầu nhìn lên. Mà ngày hôm nay, là cậu chủ của "Thiển đạt" cùng đại tiểu thư của "Bác vũ" đính hôn, được xem là một sự kiện lớn gây chấn động trong vài năm gần đây, hai tập đoàn di động lớn nhất liên hợp.

Huống chi là hai thương hiệu điện thoại di động hợp tác, nghe nói lần này đám hỏi chủ yếu là vì hợp tác, điều này có nghĩa rằng đối với phòng thương mại của các hãng điện thoại thông minh khác thách thức càng gay gắt.

Lê Họa đi phía sau Lộ Thiểu Hành, tay kéo cánh tay anh, không biết đi theo anh tới nơi này là đúng hay sai. Bữa tiệc đính hôn như vậy, hình như là ám chỉ "môn đăng hộ đối", có lẽ là trong lòng cô để ý, nhìn thấy tuấn nam mỹ nữ kết hợp như vậy mới cảm thấy được.

"Đừng khẩn trương." Lộ Thiểu Hành nói nhỏ, ánh mắt của anh nhưng lại nhìn mọi người.

Tham gia bữa tiệc có rất nhiều người, phần lớn đều có thể nói ra danh tiếng, ngay cả không ít minh tinh cũng đến cổ vũ, có thể tưởng tượng thử xem lực ảnh hưởng của hai tập đoàn lớn này. Khách sạn vô cùng xa xỉ, đầy đủ mọi thứ nhìn qua giống như một bữa tiệc thủy tinh, nơi nơi đều trong suốt, cũng theo ánh đèn mà khúc xạ ra sương mù mộng ảo.

"Không có khẩn trương." Cô lén mở ra mặt mày của anh, thói quen tham dự tiệc rượu như vậy đi, nhìn qua thanh nhàn như vậy, mà cô phải rất cố gắng làm bộ như chính mình rất thanh nhàn.

Lộ Thiểu Hành để Lê Họa đợi ở một bên, sau khi chào hỏi vài người trưởng bối, mới lại lôi kéo Lê Họa hướng về phía nhân vật chính của hôm nay đang bị vây lấy.

Đường Chi Lâm, nhân vật chính của bữa tiệc, ăn mặc rất là tinh xảo, từ đầu đến chân đều không thể soi mói. Chỉ là Lê Họa rất ác tục vậy mà nghĩ đến, phấn trên mặt dầy như vậy, chồng sắp cưới có thể có dục vọng hay không?

Đứng ở bên người Đường Chi Lâm hôm nay nhất định là nhân vật chính cậu chủ "Thiển đạt" Thẩm Diệc Triệt, anh ta mặc tây trang, ý cười rất nhạt, vô hình khiến cho người ta cảm thấy lạnh nhạt xa cách.

Đứng ở bên cạnh cô Lộ Thiểu Hành đối lập một chút với Thẩm Diệc Triệt, người đẹp trai cũng có rất nhiều loại, nhưng điểm giống nhau là - đẹp trai. Ý nghĩ như vậy làm cho cô kìm lòng không đậu (không cầm lòng nổi) nở nụ cười.

Quan hệ của Lộ Thiểu Hành với Thẩm Diệc Triệt không tính là đặc biệt tốt, ít nhất không có nhiều tính toán, sau khi nói vài câu, Lộ Thiểu Hành liền kéo cô đi, như là cưỡi ngựa xem hoa.

"Vừa rồi suy nghĩ những gì?" Cười đến có chút giống như yêu tinh.

Vừa rồi không phải anh nghiêm túc nói chuyện cùng người khác sao? Nhưng lại còn nhìn thấy mình đang cười, "Em có cười sao?" Cô nhướng mày, một bộ dạng không hề cảm kích.

Anh nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, "Nói dối là đứa nhỏ không ngoan."

"Anh ngoan, anh là đứa trẻ ngoan." Cô nhẹ giọng nói khẽ, cười cười, thanh âm thanh thúy, có cảm giác giống như tiếng chuông gió.

Vươn tay, đem vài sợi tóc của cô vòng qua tai, cũng mang theo ý cười. Chính là đang nhìn một người khác, nụ cười trên mặt của Lộ Thiểu Hành có chút cứng lại, đứng ở xa xa, chính là người ở hướng bên kia nheo nheo mắt.

Hôm nay thực sự là hoàn cảnh tốt nhất gặp được người quen, ít nhất đối với Lộ Thiểu Hành là như vậy.

Người sáng lập "Thượng Tinh" Kỷ Y Đình đi thẳng tới, ánh mắt nhưng lại đặt trên người Lê Họa, "Rất lâu không gặp, tớ không biết ngay cả ánh mắt cậu cũng thay đổi."

Lộ Thiểu Hành cố ý đưa tay đặt lên trên vai của Lê Họa, "Đều lâu như vậy không gặp, chẳng lẽ còn nhớ rõ ánh mắt trước kia của tớ, tớ thật không biết ánh mắt trước kia của tớ là cái dạng gì."

Kỷ Y Đình nhìn Lộ Thiểu Hành đặt tay trên vai của Lê Họa, khóe môi châm chọc ý tứ hàm xúc càng lớn, đối với Lê Họa cười, "Lê tiểu thư tửu lượng thật sự là không tệ."

Một câu nói ra, sắc mặt của Lê Họa liền thay đổi.

Khi tới đây, cô cũng đã nghĩ tới điểm này, cuối cùng sẽ có người nhận ra cô. Cô cũng không sợ hãi, nhưng cô đứng ở bên cạnh Lộ Thiểu Hành, người khác sẽ suy nghĩ Lộ Thiểu Hành như thế nào? Huống chi Lộ Thiểu Hành còn có vòng luẩn quẩn kia, nhìn thấy anh đưa cô tới, trong lòng sẽ nghĩ anh như thế nào?

Chẳng qua là ôm một chút may mắn. Cho là mình sẽ không xui xẻo như vậy bị người khác nhận ra.

Giời phút này xảy ra, mới cảm thấy rất khó chịu, trên ngực giống như đặt một khối vật cứng rất nặng, không thể nào di chuyển.

"Muốn so một chút sao?" Lê Họa nói ra một câu như vậy, ánh mắt sáng rực nhìn Kỷ Y Đình, "Nếu Kỷ tổng không chê, có thể bớt thời gian đi đánh giá một chút."

Nụ cười ở khóe miệng Kỷ Y Đình trở nên có chút nghiền ngẫm, đối với Lộ Thiểu Hành cười cười, vỗ vai Lộ Thiểu Hành, "Xem ra đúng là thay đổi khẩu vị."

"Cũng không thể giống cậu có thể duy trì trăm năm không thay đổi." Lộ Thiểu Hành nâng mi nhìn Kỷ Y Đình, không có dự định nói chuyện, Kỷ Y Đình có lẽ cũng hiểu được không thú vị, tự mình rời khỏi.

"Không cần để ý."

Lê Họa ngẩng đầu, "Anh không để ý sao?" Cô đứng ở chỗ này, người ở sau lưng bị người khác thảo luận chính là anh.

"Để ý cái gì?" Anh cười.

Lộ Thiểu Hành cũng không thích loại tiệc rượu này, nhưng không có cách nào khác, không thể không tham dự. Lôi kéo Lê Họa đi tới ban công, thông qua cánh cửa thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy các loại vẻ mặt và động tác của người trong phòng. Lộ Thiểu Hành thích làm chuyện như vậy nhất, làm một trong những người đứng xem, nhìn người khác cười ồn ào, không tham dự một chút.

"Anh liền nhàn hạ như vậy?" Lê Họa vẫn là lần đầu tiên phát hiện anh là người như vậy, nhưng lại trốn đi ở trường hợp như thế này.

"Không biết là rất ngu ngốc sao? Cùng một đám người có năng lực nói cái gì?" Dù sao người có năng lực, dựa vào thực lực, loại rượu giao tình này, có thể tránh vẫn là tránh cho thật tốt.

Cô tựa vào trên người anh, "Anh thì thông minh."

Lộ Diệc Cảnh cũng mang Giang Tri Ngữ đến tham dự, trong lúc đó nhìn không ra bọn họ có cái gì bất đồng, ở trong mắt người ngoài, tuyệt đối là một đôi hoàn mỹ. Đây là một bữa tiệc ngụy trang tuyệt vời, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười để trang trí.

Khi Lê Họa cho rằng hôm nay không có thay đổi gì, tất cả đều phát triển theo phương hướng thuận lợi thoải mái vui vẻ, một người em trai khác của Lộ Thiểu Hành đi tới. Lộ Ôn Diên nhìn Lê Họa một cái, cô cũng thật hiểu rõ tránh ra, xem ra Lộ Ôn Diên có chuyện muốn nói với Lộ Thiểu Hành.

"Anh như thế nào lại nghĩ mang cô ta đến đây?" Lộ Ôn Diên có vẻ không thể tưởng tượng nổi, loại phụ nữ này, chẳng lẽ không nên giấu đi? Còn dám nghênh ngang đưa ra ngoài, không phải đầu anh xảy ra vấn đề gì chứ.

"Làm sao vậy?" Điểm này Lộ Thiểu Hành khẳng định có lo lắng qua, nó cũng xảy ra rồi, giả cũng là thật thì thật cũng là giả, có lẽ như vậy còn không làm cho người khác hoài nghi cái gì.

Lộ Ôn Diên cười lạnh, "Em khuyên anh mang cô ta trở về, nếu không, em nghĩ người tiếp theo bị xử lý bằng gia pháp chính là anh.”

Nghiêm trọng như thế?

Trên mặt của Lộ Thiểu Hành luôn luôn trấn định lại lộ ra ý cười, "Anh rất chờ mong."

Thật sự là đàn gảy tai trâu.

Mặc dù Lộ Thiểu Hành ở trước mặt Lộ Ôn Diên mở miệng như vậy, nhưng không có nghĩa là anh thật sự không lo lắng chút nào, sau khi tìm được Lê Họa, vẫn là nghĩ sớm một chút rời đi. Lê Họa cái gì cũng không hỏi, nghe theo lời Lộ Thiểu Hành đi ra ngoài.

Mới đi được hai bước.

"Thiểu Hành."

Có người đã trực tiếp gọi Lộ Thiểu Hành, thanh âm này có cảm giác quen thuộc, thân thể Lê Họa cứng ngắc một chút.

Lộ Thiểu Hành hình như cũng dừng lại, mặt lập tức cũng hướng về phía âm thanh truyền đến, "Bác trai bác gái, chào hai người."

Anh trước sau như một mang theo nụ cười, nhìn không ra chút kỳ lạ.

Sau khi nhìn thấy Lê Họa ý cười vốn nhẹ nhàng của cha mẹ Trác Dực Đình nháy mắt liền thay đổi. Lê Họa nghiêng qua, cũng không mong muốn nhìn thấy bọn họ. Thật sự là sợ cái gì.

"Thiểu Hành." Sắc mặt của mẹ Trác Dực Đình vô cùng không tốt, "Cháu có biết cô ta là ai không?" Mẹ Trác Dực Đình trực tiếp chỉ vào Lê Họa, một màn trong phòng ở "Mị lực" cô không coi ai ra gì, mẹ Trác Dực Đình nhớ rất rõ ràng.

Lộ Thiểu Hành vẫn mang theo ý cười nhạt, "Bác gái, cháu nghĩ chúng ta vẫn là nên tìm một chỗ nói chuyện đi?"

Loại chuyện này nói trước mặt mọi người ở đây, thật sự không tốt.

Lộ Thiểu Hành vốn đang kéo Lê Họa, sau khi nhìn thấy mẹ Trác Dực Đình hung hăng trừng mắt liếc cô một cái, cô thế nào cũng không chịu đi theo Lộ Thiểu Hành. Đứng ở tại chỗ nhìn Lộ Thiểu Hành bị mẹ Trác Dựt Đình lôi đi, ở một bên không ngừng nói cái gì đó.

Lê Họa cảm thấy thân thể của mình giống như bị một cây kim tiêm không ngừng hút hết không khí, thân thể càng trống rỗng. Cô thậm chí có thể đoán được bọn họ nói chuyện gì. Bà ấy có bao nhiêu khó chịu đối với một người phụ nữ dựa vào cái gì đến câu dẫn đàn ông, lại hám giàu bao nhiêu, thậm chí còn có rất nhiểu từ ngữ ghê tởm hơn.

Loại không ngang hàng này. Ở đáy lòng cô không ngừng nảy sinh.

Không chỉ có cha mẹ của Trác Dực Đình, mình ở trong lòng mỗi người ở nơi này, hễ là người biết thân phận của cô, trong mắt đều lộ ra khinh thường, bất luận cô che dấu bản thân không thèm để ý cỡ nào.

Những điều này đều là sự thật, không thể để cho cô phản bác.

Cô cắn răng, có thể nghe được tiếng vang của hàm răng cọ vào nhau.

Loại hèn mọn này, loại không thích hợp này, không chỉ có ở trong lòng người khác, ngay cả chính cô dường như cũng cho là như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương