Nụ Hôn Màu Nhiệm
Chương 5: Tinh quái

Sunday tỉnh giấc bởi cú thúc vào người và khi mở mắt, cô nhìn thấy mẹ đang ngồi bên cạnh. Cơn bão dữ dội đã khiến họ đi ngủ sớm. Đối với mẹ, điều đó có nghĩa là gia đình bà nên thức dậy sớm hơn. Seven Woodcutter chưa bao giờ là bà mẹ nhẹ nhàng, ấm áp, chuyên nội trợ. Bà luôn thuộc kiểu “yêu cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi.” ít nhất thì bà không sử dụng roi vọt với những đứa con của mình.

Sunday cảm nhận thấy tiếng sột soạt quen thuộc của những trang giấy dưới má mình; cô đã lại ngủ thiếp đi trong lúc viết. Cô nhìn chăm chú vào cây nến trên bàn bên cạnh và những mẩu chân nến nhỏ ở đó. Trời ơi, Friday tốt bụng chắc hẳn đã tắt hộ nến giùm cô. Sunday luôn chịu sự mắng nhiếc, xỉ vả gay gắt - thỉnh thoảng còn hơn thế - bất cứ khi nào mẹ phát hiện ra một cây nến đã cháy hết, bởi vì đấy là bằng chứng không thể chối cãi của sự lãng phí.

Bên cạnh những cây nến là những viên đá tiên và vật hình cầu bằng vàng lấp lánh của Grumble. Khi Sunday giới thiệu nó cho gia đình, nhận xét duy nhất của mẹ là tốt nhất Sunday đừng quá gắn bó với món đồ nữ trang ấy. Nó cần được tiêu xài ngay lập tức để bù đắp lại chú bò đã mất oan.

Mặc sự keo kiệt, chi li từng đồng của mẹ, Sunday hồ nghi rằng tất cả vàng bạc trên thế giới này sẽ không thể khiến cô vui vẻ. Cô tự hỏi điều gì sẽ làm cô hạnh phúc. Cô tự hỏi liệu mẹ cô đã từng hạnh phúc bao giờ chưa.

Một cú thúc nữa.

“Có một thông báo từ hoàng gia.” Mẹ cao giọng cất tiếng .

Sunday rên rỉ. Lễ tuyên cáo hoàng gia luôn đồng hành với việc phải làm nhiều công việc hơn, ăn ít đi, và sẽ mất đi một điều gì đó mà họ từng cho là lẽ dĩ nhiên.

“Hoàng tử Rumbold sẽ tổ chức ba buổi dạ tiệc khiêu vũ.”

Vị hoàng tử của bà tiên đỡ đầu xấu xa đã hủy hoại gia đình cô mãi mãi. Đột nhiên vị hoàng tử ấy được thông báo ốm bệnh, mất tích, đã chết, hoặc cả ba trong suốt vài tháng nay, và giờ thì vị đó đã được phục hồi lại sức khỏe, được cứu nguy, được cải tử hoàn sinh. Dù cho câu chuyện thực sự là gì đi nữa, dường như thần thánh đã xui khiến vị Hoàng Tử Phiền Nhiễu ấy tổ chức một hay ba buổi dạ tiệc khiêu vũ, bởi vậy ngài tự phụ tuyên bố tới tận vùng quê, nơi ngài nghĩ chẳng ai đoái hoài tới việc đó.

“Tốt cho hoàng tử Rumbold.” Sunday cuộn người. Chiếc gối mềm mại của cô tỏa mùi giấc mộng tuyệt vời.

Một cú thúc. “Tất cả các quý cô đủ tư cách trên toàn vùng đều được mời đấy. Nếu con làm thật tốt và làm hết tất cả việc vặt trong nhà của mình mẹ sẽ cho con đi.”

Sunday chẳng thể nghĩ tới bất cứ điều gì cô không muốn làm, chẳng hạn việc tham gia vài sự kiện chính trị tẻ ngắt. Cô thích dành thời gian ghé thăm Grumble chỗ chiếc giếng hơn. “Hãy cứ vui vẻ khi không có con.”

Cảm nhận thấy những trang sách lật giở phía dưới má mình, Sunday với tay ra để chộp lấy nó, nhưng mẹ đã quá nhanh.

“Hôm nay con sẽ phải đi chợ và bán món đồ bằng vàng đó!” Mẹ ra lệnh. Đôi mắt Sunday không rời cuốn sách mà mẹ cô đang giữ như một vật làm tin. “Đưa Trix đi cùng, thằng bé cũng cần phải làm điều gì đó có ích để sửa lỗi. Bên cạnh những thứ chúng ta cần, con hãy mua bất cứ thứ gì Friday cần để may váy. Giờ nó đang ở trong bếp đấy, hãy liệt kê ra đi. Cảm ơn Chúa vì sự nhìn xa trông rộng của Thursday.”

Hay là cám ơn bà tiên đỡ đầu Joy vì cặp kính thiên văn nhỏ của Thursday. Hay là cảm ơn Grumble, người sở hữu món đồ bằng vàng đã cứu sống tất cả bọn họ. Hay là cảm ơn Sunday, người đã làm quen với một người bạn đáng quý và hào phóng đến vậy - nhưng cô đang quá sao nhãng để tranh cãi thêm.

“Khi quay trở về, con sẽ làm những việc vặt của mình và cả của Friday trong ba ngày tới. Sau ba ngày, con sẽ tham dự những bữa dạ tiệc khiêu vũ.”

“Cả ba ấy ạ?” Sunday rên rỉ.

“Cả ba.”

“Cha nói gì không ạ?” Việc dính dáng tới hoàng gia rất đáng sợ, Sunday không thể tưởng tượng nổi cha cô sẽ để vấn đề này tiếp tục mà không tranh cãi.

“Cha con chẳng có tiếng nói gì trong chuyện này. Tất cả mọi cô gái trong vương quốc đều được mời tham dự; tất cả những người đàn ông giàu có sẽ có giấy mời tham gia. Ta không quan tâm liệu việc đó là do vị hoàng tử ấy làm hay không. Đây có thể là cơ hội duy nhất cho những cô con gái của ta kiếm được một vị hôn phu tươm tất, và ta sẽ được trông thấy ít nhất một trong mấy đứa đính hôn một cách hạnh phúc trước khi hết tuần. Ta nói thế đã rõ ràng chưa?”

Sunday không thể tưởng tượng ra bất cứ điều gì “hạnh phúc” từ chuyện này, nhưng cô gật đầu khi mẹ đút nhanh cuốn sách vào túi.

“Sunday.” Giọng mẹ thay đổi. Giật mình, đôi mắt cô rời khỏi chiếc túi nơi cuốn sách của cô bị giam giữ như tù binh. “Con không muốn sống ở đây mãi cả đời đây chứ?” Lời mẹ nhịp nhàng như lời một bài ca.

“Không.”

“Làm ơn. Hãy làm như mẹ yêu cầu đi, rồi ta sẽ để con lấy lại quyển nhật kí trước khi con lên giường đi ngủ mỗi tối. Nhưng mẹ sẽ lại lấy nó vào mỗi buổi sáng đây. Hiểu chưa?”

“Vâng, thưa mẹ.” Sunday cảm nhận sức nặng của mẹ khi bà rời khỏi giường. Cô vẫn còn có thể ngửi thấy mùi bột mì vương trên tấm tạp dề của bà, nếu không có lẽ cô sẽ không tin nổi rằng mẹ đã từng ở đấy. Lần đầu tiên trong gần mười sáu năm qua, mẹ của cô đã thực sự nói chuyện với cô, chứ không chỉ ra lệnh cho cô.

Cô mặc quần áo trong lúc còn choáng váng và nhặt món đồ hình cầu bằng vàng lên từ chiếc bàn. Cô ghì chặt vật kim loại lạnh ngắt vào ngực mình và trìu mến nghĩ về người bạn của cô. Đoạn cô đút nhanh quả cầu vào trong túi và đi tập hợp anh chị em của mình.

Cơn bão chẳng dung thứ cho khu Wood. Lối đường mòn dài tít tắp bị phủ đầy bởi những cành cây, lá cây và những mảnh vụn. Cha nói rằng những cơn bão tố kèm sấm sét được tạo ra khi những bà tiên làm rối loạn cán cân thăng bằng. Sự cân bằng là điều cần thiết, bắt buộc trong phép thuật, sự mất cân bằng có thể xé toang và phá hỏng thế giới. Bởi vậy những bà tiên không bao giờ lấy đi một đứa trẻ mà không để lại một đứa trẻ thế chỗ. Họ sẽ tặng thưởng cho một người và sẽ trừng phạt một người khác. Khi chỉ một lời thần chú duy nhất bị phá vỡ hoặc loại bỏ, thì điều đó cũng ảnh hưởng đến sự cân bằng. Cơn bão là một cách để tạo sự chú ý với các vị thần linh.

Wednesday đã bình luận trong bữa tối rằng trời chưa bao giờ mưa bão tồi tệ đến vậy kể từ khi Monday ra đi. Tất nhiên, chị ấy dùng nhiều từ hoa mỹ hơn; chị ấy không nói thẳng ra điều đó, mà ngụ ý như vậy, và chúng rất có vần điệu... nhưng mẹ hiểu chị ấy hơn ai hết. Bà bảo Wednesday rời khỏi bàn và đi lên phòng, bằng những câu chữ chính xác và rõ nghĩa. Mẹ không phải là người ăn nói văn hoa.

Sunday theo Trix qua một tảng đá cuội lớn để tránh cái cây đã bị dập nát thành từng mảnh vụn nhỏ. Cô còn quá nhỏ để nhớ tới cơn bão của Monday, nhưng cô có thể nhớ cơn bão này. Dù đây có phải là Chúa hiển linh hay không, thì chắc chắn nó cũng đã gây ra một sự náo động.

Friday líu lo suốt quãng đường tới chợ, cứ như thể Sunday và Trix quan tâm đến bất cứ điều gì về dây chỉ, cúc áo hay là ruy băng. Trix nhào lộn trong khi Friday tiếp tục nói về những đường viền mép quần áo, những xếp nếp và đăng ten. Sunday tưởng tượng ra hình thù của những đám mây trong khi Friday than vãn về việc thiếu thời gian thêu thùa, trang trí vải vóc. Sunday trông chừng Trix, đảm bảo rằng cậu ấy không lang thang đâu xa. Friday tự hỏi liệu họ có còn đủ tiền thừa cho vải ren đăng ten không. “Một thứ xa xỉ, chắc chắn là vậy, nhưng chỉ điểm thêm một ít thôi, em hiểu mà...”

Sunday dừng chân khi trông thấy hòn đá trụ và thân cây cong oằn hiện ra trước mắt. Chúng là vật đánh dấu cho con đường mòn dẫn tới Giếng tiên, tới chỗ Grumble. Sự cám dỗ của việc rời bỏ người anh chị em ruột của mình quá dữ dội, nhưng Friday lại quá dịu dàng, khó có thể kiểm soát nổi Trix. Ai mà biết được họ sẽ gây ra mớ lộn xộn, rắc rối gì nếu tách ra? Sẽ rất khó để có thể trao món đồ quý giá này cho người cho vay lãi.

“Sunday?”

Friday đang gọi tên cô. Sunday nhận ra rằng mình đã đứng sững lại ở đó, chằm chằm nhìn vào khu Wood. Trix đút nhanh tay cậu vào tay cô và siết chặt. “Xin lỗi.” Cô nói. “Em ổn. Tiếp tục nào.” Thận trọng, họ tiếp tục cùng nhau đi dọc con đường mòn hoang nát.

Gia đình nhà Woodcutter đã giao thiệp với Johan Schmidt nhiều lần suốt mấy năm qua; ông ta rất thích nghe những câu chuyện hay, cũng giống như cha của Sunday thích kể chuyện. Mái tóc ông đã thưa trong khi cặp kính ngày càng dày cộp lên, và lưng lom khom bởi mải mê nghiên cứu những mảnh da dê và một lượng lớn tiền xu. Ông còn đang quắc mắt giận dữ với một mảnh giấy da dê kể cả khi họ đã tới.

“Thật nực cười,” ông lầm bầm. “Thật phi lý. Tại sao, đó chỉ là... Cô Woodcutter! Thật vui khi được gặp cô hôm nay.”

“Chào buổi sáng, ông Schmidt.” Sunday nói. “Ông thế nào rồi?”

“Ổn, ổn. Thế cha mẹ cô thế nào rồi?”

“Cả hai đều rất khỏe ạ, cảm ơn ông.” Sunday giữ chặt quả cầu trong túi, nó là của cô trong những khoảnh khắc cuối cùng quý giá. “Cháu hi vọng ông có thể giúp bọn cháu một điều gì đó... một thứ khá đặc biệt của tạo hóa.”

Ông nhướn mày. “Đặc biệt” đối với một người nhà Woodcutter thì quả thật sẽ đặc biệt theo nghĩa đen.

“Cháu tự hỏi ông sẽ đổi bao nhiêu cho cái này.” Quả cầu rơi huỵch xuống mặt bàn. Cô có cảm giác túi nhẹ bẫng và trống trải, đôi bàn tay đã từng cầm nắm món đồ ấy giờ tràn ngập nỗi muộn sầu.

Schmidt nhìn chằm chằm vào quả cầu. Ông nhìn vào mảnh da dê, nhìn Sunday, và rồi lại nhìn vào quả cầu lần nữa. Ông nâng quả cầu lên bằng những ngón tay. “Ồ, ta chưa bao giờ...” Người cho vay lãi hắng giọng. “Panser!”

Một người đàn ông trẻ gầy gò trong bộ quần áo quá khổ bước tới. Friday cúi đầu chào mà không quên nở một nụ cười toe toét vì mái tóc sẫm màu bờm xờm và đôi má ửng hồng của anh chàng. Panser cũng nhe răng cười lại một cách ngượng nghịu với Friday và gật đầu một cách lịch sự với Sunday. “Vâng, thưa chủ nhân Schmidt?”

Đôi mắt Schmidt vẫn còn dính chặt vào quả cầu bằng vàng. “Mang túi tiền của ta ở trên bàn kia đến đây. Cái màu tím và bằng nhung ấy. Nhanh lên đấy.” Schmidt chỉnh lại cặp kính dày của mình và nhòm Sunday qua nó. Cô dồn hết sức mình, cố gắng can đảm. Giờ ông ấy sẽ đề nghị mức giá thấp hơn nhiều lần so với giá trị của quả cầu, và cô sẽ tranh cãi về bất cứ thứ gì ông mang tới chiếc bàn. Cô đã quan sát cha mình đủ nhiều để biết trò chơi được tiến hành như thế nào. Cô có thể làm được điều này.

Schmidt lại hắng giọng. “Cô Woodcutter, ta cần bàn bạc với một vài đồng sự của mình về lượng tiền chính xác và hợp lí để trả giá cho một vật quý hiếm và đặc biệt đến vậy.”

“Chúng cháu có thể đợi,” Sunday nói.

“Sẽ mất chút thời gian đấy - chúng ta, những ông lão già cả thích thú với việc tranh luận về những vật khác thường, đặc biệt.” Panser quay trở lại với chiếc túi nhung, và Schmidt đưa nó cho Sunday mà không mở nó ra. “Ta không muốn ngăn cản cháu đi mua đồ. Hãy sử dụng túi chứa những phiếu thanh toán này cho việc mua sắm. Chúng đều có con dấu của ta in trên đó, và ta sẽ đảm bảo cho cháu ở bất cứ cửa hàng nào.”

Sau vận rủi của Trix, Sunday đã cảnh giác trong việc trao đổi những đồ quý giá cho bất cứ ai. Cô tháo dây chiếc túi mà lão già đã tung nó cho cô. Bên trong là rất nhiều token bằng kim loại với hình con rồng được đóng dấu lên, nguồn gốc của dấu hiệu hoàng gia. Nếu mỗi phiếu thanh toán có giá trị thậm chí như một món đồ bán mạ bạc, nó còn nhiều hơn những gì cô từng muốn tiêu xài trong một ngày. “Nhưng, thưa ngài...”

Schmidt giơ một bàn tay lên. “Tin ta đi, cô gái trẻ, cháu sẽ không mua hết nổi chừng ấy trong ngày hôm nay để lãng phí giá trị của món đồ hình cầu này đâu. Bảo với người bán hàng gửi hóa đơn mua hàng của cháu tới đây.”

“Cảm ơn, thưa ngài.” Cô khẽ nhún đầu gối cúi chào và để Friday kéo cô đi trước khi ông ta thay đổi ý định.

Vì sự nài nỉ của Trix, Sunday lôi ra một ít phiếu thanh toán từ chiếc túi nhung ra. Cô đưa nó cho cậu với một lời cảnh báo nghiêm nghị. “Tuyệt đối không mua thêm bất kì con bò cái nào, hoặc không trao đổi thêm hạt đậu hay cưỡi những chú nhân mã nào đâu đấy...”

“Đừng lo,” cậu nói. “Anh sẽ cẩn thận.” Sau đó, cậu biến mất vào đám đông.

Từ gian hàng này đến gian hàng khác, Sunday quan sát người chị của mình mặc cả mua những mảnh vải vụn và đồ trang trí, Friday mặc cả khá gay gắt - những đặc điểm di truyền của mẹ hiện rõ nhất ở chị ấy.

Friday từ chối mang theo cái túi - một mánh khóe để mặc cả - bởi vậy Sunday cố gắng hết sức để không đi lang thang quá xa. Cô nấn ná ở chỗ người thợ vàng, nhớ về quả cầu bằng vàng lẫn người bạn của cô, trong khi Friday đang hào hứng tranh cãi về đăng ten bằng kim tuyến. Một người phụ nữ trông nặng nề to lớn với một đứa trẻ ngồi phía sau gian hàng, phe phẩy quạt mặc dù buổi sáng khá mát mẻ. “Cô rất xinh đẹp,” người phụ nữ nói với Sunday.

“Cảm ơn.” Sunday không quen với những lời khen ngợi.

“Tôi có thể giúp cô tìm thứ gì không?” Người phụ nữ chống tay vào lưng và bắt đầu nhấc người lên khỏi chiếc ghế.

“Không, cảm ơn.” Sunday giơ tay lên. “Tôi e là những món hàng của bà có giá quá cao đối với những kẻ hèn mọn như tôi.”

Người phụ nữ mỉm cười hiền lành và ngồi xuống. “Tôi biết cô muốn nói gì. Không đủ khả năng chi trả nhưng ngắm chúng thật tuyệt đấy chứ nhỉ?”

“Phải,” Sunday thừa nhận. Thật khó để cô nhìn đi chỗ khác. Những chiếc vòng cổ, vòng tay thật đơn giản mà tinh tế. Những chiếc nhẫn được chạm khắc tinh xảo với những viên đá quý nhỏ nhắn. Nhìn vào mảnh áo dài rách rưới và chiếc quạt giấy của người phụ nữ, cô buộc phải tập trung vào chất lượng hơn là số lượng. Đây là một quyết định khôn ngoan - những món nhỏ hơn sẽ đòi hỏi phải nhìn kĩ càng, cẩn thận hơn và bởi vậy sẽ nổi bật lên khỏi những bộ quần áo hòa nhã của các cửa tiệm khác.

“Thỉnh thoảng tôi tưởng tượng rằng tất cả chúng đều là của mình.” Giọng người phụ nữ nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô. “Cứ như thể tôi là một nàng công chúa.” Sunday bị hấp dẫn bởi các mẫu hàng, đến nỗi cô không nhận ra người phụ nữ đứng dậy và di chuyển tới phía mình. Đôi mắt to tròn màu tím của bà long lanh, và một lọn tóc màu gỗ mun lộ ra khỏi chiếc khăn vuông trùm đầu, xoăn rối tương phản với làn da trắng ngần của bà. Chắc hẳn bà ấy đã từng là một cô gái trẻ xinh đẹp; giờ đây, khi đứa trẻ là gánh nặng, việc nội trợ đè lên đôi vai, giấc mơ trở thành một nàng công chúa sẽ mãi mãi ngoài tầm với. Sunday lấy làm tiếc cho người phụ nữ và muốn mua một thứ gì đó. Điều đó có thực sự quá tồi tệ không? Nếu Grumble biết rằng cô đã phải bán quả cầu bằng vàng ấy đi để cứu sống cả gia đình mình, nhưng chắc chắn cậu ấy sẽ muốn cô mua một thứ gì đó cho bản thân mình, một kỉ vật đê ghi nhớ nghĩa cử tốt đẹp của cậu ấy.

Tay cô do dự trên chiếc trâm thanh tú và tinh tế. Cô không nhận ra những viên đá nhỏ, màu xanh phát sáng khiến nó gần giống như màu trắng. Những đường khắc chạm quanh viền thực sự rất đẹp... Sunday cúi người lại gần. Những nét chữ run (chữ viết xưa của các dân tộc Bắc Âu vào khoảng thế kỷ II) gọi tên cô. Cô gần như có thể nhận ra tên mình được viết giữa chúng. Người phụ nữ nhặt món đồ lên, và Sunday ước rằng cô đang cầm chiếc trâm trong tay mình. “Cô có muốn thử nó không?”

Sunday không thể nghĩ ra bất cứ điều gì cô mong muốn hơn thế. Cô phải chạm vào nó. Cô cần nó. Nó là của cô. Nó đã được tạo ra cho riêng cô. Những người khác trong đám đông không thể nghe thấy nó đang hát vang tên cô đấy sao? Cô vươn dài những ngón tay hèn mọn để nhận lấy đồ vật lộng lẫy tuyệt hảo ấy.

“Oooooh, em đã thấy gì đây?” Giọng nói vui vẻ của Friday khiến Sunday sực tỉnh cơn mê; cú huých hông của chị khiến Sunday chợt nhận ra là cái trâm đã ở trong tay chị gái mình. “Quả là một cái trâm đẹp đẽ làm sao, em đã thấy cái này chưa?”

Sunday quắc mắt cau có.

“Bất cứ món hàng nào của tôi cũng rất vinh dự được tô điểm cho những quý cô đáng yêu.”

“Cảm ơn, bà thật tử tế.” Friday nói. “Nhưng tôi e là chúng tôi còn một danh sách dài những thứ phải làm hôm nay. Có lẽ để lần khác vậy. Chúc bà một ngày tốt lành.”

Sunday thọc nhẹ vào bên sườn Friday khi chị ta đưa cô ra khỏi cửa hàng. “Friday, thật là thô lỗ kinh khủng.”

“Chị xin lỗi, nhưng chúng ta không có nhiều thời gian để la cà đâu. Có rất nhiều thứ để cân nhắc! Ví dụ như quần áo lót chẳng hạn. Em đã bao giờ nghĩ mình sẽ mặc gì phía trong bộ váy màu bạc tuyệt đẹp chưa?”

Sunday chưa từng. Cô buộc phải thừa nhận và cảm ơn ngôi sao may mắn của mình bởi cô có một người chị luôn suy nghĩ thấu đáo về những chi tiết nhỏ nhặt nhất. Và rồi cô bị kéo tới một cửa hàng tiếp theo và tiếp theo nữa, cho đến khi cô thực sự căm ghét việc mua sắm, cô tự nhủ sẽ không bao giờ muốn tham dự một buổi hội chợ nào nữa.

“Friday,” cuối cùng Sunday cất tiếng nói, “Em xin chị đấy. Em cần phải ăn thứ gì đó nếu không em sẽ ngất xỉu ngay lập tức, ngay tại chỗ dơ bẩn này đấy.” Đầu cô đang đau nhức như búa bổ bởi sức nóng của buổi chiều sáng chói, bởi hàng dãy những cửa hàng, và bởi sự nỗ lực kiềm chế những ý nghĩ làm hại chị gái mình. Mũi cô ngửi thấy mùi thơm của món thịt nướng và mứt kẹo sấy khô trong không khí và bụng cô réo òng ọc. “Làm ơn.”

“Được rồi,” người chị không biết mệt mỏi của cô thở dài. “Đưa cho chị một ít phiếu thanh toán nữa, chị sẽ đi mua thêm vài thứ. Tìm chị khi em xong việc nhé. Và không được la cà đâu đấy!” Sunday trao cho chị những token và nhìn theo chiếc váy chắp vá của chị biến mất nhanh chóng sau chỗ ngoặt. Ồ phải. Friday chắc chắn giống hệt mẹ cô.

Bụng Sunday lại réo rắt, cô bị lóa mắt bởi tất cả những gì khu chợ này bày bán. Giờ thì cô có thể có bất kì cái gì trái tim cô khao khát! Cô muốn mọi thứ, và việc quyết định lựa chọn cái gì trong số chúng khiến cô phát ốm.

Cô rẽ vào một dãy quầy khác, và những màu sắc rực rỡ của hàng hóa, của người bán hoa quả thu hút sự chú ý của cô. Có rất nhiều giỏ đựng cam tươi mọng, những quả chuối chín, và rất nhiều những loại quả hình thù đa dạng mà cô không bao giờ nhìn thấy, nhưng trông tất cả đều ngon lành như nhau. Tuy nhiên, vật quý giá nhất là chiếc giỏ đựng những trái táo đỏ tuyệt hảo. Sunday băn khoăn, thời điểm này chưa phải mùa vụ của bất cứ loại hoa quả nào. Người bán hàng chắc chắn đã giao thương, nhận hàng từ miền nam hoặc với các nàng tiên, cô đoán chắc như thế. Lớn lên ở khu Wood, Sunday đã quen với việc trông thấy những điều bất thường.

Cô đứng cạnh chiếc giỏ đựng đầy táo, thèm nhỏ dãi. Cô gần như có thể nếm vị ngọt mát khoan khoái của táo giữa đôi môi đói khát của mình. “Xin lỗi!” cô gọi với ra phía sau cửa hàng.

Một đống những mảnh vải vụn rách tã tượi hóa ra là một bà lão gù lưng hốc hác, lọm khọm và hầu như đã rụng gần hềt răng. “Vào đi, cháu yêu.” Bà nói. “Bộ xương già cỗi rồi, cháu thấy đấy.”

Sunday kiên nhẫn chờ đợi khi người phụ nữ già nương vào chiếc gậy cong oằn để chầm chậm khập khiễng tiến về phía trước. Bà ngước đầu lên và nhìn Sunday chăm chú với đôi mắt màu hoa oải hương gần như hoàn toàn nhòa mờ bởi tuổi tác. “Ta có thể lấy gì cho cháu không, cô gái xinh đẹp của ta?” Bà hỏi, đôi tay xương xẩu của bà với lên quả táo cao nhất, rồi chìa nó ra cho Sunday. Vỏ ngoài đỏ sẫm, bóng loáng của quả táo khiến Sunday nhìn thấy gương mặt mình phản chiếu trong đó. Cơn đói cồn cào khiến cô thắt ruột, cô gần như không thể nói nổi. Cô lôi ra một tờ phiếu thanh toán để trả tiền.

Có tiếng rơi vỡ loảng xoảng, và một tiếng thét thất thanh “Tao sẵn sàng lắng nghe mày đấy, nhóc!” vang lên trong không trung.

Sunday bốc hỏa.

Trix.

“Không làm phiền bà nữa, thưa bà.” Sunday dúi những phiếu thanh toán vào bàn tay bà lão và chạy vội tới cứu nguy người anh trai ngu ngốc, cứng đầu cứng cổ và khó bảo của mình. Cô thấy cậu đang bị chôn nửa người vào cuối chiếc xe kéo bị lật ngửa lên trời.

Cô nắm lấy tai Trix - bộ phận duy nhất trên cơ thể cậu không bị phủ đầy bởi nước quả, thịt, bột nhão, bánh ngọt - và lôi cậu ra khỏi đống đổ nát ấy. Mặt người bán bánh nướng nhân ngọt đỏ gay. Hàm răng ông nghiến chặt và một vài mạch máu nhỏ đập phập phồng bên thái dương.

Vào bất cứ một ngày nào khác, Sunday sẽ rất sợ hãi người đàn ông này và những gì ông ta có thể làm đối với cô và gia đình cô. Tuy vậy hôm nay cô có một bao tiền bằng nhung bên hông và đầy sự tự tin. “Hãy đưa phiếu thanh toán này tới người cho vay lãi Johan Schmidt, thưa ngài. Ông ấy có thể đảm bảo cho chúng tôi và sẽ hoàn lại số của cải, hàng hóa đã mất của ông.”

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào những đồng xu lẻ bé nhỏ trong bàn tay rộng lớn quá khổ của mình. Sunday đợi ông ta mở miệng và hạ bệ cô. Cô siết chặt bàn tay lại để giấu đi sự run rẩy của chúng... và quan sát sắc mặt người bán bánh nướng nhân ngọt nhạt dần trở về sắc hồng hào thường lệ. Ông bỏ mũ khỏi chiếc đầu đã hói tóc và ôm chặt nó vào ngực đang đeo tạp dề. “Cảm ơn, thưa quý cô. Cô thật tử tế. Tôi sẽ tới ghé thăm ông ấy ngay.”

Cô đã chứng kiến rất nhiều trường hợp kì cục, nhưng việc này vượt xa những gì cô biết. Những người giàu luôn được đối xử bằng sự lịch sự, lễ phép thế này sao? Cô và anh trai lẽ ra sẽ bị người đàn ông này la ó, quát tháo, cho dù họ có bao nhiêu tiền trong túi chứ. Thôi thì chuyện ra sao thì ra, cô thích thú vì đã tránh được một cuộc cãi vã. Cô thầm cảm ơn Chúa, và kéo Trix đi để tìm Friday. Cô dừng lại để tìm kiếm trong đám đông hình ảnh chiếc váy nổi bật của người chị gái mình.

“Đây là một tai nạn.” Ánh mắt Trix lấp lánh ranh mãnh đã tố tội cậu.

Sunday lắc đầu. “Anh trông luộm thuộm như đống hổ lốn.”

Cậu miết ngón tay trên má và mút nó. “Một đống hổ lốn ngon lành.” Cậu mời cô một chiếc bánh nướng nhân ngọt hơi dập nát từ trong túi. “Cho cô, thưa quý cô.”

Trong cơn thích thú, Sunday quên mất cơn đói đã hành hạ và xé nát cô ra. Cô nhận lấy bánh một cách biết ơn. “Tìm cách lau rửa sạch sẽ đi,” cô khẩn nài cậu. “Giải thích trường hợp của anh cho mẹ chỉ tổ làm em gặp rắc rối.” Cậu đồng ý, cô lại để mặc cậu một mình.

Cô tìm thấy Friday đang há hốc miệng ra mà nhìn những dãy hàng cực kì rộng lớn bày biện ruy băng. Chúng được treo trong cửa hàng giữa hàng triệu cầu vồng và đung đưa mê hoặc trong gió, rực lên và lấp lánh trong ánh nắng mặt trời như bụi tiên.

Lần đầu tiên trong ngày, Sunday sốt sắng, hăm hở giúp đỡ chị gái mình.

Cô gái trẻ bán hàng với mái tóc đen sẫm vui vẻ gập những cái đã được họ chọn lựa vào những chiếc túi một cách cẩn thận. Friday và Sunday mua nhiều ruy băng hơn họ có thể cần đến. Khi Sunday chuẩn bị trả tiền, cô gái bán hàng với đôi mắt tím sâu thẳm mỉm cười vẫy tay ra hiệu cô bước tới. Trước đây Sunday chưa bao giờ nhận ra rằng có nhiều người trong chợ sở hữu đôi mắt giống nhau đến vậy, không nghi ngờ gì nữa, bọn họ đều liên quan tới nhau theo một cách nào đó.

“Gia đình tôi rất biết ơn và tôn trọng vì quý cô đã mua hàng”, cô gái nói khi nhận lấy phiếu thanh toán. “Nhiều hơn tôi biết đấy.” Cô kéo một dải ruy băng màu xanh biển sáng từ mái vòm của gian hàng xuống. “Làm ơn hãy nhận lấy cái này như một món quà với lòng biết ơn của chúng tôi.”

Sunday nâng mái tóc mình lên để cô gái buộc chiếc ruy băng quanh cổ cô. Cô hài lòng bởi cuối cùng thì mình cũng có một điều đáng nhớ trong ngày, một thứ mà cô chẳng cảm thấy tội lỗi vì đã vung tiền ra mua. “Tôi sẽ luôn luôn trân trọng nó.”

“Nó rất hợp với đôi mắt của cô.” Cô gái bán hàng cúi đầu chào. Sunday lịch sự đáp lại bằng cái gật đầu, và rồi chạy đi để bắt kịp anh chị mình.

Panser ở quầy bán hàng của người cho vay lãi, khi nhìn thấy họ, người học việc chạy đi gọi chủ nhân. Schmidt xuất hiện ngay lập tức, mỉm cười và xoa xoa chiếc bụng như một chú mèo vừa ăn xong món kem. Sunday nín thở, kì vọng cuộc giao kèo đã trì hoãn vào sáng nay. “Cháu tin là ông có đủ thời gian để bàn bạc với những người đồng sự của mình,” cô dũng cảm nói.

“Quả đúng là vậy.” Schmidt chép miệng cười khoái trá. “Quả thật là vậy. Cháu vẫn còn giữ chiếc túi chứ?”

Sunday đặt chiếc túi nhung đựng những tờ phiếu thanh toán lên quầy thu tiền. Cô, anh trai và chị mình đã sử dụng hầu như rất ít, nhưng giờ Sunday tự hỏi người đàn ông sẽ định giá mỗi thứ quý giá như thế nào. Cô quan sát cẩn thận Schmidt đếm số phiếu thanh toán, đặt chúng thành một tập. Ông ấy đã không lôi chúng ra đếm trước khi đưa cái túi cho cô, và cô đang tự trách mình vì đã không làm vậy vào lúc nhận chúng.

Schmidt giật lấy một cái túi khác từ Panser, cậu chàng đang quá bận bịu trao đổi nụ cười với Friday để thu hút sự chú ý. Từ nó, Schmidt lấy ra một mẩu vàng cho mỗi phiếu thanh toán còn lại trên bàn.

Sunday bối rối. Số vàng trên quẩy thu tiền có thể đem nấu chảy và làm thành một quả cầu to gấp ba lần kích cỡ món đồ của Sunday một cách dễ dàng. À... ông ấy sẽ kết luận và trừ đi những gì họ đã tiêu xài, Sunday nghĩ, nhưng Schmidt đã không làm vậy.

Ông đút nhanh đống tiền vàng vào chiếc túi nhung và kéo căng sợi dây thắt nút lại.

“Của cháu đây, cháu yêu. Panser đã chuẩn bị cho cháu một chiếc xe ngựa và những thứ cháu đã mua.”

Cô cố gắng không nói gì, nhưng vậy là quá nhiều. “Thưa ngài, cháu nghĩ...”

Schmidt nghiêm nghị nhìn cô qua cặp kính dày. “Không phải cháu đang đoán định ta đấy chứ, cô gái trẻ?”

“Không, thưa ngài.”

“Vậy thì hãy cầm lấy cái túi và trở về nhà đi. Gửi lời hỏi thăm của ta tới cha mẹ của cháu nhé.”

“Vâng, thưa ngài.” Cô thì thầm. Chiếc túi gần như quá nặng để có thể nhấc lên. “Cảm ơn, thưa ngài.”

Panser dẫn họ tới chiếc xe ngựa nơi những chiến lợi phẩm trong ngày hôm nay đợi ở đó. Cậu giúp Friday lên, ngồi vào chỗ cạnh người đánh xe. Sunday và Trix leo lên phía sau với những chiếc túi.

Lượng vàng quá nặng trong túi kéo sệ chiếc váy Sunday. Cô chỉnh lại áo ngoài để chiếc túi yên vị trong lòng mình. Thực sự họ đã quá tiết kiệm trong việc mua sắm sao? Lẽ ra Sunday nên khuyên ngăn chị gái mình đừng mặc cả quá gay gắt, nhưng Friday vô cùng thích thú những khoảnh khắc ấy, dĩ nhiên Sunday sẽ không bao giờ có thể hiểu được sự thích thú của chị gái mình.

Trôn đường trở về qua khu Wood, con đường giống hệt con đường họ đã từng đi bộ để tới chợ, mọi việc còn lạ lùng hơn. Đường mòn giờ đã sạch sẽ, quang quẻ, cứ như thể chưa từng có một cơn bão nào xảy ra vậy. Chỉ có duy nhất một cành cây khá lớn ngáng đường về nhà. Người lái dừng chiếc xe để dời cành cây, kéo lê nó vào một bụi rậm gần hòn đá trụ bên đường.

Ồ, Grumble. Nhảy xuống khỏi chiếc xe ngựa sẽ là một điều cực kỳ dễ dàng, vẫn còn một chút ánh sáng ban ngày còn sót lại. Sẽ không ai nhớ tới cô, hay những đồng xu trong túi cô, bởi vì hầu như chúng đâu được trông đợi. Nhưng Trix muốn đi cùng cô, chắc chắn là vậy, và rồi Friday sẽ phật lòng nếu chị ấy không được mời đi cùng.

Sunday ngoảnh đầu lại, ngước nhìn người chị gái đang ngồi một cách xinh xắn ở chỗ ngồi trên cao. Than ôi, Friday dịu dàng và tốt bụng, với một trái tim vàng trong sáng và thuần khiết hơn tất thảy những món đồ mà loài người hay các bậc thần thánh có thể tạo ra. Friday đáng yêu, với mái tóc màu gỗ gụ và cặp mắt như màu khói và những chiếc váy được chắp vá từ những mảnh vải vụn quấn quanh người cô tựa như vầng hào quang của lòng nhân ái. Sunday đã thấy Panser xun xoe mừng rỡ quanh Friday như thế nào. Tất cả bọn họ đều vây quanh Friday. Theo Sunday biết, thì chính cô là cô gái duy nhất Grumble nhớ tới. Và có thể cậu ấy yêu cô, nhưng Sunday không chắc cô hiểu cậu ấy đủ nhiều để tin tưởng rằng cậu ấy sẽ vẫn còn yêu cô sau khi cậu gặp người chị gái xinh đẹp của mình.

Cô sờ tay vào dải ruy băng lụa quanh cổ, một kí ức hữu hình và rõ ràng nhất mà cô có trong ngày hôm nay, và cô cảm thấy một chuỗi xúc cảm quen thuộc chạy qua cơ thể. Cô biết mình là người như thế nào. Vô ơn. ích kỉ. Ghen tuông. Tinh quái. Xấu bụng. Chẳng có chút hi vọng gì nữa.

Trix dõi theo ánh nhìn của cô, nhìn vào hòn đá trụ rồi lại nhìn vào mắt Sunday. Cậu nhướn mày thắc mắc, và cô lắc đầu. Cô không muốn chia sẻ Grumble, kể cả khi điều đó có nghĩa là phải hi sinh thêm một ngày nữa không được ở cạnh cậu ấy.

Người đánh xe sau khi gạt cành cây to vẫn tiếp tục hành trình trở về nhà. Khi anh ta ghì cương ngựa, xe dừng trước ngôi nhà, anh ta đề nghị ở lại và tháo dỡ những kiện hàng xuống. Friday nháy mắt. Sunday cảm ơn anh ta. Trix lao ngay tới cửa, hẳn rất háo hức kể cho cha mẹ câu chuyện li kì về chiếc xe đầy bánh nướng nhân ngọt đáng buồn và vận may mới của họ.

“Mẹ! Cha! Hãy đợi cho đến khi cha mẹ...” Lời Trix nghẹn lại và lặng vào thinh không.

Họ nhìn chằm chằm vào một người lạ đứng cạnh mẹ. Người đàn bà cao hơn mẹ áng chừng một cái đầu nhưng trông trẻ hơn vài tuổi. Mái tóc đặc biệt sẫm màu được búi gọn thành một búi tóc lớn, đôi mắt ánh lên vì phản chiếu đống lửa đang cháy lập lòe. Bà mặc chiếc váy len gọn gàng và chiếc áo sơ mi sợi lanh với hoa văn sinh động cùng đăng ten và một chiếc ghim nhỏ gài nơi cổ áo. Nếu trẻ hơn vài tuổi, thì bà ấy sẽ là một bản sao của Wednesday.

Sunday chẳng muốn cất lời. Cô để mặc hình ảnh cáu bẳn, khó tính của mình khi tự giới thiệu.

“Ồ, ồ,” người đàn bà nói. “Có vẻ như ta đến vừa đúng lúc.” Bà bước tới chỗ Sunday, giật lấy dải ruy băng lụa quanh cổ cô một cách nhanh gọn, và ném nó vào lò sưởi.

Sunday nhìn món quà đẹp đẽ của mình cháy âm ỉ giữa ngọn lửa. Khi nó bốc cháy, những ngọn lửa xung quanh chuyển thành màu xanh lá. Làn khói bí ẩn tỏa ra lơ lửng phía trên những khúc củi, rồi cuộn lại giống hình ảnh một con rắn đang rít lên, phả khí vào họ trước khi bốc hơi theo ống dẫn khói. Những gì còn lại của dải ruy băng rơi xuống đống tro tàn.

Sunday ngoảnh mặt nhìn người đàn bà.

“Bà là ai?”

“Tất nhiên cháu không nhận ra ta, nhóc ạ. Lúc ấy cháu còn quá nhỏ.” Bà kéo Sunday vào lòng và hôn lên đôi má bướng bỉnh của cô. “Ta là dì Joy của con.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương