Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt Ngào
-
Chương 8
Thiếu chút nữa là Mộ Dữu cho rằng tai của mình có vấn đề rồi.
Nhưng mà cô vẫn nhanh chóng phản ứng lại, đầu óc của tên Doãn Mặc này có vấn đề: "Hai chúng ta là giả vờ yêu nhau, chứ không phải là yêu thật!"
Mà cho dù thật sự đang yêu nhau thì cũng không nhất định hai người phải ngủ trên cùng một cái giường.
Doãn Mặc đem túi đồ của cô lên phòng ngủ ở tầng hai: "Tối nay em ngủ ở đây, lát nữa anh đến thư phòng ngủ dưới đất."
Rời khỏi phòng, Doãn Mặc lại nói, "Trong phòng để quần áo ở ngăn tủ có mấy bộ quần áo mới, tặng cho em đấy."
Mộ Dữu hồ nghi đi vào, mở tủ quần áo ra, nhìn vào bên trong liền thấy mấy túi đựng quần áo tinh xảo.
Mua rất nhiều quần áo.
Ở phương diện ăn mặc Mộ Dữu vẫn luôn yêu cầu khá cao, quần áo ngày thường đều là những nhãn hiệu ít người mua được, giá cả không hề thấp, phần lớn người bình thường không biết được, mặc ở trường cũng gây ra quá nhiều sự chú ý.
Mà những đồ Doãn Mặc chuẩn bị này, trùng hợp đều những thương hiệu mà cô thích nhất.
Nhận được đãi ngộ như này là điều Mộ Dữu không hề nghĩ tới, hai bàn tay cô đảo qua đảo lại mấy món đồ bảo bối này, khoé miệng cong gợi lên sự vừa lòng: "Tuy rằng chỉ là bạn trai giả, nhưng mà anh vẫn rất danh xứng với thực, tôi sẽ cố mà nhận lấy mấy thứ này vậy. Yên tâm, ngày mai ở chỗ ba mẹ anh tôi nhất định sẽ dụng tâm diễn thật tốt."
Doãn Mặc: "Lần trước là do anh làm hư quần áo của em, ngày hôm sau thì không tiện đền cho em, này là bồi thường đó."
Vốn dĩ là Mộ Dữu đang rất cao hứng, thế mà anh cứ luôn nhắc đến chuyện của mấy hôm trước.
Ý cười trên miệng cô dừng lại, liếc mắt trừng anh một cái: "Sao anh còn chưa đi?"
Thấy cô mất đi sự vui vẻ ban đầu, thanh âm của Doãn Mặc hạ xuống có chút ôn hoà: "Dọn dẹp đồ một chút rồi đi ngủ sớm."
Sau khi anh rời đi, Mộ Dữu đem những túi đồ mới mở ra, đứng trước gương thử ướm đồ lên người.
Ngày bình thường chú nhỏ đối xử với cô rất tốt, nhưng mà thường chỉ cho tiền chứ không có mua đồ, đều là tự cô đi mua.
Nên cô thích cái gì chú nhỏ đều không có biết.
Nhưng những thứ mà Doãn Mặc đưa thì lại toàn những món cô thích.
Sinh nhật năm vừa rồi cũng như vậy.
Kỳ thật đôi khi Mộ Dữu suy nghĩ về sau cô đối đãi với Doãn Mặc giống như với chú nhỏ là được, cũng không phải là không thể.
Sau nhiều năm rốt cuộc cô cũng nhận thức được, anh chỉ cự tuyệt lời tỏ tình của cô thôi mà, không nhất thiết cô phải cứ giằng co qua lại như này.
Trong lòng đang suy nghĩ thầm thì Doãn Mặc gõ cửa.
Mỗ Dữu lên tiếng, anh đẩy cửa đi vào, trong tay cầm một ly sữa bò đưa qua: "Uống hết rồi hãy đi ngủ."
Cao tam năm ấy, mỗi buổi tối Doãn Mặc đều sẽ mang cho cô một ly sữa bò, nói là rất tốt cho sự phát triển của cô.
Giờ phút này Mộ Dữu nhìn ly sữa bò kia, một lời khó mà có thể nói hết rồi nhìn anh: "Tôi năm nay đã 21, không cần cao thêm."
Doãn Mặc nhìn thân hình của Mộ Dữu thấp hơn anh rất nhiều, mày nhăn lại.
Mộ Dữu ngay lập tức liền cao giọng: "Tôi cao tận 166cm đó."
Doãn Mặc: "Thấp hơn anh hẳn 21cm."
"....."
Anh cao thì ghê gớm lắm sao? Cái tên ngốc to con này!
Cuối cùng Mộ Dữu vẫn phải uống hết ly sữa bò kia, tuy không cao thêm nhưng coi như cũng hỗ trợ giấc ngủ.
Uống xong ngụm cuối cùng, cô đặt cái ly về chỗ cũ, đầu lưỡi còn liếm quanh vành môi.
Ánh đèn chiếu thẳng vô đôi môi đỏ mọng.
Ánh mắt của Doãn Mặc rời khỏi môi của cô, giọng nói trầm thấp: "Tắm rửa rồi đi ngủ đi, anh tới thư phòng."
"Tối nay anh định ăn cái gì?" Mộ Dữu nhớ đến Trịnh Lâm lúc nảy có nói tối nay anh chưa có ăn.
"Anh sẽ tự giải quyết."
Mộ Dữu gật đầu xem như đã hiểu cũng không có hỏi lại.
Anh tự lập đã lâu như vậy, khẳng định tự chăm sóc bản thân rất tốt.
Sau khi Doãn Mặc rời đi, cô đi tắm rửa một lúc, rồi đến giường lớn nằm xuống.
Lăn qua lộn lại, không có dấu hiệu buồn ngủ.
Trong chăn toả ra một mùi hương mát lạnh, giống với mùi hương trên người anh.
Trong đầu cô hiện lên, hình ảnh của buổi tối hôm uống say.
Lúc ấy cùng anh ở trên chính chiếc giường này.
Tuy đã uống rượu rồi, nhưng không hề say bất tỉnh nhân sự.
Hơn nữa lúc Doãn Mặc tắt đèn, tuy thị giác có bị ảnh hưởng, nhưng thân thể cảm giác lại phóng đại lên rất nhiều lần.
Mộ Dữu nằm trong chăn, gương mặt nóng hầm hập, càng nghĩ thì lại càng không ngủ được.
Không biết qua bao lâu thì cô từ trên giường nhảy dựng lên.
Cái gối cô đang nằm là của Doãn Mặc vẫn thường dùng hằng ngày, nên hơi thở của anh vẫn còn vương vấn lại, cô phải đi tìm anh để đổi gối nằm.
Cầm cái gối lên, Mộ Dữu mang dép lê vào đi ra khỏi phòng ngủ.
Cửa của thư phòng đang đóng lại, ánh sáng mơ hồ từ trong phòng theo khe cửa chiếu ra ngoài.
Mộ Dữu gõ cửa phòng.
Doãn Mặc lúc này đang mặc quần áo ở nhà, cổ áo được gài đến nút cuối cùng, trên tóc còn dính một chút nước.
Anh đang họp hôi nghị xuyên quốc gia, nghe tiếng của cô thi tắc mic đi, nói: "Em vào đi."
Cửa thư phòng từ từ đẩy ra, Mộ Dữu ôm gối đi vào, người mặc một chiếc áo ngủ mà hồng nhạt, tóc xoã ra.
Cặp mắt linh động có thần lúc này mang theo vẻ u oán: "Tôi ngủ không được."
Doãn Mặc nhìn cái gối trong lòng ngực cô, ý vị thâm tường đánh giá: "Cho nên em muốn....."
Anh dừng lại một chút, "Tới đây để ngủ cùng với anh?"
Mộ Dữu sửng sốt, mắt trừng anh: "Anh đừng có mà tưởng bở!"
Cô đi tới, lắc lắc cái cổ, "Tôi chính là đang suy nghĩ có phải gối của anh quá cao hay không, cho nên mới đến đây để đổi gối vơi anh."
Doãn Mặc ghé mắt lại, ý bảo bên cạnh sô pha có một cái giường: "Em tự tới đổi đi."
Mộ Dữu nhanh chạy đến, đem cái gối của anh đang được bọc bởi lớp chăn kéo ra.
Rồi lấy cái gối của mình đang cầm nhắc vào, lon ton chạy ra khỏi thư phòng.
Cửa phòng một lần nữa được đóng lại, Doãn Mặc tiếp tục mở video hội nghị.
Nhưng mà được hai mươi phút thì lại có tiếng đập cửa vang lên.
Ngay sau đó, Mộ Dữu đẩy cửa đi vào, lần này trong tay là một cái chăn.
Cô cảm thấy trong chăn cũng có mùi hương của Doãn Mặc, vẫn là nên đi đổi lại.
Lúc này thì Doãn Mặc đã nhìn ra ý đồ của cô, không đợi cô mở miệng, cằm vừa nhấc lên, ý bảo cô tự mình qua đổi.
Mộ Dữu vui mừng chạy đến, đem chăn của hai người đổi đi.
Sau khi rời khỏi phòng, cô còn quay lại đưa đầu vào khe cửa: "Bây giờ chắc sẽ không quấy rầy anh nữa đâu, anh làm việc của anh đi."
Cửa một lần được đóng lại.
Hội nghị kết thúc, Doãn Mặc là người cuối cùng lên tiếng.
Sau khi hội nghị kết thúc, anh ngồi xem tài liệu thêm một lúc nữa, kim đồng hồ trên tường chỉ đúng hai giờ rưỡi, lúc này anh mới đóng máy tính lại.
Ghế sô pha quá nhỏ hẹp, anh phải trải chăn ở bên cạnh mới ngủ được.
Vừa mới nằm xuống, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.
Cô cầm chốt cửa, đầu đưa vào bên trong phòng, vẻ mặt tiều tuỵ: "Tôi vẫn không thể nào ngủ được, nếu không thì anh về giường ngủ, để tôi ngủ ở sàn nhà thử xem?"
Trước giờ Mộ Dữu ghét nhất là cảm giác mất ngủ, không thể hiểu nổi vì sao Doãn Mặc một hai phải bắt cô đến đây chứ.
Cô ngủ ở ký túc xá, ngày mai sẽ tới đây với anh tụ họp, vẫn có thể cùng nhau đến chỗ của ba mẹ anh kia mà?
Doãn Mặc đứng dậy đi qua: "Lần trước ở chỗ này không phải em ngủ tốt mà, đêm này làm sao lại ngủ không được?"
Anh suy tư, rồi đưa cho cô một kiến nghị, "Không thì em thử uống một chút rượu xem?"
Uống rượu???
Mặt của Mộ Dữu nhanh chóng nóng lên.
Đêm hôm đó chính là uống rượu mới gây ra tai hoạ.
Suốt cả buổi tối cô nằm trên giường đầu óc cứ hiện lên những hình ảnh kia, nên cô mới bị mất ngủ!
Thế mà anh cư nhiên lại muốn cô uống rượu.
Xem ra, cho dù có đổi phòng ngủ thì cũng không thể nào giải quyết được việc gì cả.
Mộ Dữu xua xua tay: "Tôi quay trở về phòng tiếp tục đếm sao vậy, đếm đến 999 vài lần vậy."
Cô ủ rủ cụp đuôi đóng cửa lại rời đi.
Trở về phòng ngủ nằm trên giường lớn kia, tắt đèn đi, cơn bực bội của Mộ Dữu lại chạy tới.
Lăn qua lăn lại hai vòng, điện thoại trên đầu giường phát lên tiếng chuông.
Cô cầm điện thoại lên, tên hiên lên "Đại chó đen."
Doãn Mặc gọi cho cô làm gì chứ?
Mộ Dữu nói thầm trong lòng, bấm nghe rồi đưa đến bên tai.
Giọng nói mát lạnh người đàn ông vang lên: "Em muốn nghe cái gì?"
Giọng nói vang lên trong màn đêm mùa hạ lôi cuốn nhu hoà, giống như nước mặt hồ đang phẳng lặn có một cơn gió đi qua để lại một gợn sóng nhỏ.
Mộ Dữu nằm trên giường nhớ lại lúc trước, cô vừa mới chuyển đến Trường Hoàn học, ở nhà của Doãn Mặc, cô cũng không có ngủ được.
Lúc đó, mỗi buổi tối anh đều đánh dương cầm cho cô nghe.
Nhà ở Trường Hoàn lúc đó, phòng ngủ của cô cách phòng dương cầm chỉ có một bức tường.
Không cần phải nghe qua điện thoại, cách một bên tường, tiếng đàn dễ nghe đi vào màng tai của cô, làm cô rất dễ đi vào giấc ngủ.
Nhưng mà ở đây thì hiệu quả phòng cách âm rất tốt, nên anh mới gọi điện thoại cho cô.
Trong không gian, tiếng đàn du dương quanh quẩn bên tai, như nước chảy róc rách vào tai cô.
Lúc đó quan hệ của hai người rất tốt, cô thường nghe anh đánh đàn để ngủ yên giấc, bây giờ thì rất hiếm khi mới có thể nghe anh đánh đàn lại.
Trước kia cô còn cảm thấy dễ nghe, còn bây thì chẳng thể nghe vào, còn khiến cô ngột ngạt thêm.
Mộ Dữu quyết đoán nhấn vào cái nút đỏ, cắt đứt cuộc trò chuyện.
Đang đàn trong phòng, Doãn Mặc nhìn thoáng qua điện thoại bỗng nhiên thấy cuộc trò chuyện bị cắt đứt, tiếng dàn nháy mắt đột nhiên im bặt.
Trong bóng đêm, ánh sáng nghiêng nghiêng chiếu thẳng vào bóng dáng, hiện lên sự cô đơn khắp nơi.
_____
Trước kia Mộ Dữu đã gặp qua ba Doãn và mẹ Doãn, bọn họ rất hoà thuận dễ nói chuyện.
Còn chưa tới lúc ăn cơm, bên ngoài viện, Doãn Mặc bồi ba Doãn đánh cờ vây, Mộ Dữu ngồi bên ghế bồi mẹ Doãn nói chuyện phiếm.
Người giúp việc bưng một ít bánh đến, mẹ Doãn đưa Mộ Dữu: "Người trẻ tuổi tụi con cuối tuần đều thức dậy trễ, nhất định là chưa có ăn sáng, ăn một ít để lót bụng, cơm trước một lúc nữa mới nấu xong."
Đích thực là Mộ Dữu dậy có chút trễ, nhưng mà Doãn Mặc đã chuẩn bị bữa sáng.
Lúc ấy cô không có đói bụng, nhưng dưới sự giám sát của anh cũng miễn cưỡng ăn một chút.
Bánh kem nhìn rất đẹp, nhìn một chút liền muốn ăn, lớp bơ trên mặt là vị xoài mà cô thích nhất.
Mộ Dữu cầm lên ăn hai miếng, hương vị rất ngon.
Mẹ Doãn cười nói: "Doãn Mặc nói con rất thích ăn xoài, trong tủ lạnh còn xoài, nên dì kêu đầu bếp làm thành bánh kem vị xoài."
"Bánh rất ngon a, cảm ơn dì."
Trên mặt mẹ Doãn ý cười càng thêm dày đặc: "Thích thì ăn nhiều một chút."
Bên kia Doãn Mặc nhìn qua: "Đừng cho cô ấy ăn nhiều quá, bằng không thì lát nữa lại ăn cơm trưa không được."
Mẹ Doãn nghe vậy vội nói: "Cũng đúng, hôm nay đầu bếp làm rất nhiều món mà con thích ăn, bánh kem thì ăn một chút để lót bụng thôi, không nên ăn nhiều."
Mộ Dữu âm thầm cho Doãn Mặc một ánh mắt xem thường, nhìn về phía mẹ Doãn mà cười, vô cùng ngoan ngoãn: "Vâng con biết rồi dì."
Mộ Dữu vừa ăn bánh kem vừa ngồi nói chuyện phiếm với mẹ Doãn, bất giác lại nói đến Doãn Mặc.
Mẹ Doãn bỗng cảm khái nói: "Đứa con trai này của dì, lúc trước một lòng hướng công việc lúc nào cũng bận công tác, đối với phái nữ chưa lúc nào hoà nhã, đến tuổi này mà chưa bao giờ nói đến chuyện yêu đương, dì và chú con đều sầu muốn chết. Thẳng cho đến mấy hôm trước, ông nội con đem chuyện nói cho hai người chúng ta biết, làm dì cao hứng muốn chết! Trước kia dì còn lo lắng, với lại bộ dạng này của nó, sớm muộn gì cũng sống cô độc đến già."
Trong lòng Mộ Dữu cũng cho rằng sẽ như vậy, loại người như Doãn Mặc xứng đáng ế đến già, nhưng ngoài miệng thì ngọt như mật: "Dì không cần lo lắng nhiều đâu ạ, anh ấy rất tốt, trên đời này con cũng chỉ thích mình anh ấy, không phải anh ấy sẽ không cưới."
Tay Doãn Mặc đang cầm một viên cờ, động tác dừng lại, ghé mắt qua bên cô mà nhìn.
Mộ Dữu chống cằm, vứt cho anh một ánh mắt.
Doãn Mặc thu hồi tầm mắt, thả quân cơ xuống.
Ba Doãn theo sát hành động, ha hả cười ra tiếng: "Yêu đương vào nhất định sẽ dẫn đến thất thần mà, thế nào, chịu thua chưa?"
Doãn Mặc nhìn bàn cờ, nhận thua.
Sau đó ba Doãn cung mẹ Doãn vào nhà, để hai người trẻ tuổi lại trong viện.
Mộ Dữu đắc ý nhìn anh tranh công: "Thấy thế nào, tôi diễn có được không? Giống như một cô bạn gái nhỏ đang rơi vào tình yêu cuồng nhiệt."
Doãn Mặc thu dọn bàn cờ lại: "Em vừa nói với mẹ anh, nếu không phải anh sẽ không cưới."
Anh ghé mắt, "Nếu như bọn họ tin thật thì phải làm sao bây giờ?"
Mộ Dữu ngẫn ra, phản ứng lại: "Đúng vậy, chúng ta về sau sẽ chia tay, có phải tôi diễn vượt quá người bình thường rồi phải không?"
Doãn Mặc: "....."
Nhưng mà cô vẫn nhanh chóng phản ứng lại, đầu óc của tên Doãn Mặc này có vấn đề: "Hai chúng ta là giả vờ yêu nhau, chứ không phải là yêu thật!"
Mà cho dù thật sự đang yêu nhau thì cũng không nhất định hai người phải ngủ trên cùng một cái giường.
Doãn Mặc đem túi đồ của cô lên phòng ngủ ở tầng hai: "Tối nay em ngủ ở đây, lát nữa anh đến thư phòng ngủ dưới đất."
Rời khỏi phòng, Doãn Mặc lại nói, "Trong phòng để quần áo ở ngăn tủ có mấy bộ quần áo mới, tặng cho em đấy."
Mộ Dữu hồ nghi đi vào, mở tủ quần áo ra, nhìn vào bên trong liền thấy mấy túi đựng quần áo tinh xảo.
Mua rất nhiều quần áo.
Ở phương diện ăn mặc Mộ Dữu vẫn luôn yêu cầu khá cao, quần áo ngày thường đều là những nhãn hiệu ít người mua được, giá cả không hề thấp, phần lớn người bình thường không biết được, mặc ở trường cũng gây ra quá nhiều sự chú ý.
Mà những đồ Doãn Mặc chuẩn bị này, trùng hợp đều những thương hiệu mà cô thích nhất.
Nhận được đãi ngộ như này là điều Mộ Dữu không hề nghĩ tới, hai bàn tay cô đảo qua đảo lại mấy món đồ bảo bối này, khoé miệng cong gợi lên sự vừa lòng: "Tuy rằng chỉ là bạn trai giả, nhưng mà anh vẫn rất danh xứng với thực, tôi sẽ cố mà nhận lấy mấy thứ này vậy. Yên tâm, ngày mai ở chỗ ba mẹ anh tôi nhất định sẽ dụng tâm diễn thật tốt."
Doãn Mặc: "Lần trước là do anh làm hư quần áo của em, ngày hôm sau thì không tiện đền cho em, này là bồi thường đó."
Vốn dĩ là Mộ Dữu đang rất cao hứng, thế mà anh cứ luôn nhắc đến chuyện của mấy hôm trước.
Ý cười trên miệng cô dừng lại, liếc mắt trừng anh một cái: "Sao anh còn chưa đi?"
Thấy cô mất đi sự vui vẻ ban đầu, thanh âm của Doãn Mặc hạ xuống có chút ôn hoà: "Dọn dẹp đồ một chút rồi đi ngủ sớm."
Sau khi anh rời đi, Mộ Dữu đem những túi đồ mới mở ra, đứng trước gương thử ướm đồ lên người.
Ngày bình thường chú nhỏ đối xử với cô rất tốt, nhưng mà thường chỉ cho tiền chứ không có mua đồ, đều là tự cô đi mua.
Nên cô thích cái gì chú nhỏ đều không có biết.
Nhưng những thứ mà Doãn Mặc đưa thì lại toàn những món cô thích.
Sinh nhật năm vừa rồi cũng như vậy.
Kỳ thật đôi khi Mộ Dữu suy nghĩ về sau cô đối đãi với Doãn Mặc giống như với chú nhỏ là được, cũng không phải là không thể.
Sau nhiều năm rốt cuộc cô cũng nhận thức được, anh chỉ cự tuyệt lời tỏ tình của cô thôi mà, không nhất thiết cô phải cứ giằng co qua lại như này.
Trong lòng đang suy nghĩ thầm thì Doãn Mặc gõ cửa.
Mỗ Dữu lên tiếng, anh đẩy cửa đi vào, trong tay cầm một ly sữa bò đưa qua: "Uống hết rồi hãy đi ngủ."
Cao tam năm ấy, mỗi buổi tối Doãn Mặc đều sẽ mang cho cô một ly sữa bò, nói là rất tốt cho sự phát triển của cô.
Giờ phút này Mộ Dữu nhìn ly sữa bò kia, một lời khó mà có thể nói hết rồi nhìn anh: "Tôi năm nay đã 21, không cần cao thêm."
Doãn Mặc nhìn thân hình của Mộ Dữu thấp hơn anh rất nhiều, mày nhăn lại.
Mộ Dữu ngay lập tức liền cao giọng: "Tôi cao tận 166cm đó."
Doãn Mặc: "Thấp hơn anh hẳn 21cm."
"....."
Anh cao thì ghê gớm lắm sao? Cái tên ngốc to con này!
Cuối cùng Mộ Dữu vẫn phải uống hết ly sữa bò kia, tuy không cao thêm nhưng coi như cũng hỗ trợ giấc ngủ.
Uống xong ngụm cuối cùng, cô đặt cái ly về chỗ cũ, đầu lưỡi còn liếm quanh vành môi.
Ánh đèn chiếu thẳng vô đôi môi đỏ mọng.
Ánh mắt của Doãn Mặc rời khỏi môi của cô, giọng nói trầm thấp: "Tắm rửa rồi đi ngủ đi, anh tới thư phòng."
"Tối nay anh định ăn cái gì?" Mộ Dữu nhớ đến Trịnh Lâm lúc nảy có nói tối nay anh chưa có ăn.
"Anh sẽ tự giải quyết."
Mộ Dữu gật đầu xem như đã hiểu cũng không có hỏi lại.
Anh tự lập đã lâu như vậy, khẳng định tự chăm sóc bản thân rất tốt.
Sau khi Doãn Mặc rời đi, cô đi tắm rửa một lúc, rồi đến giường lớn nằm xuống.
Lăn qua lộn lại, không có dấu hiệu buồn ngủ.
Trong chăn toả ra một mùi hương mát lạnh, giống với mùi hương trên người anh.
Trong đầu cô hiện lên, hình ảnh của buổi tối hôm uống say.
Lúc ấy cùng anh ở trên chính chiếc giường này.
Tuy đã uống rượu rồi, nhưng không hề say bất tỉnh nhân sự.
Hơn nữa lúc Doãn Mặc tắt đèn, tuy thị giác có bị ảnh hưởng, nhưng thân thể cảm giác lại phóng đại lên rất nhiều lần.
Mộ Dữu nằm trong chăn, gương mặt nóng hầm hập, càng nghĩ thì lại càng không ngủ được.
Không biết qua bao lâu thì cô từ trên giường nhảy dựng lên.
Cái gối cô đang nằm là của Doãn Mặc vẫn thường dùng hằng ngày, nên hơi thở của anh vẫn còn vương vấn lại, cô phải đi tìm anh để đổi gối nằm.
Cầm cái gối lên, Mộ Dữu mang dép lê vào đi ra khỏi phòng ngủ.
Cửa của thư phòng đang đóng lại, ánh sáng mơ hồ từ trong phòng theo khe cửa chiếu ra ngoài.
Mộ Dữu gõ cửa phòng.
Doãn Mặc lúc này đang mặc quần áo ở nhà, cổ áo được gài đến nút cuối cùng, trên tóc còn dính một chút nước.
Anh đang họp hôi nghị xuyên quốc gia, nghe tiếng của cô thi tắc mic đi, nói: "Em vào đi."
Cửa thư phòng từ từ đẩy ra, Mộ Dữu ôm gối đi vào, người mặc một chiếc áo ngủ mà hồng nhạt, tóc xoã ra.
Cặp mắt linh động có thần lúc này mang theo vẻ u oán: "Tôi ngủ không được."
Doãn Mặc nhìn cái gối trong lòng ngực cô, ý vị thâm tường đánh giá: "Cho nên em muốn....."
Anh dừng lại một chút, "Tới đây để ngủ cùng với anh?"
Mộ Dữu sửng sốt, mắt trừng anh: "Anh đừng có mà tưởng bở!"
Cô đi tới, lắc lắc cái cổ, "Tôi chính là đang suy nghĩ có phải gối của anh quá cao hay không, cho nên mới đến đây để đổi gối vơi anh."
Doãn Mặc ghé mắt lại, ý bảo bên cạnh sô pha có một cái giường: "Em tự tới đổi đi."
Mộ Dữu nhanh chạy đến, đem cái gối của anh đang được bọc bởi lớp chăn kéo ra.
Rồi lấy cái gối của mình đang cầm nhắc vào, lon ton chạy ra khỏi thư phòng.
Cửa phòng một lần nữa được đóng lại, Doãn Mặc tiếp tục mở video hội nghị.
Nhưng mà được hai mươi phút thì lại có tiếng đập cửa vang lên.
Ngay sau đó, Mộ Dữu đẩy cửa đi vào, lần này trong tay là một cái chăn.
Cô cảm thấy trong chăn cũng có mùi hương của Doãn Mặc, vẫn là nên đi đổi lại.
Lúc này thì Doãn Mặc đã nhìn ra ý đồ của cô, không đợi cô mở miệng, cằm vừa nhấc lên, ý bảo cô tự mình qua đổi.
Mộ Dữu vui mừng chạy đến, đem chăn của hai người đổi đi.
Sau khi rời khỏi phòng, cô còn quay lại đưa đầu vào khe cửa: "Bây giờ chắc sẽ không quấy rầy anh nữa đâu, anh làm việc của anh đi."
Cửa một lần được đóng lại.
Hội nghị kết thúc, Doãn Mặc là người cuối cùng lên tiếng.
Sau khi hội nghị kết thúc, anh ngồi xem tài liệu thêm một lúc nữa, kim đồng hồ trên tường chỉ đúng hai giờ rưỡi, lúc này anh mới đóng máy tính lại.
Ghế sô pha quá nhỏ hẹp, anh phải trải chăn ở bên cạnh mới ngủ được.
Vừa mới nằm xuống, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.
Cô cầm chốt cửa, đầu đưa vào bên trong phòng, vẻ mặt tiều tuỵ: "Tôi vẫn không thể nào ngủ được, nếu không thì anh về giường ngủ, để tôi ngủ ở sàn nhà thử xem?"
Trước giờ Mộ Dữu ghét nhất là cảm giác mất ngủ, không thể hiểu nổi vì sao Doãn Mặc một hai phải bắt cô đến đây chứ.
Cô ngủ ở ký túc xá, ngày mai sẽ tới đây với anh tụ họp, vẫn có thể cùng nhau đến chỗ của ba mẹ anh kia mà?
Doãn Mặc đứng dậy đi qua: "Lần trước ở chỗ này không phải em ngủ tốt mà, đêm này làm sao lại ngủ không được?"
Anh suy tư, rồi đưa cho cô một kiến nghị, "Không thì em thử uống một chút rượu xem?"
Uống rượu???
Mặt của Mộ Dữu nhanh chóng nóng lên.
Đêm hôm đó chính là uống rượu mới gây ra tai hoạ.
Suốt cả buổi tối cô nằm trên giường đầu óc cứ hiện lên những hình ảnh kia, nên cô mới bị mất ngủ!
Thế mà anh cư nhiên lại muốn cô uống rượu.
Xem ra, cho dù có đổi phòng ngủ thì cũng không thể nào giải quyết được việc gì cả.
Mộ Dữu xua xua tay: "Tôi quay trở về phòng tiếp tục đếm sao vậy, đếm đến 999 vài lần vậy."
Cô ủ rủ cụp đuôi đóng cửa lại rời đi.
Trở về phòng ngủ nằm trên giường lớn kia, tắt đèn đi, cơn bực bội của Mộ Dữu lại chạy tới.
Lăn qua lăn lại hai vòng, điện thoại trên đầu giường phát lên tiếng chuông.
Cô cầm điện thoại lên, tên hiên lên "Đại chó đen."
Doãn Mặc gọi cho cô làm gì chứ?
Mộ Dữu nói thầm trong lòng, bấm nghe rồi đưa đến bên tai.
Giọng nói mát lạnh người đàn ông vang lên: "Em muốn nghe cái gì?"
Giọng nói vang lên trong màn đêm mùa hạ lôi cuốn nhu hoà, giống như nước mặt hồ đang phẳng lặn có một cơn gió đi qua để lại một gợn sóng nhỏ.
Mộ Dữu nằm trên giường nhớ lại lúc trước, cô vừa mới chuyển đến Trường Hoàn học, ở nhà của Doãn Mặc, cô cũng không có ngủ được.
Lúc đó, mỗi buổi tối anh đều đánh dương cầm cho cô nghe.
Nhà ở Trường Hoàn lúc đó, phòng ngủ của cô cách phòng dương cầm chỉ có một bức tường.
Không cần phải nghe qua điện thoại, cách một bên tường, tiếng đàn dễ nghe đi vào màng tai của cô, làm cô rất dễ đi vào giấc ngủ.
Nhưng mà ở đây thì hiệu quả phòng cách âm rất tốt, nên anh mới gọi điện thoại cho cô.
Trong không gian, tiếng đàn du dương quanh quẩn bên tai, như nước chảy róc rách vào tai cô.
Lúc đó quan hệ của hai người rất tốt, cô thường nghe anh đánh đàn để ngủ yên giấc, bây giờ thì rất hiếm khi mới có thể nghe anh đánh đàn lại.
Trước kia cô còn cảm thấy dễ nghe, còn bây thì chẳng thể nghe vào, còn khiến cô ngột ngạt thêm.
Mộ Dữu quyết đoán nhấn vào cái nút đỏ, cắt đứt cuộc trò chuyện.
Đang đàn trong phòng, Doãn Mặc nhìn thoáng qua điện thoại bỗng nhiên thấy cuộc trò chuyện bị cắt đứt, tiếng dàn nháy mắt đột nhiên im bặt.
Trong bóng đêm, ánh sáng nghiêng nghiêng chiếu thẳng vào bóng dáng, hiện lên sự cô đơn khắp nơi.
_____
Trước kia Mộ Dữu đã gặp qua ba Doãn và mẹ Doãn, bọn họ rất hoà thuận dễ nói chuyện.
Còn chưa tới lúc ăn cơm, bên ngoài viện, Doãn Mặc bồi ba Doãn đánh cờ vây, Mộ Dữu ngồi bên ghế bồi mẹ Doãn nói chuyện phiếm.
Người giúp việc bưng một ít bánh đến, mẹ Doãn đưa Mộ Dữu: "Người trẻ tuổi tụi con cuối tuần đều thức dậy trễ, nhất định là chưa có ăn sáng, ăn một ít để lót bụng, cơm trước một lúc nữa mới nấu xong."
Đích thực là Mộ Dữu dậy có chút trễ, nhưng mà Doãn Mặc đã chuẩn bị bữa sáng.
Lúc ấy cô không có đói bụng, nhưng dưới sự giám sát của anh cũng miễn cưỡng ăn một chút.
Bánh kem nhìn rất đẹp, nhìn một chút liền muốn ăn, lớp bơ trên mặt là vị xoài mà cô thích nhất.
Mộ Dữu cầm lên ăn hai miếng, hương vị rất ngon.
Mẹ Doãn cười nói: "Doãn Mặc nói con rất thích ăn xoài, trong tủ lạnh còn xoài, nên dì kêu đầu bếp làm thành bánh kem vị xoài."
"Bánh rất ngon a, cảm ơn dì."
Trên mặt mẹ Doãn ý cười càng thêm dày đặc: "Thích thì ăn nhiều một chút."
Bên kia Doãn Mặc nhìn qua: "Đừng cho cô ấy ăn nhiều quá, bằng không thì lát nữa lại ăn cơm trưa không được."
Mẹ Doãn nghe vậy vội nói: "Cũng đúng, hôm nay đầu bếp làm rất nhiều món mà con thích ăn, bánh kem thì ăn một chút để lót bụng thôi, không nên ăn nhiều."
Mộ Dữu âm thầm cho Doãn Mặc một ánh mắt xem thường, nhìn về phía mẹ Doãn mà cười, vô cùng ngoan ngoãn: "Vâng con biết rồi dì."
Mộ Dữu vừa ăn bánh kem vừa ngồi nói chuyện phiếm với mẹ Doãn, bất giác lại nói đến Doãn Mặc.
Mẹ Doãn bỗng cảm khái nói: "Đứa con trai này của dì, lúc trước một lòng hướng công việc lúc nào cũng bận công tác, đối với phái nữ chưa lúc nào hoà nhã, đến tuổi này mà chưa bao giờ nói đến chuyện yêu đương, dì và chú con đều sầu muốn chết. Thẳng cho đến mấy hôm trước, ông nội con đem chuyện nói cho hai người chúng ta biết, làm dì cao hứng muốn chết! Trước kia dì còn lo lắng, với lại bộ dạng này của nó, sớm muộn gì cũng sống cô độc đến già."
Trong lòng Mộ Dữu cũng cho rằng sẽ như vậy, loại người như Doãn Mặc xứng đáng ế đến già, nhưng ngoài miệng thì ngọt như mật: "Dì không cần lo lắng nhiều đâu ạ, anh ấy rất tốt, trên đời này con cũng chỉ thích mình anh ấy, không phải anh ấy sẽ không cưới."
Tay Doãn Mặc đang cầm một viên cờ, động tác dừng lại, ghé mắt qua bên cô mà nhìn.
Mộ Dữu chống cằm, vứt cho anh một ánh mắt.
Doãn Mặc thu hồi tầm mắt, thả quân cơ xuống.
Ba Doãn theo sát hành động, ha hả cười ra tiếng: "Yêu đương vào nhất định sẽ dẫn đến thất thần mà, thế nào, chịu thua chưa?"
Doãn Mặc nhìn bàn cờ, nhận thua.
Sau đó ba Doãn cung mẹ Doãn vào nhà, để hai người trẻ tuổi lại trong viện.
Mộ Dữu đắc ý nhìn anh tranh công: "Thấy thế nào, tôi diễn có được không? Giống như một cô bạn gái nhỏ đang rơi vào tình yêu cuồng nhiệt."
Doãn Mặc thu dọn bàn cờ lại: "Em vừa nói với mẹ anh, nếu không phải anh sẽ không cưới."
Anh ghé mắt, "Nếu như bọn họ tin thật thì phải làm sao bây giờ?"
Mộ Dữu ngẫn ra, phản ứng lại: "Đúng vậy, chúng ta về sau sẽ chia tay, có phải tôi diễn vượt quá người bình thường rồi phải không?"
Doãn Mặc: "....."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook