Nụ Hôn Của Quỷ
Chương 29: Khóc không phải vì đau buồn

Làm sao đây? Làm sao đây? Tôi phải làm sao mới ổn đây?

Như thể ông trời đang cố ý đối đầu với tôi, trước mắt tôi bỗng xuất hiện một tình địch gần như hoàn mỹ. Chưa kể đến việc cô ta  xinh đẹp, thông minh, hay cao quý, chỉ tình cảm thanh mai trúc mã mười bảy năm thôi, tôi đã không biết phải làm thế nào để thắng được. Đúng là chẳng có chút hy vọng nào, thật sự không có...

Được rồi, không nghĩ nhiều nữa, đi tắm cái đã.

Tôi bước vào nhà tắm.

Nằm trong bồn tắm, cơ thể hoàn toàn chìm trong đám bọt bong bóng xà phòng, trong đầu từng cảnh tượng tôi và Thuần Hy gặp nhau nối tiếp nhau hiện lên như đang chiếu phim, nhưng tôi không thể nào tìm ra sự "động Thuần Hy với tôi.

Thật không biết đến khi nào Thuần Hy mới thích tôi, nhưng cứ theo tình hình trước mắt thì mỗi lúc trở thành chuyện xa vời không chạm đến nổi. Haizzz~, buồn bực quá, đúng là buồn bực, bực mình đến nỗi muốn chết cho rồi...

Cái tên chết tiệt Kim Thuần Hy rốt cuộc làm bằng gì vậy, sao mà khó theo đuổi thế không biết? Có lẽ, có lẽ toàn bộ đều là do Thôi Anh Ái, đều do cô ta  cả...

Mười bảy năm? Thanh mai trúc mã? Xinh đẹp? Thông minh? Môn đăng hộ đối? Bất kỳ điểm nào cũng có thể trở thành lý do để anh ấy yêu cô ta. tôi có là gì đâu?

T_T Chẳng lẽ hành động kỳ này lại kết thúc trong thảm bại hay sao? Tôi không cam tâm, không cam tâm, thật sự không cam tâm...

Đau quá... trái tim tôi đang nhói buốt...

Quách Tiễn Ni, tự hỏi mình đi, mi bây giờ, và cảm hứng với Kim Thuần Hy, thật sự chỉ nằm trong một cuộc cá cược thôi sao?

>_< Không biết, không biết, tôi không biết, thật sự không biết... Đầu óc hỗn loạn quá. Dậy đi chứ, hình như đã nằm lâu quá rồi!

Ý? Sao kỳ vậy? Không phải chứ? Sao tôi lại quên mang áo lót rồi? Rõ ràng tôi nhớ đã đặt trong chậu quần áo rồi mà? Chắc không phải rơi trên hành lang chứ? Không thể, nhất định là vẫn còn trong phòng, đúng, chắc chắn là còn ở trong phòng, bây giờ đi lấy vậy.

Tôi chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh người rồi vội vã chạy ra khỏi phòng tắm. Không sao đâu, tôi may mắn mà, chắc sẽ không đụng phải ai, vả lại, phòng tắm cũng khá gần phòng tôi, một lúc là tới rồi...

Hả? “0_0”! " Ai ngờ vừa đi được nửa đường đã có một bóng dáng quen thuộc nhảy ra trước mắt tôi, nhìn kỹ lại, không phải chiếc áo lót tôi đang định tìm thì còn là gì? Sau đó, tôi nhìn thấy Kim Thuần Hy. Chiếc áo lót đang nằm trong tay anh ta, vẫn với gương mặt lạnh nhạt thờ ơ, anh ta nói với tôi...

“Của cô phải không?”

“Anh... anh lấy áo lót... của tôi... làm gì?” tôi nghĩgương mặt tôi lúc này còn đỏ hơn gan heo nữa.

“Tôi lấy nó? Tự nó nằm trên hành lang thì có. Cô tưởng tôi có hứng thú với cái này à? Hoặc là, cô tưởng tôi có hứng thú với chủ nhân của nó? -_- Người mặc cái thứ này lên người, đừng nói là gợi cảm, mà thậm chí mỹ cảm của tôi sẽ bị hủy diệt sạch sẽ”.

Không sai, chiếc áo lót đó của tôi số nhỏ, vả lại kiểu dáng cũng rất bình thường. Nhưng như vậy có quan hệ gì chứ, dù sao cũng là mặc bên trong thôi mà, mình thấy thoải mái là được, he he.

“Chả sao, đẹp hay không cũng mặc kệ, chỉ cần thoải mái là được. He he”. “Thân hình hoàn toàn không có đường cong”.

Cái gì? Tên chết tiệt này, anh ta dám nhìn chiếc áo lót của tôi xong rồi đưa mắt nhìn thân hình tôi sau tấm khăn tắm, sau đó lạnh lùng thốt ra câu đó.

Tôi giật mình túm chặt chiếc khăn tắm hơn.

Mắt của tên này không biết mọc kiểu gì, trình độ thưởng thức của anh ta rốt cuộc như thế nào, người nào cũng bảo dáng tôi rất đẹp mà, anh ta quên mất lúc kỳ hội thao tôi mặc biki­ni, tất cả đám nam sinh đều chảy nước dãi them thuồng sao? Cái tên chết tiệt này... đúng là không hiểu nồi anh ta...

Dáng người tôi như vậy cho dù chúng ta có ở bên nhau, tôi cũng không bao giờ có hứng thú! Xem ra từ sau khi cô tốt nghiệp tiểu học chắc không lớn thêm nhỉ!" Anh ta lại còn kề sát đầu trước mặt tôi vừa cười gi­an xảo vừa nói, hơi thở nóng bỏng theo giọng nói phả vào gương mặt tôi vốn đã nóng hực.

“*>0<* Cái gì chứ? Tên chết tiệt này! Tôi mới chỉ có mười sáu tuổi mà, mười sáu tuổi thì đòi có da thịt ở chỗ nào chứ? Đúng là... Cậu nghĩ ai cũng già sớm như cậu à?”

“Mười sáu tuổi mà còn nhỏ à? Anh Ái lúc mười năm tuổi đã dậy thì hoàn toàn rồi”.

Trời ơi, cái tên Kim Thuần Hy chết tiệt lại còn nhắc đến thanh mai trúc mã của anh ta, lại còn so sánh tôi với cô ta  nữa chứ. Quái thật, sau anh ta biết lúc cô ta mười năm tuổi đã dậy thì hoàn toàn? Anh ta đã làm gì sao? Trời đất ơi, tên ác quỷ này, ác quỷ kinh khủng... "-( Nhưng mà, nhưng mà tại sao tôi không nói nổi cậu nào?

“Ngày mai Anh Ái tan học xong sẽ đến nhà tôi.”

Hả-? Ngày mai Thôi Anh Ái sẽ đến đây? Không phải chứ? Cô ta đến để làm gì? Chẳng lẽ bái kiến bố mẹ chồng nhanh thế sao? Cô ta nhìn thấy tôi có khi nào sẽ lên cơn điên không? Thì tôi“ sống chung” với Kim Thuần Hy - thanh mai trúc mã của cô ta mà

“Học hỏi cô ấy nhiều vào”.

“Tôi không học! Bây giờ tôi rất tốt, tôi rất hài lòng với chính mình! Anh dựa vào đâu mà bảo tôi học cô ta? Cô ta có gì đáng để tôi học chứ?”

“Một cô gái như cô, chắc cả đời này cũng không gả được cho ai”.

“Cái gì? Kim Thuần Hy chết tiệt! Quá đáng thật! Tôi gả cho ai thì lien quan gì đến anh? Sỉ nhục tôi thú thế cơ à? Nếu không muốn ở chung thì cứ nói thẳng đi, nói rã ra thì được thôi mà! p(*>o<*)q” Tôi mặt đỏ tía tai gào lên với hắn. Đúng là... lời anh ta nói tổn thương lòng tự trọng của tôi quá.

“Chính xác! Nhìn thấy cô là tôi nổi nóng, không nhịn được ước muốn phải sỉ nhục cô!” Anh ta lại nói vậy.

Cái tên chết tiệt này, tôi làm anh ta chán ghét thế sao... hu hu hu... tôi đau lòng quá đi

mất...

“Nếu không muốn tôi sỉ nhục thì cút đến chỗ nào tôi không nhìn thấy ấy!” 0_0”

Đó là lời Kim Thuần Hy nói sao? Anh ta nói nếu không muốn bị sỉ nhục thì cút đến chỗ nào anh ta không nhìn thấy, anh ta thật sự căm ghét tôi đến thế ư, anh ta thật sự không muốn nhìn thấy tôi sao? Anh ta có biết câu nói này khiến tôi đau buồn đến nhường nào không, anh ta đã bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa? Thật sự, có lẽ, chắc chắn, tôi chưa bao giờ nằm trong phạm vi để anh ta suy nghĩ đến, chưa bao giờ...

Hu hu hu... Nước mắt tôi lại rơi rồi, tí tách tí tách... một giọt hai giọt...

Nhưng anh ta không nhìn tháy, chưa hề nhìn thấy...

Bởi vì, anh ta luôn bỏ đi trước khi tôi xoay người, để lại cho tôi một bóng dáng lạnh lẽo,

giống như khi nãy, anh ta nói xong câu đó bèn quay đi không thèm quay đầu lại... tôi đau

lòng quá... đau quá... đau quá...--- ------ ---- >_<------


Chương 30



Cái “Ngày mai” mà Kim Thuần Hy bảo Thôi Anh Ái sắp đến ấy, cuối cùng cũng đến rất nhanh, vì “ngày mai” chính là ngày hôm nay.

Cả một buổi sáng, tôi xoay chong chóng với ý nghĩ phải mặc gì, chải kiểu tóc gì, phải làm sao để mình tỏ ra xinh đẹp hơn, có khí chất hơn và quyến rũ hơn, để khi đứng chung với Thôi Anh Ái sau khi tan học sẽ đến nhà Kim Thuần Hy chơi, nếu so sánh thì cũng không cách biệt nhau lắm. Nhưng hành hạ cả một lúc lâu mà chưa mặc được gì, chưa làm được gì cho ra hồn, cuối cùng cũng thấy sắp trễ giờ rồi, đến bữa sáng cũng không kịp ăn mà mặc bừa đồng phục vào rồi chạy ra khỏi nhà, kết quả vẫn bị trễ giờ, lại bị phạt đứng góc tường suốt hai tiếng, tóc tai cũng sắp biến thành chổi lông gà rồi.

Và còn, việc cãi nhau với Kim Thuần Hy hôm qua đã tổn thương tâm hồn nhỏ bé mong manh của tôi, tổn thương nghiêm trong đến mức chỉ nhớ là đã khóc và ngủ, quên bẵng phải làm bài tập cô ra, hôm nay đành phải ở lại học “Chi hô giả dã” (cổ văn), học đến mức tôi muốn tự sát. 

Nếu có thể lựa chọn giữa việc gặp Thôi Anh Ái và học cổ văn thì thực ra tôi chọn gặp tuyệt thế mỹ nữ còn hơn, tuy rằng cũng là tuyệt thế tình địch.

Sau đó chen lấn lên chuyến xe cuối, ưên xe bị chèn ép bẹp dúm, lúc xuống xe không đóng cửa kỹ đã chèn mất góc áo của tôi, sau đó lúc chạy nhanh về đến cửa nhà còn bất cẩn bị vấp ngã đúng lên đám phân gà, tôi không hề oán hận gì, chỉ cảm thấy kỳ lạ, tại sao trước ngôi biệt thự lộng lẫy này lại xuất hiện phân gà cơ chứ, có lẽ, có lẽ là gà rừng không có nhà để về chăng. He he! (^O^)

Có thể tưởng tượng ra vẻ thê thảm của tôi lúc này, quả thực là vô tiền khoáng hậu! Vừa bị phạt trồng cây chuối vừa bị chen lấn trên xe vừa bị ngã nhào nữa.

Bỏ đi, gặp cái bà Thôi Anh Ái quỷ gì đó làm gì, dù sao cô ta cũng có đến thăm tôi đâu, thôi thà chuồn nhanh lên phòng tắm cho xong. Dáng vẻ như ma này không không không không thể để ai thấy được.

“Quách Tiễn Ni”. Chết tiệt, đúng lúc tôi khẽ khàng e dè đi qua phòng khách, định chuồn khỏi cặp mắt của Kim Thuần Hy và Thôi Anh Ái đang ngồi trên sa­lon trò chuyện, thì bỗng dưng một giọng nói lạnh tanh gọi giật tôi lại, tôi đành lưu lến từ biệt bên chân trái đang nhấc cao lên định sải một bước dài để lao vút qua. Không phải nói, chắc chắn là cái tên Kim Thuần Hy đáng chết suốt ngày thích ra vẻ cao ngạo kia rồi. Tên này, đúng là đáng ghét! Đáng ghét!

“Hả-?” Tôi quay lưng lại anh ta, đáp một tiếng. Không thể để họ thấy dáng vẻ thảm hại này được, đặc biệt là cái người tên Anh Ái kia.

“Cô không muốn gặp cô gái là bạn thanh mai trúc mã của tôi à?”

“Ồ! he he, đã nhìn thấy một lần rồi, đã mục kích sắc đẹp khung thành tuyệt lâu của cô ấy rồi, không cần phải gặp nữa đâu. He he." Cái gì mà sắc đẹp khuynh thành tuyệt lâu chứ? Tự tôi thấy mình nói những câu buồn nôn quá, hết cách rồi, kế tẩu thoát mà.

“Cô không muốn gặp lần thứ hai à?”

“He he. Không cần đâu, tôi sợ tôi sẽ xúc động đến mức chảy máu mũi mất thôi. He he.” Tôi ói…

“Cô không thử thì sao biết được mình có chảy máu mũi không?”

“Kim Thuần Hy chết tiệt, anh có thôi đi không, tôi không muốn gặp thì không được hả? —>0< Tại sao tôi phải gặp chứ? Cô ta là gì của tôi nào? Có đẹp bằng Vi­vian Li không? Có tao nhã bằng Au­drey Hep­burn không? Có gợi cảm bằng Mar­ilyn Mon­roe không?” Cuối cùng tôi không thể nhịn nổi, quay phắt người lại, hùng hổ tuôn ra một tràng như bắn liên thanh với anh ta.

Thảm rồi, bây giờ tôi mới ý thức ra tôi không nên quay đầu lại, như thế thì bộ dạng te tua của tôi cuối cùng cũng đã phơi bày ra toàn bộ trước mặt bọn họ. Trời ạ, sao tôi lúc nào cũng vậy, hễ nóng lên là không còn nghĩ gì nữa mà bất chấp tất cả.

Cái cô nàng Thôi Anh Ái kia nhìn thấy dáng vẻ tôi như vậy thì bắt đầu cười, hí hí hí rồi cười to hẳn, giống như một con gà mái mẻ mới thành niên vậy. =.=

“Thuần Hy, đây chính là cái cô Quách Tiễn Ni gì đó mà cậu bảo đang ở nhờ nhà cậu đó hả?”

“ừ.”

"Ha ha ha---- ----- , cô ta giống như món gà cuộn trong KFC ấy!

0_0”... Cái gì? Gà cuộn? Cô ta bảo tôi là gà cuộn? Cái con nhỏ chết tiệt này đang châm chích thân thể tôi không có đường cong sao?

Đáng ghét!!! Tôi còn chưa nói ra câu nào mà cô ta đã cướp quyền mắng người khác trướcrồi?! Woa~ da- da- tức chết đi thôi!!!

Chẳng là Quách Tiễn Ni tôi làm tò đậu phụ hay sao? Cứ để mặc cô ta ức hiếp tôi điên cuồng

p(>o<)q Thà chết chứ không chịu nhục!!! Tôi phải phản kích! Phản kích! Phản kích...

“Mụ phù thủy mặt đầy nếp nhăn! Ị! Xem mấy cái nếp nhăn đuôi cá của chị kìa, có thể kẹp chết mấy con muỗi đấy!” Thế là tôi quang cho cô ta một câu nói ác ý.

“Cái gì? Cô nói cái gì? Nói lại xem nào!!!” Bà già này bị tôi chọc giận, nhảy nhổm lên khỏi sa­lon như bị điện giật. Thuần Hy kéo cô ta ngồi lại.

“Mụ phù thủy! Mụ phù thủy!! Ị” Tôi vừa thao thao bất tuyệt lảm nhảm gọi cô ta bằng biệt hiệu tôi mới đặt, còn làm mặt hề nữa, vừa chay như bay lên lầu trên.

Thôi Anh Ái trừng mắt nhìn tôi, đôi mắt ánh lên tia lửa giận dữ, dáng vẻ như chỉ muốn an tươi nuốt sống tôi vậy, mắt mũi miệng thậm chí cả khuôn mặt đều biến dạng, hoàn toàn không tìm thấy vẻ xinh đẹp tuyệt thế đâu nữa.

Xem ra giận dữ là chuyện rất không tốt, cho dù là người đẹp đến mấy, lúc giận dữ cũng không xinh đẹp nổi. Tôi nhất định phải nhớ ít giận vui nhiều mới được!!! Hi­hi!!! Ha ha!!! Thôi Anh Ái thực ra cũng chỉ như vậy mà thôi, sao qua nổi tôi! Chẳng đáng yêu chút nào! Ha ha! Tôi thề, nhất định phải đánh bại cô ta! Tôi bắt đầu châm đầy nhiệt huyết chiến đấu với hành động săn ác quỷ bản be­ta trở lại rồi! Ha ha ha ha! .. .~^0^~...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương