Nữ Hoàng Làm Dáng
-
Chương 44
Hoạt động kết thúc, Sở Tích lấy thẻ ngân hàng trong túi xách ra kiểm tra số dư, chuẩn bị chuyển hai trăm ngàn trả lại cho Cố Minh Cảnh.
Hai trăm ngàn này, cô trả lại cho anh.
Cách theo đuổi thần tượng như thế này cô chịu không nổi.
Nhưng tiền chưa kịp chuyển qua thì cô lại nghe quản lý nhãn hàng kích động nói với cô chuyện Nguyên Cảnh đã quyết định hợp tác với bọn họ, lấy danh nghĩa người đại diện ủng hộ hoạt động công ích "Tình yêu Miên Miên".
Sở Tích phát điên nắm chặt tóc.
Cái này lại hết bao nhiêu nữa đây!
Cố Minh Cảnh muốn chỉnh chết cô ư!
Kết thúc chương trình, Sở Tích vội chạy đến chỗ nam thư ký mà Cố Minh Cảnh dẫn đến, hỏi tổng cộng là bao nhiêu tiền mấy người nói đi, họ Sở tôi có đập nồi bán sắt cũng sẽ trả hết tiền cho mấy người. Nhưng nam thư ký lại nghiêm túc trả lời, "Cô Sở hiểu lầm rồi, Cố tổng chi số tiền này không có ý gì cả, lại càng không cần cô phải bồi thường, đây chỉ là chuyện mà fan hâm mộ dùng hành động trực tiếp để cổ vũ thần tượng của mình mà thôi. Cân nhắc đến tình hình kinh tế của Cố tổng, ngoại trừ mức độ cổ vũ có hơn hẳn so với những fan bình thường ra thì bản chất cũng không khác gì so với sự cổ vũ của fan bình thường cả."
Sở Tích, "..."
"Được thôi." Cô hít sâu một hơi, "Vậy xin hỏi hai trăm ngàn tệ băng vệ sinh kia đã nhận hàng chưa? Dùng hết chưa? Ai dùng thế? Là anh hay là Cố tổng của anh? Hay là lão Cao yêu Taobao hả?"
"Chuyện này..." Nam thư ký che miệng khẽ ho, "Nhân viên nữ ở công ty rất nhiều."
Nhà vệ sinh của các công ty khác hiện nay chỉ cung cấp giấy vệ sinh, còn nhà vệ sinh Nguyên Cảnh không những cung cấp giấy vệ sinh mà còn cung cấp cả băng vệ sinh miễn phí nữa.
Nhóm nhân viên vừa nhìn thấy hình ảnh in trên bao bì liền hiểu ra ngay.
Tổng giám đốc đang theo đuổi thần tượng nên mua hàng cổ vũ đó.
Khi nào Sở Tích lại được quảng cáo mỹ phẩm hay trang sức là ngon rồi.
Sở Tích nghe thấy thì giật giật khóe môi.
Bảo sao mấy bữa nay Weibo của cô nhận được rất nhiều tin nhắn hỏi cô khi nào quảng cáo mỹ phẩm hoặc trang sức, cô bấm vào trang chủ thì toàn thấy cột thông tin đều điền công ty Nguyên Cảnh.
Chuyện này không thể nào nói với thư ký được, Sở Tích nghĩ tới nghĩ lui, vẫn phải chạy đi tìm Cố Minh Cảnh.
Cố Minh Cảnh đang bàn chuyện với quản lý của nhãn hàng, quản lý vừa thấy cô đến, lập tức đứng dậy bảo mọi người cứ nói chuyện, lúc đi ra ngoài còn nở nụ cười hề hề.
Sở Tích thấy quản lý đi ra ngoài, quyết tâm dù đau lòng nhưng vẫn đẩy thẻ ngân hàng đến trước mặt Cố Minh Cảnh, cô quay sang chỗ khác, "Tiền tôi kiếm được gần đây đều ở trong đó, cho anh hết đó, anh đừng mua sản phẩm của tôi nữa."
Dường như Cố Minh Cảnh cũng chẳng bất ngờ mấy khi nhìn thấy thẻ ngân hàng trước mắt, Sở Tích nghĩ ít nhiều anh cũng lịch sự từ chối, khách sáo với cô, nhưng anh chỉ cầm tấm thẻ nhìn nhìn, sau đó tiện tay nhét luôn vào túi mình.
"Được."
Sở Tích nhìn đến nỗi mí mắt giật giật, "Anh không hỏi... trong đó có bao nhiêu sao?"
Cố Minh Cảnh, "Không cần đâu."
Hai người ngồi im một lát, Sở Tích sắp xếp lại vốn từ của mình rồi mới mở miệng, "Tiền cũng đã trả anh rồi, tôi có thể xin anh một chuyện được không?"
Cố Minh Cảnh, "Chuyện gì?"
Sở Tích chân thành nhìn anh, "Anh thoát fan đi được không?"
"Tôi không biết hát, không biết nhảy, quan trọng nhất là diễn đơ, vừa nhìn liền biết không có tương lai phát triển, không biết khi nào sẽ phải rút lui khỏi giới. Người mà anh hâm mộ không có chút hy vọng nào. Điều duy nhất mà khi xưa anh có thể để ý chính là gương mặt này, nhưng anh nhìn xem trong giới có bao nhiêu gương mặt xinh đẹp, anh cứ tùy ý chọn bừa một người rồi "trèo tường" đi, anh thấy sao?"
"Hơn nữa chuyện theo đuổi thần tượng này phiền phức lắm, không những phải mua sản phẩm đại diện, mà còn phải đua top, cày số liệu, phản pháo anti-fans, đến chuyện đơn giản như điểm danh trong siêu chủ đề, mấy chuyện to chuyện nhỏ này đều là nhiệm vụ, anh lại bận rộn như vậy, cần gì phải thế."
Cố Minh Cảnh nhìn gương mặt chân thành của Sở Tích, lắc đầu cười nói, "Không sao cả."
Sở Tích, "Hả?"
Cố Minh Cảnh, "Những chuyện này anh có thể để trợ lý làm."
Mặt Sở Tích tối sầm lại, "Như anh thì sao có thể tính là theo đuổi thần tượng được!"
Cố Minh Cảnh từ chối cho ý kiến.
Sở Tích thấy dáng vẻ thề sống thề chết không chịu thoát fan của anh thì tức lên, "Anh có thoát fan không hả? Không thoát thì trả tiền lại cho tôi!"
Sở Tích đưa bàn tay trắng nõn về phía Cố Minh Cảnh, "Anh không thoát fan thì trả tiền lại cho tôi! Sản phẩm đại diện là anh mua chứ không phải tôi muốn mua! Hoạt động công ích là anh chi tiền chứ không phải tôi!"
Cố Minh Cảnh cầm thẻ ngân hàng trong tay, lòng bàn tay chạm vào góc thẻ, bình tĩnh đáp, "Đồ đã đưa đi thì sao có thể lấy lại được."
"Tôi không cần biết." Sở Tích vẫn đưa tay ra, "Anh không thoát fan thì trả tiền lại cho tôi! Hoặc là thoát fan hoặc là trả tiền!"
Cố Minh Cảnh cất thẻ trong túi, không có ý lấy ra, Sở Tích thấy anh không chịu lấy ra thì vừa gấp vừa tức, bèn vươn tay ra cướp.
"Trả lại cho tôi." Tay trái cô nhét vào túi phải của Cố Minh Cảnh, tay phải nhét vào túi trái của anh, quả nhiên cô mò ra thẻ ngân hàng của mình đang bị anh cầm lấy.
Sở Tích đang cố giành lấy thì bỗng nghe tiếng cười trầm thấp từ đỉnh đầu truyền xuống.
Lúc này cô mới phát hiện ra tư thế của mình như đang nhào vào lòng Cố Minh Cảnh, cằm anh tì lên đỉnh đầu cô, trước mắt cô là cúc áo sơ mi của anh, vô cùng mập mờ, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh.
Sở Tích có hơi khinh bỉ sự mập mờ này, cô ngẩng đầu, đụng đầu thật mạnh lên cằm anh.
"Đau --" Người đàn ông bị đau, thoáng buông tay ra, Sở Tích lập tức chớp lấy cơ hội giật thẻ ngân hàng từ trên tay anh về.
Người đàn ông che cằm nhìn cô, giống như đang hỏi sao cô lại không hiểu phong tình như thế.
"Không thoát fan thì thôi." Sở Tích kiểm tra lại thẻ ngân hàng của mình, oán trách anh.
Sau khi kiểm tra lại thẻ, Sở Tích đi ra ngoài, lại nhìn thấy bên ngoài của tập trung một đám người.
"Gạch love Tích", thư ký của Cố Minh Cảnh, trợ lý Tiểu Nghiêm của cô, còn có mấy nhân viên công tác bên phía nhãn hàng.
Sở Tích giật cả mình, "Mọi người..."
Cô phát hiện ra ánh mắt mọi người bên ngoài nhìn mình có hơi là lạ, thần thần bí bí, dường như có việc gì đó?
Nhưng lúc ấy mọi người không ai mở miệng, lúc Sở Tích đang ngồi trên xe quay về thì có nhắc đến, trợ lý Tiểu Nghiêm đỏ mặt hỏi, "Tích Tích, chị và Cố tổng ở bên trong ầm ĩ "thoát hay không thoát"... là muốn cởi đồ hả?"
"Khụ khụ khụ!" Sở Tích nghe mà sặc cả nước.
***
Hoạt động "Trải nghiệm Miên Miên" chiếm dụng một tuần nghỉ ngơi của Sở Tích, sau đó cô bắt đầu công việc mới. Dạo gần đây không có phim nào thích hợp nên Phó Bạch giúp cô nhận một chương trình giải trí, tên là Minh tinh đại khiêu chiến", chương trình có tổng cộng 12 tập, mỗi lần quay hình 2 tập, một tháng quay 2 lần, mỗi lần quay 2 ngày.
Ngoại trừ ghi hình chương trình ra thì thời gian còn lại Sở Tích đăng ký một lớp học diễn xuất. Mặc dù trong lúc quay Ước hẹn hoa đào đã được Lý Viễn Tân và đạo diễn Trần chỉ dạy không ít, cô tiến bộ rất nhiều. Nhưng nếu cô muốn làm diễn viên chuyên nghiệp thì vẫn thiếu sự giáo dục và luyện tập có hệ thống, thế nên cô định nếu rảnh sẽ đi học thêm.
Phó Bạch nhìn Sở Tích mà nở nụ cười hiền từ như mẹ già. Không có chuyện gì vui vẻ hơn khi nghệ sĩ dưới tay mình lại hiếu học và có lòng cầu tiến như thế.
Minh tinh đại khiêu chiến là một chương trình giải trí của đài Thái Dương, mỗi một tập của chương trình đều có 5 vị MC cố định và một vị khách mời, Sở Tích nhận ra ngoài cô ra thì trong bốn vị MC cố định của chương trình có một người quen, chính là chiến hữu Nghiêm Chuẩn từng quay chung chương trình Trái tim dũng cảm.
Fan bạn gái của Nghiêm Chuẩn nổi danh hung hăng số một số hai trong giới, ghét nhất chuyện nữ nghệ sĩ ghép đôi bậy bạ, vì tránh hiềm nghi mà lúc quay trái tim dũng cảm, cô hạn chết tiếp xúc với anh ta, cũng ít nói chuyện với nhau. Sở Tích nghĩ Nghiêm Chuẩn sẽ không có ấn tượng với cô, nhưng không ngờ sau đó anh lại không kiêng dè fan mình mà đăng Weibo khen "Sở Tích là cô gái tốt" kia.
Ba vị khách mời còn lại cũng là người nổi tiếng trong giới, Triệu Vũ - người lọt top 50 bảng xếp hạng người mẫu nam quốc tế, ca sĩ thần tượng Ngải Văn Văn, và diễn viên có triển vọng trong giới - Hứa Gia Phàm.
Sau khi chương trình công bố dàn khách mời, cư dân mạng vô cùng chờ mong.
Chương trình tên là Minh tinh đại khiêu chiến, mỗi tập đều có một chủ đề khiêu chiến, chủ đề của tập một chính là "Dũng cảm". Địa điểm ghi hình là một căn phòng kinh dị nổi tiếng kích thích nhất trong thành phố.
Sở Tích đọc đến chủ đề thách thức đầu tiên trong kịch bản của tổ chương trình gửi đến thì lắc đầu, run rẩy nói, "Không, không được."
Phó Bạch, "Sao thế?"
Sở Tích, "Em nhát gan, em sợ ma lắm."
"Buổi tối em còn không dám ra đường nữa kìa."
"Cái căn phòng kinh dị đó nổi tiếng lắm, em không dám đi đâu."
Phó Bạch, "Nhưng anh đã ký hợp đồng rồi, em không tham gia thì phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng đấy, con số nhiêu đây nè." Phó Bạch đưa mấy ngón tay cho Sở Tích xem.
Vừa nhắc đến tiền là cô lại đau nhức nhối, nếu như lúc nào cô cũng tiêu tiền thoải mái như Cố Minh Cảnh thì tốt rồi, sau khi nhìn thấy con số Phó Bạch đưa ra, cô mếu máo đáp: "Thôi được rồi."
Ngày hôm sau, Phó Bạch đưa Sở Tích đến nơi ghi hình.
Vì hôm nay là lần đầu tiên ghi hình cho nên mấy khách mời vẫn chưa gặp nhau, tổ chương trình sắp xếp để mọi người cùng làm quen với nhau trong khi quay tập đầu tiên của chương trình.
Sở Tích trang điểm xong, gắn micro đầy đủ, một mình đứng bên ngoài căn phòng kinh dị. Không giống với mấy cánh cổng đầy răng nanh ở mấy căn nhà ma khác, cánh cổng ở phòng kinh dị khá mộc mạc, chỉ có một cánh cửa bằng gỗ bị bong sơn. Nhưng Sở Tích biết, bên ngoài càng đơn giản thì bên trong lại càng "phong phú".
Đạo diễn phát hiện Sở Tích hình như đang sợ, an ủi cô, "Không sao đâu, mấy MC trước đã vào rồi, sẽ không để cô vừa quay đã nhận thử thách một mình đâu, sau khi mọi người gặp nhau còn phải bốc thăm chia nhóm làm nhiệm vụ mà."
"Vâng." Sở Tích gật đầu, đạo diễn vỗ lưng cô, tỏ ý cô có thể đi vào.
Sở Tích nuốt nước miếng, bước vào, đạo diễn nhìn bóng lưng của Sở Tích, sau đó đi đến trước màn hình quan sát.
Ngày đầu tiên ghi hình, tổ chương trình đều tặng "quà gặp mặt" cho mỗi khách mời.
Đó chính là khi khách mời vừa bước vào cửa sẽ có một thảm đỏ được trải dài, ánh sáng ở hành lang khá tối, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện tiếng bước chân rùng rợn phía sau lưng, nhưng khi họ vừa quay lại lại không thấy gì, lúc người đó đang bị dọa, bắt đầu lo lắng thì bỗng có một bàn tay dính đầy máu lặng lẽ xuất hiện trên mặt đất, bất ngờ nắm lấy cổ chân người đó.
"Qùa gặp mặt" này có hiệu quả rất tốt, vì bầu không khí khá đúng chỗ, mấy MC trước đi vào nếu không bị dọa đến vừa thét lên vừa chạy trối chết, thì cũng là run tay run chân ngồi bệt dưới đất, còn người to gan nhất cũng dán sát tường nhìn bàn tay đầy máu kia mà hô to "Đừng lại đây".
Không biết biểu hiện của Sở Tích thế nào? Trông cô ấy khá nhát gan, phản ứng chắc chắn rất đặc sắc.
Đạo diễn cười híp mắt nhìn màn hình quan sát.
Sở Tích đẩy cửa bước vào liền biết đạo diễn đã lừa mình.
Này thì bảo không để cô quay một mình, rõ ràng chỉ có mình cô thôi, trước mặt chỉ có một hành lang dài thật dài, đến một bóng ma cũng chẳng thấy.
Sở Tích định lui về sau, nhưng phát hiện ra lúc bước vào cửa đã bị đóng lại, không thoát ra được, cô chỉ có thể tiến về phía trước.
Sở Tích nuốt nước miếng, cảm giác chân mình như run lên, cô dán lên tường chậm chạp đi về phía trước, cảnh giác quan sát bốn phía.
Đi chưa được hai bước, phía sau bỗng dưng vang lên tiếng bước chân.
"Ai đó!" Sở Tích lập tức quay đầu lại.
Sau lưng vắng hoe, không có ai cả.
Cô bình tĩnh lại, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng cô lại nghe thấy tiếng bước chân một lần nữa.
"Rốt cuộc là ai đấy!" Sở Tích lại quay đầu lại.
Nhưng vẫn không có ai.
Sở Tích quay lại, tiếp tục dán sát tường, dù biết là đang quay chương trình, nhưng chỉ có một mình cô ở nơi âm u này, tiếng bước chân xuất hiện hai lần khiến cô sợ đến nỗi tim muốn rớt ra ngoài.
Cuối hành lang có một cánh cửa, Sở Tích tiếp tục áp sát tường tiến về phía trước, nhưng chưa đi được hai bước, bỗng nhiên dưới chân bị vịn lại, không nhấc lên được.
Cổ chân của cô hình như bị cái gì đó nắm chặt.
Cả người Sở Tích cứng đờ, sau đó chầm chậm cúi đầu.
Một cánh tay gầy như que củi, lại còn dính đầy máu vươn ra từ dưới mặt đất, nắm chặt lấy cổ chân cô.
"A a a a a a a!!!!!!"
Tiếng thét chói tai muốn đâm thủng màn nhĩ của người ta.
Nhóm đạo diễn nghe thấy tiếng hét chói tai của cô thì cười thầm trong lòng, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn hình quan sát, không biết Sở Tích sẽ đóng góp phân đoạn đặc sắc nào cho phần hậu kỳ của chương trình đây. MC phản ứng càng lớn thì chương trình sẽ càng thú vị.
Sau đó bọn họ phát hiện, trên màn hình, Sở Tích hét lên nhưng lại không bỏ chạy, cũng không run rẩy tay chân ngồi bệt dưới đất, mà là...
Nhóm đạo diễn xem đến cảnh này thì sửng sốt:???
Chỉ thấy Sở Tích nhắm chặt đôi mắt, vừa hét ầm ĩ vừa nhấc chân lên... hung hăng đạp vào cánh tay đang chộp lấy cổ chân của cô.
Chân trái đạp, chân phải giẫm, chân phải đạp rồi giẫm hai chân, hai chân giẫm còn chưa đủ, cuối cùng cô còn nhảy lên đạp xuống.
Tiếng hét chói tay và gương mặt đầy sợ hãi vô cùng chân thật, nhưng giẫm đạp đạo cụ không chút nương tay cũng là thật.
Nhóm đạo diễn, "..."
Sở Tích không biết mình đã hét bao lâu, cũng chẳng biết mình đã đạp bao lâu, đợi đến khi cô dừng lại, cả người đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Cô thở hổn hển, vịn tường, cúi đầu nhìn xuống.
Cánh tay xấu xí kia đã nát bét, linh kiện bên trong rơi đầy đất.
Sở Tích thở phào nhẹ nhõm.
Giẫm chết mi, giẫm chết mi.
Lúc cô đang định đi tiếp, đi đến cánh cửa ở cuối hành lang bỗng nhưng nhớ ra hình như đang ghi hình, không phải thật.
Nếu thế thì thứ vừa nãy cô đã giẫm...
Sở Tích quay đầu, nhìn cánh tay bị cô giẫm nát trên mặt đất, cổ họng khẽ run lên.
Cô... chương trình chưa chính thức ghi hình... mà cô hình như đã giẫm hỏng đạo cụ của người ta rồi.
Có cần phải bồi thường không.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Minh Cảnh: Muốn tự do tiêu tiền hả? Đến đây, theo anh đi ~
Đoạn nào là lời của tác giả thì mình sẽ để rõ nhé ^^
Hai trăm ngàn này, cô trả lại cho anh.
Cách theo đuổi thần tượng như thế này cô chịu không nổi.
Nhưng tiền chưa kịp chuyển qua thì cô lại nghe quản lý nhãn hàng kích động nói với cô chuyện Nguyên Cảnh đã quyết định hợp tác với bọn họ, lấy danh nghĩa người đại diện ủng hộ hoạt động công ích "Tình yêu Miên Miên".
Sở Tích phát điên nắm chặt tóc.
Cái này lại hết bao nhiêu nữa đây!
Cố Minh Cảnh muốn chỉnh chết cô ư!
Kết thúc chương trình, Sở Tích vội chạy đến chỗ nam thư ký mà Cố Minh Cảnh dẫn đến, hỏi tổng cộng là bao nhiêu tiền mấy người nói đi, họ Sở tôi có đập nồi bán sắt cũng sẽ trả hết tiền cho mấy người. Nhưng nam thư ký lại nghiêm túc trả lời, "Cô Sở hiểu lầm rồi, Cố tổng chi số tiền này không có ý gì cả, lại càng không cần cô phải bồi thường, đây chỉ là chuyện mà fan hâm mộ dùng hành động trực tiếp để cổ vũ thần tượng của mình mà thôi. Cân nhắc đến tình hình kinh tế của Cố tổng, ngoại trừ mức độ cổ vũ có hơn hẳn so với những fan bình thường ra thì bản chất cũng không khác gì so với sự cổ vũ của fan bình thường cả."
Sở Tích, "..."
"Được thôi." Cô hít sâu một hơi, "Vậy xin hỏi hai trăm ngàn tệ băng vệ sinh kia đã nhận hàng chưa? Dùng hết chưa? Ai dùng thế? Là anh hay là Cố tổng của anh? Hay là lão Cao yêu Taobao hả?"
"Chuyện này..." Nam thư ký che miệng khẽ ho, "Nhân viên nữ ở công ty rất nhiều."
Nhà vệ sinh của các công ty khác hiện nay chỉ cung cấp giấy vệ sinh, còn nhà vệ sinh Nguyên Cảnh không những cung cấp giấy vệ sinh mà còn cung cấp cả băng vệ sinh miễn phí nữa.
Nhóm nhân viên vừa nhìn thấy hình ảnh in trên bao bì liền hiểu ra ngay.
Tổng giám đốc đang theo đuổi thần tượng nên mua hàng cổ vũ đó.
Khi nào Sở Tích lại được quảng cáo mỹ phẩm hay trang sức là ngon rồi.
Sở Tích nghe thấy thì giật giật khóe môi.
Bảo sao mấy bữa nay Weibo của cô nhận được rất nhiều tin nhắn hỏi cô khi nào quảng cáo mỹ phẩm hoặc trang sức, cô bấm vào trang chủ thì toàn thấy cột thông tin đều điền công ty Nguyên Cảnh.
Chuyện này không thể nào nói với thư ký được, Sở Tích nghĩ tới nghĩ lui, vẫn phải chạy đi tìm Cố Minh Cảnh.
Cố Minh Cảnh đang bàn chuyện với quản lý của nhãn hàng, quản lý vừa thấy cô đến, lập tức đứng dậy bảo mọi người cứ nói chuyện, lúc đi ra ngoài còn nở nụ cười hề hề.
Sở Tích thấy quản lý đi ra ngoài, quyết tâm dù đau lòng nhưng vẫn đẩy thẻ ngân hàng đến trước mặt Cố Minh Cảnh, cô quay sang chỗ khác, "Tiền tôi kiếm được gần đây đều ở trong đó, cho anh hết đó, anh đừng mua sản phẩm của tôi nữa."
Dường như Cố Minh Cảnh cũng chẳng bất ngờ mấy khi nhìn thấy thẻ ngân hàng trước mắt, Sở Tích nghĩ ít nhiều anh cũng lịch sự từ chối, khách sáo với cô, nhưng anh chỉ cầm tấm thẻ nhìn nhìn, sau đó tiện tay nhét luôn vào túi mình.
"Được."
Sở Tích nhìn đến nỗi mí mắt giật giật, "Anh không hỏi... trong đó có bao nhiêu sao?"
Cố Minh Cảnh, "Không cần đâu."
Hai người ngồi im một lát, Sở Tích sắp xếp lại vốn từ của mình rồi mới mở miệng, "Tiền cũng đã trả anh rồi, tôi có thể xin anh một chuyện được không?"
Cố Minh Cảnh, "Chuyện gì?"
Sở Tích chân thành nhìn anh, "Anh thoát fan đi được không?"
"Tôi không biết hát, không biết nhảy, quan trọng nhất là diễn đơ, vừa nhìn liền biết không có tương lai phát triển, không biết khi nào sẽ phải rút lui khỏi giới. Người mà anh hâm mộ không có chút hy vọng nào. Điều duy nhất mà khi xưa anh có thể để ý chính là gương mặt này, nhưng anh nhìn xem trong giới có bao nhiêu gương mặt xinh đẹp, anh cứ tùy ý chọn bừa một người rồi "trèo tường" đi, anh thấy sao?"
"Hơn nữa chuyện theo đuổi thần tượng này phiền phức lắm, không những phải mua sản phẩm đại diện, mà còn phải đua top, cày số liệu, phản pháo anti-fans, đến chuyện đơn giản như điểm danh trong siêu chủ đề, mấy chuyện to chuyện nhỏ này đều là nhiệm vụ, anh lại bận rộn như vậy, cần gì phải thế."
Cố Minh Cảnh nhìn gương mặt chân thành của Sở Tích, lắc đầu cười nói, "Không sao cả."
Sở Tích, "Hả?"
Cố Minh Cảnh, "Những chuyện này anh có thể để trợ lý làm."
Mặt Sở Tích tối sầm lại, "Như anh thì sao có thể tính là theo đuổi thần tượng được!"
Cố Minh Cảnh từ chối cho ý kiến.
Sở Tích thấy dáng vẻ thề sống thề chết không chịu thoát fan của anh thì tức lên, "Anh có thoát fan không hả? Không thoát thì trả tiền lại cho tôi!"
Sở Tích đưa bàn tay trắng nõn về phía Cố Minh Cảnh, "Anh không thoát fan thì trả tiền lại cho tôi! Sản phẩm đại diện là anh mua chứ không phải tôi muốn mua! Hoạt động công ích là anh chi tiền chứ không phải tôi!"
Cố Minh Cảnh cầm thẻ ngân hàng trong tay, lòng bàn tay chạm vào góc thẻ, bình tĩnh đáp, "Đồ đã đưa đi thì sao có thể lấy lại được."
"Tôi không cần biết." Sở Tích vẫn đưa tay ra, "Anh không thoát fan thì trả tiền lại cho tôi! Hoặc là thoát fan hoặc là trả tiền!"
Cố Minh Cảnh cất thẻ trong túi, không có ý lấy ra, Sở Tích thấy anh không chịu lấy ra thì vừa gấp vừa tức, bèn vươn tay ra cướp.
"Trả lại cho tôi." Tay trái cô nhét vào túi phải của Cố Minh Cảnh, tay phải nhét vào túi trái của anh, quả nhiên cô mò ra thẻ ngân hàng của mình đang bị anh cầm lấy.
Sở Tích đang cố giành lấy thì bỗng nghe tiếng cười trầm thấp từ đỉnh đầu truyền xuống.
Lúc này cô mới phát hiện ra tư thế của mình như đang nhào vào lòng Cố Minh Cảnh, cằm anh tì lên đỉnh đầu cô, trước mắt cô là cúc áo sơ mi của anh, vô cùng mập mờ, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh.
Sở Tích có hơi khinh bỉ sự mập mờ này, cô ngẩng đầu, đụng đầu thật mạnh lên cằm anh.
"Đau --" Người đàn ông bị đau, thoáng buông tay ra, Sở Tích lập tức chớp lấy cơ hội giật thẻ ngân hàng từ trên tay anh về.
Người đàn ông che cằm nhìn cô, giống như đang hỏi sao cô lại không hiểu phong tình như thế.
"Không thoát fan thì thôi." Sở Tích kiểm tra lại thẻ ngân hàng của mình, oán trách anh.
Sau khi kiểm tra lại thẻ, Sở Tích đi ra ngoài, lại nhìn thấy bên ngoài của tập trung một đám người.
"Gạch love Tích", thư ký của Cố Minh Cảnh, trợ lý Tiểu Nghiêm của cô, còn có mấy nhân viên công tác bên phía nhãn hàng.
Sở Tích giật cả mình, "Mọi người..."
Cô phát hiện ra ánh mắt mọi người bên ngoài nhìn mình có hơi là lạ, thần thần bí bí, dường như có việc gì đó?
Nhưng lúc ấy mọi người không ai mở miệng, lúc Sở Tích đang ngồi trên xe quay về thì có nhắc đến, trợ lý Tiểu Nghiêm đỏ mặt hỏi, "Tích Tích, chị và Cố tổng ở bên trong ầm ĩ "thoát hay không thoát"... là muốn cởi đồ hả?"
"Khụ khụ khụ!" Sở Tích nghe mà sặc cả nước.
***
Hoạt động "Trải nghiệm Miên Miên" chiếm dụng một tuần nghỉ ngơi của Sở Tích, sau đó cô bắt đầu công việc mới. Dạo gần đây không có phim nào thích hợp nên Phó Bạch giúp cô nhận một chương trình giải trí, tên là Minh tinh đại khiêu chiến", chương trình có tổng cộng 12 tập, mỗi lần quay hình 2 tập, một tháng quay 2 lần, mỗi lần quay 2 ngày.
Ngoại trừ ghi hình chương trình ra thì thời gian còn lại Sở Tích đăng ký một lớp học diễn xuất. Mặc dù trong lúc quay Ước hẹn hoa đào đã được Lý Viễn Tân và đạo diễn Trần chỉ dạy không ít, cô tiến bộ rất nhiều. Nhưng nếu cô muốn làm diễn viên chuyên nghiệp thì vẫn thiếu sự giáo dục và luyện tập có hệ thống, thế nên cô định nếu rảnh sẽ đi học thêm.
Phó Bạch nhìn Sở Tích mà nở nụ cười hiền từ như mẹ già. Không có chuyện gì vui vẻ hơn khi nghệ sĩ dưới tay mình lại hiếu học và có lòng cầu tiến như thế.
Minh tinh đại khiêu chiến là một chương trình giải trí của đài Thái Dương, mỗi một tập của chương trình đều có 5 vị MC cố định và một vị khách mời, Sở Tích nhận ra ngoài cô ra thì trong bốn vị MC cố định của chương trình có một người quen, chính là chiến hữu Nghiêm Chuẩn từng quay chung chương trình Trái tim dũng cảm.
Fan bạn gái của Nghiêm Chuẩn nổi danh hung hăng số một số hai trong giới, ghét nhất chuyện nữ nghệ sĩ ghép đôi bậy bạ, vì tránh hiềm nghi mà lúc quay trái tim dũng cảm, cô hạn chết tiếp xúc với anh ta, cũng ít nói chuyện với nhau. Sở Tích nghĩ Nghiêm Chuẩn sẽ không có ấn tượng với cô, nhưng không ngờ sau đó anh lại không kiêng dè fan mình mà đăng Weibo khen "Sở Tích là cô gái tốt" kia.
Ba vị khách mời còn lại cũng là người nổi tiếng trong giới, Triệu Vũ - người lọt top 50 bảng xếp hạng người mẫu nam quốc tế, ca sĩ thần tượng Ngải Văn Văn, và diễn viên có triển vọng trong giới - Hứa Gia Phàm.
Sau khi chương trình công bố dàn khách mời, cư dân mạng vô cùng chờ mong.
Chương trình tên là Minh tinh đại khiêu chiến, mỗi tập đều có một chủ đề khiêu chiến, chủ đề của tập một chính là "Dũng cảm". Địa điểm ghi hình là một căn phòng kinh dị nổi tiếng kích thích nhất trong thành phố.
Sở Tích đọc đến chủ đề thách thức đầu tiên trong kịch bản của tổ chương trình gửi đến thì lắc đầu, run rẩy nói, "Không, không được."
Phó Bạch, "Sao thế?"
Sở Tích, "Em nhát gan, em sợ ma lắm."
"Buổi tối em còn không dám ra đường nữa kìa."
"Cái căn phòng kinh dị đó nổi tiếng lắm, em không dám đi đâu."
Phó Bạch, "Nhưng anh đã ký hợp đồng rồi, em không tham gia thì phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng đấy, con số nhiêu đây nè." Phó Bạch đưa mấy ngón tay cho Sở Tích xem.
Vừa nhắc đến tiền là cô lại đau nhức nhối, nếu như lúc nào cô cũng tiêu tiền thoải mái như Cố Minh Cảnh thì tốt rồi, sau khi nhìn thấy con số Phó Bạch đưa ra, cô mếu máo đáp: "Thôi được rồi."
Ngày hôm sau, Phó Bạch đưa Sở Tích đến nơi ghi hình.
Vì hôm nay là lần đầu tiên ghi hình cho nên mấy khách mời vẫn chưa gặp nhau, tổ chương trình sắp xếp để mọi người cùng làm quen với nhau trong khi quay tập đầu tiên của chương trình.
Sở Tích trang điểm xong, gắn micro đầy đủ, một mình đứng bên ngoài căn phòng kinh dị. Không giống với mấy cánh cổng đầy răng nanh ở mấy căn nhà ma khác, cánh cổng ở phòng kinh dị khá mộc mạc, chỉ có một cánh cửa bằng gỗ bị bong sơn. Nhưng Sở Tích biết, bên ngoài càng đơn giản thì bên trong lại càng "phong phú".
Đạo diễn phát hiện Sở Tích hình như đang sợ, an ủi cô, "Không sao đâu, mấy MC trước đã vào rồi, sẽ không để cô vừa quay đã nhận thử thách một mình đâu, sau khi mọi người gặp nhau còn phải bốc thăm chia nhóm làm nhiệm vụ mà."
"Vâng." Sở Tích gật đầu, đạo diễn vỗ lưng cô, tỏ ý cô có thể đi vào.
Sở Tích nuốt nước miếng, bước vào, đạo diễn nhìn bóng lưng của Sở Tích, sau đó đi đến trước màn hình quan sát.
Ngày đầu tiên ghi hình, tổ chương trình đều tặng "quà gặp mặt" cho mỗi khách mời.
Đó chính là khi khách mời vừa bước vào cửa sẽ có một thảm đỏ được trải dài, ánh sáng ở hành lang khá tối, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện tiếng bước chân rùng rợn phía sau lưng, nhưng khi họ vừa quay lại lại không thấy gì, lúc người đó đang bị dọa, bắt đầu lo lắng thì bỗng có một bàn tay dính đầy máu lặng lẽ xuất hiện trên mặt đất, bất ngờ nắm lấy cổ chân người đó.
"Qùa gặp mặt" này có hiệu quả rất tốt, vì bầu không khí khá đúng chỗ, mấy MC trước đi vào nếu không bị dọa đến vừa thét lên vừa chạy trối chết, thì cũng là run tay run chân ngồi bệt dưới đất, còn người to gan nhất cũng dán sát tường nhìn bàn tay đầy máu kia mà hô to "Đừng lại đây".
Không biết biểu hiện của Sở Tích thế nào? Trông cô ấy khá nhát gan, phản ứng chắc chắn rất đặc sắc.
Đạo diễn cười híp mắt nhìn màn hình quan sát.
Sở Tích đẩy cửa bước vào liền biết đạo diễn đã lừa mình.
Này thì bảo không để cô quay một mình, rõ ràng chỉ có mình cô thôi, trước mặt chỉ có một hành lang dài thật dài, đến một bóng ma cũng chẳng thấy.
Sở Tích định lui về sau, nhưng phát hiện ra lúc bước vào cửa đã bị đóng lại, không thoát ra được, cô chỉ có thể tiến về phía trước.
Sở Tích nuốt nước miếng, cảm giác chân mình như run lên, cô dán lên tường chậm chạp đi về phía trước, cảnh giác quan sát bốn phía.
Đi chưa được hai bước, phía sau bỗng dưng vang lên tiếng bước chân.
"Ai đó!" Sở Tích lập tức quay đầu lại.
Sau lưng vắng hoe, không có ai cả.
Cô bình tĩnh lại, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng cô lại nghe thấy tiếng bước chân một lần nữa.
"Rốt cuộc là ai đấy!" Sở Tích lại quay đầu lại.
Nhưng vẫn không có ai.
Sở Tích quay lại, tiếp tục dán sát tường, dù biết là đang quay chương trình, nhưng chỉ có một mình cô ở nơi âm u này, tiếng bước chân xuất hiện hai lần khiến cô sợ đến nỗi tim muốn rớt ra ngoài.
Cuối hành lang có một cánh cửa, Sở Tích tiếp tục áp sát tường tiến về phía trước, nhưng chưa đi được hai bước, bỗng nhiên dưới chân bị vịn lại, không nhấc lên được.
Cổ chân của cô hình như bị cái gì đó nắm chặt.
Cả người Sở Tích cứng đờ, sau đó chầm chậm cúi đầu.
Một cánh tay gầy như que củi, lại còn dính đầy máu vươn ra từ dưới mặt đất, nắm chặt lấy cổ chân cô.
"A a a a a a a!!!!!!"
Tiếng thét chói tai muốn đâm thủng màn nhĩ của người ta.
Nhóm đạo diễn nghe thấy tiếng hét chói tai của cô thì cười thầm trong lòng, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn hình quan sát, không biết Sở Tích sẽ đóng góp phân đoạn đặc sắc nào cho phần hậu kỳ của chương trình đây. MC phản ứng càng lớn thì chương trình sẽ càng thú vị.
Sau đó bọn họ phát hiện, trên màn hình, Sở Tích hét lên nhưng lại không bỏ chạy, cũng không run rẩy tay chân ngồi bệt dưới đất, mà là...
Nhóm đạo diễn xem đến cảnh này thì sửng sốt:???
Chỉ thấy Sở Tích nhắm chặt đôi mắt, vừa hét ầm ĩ vừa nhấc chân lên... hung hăng đạp vào cánh tay đang chộp lấy cổ chân của cô.
Chân trái đạp, chân phải giẫm, chân phải đạp rồi giẫm hai chân, hai chân giẫm còn chưa đủ, cuối cùng cô còn nhảy lên đạp xuống.
Tiếng hét chói tay và gương mặt đầy sợ hãi vô cùng chân thật, nhưng giẫm đạp đạo cụ không chút nương tay cũng là thật.
Nhóm đạo diễn, "..."
Sở Tích không biết mình đã hét bao lâu, cũng chẳng biết mình đã đạp bao lâu, đợi đến khi cô dừng lại, cả người đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Cô thở hổn hển, vịn tường, cúi đầu nhìn xuống.
Cánh tay xấu xí kia đã nát bét, linh kiện bên trong rơi đầy đất.
Sở Tích thở phào nhẹ nhõm.
Giẫm chết mi, giẫm chết mi.
Lúc cô đang định đi tiếp, đi đến cánh cửa ở cuối hành lang bỗng nhưng nhớ ra hình như đang ghi hình, không phải thật.
Nếu thế thì thứ vừa nãy cô đã giẫm...
Sở Tích quay đầu, nhìn cánh tay bị cô giẫm nát trên mặt đất, cổ họng khẽ run lên.
Cô... chương trình chưa chính thức ghi hình... mà cô hình như đã giẫm hỏng đạo cụ của người ta rồi.
Có cần phải bồi thường không.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Minh Cảnh: Muốn tự do tiêu tiền hả? Đến đây, theo anh đi ~
Đoạn nào là lời của tác giả thì mình sẽ để rõ nhé ^^
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook