Nụ Hôn Hoa Hồng
-
Chương 67
Nháy mắt, giữa mùa đông đã qua đi, đầu tháng ba mùa xuân ở Bình Thành đã đến, gió mát ấm áp và vô cùng dễ chịu.
Đáng lý ra đây là thời điểm thích hợp để du sơn ngoạn thủy, Thừa Vũ đã hoàn toàn ở thái độ “Bây giờ ngay cả lồng sắt cũng không quản được ta”, sớm đã sải cánh bay đến Thụy Sĩ —— dù sao đi nữa,cái chức vụ giám đốc kia cũng chỉ là một cái danh xưng, cũng không có cái quyết sách nào lớn cần phải giải quyết.
Minh Tự cùng Lương Hiện lại không giống như Thừa Vũ,cả ngày rảnh rỗi, vội vội vàng vàng tranh thủ thời gian vào cuối tuần đến công viên Lujiang,thành phố Khai Viễn du thuyền ngắm hoa, hẹn hò lãng mạn nho nhỏ.
Không ngờ, kế hoạch còn chưa tiến hành – Tập đoàn Hoa Thịnh đột ngột tuyên bố phá sản, một tòa cao ốc phồn hoa bất ngờ sụp đổ trong một đêm, không hề có dấu hiệu báo trước, nó đã trở thành một cơn biến động lớn đầu tiên trong giới kinh doanh ở Bình Thành.
Kỳ thật,Kinh Hoằng cùng tập đoàn Minh thị sau khi liên hôn, Hoa Thịnh ẩn ẩn có chút xu hướng suy tàn, giá cổ phiếu của công ty này đã giảm liên tục trong nửa năm qua. Nhưng dù sao đi nữa, với nền móng kinh doanh hàng chục năm, lạc đà gầy còn có ngựa lớn che chở, nói như thế nào cũng còn có thể tồn tại thêm hai năm nữa. Lần này bị Phó thị thu mua, đối phương tất cũng không thể khinh thường.
Hơn nữa nghe nói, người nắm quyền hiện tại của tập đoàn Phó thị cực kỳ trẻ tuổi, chỉ vừa mới 27.
Thế lực to như vậy bất ngờ nổi lên ở Bình Thành, các thế lực khắp nơi tự nhiên cũng phải rắp tâm dò hiểu, hoặc minh bạch hoặc âm thầm bí mật. Mà cái vị kia cũng giống như không ẩn mình che giấu,anh ta hầu như là xuất hiện trên khắp tất cả các phương tiện truyền thông tài chính một cách hào phóng và kiêu ngạo đến đáng sợ.
Người đàn ông trong bức ảnh thực sự rất trẻ, với đôi mắt dịu dàng và quý phái, khi anh ta ngồi ở đó, khí chất quý tộc phát ra từ người anh ta không hề mờ nhạt mặc dù anh ta có vẻ như thờ ơ với tất cả mọi thứ.
Có một lượng lớn fan đã đổ anh ta ngay từ khi anh ta bắt đầu lộ diện.
Chỉ cần là người trong Kinh Hoằng, trong một đêm bởi vì Lương Hiện là hoa đã có chủ mà tâm mất mát,lúc này cũng vì anh ta mà không ngừng kích động, lớn tiếng tuyên bố các cô còn có thể.
Hai người bạn biên kịch của Lâm Hề Già đương nhiên cũng không ngoại lệ, quyết liệt sa vào u mê không lối thoát.
Lúc cô ấy cùng Minh Tự nói chuyện phiếm, cô ấy đã đề cập đến chuyện này với Minh Tự và nhân tiện chia sẻ một liên kết đến từ tin tức tài chính trên trang cá nhân.
Minh Tự sau khi xem xong bài chia sẻ của Lâm Hề Già, cô hất điện thoại của mình về phía Lương Hiện, cau mày không biết cô ấy đang vui hay đang tức giận “Lương Hiện, bởi vì anh đã kết hôn cho nên giá trị mị lực của anh ở trong tập đoàn giảm xuống trầm trọng, so với tên họ Phó này, anh lần này thua triệt để rồi!”
Lương Hiện đang lau tóc cho cô, nghe thấy lời này thì dừng lại, nhẹ nhàng bóp lấy má cô “Thua thì thua.”
Chỉ cần anh có cô là đủ.
Khóe môi Minh Tự cong lên, trong lòng cô cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Lời còn chưa nói xong, đã nghe thấy Lương Hiện nói “Bất quá cậu ta đã kết hôn rồi.”
“Kết hôn? Khi nào? Cùng với ai?” Minh Tự kinh ngạc đến mức phải lập tức ngồi dậy, hỏi xong liền nhớ ra một câu khác quan trọng hơn liền nói thêm “Hai người quen nhau à?”
Lương Hiện khá bất mãn với vấn đề này, anh ném khăn tắm, một tay đặt lên lưng ghế rồi cúi người xuống “Em quan tâm đến người đàn ông khác ngay trước mặt chồng mình,em cảm thấy thích hợp sao?”
“Quỷ hẹp hòi, em chỉ là muốn hỏi về anh một chút, một chút xíu nà thôi.” Môi Minh Tự cong lên, chạm chạm chóp mũi của anh, hai người nhìn nhau một lúc, cô lại mím chặt khóe môi thì thầm “Nhưng em thật sự khá tò mò, vợ của anh ta rốt cuộc bây giờ đang ở đâu?”
Lương Hiện hừ khẽ “Chạy rồi.”
Chạy rồi?
Minh Tự vô cùng kinh ngạc.
Nhưng cô ấy sớm phát hiện ra có một vấn đề nghiêm trọng hơn, và giọng điệu của cô ấy tràn đầy vẻ nghi ngờ “Tại sao anh luôn kết bạn với những người có khuynh hướng khiến vợ bỏ chạy?”
Lương Hiện nhất thời nghẹn họng, một chốc cũng không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
Đầu tháng 12 năm ngoái, Trì Yến cùng mấy người bạn đến Bình Thành, lúc đó Lương Hiện có mang theo Minh Tự, cô cũng không biết từ nơi nào nghe được bạn gái của Trì Yến mất tích, liền đến cùng anh một mực chứng thực.
Lương Hiện lúc ấy cũng thuận miệng nhắc tới, không phải mất tích, mà là sau khi chia tay lúc sau mai danh ẩn tích, hơn nữa hiện tại cũng đã tìm được rồi.
Bây giờ là đến Phó Triển Hành, Lương Hiện chỉ biết cậu ta có một đối tượng liên hôn xuất thân từ Thân Thành, kêu là cái gì Bùi gia, ngày kết hôn đêm đó, đối phương không màng thời gian,mặc kệ tên họ Phó kia, trực tiếp xách vali bỏ ra nước ngoài.
Ngoài ra cái gì cũng không biết.
Tuy rằng họ là bạn bè nhưng ở một mức độ nào đó mà nói thì ngoài chuyện hợp tác làm ăn ra họ thực sự không có hứng thú tán gẫu về đời sống tình cảm của nhau.
Lương Hiện không nói tiếp, Minh Tự thật ra cũng tự mình đoán được phần nào.
Cô ngồi thẳng người, chọc vào ngực anh, nhìn anh bằng ánh mắt dò hỏi “Đều nói là bạn bè, vợ bọn họ bây giờ đều đã bỏ chạy, rốt cuộc là nhân phẩm có vấn đề hay vẫn là tự các anh phát sinh ra cái sở thích đam mê kỳ quái gì gì đó? Anh như vậy là có hay không,cũng giống họ!”
Không có gì ngạc nhiên khi Minh Tự nghĩ nhiều, bởi vì tháng trước Bình Thành vừa mới cho mấy cái nhà giàu mới nổi phú nhị đại ra ánh sáng, đề cập cái gì mà sở thích vô cùng quái đảng nào đó tương đối được họ yêu thích,tựa như cùng làm cùng thích.
Mà ở cái giới thượng lưu này, mặc dù nhìn thì khá sạch sẽ, nhưng có đôi khi cũng sẽ nghe thấy một số hỗn loạn.
“Cái gì mà đam mê kỳ quái?” Lương Hiện nhẹ nhàng lặp lại, cười như không cười “Tỷ như?”
“Tỷ như……” Trong đầu Minh Tự kịp thời dừng lại mấy cảnh cấm trẻ dưới mười tám tuổi, gương mặt cô có chút hồng, ngay ngay thẳng thẳng mà nói: “Làm sao em biết được, là em hỏi anh trước!”
“Vậy thì làm sao anh biết được?” Lương Hiện buồn cười, rồi lại nói “Bọn họ hẳn là sẽ không, họ đều là những người vô cùng nghiêm túc.”
Minh Tự vốn cũng là thuận miệng nói bậy, ậm ừ vài câu “Nếu như anh đối với em không tốt, em liền…”
Từ “Chạy” còn chưa nói xong, môi cô đã bị Lương Hiện lấp kín.
Hôn một hồi lâu, lúc này mới được anh buông ra, Lương Hiện nhìn vẻ mặt không hài lòng của cô, đột nhiên nảy sinh ý định muốn trêu chọc cô, nên nói nhỏ bên tai: “Nếu em dám chạy, anh sẽ thử cái sở thích đam mê kỳ quái kia với em.”
Ý tứ trong lời nói của Lương Hiện rõ ràng là đi theo hướng không phù hợp với trẻ em, dẫn tới qua tận vài ngày sau Minh Tự vẫn còn đề phòng anh,sợ anh mang mấy loại tình thú kia ra hành lên người mình.
Kết quả biểu hiện của người này ở trên giường vẫn luôn thực bình thường, lúc này mới biết Lương Hiện chỉ muốn dọa cô một trận.
Mà Lương Hiện bên kia cũng không nghĩ tới cô thật đúng là tin, cười đến mức bị Minh Tự đuổi ra khỏi khách sạn.
Vào tháng 3, Paris có phần se se lạnh.
Vào ban ngày, anh đã đi cùng với Minh Tự xen thử một vài món đồ,sau đó lại xem thêm một vài món đồ trang sức khá xa xỉ của những thương hiệu riêng khác, kết thúc vốn dĩ nên là phải vô cùng ngọt ngào nếu như anh không cười.
Nhưng suy nghĩ của con công nhỏ nhà anh có đôi khi chính là thực ngốc, anh nhẫn cười cũng thực vất vả.
Sau khi bị đuổi ra cửa phòng, Lương Hiện liên tục gọi điện hoặc gửi WeChat với mong muốn cầu hòa. Giằng co hơn một giờ, thấy thái độ của Minh Tự buông lỏng, anh thở dài một hơi, cầm theo đồ ăn tối lên lầu.
Bởi vì cô ấy chỉ nói rằng cô ấy đói—
Tháng 10 cùng năm, đám cưới của Minh Tự cùng Lương Hiện được tổ chức tại khách sạn Kerry ở Bình Thành.
Lý do tại sao nó được đặt ở Trung Quốc là bởi vì hầu hết những người được mời đến đều là những người nổi tiếng trong giới chính trị và kinh doanh. Kinh Hoằng cùng Minh thị đã sắp xếp hôn lễ một cách thuận tiện nhất và có vẻ như nó có ý nghĩa hơn buổi đính hôn ngày đó rất nhiều.
Mặc dù Minh Tự thích đám cưới trên đảo hơn nhưng cô cũng không vì thế mà tâm tâm niệm niệm nhất quyết làm theo ý mình.
Bên cạnh đó, sau hôn lễ, họ còn có một bữa tiệc thân mật ở ngoài hải đảo với bạn bè, và nó cũng không khác gì ý thích ban đầu của Minh Tự,hoàn toàn cơ hồ đều là giống nhau.
Đối với đám cưới của đại thiếu gia Kinh Hoằng lần này, khách sạn Kerry đã thành lập một bộ phận kế hoạch liên quan, bộ phận này sẽ làm việc liên tục trong nhiều tháng và nhất định phải biến đám cưới thế kỷ này thành công vượt ngoài tầm với.
Kết quả là, khi họ thực sự bắt đầu sắp xếp địa điểm, họ thấy rằng nó dường như không liên quan gì đến họ.
Đội ngũ tổ chức đám cưới vì để duy trì cảm giác thần bí, họ đã phong tỏa một phần nơi tổ chức hôn lễ không cho người ngoài vào.
Chưa nói đến nhân viên khách sạn, ngay cả bản thân Minh Tự cũng không biết cảnh đó trông như thế nào.
Đêm trước tân hôn, cô bận bịu làm một cặp nhẫn của hai người, cuối cùng nhớ tới hiện trường hôn lễ, Lương Hiện quả thực quá đáng giận, không cho người nào để lộ ra một tiếng gió.
Vì vậy, khi có ai đó hỏi cô ấy về sự kiện hôn lễ kia,rốt cuộc sẽ trông như thế nào, Minh Tự cả người đều rất không khỏe,chính là có tâm nhưng lại vô lực giải thích.
Bất quá, cảm giác bí ẩn này đã vô tình thu hút sự chú ý của nhiều người hơn,thậm chí gấp đến độ không chờ nổi mà muốn nhìn hôn lễ này một chút xem nó rốt cuộc có bộ dáng gì.
Khi hôn lễ đến đúng như dự kiến, mọi người cuối cùng cũng được dịp mãn nhãn.
Căn phòng hoa thủy tinh hình lục giác mang tính biểu tượng giếng trời của khách sạn Kerry đã được biến thành sân khấu chính của lễ cưới, xung quanh là những bông hoa hồng sặc sỡ, những cánh hoa và cành lá vươn dài tự do, dưới ánh trăng, không ngừng tỏa hương thơm ngát.
Hàng ghế khách mời bao quanh sân khấu chính được chất đầy rất nhiều hoa hồng trắng quý giá, bàn tráng miệng được sắp đặt khéo léo theo kiểu trong suốt, xung quanh thùng đá xếp đầy những chai rượu vang đỏ cổ điển.
Trong sân,họ thậm chú còn dựng cả một lớp kiếng pha lê dẫn thẳng lên sân khấu chính, ống đèn được chôn dưới nước, dần dần phát ra ánh sáng xanh.
Trên bầu trời phía trên chỗ ngồi của khách, một bầu trời đầy sao lộng lẫy được làm bằng một chất liệu vô cùng đặc biệt, ý cảnh mông lung giống như là một giấc mơ.
“Tôi đã nhìn thấy bông hồng này trên một trang bìa tạp chí, và một bông hồng này trị giá hàng nghìn đô la!” Người phóng viên nhỏ bé trong lễ đính hôn ngày đó lấy không được thư mời lúc này lắc mình biến hoá, trở thành một vị trợ lý chủ biên, lúc này nhìn khách khứa nhỏ giọng cảm thán “Còn có ngôi sao cùng mặt trăng kia! Nghe nói giá bán ra tận mấy chục vạn!”
“Đến rồi,đến rồi……” Một người khác nói.
Đột nhiên, đèn trong sảnh chính tắt đi, chỉ còn lại một chút ánh sáng mông lung.
Không biết gió đã mang theo hơi ẩm và mùi thơm của muối biển từ đâu bay tới.
Tiếng đàn cello nhẹ nhàng và du dương vang lên, một chùm ánh sáng từ hai phía chiếu xuống bên cạnh đôi giày da của người đàn ông và làn váy của người phụ nữ.Cô dâu và chú rể cuối cùng đã xuất hiện trong niềm hy vọng của tất cả mọi người.
Minh Tự đêm nay vấn mái tóc dài chỉ để lộ một vài sợi tùy ý rũ xuống ở một bên, phong tình và vô cùng quyến rũ.
Ngũ quan xinh đẹp, môi hồng răng trắng, mặc một chiếc váy soiree cô dâu bồng bềnh như công chúa trang trí bằng kim cương, pha lê và thêu thùa họa tiết vô cùng tinh xảo.
Lương Hiện mặc một thân tây trang màu trắng, so với màu đen trầm tĩnh và nghiêm khắc, màu trắng thích hợp hơn để thể hiện khí chất tản mạn của anh ấy, trông có vẻ đẹp trai và vô cùng phong độ.
Người trợ lý nín thở trong vô thức.
Không biết có phải là ảo giác gây ra hay không, cô cho rằng hai người hôm nay trông còn ngọt ngào hơn cả ngày làm lễ đính hôn, không cần phải tiến đến, chỉ cần nhìn nhau xa xăm như vậy, mọi người bên cạnh đều có thể nhìn thấy rất nhiều bong bóng màu hồng.
Minh Tự chậm rãi bước lên bục thủy tinh.
Sống lưng thẳng tắp,bởi vì nâng cằm lên cho nên không để ý nhiều, nhưng những người khách bên dưới lại một lần nữa bị sốc – nơi cô bước đi, làn váy nhẹ nhàng quét qua, màu xanh nhạt bên dưới dần dần sáng lên, dưới nước có màu tím, sứa, san hô và nhiều loài cá nhiệt đới xinh đẹp khác nhau bơi qua lại.
Người trợ lý sửng sốt một chút, một lúc sau mới trầm giọng kêu lên: “Là chiếu 3D!”
Người chủ biên đứng bên cạnh liên tục gật gật đầu.
Tuy nhiên, nó không phải loại thiết bị chiếu chìm trên thị trường, tác dụng của nó hoàn toàn có thể bị làm giả.
Lương Hiện nhìn Minh Tự đang đi về phía mình, sau lưng cô có một mảng màu xanh lam. Váy của cô ấy màu trắng, như thể cô ấy đã bị sóng thủy triều đánh dạt vào bờ.
Vào trong chính vòng tay của anh ấy.
Anh bước tới và nắm lấy tay cô.
Minh Tự xoay người, ánh sáng trở lại thành màu trắng rực rỡ, lúc đó cô mới nhìn thấy cảnh vật dưới đài nước, không khỏi cong môi lên.
Cô ấy nói rằng cô ấy muốn có một đám cưới trên đảo, và anh ấy thực sự đã chuyển nó đến đây—
Giống như Lễ đính hôn ngày đó, bọn họ cũng đi qua lưu trình tuyên thề.
Và lần này, cô ấy trả lời một cách vô cùng chân thành–
“Con nguyện ý.”
Đáng lý ra đây là thời điểm thích hợp để du sơn ngoạn thủy, Thừa Vũ đã hoàn toàn ở thái độ “Bây giờ ngay cả lồng sắt cũng không quản được ta”, sớm đã sải cánh bay đến Thụy Sĩ —— dù sao đi nữa,cái chức vụ giám đốc kia cũng chỉ là một cái danh xưng, cũng không có cái quyết sách nào lớn cần phải giải quyết.
Minh Tự cùng Lương Hiện lại không giống như Thừa Vũ,cả ngày rảnh rỗi, vội vội vàng vàng tranh thủ thời gian vào cuối tuần đến công viên Lujiang,thành phố Khai Viễn du thuyền ngắm hoa, hẹn hò lãng mạn nho nhỏ.
Không ngờ, kế hoạch còn chưa tiến hành – Tập đoàn Hoa Thịnh đột ngột tuyên bố phá sản, một tòa cao ốc phồn hoa bất ngờ sụp đổ trong một đêm, không hề có dấu hiệu báo trước, nó đã trở thành một cơn biến động lớn đầu tiên trong giới kinh doanh ở Bình Thành.
Kỳ thật,Kinh Hoằng cùng tập đoàn Minh thị sau khi liên hôn, Hoa Thịnh ẩn ẩn có chút xu hướng suy tàn, giá cổ phiếu của công ty này đã giảm liên tục trong nửa năm qua. Nhưng dù sao đi nữa, với nền móng kinh doanh hàng chục năm, lạc đà gầy còn có ngựa lớn che chở, nói như thế nào cũng còn có thể tồn tại thêm hai năm nữa. Lần này bị Phó thị thu mua, đối phương tất cũng không thể khinh thường.
Hơn nữa nghe nói, người nắm quyền hiện tại của tập đoàn Phó thị cực kỳ trẻ tuổi, chỉ vừa mới 27.
Thế lực to như vậy bất ngờ nổi lên ở Bình Thành, các thế lực khắp nơi tự nhiên cũng phải rắp tâm dò hiểu, hoặc minh bạch hoặc âm thầm bí mật. Mà cái vị kia cũng giống như không ẩn mình che giấu,anh ta hầu như là xuất hiện trên khắp tất cả các phương tiện truyền thông tài chính một cách hào phóng và kiêu ngạo đến đáng sợ.
Người đàn ông trong bức ảnh thực sự rất trẻ, với đôi mắt dịu dàng và quý phái, khi anh ta ngồi ở đó, khí chất quý tộc phát ra từ người anh ta không hề mờ nhạt mặc dù anh ta có vẻ như thờ ơ với tất cả mọi thứ.
Có một lượng lớn fan đã đổ anh ta ngay từ khi anh ta bắt đầu lộ diện.
Chỉ cần là người trong Kinh Hoằng, trong một đêm bởi vì Lương Hiện là hoa đã có chủ mà tâm mất mát,lúc này cũng vì anh ta mà không ngừng kích động, lớn tiếng tuyên bố các cô còn có thể.
Hai người bạn biên kịch của Lâm Hề Già đương nhiên cũng không ngoại lệ, quyết liệt sa vào u mê không lối thoát.
Lúc cô ấy cùng Minh Tự nói chuyện phiếm, cô ấy đã đề cập đến chuyện này với Minh Tự và nhân tiện chia sẻ một liên kết đến từ tin tức tài chính trên trang cá nhân.
Minh Tự sau khi xem xong bài chia sẻ của Lâm Hề Già, cô hất điện thoại của mình về phía Lương Hiện, cau mày không biết cô ấy đang vui hay đang tức giận “Lương Hiện, bởi vì anh đã kết hôn cho nên giá trị mị lực của anh ở trong tập đoàn giảm xuống trầm trọng, so với tên họ Phó này, anh lần này thua triệt để rồi!”
Lương Hiện đang lau tóc cho cô, nghe thấy lời này thì dừng lại, nhẹ nhàng bóp lấy má cô “Thua thì thua.”
Chỉ cần anh có cô là đủ.
Khóe môi Minh Tự cong lên, trong lòng cô cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Lời còn chưa nói xong, đã nghe thấy Lương Hiện nói “Bất quá cậu ta đã kết hôn rồi.”
“Kết hôn? Khi nào? Cùng với ai?” Minh Tự kinh ngạc đến mức phải lập tức ngồi dậy, hỏi xong liền nhớ ra một câu khác quan trọng hơn liền nói thêm “Hai người quen nhau à?”
Lương Hiện khá bất mãn với vấn đề này, anh ném khăn tắm, một tay đặt lên lưng ghế rồi cúi người xuống “Em quan tâm đến người đàn ông khác ngay trước mặt chồng mình,em cảm thấy thích hợp sao?”
“Quỷ hẹp hòi, em chỉ là muốn hỏi về anh một chút, một chút xíu nà thôi.” Môi Minh Tự cong lên, chạm chạm chóp mũi của anh, hai người nhìn nhau một lúc, cô lại mím chặt khóe môi thì thầm “Nhưng em thật sự khá tò mò, vợ của anh ta rốt cuộc bây giờ đang ở đâu?”
Lương Hiện hừ khẽ “Chạy rồi.”
Chạy rồi?
Minh Tự vô cùng kinh ngạc.
Nhưng cô ấy sớm phát hiện ra có một vấn đề nghiêm trọng hơn, và giọng điệu của cô ấy tràn đầy vẻ nghi ngờ “Tại sao anh luôn kết bạn với những người có khuynh hướng khiến vợ bỏ chạy?”
Lương Hiện nhất thời nghẹn họng, một chốc cũng không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
Đầu tháng 12 năm ngoái, Trì Yến cùng mấy người bạn đến Bình Thành, lúc đó Lương Hiện có mang theo Minh Tự, cô cũng không biết từ nơi nào nghe được bạn gái của Trì Yến mất tích, liền đến cùng anh một mực chứng thực.
Lương Hiện lúc ấy cũng thuận miệng nhắc tới, không phải mất tích, mà là sau khi chia tay lúc sau mai danh ẩn tích, hơn nữa hiện tại cũng đã tìm được rồi.
Bây giờ là đến Phó Triển Hành, Lương Hiện chỉ biết cậu ta có một đối tượng liên hôn xuất thân từ Thân Thành, kêu là cái gì Bùi gia, ngày kết hôn đêm đó, đối phương không màng thời gian,mặc kệ tên họ Phó kia, trực tiếp xách vali bỏ ra nước ngoài.
Ngoài ra cái gì cũng không biết.
Tuy rằng họ là bạn bè nhưng ở một mức độ nào đó mà nói thì ngoài chuyện hợp tác làm ăn ra họ thực sự không có hứng thú tán gẫu về đời sống tình cảm của nhau.
Lương Hiện không nói tiếp, Minh Tự thật ra cũng tự mình đoán được phần nào.
Cô ngồi thẳng người, chọc vào ngực anh, nhìn anh bằng ánh mắt dò hỏi “Đều nói là bạn bè, vợ bọn họ bây giờ đều đã bỏ chạy, rốt cuộc là nhân phẩm có vấn đề hay vẫn là tự các anh phát sinh ra cái sở thích đam mê kỳ quái gì gì đó? Anh như vậy là có hay không,cũng giống họ!”
Không có gì ngạc nhiên khi Minh Tự nghĩ nhiều, bởi vì tháng trước Bình Thành vừa mới cho mấy cái nhà giàu mới nổi phú nhị đại ra ánh sáng, đề cập cái gì mà sở thích vô cùng quái đảng nào đó tương đối được họ yêu thích,tựa như cùng làm cùng thích.
Mà ở cái giới thượng lưu này, mặc dù nhìn thì khá sạch sẽ, nhưng có đôi khi cũng sẽ nghe thấy một số hỗn loạn.
“Cái gì mà đam mê kỳ quái?” Lương Hiện nhẹ nhàng lặp lại, cười như không cười “Tỷ như?”
“Tỷ như……” Trong đầu Minh Tự kịp thời dừng lại mấy cảnh cấm trẻ dưới mười tám tuổi, gương mặt cô có chút hồng, ngay ngay thẳng thẳng mà nói: “Làm sao em biết được, là em hỏi anh trước!”
“Vậy thì làm sao anh biết được?” Lương Hiện buồn cười, rồi lại nói “Bọn họ hẳn là sẽ không, họ đều là những người vô cùng nghiêm túc.”
Minh Tự vốn cũng là thuận miệng nói bậy, ậm ừ vài câu “Nếu như anh đối với em không tốt, em liền…”
Từ “Chạy” còn chưa nói xong, môi cô đã bị Lương Hiện lấp kín.
Hôn một hồi lâu, lúc này mới được anh buông ra, Lương Hiện nhìn vẻ mặt không hài lòng của cô, đột nhiên nảy sinh ý định muốn trêu chọc cô, nên nói nhỏ bên tai: “Nếu em dám chạy, anh sẽ thử cái sở thích đam mê kỳ quái kia với em.”
Ý tứ trong lời nói của Lương Hiện rõ ràng là đi theo hướng không phù hợp với trẻ em, dẫn tới qua tận vài ngày sau Minh Tự vẫn còn đề phòng anh,sợ anh mang mấy loại tình thú kia ra hành lên người mình.
Kết quả biểu hiện của người này ở trên giường vẫn luôn thực bình thường, lúc này mới biết Lương Hiện chỉ muốn dọa cô một trận.
Mà Lương Hiện bên kia cũng không nghĩ tới cô thật đúng là tin, cười đến mức bị Minh Tự đuổi ra khỏi khách sạn.
Vào tháng 3, Paris có phần se se lạnh.
Vào ban ngày, anh đã đi cùng với Minh Tự xen thử một vài món đồ,sau đó lại xem thêm một vài món đồ trang sức khá xa xỉ của những thương hiệu riêng khác, kết thúc vốn dĩ nên là phải vô cùng ngọt ngào nếu như anh không cười.
Nhưng suy nghĩ của con công nhỏ nhà anh có đôi khi chính là thực ngốc, anh nhẫn cười cũng thực vất vả.
Sau khi bị đuổi ra cửa phòng, Lương Hiện liên tục gọi điện hoặc gửi WeChat với mong muốn cầu hòa. Giằng co hơn một giờ, thấy thái độ của Minh Tự buông lỏng, anh thở dài một hơi, cầm theo đồ ăn tối lên lầu.
Bởi vì cô ấy chỉ nói rằng cô ấy đói—
Tháng 10 cùng năm, đám cưới của Minh Tự cùng Lương Hiện được tổ chức tại khách sạn Kerry ở Bình Thành.
Lý do tại sao nó được đặt ở Trung Quốc là bởi vì hầu hết những người được mời đến đều là những người nổi tiếng trong giới chính trị và kinh doanh. Kinh Hoằng cùng Minh thị đã sắp xếp hôn lễ một cách thuận tiện nhất và có vẻ như nó có ý nghĩa hơn buổi đính hôn ngày đó rất nhiều.
Mặc dù Minh Tự thích đám cưới trên đảo hơn nhưng cô cũng không vì thế mà tâm tâm niệm niệm nhất quyết làm theo ý mình.
Bên cạnh đó, sau hôn lễ, họ còn có một bữa tiệc thân mật ở ngoài hải đảo với bạn bè, và nó cũng không khác gì ý thích ban đầu của Minh Tự,hoàn toàn cơ hồ đều là giống nhau.
Đối với đám cưới của đại thiếu gia Kinh Hoằng lần này, khách sạn Kerry đã thành lập một bộ phận kế hoạch liên quan, bộ phận này sẽ làm việc liên tục trong nhiều tháng và nhất định phải biến đám cưới thế kỷ này thành công vượt ngoài tầm với.
Kết quả là, khi họ thực sự bắt đầu sắp xếp địa điểm, họ thấy rằng nó dường như không liên quan gì đến họ.
Đội ngũ tổ chức đám cưới vì để duy trì cảm giác thần bí, họ đã phong tỏa một phần nơi tổ chức hôn lễ không cho người ngoài vào.
Chưa nói đến nhân viên khách sạn, ngay cả bản thân Minh Tự cũng không biết cảnh đó trông như thế nào.
Đêm trước tân hôn, cô bận bịu làm một cặp nhẫn của hai người, cuối cùng nhớ tới hiện trường hôn lễ, Lương Hiện quả thực quá đáng giận, không cho người nào để lộ ra một tiếng gió.
Vì vậy, khi có ai đó hỏi cô ấy về sự kiện hôn lễ kia,rốt cuộc sẽ trông như thế nào, Minh Tự cả người đều rất không khỏe,chính là có tâm nhưng lại vô lực giải thích.
Bất quá, cảm giác bí ẩn này đã vô tình thu hút sự chú ý của nhiều người hơn,thậm chí gấp đến độ không chờ nổi mà muốn nhìn hôn lễ này một chút xem nó rốt cuộc có bộ dáng gì.
Khi hôn lễ đến đúng như dự kiến, mọi người cuối cùng cũng được dịp mãn nhãn.
Căn phòng hoa thủy tinh hình lục giác mang tính biểu tượng giếng trời của khách sạn Kerry đã được biến thành sân khấu chính của lễ cưới, xung quanh là những bông hoa hồng sặc sỡ, những cánh hoa và cành lá vươn dài tự do, dưới ánh trăng, không ngừng tỏa hương thơm ngát.
Hàng ghế khách mời bao quanh sân khấu chính được chất đầy rất nhiều hoa hồng trắng quý giá, bàn tráng miệng được sắp đặt khéo léo theo kiểu trong suốt, xung quanh thùng đá xếp đầy những chai rượu vang đỏ cổ điển.
Trong sân,họ thậm chú còn dựng cả một lớp kiếng pha lê dẫn thẳng lên sân khấu chính, ống đèn được chôn dưới nước, dần dần phát ra ánh sáng xanh.
Trên bầu trời phía trên chỗ ngồi của khách, một bầu trời đầy sao lộng lẫy được làm bằng một chất liệu vô cùng đặc biệt, ý cảnh mông lung giống như là một giấc mơ.
“Tôi đã nhìn thấy bông hồng này trên một trang bìa tạp chí, và một bông hồng này trị giá hàng nghìn đô la!” Người phóng viên nhỏ bé trong lễ đính hôn ngày đó lấy không được thư mời lúc này lắc mình biến hoá, trở thành một vị trợ lý chủ biên, lúc này nhìn khách khứa nhỏ giọng cảm thán “Còn có ngôi sao cùng mặt trăng kia! Nghe nói giá bán ra tận mấy chục vạn!”
“Đến rồi,đến rồi……” Một người khác nói.
Đột nhiên, đèn trong sảnh chính tắt đi, chỉ còn lại một chút ánh sáng mông lung.
Không biết gió đã mang theo hơi ẩm và mùi thơm của muối biển từ đâu bay tới.
Tiếng đàn cello nhẹ nhàng và du dương vang lên, một chùm ánh sáng từ hai phía chiếu xuống bên cạnh đôi giày da của người đàn ông và làn váy của người phụ nữ.Cô dâu và chú rể cuối cùng đã xuất hiện trong niềm hy vọng của tất cả mọi người.
Minh Tự đêm nay vấn mái tóc dài chỉ để lộ một vài sợi tùy ý rũ xuống ở một bên, phong tình và vô cùng quyến rũ.
Ngũ quan xinh đẹp, môi hồng răng trắng, mặc một chiếc váy soiree cô dâu bồng bềnh như công chúa trang trí bằng kim cương, pha lê và thêu thùa họa tiết vô cùng tinh xảo.
Lương Hiện mặc một thân tây trang màu trắng, so với màu đen trầm tĩnh và nghiêm khắc, màu trắng thích hợp hơn để thể hiện khí chất tản mạn của anh ấy, trông có vẻ đẹp trai và vô cùng phong độ.
Người trợ lý nín thở trong vô thức.
Không biết có phải là ảo giác gây ra hay không, cô cho rằng hai người hôm nay trông còn ngọt ngào hơn cả ngày làm lễ đính hôn, không cần phải tiến đến, chỉ cần nhìn nhau xa xăm như vậy, mọi người bên cạnh đều có thể nhìn thấy rất nhiều bong bóng màu hồng.
Minh Tự chậm rãi bước lên bục thủy tinh.
Sống lưng thẳng tắp,bởi vì nâng cằm lên cho nên không để ý nhiều, nhưng những người khách bên dưới lại một lần nữa bị sốc – nơi cô bước đi, làn váy nhẹ nhàng quét qua, màu xanh nhạt bên dưới dần dần sáng lên, dưới nước có màu tím, sứa, san hô và nhiều loài cá nhiệt đới xinh đẹp khác nhau bơi qua lại.
Người trợ lý sửng sốt một chút, một lúc sau mới trầm giọng kêu lên: “Là chiếu 3D!”
Người chủ biên đứng bên cạnh liên tục gật gật đầu.
Tuy nhiên, nó không phải loại thiết bị chiếu chìm trên thị trường, tác dụng của nó hoàn toàn có thể bị làm giả.
Lương Hiện nhìn Minh Tự đang đi về phía mình, sau lưng cô có một mảng màu xanh lam. Váy của cô ấy màu trắng, như thể cô ấy đã bị sóng thủy triều đánh dạt vào bờ.
Vào trong chính vòng tay của anh ấy.
Anh bước tới và nắm lấy tay cô.
Minh Tự xoay người, ánh sáng trở lại thành màu trắng rực rỡ, lúc đó cô mới nhìn thấy cảnh vật dưới đài nước, không khỏi cong môi lên.
Cô ấy nói rằng cô ấy muốn có một đám cưới trên đảo, và anh ấy thực sự đã chuyển nó đến đây—
Giống như Lễ đính hôn ngày đó, bọn họ cũng đi qua lưu trình tuyên thề.
Và lần này, cô ấy trả lời một cách vô cùng chân thành–
“Con nguyện ý.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook