Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn
-
Quyển 1 - Chương 55: Con mắt co giật
Editor: Kinh Thuế
“Tiểu Trư.” Tả Tư Viêm nháy hai mắt với Dư Châu, trước kia chỉ cần đối với cô như vậy, tiểu heo mập này nhất định sẽ chảy nước miếng ra với cậu, nhưng mấy ngày nay phát ra tín hiệu như vậy lại cực kì thất bại, Tiểu Trư bây giờ, nói chuyện cũng có thể khiến cho người ta nghẹn họng mà chết, nhưng lại không có biện pháp nào làm gì cô. Bộ dáng bây giờ của cô, dường như đã gầy đi một chút, con mắt cũng lớn hơn, không hiểu sao lại cảm thấy, cô có chút đáng yêu.
Cậu nháy nháy hai mắt, hoa đào bay đầy trời, thậm chí có thể so sánh với đôi mắt hoa đào của Dư Dịch rồi, Dư Châu hơi nhếch môi, không nói lời nào nhìn chằm chằm Tả Tư Viêm, những người khác hứng thú xem kịch vui trước mặt, ngay cả Dư Dịch cũng vậy, Dư Châu bây giờ cùng Tả Tư Viêm chính là hai đối thủ, lúc nào cũng trong trạng thái chiến đấu.
“Mắt anh bị co giật rồi, em nhìn thấy được nếp nhăn đó.” Nửa ngày, cô mới ném ra một câu nói kia, sau đó quét mắt qua những món ngon trước mặt Đan Tương Tư, dường như đã dùng ánh mắt thưởng thức chúng một lượt.
Tả Tư Viêm trên mặt lộ rõ vẻ khẩn trương, vội vàng lấy tay che mắt lại, đồ con gái đáng chết này, dám nói cậu có nếp nhăn, cậu còn chưa đến hai mươi đâu, còn vô cùng trẻ trung. Tính cách như vậy, thật sự không đáng yêu bằng nửa trước kia.
Người bên cạnh thì hả hê cười, có thêm Dư Châu, cuộc sống sau giờ học của bọn họ đúng là tốt hơn nhiều mà, tuy rằng, cô đã thay đổi, nhưng cô vẫn luôn là Dư Châu.
Gia Dật cầm đũa gắp đông gắp tây một chén đỏ đầy ụ thức ăn: “Đây là rau dưa, calori rất ít, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến cân nặng của em.”
Dư Châu giương mắt, trong mắt hiện lên bóng dáng anh ta.
Cô nâng đũa lên, gắp bỏ vào trong miệng, đối với cô mà nói, bây giờ có ăn gì cũng vậy thôi.
“Không phải anh không thích em sao?” Cô chỉ ăn một chút, sau đó ngồi ngay ngắn nhìn Đan Dật.
“Trước kia phải.” Gia Dật thành thật trả lời, có điều, mọi việc đã qua, cô cũng đã hoàn trả đủ cho cậu, cậu ăn một chút, vẻ mặt thoải mái, Dư Châu lại có chút không hiểu vẻ mặt thoải mái của anh ta có ý tứ gì.
“Thật ra, bây giờ em như vậy cũng rất tốt, rất lý trí, anh không cần tiếp tục đề phòng em bá vương ngạnh thượng cung với anh nữa rồi.” Cậu nói xong, lại nở nụ cười, khóe mắt híp lại hài lòng.dien/dan'lequydon
“Có lẽ, em nên biết anh không thể chịu được thể trọng của em. Anh là một người đàn ông yếu đuối nhé.” Cậu nói ra câu đàn ông yếu đuối xong cơ hồ bao nhiêu da gà da vịt trên người Dư Châu đều muốn rớt xuống.
Mà Dư Châu cũng đánh giá lại từ đầu đến cuối anh ta một lần nữa, Đan Gia Dật cũng cực kì hào phóng cho cô nhìn ngắm, Tả Tư Viêm sớm đã quay mặt đi, Dư Châu nói khiến tâm hồn cậu tổn thương quá đi, cho nên, cậu bây giờ đặc biệt trầm mặc, chính là đang tức giận, nhưng, cũng đừng trông mong cô sẽ xin lỗi cậu.
Nhìn hồi lâu, Dư Châu mặt không đổi sắc thu hồi ánh mắt chính mình, nhưng cũng không nói câu gì với Gia Dật, bởi vì, cô thực sự không còn lời nào để nói, quả thật, thân thể này của Dư Châu, có thể đè chết người, vì vậy, cô thừa nhận, có điều, cô cũng không định làm gì anh ta, bởi vì, thật nhàm chán quá mà.
“Em thật đúng là vô tình mà, Tiểu Trư, sao có thể trở nên không đáng yêu như vậy chứ?” Đan Gia Dật một tay chống cằm, vẻ mặt nhàm chán nói: “Em quên đi toàn bộ chúng tôi, nhưng lại nhớ kĩ Kính Nguyệt Sâm, anh cảm thấy mình hơi ghen tị một chút rồi.”
“Tiểu Trư.” Tả Tư Viêm nháy hai mắt với Dư Châu, trước kia chỉ cần đối với cô như vậy, tiểu heo mập này nhất định sẽ chảy nước miếng ra với cậu, nhưng mấy ngày nay phát ra tín hiệu như vậy lại cực kì thất bại, Tiểu Trư bây giờ, nói chuyện cũng có thể khiến cho người ta nghẹn họng mà chết, nhưng lại không có biện pháp nào làm gì cô. Bộ dáng bây giờ của cô, dường như đã gầy đi một chút, con mắt cũng lớn hơn, không hiểu sao lại cảm thấy, cô có chút đáng yêu.
Cậu nháy nháy hai mắt, hoa đào bay đầy trời, thậm chí có thể so sánh với đôi mắt hoa đào của Dư Dịch rồi, Dư Châu hơi nhếch môi, không nói lời nào nhìn chằm chằm Tả Tư Viêm, những người khác hứng thú xem kịch vui trước mặt, ngay cả Dư Dịch cũng vậy, Dư Châu bây giờ cùng Tả Tư Viêm chính là hai đối thủ, lúc nào cũng trong trạng thái chiến đấu.
“Mắt anh bị co giật rồi, em nhìn thấy được nếp nhăn đó.” Nửa ngày, cô mới ném ra một câu nói kia, sau đó quét mắt qua những món ngon trước mặt Đan Tương Tư, dường như đã dùng ánh mắt thưởng thức chúng một lượt.
Tả Tư Viêm trên mặt lộ rõ vẻ khẩn trương, vội vàng lấy tay che mắt lại, đồ con gái đáng chết này, dám nói cậu có nếp nhăn, cậu còn chưa đến hai mươi đâu, còn vô cùng trẻ trung. Tính cách như vậy, thật sự không đáng yêu bằng nửa trước kia.
Người bên cạnh thì hả hê cười, có thêm Dư Châu, cuộc sống sau giờ học của bọn họ đúng là tốt hơn nhiều mà, tuy rằng, cô đã thay đổi, nhưng cô vẫn luôn là Dư Châu.
Gia Dật cầm đũa gắp đông gắp tây một chén đỏ đầy ụ thức ăn: “Đây là rau dưa, calori rất ít, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến cân nặng của em.”
Dư Châu giương mắt, trong mắt hiện lên bóng dáng anh ta.
Cô nâng đũa lên, gắp bỏ vào trong miệng, đối với cô mà nói, bây giờ có ăn gì cũng vậy thôi.
“Không phải anh không thích em sao?” Cô chỉ ăn một chút, sau đó ngồi ngay ngắn nhìn Đan Dật.
“Trước kia phải.” Gia Dật thành thật trả lời, có điều, mọi việc đã qua, cô cũng đã hoàn trả đủ cho cậu, cậu ăn một chút, vẻ mặt thoải mái, Dư Châu lại có chút không hiểu vẻ mặt thoải mái của anh ta có ý tứ gì.
“Thật ra, bây giờ em như vậy cũng rất tốt, rất lý trí, anh không cần tiếp tục đề phòng em bá vương ngạnh thượng cung với anh nữa rồi.” Cậu nói xong, lại nở nụ cười, khóe mắt híp lại hài lòng.dien/dan'lequydon
“Có lẽ, em nên biết anh không thể chịu được thể trọng của em. Anh là một người đàn ông yếu đuối nhé.” Cậu nói ra câu đàn ông yếu đuối xong cơ hồ bao nhiêu da gà da vịt trên người Dư Châu đều muốn rớt xuống.
Mà Dư Châu cũng đánh giá lại từ đầu đến cuối anh ta một lần nữa, Đan Gia Dật cũng cực kì hào phóng cho cô nhìn ngắm, Tả Tư Viêm sớm đã quay mặt đi, Dư Châu nói khiến tâm hồn cậu tổn thương quá đi, cho nên, cậu bây giờ đặc biệt trầm mặc, chính là đang tức giận, nhưng, cũng đừng trông mong cô sẽ xin lỗi cậu.
Nhìn hồi lâu, Dư Châu mặt không đổi sắc thu hồi ánh mắt chính mình, nhưng cũng không nói câu gì với Gia Dật, bởi vì, cô thực sự không còn lời nào để nói, quả thật, thân thể này của Dư Châu, có thể đè chết người, vì vậy, cô thừa nhận, có điều, cô cũng không định làm gì anh ta, bởi vì, thật nhàm chán quá mà.
“Em thật đúng là vô tình mà, Tiểu Trư, sao có thể trở nên không đáng yêu như vậy chứ?” Đan Gia Dật một tay chống cằm, vẻ mặt nhàm chán nói: “Em quên đi toàn bộ chúng tôi, nhưng lại nhớ kĩ Kính Nguyệt Sâm, anh cảm thấy mình hơi ghen tị một chút rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook