Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn
-
Quyển 1 - Chương 20: Các người có thể sao
Vì vậy, cô có thể dùng bộ đồng phục bạch sắc nổi bật này chen chúc bên trong là đống thịt thừa, mà các người, có thể sao?
Cười lạnh một tiếng, nữ lưu manh nổi tiếng nhất Thiên Phù tỉnh, nếu ngay cả một điểm nhẫn nại như vậy cũng không có, như mấy mấy chục năm nay cô làm sao chịu đựng nổi.
Xoa nhẹ cánh tay núc ních thịt của mình, quả nhiên rất mềm mại, hiện tại mới cảm thấy béo không phải cái gì cũng xấu.
Đừng nói là, nó muốn tới. Không biết ai nói một tiếng, sau đó là cả một khoảng dài trầm mặc, có điều, trên đời này luôn có một số người không sợ chết.
“Đến đây thì sao, lớn lên xấu như vậy coi như xong…”
Cô ta còn chưa nói xong, chợt nghe thấy một hồi các khớp tay rắc rắc kêu lên.
“Ra ngoài dọa người là lỗi của ta, phải không?” Lời nói cùng nụ cười yếu ớt, lại thêm khuôn mặt cười thịt chen chúc đáng sợ, hai con mắt híp lại thành khe, mặc dù cười, nhưng lại khiến cho người khác có cảm giác nói không nên lời, dường như, bọn họ chọc phải người không nên chọc thì phải.
Mà nữ sinh vừa nói câu kia hiển nhiên bị chặn không dám nói nốt câu, cô ta nghẹn đỏ bừng cả khuôn mặt, là bộ dáng vừa kinh vừa sợ.
“Sao, lại không nói tiếp?” Dư Châu từng bước tới gần, vốn cô còn muốn tiếp tục xem đùa giỡn, có điều, cô cực căm ghét người khác ở ngay trước mặt cô chỉ trỏ, cho nên, thực bất hạnh, cô chính là loại người có thù tất báo.
“À, ta rất béo.” Cô vòng hai tay trước ngực, nhìn từ trên cao xuống nhìn bộ dáng chột dạ lại không ngừng trừng mắt nhìn lại cô của đám nữ sinh.
“Trừng cái gì, còn trừng nữa mắt của các người lại to như cú mèo đấy.” Cô lành lạnh châm chọc, nhìn sang gương mặt đám nữ sinh đã tái xanh, rất tốt, cứ như vậy, tư vị giận mà không dám nói gì rất tốt.
Người bên cạnh ngốc trệ nhìn Dư Châu, dường như từ trước đến nay đều chưa từng gặp qua cô như vậy, trước kia cô quá ngu xuẩn, cho dù bị người khác châm chọc, cũng là về sau mới phát hiện ra, cho nên trước kia bọn họ đều thích kín đáo nói trước mặt cô, ai bảo cô ta là em gái Dư Dịch, lại cùng Tả Tư Viêm, Kính Nguyệt Dạ quan hệ nhiều như vậy, tuy là, mối quan hệ xấu, nhưng vẫn khiến cho bọn họ ghen ghét như vậy.
Bây giờ, cô ta đã trở lại, cho nên, sự châm chọc của bọn cô cũng bắt đầu thôi. Chỉ có điều, bọn họ đang nhìn nhầm Dư Châu trước mặt bọn họ sao, dường như không giống với Dư Châu trước kia nữa.
“Ta béo thì sao, ta béo ảnh hưởng đến chuyện gì của các cô, ta ăn của cô, uống của cô hay chơi tiền của cô. À, đúng rồi,” cô vươn tay sờ soạng ngực của nữ nhân kia.
Thật không ngờ cô có động tác như vậy, nữ sinh kia giật mình thoáng cái nhảy ra rất xa, chăm chú bảo vệ ngực của mình.
“A, chân thực, không phải giả chứ, hay là độn to như vậy hả?” Cô vỗ vỗ tay mình, cảm giác có chút chán ghét, mà lời nói của cô cũng làm cho nữ sinh kia nhanh chóng lòe nước mắt ra.
“Sao cơ, như vậy đã khóc rồi?” Cô tiếp cận cô ta, duỗi tay chọc vào gương mặt đó, cảm thấy được thân thể của cô ta run rẩy kịch liệt.
Cười lạnh một tiếng, nữ lưu manh nổi tiếng nhất Thiên Phù tỉnh, nếu ngay cả một điểm nhẫn nại như vậy cũng không có, như mấy mấy chục năm nay cô làm sao chịu đựng nổi.
Xoa nhẹ cánh tay núc ních thịt của mình, quả nhiên rất mềm mại, hiện tại mới cảm thấy béo không phải cái gì cũng xấu.
Đừng nói là, nó muốn tới. Không biết ai nói một tiếng, sau đó là cả một khoảng dài trầm mặc, có điều, trên đời này luôn có một số người không sợ chết.
“Đến đây thì sao, lớn lên xấu như vậy coi như xong…”
Cô ta còn chưa nói xong, chợt nghe thấy một hồi các khớp tay rắc rắc kêu lên.
“Ra ngoài dọa người là lỗi của ta, phải không?” Lời nói cùng nụ cười yếu ớt, lại thêm khuôn mặt cười thịt chen chúc đáng sợ, hai con mắt híp lại thành khe, mặc dù cười, nhưng lại khiến cho người khác có cảm giác nói không nên lời, dường như, bọn họ chọc phải người không nên chọc thì phải.
Mà nữ sinh vừa nói câu kia hiển nhiên bị chặn không dám nói nốt câu, cô ta nghẹn đỏ bừng cả khuôn mặt, là bộ dáng vừa kinh vừa sợ.
“Sao, lại không nói tiếp?” Dư Châu từng bước tới gần, vốn cô còn muốn tiếp tục xem đùa giỡn, có điều, cô cực căm ghét người khác ở ngay trước mặt cô chỉ trỏ, cho nên, thực bất hạnh, cô chính là loại người có thù tất báo.
“À, ta rất béo.” Cô vòng hai tay trước ngực, nhìn từ trên cao xuống nhìn bộ dáng chột dạ lại không ngừng trừng mắt nhìn lại cô của đám nữ sinh.
“Trừng cái gì, còn trừng nữa mắt của các người lại to như cú mèo đấy.” Cô lành lạnh châm chọc, nhìn sang gương mặt đám nữ sinh đã tái xanh, rất tốt, cứ như vậy, tư vị giận mà không dám nói gì rất tốt.
Người bên cạnh ngốc trệ nhìn Dư Châu, dường như từ trước đến nay đều chưa từng gặp qua cô như vậy, trước kia cô quá ngu xuẩn, cho dù bị người khác châm chọc, cũng là về sau mới phát hiện ra, cho nên trước kia bọn họ đều thích kín đáo nói trước mặt cô, ai bảo cô ta là em gái Dư Dịch, lại cùng Tả Tư Viêm, Kính Nguyệt Dạ quan hệ nhiều như vậy, tuy là, mối quan hệ xấu, nhưng vẫn khiến cho bọn họ ghen ghét như vậy.
Bây giờ, cô ta đã trở lại, cho nên, sự châm chọc của bọn cô cũng bắt đầu thôi. Chỉ có điều, bọn họ đang nhìn nhầm Dư Châu trước mặt bọn họ sao, dường như không giống với Dư Châu trước kia nữa.
“Ta béo thì sao, ta béo ảnh hưởng đến chuyện gì của các cô, ta ăn của cô, uống của cô hay chơi tiền của cô. À, đúng rồi,” cô vươn tay sờ soạng ngực của nữ nhân kia.
Thật không ngờ cô có động tác như vậy, nữ sinh kia giật mình thoáng cái nhảy ra rất xa, chăm chú bảo vệ ngực của mình.
“A, chân thực, không phải giả chứ, hay là độn to như vậy hả?” Cô vỗ vỗ tay mình, cảm giác có chút chán ghét, mà lời nói của cô cũng làm cho nữ sinh kia nhanh chóng lòe nước mắt ra.
“Sao cơ, như vậy đã khóc rồi?” Cô tiếp cận cô ta, duỗi tay chọc vào gương mặt đó, cảm thấy được thân thể của cô ta run rẩy kịch liệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook