Thi Phong cứng người, tiến thoái lưỡng nan.

Cô liếc qua Mạc Nam Kiêu, lại nhìn lướt qua Mạc Nghịch đang ngồi trong xe.

Hiện tại cô không biết nên làm gì.

Mạc Nghịch vẫn không tỏ thái độ, Thi Phong cũng không thể lên xe.

Thi Phong tiếp tục dỗ Mạc Nam Kiêu: “Ngoan nào, em lên xe đi, mai cô trò mình sẽ gặp lại mà, nghe lời nào.”

Mạc Nam Kiêu không nói lời nào, tiếp tục giữ nguyên tư thế kéo Thi Phong, tay còn lại kiên quyết chỉ vào cửa xe.

Đang lúc Thi Phong khó xử, Mạc Nghịch mở miệng: “Lên xe đi.”

Nghe Mạc Nghịch nói vậy, Thi Phong mới mặt dày lên xe.

Cô bế Mạc Nam Kiêu ngồi vào ghế sau, mới đóng cửa xe.

Mạc Nam Kiêu rất vui, ngồi trên xe rồi vỗ tay hai cái.

Thi Phong thấy động tác của cậu, vui mừng khôn xiết.

Cô ôm chầm lấy Mạc Nam Kiêu, cúi đầu thơm cậu một cái. Chụt một tiếng rất vang.

Thơm xong, Thi Phong mới ý thức được mình đang hôn ở đâu.

Cô thơm con trai Mạc Nghịch trước mặt anh, có vẻ không hay lắm…

Nghĩ đến đây, Thi Phong theo bản năng ngẩng đầu nhìn vào gương chiếu hậu, cùng lúc Mạc Nghịch đang nhìn cô qua đó.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Thi Phong nhanh chóng tránh đi.

Nói thật, Thi Phong rất sợ phải nhìn vào mắt Mạc Nghịch.

Ánh mắt anh như có lực hút từ một cơn lốc xoáy, nhìn lâu, cô nhất định sẽ bị cuốn vào.

Chuyện này Thi Phong đã sớm ngộ ra.


Trong khoảng thời gian này, Mạc Nam Kiêu càng ngày càng ỷ lại vào Thi Phong, chuyện này Thi Phong vẫn cảm nhận được.

***

Trên đường về, Mạc Nam Kiêu vẫn tựa vào người Thi Phong, theo ngôn ngữ cơ thể, hành động đó thể hiện sự tin tưởng hoàn toàn từ người dựa với người được dựa.

Thi Phong nhìn Mạc Nam Kiêu, lòng tràn đầy cảm động.

Thi Phong từng dạy không ít trẻ con, nhưng Mạc Nam Kiêu chắc chắn là đứa trẻ cô thích nhất.

Mạc Nam Kiêu dựa vào người Thi Phong trên cả quãng đường đi về nhà, xe dừng trước cửa nhà, cậu vẫn không đứng lên.

Mạc Nghịch xuống xe trước, mở cửa xe, bế Mạc Nam Kiêu đang trên người Thi Phong xuống.

Thi Phong xấu hổ cười cười với Mạc Nghịch, xuống xe bằng tốc độ nhanh nhất.

Thi Phong theo Mạc Nghịch vào nhà, nhiệt độ lạnh như thường, nhưng lúc này, Thi Phong cũng hơi quen hơn.

Trước đây cô bị lạnh run, nhưng bây giờ, không thế nữa.

Sau khi vào nhà, Thi Phong đến trước tủ giày thay đôi dép lê nữ kia, cởi đôi giày cao gót mình đang đi ra.

Hai cha con Mạc Nghịch và Mạc Nam Kiêu đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm cô, ánh nhìn chăm chú như vậy làm Thi Phong thấy rất ngượng.

Để bớt xấu hổ, Thi Phong chủ động tìm đề tài nói chuyện.

Cô hỏi Mạc Nghịch: “Bình thường bữa tối hai cha con anh ăn gì? Tôi nấu cho.”

Mạc Nghịch nhìn chằm chằm cô, gật đầu, “Trong tủ lạnh có thức ăn. Em làm đại đi.”

Mạc Nghịch không kén ăn, cũng không có yêu cầu đặc biệt gì với đồ ăn, chỉ cần ăn no là được, hương vị thế nào không quan trọng.

Thi Phong gật gật đầu, sau đó vào phòng bếp nấu cơm.



Mạc Nghịch cùng chờ trên sofa với Mạc Nam Kiêu, không ai bắt chuyện với ai.

Hình thức chung sống của hai cha con vẫn như vậy, dù ở lâu cạnh nhau cũng không nói chuyện.

Mạc Nghịch nhìn chằm chằm phòng bếp chốc lát, sau đó quay đầu nhìn về phía Mạc Nam Kiêu: “Con thích cô ấy?”

Mạc Nam Kiêu im lặng mấy chục giây, sau đó gật đầu.

Mạc Nghịch biết, động tác gật đầu này cũng là Thi Phong dạy.

Ở phương diện này, Mạc Nghịch rất khâm phục Thi Phong.

Anh làm cha cũng không dạy được Mạc Nam Kiêu bao nhiêu, Thi Phong lại có thể dạy nhiều như vậy.

Nghĩ đến bộ dáng ngồi xổm kiên nhẫn của Thi Phong khi dạy Mạc Nam Kiêu, Mạc Nghịch không kìm được hơi cong môi, anh tiếp tục hỏi Mạc Nam Kiêu: “Cô ấy làm mẹ con, được chứ?”

Lúc này đây, Mạc Nam Kiêu không chút do dự gật gật đầu, gần như là làm theo bản năng.

Mạc Nghịch nhìn biểu cảm của đứa bé, cười nói: “Cô ấy chính là mẹ con.”

***

Thi Phong nấu xong bữa tối rất nhanh.

Vừa hay trong tủ lạnh có đồ mới mua, cô nấu hai món và một nồi cháo to.

Đây là lần đầu tiên Mạc Nghịch ăn cơm Thi Phong nấu, dù vị có thế nào anh cũng không khen được một câu.

Nhưng anh ăn rất nhiều. Ăn xong chút cơm, Thi Phong thu dọn hết, chuẩn bị đi về.


Kết quả, Mạc Nam Kiêu lại kéo cô lại.

Lúc này đã hơn bảy giờ, đến giờ Mạc Nam Kiêu đi ngủ.

Lúc Thi Phong ngồi xổm xuống thay giày, bị Mạc Nam Kiêu kéo tay lại.

Thi Phong dịu dàng nhìn Mạc Nam Kiêu, “Nam Kiêu, làm sao vậy? Cô phải về nhà, mai chúng ta còn gặp lại nhau mà.”

Mạc Nam Kiêu không đáp lại, ra sức túm tay Thi Phong kéo lên trên tầng.

Mạc Nghịch đi đến trước mặt Thi Phong nói: “Đừng đi nữa.”

Thi Phong nói: “Tôi…”

“Em ngủ với Nam Kiêu. Tôi ngủ một mình.” Mạc Nghịch cắt ngang lời cô.

Có Mạc Nghịch cam đoan, Thi Phong yên tâm hơn nhiều.

Lại nhìn vẻ mặt đầy chờ mong của Mạc Nam Kiêu, cô không đành lòng từ chối.

Thế nên… Thi Phong ở lại.

Thi Phong dắt Mạc Nam Kiêu đến phòng trên tầng, kiên nhẫn tắm rửa, thay quần áo cho cậu, sau đó kể truyện cổ tích dỗ cậu ngủ.

Làm xong, Thi Phong đổ mồ hôi đầm đìa, còn có vài sợi tóc dính lên hai má.

Vừa ra khỏi phòng ngủ của Mạc Nam Kiêu đã gặp Mạc Nghịch.

Cô lùi lùi ra sau, cười nói với anh: “Bé ngủ rồi.”

Mạc Nghịch gật gật đầu, anh bước vài bước về phía trước, giơ tay đặt lên trán Thi Phong, lau nhẹ vài cái.

Mồ hôi trên trán dính hết sang lòng bàn tay anh.

Có lẽ là vì động tác của Mạc Nghịch quá đỗi dịu dàng, hồi lâu Thi Phong vẫn không có phản ứng lại.

Hai người cứ đối mặt như vậy, ánh mắt chạm nhau, không khí rất khó tả.

Cuối cùng tiếng chuông điện thoại của Thi Phong vang lên phá tan bầu không khí này.

Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, Thi Phong tỉnh táo lại, cúi đầu lôi di động từ túi quần ra, nhận điện thoại.

Là cuộc gọi của Thi Vũ.

Vừa mới nghe bên kia đã vội vội vàng vàng hỏi: “Chị, chị ở đâu? Sao còn chưa về nhà?”


Thi Phong nói: “Chắc tối nay chị không về đâu. Em ngủ trước đi, sáng mai chị gọi em đến chỗ triển lãm tranh.”

Vừa nghe Thi Phong nói không về nhà, Thi Vũ lập tức bùng cháy: “Ấy, không đúng… Chị, có phải chị đang ở cùng đàn ông không? Chuyện thế nào?”

Giọng Thi Vũ hơi to, lúc này không khí chung quanh lại rất im lặng. Thi Phong chắc chắn Mạc Nghịch đã nghe thấy.

Cô theo bản năng nhìn lướt qua Mạc Nghịch, nhỏ giọng nói với Thi Vũ: “Không nói nữa, sáng mai chị gọi cho. Em ở nhà một mình nhớ đóng kĩ cửa sổ, khóa cửa cẩn thận vào. Chị cúp đây.”

Tránh cho Thi Vũ nói lời nào gây hiểu lầm, Thi Phong quyết đoán dập máy.

Trong lúc đó Mạc Nghịch vẫn nhìn chằm chằm Thi Phong không dời mắt, thấy cô nghe điện thoại xong, Mạc Nghịch nói: “Đi theo tôi.”

Thi Phong cầm di động, theo Mạc Nghịch tới phòng ngủ của anh.

Vừa đến cửa, Thi Phong dừng lại.

Mạc Nghịch một mình vào phòng, cầm một cái áo phông màu đen trong tủ ra đưa cho Thi Phong.

Anh nói: “Áo ngủ.”

Thi Phong nói: “Cảm ơn. Tôi đi ngủ đây.”



Trong phòng ngủ của Mạc Nam Kiêu có phòng tắm và buồng vệ sinh, Thi Phong thoải mái tắm rửa trong đó.

Tắm xong, cô mặc cái áo phông Mạc Nghịch đưa cho.

Mạc Nghịch rất cao, Thi Phong mặc áo của anh chẳng khác nào đang mặc một cái váy ngủ.

Xác định chiều dài không thành vấn đề, Thi Phong nhanh chóng giặt sạch nội y rồi phơi ngoài ban công.

May mà trong phòng Mạc Nam Kiêu có đủ, bằng không Thi Phong xấu hổ chết mất.

Haiz, thế mà cô lại mặc quần áo của Mạc Nghịch, lại còn không mặc gì bên trong nữa chứ.

Hành vi này quá mức mờ ám. Càng nghĩ càng xấu hổ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương