Nữ Ma Đầu Sau Khi Thành Niên Cực Hung
-
Chương 10: Như chim nhỏ nép vào người
Vân ɖu͙ƈ Hưu ngả ngớn nở nụ cười, "Ta đối với nữ nhân chủ động ngã vào lòng, không có chút hứng thú."
A Li choáng váng một trận, hít sâu một hơi, bạo gan nâng ánh mắt lên, đáng thương vô cùng nhìn hắn một cái. Chỉ thấy cằm Vân ɖu͙ƈ Hưu khẽ nhếch, cười như không cười ngạo nghễ nhìn nàng. Nhìn hắn ở một khoảng cách gần như vậy, càng thấy tà khí trêи khuôn mặt của đối phương áp bách mười phần, càng như là một ác ma có thể dễ dàng mê hoặc nhân tâm, vừa xấu xa lại vừa soái khí. Chuyện may mắn chính là thân thể của hắn quả thật không có bất kỳ biến hóa kỳ quái nào.
Tim hắn vẫn đập trầm ổn như trước, hô hấp bình thường như có như không, nhưng có lẽ là vì mất máu quá nhiều, thân thể hơi lạnh .
Ngược lại A Li thì tim đập dồn dập, cả người nóng bỏng, làn da đỏ ửng lên từ từ như một con tôm đã được bóc vỏ bị hun trêи hơi nước. Nàng vừa vội vừa thẹn, muốn nổi giận nhưng không dám.
Ma khí trong cơ thể đang nặng nề ngủ đông , giờ phút này thân thể mềm mại, động đậy cũng khó khăn. Muốn thoát khỏi vòng vây này, chỉ có thể dựa vào Vân ɖu͙ƈ Hưu —— bằng không làm sao bây giờ? Nàng trần trụi chui ra qua cổ áo hắn dứt khoát ra ngoài, hay là thụt xuống chui theo gầm áo choàng phía dưới đi ra ngoài? Hình ảnh nàycũng "đẹp" đến mức A Li nghĩ cũng không dám nghĩ .
Tình huống trước mắt này quả thực đã vượt xa phạm vi nhận thức của A Li. Nàng hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể án binh bất động, tiếp tục nhìn hắn.
Thân thể Vân ɖu͙ƈ Hưu rất lạnh rất cứng, dần dần, suy nghĩ của A Li bay đi đâu rồi...
Nàng không biết tại sao lại nghĩ đến cái câu"Ngọa băng cầu lý"(*), thuận thế nhớ tới chuyện mạo hiểm câu cá, vậy sẽ có canh cá thơm lừng, ngọt ngào, lại nóng hổi. nóng hầm hập bạch khí hương nùng canh cá. Nàng đói bụng cả một ngày, chỉ mới gặm cắn được gốc cây ăn thịt người với một đống dây mây mà thôi, ruột cũng muốn teo lại hết rồi. Nơi này còn rất lạnh, cứ nghĩ đến một ngụm canh thơm lừng nóng hổi, A Li nhất thời cả người đều thấy không tốt .
Muốn uống quá.
(*)Ngọa băng cầu lý: Nằm Trêи Băng Chờ Cá Chép: Vương Tường sống vào đời Tấn, tự là Hưu Chinh. Mẹ mất sớm nên sống với người mẹ kế là Chu thị, một người không được hiền từ. Trước mặt cha của Tường bà thường hay nói lời gièm pha khiến cho Tường không nhân được tình yêu thương của cha mẹ. Vào độ tiết trời lạnh lẽo, nước đóng thành băng bà lại thèm ăn cá tươi. Tường phải cưởi trần, nằm trêи băng để cầu cá. Bổng dưng băng bị nứt ra rồi có hai con các chép nhảy ra. Tường bắt lấy và mang về dâng lên mẹ.
Vân ɖu͙ƈ Hưu đang định hung hăng trào phúng nàng vài câu, bỗng nhiên thấy hai mắt nàng mê ly, trêи mặt cứ từng chút một đỏ ửng lên, hai gò má căng tròn nhìn mềm mịn kia lại càng đỏ hơn, môi anh đào hé mở, giống như hai cánh hoa kiều diễm, ngay cả hơi thở khi thở ra cũng bốc lên một luồng sương trắng, thơm mùi hoa quả tươi thơm ngon. Theo động tác nuốt nho nhỏ của nàng, xương quai xanh nhỏ dài trắng nõn dưới tầm mắt của hắn lại nhẹ nhàng rung động. Nàng tựa như một trái cây tản ra hương vị mê người, ý đồ thức tỉnh con mãnh thủ đang ngủ quá sức say sưa trong cơ thể hắn dậy.
Đồng tử của hắn co rụt lại thật mạnh, theo bản năng vươn tay muốn đẩy nàng ra.
Nâng tay lên rồi lại xấu hổ dừng lại . Hai người giống trẻ sinh đôi kết hợp giống nhau, cùng mặc một bộ xiêm y, làm sao đẩy ra được bây giờ ? Bây giờ dù cho hắn chậm rãi tháo thắt lưng hay trực tiếp chấn nát bộ xiêm y này ngay lập tức thì hoàn cảnh này cũng cực kỳ quái lạ rồi.
Đây là tình huống mà hắn chưa từng gặp qua. Đại ma đầu hơi thoáng chần chờ, đáy lòng dâng lên sát ý âm trầm.
Đúng, có cái gì khó xử chứ , giết chết là được.
Ánh mắt chợt biến thành lạnh lẽo của Vân ɖu͙ƈ Hưu kinh động A Li.
Thần trí của nàng đột nhiên trở lại, trước khi hắn kịp làm ra bất cứ động tác gì, vội vàng giải thích nói: "Ta không phải cố ý , chỉ là ta chữa thương cho ngươi quá mệt mỏi, nên muốn ngủ. Còn nữa, hoàn cảnh bây giờ chật chội tới mức như thế này, ta cũng không thể làm chuyện gì với ngươi được..."
Vân ɖu͙ƈ Hưu hít sâu một hơi, tức đến vui vẻ —— chẳng lẽ nàng còn muốn làm gì hắn chứ? !
Suy nghĩ vừa nảy ra, hắn nhất thời cảm thấy cả người đều không tốt ...
Hắn phát hiện thanh âm của nàng thật sự rất nhẹ nhàng, mang theo một chút hồn nhiên cùng ngây thơ, như đang châm chích vào sâu trong xương cốt của hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đầy ủy khuất, mày liễu nhíu lại, ánh mắt ướt át, giống như một con chim nhỏ.
Chim... Một con chim đầy lông tơ mềm yếu.
Hắn không tự chủ được nâng tay lên, suýt chút nữa đã xoa mái tóc đen sẫm của nàng.
Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, bỗng dưng thu tay lại, rồi lật lòng bàn tay đập một chưởng chụp lên thân cây to ở sau mình, mang theo nàng đồng loạt lướt lên trêи, hai người cùng nhau lọt vào dòng suối băng hàn lạnh thấu xương.
Trêи mặt suối, màn sương màu vàng nhạt vẫn đang lẩn quẩn dày đặc, nàng không thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn.
Vân ɖu͙ƈ Hưu buông lỏng nàng ra, nhếch khóe môi, cơit hết xiêm y tiến vào ngâm mình trong dòng nước suối.
A Li vừa cảm thấy bản thân được thả ra, vội vàng lui lại mấy bước, rời xa thân thể lạnh như băng của đối phương. Trái tim nàng đập bịch bịch, vùi hết toàn bộ thân mình vào trong dòng nước suối.
Vân ɖu͙ƈ Hưu tẩy rửa qua loa xong liền lên bờ. A Li nghe tiếng nước động rồi tiếng bước chân dần dần đi xa, rốt cục cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tâm tình vừa buông lỏng ra, liền cảm nhận được ngay lập tức dòng suối này lạnh lẽo thấu xương. Nàng bị đông cứng đến mức run rẩy, lại không biết nên làm thế nào mới tốt.
Ý nghĩ của đại nhân vật phản diện thì rất đơn giản, hắn ném xiêm y lại trong nước, rồi cứ như vậy mà tuỳ tiện đi lên bờ. Trong mắt hắn căn bản không có khái niệm quan trong mấy chuyện có hay không mặc quần áo này. Hắn không để ý, nhưng nàng thì lại không có cách nào làm lơ được.
Làm sao bây giờ? Cũng không thể đứng ở đây hoài cho nước lạnh đông cứng đến chết đúng không ?
Trong đầu A Li chợt có ánh sáng loé lên —— hắn không cần bộ xiêm y khi nãy nữa, vậy xiêm y đó chẳng phải trở thành vô chủ thì là gì?
Nàng đưa mắt tìm mọi nơi, vừa nhìn liền bắt gặp bộ xiêm y nhiễm máu kia đang từ từ trôi về hướng hạ nguồn, vội vàng nhanh chân đuổi theo. Suối nước này sâu đến ngực của nàng, lòng bàn chân bước đi toàn dẫm lên đá cuội, A Li nghiêng ngả chao đảo đuổi theo bộ xiêm y đang nửa chìm nửa nổi kia, mất một phen khí lực thật lớn mới có thể chộp được nó vào trong bàn. Nàng liền dùng nước suối chà chà giặt giặt đơn giản mấy cái, sờ soạng nhét thân thể của mình tàng đi vào, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi thật to, lội về hướng bên bờ.
Vân ɖu͙ƈ Hưu đang ung dung chờ nàng.
Hắn cong một chân, biếng nhác ngồi trêи một tảng đá cao cao, một tay chống má.
Trêи người mặc một bộ áo bào đen hơi hơi phiếm ánh sáng, bên cạnh bày ra một bộ xiêm y nhìn như có vẻ của nữ tử.
A Li sửng sốt —— hoá ra tên này đi ra ngoài có mang theo xiêm y sạch sẽ bên người. Lại sửng sốt một chút, phát hiện ra bộ xiêm y đang bày trêи tảng đá kia có hơi quen mắt.
Đây không phải là bộ xiêm y mà thời điểm nàng biến thành Thần Ma thân đã để lại ở trêи đất sao ?
Vân ɖu͙ƈ Hưu giúp nàng nhặt lên cất?
Nàng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn.
Vân ɖu͙ƈ Hưu giơ giơ lên cằm: "Thay."
"Cám ơn ngươi."
Hắn không nói chuyện, vẫn dùng ánh mắt âm u nhìn chằm chằm nàng.
A Li chần chờ một lát, "Ngươi muốn nhìn ta thay quần áo hả?"
Hắn cười lạnh không nói.
A Li hiểu rõ , hắn cố ý làm khó dễ nàng.
Hoặc là thay quần áo ngay trước mặt hắn, hoặc là trốn vào trong nước, tránh ánh mắt hắn mà thay. Nơi này vừa lạnh vừa ẩm thấp, ai lại muốn đem cái xiêm y đang khô ráo sạch sẽ nhúng vào nước rồi mặc lại trêи người chứ ?
Thấy nàng ủy khuất mím mím đôi môi đỏ, Vân ɖu͙ƈ Hưu nheo mắt lại, căng căng khóe miệng, che giấu ý cười đang bập bềnh đến trêи mặt.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy giữ lại cái mạng nhỏ của nàng rồi chậm rãi tra tấn có vẻ thú vị hơn là một tát đập chết ngay nhỉ.
A Li chần chờ một lát, động đậy cởi bỏ xiêm y ướt sũng còn vương vết máu trêи người xuống.
Nhưng Vân ɖu͙ƈ Hưu lại lắp bắp kinh hãi. Con ngươi hắn nhắm chặt, còn quay đầu sang hướng khác, sẵng giọng nói: "Không biết xấu hổ!"
A Li đi đến bên cạnh hắn, nhặt xiêm y của bản thân lên mặc vào.
"Thực lực của ngươi còn cao hơn Giang Nhật Dật, " nàng mặc xong xiêm y, tiến đến bên cạnh Vân ɖu͙ƈ Hưu, "Chỉ có mấy màn sương mù từ trêи suối nước bốc lên như thế này, làm sao cản trở được tầm mắt của ngươi cơ chứ ? Cho dù ta có chạy vào trong dòng suối để thay đi nữa, ngươi muốn nhìn cũng thấy như bình thường thôi."
Chi bằng cứ quang minh chính đại ở trước mặt hắn thay đồ, hắn ngược lại sẽ xem thường không thèm nhìn . A Li không nói ra nửa ý này, chỉ dùng đôi mắt sáng ngời mang theo ý cười nhìn thẳng sườn mặt Vân ɖu͙ƈ Hưu.
Hắn hừ nhẹ một tiếng, nheo lại mắt nhìn phía xa xa: "Biết đây là đâu không ?"
"Không biết."
Hắn quay đầu lại, u ám khó lường mà lướt ánh mắt qua trêи mặt nàng: "Tích Ma Uyên."
A Li hơi hơi mở rộng cặp mắt hơn nữa, sau đó một lúc lâu, cau mày nói, "Giang Nhật Dật cùng Diêu Khanh Khanh không phải là đến Tích Ma Uyên này làm việc sao? Bây giờ ngươi lại bị thương rất nặng, nếu đụng phải bọn họ chỉ sợ sẽ rất phiền toái..."
Vân ɖu͙ƈ Hưu dùng một tiếng cười lạnh khinh thường đến cực điểm cắt ngang lời của nàng.
A Li nhíu nhíu mi tâm. Sao nàng có thể quên mất chứ, trong mắt cái vị đang ngồi trước mặt nàng đây căn bản là không có gì gọi là sinh tử, bất luận khi nào, làm cái gì, đều là làm theo ý thích của hắn. Nếu nói có gì có thể làm cho hắn sợ, chắc chỉ có thứ ảnh hưởng đến tôn nghiêm cùng thể diện thôi.
Nàng vội vàng thay đổi ý nghĩ, dè dặt cẩn trọng vươn một bàn tay, nắm lấy của cổ tay áo của hắn, nhẹ nhàng kéo kéo.
"Vân ɖu͙ƈ Hưu, ta không cẩn thận nghe được bí mật của Vu Sơn Tú —— nàng ta liên minh cùng Điều Tể , muốn đối phó phụ mẫu ta, cướp lấy vị trí Tây Thiên Ma. Cha ta từ trước đến nay đều tín nhiệm Điều Tể, khẳng định sẽ không phòng vệ với hắn, tình cảnh của phụ mẫu ra hiện tại vô cùng nguy hiểm, ta phải chạy trở về nói cho bọn họ biết tin tức này. Ngươi có thể giúp ta một chút hay không ?"
Vẻ lạnh lẽo trêи mặt Vân ɖu͙ƈ Hưu tan ra một chút, ánh mắt thoáng buông lỏng, rũ mắt nhìn thẳng cái bàn tay nhỏ bé không an phận kia của nàng.
A Li vội vàng buông tay áo của hắn ra, còn nói thêm, "Bọn họ từ trước đến nay đều rất trung thành đối với ngươi, nếu như ngươi đồng ý cho bọn họ thấy thân phận thật, bọn họ nhất định sẽ một lần nữa trở lại dưới trướng của ngươi, nghe lệnh ngươi. Vu Sơn Tú thì không giống như vậy, miệng nàng ta cũng lớn lắm, hiển nhiên là đang nhìn chằm chằm vị trí Ma Tôn rồi."
Vân ɖu͙ƈ Hưu lạnh lùng cười, ý tứ hàm xúc không rõ nhìn nhìn nàng: "Vu Sơn Tú, ta cũng không để vào mắt."
"À."
Hắn hếch mày lên, xấu xa nói: "Ta nói rồi, đối với nữ nhân chủ động ngã vào lòng, ta không có hứng thú."
A Li sửng sốt.
Nghe trong lời nói của hắn, Vu Sơn Tú cũng từng ngã vào lòng hắn ?
Đêm qua khi gặp mặt, Vu Sơn Tú cũng không nhận ra hắn thì phải. Mà nói đi cũng phải nói lại, khi Vu Sơn Tú có ý muốn thân cận hắn, là chuyện khi hắn vẫn còn là Ma Tôn kia.
Ngay cả tuyệt thế giai nhân như vậy mà hắn cũng chướng mắt, khó trách vừa rồi mình có thể ngồi trong lòng hắn mà hắn mà vẫn không loạn...
A Li nhẹ nhàng hít một ngụm khí.
"Chúng ta bây giờ xuất phát, đi Tây Ma vực trước có được không ?"
Một từ "Không" đã bị Vân ɖu͙ƈ Hưu đính sẵn ở đầu lưỡi một hồi lâu, nhưng nhìn thấy ánh mắt mềm yếu ướt sũng mang theo cầu xin của nàng, hắn chung quy không thể nhổ nó ra được.
Lần đầu tiên trong lòng đại ma đầu sinh ra cảm giác thất bại.
Nữ nhân này là chuyện gì xảy ra vậy nhỉ ? !
Đang thiếu hắn một mệnh, vậy mà còn dám ưỡn nghiêm mặt yêu cầu hắn giúp nàng làm việc ? !
Không hề chột dạ một chút nào !
Ngay lúc A Li cho rằng Vân ɖu͙ƈ Hưu sắp gật đầu, vẻ mặt hắn biến đổi, đưa tay dứt khoát túm nàng vào trong lòng.
A Li trợn mắt há hốc mồm, đang muốn há miệng hỏi, trêи môi bỗng nhiên bị một ngón trỏ ép lại.
Bàn tay đang nắm trêи bả vai của nàng nhẹ nhàng vung lên một cái, trong lòng bàn tay hiện ra một miếng phù triện (*) bằng bạc toả ánh sáng lấp lánh, trêи miếng phù còn có hai chữ "Liễm thần".
(*) Phù triện: lá bùa.
Vân ɖu͙ƈ Hưu bóp nát phù triện, từng mảnh vụn màu bạc lấp lánh bao lấy hai người.
A Li giật mình nhìn hắn. Phù triện có thể làm cho người ta che giấu được hơi thở gọi là Liễm Tức phù, Liễm Tức phù cũng coi như thuộc hàng các bảo bối quý hiếm, ngay cả nữ chính thân là con đẻ của tác giả, gặp duyên kỳ ngộ liên tục như đi chợ, cũng chỉ tiếc rẻ sử dụng ở thời điểm nguy cấp mà thôi. Dù sao hiệu quả của loại phù triện thật sự là rất nghịch thiên, có tác dụng che giấu hơi thở trong vòng một nén nhang, chỉ cần cẩn thận làm việc, không làm ra động tĩnh gì, cơ bản không sẽ bị ai phát hiện. Do dù có đang chạy tháo thân, hay dò hỏi tin tình báo hay đến cả ám sát, dùng tới Liễm Tức phù cũng phải là khi lọt vào hoàn cảnh vô cùng khó khăn hiểm trở.
Mà Liễm Thần phù lại càng là bảo bối quý giá cấp độ truyền thuyết, giá trị liên thành gấp trăm lần cái Liễm Tức phù kia! Hiệu quả của Liễm thần phù giữ được liên tục trong vòng nửa canh giờ, lúc đó muốn làm gì cũng không cần cố kỵ, cho dù có dán lên người của người khác phóng đại chiêu cũng sẽ không bị phát hiện. Nam nữ chính tổng cộng chỉ có một lá, dùng vào lúc cuối cùng khi quyết đấu với Vân ɖu͙ƈ Hưu, dựa vào sự trợ giúp của bảo bối nghịch thiên này mới thành công đánh chết đại ma đầu.
Vật quý như vậy, Vân ɖu͙ƈ Hưu lại tiện tay móc ra ? !
Ngón tay Vân ɖu͙ƈ Hưu rù lui khỏi đôi môi của A Li. Liễm Thần phù đã bắt đầu có hiệu lực, không cần lo lắng nàng phát ra tiếng động gì .
"Ở đâu có Liễm Thần phù vậy?" A Li ngơ ngác hỏi.
Nàng phảng phất như thấy được cả tòa thành vàng bạc châu báu ở trước mắt đang hóa thành tro tàn.
"Người khác cho." Vân ɖu͙ƈ Hưu không chút để ý.
"... Ai?"
Hắn liếc nàng một cái, "Tất nhiên là người chết."
A Li: "..."
Nàng đang muốn thở dài, bỗng nhiên nghe thấy xa xa truyền đến một giọng nữ có chút quen thuộc.
"Hành sư huynh muốn đi đâu vậy? Nếu như thánh quân Ngọc Li Thanh có thể trở về, ta cao hứng còn không kịp, sao có thể buồn bã không vui chứ ? Ngọc Li Thanh Thánh Quân là tấm gương của ta từ nhỏ đến lớn a! Về chuyện của ta cùng Giang sư ca ... Không có gì, ta không hề có liên quan gì cả!"
Là thanh âm của Diêu Khanh Khanh. Kiêu ngạo quật cường, như là rõ ràng mình chịu hết ủy khuất nhưng phải ra vẻ kiên cường.
A Li choáng váng một trận, hít sâu một hơi, bạo gan nâng ánh mắt lên, đáng thương vô cùng nhìn hắn một cái. Chỉ thấy cằm Vân ɖu͙ƈ Hưu khẽ nhếch, cười như không cười ngạo nghễ nhìn nàng. Nhìn hắn ở một khoảng cách gần như vậy, càng thấy tà khí trêи khuôn mặt của đối phương áp bách mười phần, càng như là một ác ma có thể dễ dàng mê hoặc nhân tâm, vừa xấu xa lại vừa soái khí. Chuyện may mắn chính là thân thể của hắn quả thật không có bất kỳ biến hóa kỳ quái nào.
Tim hắn vẫn đập trầm ổn như trước, hô hấp bình thường như có như không, nhưng có lẽ là vì mất máu quá nhiều, thân thể hơi lạnh .
Ngược lại A Li thì tim đập dồn dập, cả người nóng bỏng, làn da đỏ ửng lên từ từ như một con tôm đã được bóc vỏ bị hun trêи hơi nước. Nàng vừa vội vừa thẹn, muốn nổi giận nhưng không dám.
Ma khí trong cơ thể đang nặng nề ngủ đông , giờ phút này thân thể mềm mại, động đậy cũng khó khăn. Muốn thoát khỏi vòng vây này, chỉ có thể dựa vào Vân ɖu͙ƈ Hưu —— bằng không làm sao bây giờ? Nàng trần trụi chui ra qua cổ áo hắn dứt khoát ra ngoài, hay là thụt xuống chui theo gầm áo choàng phía dưới đi ra ngoài? Hình ảnh nàycũng "đẹp" đến mức A Li nghĩ cũng không dám nghĩ .
Tình huống trước mắt này quả thực đã vượt xa phạm vi nhận thức của A Li. Nàng hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể án binh bất động, tiếp tục nhìn hắn.
Thân thể Vân ɖu͙ƈ Hưu rất lạnh rất cứng, dần dần, suy nghĩ của A Li bay đi đâu rồi...
Nàng không biết tại sao lại nghĩ đến cái câu"Ngọa băng cầu lý"(*), thuận thế nhớ tới chuyện mạo hiểm câu cá, vậy sẽ có canh cá thơm lừng, ngọt ngào, lại nóng hổi. nóng hầm hập bạch khí hương nùng canh cá. Nàng đói bụng cả một ngày, chỉ mới gặm cắn được gốc cây ăn thịt người với một đống dây mây mà thôi, ruột cũng muốn teo lại hết rồi. Nơi này còn rất lạnh, cứ nghĩ đến một ngụm canh thơm lừng nóng hổi, A Li nhất thời cả người đều thấy không tốt .
Muốn uống quá.
(*)Ngọa băng cầu lý: Nằm Trêи Băng Chờ Cá Chép: Vương Tường sống vào đời Tấn, tự là Hưu Chinh. Mẹ mất sớm nên sống với người mẹ kế là Chu thị, một người không được hiền từ. Trước mặt cha của Tường bà thường hay nói lời gièm pha khiến cho Tường không nhân được tình yêu thương của cha mẹ. Vào độ tiết trời lạnh lẽo, nước đóng thành băng bà lại thèm ăn cá tươi. Tường phải cưởi trần, nằm trêи băng để cầu cá. Bổng dưng băng bị nứt ra rồi có hai con các chép nhảy ra. Tường bắt lấy và mang về dâng lên mẹ.
Vân ɖu͙ƈ Hưu đang định hung hăng trào phúng nàng vài câu, bỗng nhiên thấy hai mắt nàng mê ly, trêи mặt cứ từng chút một đỏ ửng lên, hai gò má căng tròn nhìn mềm mịn kia lại càng đỏ hơn, môi anh đào hé mở, giống như hai cánh hoa kiều diễm, ngay cả hơi thở khi thở ra cũng bốc lên một luồng sương trắng, thơm mùi hoa quả tươi thơm ngon. Theo động tác nuốt nho nhỏ của nàng, xương quai xanh nhỏ dài trắng nõn dưới tầm mắt của hắn lại nhẹ nhàng rung động. Nàng tựa như một trái cây tản ra hương vị mê người, ý đồ thức tỉnh con mãnh thủ đang ngủ quá sức say sưa trong cơ thể hắn dậy.
Đồng tử của hắn co rụt lại thật mạnh, theo bản năng vươn tay muốn đẩy nàng ra.
Nâng tay lên rồi lại xấu hổ dừng lại . Hai người giống trẻ sinh đôi kết hợp giống nhau, cùng mặc một bộ xiêm y, làm sao đẩy ra được bây giờ ? Bây giờ dù cho hắn chậm rãi tháo thắt lưng hay trực tiếp chấn nát bộ xiêm y này ngay lập tức thì hoàn cảnh này cũng cực kỳ quái lạ rồi.
Đây là tình huống mà hắn chưa từng gặp qua. Đại ma đầu hơi thoáng chần chờ, đáy lòng dâng lên sát ý âm trầm.
Đúng, có cái gì khó xử chứ , giết chết là được.
Ánh mắt chợt biến thành lạnh lẽo của Vân ɖu͙ƈ Hưu kinh động A Li.
Thần trí của nàng đột nhiên trở lại, trước khi hắn kịp làm ra bất cứ động tác gì, vội vàng giải thích nói: "Ta không phải cố ý , chỉ là ta chữa thương cho ngươi quá mệt mỏi, nên muốn ngủ. Còn nữa, hoàn cảnh bây giờ chật chội tới mức như thế này, ta cũng không thể làm chuyện gì với ngươi được..."
Vân ɖu͙ƈ Hưu hít sâu một hơi, tức đến vui vẻ —— chẳng lẽ nàng còn muốn làm gì hắn chứ? !
Suy nghĩ vừa nảy ra, hắn nhất thời cảm thấy cả người đều không tốt ...
Hắn phát hiện thanh âm của nàng thật sự rất nhẹ nhàng, mang theo một chút hồn nhiên cùng ngây thơ, như đang châm chích vào sâu trong xương cốt của hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đầy ủy khuất, mày liễu nhíu lại, ánh mắt ướt át, giống như một con chim nhỏ.
Chim... Một con chim đầy lông tơ mềm yếu.
Hắn không tự chủ được nâng tay lên, suýt chút nữa đã xoa mái tóc đen sẫm của nàng.
Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, bỗng dưng thu tay lại, rồi lật lòng bàn tay đập một chưởng chụp lên thân cây to ở sau mình, mang theo nàng đồng loạt lướt lên trêи, hai người cùng nhau lọt vào dòng suối băng hàn lạnh thấu xương.
Trêи mặt suối, màn sương màu vàng nhạt vẫn đang lẩn quẩn dày đặc, nàng không thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn.
Vân ɖu͙ƈ Hưu buông lỏng nàng ra, nhếch khóe môi, cơit hết xiêm y tiến vào ngâm mình trong dòng nước suối.
A Li vừa cảm thấy bản thân được thả ra, vội vàng lui lại mấy bước, rời xa thân thể lạnh như băng của đối phương. Trái tim nàng đập bịch bịch, vùi hết toàn bộ thân mình vào trong dòng nước suối.
Vân ɖu͙ƈ Hưu tẩy rửa qua loa xong liền lên bờ. A Li nghe tiếng nước động rồi tiếng bước chân dần dần đi xa, rốt cục cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tâm tình vừa buông lỏng ra, liền cảm nhận được ngay lập tức dòng suối này lạnh lẽo thấu xương. Nàng bị đông cứng đến mức run rẩy, lại không biết nên làm thế nào mới tốt.
Ý nghĩ của đại nhân vật phản diện thì rất đơn giản, hắn ném xiêm y lại trong nước, rồi cứ như vậy mà tuỳ tiện đi lên bờ. Trong mắt hắn căn bản không có khái niệm quan trong mấy chuyện có hay không mặc quần áo này. Hắn không để ý, nhưng nàng thì lại không có cách nào làm lơ được.
Làm sao bây giờ? Cũng không thể đứng ở đây hoài cho nước lạnh đông cứng đến chết đúng không ?
Trong đầu A Li chợt có ánh sáng loé lên —— hắn không cần bộ xiêm y khi nãy nữa, vậy xiêm y đó chẳng phải trở thành vô chủ thì là gì?
Nàng đưa mắt tìm mọi nơi, vừa nhìn liền bắt gặp bộ xiêm y nhiễm máu kia đang từ từ trôi về hướng hạ nguồn, vội vàng nhanh chân đuổi theo. Suối nước này sâu đến ngực của nàng, lòng bàn chân bước đi toàn dẫm lên đá cuội, A Li nghiêng ngả chao đảo đuổi theo bộ xiêm y đang nửa chìm nửa nổi kia, mất một phen khí lực thật lớn mới có thể chộp được nó vào trong bàn. Nàng liền dùng nước suối chà chà giặt giặt đơn giản mấy cái, sờ soạng nhét thân thể của mình tàng đi vào, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi thật to, lội về hướng bên bờ.
Vân ɖu͙ƈ Hưu đang ung dung chờ nàng.
Hắn cong một chân, biếng nhác ngồi trêи một tảng đá cao cao, một tay chống má.
Trêи người mặc một bộ áo bào đen hơi hơi phiếm ánh sáng, bên cạnh bày ra một bộ xiêm y nhìn như có vẻ của nữ tử.
A Li sửng sốt —— hoá ra tên này đi ra ngoài có mang theo xiêm y sạch sẽ bên người. Lại sửng sốt một chút, phát hiện ra bộ xiêm y đang bày trêи tảng đá kia có hơi quen mắt.
Đây không phải là bộ xiêm y mà thời điểm nàng biến thành Thần Ma thân đã để lại ở trêи đất sao ?
Vân ɖu͙ƈ Hưu giúp nàng nhặt lên cất?
Nàng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn.
Vân ɖu͙ƈ Hưu giơ giơ lên cằm: "Thay."
"Cám ơn ngươi."
Hắn không nói chuyện, vẫn dùng ánh mắt âm u nhìn chằm chằm nàng.
A Li chần chờ một lát, "Ngươi muốn nhìn ta thay quần áo hả?"
Hắn cười lạnh không nói.
A Li hiểu rõ , hắn cố ý làm khó dễ nàng.
Hoặc là thay quần áo ngay trước mặt hắn, hoặc là trốn vào trong nước, tránh ánh mắt hắn mà thay. Nơi này vừa lạnh vừa ẩm thấp, ai lại muốn đem cái xiêm y đang khô ráo sạch sẽ nhúng vào nước rồi mặc lại trêи người chứ ?
Thấy nàng ủy khuất mím mím đôi môi đỏ, Vân ɖu͙ƈ Hưu nheo mắt lại, căng căng khóe miệng, che giấu ý cười đang bập bềnh đến trêи mặt.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy giữ lại cái mạng nhỏ của nàng rồi chậm rãi tra tấn có vẻ thú vị hơn là một tát đập chết ngay nhỉ.
A Li chần chờ một lát, động đậy cởi bỏ xiêm y ướt sũng còn vương vết máu trêи người xuống.
Nhưng Vân ɖu͙ƈ Hưu lại lắp bắp kinh hãi. Con ngươi hắn nhắm chặt, còn quay đầu sang hướng khác, sẵng giọng nói: "Không biết xấu hổ!"
A Li đi đến bên cạnh hắn, nhặt xiêm y của bản thân lên mặc vào.
"Thực lực của ngươi còn cao hơn Giang Nhật Dật, " nàng mặc xong xiêm y, tiến đến bên cạnh Vân ɖu͙ƈ Hưu, "Chỉ có mấy màn sương mù từ trêи suối nước bốc lên như thế này, làm sao cản trở được tầm mắt của ngươi cơ chứ ? Cho dù ta có chạy vào trong dòng suối để thay đi nữa, ngươi muốn nhìn cũng thấy như bình thường thôi."
Chi bằng cứ quang minh chính đại ở trước mặt hắn thay đồ, hắn ngược lại sẽ xem thường không thèm nhìn . A Li không nói ra nửa ý này, chỉ dùng đôi mắt sáng ngời mang theo ý cười nhìn thẳng sườn mặt Vân ɖu͙ƈ Hưu.
Hắn hừ nhẹ một tiếng, nheo lại mắt nhìn phía xa xa: "Biết đây là đâu không ?"
"Không biết."
Hắn quay đầu lại, u ám khó lường mà lướt ánh mắt qua trêи mặt nàng: "Tích Ma Uyên."
A Li hơi hơi mở rộng cặp mắt hơn nữa, sau đó một lúc lâu, cau mày nói, "Giang Nhật Dật cùng Diêu Khanh Khanh không phải là đến Tích Ma Uyên này làm việc sao? Bây giờ ngươi lại bị thương rất nặng, nếu đụng phải bọn họ chỉ sợ sẽ rất phiền toái..."
Vân ɖu͙ƈ Hưu dùng một tiếng cười lạnh khinh thường đến cực điểm cắt ngang lời của nàng.
A Li nhíu nhíu mi tâm. Sao nàng có thể quên mất chứ, trong mắt cái vị đang ngồi trước mặt nàng đây căn bản là không có gì gọi là sinh tử, bất luận khi nào, làm cái gì, đều là làm theo ý thích của hắn. Nếu nói có gì có thể làm cho hắn sợ, chắc chỉ có thứ ảnh hưởng đến tôn nghiêm cùng thể diện thôi.
Nàng vội vàng thay đổi ý nghĩ, dè dặt cẩn trọng vươn một bàn tay, nắm lấy của cổ tay áo của hắn, nhẹ nhàng kéo kéo.
"Vân ɖu͙ƈ Hưu, ta không cẩn thận nghe được bí mật của Vu Sơn Tú —— nàng ta liên minh cùng Điều Tể , muốn đối phó phụ mẫu ta, cướp lấy vị trí Tây Thiên Ma. Cha ta từ trước đến nay đều tín nhiệm Điều Tể, khẳng định sẽ không phòng vệ với hắn, tình cảnh của phụ mẫu ra hiện tại vô cùng nguy hiểm, ta phải chạy trở về nói cho bọn họ biết tin tức này. Ngươi có thể giúp ta một chút hay không ?"
Vẻ lạnh lẽo trêи mặt Vân ɖu͙ƈ Hưu tan ra một chút, ánh mắt thoáng buông lỏng, rũ mắt nhìn thẳng cái bàn tay nhỏ bé không an phận kia của nàng.
A Li vội vàng buông tay áo của hắn ra, còn nói thêm, "Bọn họ từ trước đến nay đều rất trung thành đối với ngươi, nếu như ngươi đồng ý cho bọn họ thấy thân phận thật, bọn họ nhất định sẽ một lần nữa trở lại dưới trướng của ngươi, nghe lệnh ngươi. Vu Sơn Tú thì không giống như vậy, miệng nàng ta cũng lớn lắm, hiển nhiên là đang nhìn chằm chằm vị trí Ma Tôn rồi."
Vân ɖu͙ƈ Hưu lạnh lùng cười, ý tứ hàm xúc không rõ nhìn nhìn nàng: "Vu Sơn Tú, ta cũng không để vào mắt."
"À."
Hắn hếch mày lên, xấu xa nói: "Ta nói rồi, đối với nữ nhân chủ động ngã vào lòng, ta không có hứng thú."
A Li sửng sốt.
Nghe trong lời nói của hắn, Vu Sơn Tú cũng từng ngã vào lòng hắn ?
Đêm qua khi gặp mặt, Vu Sơn Tú cũng không nhận ra hắn thì phải. Mà nói đi cũng phải nói lại, khi Vu Sơn Tú có ý muốn thân cận hắn, là chuyện khi hắn vẫn còn là Ma Tôn kia.
Ngay cả tuyệt thế giai nhân như vậy mà hắn cũng chướng mắt, khó trách vừa rồi mình có thể ngồi trong lòng hắn mà hắn mà vẫn không loạn...
A Li nhẹ nhàng hít một ngụm khí.
"Chúng ta bây giờ xuất phát, đi Tây Ma vực trước có được không ?"
Một từ "Không" đã bị Vân ɖu͙ƈ Hưu đính sẵn ở đầu lưỡi một hồi lâu, nhưng nhìn thấy ánh mắt mềm yếu ướt sũng mang theo cầu xin của nàng, hắn chung quy không thể nhổ nó ra được.
Lần đầu tiên trong lòng đại ma đầu sinh ra cảm giác thất bại.
Nữ nhân này là chuyện gì xảy ra vậy nhỉ ? !
Đang thiếu hắn một mệnh, vậy mà còn dám ưỡn nghiêm mặt yêu cầu hắn giúp nàng làm việc ? !
Không hề chột dạ một chút nào !
Ngay lúc A Li cho rằng Vân ɖu͙ƈ Hưu sắp gật đầu, vẻ mặt hắn biến đổi, đưa tay dứt khoát túm nàng vào trong lòng.
A Li trợn mắt há hốc mồm, đang muốn há miệng hỏi, trêи môi bỗng nhiên bị một ngón trỏ ép lại.
Bàn tay đang nắm trêи bả vai của nàng nhẹ nhàng vung lên một cái, trong lòng bàn tay hiện ra một miếng phù triện (*) bằng bạc toả ánh sáng lấp lánh, trêи miếng phù còn có hai chữ "Liễm thần".
(*) Phù triện: lá bùa.
Vân ɖu͙ƈ Hưu bóp nát phù triện, từng mảnh vụn màu bạc lấp lánh bao lấy hai người.
A Li giật mình nhìn hắn. Phù triện có thể làm cho người ta che giấu được hơi thở gọi là Liễm Tức phù, Liễm Tức phù cũng coi như thuộc hàng các bảo bối quý hiếm, ngay cả nữ chính thân là con đẻ của tác giả, gặp duyên kỳ ngộ liên tục như đi chợ, cũng chỉ tiếc rẻ sử dụng ở thời điểm nguy cấp mà thôi. Dù sao hiệu quả của loại phù triện thật sự là rất nghịch thiên, có tác dụng che giấu hơi thở trong vòng một nén nhang, chỉ cần cẩn thận làm việc, không làm ra động tĩnh gì, cơ bản không sẽ bị ai phát hiện. Do dù có đang chạy tháo thân, hay dò hỏi tin tình báo hay đến cả ám sát, dùng tới Liễm Tức phù cũng phải là khi lọt vào hoàn cảnh vô cùng khó khăn hiểm trở.
Mà Liễm Thần phù lại càng là bảo bối quý giá cấp độ truyền thuyết, giá trị liên thành gấp trăm lần cái Liễm Tức phù kia! Hiệu quả của Liễm thần phù giữ được liên tục trong vòng nửa canh giờ, lúc đó muốn làm gì cũng không cần cố kỵ, cho dù có dán lên người của người khác phóng đại chiêu cũng sẽ không bị phát hiện. Nam nữ chính tổng cộng chỉ có một lá, dùng vào lúc cuối cùng khi quyết đấu với Vân ɖu͙ƈ Hưu, dựa vào sự trợ giúp của bảo bối nghịch thiên này mới thành công đánh chết đại ma đầu.
Vật quý như vậy, Vân ɖu͙ƈ Hưu lại tiện tay móc ra ? !
Ngón tay Vân ɖu͙ƈ Hưu rù lui khỏi đôi môi của A Li. Liễm Thần phù đã bắt đầu có hiệu lực, không cần lo lắng nàng phát ra tiếng động gì .
"Ở đâu có Liễm Thần phù vậy?" A Li ngơ ngác hỏi.
Nàng phảng phất như thấy được cả tòa thành vàng bạc châu báu ở trước mắt đang hóa thành tro tàn.
"Người khác cho." Vân ɖu͙ƈ Hưu không chút để ý.
"... Ai?"
Hắn liếc nàng một cái, "Tất nhiên là người chết."
A Li: "..."
Nàng đang muốn thở dài, bỗng nhiên nghe thấy xa xa truyền đến một giọng nữ có chút quen thuộc.
"Hành sư huynh muốn đi đâu vậy? Nếu như thánh quân Ngọc Li Thanh có thể trở về, ta cao hứng còn không kịp, sao có thể buồn bã không vui chứ ? Ngọc Li Thanh Thánh Quân là tấm gương của ta từ nhỏ đến lớn a! Về chuyện của ta cùng Giang sư ca ... Không có gì, ta không hề có liên quan gì cả!"
Là thanh âm của Diêu Khanh Khanh. Kiêu ngạo quật cường, như là rõ ràng mình chịu hết ủy khuất nhưng phải ra vẻ kiên cường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook