Nữ Hoàng Ai Cập
-
Chương 25
Special Extra: Mất tích.
Chuyện là khi Carol mang thai bị Menfuisư nhốt trong cái cung điện chật chội nên đến lúc tiểu hoàng tử - Rubez cứng cáp, nàng lập tức rong chơi khắp nơi. Làm mẹ rồi phải có trách nhiệm hơn chứ gì? Nàng mang theo Rubez theo là được chứ gì! Cả mẹ cả con cứ dăm bữa nửa tháng mất tích một lần, khoảng vài tiếng nhưng cũng đủ khiến cho Menfuisư điên đầu. Số chàng đúng là khổ mà! Rút kinh nghiệm, Menfuisư chiều ý cho Carol đi nhưng với điều kiện phải có chàng đi cùng. May mắn thay, số lần mất tích giảm xuống dần, rồi không còn nữa. Menfuisư chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì lại xảy ra một vấn đề lớn hơn.
Hôm đó, Menfuisư, Carol cùng với Asisư và Raian tới thăm Xya. Cô bé đã lấy chồng được gần nửa năm mà thỉnh thoảng mới về Ai Cập vài ngày nên ai cũng nhớ lắm!
- Chị Carol! Anh Menfuisư! Chị Asisư! Anh Raian! – Xya vui vẻ gọi tên từng người. Nàng reo lên vui vẻ nhất khi nhắc tới cháu mình – Ồ! Rubez của dì! Lại đây dì bế nào! – Nàng đón tay ôm lấy Rubez đang nhìn mình chằm chằm, miệng kêu một thứ tiếng gì đó – Còn nhớ dì không? A! Rubez đáng yêu quá đi!
- Xya à! Trả Rubez lại cho anh! – Menfuisư đòi con lại khi thấy Xya có biểu hiện định mang nó đi.
- Menfuisư! Anh Menfuisư! – Xya lắc đầu – Không bao giờ. Rubez theo dì nhỉ, không thèm phụ hoàng nữa đúng không?
Xya nựng. Rubez reo lên dù không hiểu chuyện gì. Tuy nhiên, với mọi người thì đó lại là sự đồng ý. Ai cũng cười vang, trừ Menfuisư. Con chàng chứ! Chàng không có quyền bế nó sao?
Những cuộc trò chuyện vui vẻ diễn ra. Gặp mặt mà, vui là phải! Nhưng, để ý kĩ sẽ thấy những cái nháy mắt của các cô gái.
0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
- Thưa hoàng thượng! Chúng thần không tìm thấy hoàng hậu đâu – Một người lính thông báo.
- Cái gì?
Izumin nhíu mày. Xya đang ở đâu cơ chứ? Chàng vội vã tiến về phía Đông cung, nơi nghỉ của các vị khách đặc biệt.
- Menfuisư / Izumin! Ngươi có thấy Xya / Carol đâu không?
Izumin và Menfuisư đồng thanh hỏi. Cả hai nhìn nhau thắc mắc. Cùng không thấy đâu ư?
- Hai người có biết Asisư đang ở đâu không?
Raian vội vã chạy lại hỏi, thất vọng vì nhận được hai cái lắc đầu chán nản.
- Asisư cũng không thấy đâu ư?
- Cũng? Nghĩa là… - Raian hỏi lại.
- Phải.
Vậy là cả ba cô gái của chúng ta đều biến mất. Liệu có chuyện gì chăng?
- Chị Asisư và Xya không thấy đâu từ bao giờ? Menfuisư chợt hỏi.
- Sáng nay.
- Lạ nhỉ? Carol cũng vậy.
- Không phải lo đâu! Xya thông minh lắm! Nàng ấy có thể làm mọi việc – Izumin cười.
- Asisư thì thông thạo phép thuật. Có chuyện gì cũng ổn thôi – Raian gật gù.
- Carol thông tường địa lý, hiểu biết rất rõ về các vùng đất. Chuyện đi lạc đã là không thể - Menfuisư tự tin.
Vậy là, trong chốc lát, cả ba chuyển chủ đề qua việc khoe tài năng của vợ mình, không sai chịu nhường ai. Họ nêu ưu điểm, khuyết điểm của vợ, cốt sao cho vợ mình là nhất, khiến người khác ghen tị là được. Hoàng thượng đấy, giám đốc đấy, nhưng cũng hcir là cái mác bên ngoài thôi chăng? Người ngoài nhìn vào thở dài nghĩ là ba đứa trẻ to xác. Tranh luận thật sôi nổi quá! Chắc mục đích chính khi đến đây họ cũng quên luôn rồi.
- Nhưng… Carol bế Rubez theo – Menfuisư chợt nhớ ra – Trời ơi! Cả vợ cả con đều đi đâu hết!
- Asisư cũng có thai bảy tháng rồi - Raian nhún vai.
- Tiểu bảo bối của ta được ba tháng rồi – Izumin góp lời. “Tiểu bảo bối” ý là đứa bé trong bụng Xya.
Vậy là hoàn cảnh của cả ba đều đại loại như nhau cả. Nào cũng thông cảm cho nhau! Lấy vợ là thế, yêu thương nuông chiều, chăm sóc mà cũng vẫn chưa xong hết nhiệm vụ. Họ ủ rũ cho đến bữa tối.
- Vẫn chưa tìm thấy họ sao?
Thật kì lạ! Sắp hoàng hôn rồi mà vẫn chưa thấy Xya, Carol, Asisư cùng với tiểu hoàng tử Ai Cập Rubez. Thế nhưng, những món ăn này chàng biết chắc chắn là do Xya tự tay nấu. Mùi vị của chúng quen thuộc đến nỗi dù có ngửi thấy mùi ở xa chàng cũng nhận ra. Vậy là họ vẫn ở gần đây. Nhưng sao phải trốn? Hay lại một trò chơi mới của các cô gái?
- Xem này! Có một chiếc nhẫn trong ly rượu.
Izumin đổ hết rượu ra để lấy chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn này là vật phẩm cống nạp của nước lân bang đây mà, chàng thấy đẹp nên đưa cho Xya. Cả ba nhìn vào mặt trong của chiếc nhẫn.
- 600?
Cả ba suy nghĩ. Con số này nghĩa là sao? Có liên quan đến sự kiện nào?
Đêm hôm đó, ba chàng trai đều mất ngủ. Lí do ư? Suy nghĩ về con số kì lạ và … nhớ vợ. Đêm không có vợ ở bên cạnh rất khó ngủ! Thế nhưng, giữa đêm cả ba chợt thiếp đi. Trong giấc mộng, họ thấy vợ mình đang ở bên.
0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
Sáng sớm hôm sau…
Izumin uể oải thức dậy. Chàng vẫn cảm thấy quanh đây có hơi ấm của Xya. Nàng đâu rồi? “Xya à! Ta nhớ nàng! Trở về với ta đi! Nàng muốn ta lục túc từng tấc đất lên mới chịu quay về sao?”
Có một thói quen chàng bắt đầu từ một tháng sau khi cưới Xya đó là …trồng cây! Số Izumin chẳng sung sướng gì. Khởi đầu chuỗi kí ức đen tối đó là việc em gái chàng bị ám sát tại một đất nước nào đó, rồi chàng yêu Carol, gặp Xya,… Những tưởng là sau khi đã yên bề gia thất thì thảnh thơi ai ngờ cô vợ bé bỏng của chàng có một tình yêu nồng nàn với những bông hoa hướng dương nên rất muốn có một cánh đồng hoa. Izumin chiều vợ, sai lính đi khắp nơi lấy giống hướng dương về trồng. Xya không đồng ý, nàng muốn đích thân đức lang quân trồng và trồng luôn hoa hướng dương. Với đôi mắt long lanh xinh đẹp và giọng nói ngọt ngào đó thì thử hỏi ai mà từ chối được? Cơ mà, Izumin là một hoàng tử, là hoàng tử đấy. Từ xưa đến nay có ai mắt chàng phải làm gì nặng nhọc bao giờ đâu? Đào… đào… đào… Mới đào được chưa xong một hố chàng đã thấy hơi mệt rồi! Nhưng mỗi ngày chàng phải trồng năm cây cơ. Thế mới thấy khâm phục những người nông dân. Họ làm việc quần quật ngày đêm mà vẫn không than nửa lời. Thôi thì vì vợ yêu, tiếp tục công việc! Mà cũng phải nói thêm là Xya luôn ở bên cạnh để lau mồ hôi cho chàng, rồi lấy nước,… Mãi rồi cũng xong. Năm bông hoa hướng dương màu vàng hướng về phía mặt trời để đón nhận những ánh nắng ấm áp giữa một cánh đồng rộng lớn. Hơi trống trải thì phải, nhưng không sao, từ từ rồi sẽ chật kín ha cho mà xem! Và… nụ cười của Xya khi chàng làm xong mới tuyệt vời làm sao! Nó xua tan đi những mệt mỏi, cực nhọc. Người ta nói “ngàn vàng khó mua nổi nụ cười mĩ nhân” vậy mà chỉ tốn chút công sức Izumin đã được tặng một nụ cười còn ấm áp hơn cả ánh nắng mặt trời.
Hôm nay, chàng lại ra chỗ cánh đồng rộng lớn phía sau cũng điện để tiếp tục trồng hoa hướng dương. Nhìn những bông hoa bạt ngàn một màu khiến Izumin lại nhớ về vợ của mình. Chà! Xem nào, tính cả hôm nay là vừa tròn bốn tháng, mỗi tháng 30 ngày (tính trung bình là 30 ngày thôi), mỗi ngày năm bông. Vậy là đã được 600 bông rồi. 600 bông hoa… 600 bông… 600… Không phải con số trong chiếc nhẫn sao? Chàng nhìn vào bông hoa cuối cùng chưa kịp trồng. Trên chiếc thân màu xanh tươi là một sợi chỉ màu trắng buộc với một cuộn giấy nhỏ. “Izumin à! Cánh đồng hoa đẹp quá! Mỗi một cánh hoa là một lần em nói yêu chàng. Phải rồi, hãy tìm túi hoa quả mát lạnh! Đừng sử dụng binh lính chàng nhé, nếu không thì chúng em sẽ không về đâu!”
Trời ơi! Trò chơi này là sao đây? Bao giờ mới kết thúc được?
Làm xong nhiệm vụ mỗi sáng, Izumin vội thông báo nội dung mẩu giấy cho Menfuisư và Raian. Chàng KHÔNG muốn cùng tìm với hai người họ nhưng mà ba người tìm vẫn nhanh hơn một. Với lại, họ cũng rất nhớ vợ.
- Nếu Xya nói như vậy thì họ chỉ ở quanh đây thôi – Menfuisư suy luận.
- Nhưng tìm đâu ra trái cây mát lạnh chứ? – Izumin suy nghĩ.
- Dễ thôi!
Raian cười. Hoa quả mát lạnh chẳng phải là để ở trong tủ lạnh sao? Lúc đó chàng để lại ngôi biệt thư là đúng mà! Đoạn Raian sử dụng phép thuật để trở về thế kỉ 21. Ở bên cạnh Asisư, chàng cũng học hỏi được đôi chút. Vài giây sau, chàng đã về đến nhà. Nó vẫn trang nhã, xinh xắn như khi xưa. Chàng bước vào bếp, nơi có một cái tủ lạnh to. Thức ăn đầy ắp nhưng chàng không tìm thấy một túi hoa quả nào cả!
- Bà Mari! Bà Mari! – Raian gọi lớn.
- Tôi ở đây! – Một giọng nói vang lên từ phòng khách. Bà Mari đang xem tivi, thấy Raian vội vã đến hỏi thăm sức khỏe – Cậu Raian! Cậu khỏe không? Phu nhân và các tiểu thư bây giờ thế nào rồi?
- Đều ổn cà. Mà sao trong tủ lạnh không có hoa quả?
- Nhà không có người nên tôi chỉ mua ít về ăn dần, nhưng mà hết từ hôm qua rồi. Cậu thèm ăn gì để tôi đi mua cho?
- Hết rồi sao? – Raian lẩm bẩm – Vậy Asisư, Xya hay Carol có về đây không?
- Không. Tôi không thấy ai hết.
Sao lại như thế được? Tủ lạnh thì không có hoa quả, lại không có ai về nhà. Chàng chợt nhớ ra. Nếu đây là một trò do các cô gái thông minh sắc sảo đó nghĩ ra thì đâu có dễ như vậy. Với lại, chàng đã quên một điều quan trọng. Asisư nói rằng trong thời gian mang thai không thể khai triển phép thuật nếu không sẽ ảnh hưởng xấu đến đứa bé. Vậy là loại Asisư và Xya rồi. Còn Carol thì chàng chắn chắc không thể sử dụng pháp thuật. Con bé năng nổ tinh nghịch như vậy khó mà tập trung vào một chuyện gì trong thời gian dài. Chàng nhầm hướng rồi! Rồi Raian vội vã trở về quá khứ.
Có chút thất vọng về kết quả những cả ba chàng trai đều không nản lòng. Nếu những cô gái đó đã bỏ công sức để nghĩ ra trò chơi này thì thân là nam nhi phải chơi đến cùng chứ!
Thời tiết khá nóng nên Izumin rủ Menfuisư và Raian ra dòng sông nhỏ ở gần cánh rừng cho mát, sẵn tiện nghĩ xem có cách gì không. Những cơn gió mang hơi nước mát mẻ khiến cho các chàng trai cảm thấy dễ chịu, đầu óc thư thái. Người ta nói khi thoải mái thì suy nghĩ dễ nhất, quả là đúng như vậy! Raian nhớ ra một kiến thức vô cùng đơn giản mà chàng vốn không để ý cho lắm. Dòng nước trong vắt kia chính là một cái tủ lạnh lí tưởng để khiến trái cây mát lạnh như Xya đã nói. Nhưng vấn đề là cái túi chứa những trái quả đó ở đâu? Chắc chắn là Xya không ngốc đến nỗi thả nó xuống sông rồi mặc cho dòng nước cuốn đi. Con bẽ sẽ buộc chiếc túi vào đầu một sợi dây, đầu còn lại buộc vào một cành cây chắc chắn hay một cục đá lớn để nó không bị tuột, cuối cùng là thả chiếc túi xuống nước. Trò chơi này có thể nói là vô cùng đơn giản những cũng vẫn rất phức tạp. Sở dĩ nói như vậy vì biết được cách ngâm trái cây vào nước lạnh này thì dễ, còn không thì lục khắp đất nước may ra còn có cơ tìm được.
Raian đã nghĩ được ra một nửa, nhưng mà sợi dây đó được buộc vào đâu? Cánh rừng rộng lớn thế này để kiếm đâu phải dễ?
- Đi theo ta!
Izumin nói rồi đi trước, Menfuisư và Raian theo sau. Được một đoạn thì họ thấy một chiếc cây xum xuê cành lá, trên cành cao cành thấp nào cũng được buộc một dải băng màu đỏ. Không sai. Chính là nơi hôm đó chàng suýt chết, nơi Xya nhớ lại, nơi hạnh phúc bắt đầu. Izumin muốn cho con cháu đời sau cũng nhớ đến chuyện hôm đó nên sai quân lính buộc những dải lụa vào cành cây. Màu xanh ngắt của lá cây và màu đỏ tươi của những dải lụa phất phới thật hài hòa! Không khó để nhận ra sợi dây thừng chắc chắc được buộc ở thân cây. Kể cũng khen người chọn dây, đã suy tính đến cả những lúc nước chảy siết, như bây giờ chẳng hạn, nếu không thì những sợi dây bình thường chắc đã đứt từ lâu. Raian cúi xuống kéo chiếc túi ra lên. May quá! Đúng là túi da chứa những quả mát lạnh. Chàng định đưa cho Izumin và Menfuisư vài quả để ăn thì cả ba nghe thấy tiếng kêu:
- Cứu! Có ai cứu với!
Cả ba nhìn nhau. Liệu họ có nghe nhầm không?
- Cứu với! Làm ơn cứu tôi với…!
Tiếng kêu cứu ngày càng lớn. Họ vội nhìn về phía dòng suối – nơi được xác định có tiếng kêu phát ra. Một cậu bé chừng 10 tuổi đang bị cuốn theo dòng nước, Izumin bất động. Giống chàng quá! Chàng cũng từng bị thả xuống nước như vậy. Chìm đắm trong quá khứ nên nhất thời Izumin chưa biết làm gì. Khi đó, Menfuisư vội tháo sợi dây thừng ra, đưa cho Raian để nhờ anh ta buộc vào người chàng. Cũng may là sợi dây khá dài, tầm chục mét.
- Ta sẽ xuống cứu thằng bé. Hai người cầm sợi dây này kéo ta lên nếu có chuyện gì nhé!
Menfuisư nói rồi nhảy xuống dòng nước chảy siết. Những lúc như vậy chàng lại càng yêu thương ba mình – tiên đế. Khi còn sống ông thường hay cùng chàng lặn sâu xuống nước một lúc lâu để ngắm những sinh vật dưới nước. Bây giờ tài lặn cũng như bơi lội của chàng khiến ai cũng phải nể phục. Menfuisư nhanh chóng tới gần cậu bé đã ngất vì chìm dưới nước quá lâu, ôm cậu vào lòng và quay người về phía bờ. Thế nhưng, khi nãy bơi ngược dòng khiến Menfuisư tốn sức nên bây giờ chàng không còn sức để chiến đấu với dòng nước siết này. Thấy vậy, Raian cùng Izumin ra sức thật mạnh để kéo Menfuisư vào bờ. Sức của hai chàng trai có vẻ chưa là gì so với sức nước. Izumin vội vòng một đầu dây vào thân cây lớn, cột chặt rồi tiếp tục dùng sức kéo. Không thể để việc đó lặp lại! Không thể được! Không được! Chàng tự nhủ và dùng hết sức để kéo dây về phía mình. Cọ xát với dây thừng quá nhiều khiến tay chàng đau đớn, đỏ ửng lên. May mắn thay! Họ đã kéo được Menfuisư và cậu bé vào bờ. Raian vội vã hô hấp nhân tạo cho đứa bé. Izumin đứng cạnh chăm chú theo dõi từng động tác. Cuối cùng cậu bé đã lơ mơ tỉnh. Raian hài lòng vỗ *** khen Menfuisư va Izumin, còn nói rằng họ là một đội giỏi. Trong phút chốc, khoảng cách của cả ba bỗng thu nhỏ đáng kể, cứ như ba anh em ruột vậy!
Clap…clap..clap…
Tiếng vỗ tay vang lên. Các chàng trai theo phản xạ nhìn vễ phái phát ra tiếng vỗ ấy. Là Xya, Asisư, Carol và bé Rubez. Họ ôm nhau thắm thiết. Đương nhiên rồi, vợ chồng xa nhau những … hơn một ngày mà. Kế tiếp là…
- Ai cho nàng bỏ đi mà không nói gì hả?
Cả ba nạt vợ mình. Yêu lắm, thương lắm, chiều lắm những vẫn phải răn, không thì họ sẽ làm loạn mất! Chưa kể tội làm các chàng trai lo lắng nữa.
- Thì tại các chàng đó chứ - Carol bĩu môi.
- Đúng đó! Chị em chúng em thì thân nhau như vậy thì các chàng lại hăm hăm cãi nhau, như có mỗi thù giết cha không bằng - Asisư tiếp lời.
- Nên bọn em mới nghĩ cách để các chàng đoàn kết lại – Xya tinh nghịch nháy mắt.
Phải rồi! tuy trở thành vợ, em rể,… những các chàng trai luôn sẵn sàng đánh nhau bất cứ lúc nào. Raian với Menfuisư chứ gì? Raian không thích em gai mình lấy chồng sớm, chưa kể lúc lấy cũng chẳng thưa gửi gì, khác nào coi nhà Rido không ra gì? Menfuisư thì có ấn tượng xấu với Raian từ trước khi lấy Carol, khi ấy lúc nào Carol cũng nhớ đến anh trai và gia đình. Raian với Izumin? Raian lại càng không muốn gả em gái út của mình cho Izumin, bằng chứng rõ ràng là vết sẹo trên ngực phải. Cũng vì vậy mà Izumin không ưa Raian. Còn Menfuisư với Izumin? Cái này khỏi bình luận rồi. Mối quan hệ của hai chàng có bao giờ tốt đẹp kể từ khi gặp nhau đâu?
Thế nên, tuy không muốn những các chàng trai vẫn công nhận là kế hoạch này cũng có chút tác dụng. Họ đã nhìn thấy một chút mặt tốt của nhau.
- Cảm ơn nàng! – Cả ba đồng thanh và hôn lên má vợ - Vợ ta đúng là nhất!
- Carol là nhất chứ! – Menfuisư nghe thấy Izumin và Raian nói vậy thì không đồng ý – Nàng tinh thông địa lý, hiểu rõ về các vùng đất.
- Asisư biết sử dụng phép thuật – Raian cự lại.
- Xya biết làm mọi việc – Izumin cũng tham gia.
Một cuộc chiến lại nổ ra ư? Ồ không đâu, bạn nhầm rồi. Hãy nhìn xem!
- Vậy thì… - Ba chàng trai nhìn nhau, mỉm cười – Vợ chúng ta đều là nhất cả!
Có ai nói là họ rất hợp nhau chưa nhỉ?
Chuyện là khi Carol mang thai bị Menfuisư nhốt trong cái cung điện chật chội nên đến lúc tiểu hoàng tử - Rubez cứng cáp, nàng lập tức rong chơi khắp nơi. Làm mẹ rồi phải có trách nhiệm hơn chứ gì? Nàng mang theo Rubez theo là được chứ gì! Cả mẹ cả con cứ dăm bữa nửa tháng mất tích một lần, khoảng vài tiếng nhưng cũng đủ khiến cho Menfuisư điên đầu. Số chàng đúng là khổ mà! Rút kinh nghiệm, Menfuisư chiều ý cho Carol đi nhưng với điều kiện phải có chàng đi cùng. May mắn thay, số lần mất tích giảm xuống dần, rồi không còn nữa. Menfuisư chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì lại xảy ra một vấn đề lớn hơn.
Hôm đó, Menfuisư, Carol cùng với Asisư và Raian tới thăm Xya. Cô bé đã lấy chồng được gần nửa năm mà thỉnh thoảng mới về Ai Cập vài ngày nên ai cũng nhớ lắm!
- Chị Carol! Anh Menfuisư! Chị Asisư! Anh Raian! – Xya vui vẻ gọi tên từng người. Nàng reo lên vui vẻ nhất khi nhắc tới cháu mình – Ồ! Rubez của dì! Lại đây dì bế nào! – Nàng đón tay ôm lấy Rubez đang nhìn mình chằm chằm, miệng kêu một thứ tiếng gì đó – Còn nhớ dì không? A! Rubez đáng yêu quá đi!
- Xya à! Trả Rubez lại cho anh! – Menfuisư đòi con lại khi thấy Xya có biểu hiện định mang nó đi.
- Menfuisư! Anh Menfuisư! – Xya lắc đầu – Không bao giờ. Rubez theo dì nhỉ, không thèm phụ hoàng nữa đúng không?
Xya nựng. Rubez reo lên dù không hiểu chuyện gì. Tuy nhiên, với mọi người thì đó lại là sự đồng ý. Ai cũng cười vang, trừ Menfuisư. Con chàng chứ! Chàng không có quyền bế nó sao?
Những cuộc trò chuyện vui vẻ diễn ra. Gặp mặt mà, vui là phải! Nhưng, để ý kĩ sẽ thấy những cái nháy mắt của các cô gái.
0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
- Thưa hoàng thượng! Chúng thần không tìm thấy hoàng hậu đâu – Một người lính thông báo.
- Cái gì?
Izumin nhíu mày. Xya đang ở đâu cơ chứ? Chàng vội vã tiến về phía Đông cung, nơi nghỉ của các vị khách đặc biệt.
- Menfuisư / Izumin! Ngươi có thấy Xya / Carol đâu không?
Izumin và Menfuisư đồng thanh hỏi. Cả hai nhìn nhau thắc mắc. Cùng không thấy đâu ư?
- Hai người có biết Asisư đang ở đâu không?
Raian vội vã chạy lại hỏi, thất vọng vì nhận được hai cái lắc đầu chán nản.
- Asisư cũng không thấy đâu ư?
- Cũng? Nghĩa là… - Raian hỏi lại.
- Phải.
Vậy là cả ba cô gái của chúng ta đều biến mất. Liệu có chuyện gì chăng?
- Chị Asisư và Xya không thấy đâu từ bao giờ? Menfuisư chợt hỏi.
- Sáng nay.
- Lạ nhỉ? Carol cũng vậy.
- Không phải lo đâu! Xya thông minh lắm! Nàng ấy có thể làm mọi việc – Izumin cười.
- Asisư thì thông thạo phép thuật. Có chuyện gì cũng ổn thôi – Raian gật gù.
- Carol thông tường địa lý, hiểu biết rất rõ về các vùng đất. Chuyện đi lạc đã là không thể - Menfuisư tự tin.
Vậy là, trong chốc lát, cả ba chuyển chủ đề qua việc khoe tài năng của vợ mình, không sai chịu nhường ai. Họ nêu ưu điểm, khuyết điểm của vợ, cốt sao cho vợ mình là nhất, khiến người khác ghen tị là được. Hoàng thượng đấy, giám đốc đấy, nhưng cũng hcir là cái mác bên ngoài thôi chăng? Người ngoài nhìn vào thở dài nghĩ là ba đứa trẻ to xác. Tranh luận thật sôi nổi quá! Chắc mục đích chính khi đến đây họ cũng quên luôn rồi.
- Nhưng… Carol bế Rubez theo – Menfuisư chợt nhớ ra – Trời ơi! Cả vợ cả con đều đi đâu hết!
- Asisư cũng có thai bảy tháng rồi - Raian nhún vai.
- Tiểu bảo bối của ta được ba tháng rồi – Izumin góp lời. “Tiểu bảo bối” ý là đứa bé trong bụng Xya.
Vậy là hoàn cảnh của cả ba đều đại loại như nhau cả. Nào cũng thông cảm cho nhau! Lấy vợ là thế, yêu thương nuông chiều, chăm sóc mà cũng vẫn chưa xong hết nhiệm vụ. Họ ủ rũ cho đến bữa tối.
- Vẫn chưa tìm thấy họ sao?
Thật kì lạ! Sắp hoàng hôn rồi mà vẫn chưa thấy Xya, Carol, Asisư cùng với tiểu hoàng tử Ai Cập Rubez. Thế nhưng, những món ăn này chàng biết chắc chắn là do Xya tự tay nấu. Mùi vị của chúng quen thuộc đến nỗi dù có ngửi thấy mùi ở xa chàng cũng nhận ra. Vậy là họ vẫn ở gần đây. Nhưng sao phải trốn? Hay lại một trò chơi mới của các cô gái?
- Xem này! Có một chiếc nhẫn trong ly rượu.
Izumin đổ hết rượu ra để lấy chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn này là vật phẩm cống nạp của nước lân bang đây mà, chàng thấy đẹp nên đưa cho Xya. Cả ba nhìn vào mặt trong của chiếc nhẫn.
- 600?
Cả ba suy nghĩ. Con số này nghĩa là sao? Có liên quan đến sự kiện nào?
Đêm hôm đó, ba chàng trai đều mất ngủ. Lí do ư? Suy nghĩ về con số kì lạ và … nhớ vợ. Đêm không có vợ ở bên cạnh rất khó ngủ! Thế nhưng, giữa đêm cả ba chợt thiếp đi. Trong giấc mộng, họ thấy vợ mình đang ở bên.
0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
Sáng sớm hôm sau…
Izumin uể oải thức dậy. Chàng vẫn cảm thấy quanh đây có hơi ấm của Xya. Nàng đâu rồi? “Xya à! Ta nhớ nàng! Trở về với ta đi! Nàng muốn ta lục túc từng tấc đất lên mới chịu quay về sao?”
Có một thói quen chàng bắt đầu từ một tháng sau khi cưới Xya đó là …trồng cây! Số Izumin chẳng sung sướng gì. Khởi đầu chuỗi kí ức đen tối đó là việc em gái chàng bị ám sát tại một đất nước nào đó, rồi chàng yêu Carol, gặp Xya,… Những tưởng là sau khi đã yên bề gia thất thì thảnh thơi ai ngờ cô vợ bé bỏng của chàng có một tình yêu nồng nàn với những bông hoa hướng dương nên rất muốn có một cánh đồng hoa. Izumin chiều vợ, sai lính đi khắp nơi lấy giống hướng dương về trồng. Xya không đồng ý, nàng muốn đích thân đức lang quân trồng và trồng luôn hoa hướng dương. Với đôi mắt long lanh xinh đẹp và giọng nói ngọt ngào đó thì thử hỏi ai mà từ chối được? Cơ mà, Izumin là một hoàng tử, là hoàng tử đấy. Từ xưa đến nay có ai mắt chàng phải làm gì nặng nhọc bao giờ đâu? Đào… đào… đào… Mới đào được chưa xong một hố chàng đã thấy hơi mệt rồi! Nhưng mỗi ngày chàng phải trồng năm cây cơ. Thế mới thấy khâm phục những người nông dân. Họ làm việc quần quật ngày đêm mà vẫn không than nửa lời. Thôi thì vì vợ yêu, tiếp tục công việc! Mà cũng phải nói thêm là Xya luôn ở bên cạnh để lau mồ hôi cho chàng, rồi lấy nước,… Mãi rồi cũng xong. Năm bông hoa hướng dương màu vàng hướng về phía mặt trời để đón nhận những ánh nắng ấm áp giữa một cánh đồng rộng lớn. Hơi trống trải thì phải, nhưng không sao, từ từ rồi sẽ chật kín ha cho mà xem! Và… nụ cười của Xya khi chàng làm xong mới tuyệt vời làm sao! Nó xua tan đi những mệt mỏi, cực nhọc. Người ta nói “ngàn vàng khó mua nổi nụ cười mĩ nhân” vậy mà chỉ tốn chút công sức Izumin đã được tặng một nụ cười còn ấm áp hơn cả ánh nắng mặt trời.
Hôm nay, chàng lại ra chỗ cánh đồng rộng lớn phía sau cũng điện để tiếp tục trồng hoa hướng dương. Nhìn những bông hoa bạt ngàn một màu khiến Izumin lại nhớ về vợ của mình. Chà! Xem nào, tính cả hôm nay là vừa tròn bốn tháng, mỗi tháng 30 ngày (tính trung bình là 30 ngày thôi), mỗi ngày năm bông. Vậy là đã được 600 bông rồi. 600 bông hoa… 600 bông… 600… Không phải con số trong chiếc nhẫn sao? Chàng nhìn vào bông hoa cuối cùng chưa kịp trồng. Trên chiếc thân màu xanh tươi là một sợi chỉ màu trắng buộc với một cuộn giấy nhỏ. “Izumin à! Cánh đồng hoa đẹp quá! Mỗi một cánh hoa là một lần em nói yêu chàng. Phải rồi, hãy tìm túi hoa quả mát lạnh! Đừng sử dụng binh lính chàng nhé, nếu không thì chúng em sẽ không về đâu!”
Trời ơi! Trò chơi này là sao đây? Bao giờ mới kết thúc được?
Làm xong nhiệm vụ mỗi sáng, Izumin vội thông báo nội dung mẩu giấy cho Menfuisư và Raian. Chàng KHÔNG muốn cùng tìm với hai người họ nhưng mà ba người tìm vẫn nhanh hơn một. Với lại, họ cũng rất nhớ vợ.
- Nếu Xya nói như vậy thì họ chỉ ở quanh đây thôi – Menfuisư suy luận.
- Nhưng tìm đâu ra trái cây mát lạnh chứ? – Izumin suy nghĩ.
- Dễ thôi!
Raian cười. Hoa quả mát lạnh chẳng phải là để ở trong tủ lạnh sao? Lúc đó chàng để lại ngôi biệt thư là đúng mà! Đoạn Raian sử dụng phép thuật để trở về thế kỉ 21. Ở bên cạnh Asisư, chàng cũng học hỏi được đôi chút. Vài giây sau, chàng đã về đến nhà. Nó vẫn trang nhã, xinh xắn như khi xưa. Chàng bước vào bếp, nơi có một cái tủ lạnh to. Thức ăn đầy ắp nhưng chàng không tìm thấy một túi hoa quả nào cả!
- Bà Mari! Bà Mari! – Raian gọi lớn.
- Tôi ở đây! – Một giọng nói vang lên từ phòng khách. Bà Mari đang xem tivi, thấy Raian vội vã đến hỏi thăm sức khỏe – Cậu Raian! Cậu khỏe không? Phu nhân và các tiểu thư bây giờ thế nào rồi?
- Đều ổn cà. Mà sao trong tủ lạnh không có hoa quả?
- Nhà không có người nên tôi chỉ mua ít về ăn dần, nhưng mà hết từ hôm qua rồi. Cậu thèm ăn gì để tôi đi mua cho?
- Hết rồi sao? – Raian lẩm bẩm – Vậy Asisư, Xya hay Carol có về đây không?
- Không. Tôi không thấy ai hết.
Sao lại như thế được? Tủ lạnh thì không có hoa quả, lại không có ai về nhà. Chàng chợt nhớ ra. Nếu đây là một trò do các cô gái thông minh sắc sảo đó nghĩ ra thì đâu có dễ như vậy. Với lại, chàng đã quên một điều quan trọng. Asisư nói rằng trong thời gian mang thai không thể khai triển phép thuật nếu không sẽ ảnh hưởng xấu đến đứa bé. Vậy là loại Asisư và Xya rồi. Còn Carol thì chàng chắn chắc không thể sử dụng pháp thuật. Con bé năng nổ tinh nghịch như vậy khó mà tập trung vào một chuyện gì trong thời gian dài. Chàng nhầm hướng rồi! Rồi Raian vội vã trở về quá khứ.
Có chút thất vọng về kết quả những cả ba chàng trai đều không nản lòng. Nếu những cô gái đó đã bỏ công sức để nghĩ ra trò chơi này thì thân là nam nhi phải chơi đến cùng chứ!
Thời tiết khá nóng nên Izumin rủ Menfuisư và Raian ra dòng sông nhỏ ở gần cánh rừng cho mát, sẵn tiện nghĩ xem có cách gì không. Những cơn gió mang hơi nước mát mẻ khiến cho các chàng trai cảm thấy dễ chịu, đầu óc thư thái. Người ta nói khi thoải mái thì suy nghĩ dễ nhất, quả là đúng như vậy! Raian nhớ ra một kiến thức vô cùng đơn giản mà chàng vốn không để ý cho lắm. Dòng nước trong vắt kia chính là một cái tủ lạnh lí tưởng để khiến trái cây mát lạnh như Xya đã nói. Nhưng vấn đề là cái túi chứa những trái quả đó ở đâu? Chắc chắn là Xya không ngốc đến nỗi thả nó xuống sông rồi mặc cho dòng nước cuốn đi. Con bẽ sẽ buộc chiếc túi vào đầu một sợi dây, đầu còn lại buộc vào một cành cây chắc chắn hay một cục đá lớn để nó không bị tuột, cuối cùng là thả chiếc túi xuống nước. Trò chơi này có thể nói là vô cùng đơn giản những cũng vẫn rất phức tạp. Sở dĩ nói như vậy vì biết được cách ngâm trái cây vào nước lạnh này thì dễ, còn không thì lục khắp đất nước may ra còn có cơ tìm được.
Raian đã nghĩ được ra một nửa, nhưng mà sợi dây đó được buộc vào đâu? Cánh rừng rộng lớn thế này để kiếm đâu phải dễ?
- Đi theo ta!
Izumin nói rồi đi trước, Menfuisư và Raian theo sau. Được một đoạn thì họ thấy một chiếc cây xum xuê cành lá, trên cành cao cành thấp nào cũng được buộc một dải băng màu đỏ. Không sai. Chính là nơi hôm đó chàng suýt chết, nơi Xya nhớ lại, nơi hạnh phúc bắt đầu. Izumin muốn cho con cháu đời sau cũng nhớ đến chuyện hôm đó nên sai quân lính buộc những dải lụa vào cành cây. Màu xanh ngắt của lá cây và màu đỏ tươi của những dải lụa phất phới thật hài hòa! Không khó để nhận ra sợi dây thừng chắc chắc được buộc ở thân cây. Kể cũng khen người chọn dây, đã suy tính đến cả những lúc nước chảy siết, như bây giờ chẳng hạn, nếu không thì những sợi dây bình thường chắc đã đứt từ lâu. Raian cúi xuống kéo chiếc túi ra lên. May quá! Đúng là túi da chứa những quả mát lạnh. Chàng định đưa cho Izumin và Menfuisư vài quả để ăn thì cả ba nghe thấy tiếng kêu:
- Cứu! Có ai cứu với!
Cả ba nhìn nhau. Liệu họ có nghe nhầm không?
- Cứu với! Làm ơn cứu tôi với…!
Tiếng kêu cứu ngày càng lớn. Họ vội nhìn về phía dòng suối – nơi được xác định có tiếng kêu phát ra. Một cậu bé chừng 10 tuổi đang bị cuốn theo dòng nước, Izumin bất động. Giống chàng quá! Chàng cũng từng bị thả xuống nước như vậy. Chìm đắm trong quá khứ nên nhất thời Izumin chưa biết làm gì. Khi đó, Menfuisư vội tháo sợi dây thừng ra, đưa cho Raian để nhờ anh ta buộc vào người chàng. Cũng may là sợi dây khá dài, tầm chục mét.
- Ta sẽ xuống cứu thằng bé. Hai người cầm sợi dây này kéo ta lên nếu có chuyện gì nhé!
Menfuisư nói rồi nhảy xuống dòng nước chảy siết. Những lúc như vậy chàng lại càng yêu thương ba mình – tiên đế. Khi còn sống ông thường hay cùng chàng lặn sâu xuống nước một lúc lâu để ngắm những sinh vật dưới nước. Bây giờ tài lặn cũng như bơi lội của chàng khiến ai cũng phải nể phục. Menfuisư nhanh chóng tới gần cậu bé đã ngất vì chìm dưới nước quá lâu, ôm cậu vào lòng và quay người về phía bờ. Thế nhưng, khi nãy bơi ngược dòng khiến Menfuisư tốn sức nên bây giờ chàng không còn sức để chiến đấu với dòng nước siết này. Thấy vậy, Raian cùng Izumin ra sức thật mạnh để kéo Menfuisư vào bờ. Sức của hai chàng trai có vẻ chưa là gì so với sức nước. Izumin vội vòng một đầu dây vào thân cây lớn, cột chặt rồi tiếp tục dùng sức kéo. Không thể để việc đó lặp lại! Không thể được! Không được! Chàng tự nhủ và dùng hết sức để kéo dây về phía mình. Cọ xát với dây thừng quá nhiều khiến tay chàng đau đớn, đỏ ửng lên. May mắn thay! Họ đã kéo được Menfuisư và cậu bé vào bờ. Raian vội vã hô hấp nhân tạo cho đứa bé. Izumin đứng cạnh chăm chú theo dõi từng động tác. Cuối cùng cậu bé đã lơ mơ tỉnh. Raian hài lòng vỗ *** khen Menfuisư va Izumin, còn nói rằng họ là một đội giỏi. Trong phút chốc, khoảng cách của cả ba bỗng thu nhỏ đáng kể, cứ như ba anh em ruột vậy!
Clap…clap..clap…
Tiếng vỗ tay vang lên. Các chàng trai theo phản xạ nhìn vễ phái phát ra tiếng vỗ ấy. Là Xya, Asisư, Carol và bé Rubez. Họ ôm nhau thắm thiết. Đương nhiên rồi, vợ chồng xa nhau những … hơn một ngày mà. Kế tiếp là…
- Ai cho nàng bỏ đi mà không nói gì hả?
Cả ba nạt vợ mình. Yêu lắm, thương lắm, chiều lắm những vẫn phải răn, không thì họ sẽ làm loạn mất! Chưa kể tội làm các chàng trai lo lắng nữa.
- Thì tại các chàng đó chứ - Carol bĩu môi.
- Đúng đó! Chị em chúng em thì thân nhau như vậy thì các chàng lại hăm hăm cãi nhau, như có mỗi thù giết cha không bằng - Asisư tiếp lời.
- Nên bọn em mới nghĩ cách để các chàng đoàn kết lại – Xya tinh nghịch nháy mắt.
Phải rồi! tuy trở thành vợ, em rể,… những các chàng trai luôn sẵn sàng đánh nhau bất cứ lúc nào. Raian với Menfuisư chứ gì? Raian không thích em gai mình lấy chồng sớm, chưa kể lúc lấy cũng chẳng thưa gửi gì, khác nào coi nhà Rido không ra gì? Menfuisư thì có ấn tượng xấu với Raian từ trước khi lấy Carol, khi ấy lúc nào Carol cũng nhớ đến anh trai và gia đình. Raian với Izumin? Raian lại càng không muốn gả em gái út của mình cho Izumin, bằng chứng rõ ràng là vết sẹo trên ngực phải. Cũng vì vậy mà Izumin không ưa Raian. Còn Menfuisư với Izumin? Cái này khỏi bình luận rồi. Mối quan hệ của hai chàng có bao giờ tốt đẹp kể từ khi gặp nhau đâu?
Thế nên, tuy không muốn những các chàng trai vẫn công nhận là kế hoạch này cũng có chút tác dụng. Họ đã nhìn thấy một chút mặt tốt của nhau.
- Cảm ơn nàng! – Cả ba đồng thanh và hôn lên má vợ - Vợ ta đúng là nhất!
- Carol là nhất chứ! – Menfuisư nghe thấy Izumin và Raian nói vậy thì không đồng ý – Nàng tinh thông địa lý, hiểu rõ về các vùng đất.
- Asisư biết sử dụng phép thuật – Raian cự lại.
- Xya biết làm mọi việc – Izumin cũng tham gia.
Một cuộc chiến lại nổ ra ư? Ồ không đâu, bạn nhầm rồi. Hãy nhìn xem!
- Vậy thì… - Ba chàng trai nhìn nhau, mỉm cười – Vợ chúng ta đều là nhất cả!
Có ai nói là họ rất hợp nhau chưa nhỉ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook