Nữ Hoàng La Hét
-
Chương 33-2
Edit: babynhox
Chị Vương bị cô đuổi đi đến cửa thôn, còn muốn cưỡng chế kéo cô đi.
Lúc này bên cạnh có mấy người đi tới, dẫn đầu chính là thôn trưởng, hắn ta thấy thế trợn mắt nhìn chị Vương một cái.
nói : "đang êm đẹp, muốn tới hợp chợ liền tự mình đi, lôi lôi kéo kéo khách làm gì? đi đi về về cũng tốn bốn năm giờ, người ta tới đây chơi là muốn thả lỏng yên tĩnh, cũng đừng đi xuống núi."
Chúc Ương nghe vậy cười liếc nhìn chị Vương, xem đi! Đây không phải là vấn đề bọn cô muốn đi hay không, là vấn đề người ta có đồng ý hay không đó.
Vẻ mặt chị Vương khó coi hơn, đang muốn nổi điên cãi lại thôn trưởng, Chúc Ương lại mở miệng nói trước một bước.
"Những thứ hôm qua tôi đã nói, hôm nay cũng bắt đầu xuống núi đặt mua đúng không?"
Thôn trưởng nghe vậy vẻ mặt cũng là bay bổng, cáo già như hắn sao có thể không biết người này ra vẻ, nhưng không chống đối được lý lẽ chính đáng ở trong thôn mà thôi.
cô nói yêu cầu này, nếu không làm theo, đắc tội không phải là cô, nếu Bồ Tát thấy, còn tưởng là bọn họ luyến tiếc cung phụng nhiều hơn.
Vì vậy vẻ mặt lúng ta lúng túng nói : "Được rồi, bây giờ sẽ xuống núi đặt mua."
"Vậy được, để cho chị Vương giúp một tay tay, chất liệu không tốt tôi sẽ không đồng ý đâu, hiếm có được tôi xinh đẹp như vậy, chín phần xinh đẹp bị quần áo rách nát làm giảm thành bảy phần, ông nói Bồ Tát có thể vừa ý không?"
Cái này tương đương với việc trực tiếp nói rõ ý nghĩ trong lòng, thôn trưởng cũng không tin cô thật sự có thể cam tâm tình nguyện, càng muốn cẩn thận canh giữ cô hơn.
Nhưng chỉ cần bọn họ không có suy nghĩ chạy trốn, hắn cũng không có cách nào làm khó dễ những người này, dù sao lần trước Bồ Tát vừa ý người này, có thể sẽ tổn thất nhiều người thanh niên trong thôn.
không phải lúc liều mạng thì ai lại muốn liều mạng? Đàn ông đều là sinh mạng của từng nhà.
Trong lòng thôn trưởng suy nghĩ các loại trừng phạt như vậy, liền nghe Chúc Ương nói tiếp: "Mua đồ cho bữa tiệc cũng nhớ kỹ rồi chứ?"
"Nhớ —— Hả? Tiệc gì?"
"Tôi nói bữa tiệc tiêu chuẩn." Chúc Ương bất mãn nói: "Này này! một chuyện vui lớn như vậy, không phải các người muốn lừa gạt cho qua giống ngày thường đó chứ? Tôi nghe người ở đây nói về những món ăn truyền thống trong bữa tiệc đó."
"Ôi, cái này gọi là người đẹp thì sắp xếp chỗ nào? một cô gái xinh đẹp như tôi có thể so với tiêu chuẩn cô gái củi lửa nhà ông sao? Có mắt nhìn hay không? Bồ Tát có thấy cũng không đồng ý."
Thôn trưởng bị cô niệm kinh đến đau đầu, thấy cô phải một câu Bồ Tát trái một câu Bồ Tát cầm lông gà làm lệnh tiễn, cứ khăng khăng Bồ Tát chính là một người không rộng lượng.
không ai nói còn tốt, muốn đã nói mà không làm theo, không phải Bồ Tát cũng sẽ nghĩ bọn họ không muốn sao?
Vậy thì cung phụng uổng phí, ba năm kế tiếp sẽ phải xui xẻo.
Vì vậy thôn trưởng ghi chép một đống thực đơn, mặc dù nói trong đó không có bào ngư hải sâm, nhưng chia đều tiền đến từng nhà, cũng phải khiến mọi người đau như bị lóc một miếng thịt.
Sau khi thông báo xong Chúc Ương vỗ vỗ chị Vương đang cứng đơ như khúc gỗ: "Mua đồ coi chững kỹ một chút, đừng để bọn họ mua đồ rẻ lừa gạt tôi."
Sau đó khoanh tay chuẩn bị về nhà, lại chạm mặt một gia đình, chính là người trong nhà tối hôm qua bọn họ đã đưa măng tre.
Chúc Ương cười híp mắt lớn tiếng chào hỏi: "Ô, thím đi hợp chợ sao? Tối hôm qua con gái thím không có về muộn chứ?"
Toàn bộ người nhà này đã hoảng sợ cả đêm không thể ngủ, vốn là tinh thần không tốt, nghe lời này của Chúc Ương càng bị hù dọa khiến cho mặt không còn chút máu
Thôn trưởng thấy cả nhà bọn họ như vậy, quát lớn: "Người khác nói hai câu liền sợ sệt, nói cái gì?"
Người đàn ông trong nhà kia lại hốt hoảng nói : "Nhưng bọn họ cũng chưa từng gặp Đại Nha, làm sao biết bộ dáng của Đại Nha? Cái sọt này cũng là của Đại Nha, trước kia ——thường vác ra ngoài đào măng tre."
Vẻ mặt thôn trưởng càng khó coi hơn, nhưng vẫn nói cảnh cáo xung quanh: "Như thế nào cũng mở to mí mắt sốc lại tinh thần cho tôi, đừng có cả ngày khiến lòng người bàng hoàng. cô ta chỉ là một người ngoài, còn tôi có Bồ Tát."
nói thì nói như thế, nhưng sắc mặt của mọi người cũng không dễ chịu hơn, một nửa là bị giá tiền của bữa tiệc này làm cho đau lòng, một nửa là chuyện con gái đã chết trở về cũng quá tà.
Chúc Ương ly gián một chút liền nghênh ngang rời đi, trên cơ bản thì hiện tại mấy người chơi bọn họ đã bị hạn chế ở trên núi này rồi.
Hôm nay trong thôn đi hợp chợ, cả thôn không có người nào, ngược lại dễ cho bọn họ đi khắp nơi điều tra.
Bởi vì hôm qua hai nam sinh đã đi được một đoạn đường, cũng đã tìm hết khu vực bờ sông, hôm nay liền tiếp tục tìm.
Chúc Ương lại dẫn mấy nữ sinh xoay chuyển khắp nơi nhìn như thoải mái không có mục đích.
Tối hôm qua mặc dù lúc cô chống lại Bồ Tát quỷ kia chiếm được lợi thế, nhưng hiển nhiên chuyện không có đơn giản như vậy, chính cô cũng cảm giác được, tối hôm qua mê hồn thuật Bồ Tát quỷ mạnh hơn ngày hôm trước.
Đây cũng là tính chất nhất quán của trò chơi, càng đi về phía sau thì năng lực của quỷ được mở khóa càng lợi hại, nhưng đây cũng là cho người chơi một bước đệm.
Chúc Ương cũng không nghe theo ý của quỷ quái nhiều, cũng không có chút đầu mối nào về chân thân và nhược điểm của Bồ Tát quỷ.
Nếu như không tìm ra cách đối phó trước, mỗi ngày trôi qua đối phương sẽ trở nên càng mạnh, dù sao cũng sẽ có lúc cô không khống chế được mình.
Nghĩ tới đây, đột nhiên cô hỏi Chương Hân: "cô cẩn thận nhất, cô còn nhớ lúc ở Từ Đường có những vật cúng gì không?"
Chương Hân nhớ lại một cái: "Ngoài gà vịt cá thịt bình thường, còn có trứng gà, nội tạng động vật, còn có một ít xác côn trùng."
"Hả? Có những thứ này?" Chúc Ương cũng có chút ngoài ý muốn, lúc ấy cô thuận tay cầm trứng gà ném tượng Bồ Tát quỷ, thật ra lúc vỡ ra lòng trắng lòng đỏ trứng gà cũng rất ngạc nhiên.
Bình thường sẽ chọn vật cúng còn sống sao? Chẳng qua là nhìn nhưng vật cúng khác cũng không có gì đặc biệt, cô cũng không có suy nghĩ nhiều, vào lúc này đột nhiên nghĩ đến điểm này, không nghĩ tới thật sự có những chi tiết không hợp với lẽ thường.
Chương Hân gật đầu một cái: "Từ nhỏ thì mũi của tôi rất nhạy, mặc dù Từ Đường đều là mùi nhang đèn, nhưng lúc tôi đi vào đã ngửi được mùi thịt sống, cho nên lúc đó cố ý nhìn một chút."
"Phía dưới vật cúng không có vấn đề nhưng ba bàn cách tượng Bồ Tát quỷ gần nhất, nhìn thoáng qua còn tưởng là thực phẩm chín cùng đậu phộng, nhưng tôi dám chắc chắn là nội tạng sống."
"thật sao?" Chúc Ương gật đầu một cái.
Vừa ăn con ngươi, vừa là trừng gà nội tạng sống, nếu như Bồ Tát quỷ này thật sự có nguyên hình, thấy thế nào cũng là một vật tà ma thâm độc.
Nhưng dựa vào điểm này còn chưa nắm được chỗ đột phá, vì vậy Chúc Ương dần mấy người đi thẳng tới nghĩa trang.
Cũng chính là chỗ đã chôn cất mấy chục cô gái.
Chúc Ương đếm sơ qua, chừng ba mươi mấy, nếu như nơi này là nghiêm khắc ba năm hiến tế một lần, vậy tế sống này đã kéo dài trăm năm rồi.
yêu quái này ra đời thế nào, Trăm năm trước xảy ra chuyện gì, hiện tại tạm thời không thể điều tra, nhưng dựa vào tối hôm qua Bồ Tát quỷ bị mình làm bị thương nặng, Chúc Ương nghĩ không phải hiện tại mình có thể nhân cơ hội này thử câu thông với một cô dâu quỷ?
Cũng mượn cơ hội này hiểu rõ rốt cuộc là Bồ Tát quỷ đã khống chế đám cô dâu ở loại trình độ nào, thậm chí có thể thăm dò ra chút tin tức có tác dụng khác hay không.
Đầu tiên cô đặt mục tiêu ở trên người Tú Tú nhà chị Vương cùng cô gái người chơi tóc vàng kia.
Từ trong phản ứng của quỷ nước, Chúc Ương biết mặc dù bị nhốt trong trò chơi trở thành NPC quỷ, nhưng giữa người chơi cùng người chơi vẫn có tính liên hệ nào đó.
Mà Tú Tú bên này, Chúc Ương cũng là biết ngôi mộ của cô bé là ở đâu.
Tối hôm qua bọn Phương Chí Viễn đụng phải nữ quỷ, nếu như là cô dâu quỷ mới thì tám phần không thể nào là tự nhiên tự mình ra ngoài dọa người.
Chúc Ương nghiêng về phía cô bé đó nghe lệnh Bồ Tát quỷ, phái cô dâu quỷ chia ra ra tay với người chơi, tạo sự hoảng sợ giữa bọn họ, khiến cho ý chí vặn vẹo, lúc người chơi hốt hoảng chạy bừa nảy sinh nghi ngờ tình trạng của chính mình thậm chí có lúc tuyệt vọng, là có thể dễ dàng bị lấy mạng.
Đúng như quỷ nước và đám đồng đội của nó.
đã như vậy, thế nào thì đám cô dâu quỷ cũng bị Bồ Tát quỷ quản chế hại người, sao không để cho người chơi nữ kia và Tú Tú có khả năng nghiêng về bọn họ làm công việc này?
Chúc Ương không biết có khả năng này hay không, nhưng cô móc mấy thứ chuồn chuồn cỏ chuồn chuồn tre trong túi ra ném ở trước mộ Tú Tú.
Đây là hai đứa bé làm cho cô bé, bọn nó từng nói trước kia chị gái sẽ làm mấy thứ chuồn chuồn cỏ chuồn chuồn tre trêu chọc bọn nó, hai đứa bé cũng thông minh, tự nhìn cũng học được.
Nhưng người khác làm chuồn chuồn tre đều là tước một mảnh tre đã xong việc, chị gái bọn họ còn cố ý dùng hơi lửa làm mềm miếng tre, làm cho đường viền cuộn lên, làm ra được chuồn chuồn tre bay cao hơn người khác.
Chúc Ương ném chuồn chuồn tre xuống, nói chuyện giống như đang giỡn với bọn Chương Hân: "Hai tên ngốc Phương Chí Viễn và Viên Bân, gặp được người đẹp nữ quỷ còn sợ đến tè ra quần, tại sao chúng ta gặp phải quỷ đều là dạng không đứng đắn nhỉ?"
"Tôi cũng muốn gặp được một em gái nữ quỷ đẹp mắt."
Ba người bị lời nói này của cô làm nổi da gà: "cô gặp quỷ còn có thể để cho cô chọn ba lấy bốn sao?"
Chúc Ương nhún vai: "Cũng đúng, đều là mấy thứ đến biểu diễn với chúng ta, xem như được một người xinh đẹp, cười một tiếng bảo đảm chảy máu thất khiếu, hay là thôi đi."
Lại nói chuyện ở trước mộ người ta có chút không ổn, lúc này mới bày ra dáng vẻ không có tiến triển thất vọng rời đi.
Lúc đi ngang qua cây da, Chúc Ương thấy tượng đá bị cô vặn đầu hôm qua nhìn bề ngoài vẫn tốt đẹp, không nhịn được đi tới vén tấm vải đỏ lên.
Quả nhiên cả nhà đứa bé lôi thôi kia không dám lộ ra, trực tiếp dán đầu lại, dù sao bình thường đồ chơi này đều phủ tấm vải đỏ không ai dám vén lên, một chốc là chú ý không tới.
Chúc Ương ác ý cười một tiếng, lại vặn đầu Bồ Tát kia xuống, trực tiếp ném cho Phó Viên.
Phó Viên bị ném cái đầu tượng đá súy chút đập vỡ, cũng may vẫn có sức, nhưng đồ chơi này nhất là đầu nhìn rất ghê người, cô ta cầm ở trong tay cũng ghê tởm đến hoảng.
Chúc Ương nói : "Các người lén đem thứ này về, ném vào trong lu gạo trong nhà các người ở."
Lại hung ác nói : "Tôi đoán nhà đó cũng có một cô bé chết không nhắm mắt trong lu gạo, nhưng mà có thể dùng gạo che đậy, có tố chất tâm lý không tệ, liền xem bọn họ ứng phó với đầu Bồ Tát quỷ này thế nào."
Phó Viên có chút không muốn cầm cái này, nuốt một ngụm nước bọt: "Cái này có tác dụng ở chỗ nào? Coi như hù dọa được bọn họ, vậy thì tình hình của chúng ta sẽ thay đổi sao?"
Chúc Ương nói : "Ai nói với cô là tôi làm việc gì cũng phải có tác dụng của nó? Tôi chỉ thích nhìn mỗi nhà đều không yên ổn không được sao?"
Lại vui vẻ nói tiếp: "Nếu sáng sớm ngày mai, đầu Bồ Tát này lại trở về đây hoàn hảo, vậy thì rất thú vị."
"Ha ha ha..., những người dân thành tâm cung phụng, xem đầu Bồ Tát của bọn họ giống như trái banh đá qua đá lại."
Thấy khuôn mặt tròn của cô ta vẫn là bộ dạng đó, Chúc Ương cười nhạo nói: "cô chỉ sờ cái đầu đá trong tay mà kiểu cách cái rắm, tối hôm qua tôi moi móc con ngươi cả đêm tôi có nói gì sao?"
"Nhanh lên, đem đồ giấu vào trong quần áo, đừng để bị phát hiện."
Phó Viên không có cách nào đành phải giấu vào bụng, thế nhưng thứ này quá nặng không thể không dùng hai tay đỡ, giống như mang thai tháng mười.
đang muốn rời khỏi, liền thấy nhà của đứa bé lôi thôi kia mở cửa ra, bé gái nhà đó vác một cái ba lô đi ra từ bên trong.
Thấy mấy người Chúc Ương, trên mặt thoáng qua một chút xấu hổ, cũng ngượng ngùng đáp lời với các cô.
Ngược lại là Chúc Ương, lúc thấy cô đột nhiên liền nghĩ đến cô Thôi ở vòng chơi đầu tiên.
cô gái kia cũng xui xẻo, thật vất vả vượt qua vòng tròn lạc hậu, lại bị tên lang thang kia phá hủy cả đời, gần đến giờ chết cũng không thể thoát khỏi xiềng xích của gia đình.
Tuy nói lần đó Chúc Ương khiến cho cô ấy vui vẻ một lần, nhưng trước lúc đó, không biết cô ấy đã luân hồi sự đau khổ của mình bao nhiêu lần?
Cho nên khi biết được cô bé này cũng có tình cảnh tương tự cô Thôi thì Chúc Ương không nhịn được sẽ sinh ra một loại thương tiếc.
Nhưng cô cũng không rối rắm, từ trước đến nay cơ hội thay đổi cuộc sống đều là ở trong mắt của chính mình, sau này cô bé này sẽ làm sao, có thể cũng sẽ giống như cô Thôi đến chết mới tỉnh ngộ hay không cô cũng không biết, nhưng chuyện một cái nhấc tay, cô vẫn sẽ vui vẻ toan tính.
cô gọi đối phương lại: "Ngày hôm qua nghe nói học kỳ sau cô sẽ học đại học?"
cô bé vừa nghe thế trong đôi mắt liền ứa nước mắt, 18 tuổi, nhìn qua chỉ như mười lăm mười sáu, nhỏ gầy hơn so với người thường.
cô bé nói: "đã không học được nửa, thư thông báo bị xé."
Chúc Ương cười cười: "Dán lại vẫn có thể dùng, hoặc là trường học cũng có lập hồ sơ, chỉ xác minh thông tin, có thể bổ sung lại."
cô bé không lên tiếng, đây đâu phải là vấn đề thư thông báo?
Mà ngay tại lúc này trước mắt cô bé bỗng xuất hiện hai chồng tiền, cô bé khiếp sợ ngẩng đầu.
Liền thấy nữ sinh kia nói : "Tôi nhớ được buổi sáng thấy cha mẹ cô cũng đi hợp chợ, vào lúc này thì em trai cô cũng ở trường học, trong nhà cũng chỉ một mình cô, hiện tại cũng có thể lấy được thẻ căn cước cùng sổ hộ khẩu?"
"Đây là hai vạn đồng, đủ cho học phí và phí sinh hoạt năm đầu, bây giờ cô chọn đường khác xuống núi, mua vé xe đi vào thị trấn, hai tháng này còn có thể dùng để đi làm tích góp tiền."
"Dĩ nhiên cũng có thể cô muốn nghe theo sắp xếp của cha mẹ mình, mấy ngày nữa xưởng làm việc bao ăn bao ở kiếm hai ngàn đồng, sau đó dùng tiền lương hàng tháng cung cấp cho đứa bị vấn đề trí tuệ đi học."
cô bé bị nhiều tiền như vậy dọa sợ, đang muốn khoát tay, Chúc Ương lại không nhẫn nại dây dưa ở chỗ này.
"Nghĩ cho kỹ, đây không phải là hai vạn đồng tiền, là lựa chọn tương lai của cô, nhận hay là không nhận!"
cô bé ngẩn ra, hai chữ "tương lai" lay động tỉnh ngộ trong đầu cô bé, nghĩ đến Tú Tú cùng lớn lên, còn có chị Đại Nha hơn cô bé mấy tuổi.
Còn có mỗi ba năm có một lần tiệc náo nhiệt trong thôn.
Mẹ cô bé vẫn nói mình tốt số tốt số, bé gái trong thôn có thể còn sống lớn lên cũng tốt số, mình càng tốt hơn, có thể học xong trung học cấp ba, coi như là bé gái đi học nhiều nhất trong thôn, sau này cũng dễ làm mai.
Nhưng lý do mình có thể lên được trung học, cũng là bởi vì chủ nhiệm lớp cấp 2 thấy thành tích của mình tốt, thường xuyên đi thăm hỏi các gia đình, lại miễn giảm học phí, mình có thân hình nhỏ gầy hơn so với người cùng tuổi, đi làm một chốc cũng không ai muốn, lập gia đình thì bà mai cũng nói vài gia đình ngại mình thế này sợ rằng sinh đẻ không tốt.
Nếu nói tốt số, chính là mỗi ngày tốn công phí sức kiếm tiền nuôi em trai đã 14 tuổi mà ngay cả bảng cửu chương cũng không thuộc kia sao?
cô bé ngẩng đầu nhìn Chúc Ương, chị gái này thật là xinh đẹp, giống như mình tinh đi ra từ phim ảnh, đi vào đám người cũng là hòa lẫn, cằm phải nâng thật cao, đi bộ cũng mang theo gió, người nào cũng không sợ.
Đây, mới thật sự là tốt số!
Đột nhiên cô bé ném ba lô xuống, quỳ trên mặt đất, đang lúc mọi người không có phản ứng kịp, dập đầu một cái thật sâu với Chúc Ương.
Sau đó mới đứng lên, nhận lấy tiền trong tay Chúc Ương, giữ thật chặt vào trong ngực, sau đó chạy như bay trở về nhà.
Trong chốc lát liền thấy cô bé thu dọn ra một cái bọc nhỏ trắng nhỏ, trong tay nắm chặt một lá thư thông báo bị xé thành hai mảnh, đi ra thôn bằng con đường khác.
Buổi trưa mặt trời chiếu vào trên người cô bé, giống như đang chạy về phía ánh sáng.
Mắt thấy sắp đến buổi trưa, hôm nay chị Vương không thể nào trở lại làm cơm trưa, cũng chỉ có thể dựa vào đầu bếp Tề Kỳ có mở tiệm ăn.
Chương Hân ở bên cạnh giúp cô ta, Phó Viên đem đầu tượng đ ném vào lu gạo chỗ bọn họ ở xong, cũng tới đây giúp một tay.
Nhưng món ăn chuẩn bị đến một nửa, Phương Chí Viễn và Viên Bân lại vội vội vàng vàng trở lại ——
"Tìm được! Thi thể của một nhóm người chơi."
Đây chính là phát hiện quan trọng, mấy người đang muốn để đồ xuống chạy tới, ngoài dự đoán là Chúc Ương lại nói: "Thi thể kia ở nơi đó cũng đã nhiều năm, cũng sẽ không chạy, ăn cơm trước hãy nói, nếu không phải làm chậm trễ mấy tiếng sẽ đói bụng đó."
Con mẹ nó, làm cho đoàn người gấp đến độ giơ chân.
Người ta còn nói : "Được, nếu bây giờ các người gấp gáp, liền dùng người đi khiêng thi thể về đi."
Bởi vì gấp gáp, buổi trưa Chương Hân nấu cơm liền không có nêm gia vị đàng hoàng, bị Chúc Ương quở trách vô số lần suốt một bữa cơm.
Chờ lúc cơm nước xong, tổ tông này còn mở tủ lạnh lấy lon nước ngọt, lúc này mới vừa uống vừa kêu hai nam sinh dẫn đường.
Kết quả vừa đến chỗ ấy, quỷ nước không vui, bất chấp ập tới một trận mắng hướng về phía hai nam sinh ——
"Ôi để hai người các người trở về kêu người rồi rơi hầm cầu đúng không? nói là 10 phút mà bây giờ cũng đã qua hai tiếng."
"Chẳng lẽ các người thấy là buổi trưa nên ăn bửa cơm còn tiêu thực mới đến sao? Tôi...hai tên trâu bò các người cho rằng trò chơi là cha các người sao?"
Phương Chí Viễn không chút thay đổi nói: "Trò chơi có phải cha tôi không thì tôi không rõ ràng lắm, tôi chỉ biết Chúc Ương là ta tổ tông của tôi, tổ tông muốn ăn cơm trước tôi có thể làm sao?"
"Muốn oán trách thì trách lão đại cậu đi."
Quỷ nước ngẩng đầu nhìn Chúc Ương, vẻ mặt tức giận liền tiêu tan, nịnh hót cười nói: "Ai da! Em đây đã nói, chị xem này lão đại so với việc vặt đúng là không giống nhau"
"Làm việc vặt gặp phải chuyện lớn cũng phải là như ngao chìm nước. Cóc nhái cũng vậy, lão đại của em chính là có khí phách, tình huống gì cũng giữ vững được."
"Cái đó, ngài đã ăn xong chưa? Nhất định là hai tên không có mắt này hối thúc ngài? Nếu không đi dạo tiêu thực trước đi? Dù sao thì thi thế này cũng ở đây đợi nhiều năm rồi, một chốc cũng không chạy được. Gấp cái gì mà gấp?"
"À đúng rồi, ngài ăn dưa hấu không? Buổi sáng có một tên ngu ngốc đến dòng sông, còn muốn buổi chiều trở lại ăn, cũng không nhìn xem cái dạng kia có xứng không."
Bọn Phương Chí Viễn xác định, đây mới thực sự là chó săn cùng một tần số sóng điện não với Chúc Ương.
Liền thấy Chúc Ương ngồi chồm hổm xuống, ngoắc ngoắc tay với quỷ nước, quỷ nước vội vàng tiến người tới gần.
Quay đầu liền bị Chúc Ương tát một cái: "Đồ ngu, mới vừa rồi cậu cũng nhắc tới trò chơi, chứng minh đã nhớ lại một vài thứ, còn ăn dưa hấu em gái cậu, mau nhớ lại cho tôi."
~~~
ALL: Thấy ông quỷ nước cũng hơi tội )
Chị Vương bị cô đuổi đi đến cửa thôn, còn muốn cưỡng chế kéo cô đi.
Lúc này bên cạnh có mấy người đi tới, dẫn đầu chính là thôn trưởng, hắn ta thấy thế trợn mắt nhìn chị Vương một cái.
nói : "đang êm đẹp, muốn tới hợp chợ liền tự mình đi, lôi lôi kéo kéo khách làm gì? đi đi về về cũng tốn bốn năm giờ, người ta tới đây chơi là muốn thả lỏng yên tĩnh, cũng đừng đi xuống núi."
Chúc Ương nghe vậy cười liếc nhìn chị Vương, xem đi! Đây không phải là vấn đề bọn cô muốn đi hay không, là vấn đề người ta có đồng ý hay không đó.
Vẻ mặt chị Vương khó coi hơn, đang muốn nổi điên cãi lại thôn trưởng, Chúc Ương lại mở miệng nói trước một bước.
"Những thứ hôm qua tôi đã nói, hôm nay cũng bắt đầu xuống núi đặt mua đúng không?"
Thôn trưởng nghe vậy vẻ mặt cũng là bay bổng, cáo già như hắn sao có thể không biết người này ra vẻ, nhưng không chống đối được lý lẽ chính đáng ở trong thôn mà thôi.
cô nói yêu cầu này, nếu không làm theo, đắc tội không phải là cô, nếu Bồ Tát thấy, còn tưởng là bọn họ luyến tiếc cung phụng nhiều hơn.
Vì vậy vẻ mặt lúng ta lúng túng nói : "Được rồi, bây giờ sẽ xuống núi đặt mua."
"Vậy được, để cho chị Vương giúp một tay tay, chất liệu không tốt tôi sẽ không đồng ý đâu, hiếm có được tôi xinh đẹp như vậy, chín phần xinh đẹp bị quần áo rách nát làm giảm thành bảy phần, ông nói Bồ Tát có thể vừa ý không?"
Cái này tương đương với việc trực tiếp nói rõ ý nghĩ trong lòng, thôn trưởng cũng không tin cô thật sự có thể cam tâm tình nguyện, càng muốn cẩn thận canh giữ cô hơn.
Nhưng chỉ cần bọn họ không có suy nghĩ chạy trốn, hắn cũng không có cách nào làm khó dễ những người này, dù sao lần trước Bồ Tát vừa ý người này, có thể sẽ tổn thất nhiều người thanh niên trong thôn.
không phải lúc liều mạng thì ai lại muốn liều mạng? Đàn ông đều là sinh mạng của từng nhà.
Trong lòng thôn trưởng suy nghĩ các loại trừng phạt như vậy, liền nghe Chúc Ương nói tiếp: "Mua đồ cho bữa tiệc cũng nhớ kỹ rồi chứ?"
"Nhớ —— Hả? Tiệc gì?"
"Tôi nói bữa tiệc tiêu chuẩn." Chúc Ương bất mãn nói: "Này này! một chuyện vui lớn như vậy, không phải các người muốn lừa gạt cho qua giống ngày thường đó chứ? Tôi nghe người ở đây nói về những món ăn truyền thống trong bữa tiệc đó."
"Ôi, cái này gọi là người đẹp thì sắp xếp chỗ nào? một cô gái xinh đẹp như tôi có thể so với tiêu chuẩn cô gái củi lửa nhà ông sao? Có mắt nhìn hay không? Bồ Tát có thấy cũng không đồng ý."
Thôn trưởng bị cô niệm kinh đến đau đầu, thấy cô phải một câu Bồ Tát trái một câu Bồ Tát cầm lông gà làm lệnh tiễn, cứ khăng khăng Bồ Tát chính là một người không rộng lượng.
không ai nói còn tốt, muốn đã nói mà không làm theo, không phải Bồ Tát cũng sẽ nghĩ bọn họ không muốn sao?
Vậy thì cung phụng uổng phí, ba năm kế tiếp sẽ phải xui xẻo.
Vì vậy thôn trưởng ghi chép một đống thực đơn, mặc dù nói trong đó không có bào ngư hải sâm, nhưng chia đều tiền đến từng nhà, cũng phải khiến mọi người đau như bị lóc một miếng thịt.
Sau khi thông báo xong Chúc Ương vỗ vỗ chị Vương đang cứng đơ như khúc gỗ: "Mua đồ coi chững kỹ một chút, đừng để bọn họ mua đồ rẻ lừa gạt tôi."
Sau đó khoanh tay chuẩn bị về nhà, lại chạm mặt một gia đình, chính là người trong nhà tối hôm qua bọn họ đã đưa măng tre.
Chúc Ương cười híp mắt lớn tiếng chào hỏi: "Ô, thím đi hợp chợ sao? Tối hôm qua con gái thím không có về muộn chứ?"
Toàn bộ người nhà này đã hoảng sợ cả đêm không thể ngủ, vốn là tinh thần không tốt, nghe lời này của Chúc Ương càng bị hù dọa khiến cho mặt không còn chút máu
Thôn trưởng thấy cả nhà bọn họ như vậy, quát lớn: "Người khác nói hai câu liền sợ sệt, nói cái gì?"
Người đàn ông trong nhà kia lại hốt hoảng nói : "Nhưng bọn họ cũng chưa từng gặp Đại Nha, làm sao biết bộ dáng của Đại Nha? Cái sọt này cũng là của Đại Nha, trước kia ——thường vác ra ngoài đào măng tre."
Vẻ mặt thôn trưởng càng khó coi hơn, nhưng vẫn nói cảnh cáo xung quanh: "Như thế nào cũng mở to mí mắt sốc lại tinh thần cho tôi, đừng có cả ngày khiến lòng người bàng hoàng. cô ta chỉ là một người ngoài, còn tôi có Bồ Tát."
nói thì nói như thế, nhưng sắc mặt của mọi người cũng không dễ chịu hơn, một nửa là bị giá tiền của bữa tiệc này làm cho đau lòng, một nửa là chuyện con gái đã chết trở về cũng quá tà.
Chúc Ương ly gián một chút liền nghênh ngang rời đi, trên cơ bản thì hiện tại mấy người chơi bọn họ đã bị hạn chế ở trên núi này rồi.
Hôm nay trong thôn đi hợp chợ, cả thôn không có người nào, ngược lại dễ cho bọn họ đi khắp nơi điều tra.
Bởi vì hôm qua hai nam sinh đã đi được một đoạn đường, cũng đã tìm hết khu vực bờ sông, hôm nay liền tiếp tục tìm.
Chúc Ương lại dẫn mấy nữ sinh xoay chuyển khắp nơi nhìn như thoải mái không có mục đích.
Tối hôm qua mặc dù lúc cô chống lại Bồ Tát quỷ kia chiếm được lợi thế, nhưng hiển nhiên chuyện không có đơn giản như vậy, chính cô cũng cảm giác được, tối hôm qua mê hồn thuật Bồ Tát quỷ mạnh hơn ngày hôm trước.
Đây cũng là tính chất nhất quán của trò chơi, càng đi về phía sau thì năng lực của quỷ được mở khóa càng lợi hại, nhưng đây cũng là cho người chơi một bước đệm.
Chúc Ương cũng không nghe theo ý của quỷ quái nhiều, cũng không có chút đầu mối nào về chân thân và nhược điểm của Bồ Tát quỷ.
Nếu như không tìm ra cách đối phó trước, mỗi ngày trôi qua đối phương sẽ trở nên càng mạnh, dù sao cũng sẽ có lúc cô không khống chế được mình.
Nghĩ tới đây, đột nhiên cô hỏi Chương Hân: "cô cẩn thận nhất, cô còn nhớ lúc ở Từ Đường có những vật cúng gì không?"
Chương Hân nhớ lại một cái: "Ngoài gà vịt cá thịt bình thường, còn có trứng gà, nội tạng động vật, còn có một ít xác côn trùng."
"Hả? Có những thứ này?" Chúc Ương cũng có chút ngoài ý muốn, lúc ấy cô thuận tay cầm trứng gà ném tượng Bồ Tát quỷ, thật ra lúc vỡ ra lòng trắng lòng đỏ trứng gà cũng rất ngạc nhiên.
Bình thường sẽ chọn vật cúng còn sống sao? Chẳng qua là nhìn nhưng vật cúng khác cũng không có gì đặc biệt, cô cũng không có suy nghĩ nhiều, vào lúc này đột nhiên nghĩ đến điểm này, không nghĩ tới thật sự có những chi tiết không hợp với lẽ thường.
Chương Hân gật đầu một cái: "Từ nhỏ thì mũi của tôi rất nhạy, mặc dù Từ Đường đều là mùi nhang đèn, nhưng lúc tôi đi vào đã ngửi được mùi thịt sống, cho nên lúc đó cố ý nhìn một chút."
"Phía dưới vật cúng không có vấn đề nhưng ba bàn cách tượng Bồ Tát quỷ gần nhất, nhìn thoáng qua còn tưởng là thực phẩm chín cùng đậu phộng, nhưng tôi dám chắc chắn là nội tạng sống."
"thật sao?" Chúc Ương gật đầu một cái.
Vừa ăn con ngươi, vừa là trừng gà nội tạng sống, nếu như Bồ Tát quỷ này thật sự có nguyên hình, thấy thế nào cũng là một vật tà ma thâm độc.
Nhưng dựa vào điểm này còn chưa nắm được chỗ đột phá, vì vậy Chúc Ương dần mấy người đi thẳng tới nghĩa trang.
Cũng chính là chỗ đã chôn cất mấy chục cô gái.
Chúc Ương đếm sơ qua, chừng ba mươi mấy, nếu như nơi này là nghiêm khắc ba năm hiến tế một lần, vậy tế sống này đã kéo dài trăm năm rồi.
yêu quái này ra đời thế nào, Trăm năm trước xảy ra chuyện gì, hiện tại tạm thời không thể điều tra, nhưng dựa vào tối hôm qua Bồ Tát quỷ bị mình làm bị thương nặng, Chúc Ương nghĩ không phải hiện tại mình có thể nhân cơ hội này thử câu thông với một cô dâu quỷ?
Cũng mượn cơ hội này hiểu rõ rốt cuộc là Bồ Tát quỷ đã khống chế đám cô dâu ở loại trình độ nào, thậm chí có thể thăm dò ra chút tin tức có tác dụng khác hay không.
Đầu tiên cô đặt mục tiêu ở trên người Tú Tú nhà chị Vương cùng cô gái người chơi tóc vàng kia.
Từ trong phản ứng của quỷ nước, Chúc Ương biết mặc dù bị nhốt trong trò chơi trở thành NPC quỷ, nhưng giữa người chơi cùng người chơi vẫn có tính liên hệ nào đó.
Mà Tú Tú bên này, Chúc Ương cũng là biết ngôi mộ của cô bé là ở đâu.
Tối hôm qua bọn Phương Chí Viễn đụng phải nữ quỷ, nếu như là cô dâu quỷ mới thì tám phần không thể nào là tự nhiên tự mình ra ngoài dọa người.
Chúc Ương nghiêng về phía cô bé đó nghe lệnh Bồ Tát quỷ, phái cô dâu quỷ chia ra ra tay với người chơi, tạo sự hoảng sợ giữa bọn họ, khiến cho ý chí vặn vẹo, lúc người chơi hốt hoảng chạy bừa nảy sinh nghi ngờ tình trạng của chính mình thậm chí có lúc tuyệt vọng, là có thể dễ dàng bị lấy mạng.
Đúng như quỷ nước và đám đồng đội của nó.
đã như vậy, thế nào thì đám cô dâu quỷ cũng bị Bồ Tát quỷ quản chế hại người, sao không để cho người chơi nữ kia và Tú Tú có khả năng nghiêng về bọn họ làm công việc này?
Chúc Ương không biết có khả năng này hay không, nhưng cô móc mấy thứ chuồn chuồn cỏ chuồn chuồn tre trong túi ra ném ở trước mộ Tú Tú.
Đây là hai đứa bé làm cho cô bé, bọn nó từng nói trước kia chị gái sẽ làm mấy thứ chuồn chuồn cỏ chuồn chuồn tre trêu chọc bọn nó, hai đứa bé cũng thông minh, tự nhìn cũng học được.
Nhưng người khác làm chuồn chuồn tre đều là tước một mảnh tre đã xong việc, chị gái bọn họ còn cố ý dùng hơi lửa làm mềm miếng tre, làm cho đường viền cuộn lên, làm ra được chuồn chuồn tre bay cao hơn người khác.
Chúc Ương ném chuồn chuồn tre xuống, nói chuyện giống như đang giỡn với bọn Chương Hân: "Hai tên ngốc Phương Chí Viễn và Viên Bân, gặp được người đẹp nữ quỷ còn sợ đến tè ra quần, tại sao chúng ta gặp phải quỷ đều là dạng không đứng đắn nhỉ?"
"Tôi cũng muốn gặp được một em gái nữ quỷ đẹp mắt."
Ba người bị lời nói này của cô làm nổi da gà: "cô gặp quỷ còn có thể để cho cô chọn ba lấy bốn sao?"
Chúc Ương nhún vai: "Cũng đúng, đều là mấy thứ đến biểu diễn với chúng ta, xem như được một người xinh đẹp, cười một tiếng bảo đảm chảy máu thất khiếu, hay là thôi đi."
Lại nói chuyện ở trước mộ người ta có chút không ổn, lúc này mới bày ra dáng vẻ không có tiến triển thất vọng rời đi.
Lúc đi ngang qua cây da, Chúc Ương thấy tượng đá bị cô vặn đầu hôm qua nhìn bề ngoài vẫn tốt đẹp, không nhịn được đi tới vén tấm vải đỏ lên.
Quả nhiên cả nhà đứa bé lôi thôi kia không dám lộ ra, trực tiếp dán đầu lại, dù sao bình thường đồ chơi này đều phủ tấm vải đỏ không ai dám vén lên, một chốc là chú ý không tới.
Chúc Ương ác ý cười một tiếng, lại vặn đầu Bồ Tát kia xuống, trực tiếp ném cho Phó Viên.
Phó Viên bị ném cái đầu tượng đá súy chút đập vỡ, cũng may vẫn có sức, nhưng đồ chơi này nhất là đầu nhìn rất ghê người, cô ta cầm ở trong tay cũng ghê tởm đến hoảng.
Chúc Ương nói : "Các người lén đem thứ này về, ném vào trong lu gạo trong nhà các người ở."
Lại hung ác nói : "Tôi đoán nhà đó cũng có một cô bé chết không nhắm mắt trong lu gạo, nhưng mà có thể dùng gạo che đậy, có tố chất tâm lý không tệ, liền xem bọn họ ứng phó với đầu Bồ Tát quỷ này thế nào."
Phó Viên có chút không muốn cầm cái này, nuốt một ngụm nước bọt: "Cái này có tác dụng ở chỗ nào? Coi như hù dọa được bọn họ, vậy thì tình hình của chúng ta sẽ thay đổi sao?"
Chúc Ương nói : "Ai nói với cô là tôi làm việc gì cũng phải có tác dụng của nó? Tôi chỉ thích nhìn mỗi nhà đều không yên ổn không được sao?"
Lại vui vẻ nói tiếp: "Nếu sáng sớm ngày mai, đầu Bồ Tát này lại trở về đây hoàn hảo, vậy thì rất thú vị."
"Ha ha ha..., những người dân thành tâm cung phụng, xem đầu Bồ Tát của bọn họ giống như trái banh đá qua đá lại."
Thấy khuôn mặt tròn của cô ta vẫn là bộ dạng đó, Chúc Ương cười nhạo nói: "cô chỉ sờ cái đầu đá trong tay mà kiểu cách cái rắm, tối hôm qua tôi moi móc con ngươi cả đêm tôi có nói gì sao?"
"Nhanh lên, đem đồ giấu vào trong quần áo, đừng để bị phát hiện."
Phó Viên không có cách nào đành phải giấu vào bụng, thế nhưng thứ này quá nặng không thể không dùng hai tay đỡ, giống như mang thai tháng mười.
đang muốn rời khỏi, liền thấy nhà của đứa bé lôi thôi kia mở cửa ra, bé gái nhà đó vác một cái ba lô đi ra từ bên trong.
Thấy mấy người Chúc Ương, trên mặt thoáng qua một chút xấu hổ, cũng ngượng ngùng đáp lời với các cô.
Ngược lại là Chúc Ương, lúc thấy cô đột nhiên liền nghĩ đến cô Thôi ở vòng chơi đầu tiên.
cô gái kia cũng xui xẻo, thật vất vả vượt qua vòng tròn lạc hậu, lại bị tên lang thang kia phá hủy cả đời, gần đến giờ chết cũng không thể thoát khỏi xiềng xích của gia đình.
Tuy nói lần đó Chúc Ương khiến cho cô ấy vui vẻ một lần, nhưng trước lúc đó, không biết cô ấy đã luân hồi sự đau khổ của mình bao nhiêu lần?
Cho nên khi biết được cô bé này cũng có tình cảnh tương tự cô Thôi thì Chúc Ương không nhịn được sẽ sinh ra một loại thương tiếc.
Nhưng cô cũng không rối rắm, từ trước đến nay cơ hội thay đổi cuộc sống đều là ở trong mắt của chính mình, sau này cô bé này sẽ làm sao, có thể cũng sẽ giống như cô Thôi đến chết mới tỉnh ngộ hay không cô cũng không biết, nhưng chuyện một cái nhấc tay, cô vẫn sẽ vui vẻ toan tính.
cô gọi đối phương lại: "Ngày hôm qua nghe nói học kỳ sau cô sẽ học đại học?"
cô bé vừa nghe thế trong đôi mắt liền ứa nước mắt, 18 tuổi, nhìn qua chỉ như mười lăm mười sáu, nhỏ gầy hơn so với người thường.
cô bé nói: "đã không học được nửa, thư thông báo bị xé."
Chúc Ương cười cười: "Dán lại vẫn có thể dùng, hoặc là trường học cũng có lập hồ sơ, chỉ xác minh thông tin, có thể bổ sung lại."
cô bé không lên tiếng, đây đâu phải là vấn đề thư thông báo?
Mà ngay tại lúc này trước mắt cô bé bỗng xuất hiện hai chồng tiền, cô bé khiếp sợ ngẩng đầu.
Liền thấy nữ sinh kia nói : "Tôi nhớ được buổi sáng thấy cha mẹ cô cũng đi hợp chợ, vào lúc này thì em trai cô cũng ở trường học, trong nhà cũng chỉ một mình cô, hiện tại cũng có thể lấy được thẻ căn cước cùng sổ hộ khẩu?"
"Đây là hai vạn đồng, đủ cho học phí và phí sinh hoạt năm đầu, bây giờ cô chọn đường khác xuống núi, mua vé xe đi vào thị trấn, hai tháng này còn có thể dùng để đi làm tích góp tiền."
"Dĩ nhiên cũng có thể cô muốn nghe theo sắp xếp của cha mẹ mình, mấy ngày nữa xưởng làm việc bao ăn bao ở kiếm hai ngàn đồng, sau đó dùng tiền lương hàng tháng cung cấp cho đứa bị vấn đề trí tuệ đi học."
cô bé bị nhiều tiền như vậy dọa sợ, đang muốn khoát tay, Chúc Ương lại không nhẫn nại dây dưa ở chỗ này.
"Nghĩ cho kỹ, đây không phải là hai vạn đồng tiền, là lựa chọn tương lai của cô, nhận hay là không nhận!"
cô bé ngẩn ra, hai chữ "tương lai" lay động tỉnh ngộ trong đầu cô bé, nghĩ đến Tú Tú cùng lớn lên, còn có chị Đại Nha hơn cô bé mấy tuổi.
Còn có mỗi ba năm có một lần tiệc náo nhiệt trong thôn.
Mẹ cô bé vẫn nói mình tốt số tốt số, bé gái trong thôn có thể còn sống lớn lên cũng tốt số, mình càng tốt hơn, có thể học xong trung học cấp ba, coi như là bé gái đi học nhiều nhất trong thôn, sau này cũng dễ làm mai.
Nhưng lý do mình có thể lên được trung học, cũng là bởi vì chủ nhiệm lớp cấp 2 thấy thành tích của mình tốt, thường xuyên đi thăm hỏi các gia đình, lại miễn giảm học phí, mình có thân hình nhỏ gầy hơn so với người cùng tuổi, đi làm một chốc cũng không ai muốn, lập gia đình thì bà mai cũng nói vài gia đình ngại mình thế này sợ rằng sinh đẻ không tốt.
Nếu nói tốt số, chính là mỗi ngày tốn công phí sức kiếm tiền nuôi em trai đã 14 tuổi mà ngay cả bảng cửu chương cũng không thuộc kia sao?
cô bé ngẩng đầu nhìn Chúc Ương, chị gái này thật là xinh đẹp, giống như mình tinh đi ra từ phim ảnh, đi vào đám người cũng là hòa lẫn, cằm phải nâng thật cao, đi bộ cũng mang theo gió, người nào cũng không sợ.
Đây, mới thật sự là tốt số!
Đột nhiên cô bé ném ba lô xuống, quỳ trên mặt đất, đang lúc mọi người không có phản ứng kịp, dập đầu một cái thật sâu với Chúc Ương.
Sau đó mới đứng lên, nhận lấy tiền trong tay Chúc Ương, giữ thật chặt vào trong ngực, sau đó chạy như bay trở về nhà.
Trong chốc lát liền thấy cô bé thu dọn ra một cái bọc nhỏ trắng nhỏ, trong tay nắm chặt một lá thư thông báo bị xé thành hai mảnh, đi ra thôn bằng con đường khác.
Buổi trưa mặt trời chiếu vào trên người cô bé, giống như đang chạy về phía ánh sáng.
Mắt thấy sắp đến buổi trưa, hôm nay chị Vương không thể nào trở lại làm cơm trưa, cũng chỉ có thể dựa vào đầu bếp Tề Kỳ có mở tiệm ăn.
Chương Hân ở bên cạnh giúp cô ta, Phó Viên đem đầu tượng đ ném vào lu gạo chỗ bọn họ ở xong, cũng tới đây giúp một tay.
Nhưng món ăn chuẩn bị đến một nửa, Phương Chí Viễn và Viên Bân lại vội vội vàng vàng trở lại ——
"Tìm được! Thi thể của một nhóm người chơi."
Đây chính là phát hiện quan trọng, mấy người đang muốn để đồ xuống chạy tới, ngoài dự đoán là Chúc Ương lại nói: "Thi thể kia ở nơi đó cũng đã nhiều năm, cũng sẽ không chạy, ăn cơm trước hãy nói, nếu không phải làm chậm trễ mấy tiếng sẽ đói bụng đó."
Con mẹ nó, làm cho đoàn người gấp đến độ giơ chân.
Người ta còn nói : "Được, nếu bây giờ các người gấp gáp, liền dùng người đi khiêng thi thể về đi."
Bởi vì gấp gáp, buổi trưa Chương Hân nấu cơm liền không có nêm gia vị đàng hoàng, bị Chúc Ương quở trách vô số lần suốt một bữa cơm.
Chờ lúc cơm nước xong, tổ tông này còn mở tủ lạnh lấy lon nước ngọt, lúc này mới vừa uống vừa kêu hai nam sinh dẫn đường.
Kết quả vừa đến chỗ ấy, quỷ nước không vui, bất chấp ập tới một trận mắng hướng về phía hai nam sinh ——
"Ôi để hai người các người trở về kêu người rồi rơi hầm cầu đúng không? nói là 10 phút mà bây giờ cũng đã qua hai tiếng."
"Chẳng lẽ các người thấy là buổi trưa nên ăn bửa cơm còn tiêu thực mới đến sao? Tôi...hai tên trâu bò các người cho rằng trò chơi là cha các người sao?"
Phương Chí Viễn không chút thay đổi nói: "Trò chơi có phải cha tôi không thì tôi không rõ ràng lắm, tôi chỉ biết Chúc Ương là ta tổ tông của tôi, tổ tông muốn ăn cơm trước tôi có thể làm sao?"
"Muốn oán trách thì trách lão đại cậu đi."
Quỷ nước ngẩng đầu nhìn Chúc Ương, vẻ mặt tức giận liền tiêu tan, nịnh hót cười nói: "Ai da! Em đây đã nói, chị xem này lão đại so với việc vặt đúng là không giống nhau"
"Làm việc vặt gặp phải chuyện lớn cũng phải là như ngao chìm nước. Cóc nhái cũng vậy, lão đại của em chính là có khí phách, tình huống gì cũng giữ vững được."
"Cái đó, ngài đã ăn xong chưa? Nhất định là hai tên không có mắt này hối thúc ngài? Nếu không đi dạo tiêu thực trước đi? Dù sao thì thi thế này cũng ở đây đợi nhiều năm rồi, một chốc cũng không chạy được. Gấp cái gì mà gấp?"
"À đúng rồi, ngài ăn dưa hấu không? Buổi sáng có một tên ngu ngốc đến dòng sông, còn muốn buổi chiều trở lại ăn, cũng không nhìn xem cái dạng kia có xứng không."
Bọn Phương Chí Viễn xác định, đây mới thực sự là chó săn cùng một tần số sóng điện não với Chúc Ương.
Liền thấy Chúc Ương ngồi chồm hổm xuống, ngoắc ngoắc tay với quỷ nước, quỷ nước vội vàng tiến người tới gần.
Quay đầu liền bị Chúc Ương tát một cái: "Đồ ngu, mới vừa rồi cậu cũng nhắc tới trò chơi, chứng minh đã nhớ lại một vài thứ, còn ăn dưa hấu em gái cậu, mau nhớ lại cho tôi."
~~~
ALL: Thấy ông quỷ nước cũng hơi tội )
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook