Nụ Hôn Thiên Thần (Kissed By An Angel)
-
Chương 16
“Well” Suzanne nói khi cả nhóm bon họ đi thành một hàng ra khỏi rạp chiếu phim. “Trong vài tuần gần đây, tớ nghĩ chúng ta đã coi nhiều phim ngang ngửa với Siskel và Ebert.”
“Tôi không chắc họ đi xem những thứ đó.” Will nhận xét.
“Đó là phim duy nhất trong chừng mực tớ thích.” Eric nói. “Không thể đợi cho đến khi họ chiếu Bloodbath IV”
Gregory liếc nhìn Ivy. Cô quay đi. Ivy là người đã đề nghị xem phim bất cứ khi nào có người nói cô cần ra ngoài đi chơi, điều thường diễn ra gần đây. Nếu để tùy ý cô, cô sẽ ngồi suốt ba lần chiếu. Đôi khi cô lạc mất bản thân vào câu truyện, nhưng cho dù cô không như thế, đó là cách cô có thể hòa đồng mà không cần nói chuyện. Thật không may, phần dễ dàng nhất của buổi tối lúc này đã kết thúc. Ivy nhăn mặt khi họ ra khỏi không gian mát lạnh, tối tăm của rạp chiếu phim và đi vào trời đêm nóng nực, chiếu sáng bằng đèn neon.
“Pizza nhé?” Gregory hỏi.
“Tớ có thể uống một ly.” Suzanne nói.
“Hay đấy, Gregory sẽ mua, vì cậu ta đã không cho tớ dự trữ trong thùng xe.” Eric bảo cô ấy.
“Gregory sẽ mua Pizza.” Gregory nói.
Càng ngày, Ivy nghĩ, Gregory càng trở nên giống một cố vấn doanh trại, chăm sóc quanh một nhóm người kỳ dị, hành động đầy trách nhiệm. Thật ngạc nhiên là Eric đã đề xuất điều đó – nhưng cô biết Gregory, Will, và Eric vẫn có những cuộc chơi đêm riêng của họ với những cô nàng và những chàng trai hoang dại.
Trong những lần đi chơi nhóm này, Ivy đã chơi một trò chơi với bản thân, thử xem cô có thể đi bao lâu mà không nghĩ đến Tristan, hay ít nhất không nhớ anh nhiều đến thế. Cô phân tán sự chú ý ra những thứ xung quanh. Cuộc sống vẫn tiếp diễn đối với họ, cho dù nó không dành cho cô. Đêm đó họ đến quán Celentano’s, một quán pizza được ưa chuộng. Ghế của họ xiêu vẹo và khăn trải bàn là những tấm giấy vuông có thể lấy đi – sáp màu Crayon và bút chì Provided, người vẽ có thể lấy để vẽ lên khăn trải bàn – nhưng những người chủ, Pat và Dennis, là những người hết sức sành ăn. Beth, người yêu bất kỳ thứ gì có chocolate, mê thích món pizza tráng miệng nổi tiếng của họ.
“Đêm nay sẽ là gì nào?” Gregory trêu cô. “Bánh nướng chocolate hạnh nhân và pho mát chăng?”
Beth cười, hai dải màu hồng nổi cao trên gò má cô. Phần nào vẻ xinh xắn của Beth là tính cởi mở, Ivy nghĩ, cách cô ấy cười với bạn mà không che dấu. “Tôi đang kiếm vài thứ khác. Thứ gì đó tốt cho sức khỏe. Tôi sẽ chọn nó! Pho mát mềm của Pháp với quả mơ và chocolate bào!”
Gregory cười lớn và đặt nhẹ tay lên vai Beth, Ivy nhớ lại những lần cô bối rối với những bình luận của Gregory và bị thuyết phục rằng anh ta chỉ chế diễu cô và bạn bè cô. Nhưng bây giờ cô nhận thấy anh ta khá dễ dàng để suy đoán. Giống như cha mình, anh ta dễ cáu gắt và cần sự thông cảm. Trong một lúc, cả Beth và Suzanne đều tán thưởng anh ta, Suzanne đang quan sát anh nhức nhối hơn qua mép quyển thực đơn.
“Tất cả những gì tớ muốn là xúc xích rắc tiêu.” Eric kêu ca, “Chỉ thế thôi.” Hắn đang chạy ngón tay lên xuống và qua lại danh sách các loại bánh pizza, lên xuống và qua lại giống như một con chuột tuyệt vọng không thể tìm ra cách thoát khỏi mê lộ.
Will dường như rút vào trong tâm trí của anh, quyển thực đơn của anh gấp lại và anh bắt đầu vẽ trên tấm giấy trải bàn trước mặt.
“Well, Rembrandt tái sinh,” Pat nói, vượt qua bàn của họ, gật đầu với Will. “Cái này dành cho bữa trưa ba lần trong tuần này.” Bà giải thích với những người khác. “Tôi thích nghĩ đó là nhờ cách nấu nướng của chúng tôi, nhưng tôi biết dó là do vật liệu vẽ miễn phí.” Will trao cho bà một nụ cười, nhưng chỉ bằng ánh mắt, đôi mắt màu nâu sâu thẳm, hơn là với miệng anh. Đôi môi anh chỉ quăn nhẹ lên ở một góc miệng. Anh thật không dễ đoán, Ivy nghĩ.
“O’Leary.” Eric nói khi người chủ quán đã đi qua. “Cậu có khao khát Pat, hoặc gì đó không vậy?”
“Như những người phụ nữ luống tuổi khác,” Gregory trêu chọc. “Một ở UCLA, một đang làm việc ở châu Âu thay vì trường đại học…”
“Anh đang đùa.” Suzanne nói, rõ ràng bị ấn tượng.
Will nhìn lên. “Chúng tôi là bạn bè.” Anh nói, và tiếp tục phác họa. “Và tôi làm việc ở nhà bên cạnh, tại photo lab”
Đó là tin mới đối với Ivy. Không một người bạn nào của Gregory thực sự có một công việc.
“Will đã vẽ bức chân dung đó của Pat,” Gregory kể với các cô gái. Bức chân dung được treo trên tường, một mảnh giấy rẻ tiền được vẽ bằng sáp màu. Nhưng đúng là Pat, với mái tóc suôn, mềm, đôi mắt màu quả phỉ và khuôn miệng rộng – anh đã nắm bắt được vẻ đẹp của bà.
“Anh thật sự giỏi.” Ivy nói.
Ánh mắt Will ngước lên và giữ ánh mắt cô trong một giây, rồi anh tiếp tục vẽ. Dù cố gắng mấy chăng nữa, cô không biết được là anh đang cố tỏ ra lạnh nhạt hay anh chỉ nhút nhát.
“Anh biết không, Will,” Beth nói, “Ivy đang tự hỏi không biết là anh đang cố tỏ ra lạnh nhạt hay chỉ là nhút nhát.”
Will chớp mắt.
“Beth!” Ivy nói. “Điều đó đến từ đâu vậy hả?”
“Ồ, cậu không băn khoăn về điều đó sao? Có lẽ đó là Suzanne chăng? Có lẽ là tớ. Tớ không biết, Ivy, trí óc của tớ là một mớ hỗn độn. Tớ bị chứng đau đầu từ khi rời khỏi nhà cậu. Tớ nghĩ tớ cần caffeine.”
Gregory cười. “Chiếc bánh pizza chocolate đó nên làm nhiệm vụ.”
“Vì tiếng tăm thôi.” Will nói với Beth. “Tôi không thật sự lạnh nhạt đâu.”
“Cho tôi chấm xuống dòng nhé.” Gregory nói.
Ivy dựa lưng vào ghế và nhìn đồng hồ đeo tay. Well, đó là tám phút trong toàn bộ những phút cô nghĩ về người khác. Tám phút trong tổng số phút không hình dung những thứ như là Tristan đang ngồi bên cạnh cô. Có tiến triển.
Pat nhận đơn hàng của họ. Rồi bà thọc sâu vào túi và trao vài mẫu vẽ cho Will. “Tôi đang làm điều này trước mặt bạn bè cậu để cậu không thể rút lui, Will. Tôi đã dành dụm những chiếc khăn trải bàn của cậu – Tôi đang lên kế hoạch để bán chúng ngay khi những bức vẽ của cậu được treo trong bảo tàng Metropolitan. Nhưng nếu cậu không tham gia một vài bức vẽ trong festival, tôi sẽ đăng ký những tấm giấy trải bàn.”
“Cám ơn đã cho tôi lựa chọn, Pat.” Anh nói lạnh nhạt.
“Anh có bức nào khác ngoài những bức đó không?” Suzanne hỏi. “Ivy cần một đấy.”
“Cậu cũng đang dành dụm những tấm giấy trải bàn của tớ à?” Ivy hỏi.
“Nhạc của cậu, cô gái à. Stonehill Festival dành cho tất cả các loại hình nghệ thuật. Họ lập nên một khán đài cho những biểu diễn sống. Điều này sẽ tốt cho cậu.”
Ivy cắn phải lưỡi cô. Cô phát mệt với những gì người ta bảo là tốt cho cô. Mỗi lần có ai nói điều đó, tất cả những gì cô có thể nghĩ được là chỉ có Tristan mới tốt cho cô.
Lần này là hai phút, hai phút không nghĩ đến anh.
Pat mang thêm nhiều mẫu vẽ festival theo cùng với pizza của họ. Những người khác hồi tưởng về lễ hội nghệ thuật mùa hè của quá khứ.
“Tôi thích nhìn những vũ công.” Gregory nói.
“Tôi từng là một vũ công trẻ trước đây.” Beth bảo anh ta.
“Cho đến khi một tai nạn không đúng lúc kết thúc sự nghiệp của cô ấy.” Suzanne nhận xét.
“Tôi lên sáu.” Beth nói, “và điều đó thật hết sức kỳ diệu – di chuyển trong trang phục đính những hạt sequin, cả ngàn ngôi sao lấp lánh bên trên tôi. Thật không may, tôi đã nhảy ra khỏi khán đài.”
Will cười vang. Đó là lần đầu tiên Ivy nghe thấy anh cười như thế.
“Cậu có nhớ khi Richmond chơi đàn accordion không?”
“Ngài Richmond, hiệu trưởng trường chúng ta ư?”
Gregory gật đầu. “Nhạc trưởng di chuyển một chiếc ghế ra khỏi đường của ông ấy.”
“Sau đó ngài Richmond ngồi xuống.” Eric nói.
“Ố, ồ”
Ivy cười với mọi người khác, dù gần như là cô đang diễn kịch. Bất cứ khi nào có điều gì đó làm cô thích thú hay khiến cô cười, giây đầu tiên chúng gây được sự chú ý của cô, giây thứ hai cô nghĩ, mình phải kể với Tristan.
Lần này là bốn phút.
Will đang vẽ một cảnh vui mắt nhỏ trên giấy trải bàn : Beth đang xoay trên đầu ngón chân, chân của ngài Richmond bay lên trời. Anh đặt chúng cùng với nhau giống như tranh truyện khôi hài. Tay anh đưa nhanh, nét vẽ của anh mạnh mẽ và dứt khoát. Trong một lúc, Ivy quan sát anh với sự thích thú. Rồi Suzanne thả ra một tiếng huýt gió. Ivy liếc sang bên cạnh, nhưng gương mặt của Suzanne trở thành một mặt nạ thân thiện. “Một người bạn của anh đến kìa.” Cô ấy nói với Gregory. Mọi người quay nhìn xung quanh. Ivy nuốt xuống khó nhọc. Đó là Twinkie Hammond, cô nàng da ngăm ‘bé nhỏ, rắn chắc’, như Suzanne đã gọi cô ta – cô gái Ivy nói chuyện vào ngày cô nhìn Tristan bơi lần đầu tiên. Và đi cùng cô ta là Gary.
Gary đang nhìn chằm chằm vào Ivy. Rồi anh đánh giá Will, người đang ngồi bên cạnh Ivy, sau đó là Eric và Gregory. Ivy thấy nhói đau. Đâu như thể cô đang hẹn hò; tuy vậy, cô cảm thấy ánh mắt của Gary đang kết tội cô.
“Hi, Ivy.”
“Hi,”
“Đi chơi vui chứ?”
Cô chơi đùa với mảnh chì màu, rồi gật đầu. “Vui.”
“Lâu rồi không gặp em.”
“Em biết,” Cô nói, dù cô có gặp anh – một lần tại khu thương mại, một lần khác trong thị trấn. Cô đã lẩn tránh thật nhanh vào khung cửa gần nhất.
“Lúc này ra ngoài nhiều không?” Anh hỏi.
“Khá nhiều, em đoán vậy.”
Mỗi lần cô thấy anh, cô lại mong gặp Tristan ở gần đâu đó.
Mỗi lần cô phải chịu đựng một lần nữa tất cả nỗi đau đã trải qua.
“Ý định mà em có. Twinkie đã kể với tôi.”
“Cậu có vấn đề với điều đó sao?” Gregory hỏi.
“Tôi đang nói với cô ấy, không phải cậu.” Gary đáp lạnh băng. “Và tôi vừa tự hỏi em định làm thế nào.” Anh chuyển trọng lượng của anh từ chân này sang chân kia. “Hôm trước, cha mẹ của Tristan hỏi về em.”
Ivy cúi thấp đầu.
“Thỉnh thoảng tôi ghé thăm họ.”
“Thật tốt.” Ivy nói, cô đã hứa với bản thân hàng trăm lần là cô sẽ đi thăm họ.
“Họ thật cô đơn.” Gary nói.
“Em cũng nghĩ vậy.” Cô tạo một chữ X’s nhỏ sẫm màu với mảnh màu sáp của cô.
“Họ thích nói chuyện về Tristan.”
Cô gật đầu lặng thinh. Cô sẽ không đến ngôi nhà đó lần nữa, Cô không thể! Cô đặt mẩu sáp xuống.
“Họ vẫn để hình của em trong phòng của cậu ấy.”
Đôi mắt cô ráo hoảnh, nhưng hơi thở của cô rời rạc. Cô cố hít thở đều đặn, để không ai nhận ra.
“Tấm hình của em có một mẩu giấy nhắn tin nhét bên dưới.” Giọng của Gary ngập ngừng với một tiếng cười run rẩy. “Em biết họ là – đã là - loại cha mẹ nào mà. Luôn tôn trọng Tristan và sự riêng tư của cậu ấy. Thậm chí bây giờ họ vẫn không đọc nó, nhưng họ biết đó là chữ viết tay của em và cậu ấy đã lưu giữ nó. Họ đoán đó là một loại tin nhắn yêu thương và nên được giữ lại cùng bức ảnh.”
Cô đã viết gì?
Chẳng có gì đủ đáng giá để lưu giữ. Chỉ là lời nhắn xác nhận thời gian họ sẽ gặp nhau trong bài học bơi kế tiếp. Và anh đã lưu giữ một thứ vớ vẩn như thế.
Ivy tranh đấu giữ lại những giọt nước mắt. Cô không bao giờ nên ra ngoài với những người khác đêm đó. Cô không thể diễn vở kịch của cô đủ lâu như vậy.
“Cậu thật quá đáng!” Đó là giọng của Gregory.
“Không sao đâu mà.” Ivy nói.
“Biến khỏi đây, đồ ngốc, trước khi tôi làm cậu thành như thế!” Gregory ra lệnh.
“Không sao mà!” Cô có ý như thế. Gary không thể kềm nén được cách anh ấy cảm thấy, nhiều hơn bất kỳ điều gì cô có thể.
“Em đã bảo anh, Gary,” Twinkie nói, “Cô ta không phải kiểu người để tang một năm.” Ghế của Gregory ngã ra sau khi anh ta đứng lên, và anh đá nó đi.
Dennis Celentano tóm cổ anh ngay trước khi anh đến được cạnh bàn bên kia. “Có rắc rối gì ở đây thế, các chàng trai?”
Ivy ngồi yên với đầu cúi thấp. Nếu là trước đây cô sẽ cầu nguyện với các thiên thần của cô cho cô sức mạnh, nhưng cô không còn làm như thế nữa. Cô giữ cho bản thân ngồi yên, quấn đôi tay quanh cô. Cô đóng lại tất cả suy nghĩ, tất cả cảm xúc; cô ngăn chặn tất cả những từ ngữ giận dữ đang khuấy đảo quanh cô. Tê liệt, cô ngồi yên trong nỗi câm lặng; giá như cô có thể câm lặng mãi mãi.
Tại sao cô không chết thay anh? Tại sao điều đó lại xảy ra theo cách như vậy? Tristan có mọi thứ cha mẹ anh muốn. Anh có mọi thứ cô muốn. Không ai có thể thay thế vị trí của anh. Lẽ ra cô nên chết, không phải anh!
Căn phòng đột nhiên yên lặng, một sự yên lặng chết chóc quanh cô. Cô có nói điều đó thành lời không? Lúc này Gary đã đi rồi. Cô không nghe được bất kỳ điều gì ngoài tiếng sột soạt của cây viết chì. Bàn tay Will di chuyển nhanh, với những nhát vẽ mạnh mẽ thậm chí còn dứt khoát hơn trước đó.
Ivy quan sát anh với sự mê hoặc câm lặng. Cuối cùng Will kéo tay lên. Cô nhìn chằm chằm vào bức vẽ. Những thiên thần. Những thiên thần. Một thiên thần nhìn giống như Tristan, đôi tay anh ôm quanh cô đầy yêu thương.
Cơn giận ào ạt đổ xuyên qua cô. “Anh dám làm như thế sao.” Cô nói. “Anh dám làm thế sao, Will” Mắt anh gặp mắt cô. Có một vẻ hoang mang và hoảng sợ trong chúng. Nhưng cô không mủi lòng. Cô không cảm thấy gì ngoài cơn giận.
“Ivy, tôi không biết tại sao… Tôi không có ý … Tôi không bao giờ muốn làm thế, Ivy, tôi thề là tôi không bao giờ…”
Cô xé toạc mảnh giấy trên bàn.
Anh nhìn chằm chằm vào đó trong nỗi bàng hoàng. “Anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em” Anh nói thầm lặng. Điều đó quá dễ dàng. Trong một phần nghìn giây, có vẻ thế, Tristan đã trượt vào bên trong Will. Chẳng có sự kháng cự nào trong việc truyền thông điệp : Hình ảnh những thiên thần hình thành nhanh chóng, như thể trí óc họ là một. Anh đã chia sẻ sự sửng sốt của Will khi nhìn vào hình ảnh mà cây bút chì của cậu ấy vẽ; giá như Will có thể biến điều đó thành sự thật cho họ, việc anh an ủi Ivy, như cậu ấy đã vẽ.
“Tôi phải làm gì bây giờ, Lacey?” Tristan hỏi. “Làm sao tôi có thể giúp Ivy khi mà tất cả những gì tôi có thể làm là liên tục khiến cô ấy tổn thương ?”
Nhưng Lacey không ở quanh đấy để cho lời khuyên. Tristan đi lang thang trên những con đường của thị trấn tĩnh lặng sau khi Ivy và bạn bè của cô rời khỏi. Anh cần suy nghĩ. Anh gần như sợ phải thử một lần nữa. Những pho tượng thiên thần, những hình ảnh thiên thần, chỉ việc đề cập đến những thiên thần thôi đã kích động Ivy không gì khác ngoại trừ tổn thương và giận dữ - Nhưng bây giờ, anh là như thế, thiên thần của cô.
Sức mạnh mới của anh là vô dụng, hoàn toàn vô dụng. Và vẫn còn đó câu hỏi về sứ mệnh của anh, thứ anh hoàn toàn không biết. Thật khó để nghĩ về điều đó khi tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là liên lạc với Ivy.
“Tôi biết làm gì bây giờ, Lacey?” Anh hỏi lần nữa.
Anh tự hỏi, không biết liệu Lacey có cường điệu quá mức khi chị nói sứ mệnh của anh có thể là việc cứu người nào đó thoát khỏi tai họa. Nhưng điều gì xảy ra nếu chị nói đúng? Và sẽ ra sao nếu như anh quá đeo đuổi nỗi đau của anh và Ivy đến nỗi anh lơ là một người khác ?
Lacey đã nói, anh phải ở gần người mà anh biết, đó là lý do, ngay khi anh thức tỉnh khỏi bóng đêm, anh đã tìm Gary và đi theo cậu ấy đến quán Celentano đêm đó. Chị ấy cũng nói với anh rằng manh mối về sứ mệnh của anh có thể nằm trong quá khứ. Vài vấn đề anh chứng kiến nhưng đã không nhận ra. Anh cần tìm ra cách du hành ngược thời gian.
Anh hình dung thời gian giống như là một mạng lưới xoáy tròn nắm giữ những suy nghĩ, những cảm giác, và những hành động cùng với nhau; mạng lưới đã chiếm giữ anh khi anh đột ngột lìa đời. Dường như điểm vào dễ dàng nhất chính là điểm thoát của anh. Nó sẽ giúp đi đến chỗ của chính nó chăng?
Anh nhanh chóng tiến vào con đường tăm tối đầy gió. Lúc này trời đã rất khuya và không có chiếc xe nào trên đường. Một cảm giác kỳ lạ, cảm nhận rằng, vào bất kỳ khoảnh khắc nào, một con nai có thể nhảy ra trước mặt anh, khiến anh chậm lại, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc.
Thật lạ lùng về cách anh dễ dàng tìm ra vị trí, và cách anh chắc chắn đó đúng là vị trí, với mỗi chỗ rẽ và khúc quanh trên đoạn đường nhìn có vẻ tương tự. Ánh trăng, dù tròn đầy, chỉ vừa vặn chiếu xuyên qua đám lá rậm rạp. Không có ánh sáng như bạc rải tung ở đó, chỉ là sự lóe sáng của không khí, một kiểu mù sương xám xịt ma quái. Tuy vậy, anh tìm thấy những đóa hồng.
Không phải là những đóa hồng anh đã tặng cô, nhưng giống như chúng. Chúng nằm bên vệ đường, hoàn toàn héo rũ. Khi anh nhặt chúng lên, những cánh hoa rơi rụng nhưng đốm than tàn; chỉ còn lại giải ru băng bằng satin màu tím.
Tristan nhìn xuống con đường như thể anh có thể nhìn ngược vào thời gian. Anh cố nhớ lại giây phút cuối cùng còn sống. Ánh sáng. Một ánh sáng và giọng nói khác thường, hoặc là thông điệp – anh không chắc liệu đó có thật sự là một giọng nói và không thể nhớ ra được bất kỳ ngôn từ nào. Nhưng điều đó đến sau sự bùng nổ của ánh sáng. Anh hồi tưởng đến ánh sáng một lần nữa và tập trung tâm trí của anh vào đó.
Một ánh sáng rõ ràng – phải, trước đường hầm, trước khi ánh sáng lóa mắt vào lúc kết thúc, có một ánh sáng rõ ràng, ánh sáng trong đôi mắt của con nai.
Tristan run rẩy. Anh tự trấn tĩnh. Rồi toàn thân anh cảm thấy sự va chạm. Anh cảm thấy như thể anh đang đổ sụp từ bên trong. Anh có cảm giác bị giật lùi. Chiếc xe lao ngược về phía sau, giống như một chuyến xe trò chơi trong công viên bất thình lình bị đảo chiều. Anh bị cuốn vào một cuốn băng chạy ngược, với nhạc nền là sự chuyển động vớ vẩn và điên rồ. Anh cố ngừng điều đó lại, ước ao rằng chúng ngừng lại, mọi mảnh năng lượng của anh cong xuống trong việc làm ngừng lại cuộc chạy đua nghịch đảo với thời gian.
Rồi anh và Ivy ngồi bên cạnh nhau, hoàn toàn bất động, như thể bị đông cứng trong một khung ảnh. Họ ở trong xe hơi và bây giờ đang tiến về phía trước thật chậm.
“Nhìn dòng sông lần cuối đi.” Anh nói, khi con đường lượn thành một khúc quanh gắt xa khỏi đó. Mặt trời tháng Sáu, đang chìm xuống sau rặng đồi phía Tây của vùng đông quê Connecticut, chiếu sáng trên đỉnh những ngọn cây, trải trên đó những ánh vàng rực rỡ. Con đường đầy gió trượt xuống dưới, đi vào một đường hầm của những cây thích, cây dương, và những cây sồi già. Ivy cảm thấy như thể cô đang lướt đi bên dưới những con sóng cùng Tristan, mặt trời đang lặn chiếu lấp lánh phía trên, cả hai người bọn họ di chuyển cùng nhau xuyên qua một khe hở thăm thẳm của màu xanh lơ, màu tím và màu xanh lục sẫm. Tristan bật đèn xe.
“Anh không thật sự phải vội đâu.” Ivy nói. “Em không còn thấy đói nữa.”
“Anh đã phá hủy sự ngon miệng của em sao ?”
Cô lắc đầu. “Em đoán em đã được lấp đầy bằng hạnh phúc,” Cô nói dịu dàng.
Chiếc xe trườn nhanh vào một khúc quanh gấp.
“Em đã nói, chúng ta không vội mà.”
“Thật lạ quá!” Tristan lẩm bẩm. “Anh tự hỏi điều gì…” Anh liếc xuống dưới chân. “Cái này không có cảm giác…”
“Chậm lại, được không? Có quan trọng gì đâu nếu chúng ta trễ một chút… Ôi!” Cô chỉ thẳng phía trước mặt.
“Tristan!”
Thứ gì đó nhảy qua những bụi rậm và đi vào lòng đường. Anh cũng nhìn thấy nó, một chuyển động đu đưa trong bóng tối sâu thẳm. Rồi con nai ngừng lại. Nó quay đầu, đôi mắt của nó bị hút vào ánh đèn đang chiếu sáng của chiếc xe.
“Tristan!”
Họ đang lao thẳng đến đôi mắt sáng ngời đó.
“Tristan, anh không thấy nó sao?”
Vẫn lao tới.
“Ivy, có gì đó…”
“Một con nai!”
Anh đạp thắng liên tục, chiếc pedal nhấn sát sàn xe, nhưng chiếc xe không chậm lại. Đôi mắt của con thú lóe sáng. Rồi ánh đèn đến từ phía sau nó, một sự bùng cháy của đèn trước xe hơi – một chiếc xe đến từ hướng đối diện. Cây cối bao quanh họ. Không có chỗ để lách qua trái hay qua phải, và chiếc pedal thắng nằm phẳng sát sàn xe.
“Ngừng lại!” Cô la to.
“Anh…”
“Ngừng lại đi. Sao anh không ngừng lại?” Cô nài xin. “Tristan, ngừng lại!”
Anh ao ước chiếc xe ngừng lại, anh ao ước bản thân anh được trở về hiện tại, nhưng anh đã mất kiểm soát, không gì có thể cản anh khỏi việc lao nhanh vào lòng phễu của bóng tối. Chúng nuốt chửng anh.
Khi anh mở mắt, Lacey đang nhìn săm soi xuống anh.
“Chuyến xe kinh hoàng à ?”
Tristan nhìn quanh, anh vẫn ở trên con đường rợp bóng cây, nhưng bây giờ đã là sớm mai, ánh nắng vàng le lói như những sợi tơ nhện trên những nhánh cây. Anh cố nhớ điều gì đã xảy ra.
“Cậu đã gọi tôi, cách đây nhiều giờ rồi, hỏi tôi nên làm gì kế tiếp.” Cô nhắc anh. “Rõ ràng là cậu đã không thể đợi để tìm hiểu.”
“Tôi đã trở về quá khứ.” Anh nói, và rồi trong sự vội vàng anh nhớ lại. “Lacey, đó không chỉ là con nai đâu. Nếu không phải là con nai, nó sẽ là một bức tường, hoặc cây cối, hoặc dòng sông hay chiếc cầu. Nó cũng có thể là một chiếc xe khác.”
“Chậm lại nào, Tristan! Cậu đang nói gì vậy?”
“Không có áp lực nào hết, không có chút dầu thắng nào. Nó đi thẳng xuống sàn xe.”
“Cái gì đi thẳng xuống sàn xe?” Lacey hỏi.
“Chiếc pedal. Thắng xe. Nó sẽ không bị hỏng hóc giống như thế.” Anh túm chặt lấy Lacey. “Điều gì xảy ra nếu… Sẽ ra sao nếu đó không phải là một tai nạn? Sẽ ra sao nếu đó chỉ có vẻ giống như một tai nạn?”
“Và cậu chỉ trông như có vẻ chết thôi.” Cô đáp. “Đang bỡn cợt tôi đấy à.”
“Nghe tôi này, Lacey. Chiếc thắng đó ở trong tình trạng hoàn hảo. Ai đó hẳn đã làm hỏng nó. Ai đó đã cắt dây thắng! Chị phải giúp tôi!”
“Nhưng tôi thậm chí còn chẳng biết bơm xăng.” Cô nói.
“Chị phải giúp tôi liên lạc với Ivy!” Tristan bắt đầu đi xuống con đường.
“Tôi thà làm việc với những cái thắng xe còn tốt hơn.” Lacey gọi theo anh. “Chậm lại nào, Tristan, trước khi cậu đánh văng một con nai khác.”
Nhưng không gì có thể cản được anh. “Ivy phải tin lần nữa,” Tristan nói. “Chúng ta phải liên lạc được với cô ấy. Cô ấy phải biết rằng đó không phải là một tai nạn. Có ai đó muốn tôi – hoặc Ivy – phải chết!”
DONE BOOK 1
Đón đọc quyển 2 “ THE POWER OF LOVE ” .
Thanks and See you soon!
Sẻ
11/2011
* * *
[[1]] Burger King : Hệ thống nhà hàng thức ăn nhanh chuyên về hamburger của Mỹ kinh doanh theo kiểu nhượng quyền thương mại. Hiện có trên 12.200 cửa hàng trên 73 quốc gia.
[[2]] Chlorine : Thuốc sát trùng thường được pha trong nước của hồ bơi.
[[3]] Harlequin: Một nhà xuất bản chuyên về các tiểu thuyết diễm tình kết thúc có hậu
[[4] ] Norwalk : là một thành phố tại quận Fairfield, tiểu bang Connecticut, Hoa Kỳ. Thành phố nằm trong Vùng đô thị New York. Dân số theo điều tra năm 2005 của Cục điều tra dân số Hoa Kỳ là 84.437 người, dân số theo điều tra năm 2010 là 85.603 người, là lần phố lớn thứ 6 bang Connecticut và lớn thứ 3 quận Fairfield. Tên "Norwalk" đến từ từ Algonquian "noyank" có nghĩa là "điểm đất", hoặc tên Mỹ bản địa, "Naramauke" (cũng đánh vần "Norwauke", "Norowake", hoặc "Norwaake"), một người Mỹ bản địa trưởng. Nghề nuôi sò từ lâu đã quan trọng Norwalk, đã từng có biệt danh là "Thị xã sò." Mỗi tháng chín, Norwalk tổ chức Liên hoan sò. (Nguồn Wikipedia.)
[[5] ] Scarlet O’Hara : Nhân vật nữ chính trong tác phẩm bất hủ Cuốn Theo Chiều Gió của tác giả Magaret Mitchell và bộ phim điện ảnh lẫy lừng cùng tên.
[[6] ] Dippity Doo : Một thương hiệu gel bôi tóc
[[7] ] Doo-be-doo : Chàng hậu đậu.
[[8] ] Tres : rất – tiếng Pháp
[[9] ] Don Mattingly : Hay Donald Athur Mattingly, Đội trưởng đội bóng chày New York Yankees, với biệt danh ‘Hitman’ và ‘Baseball Donnie’, được ghi danh trên American League All-Star 6 lần, chín giải găng tay vàng, ba giải Slugger bạc, năm 1985 ông được vinh danh với giải American League Most Valuable Player. Sau sự nghiệp cầu thủ 14 năm, ông trở thành huấn luyện viên của đội NY Yankees và LA Dodgers.
[[10] ] Nintendo : nhân vật trong videogame cùng tên.
[[11] ] Power Ranger : những nhân vật siêu nhân trong loạt phim năm siêu nhân Mighty Morphin Power Rangers với năm màu : Đỏ (Kiếm) – Đen (Rìu) – Xanh (Giáo) – Vàng (Dao) – Hồng (Cung)
[[12]] Ella Jane Pitzgerald (1917-1996) : nữ ca sĩ nhạc Jazz người Mỹ, từng được 13 giải Grammy, và từng được tổng thống Robert Reagan tặng Huân chương nghệ thuật quốc gia và George H.W. Bush tặng huân chương Tự Do.
[[13]] Stop side : Cái vụ stop side này ở VN không có. Sẻ giải thích một chút nhé : Ở Mỹ, những giao lộ nhỏ, ít xe qua lại, 4 góc đường có gắn bảng này và không có gắn đèn giao thông. Các xe đến đây đều phải dừng hẳn lại, rồi xe nào dừng trước được đi trước, tự nhường nhau theo luật, vi phạm sẽ bị phạt và dễ gây tai nạn. Cái này cũng có trong bài thi lái xe.
“Tôi không chắc họ đi xem những thứ đó.” Will nhận xét.
“Đó là phim duy nhất trong chừng mực tớ thích.” Eric nói. “Không thể đợi cho đến khi họ chiếu Bloodbath IV”
Gregory liếc nhìn Ivy. Cô quay đi. Ivy là người đã đề nghị xem phim bất cứ khi nào có người nói cô cần ra ngoài đi chơi, điều thường diễn ra gần đây. Nếu để tùy ý cô, cô sẽ ngồi suốt ba lần chiếu. Đôi khi cô lạc mất bản thân vào câu truyện, nhưng cho dù cô không như thế, đó là cách cô có thể hòa đồng mà không cần nói chuyện. Thật không may, phần dễ dàng nhất của buổi tối lúc này đã kết thúc. Ivy nhăn mặt khi họ ra khỏi không gian mát lạnh, tối tăm của rạp chiếu phim và đi vào trời đêm nóng nực, chiếu sáng bằng đèn neon.
“Pizza nhé?” Gregory hỏi.
“Tớ có thể uống một ly.” Suzanne nói.
“Hay đấy, Gregory sẽ mua, vì cậu ta đã không cho tớ dự trữ trong thùng xe.” Eric bảo cô ấy.
“Gregory sẽ mua Pizza.” Gregory nói.
Càng ngày, Ivy nghĩ, Gregory càng trở nên giống một cố vấn doanh trại, chăm sóc quanh một nhóm người kỳ dị, hành động đầy trách nhiệm. Thật ngạc nhiên là Eric đã đề xuất điều đó – nhưng cô biết Gregory, Will, và Eric vẫn có những cuộc chơi đêm riêng của họ với những cô nàng và những chàng trai hoang dại.
Trong những lần đi chơi nhóm này, Ivy đã chơi một trò chơi với bản thân, thử xem cô có thể đi bao lâu mà không nghĩ đến Tristan, hay ít nhất không nhớ anh nhiều đến thế. Cô phân tán sự chú ý ra những thứ xung quanh. Cuộc sống vẫn tiếp diễn đối với họ, cho dù nó không dành cho cô. Đêm đó họ đến quán Celentano’s, một quán pizza được ưa chuộng. Ghế của họ xiêu vẹo và khăn trải bàn là những tấm giấy vuông có thể lấy đi – sáp màu Crayon và bút chì Provided, người vẽ có thể lấy để vẽ lên khăn trải bàn – nhưng những người chủ, Pat và Dennis, là những người hết sức sành ăn. Beth, người yêu bất kỳ thứ gì có chocolate, mê thích món pizza tráng miệng nổi tiếng của họ.
“Đêm nay sẽ là gì nào?” Gregory trêu cô. “Bánh nướng chocolate hạnh nhân và pho mát chăng?”
Beth cười, hai dải màu hồng nổi cao trên gò má cô. Phần nào vẻ xinh xắn của Beth là tính cởi mở, Ivy nghĩ, cách cô ấy cười với bạn mà không che dấu. “Tôi đang kiếm vài thứ khác. Thứ gì đó tốt cho sức khỏe. Tôi sẽ chọn nó! Pho mát mềm của Pháp với quả mơ và chocolate bào!”
Gregory cười lớn và đặt nhẹ tay lên vai Beth, Ivy nhớ lại những lần cô bối rối với những bình luận của Gregory và bị thuyết phục rằng anh ta chỉ chế diễu cô và bạn bè cô. Nhưng bây giờ cô nhận thấy anh ta khá dễ dàng để suy đoán. Giống như cha mình, anh ta dễ cáu gắt và cần sự thông cảm. Trong một lúc, cả Beth và Suzanne đều tán thưởng anh ta, Suzanne đang quan sát anh nhức nhối hơn qua mép quyển thực đơn.
“Tất cả những gì tớ muốn là xúc xích rắc tiêu.” Eric kêu ca, “Chỉ thế thôi.” Hắn đang chạy ngón tay lên xuống và qua lại danh sách các loại bánh pizza, lên xuống và qua lại giống như một con chuột tuyệt vọng không thể tìm ra cách thoát khỏi mê lộ.
Will dường như rút vào trong tâm trí của anh, quyển thực đơn của anh gấp lại và anh bắt đầu vẽ trên tấm giấy trải bàn trước mặt.
“Well, Rembrandt tái sinh,” Pat nói, vượt qua bàn của họ, gật đầu với Will. “Cái này dành cho bữa trưa ba lần trong tuần này.” Bà giải thích với những người khác. “Tôi thích nghĩ đó là nhờ cách nấu nướng của chúng tôi, nhưng tôi biết dó là do vật liệu vẽ miễn phí.” Will trao cho bà một nụ cười, nhưng chỉ bằng ánh mắt, đôi mắt màu nâu sâu thẳm, hơn là với miệng anh. Đôi môi anh chỉ quăn nhẹ lên ở một góc miệng. Anh thật không dễ đoán, Ivy nghĩ.
“O’Leary.” Eric nói khi người chủ quán đã đi qua. “Cậu có khao khát Pat, hoặc gì đó không vậy?”
“Như những người phụ nữ luống tuổi khác,” Gregory trêu chọc. “Một ở UCLA, một đang làm việc ở châu Âu thay vì trường đại học…”
“Anh đang đùa.” Suzanne nói, rõ ràng bị ấn tượng.
Will nhìn lên. “Chúng tôi là bạn bè.” Anh nói, và tiếp tục phác họa. “Và tôi làm việc ở nhà bên cạnh, tại photo lab”
Đó là tin mới đối với Ivy. Không một người bạn nào của Gregory thực sự có một công việc.
“Will đã vẽ bức chân dung đó của Pat,” Gregory kể với các cô gái. Bức chân dung được treo trên tường, một mảnh giấy rẻ tiền được vẽ bằng sáp màu. Nhưng đúng là Pat, với mái tóc suôn, mềm, đôi mắt màu quả phỉ và khuôn miệng rộng – anh đã nắm bắt được vẻ đẹp của bà.
“Anh thật sự giỏi.” Ivy nói.
Ánh mắt Will ngước lên và giữ ánh mắt cô trong một giây, rồi anh tiếp tục vẽ. Dù cố gắng mấy chăng nữa, cô không biết được là anh đang cố tỏ ra lạnh nhạt hay anh chỉ nhút nhát.
“Anh biết không, Will,” Beth nói, “Ivy đang tự hỏi không biết là anh đang cố tỏ ra lạnh nhạt hay chỉ là nhút nhát.”
Will chớp mắt.
“Beth!” Ivy nói. “Điều đó đến từ đâu vậy hả?”
“Ồ, cậu không băn khoăn về điều đó sao? Có lẽ đó là Suzanne chăng? Có lẽ là tớ. Tớ không biết, Ivy, trí óc của tớ là một mớ hỗn độn. Tớ bị chứng đau đầu từ khi rời khỏi nhà cậu. Tớ nghĩ tớ cần caffeine.”
Gregory cười. “Chiếc bánh pizza chocolate đó nên làm nhiệm vụ.”
“Vì tiếng tăm thôi.” Will nói với Beth. “Tôi không thật sự lạnh nhạt đâu.”
“Cho tôi chấm xuống dòng nhé.” Gregory nói.
Ivy dựa lưng vào ghế và nhìn đồng hồ đeo tay. Well, đó là tám phút trong toàn bộ những phút cô nghĩ về người khác. Tám phút trong tổng số phút không hình dung những thứ như là Tristan đang ngồi bên cạnh cô. Có tiến triển.
Pat nhận đơn hàng của họ. Rồi bà thọc sâu vào túi và trao vài mẫu vẽ cho Will. “Tôi đang làm điều này trước mặt bạn bè cậu để cậu không thể rút lui, Will. Tôi đã dành dụm những chiếc khăn trải bàn của cậu – Tôi đang lên kế hoạch để bán chúng ngay khi những bức vẽ của cậu được treo trong bảo tàng Metropolitan. Nhưng nếu cậu không tham gia một vài bức vẽ trong festival, tôi sẽ đăng ký những tấm giấy trải bàn.”
“Cám ơn đã cho tôi lựa chọn, Pat.” Anh nói lạnh nhạt.
“Anh có bức nào khác ngoài những bức đó không?” Suzanne hỏi. “Ivy cần một đấy.”
“Cậu cũng đang dành dụm những tấm giấy trải bàn của tớ à?” Ivy hỏi.
“Nhạc của cậu, cô gái à. Stonehill Festival dành cho tất cả các loại hình nghệ thuật. Họ lập nên một khán đài cho những biểu diễn sống. Điều này sẽ tốt cho cậu.”
Ivy cắn phải lưỡi cô. Cô phát mệt với những gì người ta bảo là tốt cho cô. Mỗi lần có ai nói điều đó, tất cả những gì cô có thể nghĩ được là chỉ có Tristan mới tốt cho cô.
Lần này là hai phút, hai phút không nghĩ đến anh.
Pat mang thêm nhiều mẫu vẽ festival theo cùng với pizza của họ. Những người khác hồi tưởng về lễ hội nghệ thuật mùa hè của quá khứ.
“Tôi thích nhìn những vũ công.” Gregory nói.
“Tôi từng là một vũ công trẻ trước đây.” Beth bảo anh ta.
“Cho đến khi một tai nạn không đúng lúc kết thúc sự nghiệp của cô ấy.” Suzanne nhận xét.
“Tôi lên sáu.” Beth nói, “và điều đó thật hết sức kỳ diệu – di chuyển trong trang phục đính những hạt sequin, cả ngàn ngôi sao lấp lánh bên trên tôi. Thật không may, tôi đã nhảy ra khỏi khán đài.”
Will cười vang. Đó là lần đầu tiên Ivy nghe thấy anh cười như thế.
“Cậu có nhớ khi Richmond chơi đàn accordion không?”
“Ngài Richmond, hiệu trưởng trường chúng ta ư?”
Gregory gật đầu. “Nhạc trưởng di chuyển một chiếc ghế ra khỏi đường của ông ấy.”
“Sau đó ngài Richmond ngồi xuống.” Eric nói.
“Ố, ồ”
Ivy cười với mọi người khác, dù gần như là cô đang diễn kịch. Bất cứ khi nào có điều gì đó làm cô thích thú hay khiến cô cười, giây đầu tiên chúng gây được sự chú ý của cô, giây thứ hai cô nghĩ, mình phải kể với Tristan.
Lần này là bốn phút.
Will đang vẽ một cảnh vui mắt nhỏ trên giấy trải bàn : Beth đang xoay trên đầu ngón chân, chân của ngài Richmond bay lên trời. Anh đặt chúng cùng với nhau giống như tranh truyện khôi hài. Tay anh đưa nhanh, nét vẽ của anh mạnh mẽ và dứt khoát. Trong một lúc, Ivy quan sát anh với sự thích thú. Rồi Suzanne thả ra một tiếng huýt gió. Ivy liếc sang bên cạnh, nhưng gương mặt của Suzanne trở thành một mặt nạ thân thiện. “Một người bạn của anh đến kìa.” Cô ấy nói với Gregory. Mọi người quay nhìn xung quanh. Ivy nuốt xuống khó nhọc. Đó là Twinkie Hammond, cô nàng da ngăm ‘bé nhỏ, rắn chắc’, như Suzanne đã gọi cô ta – cô gái Ivy nói chuyện vào ngày cô nhìn Tristan bơi lần đầu tiên. Và đi cùng cô ta là Gary.
Gary đang nhìn chằm chằm vào Ivy. Rồi anh đánh giá Will, người đang ngồi bên cạnh Ivy, sau đó là Eric và Gregory. Ivy thấy nhói đau. Đâu như thể cô đang hẹn hò; tuy vậy, cô cảm thấy ánh mắt của Gary đang kết tội cô.
“Hi, Ivy.”
“Hi,”
“Đi chơi vui chứ?”
Cô chơi đùa với mảnh chì màu, rồi gật đầu. “Vui.”
“Lâu rồi không gặp em.”
“Em biết,” Cô nói, dù cô có gặp anh – một lần tại khu thương mại, một lần khác trong thị trấn. Cô đã lẩn tránh thật nhanh vào khung cửa gần nhất.
“Lúc này ra ngoài nhiều không?” Anh hỏi.
“Khá nhiều, em đoán vậy.”
Mỗi lần cô thấy anh, cô lại mong gặp Tristan ở gần đâu đó.
Mỗi lần cô phải chịu đựng một lần nữa tất cả nỗi đau đã trải qua.
“Ý định mà em có. Twinkie đã kể với tôi.”
“Cậu có vấn đề với điều đó sao?” Gregory hỏi.
“Tôi đang nói với cô ấy, không phải cậu.” Gary đáp lạnh băng. “Và tôi vừa tự hỏi em định làm thế nào.” Anh chuyển trọng lượng của anh từ chân này sang chân kia. “Hôm trước, cha mẹ của Tristan hỏi về em.”
Ivy cúi thấp đầu.
“Thỉnh thoảng tôi ghé thăm họ.”
“Thật tốt.” Ivy nói, cô đã hứa với bản thân hàng trăm lần là cô sẽ đi thăm họ.
“Họ thật cô đơn.” Gary nói.
“Em cũng nghĩ vậy.” Cô tạo một chữ X’s nhỏ sẫm màu với mảnh màu sáp của cô.
“Họ thích nói chuyện về Tristan.”
Cô gật đầu lặng thinh. Cô sẽ không đến ngôi nhà đó lần nữa, Cô không thể! Cô đặt mẩu sáp xuống.
“Họ vẫn để hình của em trong phòng của cậu ấy.”
Đôi mắt cô ráo hoảnh, nhưng hơi thở của cô rời rạc. Cô cố hít thở đều đặn, để không ai nhận ra.
“Tấm hình của em có một mẩu giấy nhắn tin nhét bên dưới.” Giọng của Gary ngập ngừng với một tiếng cười run rẩy. “Em biết họ là – đã là - loại cha mẹ nào mà. Luôn tôn trọng Tristan và sự riêng tư của cậu ấy. Thậm chí bây giờ họ vẫn không đọc nó, nhưng họ biết đó là chữ viết tay của em và cậu ấy đã lưu giữ nó. Họ đoán đó là một loại tin nhắn yêu thương và nên được giữ lại cùng bức ảnh.”
Cô đã viết gì?
Chẳng có gì đủ đáng giá để lưu giữ. Chỉ là lời nhắn xác nhận thời gian họ sẽ gặp nhau trong bài học bơi kế tiếp. Và anh đã lưu giữ một thứ vớ vẩn như thế.
Ivy tranh đấu giữ lại những giọt nước mắt. Cô không bao giờ nên ra ngoài với những người khác đêm đó. Cô không thể diễn vở kịch của cô đủ lâu như vậy.
“Cậu thật quá đáng!” Đó là giọng của Gregory.
“Không sao đâu mà.” Ivy nói.
“Biến khỏi đây, đồ ngốc, trước khi tôi làm cậu thành như thế!” Gregory ra lệnh.
“Không sao mà!” Cô có ý như thế. Gary không thể kềm nén được cách anh ấy cảm thấy, nhiều hơn bất kỳ điều gì cô có thể.
“Em đã bảo anh, Gary,” Twinkie nói, “Cô ta không phải kiểu người để tang một năm.” Ghế của Gregory ngã ra sau khi anh ta đứng lên, và anh đá nó đi.
Dennis Celentano tóm cổ anh ngay trước khi anh đến được cạnh bàn bên kia. “Có rắc rối gì ở đây thế, các chàng trai?”
Ivy ngồi yên với đầu cúi thấp. Nếu là trước đây cô sẽ cầu nguyện với các thiên thần của cô cho cô sức mạnh, nhưng cô không còn làm như thế nữa. Cô giữ cho bản thân ngồi yên, quấn đôi tay quanh cô. Cô đóng lại tất cả suy nghĩ, tất cả cảm xúc; cô ngăn chặn tất cả những từ ngữ giận dữ đang khuấy đảo quanh cô. Tê liệt, cô ngồi yên trong nỗi câm lặng; giá như cô có thể câm lặng mãi mãi.
Tại sao cô không chết thay anh? Tại sao điều đó lại xảy ra theo cách như vậy? Tristan có mọi thứ cha mẹ anh muốn. Anh có mọi thứ cô muốn. Không ai có thể thay thế vị trí của anh. Lẽ ra cô nên chết, không phải anh!
Căn phòng đột nhiên yên lặng, một sự yên lặng chết chóc quanh cô. Cô có nói điều đó thành lời không? Lúc này Gary đã đi rồi. Cô không nghe được bất kỳ điều gì ngoài tiếng sột soạt của cây viết chì. Bàn tay Will di chuyển nhanh, với những nhát vẽ mạnh mẽ thậm chí còn dứt khoát hơn trước đó.
Ivy quan sát anh với sự mê hoặc câm lặng. Cuối cùng Will kéo tay lên. Cô nhìn chằm chằm vào bức vẽ. Những thiên thần. Những thiên thần. Một thiên thần nhìn giống như Tristan, đôi tay anh ôm quanh cô đầy yêu thương.
Cơn giận ào ạt đổ xuyên qua cô. “Anh dám làm như thế sao.” Cô nói. “Anh dám làm thế sao, Will” Mắt anh gặp mắt cô. Có một vẻ hoang mang và hoảng sợ trong chúng. Nhưng cô không mủi lòng. Cô không cảm thấy gì ngoài cơn giận.
“Ivy, tôi không biết tại sao… Tôi không có ý … Tôi không bao giờ muốn làm thế, Ivy, tôi thề là tôi không bao giờ…”
Cô xé toạc mảnh giấy trên bàn.
Anh nhìn chằm chằm vào đó trong nỗi bàng hoàng. “Anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em” Anh nói thầm lặng. Điều đó quá dễ dàng. Trong một phần nghìn giây, có vẻ thế, Tristan đã trượt vào bên trong Will. Chẳng có sự kháng cự nào trong việc truyền thông điệp : Hình ảnh những thiên thần hình thành nhanh chóng, như thể trí óc họ là một. Anh đã chia sẻ sự sửng sốt của Will khi nhìn vào hình ảnh mà cây bút chì của cậu ấy vẽ; giá như Will có thể biến điều đó thành sự thật cho họ, việc anh an ủi Ivy, như cậu ấy đã vẽ.
“Tôi phải làm gì bây giờ, Lacey?” Tristan hỏi. “Làm sao tôi có thể giúp Ivy khi mà tất cả những gì tôi có thể làm là liên tục khiến cô ấy tổn thương ?”
Nhưng Lacey không ở quanh đấy để cho lời khuyên. Tristan đi lang thang trên những con đường của thị trấn tĩnh lặng sau khi Ivy và bạn bè của cô rời khỏi. Anh cần suy nghĩ. Anh gần như sợ phải thử một lần nữa. Những pho tượng thiên thần, những hình ảnh thiên thần, chỉ việc đề cập đến những thiên thần thôi đã kích động Ivy không gì khác ngoại trừ tổn thương và giận dữ - Nhưng bây giờ, anh là như thế, thiên thần của cô.
Sức mạnh mới của anh là vô dụng, hoàn toàn vô dụng. Và vẫn còn đó câu hỏi về sứ mệnh của anh, thứ anh hoàn toàn không biết. Thật khó để nghĩ về điều đó khi tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là liên lạc với Ivy.
“Tôi biết làm gì bây giờ, Lacey?” Anh hỏi lần nữa.
Anh tự hỏi, không biết liệu Lacey có cường điệu quá mức khi chị nói sứ mệnh của anh có thể là việc cứu người nào đó thoát khỏi tai họa. Nhưng điều gì xảy ra nếu chị nói đúng? Và sẽ ra sao nếu như anh quá đeo đuổi nỗi đau của anh và Ivy đến nỗi anh lơ là một người khác ?
Lacey đã nói, anh phải ở gần người mà anh biết, đó là lý do, ngay khi anh thức tỉnh khỏi bóng đêm, anh đã tìm Gary và đi theo cậu ấy đến quán Celentano đêm đó. Chị ấy cũng nói với anh rằng manh mối về sứ mệnh của anh có thể nằm trong quá khứ. Vài vấn đề anh chứng kiến nhưng đã không nhận ra. Anh cần tìm ra cách du hành ngược thời gian.
Anh hình dung thời gian giống như là một mạng lưới xoáy tròn nắm giữ những suy nghĩ, những cảm giác, và những hành động cùng với nhau; mạng lưới đã chiếm giữ anh khi anh đột ngột lìa đời. Dường như điểm vào dễ dàng nhất chính là điểm thoát của anh. Nó sẽ giúp đi đến chỗ của chính nó chăng?
Anh nhanh chóng tiến vào con đường tăm tối đầy gió. Lúc này trời đã rất khuya và không có chiếc xe nào trên đường. Một cảm giác kỳ lạ, cảm nhận rằng, vào bất kỳ khoảnh khắc nào, một con nai có thể nhảy ra trước mặt anh, khiến anh chậm lại, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc.
Thật lạ lùng về cách anh dễ dàng tìm ra vị trí, và cách anh chắc chắn đó đúng là vị trí, với mỗi chỗ rẽ và khúc quanh trên đoạn đường nhìn có vẻ tương tự. Ánh trăng, dù tròn đầy, chỉ vừa vặn chiếu xuyên qua đám lá rậm rạp. Không có ánh sáng như bạc rải tung ở đó, chỉ là sự lóe sáng của không khí, một kiểu mù sương xám xịt ma quái. Tuy vậy, anh tìm thấy những đóa hồng.
Không phải là những đóa hồng anh đã tặng cô, nhưng giống như chúng. Chúng nằm bên vệ đường, hoàn toàn héo rũ. Khi anh nhặt chúng lên, những cánh hoa rơi rụng nhưng đốm than tàn; chỉ còn lại giải ru băng bằng satin màu tím.
Tristan nhìn xuống con đường như thể anh có thể nhìn ngược vào thời gian. Anh cố nhớ lại giây phút cuối cùng còn sống. Ánh sáng. Một ánh sáng và giọng nói khác thường, hoặc là thông điệp – anh không chắc liệu đó có thật sự là một giọng nói và không thể nhớ ra được bất kỳ ngôn từ nào. Nhưng điều đó đến sau sự bùng nổ của ánh sáng. Anh hồi tưởng đến ánh sáng một lần nữa và tập trung tâm trí của anh vào đó.
Một ánh sáng rõ ràng – phải, trước đường hầm, trước khi ánh sáng lóa mắt vào lúc kết thúc, có một ánh sáng rõ ràng, ánh sáng trong đôi mắt của con nai.
Tristan run rẩy. Anh tự trấn tĩnh. Rồi toàn thân anh cảm thấy sự va chạm. Anh cảm thấy như thể anh đang đổ sụp từ bên trong. Anh có cảm giác bị giật lùi. Chiếc xe lao ngược về phía sau, giống như một chuyến xe trò chơi trong công viên bất thình lình bị đảo chiều. Anh bị cuốn vào một cuốn băng chạy ngược, với nhạc nền là sự chuyển động vớ vẩn và điên rồ. Anh cố ngừng điều đó lại, ước ao rằng chúng ngừng lại, mọi mảnh năng lượng của anh cong xuống trong việc làm ngừng lại cuộc chạy đua nghịch đảo với thời gian.
Rồi anh và Ivy ngồi bên cạnh nhau, hoàn toàn bất động, như thể bị đông cứng trong một khung ảnh. Họ ở trong xe hơi và bây giờ đang tiến về phía trước thật chậm.
“Nhìn dòng sông lần cuối đi.” Anh nói, khi con đường lượn thành một khúc quanh gắt xa khỏi đó. Mặt trời tháng Sáu, đang chìm xuống sau rặng đồi phía Tây của vùng đông quê Connecticut, chiếu sáng trên đỉnh những ngọn cây, trải trên đó những ánh vàng rực rỡ. Con đường đầy gió trượt xuống dưới, đi vào một đường hầm của những cây thích, cây dương, và những cây sồi già. Ivy cảm thấy như thể cô đang lướt đi bên dưới những con sóng cùng Tristan, mặt trời đang lặn chiếu lấp lánh phía trên, cả hai người bọn họ di chuyển cùng nhau xuyên qua một khe hở thăm thẳm của màu xanh lơ, màu tím và màu xanh lục sẫm. Tristan bật đèn xe.
“Anh không thật sự phải vội đâu.” Ivy nói. “Em không còn thấy đói nữa.”
“Anh đã phá hủy sự ngon miệng của em sao ?”
Cô lắc đầu. “Em đoán em đã được lấp đầy bằng hạnh phúc,” Cô nói dịu dàng.
Chiếc xe trườn nhanh vào một khúc quanh gấp.
“Em đã nói, chúng ta không vội mà.”
“Thật lạ quá!” Tristan lẩm bẩm. “Anh tự hỏi điều gì…” Anh liếc xuống dưới chân. “Cái này không có cảm giác…”
“Chậm lại, được không? Có quan trọng gì đâu nếu chúng ta trễ một chút… Ôi!” Cô chỉ thẳng phía trước mặt.
“Tristan!”
Thứ gì đó nhảy qua những bụi rậm và đi vào lòng đường. Anh cũng nhìn thấy nó, một chuyển động đu đưa trong bóng tối sâu thẳm. Rồi con nai ngừng lại. Nó quay đầu, đôi mắt của nó bị hút vào ánh đèn đang chiếu sáng của chiếc xe.
“Tristan!”
Họ đang lao thẳng đến đôi mắt sáng ngời đó.
“Tristan, anh không thấy nó sao?”
Vẫn lao tới.
“Ivy, có gì đó…”
“Một con nai!”
Anh đạp thắng liên tục, chiếc pedal nhấn sát sàn xe, nhưng chiếc xe không chậm lại. Đôi mắt của con thú lóe sáng. Rồi ánh đèn đến từ phía sau nó, một sự bùng cháy của đèn trước xe hơi – một chiếc xe đến từ hướng đối diện. Cây cối bao quanh họ. Không có chỗ để lách qua trái hay qua phải, và chiếc pedal thắng nằm phẳng sát sàn xe.
“Ngừng lại!” Cô la to.
“Anh…”
“Ngừng lại đi. Sao anh không ngừng lại?” Cô nài xin. “Tristan, ngừng lại!”
Anh ao ước chiếc xe ngừng lại, anh ao ước bản thân anh được trở về hiện tại, nhưng anh đã mất kiểm soát, không gì có thể cản anh khỏi việc lao nhanh vào lòng phễu của bóng tối. Chúng nuốt chửng anh.
Khi anh mở mắt, Lacey đang nhìn săm soi xuống anh.
“Chuyến xe kinh hoàng à ?”
Tristan nhìn quanh, anh vẫn ở trên con đường rợp bóng cây, nhưng bây giờ đã là sớm mai, ánh nắng vàng le lói như những sợi tơ nhện trên những nhánh cây. Anh cố nhớ điều gì đã xảy ra.
“Cậu đã gọi tôi, cách đây nhiều giờ rồi, hỏi tôi nên làm gì kế tiếp.” Cô nhắc anh. “Rõ ràng là cậu đã không thể đợi để tìm hiểu.”
“Tôi đã trở về quá khứ.” Anh nói, và rồi trong sự vội vàng anh nhớ lại. “Lacey, đó không chỉ là con nai đâu. Nếu không phải là con nai, nó sẽ là một bức tường, hoặc cây cối, hoặc dòng sông hay chiếc cầu. Nó cũng có thể là một chiếc xe khác.”
“Chậm lại nào, Tristan! Cậu đang nói gì vậy?”
“Không có áp lực nào hết, không có chút dầu thắng nào. Nó đi thẳng xuống sàn xe.”
“Cái gì đi thẳng xuống sàn xe?” Lacey hỏi.
“Chiếc pedal. Thắng xe. Nó sẽ không bị hỏng hóc giống như thế.” Anh túm chặt lấy Lacey. “Điều gì xảy ra nếu… Sẽ ra sao nếu đó không phải là một tai nạn? Sẽ ra sao nếu đó chỉ có vẻ giống như một tai nạn?”
“Và cậu chỉ trông như có vẻ chết thôi.” Cô đáp. “Đang bỡn cợt tôi đấy à.”
“Nghe tôi này, Lacey. Chiếc thắng đó ở trong tình trạng hoàn hảo. Ai đó hẳn đã làm hỏng nó. Ai đó đã cắt dây thắng! Chị phải giúp tôi!”
“Nhưng tôi thậm chí còn chẳng biết bơm xăng.” Cô nói.
“Chị phải giúp tôi liên lạc với Ivy!” Tristan bắt đầu đi xuống con đường.
“Tôi thà làm việc với những cái thắng xe còn tốt hơn.” Lacey gọi theo anh. “Chậm lại nào, Tristan, trước khi cậu đánh văng một con nai khác.”
Nhưng không gì có thể cản được anh. “Ivy phải tin lần nữa,” Tristan nói. “Chúng ta phải liên lạc được với cô ấy. Cô ấy phải biết rằng đó không phải là một tai nạn. Có ai đó muốn tôi – hoặc Ivy – phải chết!”
DONE BOOK 1
Đón đọc quyển 2 “ THE POWER OF LOVE ” .
Thanks and See you soon!
Sẻ
11/2011
* * *
[[1]] Burger King : Hệ thống nhà hàng thức ăn nhanh chuyên về hamburger của Mỹ kinh doanh theo kiểu nhượng quyền thương mại. Hiện có trên 12.200 cửa hàng trên 73 quốc gia.
[[2]] Chlorine : Thuốc sát trùng thường được pha trong nước của hồ bơi.
[[3]] Harlequin: Một nhà xuất bản chuyên về các tiểu thuyết diễm tình kết thúc có hậu
[[4] ] Norwalk : là một thành phố tại quận Fairfield, tiểu bang Connecticut, Hoa Kỳ. Thành phố nằm trong Vùng đô thị New York. Dân số theo điều tra năm 2005 của Cục điều tra dân số Hoa Kỳ là 84.437 người, dân số theo điều tra năm 2010 là 85.603 người, là lần phố lớn thứ 6 bang Connecticut và lớn thứ 3 quận Fairfield. Tên "Norwalk" đến từ từ Algonquian "noyank" có nghĩa là "điểm đất", hoặc tên Mỹ bản địa, "Naramauke" (cũng đánh vần "Norwauke", "Norowake", hoặc "Norwaake"), một người Mỹ bản địa trưởng. Nghề nuôi sò từ lâu đã quan trọng Norwalk, đã từng có biệt danh là "Thị xã sò." Mỗi tháng chín, Norwalk tổ chức Liên hoan sò. (Nguồn Wikipedia.)
[[5] ] Scarlet O’Hara : Nhân vật nữ chính trong tác phẩm bất hủ Cuốn Theo Chiều Gió của tác giả Magaret Mitchell và bộ phim điện ảnh lẫy lừng cùng tên.
[[6] ] Dippity Doo : Một thương hiệu gel bôi tóc
[[7] ] Doo-be-doo : Chàng hậu đậu.
[[8] ] Tres : rất – tiếng Pháp
[[9] ] Don Mattingly : Hay Donald Athur Mattingly, Đội trưởng đội bóng chày New York Yankees, với biệt danh ‘Hitman’ và ‘Baseball Donnie’, được ghi danh trên American League All-Star 6 lần, chín giải găng tay vàng, ba giải Slugger bạc, năm 1985 ông được vinh danh với giải American League Most Valuable Player. Sau sự nghiệp cầu thủ 14 năm, ông trở thành huấn luyện viên của đội NY Yankees và LA Dodgers.
[[10] ] Nintendo : nhân vật trong videogame cùng tên.
[[11] ] Power Ranger : những nhân vật siêu nhân trong loạt phim năm siêu nhân Mighty Morphin Power Rangers với năm màu : Đỏ (Kiếm) – Đen (Rìu) – Xanh (Giáo) – Vàng (Dao) – Hồng (Cung)
[[12]] Ella Jane Pitzgerald (1917-1996) : nữ ca sĩ nhạc Jazz người Mỹ, từng được 13 giải Grammy, và từng được tổng thống Robert Reagan tặng Huân chương nghệ thuật quốc gia và George H.W. Bush tặng huân chương Tự Do.
[[13]] Stop side : Cái vụ stop side này ở VN không có. Sẻ giải thích một chút nhé : Ở Mỹ, những giao lộ nhỏ, ít xe qua lại, 4 góc đường có gắn bảng này và không có gắn đèn giao thông. Các xe đến đây đều phải dừng hẳn lại, rồi xe nào dừng trước được đi trước, tự nhường nhau theo luật, vi phạm sẽ bị phạt và dễ gây tai nạn. Cái này cũng có trong bài thi lái xe.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook