Nụ Hôn Của Nàng Venus
-
Chương 9: Ăn thử miễn phí
Dư Vãn tìm được công việc lập kế hoạch đám cưới đầu tiên vào đầu tháng chín.
Công ty chỉ là một công ty nhỏ, cô mới vào nên chỉ có thể làm thực tập sinh. Tiền lương một tháng của thực tập sinh chỉ có tám trăm tệ, bao cơm trưa, còn lại không có gì thêm.
Với mức tiêu dùng của thành phố A, lương tám trăm tệ rất khó sống, Dư Vãn thuê một ngôi nhà vừa cũ vừa nhỏ đã mất sáu trăm tệ một tháng. Dư lại hai trăm tệ, cô còn phải dùng để đi tàu điện ngầm và xe búyt.
Dù vừa khổ vừa mệt, cô cũng không đổi ý trở về thành phố C. Đây là lần đầu tiên cô chống lại mẹ của mình, nếu cô từ bỏ nhanh như thế thì sau này sẽ không còn tư cách làm những việc như vậy.
Bởi vì không có tiền thừa mua đồ ăn ngon cho mình, Dư Vãn rất căng thẳng trong khoảng thời gian đó, cũng may hàng ngày siêu thị Tinh Quang đều có hoạt động ăn thử miễn phí khác nhau, tuần nào Dư Vãn cũng tới đó hai lần để cải thiện cuộc sống của mình.
Cô vô cùng cảm ơn ông chủ của siêu thị Tinh Quang, là ông ấy nuôi sống cô.
Khi tới ăn chực lần thứ ba, Dư Vãn không thể không đăng lên WeChat: "Món bít tết chiên trong siêu thị Tinh Quang hôm nay rất ngon nha, chỉ là tôi lo lắng nhân viên bán hàng sẽ nhận ra tôi, có bạn nào làm việc trong siêu thị Tinh Quang không, có thể cho tôi xin lịch làm việc của nhân viên bán hàng trong siêu thị không nè _ (: 3" ∠) _."
Hôm nay đúng dịp Lệ Thâm và bạn cùng phòng của cậu tới siêu thị Tinh Quang mua thức ăn, trong lúc đang xếp hàng chờ tính tiền, cậu tiện tay lướt WeChat thì thấy bài viết này của Dư Vãn.
Sau khi cậu thêm bạn WeChat với Dư Vãn, hai người cũng không nói chuyện qua, Lệ Thâm nhấp vào trang cá nhân của Dư Vãn, đáng tiếc là cô chỉ hiển thị các bài viết trong ba tháng gần đây.
Trong ba tháng, cô đã đăng hai bài viết.
Hôm nay thì trùng hợp thấy.
Lệ Thâm đọc xong bài viết, nhịn không được mà nở nụ cười. Cậu cất di động, nói với Trúc Can đang đứng phía trước: "Tớ chợt nhớ vẫn còn vài thứ cần mua, cậu tính tiền trước đi."
"Hả? Cậu còn muốn mua cái gì vậy?" Trúc Can đứng tại chỗ kêu Lệ Thâm, nhưng mà cậu đã chạy đi không quay đầu lại.
Cậu nhớ rõ khi cậu đang chọn đồ thì thấy một người lúc đi ngang qua quầy ăn thử bò tít tết, cậu thử nhớ lại thì thấy nữ sinh tóc dài hơi quen quen.
Là Dư Vãn, cô ấy vẫn chưa đi.
Lệ Thâm suy đoán rằng cô đã ở chỗ này ăn chực không ít miếng bò bít tết, người bán hàng bất mãn nhìn cô, Lệ Thâm bước tới, cầm một túi bò bít tết nhét vào trong tay cô: "Bạn thích ăn thứ này à? Tôi mời bạn ăn."
Bò bít tết được đặt trong tủ đông, bên ngoài bao phủ một lớp tuyết, Dư Vãn cảm thấy tay chợt lạnh, hơi mờ mịt ngẩng đầu lên. Đập vào mắt cô là một gương mặt rất đẹp, khóe môi của chủ nhân nó khẽ nhếch, tựa như là có thể làm ấm bàn tay lạnh lẽo của cô: "Ủa, là cậu à, Lệ Thâm?"
Nghe thấy cô ấy kêu tên của mình, Lệ Thâm còn vui hơn vừa rồi một chút: "Bạn còn nhớ rõ tôi à, Lily."
Dư Vãn: "..."
Tại sao tự dưng cô lại có thêm một cái tên tiếng Anh một cách quái lạ như thế?
Lệ Thâm nhìn nhân viên bán hàng một cái rồi lấy ra hai hộp bò bít tết từ tủ đông, kéo Dư Vãn tới phía trước: "Đi, tôi mời bạn ăn hai hộp."
"Ấy, nhưng mà..." Nhưng mà miếng bò bít tết này sắp chiên xong rồi! Cô đợi lâu rồi đó!
Cuối cùng cô chưa kịp thốt ra những lời này thì đã bị Lệ Thâm kéo đi. Bọn Trúc Can vừa tính tiền xong liền đi thẳng ra ngoài chờ Lệ Thâm. Lệ Thâm thấy cậu ta gửi tin nhắn tới, trả lời một câu: "Tớ còn có chút việc, các cậu về trường trước đi."
Trúc Can: Ủa?
Trúc Can: Cậu lại lén lút đi làm việc gì sau lưng bọn tớ?
Lệ Thâm: Hãy nhớ lại câu châm ngôn bốn từ dán trên đầu giường của cậu.
Trúc Can:...
Câu châm ngôn bốn từ cậu dán trên đầu giường là, liên quan gì mày.
Dư Vãn lén nhìn màn hình của Lệ Thâm một cái: "Nếu cậu có việc thì đi trước đi."
Chờ cậu ta đi rồi cô sẽ trả lại hai hộp bò bít tết.
Lệ Thâm cất di động, nói với cô: "Không có việc gì, sắp tới lượt của chúng ta rồi."
Dư Vãn hơi lúng túng: "Chỉ là không thể để cậu tiêu nhiều tiền..."
Lệ Thâm cười khẽ: "Hai hộp bò bít tết mà thôi, không đến mức dùng từ nghiêm trọng như tiêu nhiều tiền vậy đâu nhỉ?"
Dư Vãn nghiêm túc nói: "Hai hộp bò bít tết rất đắt đó!"
"..."
Lệ Thâm đơ người, bị dáng vẻ của cô chọc cười: "Ha ha ha, làm sao mà bạn lại sống thảm như thế, ba mẹ bạn không cho bạn phí sinh hoạt sao?"
Dư Vãn mím môi, rũ mắt xuống: "Tôi đã đi làm, sao có thể xin tiền người trong nhà."
Lệ Thâm vô cùng khiếp sợ: "Bạn đã đi làm? Bạn đã tốt nghiệp chưa?"
"... Tôi đã tốt nghiệp ba tháng."
Lệ Thâm: "..."
Cậu vẫn luôn nghĩ rằng cô ấy nhỏ hơn cậu.
Dư Vãn có chút xấu hổ: "Nhìn tôi không giống người đã đi làm sao?"
Lệ Thâm đáp: "Nhìn cô giống mười tám tuổi." (Lúc này đã biết tuổi của nhau nên mình đổi cách xưng hô trong hồi ức)
Dư Vãn sửng sốt, sau đó cười ha ha: "Cậu thật là dẻo miệng!"
Lệ Thâm nhìn cô cười cũng nhếch miệng cười theo.
Tính tiền xong, hai người cùng nhau đi xuống lầu. Dư Vãn cầm trong tay bịch ni lông siêu thị, lén lút ngẩng đầu nhìn nam sinh cao hơn mình một cái đầu. Nhìn từ góc độ này, đường nét trên gương mặt cậu càng thêm rõ ràng, sóng mũi cao, hình dạng môi đẹp, mặc dù còn mang theo chút trẻ con nhưng đã có thể nhìn ra đường nét của một người đàn ông.
Dư Vãn nghĩ đợi cậu ta thêm vài năm nữa chắn chắc sẽ càng đẹp trai hơn bây giờ.
Lệ Thâm đột nhiên cúi đầu nhìn cô. Dư Vãn nhìn trộm bị bắt tại trận, vội vàng dời mắt, Lệ Thâm nhìn lỗ tai hơi đỏ của cô, nhịn không được nở nụ cười.
Có chút đáng yêu.
Dư Vãn nghe thấy người bên cạnh cười khẽ, lỗ tai càng đỏ hơn, cô vờ ho nhẹ để che dấu, lấy một hộp bò bít tết từ bịch ni lông ra đưa cho Lệ Thâm: "Này, chúng ta vẫn nên mỗi người cầm một hộp."
Lệ Thâm nói: "Ôi chao, nhưng mà chỉ có một bịch ni lông, cô muốn để tôi dùng tay cầm về sao?"
"..."
Ách, hình như hơi lạnh: "Vậy cậu dùng bịch ni lông, tôi bỏ bò bít tết vào túi của tôi là được."
Lệ Thâm vẫn không nghe lời: "Chỉ là hộp bò bít tết sẽ chảy nước, đến lúc đó làm túi của cô bị ướt cũng không sao à?"
Dư Vãn: "..."
Một nam sinh như cậu ta sao lại biết nhiều như vậy? Hơn nữa vừa rồi có phải cậu ta đang bán manh* hay không?
* Từ moe tiếng Nhật dùng Hán tự 萌 (manh), nên giới trẻ bên Trung Quốc mang chữ này về. "Bán manh" xuất phát từ cụm "mại manh" (卖萌) = bán (cái) moe. Bán manh có nghĩa là (cố) tỏ vẻ dễ thương.
Lệ Thâm cầm hộp bò bít tết cô vừa nhét vào tay cậu bỏ lại vào bịch ni lông cô xách: "Được rồi, tôi đã nói là mời cô ăn hai hộp, thiếu một hộp cũng không được."
Lỗ tai Dư Vãn lại có xu thế đỏ lên: "Nhưng cậu vẫn còn là học sinh, tôi ngại nha..."
Lệ Thâm nói: "Vậy thì thảm rồi, bởi vì có lẽ tôi sẽ còn khiến cô thêm ngại ngùng."
"Hả?" Cuối cùng Dư Vãn cũng ngẩng đầu nhìn cậu ta. Lệ Thâm nhếch môi, cười tươi hơn cả nắng nóng mùa hè: "Bởi vì tôi dự định mời cô uống trà sữa."
Lúc này Dư Vãn mới phát hiện, hai người bọn họ đúng lúc đi tới trước một quán trà sữa. Quán trà sữa này rất nổi tiếng tại siêu thị Tinh Quang, trước kia cô đến đây cũng có thể ngửi được mùi thơm của trà sữa từ khoảng cách rất xa, sau đó dốc sức hít mấy hơi, làm bộ như mình đã uống qua. Hôm nay cũng đã đi tới cửa, vậy mà cô lại không phát hiện ra.
... Đúng thật là, mê trai lỡ việc a.
"Đi thôi, nếu đã tới đây thì chúng ta vào ngồi đi." Lệ Thâm kéo Dư Vãn vào quán trà sữa, cậu rất có chừng mực mà nhẹ nhàng lôi kéo cổ tay của cô, nhưng với thời tiết bây giờ thì mọi người đều mặc áo thun tay ngắn, làn da của hai người vẫn phải chạm vào nhau.
Lòng bàn tay của Lệ Thâm còn nóng hơn Dư Vãn nghĩ, cô không biết rốt cuộc là lòng bàn tay cậu ta nóng hay cổ tay mình nóng.
Đi đến trước quầy gọi món, Lệ Thâm liền buông tay cô ra, cậu ngẩng đầu nhìn các loại trà sữa trên bảng giá, nói với người phục vụ: "Cho tôi một trà ô long đào trắng, cô thì sao?"
"À... lấy cho tôi trà xanh shan tuyết đi."
Người phục vụ gõ trên máy tính vài cái, miệng lặp lại loại trà sữa bọn họ gọi: "Một ly trà ô long đào trắng, một ly trà xanh shan tuyết, có thêm kem không ạ?"
Dư Vãn nói: "Tôi không thêm kem."
"Thế còn anh đẹp trai này?"
"Bỏ thêm cho tôi một chút."
"Vâng, xin vui lòng chờ trong giây lát."
Lệ Thâm không hỏi tại sao Dư Vãn không thêm đá, nhưng Dư Vãn luôn cảm thấy có lẽ nam sinh sẽ mặc định là vì đến kỳ sinh lý, nên chủ động giải thích: "Dạ dày của tôi không được tốt, ăn đồ lạnh dễ bị đau dạ dày."
Lệ Thâm cười nói: "Ừm, tôi nhớ rồi."
Dư Vãn: "..."
Không phải đâu, cô nói điều này không phải để cậu ta nhớ kỹ! Cô chỉ không muốn xấu hổ mà thôi!
Sau khi trà sữa được làm xong, Dư Vãn thành kính mà uống một ngụm, sau đó xúc động đến mức chảy nước mắt.
Cuối cùng cô đã uống được! Không cần phải dựa vào trí tưởng tượng để uống trà sữa!
Lệ Thâm thấy cô như vậy, không thể không hỏi: "Có phải công việc của cô không được suôn sẻ hay không?"
Dư Vãn theo bản năng khuấy ống hút, nói với anh: "Cũng không phải, chủ yếu là bây giờ tôi còn là thực tập sinh, tiền lương quá thấp, một tháng chỉ có tám trăm tệ."
"Tám trăm tệ?" Lệ Thâm thực sự rất ngạc nhiên: "Tiền sinh hoạt của tôi một tháng không chỉ có tám trăm tệ, ông chủ của bọn cô cũng quá ác độc đi!"
"Hết cách rồi, cũng may công ty còn bao bữa trưa, bằng không tôi thực sự sẽ chết đói."
Lệ Thâm nghĩ đến trạng thái cô đăng, mỉm cười hỏi: "Cho nên cô đều đến đây mỗi ngày để ăn chực sao?"
Dư Vãn lại xấu hổ: "Cũng không phải là mỗi ngày, một tuần chỉ tới hai lần, hơn nữa..." Đợi đến khi nhân viên bán hàng ở đây đều biết mặt cô, cô lập tức đổi sang siêu thị khác.
"Hơn nữa cái gì?"
"Không có gì." Dư Vãn không định nói ra kế hoạch của mình, điều đó quá mất mặt: "Cảm ơn bò bít tết và trà sữa của cậu, đợi tôi được tăng lương, tôi cũng mời cậu đi ăn!"
"Một lời đã định đó nha, tôi sẽ chờ cô liên hệ tôi."
"Không thành vấn đề!" Dư Vãn hào phóng đồng ý, lại nhanh chóng ủ rũ: "Nhưng có thể sẽ đợi khá lâu, tháng sau tôi phải trả tiền thuê nhà."
Lệ Thâm nhẹ nhàng ngậm ống hút, ngước mắt nhìn cô: "Cô đang sống một mình à?"
"Ừm, nhà tôi ở nơi khác."
"Vậy cô có bạn bè hay người thân ở thành phố A không?"
Dư Vãn đáp: "Tôi có một người bạn cùng lớp đại học cũng đi làm ở thành phố A, chỉ có điều cô ấy đã có bạn cùng phòng, bọn họ thuê nhà cũng không lớn, tôi cũng không thể chen chung một chỗ với họ."
"Vậy à." Lệ Thâm gật đầu, lại hỏi cô: "Vậy cô đang làm việc gì?"
Dư Vãn: "Học lập kế hoạch đám cưới trong một công ty hôn lễ, tuy là tiền lương hơi thấp nhưng vẫn có thể học được. Gần đây cô giáo của tôi giao cho tôi tìm hiểu về trình độ trung bình của ngành chính sách hôn nhân ở thành phố A."
Lệ Thâm có vẻ rất tò mò về công việc của cô: "Làm sao để biết được, đi tham dự đám cưới sao?"
Dư Vãn nói: "Tôi nghĩ ra cách rồi, giả thành cô dâu chú rể đi đến các công ty chính sách đám hôn nhân khác để hỏi thăm, có thể sẽ nhanh hơn."
Lệ Thâm như là nghĩ tới điều gì, hai mắt cậu sáng ngời: "Tôi đây có thể giúp cô nha, hai chúng ta cùng nhau giả thành cô dâu chú rể, như vậy sẽ càng giống hơn."
Tác giả có lời muốn nói: Ngày đầu của năm nay là một chương hồi ức đầy ngọt ngào!
Hỏi đáp không thưởng ngày hôm nay: Ai sẽ không thể đứng lên?
A: Lệ Thâm
B: Lệ Cẩu Đản
C: Tất cả những ý trên đều đúng
Công ty chỉ là một công ty nhỏ, cô mới vào nên chỉ có thể làm thực tập sinh. Tiền lương một tháng của thực tập sinh chỉ có tám trăm tệ, bao cơm trưa, còn lại không có gì thêm.
Với mức tiêu dùng của thành phố A, lương tám trăm tệ rất khó sống, Dư Vãn thuê một ngôi nhà vừa cũ vừa nhỏ đã mất sáu trăm tệ một tháng. Dư lại hai trăm tệ, cô còn phải dùng để đi tàu điện ngầm và xe búyt.
Dù vừa khổ vừa mệt, cô cũng không đổi ý trở về thành phố C. Đây là lần đầu tiên cô chống lại mẹ của mình, nếu cô từ bỏ nhanh như thế thì sau này sẽ không còn tư cách làm những việc như vậy.
Bởi vì không có tiền thừa mua đồ ăn ngon cho mình, Dư Vãn rất căng thẳng trong khoảng thời gian đó, cũng may hàng ngày siêu thị Tinh Quang đều có hoạt động ăn thử miễn phí khác nhau, tuần nào Dư Vãn cũng tới đó hai lần để cải thiện cuộc sống của mình.
Cô vô cùng cảm ơn ông chủ của siêu thị Tinh Quang, là ông ấy nuôi sống cô.
Khi tới ăn chực lần thứ ba, Dư Vãn không thể không đăng lên WeChat: "Món bít tết chiên trong siêu thị Tinh Quang hôm nay rất ngon nha, chỉ là tôi lo lắng nhân viên bán hàng sẽ nhận ra tôi, có bạn nào làm việc trong siêu thị Tinh Quang không, có thể cho tôi xin lịch làm việc của nhân viên bán hàng trong siêu thị không nè _ (: 3" ∠) _."
Hôm nay đúng dịp Lệ Thâm và bạn cùng phòng của cậu tới siêu thị Tinh Quang mua thức ăn, trong lúc đang xếp hàng chờ tính tiền, cậu tiện tay lướt WeChat thì thấy bài viết này của Dư Vãn.
Sau khi cậu thêm bạn WeChat với Dư Vãn, hai người cũng không nói chuyện qua, Lệ Thâm nhấp vào trang cá nhân của Dư Vãn, đáng tiếc là cô chỉ hiển thị các bài viết trong ba tháng gần đây.
Trong ba tháng, cô đã đăng hai bài viết.
Hôm nay thì trùng hợp thấy.
Lệ Thâm đọc xong bài viết, nhịn không được mà nở nụ cười. Cậu cất di động, nói với Trúc Can đang đứng phía trước: "Tớ chợt nhớ vẫn còn vài thứ cần mua, cậu tính tiền trước đi."
"Hả? Cậu còn muốn mua cái gì vậy?" Trúc Can đứng tại chỗ kêu Lệ Thâm, nhưng mà cậu đã chạy đi không quay đầu lại.
Cậu nhớ rõ khi cậu đang chọn đồ thì thấy một người lúc đi ngang qua quầy ăn thử bò tít tết, cậu thử nhớ lại thì thấy nữ sinh tóc dài hơi quen quen.
Là Dư Vãn, cô ấy vẫn chưa đi.
Lệ Thâm suy đoán rằng cô đã ở chỗ này ăn chực không ít miếng bò bít tết, người bán hàng bất mãn nhìn cô, Lệ Thâm bước tới, cầm một túi bò bít tết nhét vào trong tay cô: "Bạn thích ăn thứ này à? Tôi mời bạn ăn."
Bò bít tết được đặt trong tủ đông, bên ngoài bao phủ một lớp tuyết, Dư Vãn cảm thấy tay chợt lạnh, hơi mờ mịt ngẩng đầu lên. Đập vào mắt cô là một gương mặt rất đẹp, khóe môi của chủ nhân nó khẽ nhếch, tựa như là có thể làm ấm bàn tay lạnh lẽo của cô: "Ủa, là cậu à, Lệ Thâm?"
Nghe thấy cô ấy kêu tên của mình, Lệ Thâm còn vui hơn vừa rồi một chút: "Bạn còn nhớ rõ tôi à, Lily."
Dư Vãn: "..."
Tại sao tự dưng cô lại có thêm một cái tên tiếng Anh một cách quái lạ như thế?
Lệ Thâm nhìn nhân viên bán hàng một cái rồi lấy ra hai hộp bò bít tết từ tủ đông, kéo Dư Vãn tới phía trước: "Đi, tôi mời bạn ăn hai hộp."
"Ấy, nhưng mà..." Nhưng mà miếng bò bít tết này sắp chiên xong rồi! Cô đợi lâu rồi đó!
Cuối cùng cô chưa kịp thốt ra những lời này thì đã bị Lệ Thâm kéo đi. Bọn Trúc Can vừa tính tiền xong liền đi thẳng ra ngoài chờ Lệ Thâm. Lệ Thâm thấy cậu ta gửi tin nhắn tới, trả lời một câu: "Tớ còn có chút việc, các cậu về trường trước đi."
Trúc Can: Ủa?
Trúc Can: Cậu lại lén lút đi làm việc gì sau lưng bọn tớ?
Lệ Thâm: Hãy nhớ lại câu châm ngôn bốn từ dán trên đầu giường của cậu.
Trúc Can:...
Câu châm ngôn bốn từ cậu dán trên đầu giường là, liên quan gì mày.
Dư Vãn lén nhìn màn hình của Lệ Thâm một cái: "Nếu cậu có việc thì đi trước đi."
Chờ cậu ta đi rồi cô sẽ trả lại hai hộp bò bít tết.
Lệ Thâm cất di động, nói với cô: "Không có việc gì, sắp tới lượt của chúng ta rồi."
Dư Vãn hơi lúng túng: "Chỉ là không thể để cậu tiêu nhiều tiền..."
Lệ Thâm cười khẽ: "Hai hộp bò bít tết mà thôi, không đến mức dùng từ nghiêm trọng như tiêu nhiều tiền vậy đâu nhỉ?"
Dư Vãn nghiêm túc nói: "Hai hộp bò bít tết rất đắt đó!"
"..."
Lệ Thâm đơ người, bị dáng vẻ của cô chọc cười: "Ha ha ha, làm sao mà bạn lại sống thảm như thế, ba mẹ bạn không cho bạn phí sinh hoạt sao?"
Dư Vãn mím môi, rũ mắt xuống: "Tôi đã đi làm, sao có thể xin tiền người trong nhà."
Lệ Thâm vô cùng khiếp sợ: "Bạn đã đi làm? Bạn đã tốt nghiệp chưa?"
"... Tôi đã tốt nghiệp ba tháng."
Lệ Thâm: "..."
Cậu vẫn luôn nghĩ rằng cô ấy nhỏ hơn cậu.
Dư Vãn có chút xấu hổ: "Nhìn tôi không giống người đã đi làm sao?"
Lệ Thâm đáp: "Nhìn cô giống mười tám tuổi." (Lúc này đã biết tuổi của nhau nên mình đổi cách xưng hô trong hồi ức)
Dư Vãn sửng sốt, sau đó cười ha ha: "Cậu thật là dẻo miệng!"
Lệ Thâm nhìn cô cười cũng nhếch miệng cười theo.
Tính tiền xong, hai người cùng nhau đi xuống lầu. Dư Vãn cầm trong tay bịch ni lông siêu thị, lén lút ngẩng đầu nhìn nam sinh cao hơn mình một cái đầu. Nhìn từ góc độ này, đường nét trên gương mặt cậu càng thêm rõ ràng, sóng mũi cao, hình dạng môi đẹp, mặc dù còn mang theo chút trẻ con nhưng đã có thể nhìn ra đường nét của một người đàn ông.
Dư Vãn nghĩ đợi cậu ta thêm vài năm nữa chắn chắc sẽ càng đẹp trai hơn bây giờ.
Lệ Thâm đột nhiên cúi đầu nhìn cô. Dư Vãn nhìn trộm bị bắt tại trận, vội vàng dời mắt, Lệ Thâm nhìn lỗ tai hơi đỏ của cô, nhịn không được nở nụ cười.
Có chút đáng yêu.
Dư Vãn nghe thấy người bên cạnh cười khẽ, lỗ tai càng đỏ hơn, cô vờ ho nhẹ để che dấu, lấy một hộp bò bít tết từ bịch ni lông ra đưa cho Lệ Thâm: "Này, chúng ta vẫn nên mỗi người cầm một hộp."
Lệ Thâm nói: "Ôi chao, nhưng mà chỉ có một bịch ni lông, cô muốn để tôi dùng tay cầm về sao?"
"..."
Ách, hình như hơi lạnh: "Vậy cậu dùng bịch ni lông, tôi bỏ bò bít tết vào túi của tôi là được."
Lệ Thâm vẫn không nghe lời: "Chỉ là hộp bò bít tết sẽ chảy nước, đến lúc đó làm túi của cô bị ướt cũng không sao à?"
Dư Vãn: "..."
Một nam sinh như cậu ta sao lại biết nhiều như vậy? Hơn nữa vừa rồi có phải cậu ta đang bán manh* hay không?
* Từ moe tiếng Nhật dùng Hán tự 萌 (manh), nên giới trẻ bên Trung Quốc mang chữ này về. "Bán manh" xuất phát từ cụm "mại manh" (卖萌) = bán (cái) moe. Bán manh có nghĩa là (cố) tỏ vẻ dễ thương.
Lệ Thâm cầm hộp bò bít tết cô vừa nhét vào tay cậu bỏ lại vào bịch ni lông cô xách: "Được rồi, tôi đã nói là mời cô ăn hai hộp, thiếu một hộp cũng không được."
Lỗ tai Dư Vãn lại có xu thế đỏ lên: "Nhưng cậu vẫn còn là học sinh, tôi ngại nha..."
Lệ Thâm nói: "Vậy thì thảm rồi, bởi vì có lẽ tôi sẽ còn khiến cô thêm ngại ngùng."
"Hả?" Cuối cùng Dư Vãn cũng ngẩng đầu nhìn cậu ta. Lệ Thâm nhếch môi, cười tươi hơn cả nắng nóng mùa hè: "Bởi vì tôi dự định mời cô uống trà sữa."
Lúc này Dư Vãn mới phát hiện, hai người bọn họ đúng lúc đi tới trước một quán trà sữa. Quán trà sữa này rất nổi tiếng tại siêu thị Tinh Quang, trước kia cô đến đây cũng có thể ngửi được mùi thơm của trà sữa từ khoảng cách rất xa, sau đó dốc sức hít mấy hơi, làm bộ như mình đã uống qua. Hôm nay cũng đã đi tới cửa, vậy mà cô lại không phát hiện ra.
... Đúng thật là, mê trai lỡ việc a.
"Đi thôi, nếu đã tới đây thì chúng ta vào ngồi đi." Lệ Thâm kéo Dư Vãn vào quán trà sữa, cậu rất có chừng mực mà nhẹ nhàng lôi kéo cổ tay của cô, nhưng với thời tiết bây giờ thì mọi người đều mặc áo thun tay ngắn, làn da của hai người vẫn phải chạm vào nhau.
Lòng bàn tay của Lệ Thâm còn nóng hơn Dư Vãn nghĩ, cô không biết rốt cuộc là lòng bàn tay cậu ta nóng hay cổ tay mình nóng.
Đi đến trước quầy gọi món, Lệ Thâm liền buông tay cô ra, cậu ngẩng đầu nhìn các loại trà sữa trên bảng giá, nói với người phục vụ: "Cho tôi một trà ô long đào trắng, cô thì sao?"
"À... lấy cho tôi trà xanh shan tuyết đi."
Người phục vụ gõ trên máy tính vài cái, miệng lặp lại loại trà sữa bọn họ gọi: "Một ly trà ô long đào trắng, một ly trà xanh shan tuyết, có thêm kem không ạ?"
Dư Vãn nói: "Tôi không thêm kem."
"Thế còn anh đẹp trai này?"
"Bỏ thêm cho tôi một chút."
"Vâng, xin vui lòng chờ trong giây lát."
Lệ Thâm không hỏi tại sao Dư Vãn không thêm đá, nhưng Dư Vãn luôn cảm thấy có lẽ nam sinh sẽ mặc định là vì đến kỳ sinh lý, nên chủ động giải thích: "Dạ dày của tôi không được tốt, ăn đồ lạnh dễ bị đau dạ dày."
Lệ Thâm cười nói: "Ừm, tôi nhớ rồi."
Dư Vãn: "..."
Không phải đâu, cô nói điều này không phải để cậu ta nhớ kỹ! Cô chỉ không muốn xấu hổ mà thôi!
Sau khi trà sữa được làm xong, Dư Vãn thành kính mà uống một ngụm, sau đó xúc động đến mức chảy nước mắt.
Cuối cùng cô đã uống được! Không cần phải dựa vào trí tưởng tượng để uống trà sữa!
Lệ Thâm thấy cô như vậy, không thể không hỏi: "Có phải công việc của cô không được suôn sẻ hay không?"
Dư Vãn theo bản năng khuấy ống hút, nói với anh: "Cũng không phải, chủ yếu là bây giờ tôi còn là thực tập sinh, tiền lương quá thấp, một tháng chỉ có tám trăm tệ."
"Tám trăm tệ?" Lệ Thâm thực sự rất ngạc nhiên: "Tiền sinh hoạt của tôi một tháng không chỉ có tám trăm tệ, ông chủ của bọn cô cũng quá ác độc đi!"
"Hết cách rồi, cũng may công ty còn bao bữa trưa, bằng không tôi thực sự sẽ chết đói."
Lệ Thâm nghĩ đến trạng thái cô đăng, mỉm cười hỏi: "Cho nên cô đều đến đây mỗi ngày để ăn chực sao?"
Dư Vãn lại xấu hổ: "Cũng không phải là mỗi ngày, một tuần chỉ tới hai lần, hơn nữa..." Đợi đến khi nhân viên bán hàng ở đây đều biết mặt cô, cô lập tức đổi sang siêu thị khác.
"Hơn nữa cái gì?"
"Không có gì." Dư Vãn không định nói ra kế hoạch của mình, điều đó quá mất mặt: "Cảm ơn bò bít tết và trà sữa của cậu, đợi tôi được tăng lương, tôi cũng mời cậu đi ăn!"
"Một lời đã định đó nha, tôi sẽ chờ cô liên hệ tôi."
"Không thành vấn đề!" Dư Vãn hào phóng đồng ý, lại nhanh chóng ủ rũ: "Nhưng có thể sẽ đợi khá lâu, tháng sau tôi phải trả tiền thuê nhà."
Lệ Thâm nhẹ nhàng ngậm ống hút, ngước mắt nhìn cô: "Cô đang sống một mình à?"
"Ừm, nhà tôi ở nơi khác."
"Vậy cô có bạn bè hay người thân ở thành phố A không?"
Dư Vãn đáp: "Tôi có một người bạn cùng lớp đại học cũng đi làm ở thành phố A, chỉ có điều cô ấy đã có bạn cùng phòng, bọn họ thuê nhà cũng không lớn, tôi cũng không thể chen chung một chỗ với họ."
"Vậy à." Lệ Thâm gật đầu, lại hỏi cô: "Vậy cô đang làm việc gì?"
Dư Vãn: "Học lập kế hoạch đám cưới trong một công ty hôn lễ, tuy là tiền lương hơi thấp nhưng vẫn có thể học được. Gần đây cô giáo của tôi giao cho tôi tìm hiểu về trình độ trung bình của ngành chính sách hôn nhân ở thành phố A."
Lệ Thâm có vẻ rất tò mò về công việc của cô: "Làm sao để biết được, đi tham dự đám cưới sao?"
Dư Vãn nói: "Tôi nghĩ ra cách rồi, giả thành cô dâu chú rể đi đến các công ty chính sách đám hôn nhân khác để hỏi thăm, có thể sẽ nhanh hơn."
Lệ Thâm như là nghĩ tới điều gì, hai mắt cậu sáng ngời: "Tôi đây có thể giúp cô nha, hai chúng ta cùng nhau giả thành cô dâu chú rể, như vậy sẽ càng giống hơn."
Tác giả có lời muốn nói: Ngày đầu của năm nay là một chương hồi ức đầy ngọt ngào!
Hỏi đáp không thưởng ngày hôm nay: Ai sẽ không thể đứng lên?
A: Lệ Thâm
B: Lệ Cẩu Đản
C: Tất cả những ý trên đều đúng
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook