Nữ Hoàng Ai Cập
-
Chương 12
- Chị Carol – Menfuisư, Carol giật mình vì tiếng nói trong trẻo. Hơn ai
hết, người giật mình nhất là Carol. Nàng đang định hù cho Menfuisư –
đang đọc công văn – cho chàng sợ Carol này. Ai ngờ… đúng là người tính
không bằng trời tính.
- Chào em, Xya. Carol, em đến từ lúc nào vậy – Chàng ngạc nhiên hỏi Carol, đồng thời kéo nàng vào lòng.
- Một lúc rồi, ai bảo chàng chăm chú quá – Carol bĩu môi – Chàng đang đọc gì vậy? Thư tình hả?
- Ừ - Menfuisư giả vờ bối rối, gãi đầu gãi tai – của mấy cô công chúa láng giềng. Họ đang tán tỉnh ta để ta lấy họ làm thê thiếp – Rồi đặt cằm vào vai Carol – Ai bảo chồng nàng đẹp trai tài giỏi quá làm chi?
- MENFUISƯ! – Carol hét lớn – Chàng dám?
- Thì ta cũng đang nghĩ – chàng đùa, tay vẫn ôm lấy Carol dù tai chàng sắp điếc đến nơi.
- Chàng………. Chàng chán em rồi chứ gì – Những giọt lệ long lanh chợt rơi xuống.
- Carol – Đến lúc này Menfuisư mới hoảng sợ, chấm dứt trò đùa của mình – Nàng sao vậy? Ta chỉ đùa thôi mà. Nín đi nào. Nín đi.
- Chàng… lần sau híc… không được híc đùa… như thế - Carol nói giữa những tiếng nấc.
- Được được, ta hứa. Nàng muốn gì ta cũng chiều hết – Menfuisư ôm Carol vào lòng. Tiếng khúc khích vang lên đâu đây.
- E hèm – Xya hắng giọng, tiếng cười bé dần – Thế anh cho người gọi em đến đây để xem phim tình cảm lãng mạn hả?
- Xya à……. – Carol đỏ mặt, xấu hổ nói nhỏ.
- À, anh quên mất – Vẫn ôm Carol trong tay, chàng nói – Lần trước em đi giúp đỡ những người dân phía Tây Bắc đã đem lại được nhiều kết quả tốt. Lần này triều đình mong em tiếp tục đến làng chài Praghenti ở Tây Nam kinh thành Tê Bê. Đó là một trong những làng chài nghèo nhất.
- Được thôi. Dù sao em cũng đang không có việc gì làm – Xya nhún vai – Hết rồi phải không? Em về phòng chuẩn bị, sáng mai em sẽ xuất phát luôn.
- Được vậy thì tốt - Menfuisư đồng ý – Vậy em đi đi.
- Được rồi. Em đi ngay đây. Anh không cần công khai đuổi như thế. Trả lại không gian riêng tư cho hai người – Nói rồi cô bé cười, tiếng cười giòn tan khiến ai nghe cũng cảm thấy dễ chịu hơn – Quên mất, anh nhớ bảo vệ chị Carol cẩn thận.
0o0o0o0o0o0o0o0o0
- Bác chỉ cần uống theo đơn thuốc này, ngày 2 làn thì bệnh sẽ từ từ khỏi – Xya mỉm cười nói với một chàng người đàn ông trung niên.
- Nhưng nhà tôi không có tiền…. – Ông ngập ngừng.
- Không sao, sẽ có người phát thuốc miễn phí cho bác, bác đừng lo, không cần trả tiền đâu ạ.
- Vậy thì cám ơn công chúa quá – Ông vui mừng.
- Không có gì đâu bác – Xya mỉm cười niềm nở, quay sang nói với một quân sĩ gần đó – Nhờ anh báo với mọi người nếu bệnh không quá ngiêm trọng ảnh hưởng tới tính mạng thì xin mai quay lại, em sẽ chữa.
- Dạ, công chúa.
Chàng nhận lệnh rồi thông báo với người dân. Họ nghe vậy thì cảm tạ nàng rồi về nhà. Xya bước ra khỏi khu nhà khám, đưa mắt nhìn xung quanh. Chiều tối rồi.
- Công chúa khám cho mọi người cả ngày chắc cũng mệt – Ruka tiến lại gần nàng.
- Em muốn học nghề này để giúp mọi người nên được như vậy rất vui. Hơn nữa còn được gặp nhiều thầy thuốc lành nghề, không phải rất tốt sao? – Nàng nhắm mắt, hít hà không khí trong lành. Gió đùa nghịch với những lọn tóc mềm mại, làm chúng rối lên. Nhưng trong mắt mọi người, nàng vẫn xinh đẹp như bất cứ lúc nào – Còn anh? – Nàng chợt hỏi.
- Công chúa định nói gì? – Ruka nhíu mày.
- Không phải anh là cận vệ của chị Carol sao? Lúc trước anh còn từ chối làm cận vệ cho em, sao giờ lại theo em đến đây?
- Lệnh của hoàng tử Izumin. Người nói tạm thời bỏ ý định bắt cóc hoàng phi – Ruka thở dài nhìn dòng sông Nil – Phải rồi, hoàng tử hình như ngày mai sẽ tới kinh thành Tê Bê
- Vậy sao? Sau khi xong việc em sẽ về kinh thành –Môi nàng vẽ lên một đường cong hoàn hảo – Anh thất vọng đó hả?
- Không hẳn – Chàng đáp, có vẻ thờ ơ – Công chúa có muốn đi một vòng quanh đây không? Giờ này sẽ được thưởng thức nhiều món ăn ngon đó.
- Được thôi – Nàng đồng ý.
Rồi hai người bắt đầu dạo quanh làng chài. Quả nhiên đi đến đâu người dân cũng mời nàng những thứ tốt nhất họ có nhưng Xya và Ruka chỉ thưởng thứ một chút rồi tiếp tục đi. Chợt, một người thanh niên trẻ bê một bao gì đó khá lớn đụng vào người Xya khiến nàng loạng choạng. Ruka vội đỡ nàng và quay sang nói người thanh niên kia:
- Anh đi cẩn thận chứ.
- Xin lỗi, xin lỗi – Chàng thanh niên vội ngẩn mặt lên nhìn người mình đã va vào xin lỗi.
- Không sao – Xya cũng nhìn người đã va vào mình, sau khi đã đứng vứng.
- Anh Raian / Xya – Hai người đồng thanh – Sao anh/em lại ở đây? – Rồi họ lấy ôm nhau.
- Em biết anh sẽ lựa chọn đúng mà – Xya nói nhỏ trong vòng tay Raian.
- Cám ơn em – Chàng đáp lại.
- Rốt cục – Ruka nói khó chịu. Từ nãy đến giờ chàng bị hai con người này bỏ rơi – có chuyện gì vậy?
- À……. – Xya đang định giải thích thì một cô gái đi đến, hỏi – Raian, anh lại gây ra chuyện gì hả? A, thần thất lễ quá. Công chúa vạn tuế - Nhận ra sự có mặt của Xya, cô gái nhanh chóng nhanh lễ, rồi hỏi Raian – Anh làm gì công chúa vậy hả?
- Không có gì đâu. Dù sao đây cũng là người quen của tôi – Xya lắc đầu.
- Người quen? Anh có quan hệ gì với công chúa vậy? – Cô gái tò mò.
- À, anh ấy là anh trai tôi – Xya một lần nữa giúp Raian giải thích. Còn Raian hiện vẫn đang khó hiểu vì cụm từ “công chúa”
- Anh trai của công chúa? – Cô gái sững sờ.
- Đúng vậy.
- Anh trai của công chúa? – Lần này là đến lượt Ruka.
- Không sai – Xya vẫn thản nhiên – Sao vậy?
- Sao bấy lâu nay không bao giờ người nhắc về anh trai?
- Chị Carol vẫn nhắc suốt mà. Mấy lần anh Menfuisư ghen cũng vì chuyện đó – Tiếp tục thản nhiên. Nghe đến cái tên Carol, Raian bừng tỉnh – Carol, con bé đang ở đâu? Anh muốn gặp nó.
- Được thôi. Vậy ngày kia chúng ta sẽ về cung. Đành về sớm hơn vậy – Xya suy nghĩ – Giờ anh đi cùng em luôn chứ? – Được.
Hai anh em bước đi để lại hai con người vẫn còn đang ngạc nhiên.
0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
- Anh à – Xya gọi khẽ để gây sự chú ý của con người đang ngồi suy nghĩ trầm tư đến nỗi nàng vào vài phút rồi mà không nhận ra.
- Sao vậy? Em lo xong hết mọi việc rồi hả - Raiansau khi hiểu được chuyện vì sao Xya là công chúa thì cũng chấp nhận – Có chuyện gì mà gọi anh?
- Em muốn hỏi…. tại sao anh lại tới đây? Anh tới đây bằng cách nào? – Xya ngập ngừng.
- À – Raian trầm ngâm – Là thế này………….
--------------------Flash Back--------------------------
Raian sau khi nghe lời mẹ trở về phòng để nghỉ ngơi. Nhưng dù có cố đến đâu, chàng cũng không ngủ được. Mỗi khi chàng nhắm mắt, hình ảnh cô gái tóc đen dài xinh đẹp nâng níu đóa hồng đỏ trong tay lại hiện ra. Chàng giật mình mở mắt thì lại là hình ảnh cô gái đó vơi hai dòng lệ long lanh nơi khóe mắt vô vọng nhìn chàng bước đi. Lắc đầu để xua tan hình ảnh đó thì một hình ảnh khác lại xuất hiện. Cứ như vậy. Chúng như giết chàng đến nơi. Chúng dày vò chàng trong nỗi nhớ nhung. Chúng làm chàng cảm thấy oán giận bản thân vì sao lại thiếu suy nghĩ như vậy?
Nhưng bây giờ không phải lúc để chàng ngồi không như vậy. Chàng phải sửa lai lỗi lầm của mình. Chàng tin Asisư vẫn còn yêu chàng, cô ấy yêu chàng nhiều lắm mà.
Nhắm mắt, lại là hình ảnh cô gái xinh đẹp, chàng có thể thấy cả bầu trời hoàng hôn rộng lớn trong đôi mắt đen huyền đó. Giấc ngủ kéo đến thật nhanh………….
Hôm sau…………
- Chào buổi sáng, mẹ - Raian vui vẻ ngồi xuống, bắt đầu thưởng thức bữa sáng.
- Hôm nay tâm trạng của con có vẻ tốt – Bà chìu mến nhìn con.
- Dạ. Con muốn xin mẹ việc này – Raian ngập ngừng.
- Con nói đi.
- Con đã suy nghĩ rất nhiều về lời khuyên của mẹ - Raian nhìn thẳng vào mắt mẹ - Và con muốn xin mẹ xon sẽ tìm cách đưa Asisư về đây, nhưng trong thời gian tìm cô ấy, có thể khá lâu, con sẽ không về nhà.
- Được – Bà Rido đồng ý. Thà như vậy còn hơn ở nhà như một cái xác không hồn.
Những chuyện sau đó Raian không rõ lắm. Chỉ biết rằng khi tỉnh dậy chàng nhìn thấy trần nhà bằng gạch. Nhìn xung quanh, chàng nhận ra, là một ngôi nhà gạch nhỏ với cùng ghế và một vài đồ dùng cần thiết của một gia đình còn chàng đang nằm trên một cái giường tre nhỏ. Chợt một cô gái có nước da màu bánh mật, mái tóc đen khô buộc gọn trong chiếc khăn khỏ, hình ảnh đặc trưng của cô gái làng chài, bước đến hỏi chuyện chàng:
- Anh tỉnh dậy rồi à? Anh hôn mê hơn một ngày một đêm rồi đấy.
- Cô là ai? Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây? – Raian đặt ra một loạt câu hỏi khiến cô gái bật cười – Tôi là Yamia. Đây là làng chài Praghenti. Cha tôi đi kéo lưới thì thấy anh bất tỉnh gần mép nước nên đưa anh về đây. Tôi trả lời hết câu hỏi của anh rồi. Giờ đến lượt anh trả lời câu hỏi của tôi, được chứ? – Raian gật đầu – Anh là ai? Anh đến đây có chuyện gì? Sao anh lại bị dòng nước cuốn trôi?
- Cô cứ gọi tôi là Raian. Tôi đến đây để tim người tôi yêu quí – Raian cười nhẹ - Cô có thể nói cho tôi biết làm thế nào để đến kinh thành chứ?
- Đường đến kinh thành chỉ có cha tôi biết. Ông thường hay đem cá đến kinh thành bán – Yamia lắc đầu – Nhưng phải nửa tháng nữa mới đến ngày ôgn lên kinh thành.
- Vậy tôi làm cách nào để lên kinh thành được?
- Phải rồi. Tôi nghe nói 3 ngày nữa công chúa sẽ tới đây để giúp chúng tôi chữa bệnh. Họ nói công chúa rất xinh đẹp mà lại tốt bụng, hòa đồng nữa. Anh có thể xin công chúa theo người lên kinh – Yamia gật đầu với suy nghĩ của mình.
- Đành phải vậy thôi.
- Trong thời gian đó anh sẽ sống ở đâu?
- Tôi không biết.
- Thôi được, tôi sẽ xin cha mẹ cho anh ở tạm. Nhưng nhớ là, có làm mới có ăn – Cô gái đe dọa.
- Được.
Tuy Raian rất quả quyết hứa nhưng thực sự đó là lần đầu tiên chàng sống ở thế giới cổ đại, mọi thứ đều quá lạ lẫm với chàng nên việc chàng gây ra một vài lỗi là điều không thể tránh khỏi.
---------------------End Flash Back----------------------
- Mọi chuyện là vậy sao? – Xya hỏi.
- Phải. Asisư vẫn còn yêu anh, phải không?
- Anh nghĩ xem, một người vì anh mà khóc hết nước mắt, vì anh mà đêm nào cũng thức trắng đến nỗi mấy lần suýt ngã bệnh, ngày đêm nhung nhớ anh thì có yêu anh không? – Nhớ lại hình ảnh dáng người gầy gầy của Asisư luôn ngồi trong vườn thượng uyển ngắm nhìn bầu trời và những bông hoa đến nỗi quên ăn quên ngủ mà Xya thấy xót xa. Nhưng Xya xót một thì Raian xót mười, như xát muối vao tim vậy – Hứa với em, đừng bao giờ để chị ấy đau khổ nữa. Chị ấy đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi rồi.
- Lời hứa có quan trọng bằng việc làm không? Suốt đời này, anh sẽ ở bên cô ấy nếu điều đó khiến cô ấy hạnh phúc.
Anh Menfuisư, chị Carol, em về rồi đây – Xya chạy tới ngôi nhà nhỏ ngoài trời, nằm trong vườn thượng uyển xanh mướt, bên cạnh dòng sông Nil hiền hòa. Không có ai ra đón mừng Xya trở về vì lẽ dĩ nhiên, Xya về sớm hơn so với lịch trình.
- Xya? – Carol giật mình, giọng nói trong trẻo đó, là em nàng. Nàng giật mình nhìn về phía có tiếng nói – Xya, em về rồi sao?
- Dạ, em hoàn thành sớm nên về luôn – Xya ôm chầm lấy Carol – À quên – Nàng đẩy Carol ra – Đoán xem đây là ai?
Xya dứt lời, một chàng trai xuật hiện. Mái tóc đen dài ngang vai đặc biệt, môi nở nụ cười hạnh phúc đoàn tụ, mắt nhìn nàng đầy yêu thương. Đây chẳng phải là…
- Anh Raian? – Carol ngỡ ngàng.
- Anh đây. Quên anh rồi sao con bé này – Kết thúc câu trả lời không phải một cái cốc đầu yêu như mọi khi, mà Rian ôm lấy cô em gái bé bỏng – Nín đi nào, cô bé mít ướt này, làm nũng vậy mà lấy được chồng hả? – Chàng trêu, lấy bàn tay to lớn lau đi nhưng giọt lệ hạnh phúc từ đôi mắt xanh biếc như biển cả kia. Carol khẽ nấc.
- Tại… hức… em bất ngờ … hức .. mà.
- Được rồi, nín ngay, không Xya đánh anh đó.
- Đương nhiên rồi, ai làm chị Carol khóc thì không thể tha – Nghe đến tên mình, Xya đừng việc chơi với chú hổ nhỏ trên tay mà lém lỉnh đáp.
- Có chuyện gì vậy? – Menfuisư tới gần – Tên này là…
- Anh trai em, Raian – Xya nhanh nhảu trả lời.
- Vậy cũng là… - Menfuisư thắc mắc.
- Phải. Anh Raian cũng là anh trai của chị Carol – Xya xác nhận.
- Xin chào. Hân hạnh được quen biết – Một tác phong lịch sự của chàng giám đốc lịch lãm.
- Hân hạnh. Carol, nàng mới khóc hả?
- Em vui quá mà – Carol vẫn nấc nhỏ.
- Xya – Một giọng nói trầm nhưng không đục vang lên – Chị nghe nói em về rồi? – Không ai khác, là Asisư. Nàng nhạc nhiên nhìn người con trai đang đứng bên Xya. Nàng không hoa mắt chứ? Chẳng phải là con người nàng yêu thương, người một lần làm trái tin nàng khô héo nhưng nàng vẫn ngày đêm mong chờ đây sao?
- Asisư – Raian ôm lấy người chàng yêu – Anh nhớ em nhiều lắm. Anh xin lỗi, chắc anh đã làm em đau khổ rất nhiều. Anh yêu em, yêu em Asisư ạ. Em tha lỗi cho anh chứ?
- Ngốc – Asisư lau đi nhưng giọt nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt. Vậy là lâu nay nàng ngỡ là nàng khóc hết nước mắt rồi chứ? – Không tha thứ cho anh thì anh bảo em phải làm sao bây giờ?
- Mọi người có vẻ vui quá – Xya thở dài – Mỗi mình em là cô đơn thôi.
- Chàng hoàng tử Hitaito đến Ai Cập đó, có vẻ đang chờ em – Carol trêu.
- Chờ gì chứ? – Tuy nói vậy, mặt Xya hơi đỏ còn tim nàng thì đập nhanh hơn – Em còn một tin vui, định nói cho mọi người, nhưng chắc chẳng ai muốn nghe đâu nhỉ? – Xya (giả vờ) thở dài.
- Chuyện gì vậy? – Mọi người tò mò.
- Có gì đâu. Mọi người tiếp tục vui vẻ đi – Xya ngó lơ.
- Con bé này – Raian cốc yêu vào đầu Xya – Có nói không hả?
- Xya, nói cho chị nghe với – Asisư dịu dàng.
- Nói như chị Asisư có phải dễ nghe không – Xya bĩu môi, một hành động đáng yêu trong mắt ai đó ( không phải những người được nhắc tới hiện tay) – Anh Menfuisư, dạo này chị Carol rất kì lạ phải không?
- Phải. Ăn nhiều hơn này, dữ hơn này, hay khóc hơn nữa, à còn hay bị nôn khi đến bữa ăn… - Menfuisư liệt kể ra và kết quả nhận được một cú đánh vào hông vì tội “dám kể tội em”
- Theo những gì em khám cho chị Carol và em học được trong trường Y, Carol đã…
- Có thai – Raian nhíu mày. Chàng có nghe nói về hiện tượng này.
- Phải. Chị ấy đã có thai hơn 5 tuần – Xya nhẩm tính. Đáng lẽ nàng nên làm nghề luật sư công chứng chuyên xác nhận mọi việc.
- Tuyệt vời quá – Asisư cười. Tuy mỗi người một suy nghĩ nhưng nội dung chính cũng là như vậy.
- À, phải rồi, trong thời gian này tính tình chị Carol sẽ rất thất thường. Anh tuyệt đối phải chiều thèo và không được làm chị ấy buồn, tất nhiên vẫn phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho chị ấy – Câu này nghe giống như ra lệnh vậy.
- Trời. Ta mà nghe ai dám nói Pharaong là có quyền lực tối cao thì xử tội chết ngay – Menfuisư than trời. Mọi người cười lớn, đầy sản khoái, vui vẻ khiến ai cũng cảm thấy dễ chịu.
Gia đình đoàn tụ, ai ai cũng hạnh phúc.
Những đóa thủy vu trong vườn bắt đầu nở rộ.
Thế nhưng, gần đó có một người theo dõi cuộc đoàn tụ hạnh phúc này lại siết chặt những ngón tay. Không ai khác ngoài người đó……….
0o0o0o0o00oo0o0o0o0
Izumin đã tới Ai Cập tính cả hôm nay là được hai hôm. Kinh thành Ai Cập quả khác xa so với Hitaito. Một bên là kinh thành rộng lớn được bảo vệ chặt chẽ bởi luật lệ của quân đội nhưng ngoài ra còn là sự yêu mến, kính trọng và gắn bó với triều đình. Ở đây, bất cứ nơi nào chàng cũng có thể nghe được tiếng cười nói của những cô cung nữ, những câu chuyện của các chàng lính xa nhà hay sự sầm uất nhộn nhịp của khu chợ lớn trước hoàng cung. Thật vui vẻ vẻ ấm cúng biết bao. Nhưng Hitaito thì ngược lại. Cũng là kinh thành rộng lớn nhưng chỉ có những người linh chỉ biết làm theo lệnh. Hoàng cung luôn yên ắng, thỉnh thoảng chỉ có một vài tiếng thì thầm khe khẽ của của các tì nữ. Đó cũng là lí do vì sao người Ai Cập luôn hiền lành còn người Hitaito thì khá hiếu chiến.
Hiện tại, Izumin đang đi dạo trong vườn thượng uyển với xanh mát của nhưng cây cổ thụ lớn, đỏ tươi, hồng thắm, vàng nhạt của những đóa hoa kết hợp với tiếng chim hót líu lo. Thật chảng khác gì chốn bồng lai tiến cảnh. Vừa đi, chàng vừa nghĩ về lí do chàng tới Ai Cập.
----------------------Flash Back--------------------
- Nhi thần bái kiến phụ vương, nhi thần bái kiến mẫu hậu – Izumin cúi đầu hành lễ - Xin chào công chúa Kami.
- Hoàng nhi, con không cần đa lễ - Quốc vương Hitaito khoát tay.
- Hôm nay phụ vương truyền con đến đây có chuyện gì ạ?
- À, ta muốn bàn với con con về lễ thành hôn với Kami
- Thưa phụ vương, từ trước tới giờ con chưa từng đồng ý đám cưới này. Xin phụ vương xét lại – Kami chợt thấy khó chịu vì những lời nói này
- Kami có gì con không ưng ý? Nàng thông minh, xinh đẹp, cầm kì thi họa đều giỏi cả, lại là công chúa của Hi Lạp hùng mạnh, chẳng phải sẽ là một người vợ rất tuyệt vời sao?
- Nhưng……. – Izumin tính phản đối – Con không hề yêu nàng ấy. Con sẽ không bao giờ lấy người mà con không yêu.
- Ngay bây giờ, nói cho cha biết, con yêu ai? Hoàng phi Ai Cập Carol sao? Ta không nghĩ chúng ta sẽ một lần nữa chiến đấu với Ai Cập cho đến khi đủ mạnh.
- Con……. – Izumin ngập ngừng, Kami mỉm cười đắc thắng “chàng sẽ phải thuộc về em”. Chàng tự hỏi “người mình yêu là ai ư?”, chợt, hình ảnh Xya đang nô đùa vui vẻ cùng chú hổ Min với nụ cười rạng rỡ như đóa hoa rạng đông – Phụ hoàng nghĩ sao về Xya? – Chàng tránh dùng từ “yêu”.
- Xya? Cô công chúa tài giỏi của Ai Cập? – Izumin gật đầu –Cô bé đó đương nhiên không có gì để chế trách cả. Ta rất ưng ý. Nhưng liệu nàng ấy có chịu thành thân với con không?
- Sao phụ hoàng lại hỏi vậy?
- Ta cho con một tuần để đưa cô bé về đây.
- Người cứ tin ở con. Con xin phép xuất phát ngay.
Quốc vương Hitaito có vẻ hài lòng vì sự lựa chọn của Izumin mà quên mất cô công chúa Hi Lạp đứng gần đó. Nàng đang tức giận với quyết định này “Được lắm. Chàng đã làm em bẽ mặt trước nhiều người lại còn nhắc đến tên con bé đó. Để xem chàng có được hạnh phúc bên nó không” Rồi nàng quay người về phòng mà không chào hỏi quốc vương và hoàng hậu Hitaito.
-------------------End Plash Back--------------------
Chợt, chàng thấy con bồ câu trắng quen thuộc bay đến. Là thư của Ruka.
“Kinh chào hoàng tử. Chắc người đang ở kinh thành Tê Bê. Công chúa Xya sẽ tới Tê Bê trong vài giờ nữa”
Izumin nhẩm tính. Vậy chắc chắn chàng sẽ đưa Xya tới Hitaito đúng thời hạn nếu không có chuyện gì xảy ra.
Vài giờ sau…………….
Izumin nghe tiếng ồn từ cổng kinh thành là biết công chúa Ai Cập đã về nên họ mới chào đón rầm rộ như vậy. Chàng nhanh chóng đi ra ngoài để đón nàng vào cung. Thế nhưng,từ giữa dòng người nhộn nhịp, Xya khoác tay một chàng trai tuấn tú vui vẻ cùng nhau bước vào cung. Chàng nhíu mày ngạc nhiên, ai mà thân thiết với Xya vậy?
Chợt, chàng bỏ đi ý định ra đón Xya mà nép người đi theo nàng. Xya và và chàng trai này thân thiết với nhau đến độ Izumin không ngờ tới. Qua vườn thượng uyển, chàng trai đó ngắt một cành hoa đưa cho Xya khiến cô bé cười rạng rỡ. Chàng khó chịu. Vui như vậy thì ta sẽ tặng cho nàng cả vườn hoa, lúc đó không cười đừng trách ta.
Rồi sau đó, cuộc vui đoàn tụ cũng không khiến chàng hiểu ra vấn đề vì chàng chỉ để ý mỗi chuyện Xya luôn đứng bên cậu thanh niên đó và cười đùa với cậu ta.
Phải hỏi cho ra lẽ mới được – Izumin quyết định.
- Anh Menfuisư, chị Carol, em về rồi đây! – Xya chạy tới ngôi nhà nhỏ ngoài trời, nằm trong vườn thượng uyển xanh mướt, bên cạnh dòng sông Nil hiền hòa.
- Xya? – Carol giật mình, đó là em nàng – Xya, em về rồi sao?
- Dạ, em xong sớm nên về luôn – Xya ôm chầm lấy Carol – À quên - Em có một bất ngờ cho chị đây! Chị đoán thử xem đây là ai?
Xya dứt lời, một chàng trai xuật hiện. Mái tóc đen dài ngang vai, đôi môi nở nụ cười hạnh phúc, mắt nhìn Carol đầy yêu thương.
- Anh Raian? – Carol ngỡ ngàng.
- Anh đây! Quên anh rồi sao? Con bé này...! – Không phải cái cốc yêu như mọi khi nữa mà thay vào đó là một cái ôm của niềm vui đoàn tụ. – Nín đi nào, cô bé mít ướt này! Làm nũng vậy mà lấy được chồng hả? – Chàng trêu, lấy bàn tay to lớn lau đi những giọt lệ hạnh phúc từ đôi mắt xanh biếc như biển cả kia. Carol khẽ nấc:
- Tại… hức… em bất ngờ … hức .. mà.
- Được rồi, nín đi nào! Nếu em còn khóc Xya sẽ đánh anh đó.
- Đương nhiên rồi, ai làm chị Carol khóc thì không thể tha – Nghe đến tên mình, Xya dừng việc chơi với chú hổ nhỏ trên tay mà lém lỉnh đáp.
- Có chuyện gì vậy? – Menfuisư tới gần – Tên này là…
- Anh trai em, Raian – Xya nhanh nhảu trả lời.
- Vậy cũng là… - Menfuisư thắc mắc.
- Phải. Anh thông minh quá! – Xya lém lỉnh xác nhận.
- Xin chào. Hân hạnh được quen biết – Raian lên tiếng.
- Rất hân hạnh. Carol, nàng khóc sao?
- Em vui quá mà – Carol vẫn nấc nhỏ.
- Xya –Một giọng nói khác xuất hiện – Chị nghe nói em về rồi? – Không ai khác, là Asisư. Nàng nhạc nhiên nhìn người con trai đang đứng bên Xya. Nàng không hoa mắt chứ? Chẳng phải là con người nàng yêu thương, người đã từng làm trái tim nàng khô héo nhưng nàng vẫn ngày đêm mong chờ đây sao?
- Asisư – Raian ôm lấy người chàng yêu. Chỉ đơn giản là gọi tên... nhưng sao ấm lòng đến lạ....
----------------- Khu vực phía Đông, dành riêng cho nữ hoàng-------------------
- Asisư – Raian khẽ gọi một lần nữa cái tên đã khắc sâu trong tâm trí chàng – Em……
- Anh muốn nói gì thì cứ nói đi. Sau đó anh có thể rời khỏi đây hay đi đâu là việc của anh, tôi không quan tâm – Asisư lạnh lùng. Không phải nàng có trái tim băng giá. Nàng rất vui, rất hạnh phúc khi gặp lại Raian nhưng nàng không dám bộc lộ cảm xúc ấy. Vì nàng hạnh phúc khi bên anh bao nhiêu thì sẽ đau khổ khi rời xa anh bấy nhiêu. Thà rằng cả hai đau khổ một lúc còn hơn cứ kéo dài vĩnh viễn, phải không?
- Sao em nỡ lạnh lùng với anh như vậy? – Raian nhìn nàng với ánh mắt đau đớn, hơi có phần oán trách. Đáp lại chàng vẫn chỉ là cái nhìn vô cảm. Raian tiếp – Anh biết, anh có lỗi với em nhiều lắm. Anh không đúng khi oán trách em trong khi em là ân nhân của cha anh. Anh không đúng khi chỉ nghĩ cho riêng mình. Và nhất là, anh đã bỏ mặc em trong khi em cần có anh…
- Anh định đến đây để kể cho tôi về lỗi lầm của anh chăng? – Asisư biết, giọng nói của nàng đã có phần rung động. Hãy nhìn sâu vào đôi mắt đen huyền của nàng, tới tận cùng, rồi chàng sẽ thấy một con người nhỏ bé, cô đơn luôn mong muốn có ai ở bên để xua đi lạnh giá trong lòng.
- Anh biết, anh không xứng đáng để được tha lỗi – Anh nhìn vào mắt nàng – Nhưng xin em, hãy cho anh dùng cả cuộc đời này để bù đắp lại những lỗi lầm ấy.
- ………… - Đáp lại chàng là khoảng không im lặng. Bờ vai gầy của Asisư run lên – Tại sao? Tại sao anh luôn làm tôi hạnh phúc, rồi lại đưa tôi đến địa ngục của sự đau khổ? Tại sao anh cứ luôn chỉ nghĩ cho riêng bản thân mình – Raian vội ôm Asisư vào lòng – Xin em đừng khóc. Những giọt nước mắt của em khiến anh đau lắm. Như hàng vạn mũi tên đâm vào tim anh vậy.
- Anh còn muốn làm tôi đau đớn đến thế nào anh mới vừa lòng – Raian giật mình nhìn xuống, áo chàng đã ướt đẫm bởi nước mắt của Asisư – Em … em nói vậy là sao?
- Tôi nói là tôi yêu anh. Dù anh làm tôi đau khổ tôi cũng yêu anh. Dù anh bỏ mặc tôi thì tôi vẫn yêu anh. Tôi không thể nào mà dừng lại cái tình cảm này được – Nàng nghẹn ngào.
- Asisư – Raian gọi tên nàng trong niềm vui sướng – Anh nhớ em nhiều lắm, nhớ giọng nói, nhớ khuôn mặt, nhớ nụ cười, nhớ mọi thứ về em. Anh yêu em, Asisư Em có thể cho phép ở bên em suốt đời để bù đắp cho lỗi lầm của mình không?
- Ngốc. Em cũng nhớ anh nhiều lắm – Cả hai mỉm cười hạnh phúc.
Khung cảnh đầy màu hồng chợt bị gián đoạn bởi một vài tiếng thì thầm:
“Đó, em bảo mà, thể nào chị Asisư cũng đồng ý!”
“Carol của ta giỏi quá!”
“Ngọt ngào quá! Chẳng khác gì xem phim tình cảm cả!”
Đương nhiên, có xa nhau bao lâu rồi, có nhớ nhau bao lâu cũng phải tạm gác lại vì khán giả quá … lộ liễu.
- Menfuisư, Carol, Xya. Các em đang làm gì vậy? – Giọng nói ngọt ngào nhưng khiến cho người nghe lạnh sống lưng.
- À, em định tìm chị có chút việc ấy mà – Carol nở một nụ cười dễ thương nhằm xoa dịu sự nóng giận của hai nhân vật chính.
- Xem phim tình cảm do anh chị đóng – Xya nhún vai, tự làm tự chịu mà.
- Hai em thì chị có thể hiểu được nhưng Menfuisư, em là một Pharaong, sao không ngăn cản hai nhóc kia?
- Em chiều theo mọi ý muốn của Carol mà! – Chàng tinh nghịch đáp.
- Thật là! Giờ thì ai cũng hạnh phúc rồi! – Xya thở dài – Mỗi mình em là cô đơn thôi!
- Chàng hoàng tử Hitaito đến Ai Cập đó – có vẻ như đang chờ em... – Carol trêu.
- Chờ gì chứ? – Tuy nói vậy, mặt Xya đỏ ửng lên như trái dâu chin mọng còn tim nàng thì đập nhanh hơn – Em còn một tin vui, định nói cho mọi người, nhưng chắc chẳng ai muốn nghe đâu nhỉ? – Xya thở dài.
- Chuyện gì vậy? – Mọi người tò mò.
- Có gì đâu! Mọi người tiếp tục vui vẻ đi! – Xya ngó lơ.
- Con bé này! – Raian cốc yêu vào đầu Xya – Có nói không hả?
- Xya, nói cho chị nghe với! – Asisư dịu dàng.
- Nói như chị Asisư có phải dễ nghe không! – Xya bĩu môi, một hành động đáng yêu trong mắt ai đó – Anh Menfuisư, dạo này chị Carol rất kì lạ phải không?
- Phải! Ăn nhiều hơn này, dữ hơn này, hay khóc hơn nữa, à còn hay bị nôn khi đến bữa ăn… - Menfuisư liệt kể ra và kết quả nhận được một cú đánh vào hông vì tội “dám kể tội em”
- Nếu em đoán không nhầm thì chị Carol đã …
- Có thai – Raian nói tiếp, điều này quá dễ để đoán đối với chàng.
- Đúng rồi. Chị ấy đã có thai hơn 5 tuần – Xya nhẩm tính.
- Tuyệt vời quá! – Asisư cười.
- À, phải rồi. Trong thời gian này, tính tình chị Carol sẽ rất thất thường. Anh tuyệt đối phải chiều theo và không được làm chị ấy buồn, tất nhiên vẫn phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho chị ấy. – Câu này nghe giống như ra lệnh vậy.
- Trời! Ta mà nghe ai dám nói Pharaong là có quyền lực tối cao thì xử tội chết ngay. – Menfuisư than trời. Mọi người cười lớn, đầy sảng khoái.
Gia đình đoàn tụ, ai ai cũng hạnh phúc.
Những đóa thủy vu trong vườn bắt đầu nở rộ.
Thế nhưng, gần đó có một người theo dõi cuộc đoàn tụ hạnh phúc này lại siết chặt những ngón tay. Không ai khác ngoài người đó……….
0o0o0o0o00oo0o0o0o0
Izumin đã tới Ai Cập tính cả hôm nay là được hai hôm. Kinh thành Ai Cập quả khác xa so với Hitaito. Một bên là kinh thành rộng lớn được bảo vệ chặt chẽ bởi luật lệ của quân đội nhưng ngoài ra còn là sự yêu mến, kính trọng và gắn bó với triều đình. Ở đây, bất cứ nơi nào chàng cũng có thể nghe được tiếng cười nói của những cô cung nữ, những câu chuyện của các chàng lính xa nhà hay sự sầm uất nhộn nhịp của khu chợ lớn trước hoàng cung. Thật vui vẻ vẻ ấm cúng biết bao. Nhưng Hitaito thì ngược lại. Cũng là kinh thành rộng lớn nhưng chỉ có những người linh chỉ biết làm theo lệnh. Hoàng cung luôn yên ắng, thỉnh thoảng chỉ có một vài tiếng thì thầm khe khẽ của của các tì nữ. Đó cũng là lí do vì sao người Ai Cập luôn hiền lành còn người Hitaito thì khá hiếu chiến.
Hiện tại, Izumin đang đi dạo trong vườn thượng uyển với xanh mát của nhưng cây cổ thụ lớn, đỏ tươi, hồng thắm, vàng nhạt của những đóa hoa kết hợp với tiếng chim hót líu lo. Thật chảng khác gì chốn bồng lai tiến cảnh. Vừa đi, chàng vừa nghĩ về lí do chàng tới Ai Cập.
----------------------Flash Back--------------------
- Nhi thần bái kiến phụ vương, nhi thần bái kiến mẫu hậu – Izumin cúi đầu hành lễ - Xin chào công chúa Kami.
- Hoàng nhi, con không cần đa lễ! - Quốc vương Hitaito khoát tay.
- Hôm nay phụ vương truyền con đến đây có chuyện gì ạ?
- À, ta muốn bàn với con con về lễ thành hôn với Kami.
- Thưa phụ vương, từ trước tới giờ con chưa từng đồng ý đám cưới này. Xin phụ vương xét lại! – Kami chợt thấy khó chịu vì những lời nói này
- Kami có gì con không ưng ý? Nàng thông minh, xinh đẹp, cầm kì thi họa đều giỏi cả, lại là công chúa của Hi Lạp hùng mạnh, chẳng phải sẽ là một người vợ rất tuyệt vời sao?
- Nhưng……. – Izumin tính phản đối – Con không hề yêu nàng ấy. Con sẽ không bao giờ lấy người mà con không yêu.
- Ngay bây giờ, nói cho cha biết, con yêu ai? Hoàng phi Ai Cập Carol sao? Ta không nghĩ chúng ta sẽ một lần nữa chiến đấu với Ai Cập cho đến khi đủ mạnh.
- Con……. – Izumin ngập ngừng, Kami mỉm cười đắc thắng “chàng sẽ phải thuộc về em”. Chàng tự hỏi “người mình yêu là ai ư?”, chợt, hình ảnh Xya đang nô đùa vui vẻ cùng chú hổ Min với nụ cười rạng rỡ như đóa hoa rạng đông – Phụ hoàng nghĩ sao về Xya? – Chàng tránh dùng từ “yêu”.
- Xya? Cô công chúa tài giỏi của Ai Cập? – Izumin gật đầu –Cô bé đó đương nhiên không có gì để chế trách cả. Ta rất ưng ý. Nhưng liệu nàng ấy có chịu thành thân với con không?
- Sao phụ hoàng lại hỏi vậy?
- Ta cho con một tuần để đưa cô bé về đây.
- Người cứ tin ở con. Con xin phép xuất phát ngay.
Quốc vương Hitaito có vẻ hài lòng vì sự lựa chọn của Izumin mà quên mất cô công chúa Hi Lạp đứng gần đó. Nàng đang tức giận với quyết định này: “Được lắm! Chàng đã làm em bẽ mặt trước nhiều người lại còn nhắc đến tên con bé đó! Để xem chàng có được hạnh phúc bên nó không!” Rồi nàng quay người về phòng mà không chào hỏi quốc vương và hoàng hậu Hitaito.
-------------------End Plash Back----------------------
Chợt, chàng thấy con bồ câu trắng quen thuộc bay đến. Là thư của Ruka.
“Kinh chào hoàng tử. Chắc người đang ở kinh thành Tê Bê. Công chúa Xya sẽ tới Tê Bê trong vài giờ nữa”
Izumin nhẩm tính. Vậy chắc chắn chàng sẽ đưa Xya tới Hitaito đúng thời hạn nếu không có chuyện gì xảy ra.
Vài giờ sau…………….
Izumin nghe tiếng ồn từ cổng kinh thành là biết công chúa Ai Cập đã về nên họ mới chào đón rầm rộ như vậy. Chàng nhanh chóng đi ra ngoài để đón nàng vào cung. Thế nhưng,từ giữa dòng người nhộn nhịp, Xya khoác tay một chàng trai tuấn tú vui vẻ cùng nhau bước vào cung. Chàng nhíu mày ngạc nhiên, ai mà thân thiết với Xya vậy?
Chợt, chàng bỏ đi ý định ra đón Xya mà nép người đi theo nàng. Xya và và chàng trai này thân thiết với nhau đến độ Izumin không ngờ tới. Qua vườn thượng uyển, chàng trai đó ngắt một cành hoa đưa cho Xya khiến cô bé cười rạng rỡ.
Chàng khó chịu. Vui như vậy thì ta sẽ tặng cho nàng cả vườn hoa, lúc đó không cười đừng trách ta.
Rồi sau đó, cuộc vui đoàn tụ cũng không khiến chàng hiểu ra vấn đề vì chàng chỉ để ý mỗi chuyện Xya luôn đứng bên cậu thanh niên đó và cười đùa với cậu ta.
Phải hỏi cho ra lẽ mới được – Izumin quyết định.
Đương nhiên, thân là một hoàng tử, Izumin nói là làm. Chàng … quay người đi về phòng, cố lờ đi những tiếng cười kia.
Đừng vội nghĩ hoàng tử xứ Hitaito mà lại quay lưng đi như vậy, thiên hạ sẽ cười chê, chỉ là Izumin nghĩ rằng nếu hỏi chốn đông người e không tiện. Sớm thôi, Xya sẽ đến tìm chàng.
0o0o0o0o0o00o0o0o0o0
- Izumin? Em nghe nói chàng mới đến Ai Cập? – Chàng đoán quả không sao mà.
- Phải! Ta mới đến Ai Cập ba hôm. – Nhưng sao giọng Izumin có chút gì giận dỗi.
- Chàng sao vậy? – Nhận ra có điều gì đó khác lạ, Xya nghiêng đầu hỏi.
- Không. – Chẳng lẽ hoàng tử mà lại nói là vì nàng về từ hôm qua mà hôm nay mới đến gặp ta? – Ta không sao.
- Em về Tê Bê từ hôm qua nhưng phải thu xếp chút việc cho anh trai em - Raian nên giờ mới đến gặp chàng. – Không hiểu Xya có đọc được suy nghĩ của Izumin không mà lại nói đúng ý chàng đến vậy.
- Ta nghe nói Ai Cập có tục lệ anh em lấy nhau. – Izumin nhếch mép cười, không rõ có mỉa mai gì không. Coi bộ chàng phải đồng ý lấy Kami rồi.
- Chàng đừng nói bậy! Anh Raian và chị Asisư yêu nhau đó! Họ nghe được là nguy to! – Xya ra hiệu im lặng. Nhưng không phải là Izumin đang ghen đó chứ? Đôi môi nàng vẽ nên một đường cong hoàn mỹ.
- Phải rồi, bông hoa đó đâu? Bông hoa mà tên đó tặng nàng ấy?
- Hoa? – Xya nhíu mày suy nghĩ – Phải rồi! Cái bông hoa hồng tỉ muội mà anh Raian tặng đó sao?
- Hồng tỉ muội?
- Phải. – Xya gật đầu – Anh ấy muốn khen em là em gái ngoan!
- Còn nhớ 3 điều kiện không? – Izumin chuyển sang vấn đề khác – Ta muốn em sang Hitaito, giả làm vợ chưa cưới của ta.
- Vì sao? – Xya buột miệng hỏi – Vì sao anh lại chọn em?
- Ta không muốn lấy Kami. Hơn nữa … Carol đang hạnh phúc như vậy, ta không muốn…
- Chàng đã nghĩ đến việc một lần nữa cướp chị Carol về làm vợ phải không? Còn việc chàng nhờ em, chỉ đơn thuần là vì em đã hứa với chàng sẽ giúp chàng làm 3 việc? Chàng hỏi em về Raian, chỉ vì chàng tốt bụng sợ em yêu Raian mà phải gỉa làm vợ chưa cưới của chàng sao? – Tuy nói vậy nhưng điều Xya mong là một câu phủ định, chỉ cần nói “không phải” thôi, xin chàng hãy nói không đi!
- … - Izumin im lặng. Khi đó, chàng chợt nghĩ đến
- Vậy là em đã nói đúng – Chợt có cái gì trong Xya đổ vỡ. Là hi vọng sao? Không, không chỉ là hi vọng mà còn là trái tim – Xin lỗi thưa hoàng tử. Tôi chợt thấy hơi mệt nên xin phép về phòng trước – Giọng nói khách sáo này, không phải lần đầu tiên gặp chàng cũng được nghe đó sao? Nhưng sao cảm giác khi nghe lúc đó và bây giờ khác nhau quá vậy –Đôi chân bước nhanh hơn như muốn chạy trốn cảm giác yếu đuối đang trào dâng. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má... rơi xuống đất, vỡ tan... Thế nhưng... có ai đã không thấy được điều đó...
Nhìn Xya nhanh chân bước về phòng, Izumin thở dài. Chàng đã làm tổn thương cô bé sao?
Xin lỗi, Xya à. Có lẽ ta đã quá vô tình…
0o0o0o00o0o0o0o00o0o0
- Hoàng tử, người không đợi công chúa Xya sao? – Ruka hỏi khẽ.
- Nàng ấy không giúp ta đâu! – Chàng cười nhẹ - Cũng đúng thôi!
- Nhưng, thưa hoàng tử,... - Ruka hơi ngập ngừng – Xya, nàng ấy … - Chàng chỉ tay về phía cô công chúa Ai Cập đang đi đến.
Izumin nhìn về hướng Ruka chỉ.
- Xya, sao em lại ... ? – Izumin nhíu mày khó hiểu.
- Em không muốn nợ ai bất cứ điều gì! – Xya nói ngắn gọn. Khuôn mặt xinh đẹp không biểu lộ một chút cảm xúc.
- Được. – Izumin chợt thấy niềm vui nhen nhói trong lòng. Chàng nói với quân lính – Chuẩn bị xuất phát!
0o0o0o0o00o0o0o0o00o0
Xya nhìn bầu trời trong xanh trên cao kia mà thở dài. Nàng ở Hitiato đã hơn một tuần. Izumin đã không phải cưới Kami và nàng được đối xử như hoàng tử phi tương lai. Thế nhưng, nàng vẫn không sao quên được, đối với Izumin, nàng chỉ là thế thân của chị Carol. Có lẽ vĩnh viễn là như vậy.
Giữa nàng và Izumin ngày càng có khoảng cách, không phải do Izumin mà là do Xya. Mỗi khi Izumin tươi cười, nàng lại nghĩ nụ cười đó là của chị Carol mà không hiểu tại sao. Có lẽ nụ cười đẹp nhất của mỗi người đều dành cho người họ yêu chăng? Và người đó chính là Carol.
- Xya, em đang nghĩ gì vậy? – Izumin bắt chuyện.
- Không gì cả! - Câu nói này, như là Xya đang giận Izumin vậy. Nhưng Xya biết rõ, nàng đang cố khép mình trong một vỏ bọc cứng cáp để tránh bị tổn thương.
- Ta biết, em vẫn còn đang nghĩ đến việc ta nhờ em là vì không muốn làm tổn thương Carol.
- … - Xya mím chặt môi ngăn cho bản thân không được khóc. Bất cứ chuyện gì liên quan đến Izumin đều khiến nàng rơi lệ.
- Ta đã quá ích kỉ, nhưng … xin em, ta muốn thấy nụ cười của em.
- … - Xya vẫn im lặng.
- Phải rồi! – Izumin chợt nhớ ra điều gì đó – Đi theo ta! – Bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Xya, đưa nàng đi đâu đó. Có lẽ Izumin chỉ nhìn về nơi định tới nên không để ý rằng trên môi ai đó đã nở một nụ cười e ấp như đóa hàm tiếu. Một nụ cười mà chàng mong chờ.
Trước mặt Xya là một mảnh đất rộng trồng vô vàn thảo mộc. Và trong số đó, nàng có thể nhận ra diện tích không nhỏ của cây nha đam.
- Nàng biết chữa bệnh bằng thảo mộc phải không? – Izumin hỏi, bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Xya, chàng tiếp tục – Ruka báo cho ta đó mà. Với lại, lần trước, nàng đã suýt lạc cũng chỉ vì mấy cái cây vớ vẩn đó, nên ta…
- … - Nàng nhíu mày. Vậy là Izumin cũng quan tâm đến nàng phải không? – Cám ơn. – Nàng khẽ lẩm bẩm.
- Nàng nói gì vậy? Ta không nghe được. – Izumin tinh quái nhìn nàng.
- Cám ơn chàng. – Xya cười nhẹ nhưng thật hạnh phúc.
- Phải vậy chứ! – Izumin ngắm nụ cười chàng mong chờ. Không phải là nụ cười rạng rỡ khi mọi khi, nhưng vẫn rất đẹp, đẹp tuyệt vời.
Chợt, một người lính hối hả chạy tới, cắt ngang bầu không khí vui vẻ:
- Thưa hoàng tử, hoàng hậu bị ngất ạ!
- Sao cơ? – Izumin và Xya đồng thanh – Ta đến ngay! – Nói rồi Izumin vội vã tiến về tẩm cung hoàng hậu.
- Chào em, Xya. Carol, em đến từ lúc nào vậy – Chàng ngạc nhiên hỏi Carol, đồng thời kéo nàng vào lòng.
- Một lúc rồi, ai bảo chàng chăm chú quá – Carol bĩu môi – Chàng đang đọc gì vậy? Thư tình hả?
- Ừ - Menfuisư giả vờ bối rối, gãi đầu gãi tai – của mấy cô công chúa láng giềng. Họ đang tán tỉnh ta để ta lấy họ làm thê thiếp – Rồi đặt cằm vào vai Carol – Ai bảo chồng nàng đẹp trai tài giỏi quá làm chi?
- MENFUISƯ! – Carol hét lớn – Chàng dám?
- Thì ta cũng đang nghĩ – chàng đùa, tay vẫn ôm lấy Carol dù tai chàng sắp điếc đến nơi.
- Chàng………. Chàng chán em rồi chứ gì – Những giọt lệ long lanh chợt rơi xuống.
- Carol – Đến lúc này Menfuisư mới hoảng sợ, chấm dứt trò đùa của mình – Nàng sao vậy? Ta chỉ đùa thôi mà. Nín đi nào. Nín đi.
- Chàng… lần sau híc… không được híc đùa… như thế - Carol nói giữa những tiếng nấc.
- Được được, ta hứa. Nàng muốn gì ta cũng chiều hết – Menfuisư ôm Carol vào lòng. Tiếng khúc khích vang lên đâu đây.
- E hèm – Xya hắng giọng, tiếng cười bé dần – Thế anh cho người gọi em đến đây để xem phim tình cảm lãng mạn hả?
- Xya à……. – Carol đỏ mặt, xấu hổ nói nhỏ.
- À, anh quên mất – Vẫn ôm Carol trong tay, chàng nói – Lần trước em đi giúp đỡ những người dân phía Tây Bắc đã đem lại được nhiều kết quả tốt. Lần này triều đình mong em tiếp tục đến làng chài Praghenti ở Tây Nam kinh thành Tê Bê. Đó là một trong những làng chài nghèo nhất.
- Được thôi. Dù sao em cũng đang không có việc gì làm – Xya nhún vai – Hết rồi phải không? Em về phòng chuẩn bị, sáng mai em sẽ xuất phát luôn.
- Được vậy thì tốt - Menfuisư đồng ý – Vậy em đi đi.
- Được rồi. Em đi ngay đây. Anh không cần công khai đuổi như thế. Trả lại không gian riêng tư cho hai người – Nói rồi cô bé cười, tiếng cười giòn tan khiến ai nghe cũng cảm thấy dễ chịu hơn – Quên mất, anh nhớ bảo vệ chị Carol cẩn thận.
0o0o0o0o0o0o0o0o0
- Bác chỉ cần uống theo đơn thuốc này, ngày 2 làn thì bệnh sẽ từ từ khỏi – Xya mỉm cười nói với một chàng người đàn ông trung niên.
- Nhưng nhà tôi không có tiền…. – Ông ngập ngừng.
- Không sao, sẽ có người phát thuốc miễn phí cho bác, bác đừng lo, không cần trả tiền đâu ạ.
- Vậy thì cám ơn công chúa quá – Ông vui mừng.
- Không có gì đâu bác – Xya mỉm cười niềm nở, quay sang nói với một quân sĩ gần đó – Nhờ anh báo với mọi người nếu bệnh không quá ngiêm trọng ảnh hưởng tới tính mạng thì xin mai quay lại, em sẽ chữa.
- Dạ, công chúa.
Chàng nhận lệnh rồi thông báo với người dân. Họ nghe vậy thì cảm tạ nàng rồi về nhà. Xya bước ra khỏi khu nhà khám, đưa mắt nhìn xung quanh. Chiều tối rồi.
- Công chúa khám cho mọi người cả ngày chắc cũng mệt – Ruka tiến lại gần nàng.
- Em muốn học nghề này để giúp mọi người nên được như vậy rất vui. Hơn nữa còn được gặp nhiều thầy thuốc lành nghề, không phải rất tốt sao? – Nàng nhắm mắt, hít hà không khí trong lành. Gió đùa nghịch với những lọn tóc mềm mại, làm chúng rối lên. Nhưng trong mắt mọi người, nàng vẫn xinh đẹp như bất cứ lúc nào – Còn anh? – Nàng chợt hỏi.
- Công chúa định nói gì? – Ruka nhíu mày.
- Không phải anh là cận vệ của chị Carol sao? Lúc trước anh còn từ chối làm cận vệ cho em, sao giờ lại theo em đến đây?
- Lệnh của hoàng tử Izumin. Người nói tạm thời bỏ ý định bắt cóc hoàng phi – Ruka thở dài nhìn dòng sông Nil – Phải rồi, hoàng tử hình như ngày mai sẽ tới kinh thành Tê Bê
- Vậy sao? Sau khi xong việc em sẽ về kinh thành –Môi nàng vẽ lên một đường cong hoàn hảo – Anh thất vọng đó hả?
- Không hẳn – Chàng đáp, có vẻ thờ ơ – Công chúa có muốn đi một vòng quanh đây không? Giờ này sẽ được thưởng thức nhiều món ăn ngon đó.
- Được thôi – Nàng đồng ý.
Rồi hai người bắt đầu dạo quanh làng chài. Quả nhiên đi đến đâu người dân cũng mời nàng những thứ tốt nhất họ có nhưng Xya và Ruka chỉ thưởng thứ một chút rồi tiếp tục đi. Chợt, một người thanh niên trẻ bê một bao gì đó khá lớn đụng vào người Xya khiến nàng loạng choạng. Ruka vội đỡ nàng và quay sang nói người thanh niên kia:
- Anh đi cẩn thận chứ.
- Xin lỗi, xin lỗi – Chàng thanh niên vội ngẩn mặt lên nhìn người mình đã va vào xin lỗi.
- Không sao – Xya cũng nhìn người đã va vào mình, sau khi đã đứng vứng.
- Anh Raian / Xya – Hai người đồng thanh – Sao anh/em lại ở đây? – Rồi họ lấy ôm nhau.
- Em biết anh sẽ lựa chọn đúng mà – Xya nói nhỏ trong vòng tay Raian.
- Cám ơn em – Chàng đáp lại.
- Rốt cục – Ruka nói khó chịu. Từ nãy đến giờ chàng bị hai con người này bỏ rơi – có chuyện gì vậy?
- À……. – Xya đang định giải thích thì một cô gái đi đến, hỏi – Raian, anh lại gây ra chuyện gì hả? A, thần thất lễ quá. Công chúa vạn tuế - Nhận ra sự có mặt của Xya, cô gái nhanh chóng nhanh lễ, rồi hỏi Raian – Anh làm gì công chúa vậy hả?
- Không có gì đâu. Dù sao đây cũng là người quen của tôi – Xya lắc đầu.
- Người quen? Anh có quan hệ gì với công chúa vậy? – Cô gái tò mò.
- À, anh ấy là anh trai tôi – Xya một lần nữa giúp Raian giải thích. Còn Raian hiện vẫn đang khó hiểu vì cụm từ “công chúa”
- Anh trai của công chúa? – Cô gái sững sờ.
- Đúng vậy.
- Anh trai của công chúa? – Lần này là đến lượt Ruka.
- Không sai – Xya vẫn thản nhiên – Sao vậy?
- Sao bấy lâu nay không bao giờ người nhắc về anh trai?
- Chị Carol vẫn nhắc suốt mà. Mấy lần anh Menfuisư ghen cũng vì chuyện đó – Tiếp tục thản nhiên. Nghe đến cái tên Carol, Raian bừng tỉnh – Carol, con bé đang ở đâu? Anh muốn gặp nó.
- Được thôi. Vậy ngày kia chúng ta sẽ về cung. Đành về sớm hơn vậy – Xya suy nghĩ – Giờ anh đi cùng em luôn chứ? – Được.
Hai anh em bước đi để lại hai con người vẫn còn đang ngạc nhiên.
0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
- Anh à – Xya gọi khẽ để gây sự chú ý của con người đang ngồi suy nghĩ trầm tư đến nỗi nàng vào vài phút rồi mà không nhận ra.
- Sao vậy? Em lo xong hết mọi việc rồi hả - Raiansau khi hiểu được chuyện vì sao Xya là công chúa thì cũng chấp nhận – Có chuyện gì mà gọi anh?
- Em muốn hỏi…. tại sao anh lại tới đây? Anh tới đây bằng cách nào? – Xya ngập ngừng.
- À – Raian trầm ngâm – Là thế này………….
--------------------Flash Back--------------------------
Raian sau khi nghe lời mẹ trở về phòng để nghỉ ngơi. Nhưng dù có cố đến đâu, chàng cũng không ngủ được. Mỗi khi chàng nhắm mắt, hình ảnh cô gái tóc đen dài xinh đẹp nâng níu đóa hồng đỏ trong tay lại hiện ra. Chàng giật mình mở mắt thì lại là hình ảnh cô gái đó vơi hai dòng lệ long lanh nơi khóe mắt vô vọng nhìn chàng bước đi. Lắc đầu để xua tan hình ảnh đó thì một hình ảnh khác lại xuất hiện. Cứ như vậy. Chúng như giết chàng đến nơi. Chúng dày vò chàng trong nỗi nhớ nhung. Chúng làm chàng cảm thấy oán giận bản thân vì sao lại thiếu suy nghĩ như vậy?
Nhưng bây giờ không phải lúc để chàng ngồi không như vậy. Chàng phải sửa lai lỗi lầm của mình. Chàng tin Asisư vẫn còn yêu chàng, cô ấy yêu chàng nhiều lắm mà.
Nhắm mắt, lại là hình ảnh cô gái xinh đẹp, chàng có thể thấy cả bầu trời hoàng hôn rộng lớn trong đôi mắt đen huyền đó. Giấc ngủ kéo đến thật nhanh………….
Hôm sau…………
- Chào buổi sáng, mẹ - Raian vui vẻ ngồi xuống, bắt đầu thưởng thức bữa sáng.
- Hôm nay tâm trạng của con có vẻ tốt – Bà chìu mến nhìn con.
- Dạ. Con muốn xin mẹ việc này – Raian ngập ngừng.
- Con nói đi.
- Con đã suy nghĩ rất nhiều về lời khuyên của mẹ - Raian nhìn thẳng vào mắt mẹ - Và con muốn xin mẹ xon sẽ tìm cách đưa Asisư về đây, nhưng trong thời gian tìm cô ấy, có thể khá lâu, con sẽ không về nhà.
- Được – Bà Rido đồng ý. Thà như vậy còn hơn ở nhà như một cái xác không hồn.
Những chuyện sau đó Raian không rõ lắm. Chỉ biết rằng khi tỉnh dậy chàng nhìn thấy trần nhà bằng gạch. Nhìn xung quanh, chàng nhận ra, là một ngôi nhà gạch nhỏ với cùng ghế và một vài đồ dùng cần thiết của một gia đình còn chàng đang nằm trên một cái giường tre nhỏ. Chợt một cô gái có nước da màu bánh mật, mái tóc đen khô buộc gọn trong chiếc khăn khỏ, hình ảnh đặc trưng của cô gái làng chài, bước đến hỏi chuyện chàng:
- Anh tỉnh dậy rồi à? Anh hôn mê hơn một ngày một đêm rồi đấy.
- Cô là ai? Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây? – Raian đặt ra một loạt câu hỏi khiến cô gái bật cười – Tôi là Yamia. Đây là làng chài Praghenti. Cha tôi đi kéo lưới thì thấy anh bất tỉnh gần mép nước nên đưa anh về đây. Tôi trả lời hết câu hỏi của anh rồi. Giờ đến lượt anh trả lời câu hỏi của tôi, được chứ? – Raian gật đầu – Anh là ai? Anh đến đây có chuyện gì? Sao anh lại bị dòng nước cuốn trôi?
- Cô cứ gọi tôi là Raian. Tôi đến đây để tim người tôi yêu quí – Raian cười nhẹ - Cô có thể nói cho tôi biết làm thế nào để đến kinh thành chứ?
- Đường đến kinh thành chỉ có cha tôi biết. Ông thường hay đem cá đến kinh thành bán – Yamia lắc đầu – Nhưng phải nửa tháng nữa mới đến ngày ôgn lên kinh thành.
- Vậy tôi làm cách nào để lên kinh thành được?
- Phải rồi. Tôi nghe nói 3 ngày nữa công chúa sẽ tới đây để giúp chúng tôi chữa bệnh. Họ nói công chúa rất xinh đẹp mà lại tốt bụng, hòa đồng nữa. Anh có thể xin công chúa theo người lên kinh – Yamia gật đầu với suy nghĩ của mình.
- Đành phải vậy thôi.
- Trong thời gian đó anh sẽ sống ở đâu?
- Tôi không biết.
- Thôi được, tôi sẽ xin cha mẹ cho anh ở tạm. Nhưng nhớ là, có làm mới có ăn – Cô gái đe dọa.
- Được.
Tuy Raian rất quả quyết hứa nhưng thực sự đó là lần đầu tiên chàng sống ở thế giới cổ đại, mọi thứ đều quá lạ lẫm với chàng nên việc chàng gây ra một vài lỗi là điều không thể tránh khỏi.
---------------------End Flash Back----------------------
- Mọi chuyện là vậy sao? – Xya hỏi.
- Phải. Asisư vẫn còn yêu anh, phải không?
- Anh nghĩ xem, một người vì anh mà khóc hết nước mắt, vì anh mà đêm nào cũng thức trắng đến nỗi mấy lần suýt ngã bệnh, ngày đêm nhung nhớ anh thì có yêu anh không? – Nhớ lại hình ảnh dáng người gầy gầy của Asisư luôn ngồi trong vườn thượng uyển ngắm nhìn bầu trời và những bông hoa đến nỗi quên ăn quên ngủ mà Xya thấy xót xa. Nhưng Xya xót một thì Raian xót mười, như xát muối vao tim vậy – Hứa với em, đừng bao giờ để chị ấy đau khổ nữa. Chị ấy đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi rồi.
- Lời hứa có quan trọng bằng việc làm không? Suốt đời này, anh sẽ ở bên cô ấy nếu điều đó khiến cô ấy hạnh phúc.
Anh Menfuisư, chị Carol, em về rồi đây – Xya chạy tới ngôi nhà nhỏ ngoài trời, nằm trong vườn thượng uyển xanh mướt, bên cạnh dòng sông Nil hiền hòa. Không có ai ra đón mừng Xya trở về vì lẽ dĩ nhiên, Xya về sớm hơn so với lịch trình.
- Xya? – Carol giật mình, giọng nói trong trẻo đó, là em nàng. Nàng giật mình nhìn về phía có tiếng nói – Xya, em về rồi sao?
- Dạ, em hoàn thành sớm nên về luôn – Xya ôm chầm lấy Carol – À quên – Nàng đẩy Carol ra – Đoán xem đây là ai?
Xya dứt lời, một chàng trai xuật hiện. Mái tóc đen dài ngang vai đặc biệt, môi nở nụ cười hạnh phúc đoàn tụ, mắt nhìn nàng đầy yêu thương. Đây chẳng phải là…
- Anh Raian? – Carol ngỡ ngàng.
- Anh đây. Quên anh rồi sao con bé này – Kết thúc câu trả lời không phải một cái cốc đầu yêu như mọi khi, mà Rian ôm lấy cô em gái bé bỏng – Nín đi nào, cô bé mít ướt này, làm nũng vậy mà lấy được chồng hả? – Chàng trêu, lấy bàn tay to lớn lau đi nhưng giọt lệ hạnh phúc từ đôi mắt xanh biếc như biển cả kia. Carol khẽ nấc.
- Tại… hức… em bất ngờ … hức .. mà.
- Được rồi, nín ngay, không Xya đánh anh đó.
- Đương nhiên rồi, ai làm chị Carol khóc thì không thể tha – Nghe đến tên mình, Xya đừng việc chơi với chú hổ nhỏ trên tay mà lém lỉnh đáp.
- Có chuyện gì vậy? – Menfuisư tới gần – Tên này là…
- Anh trai em, Raian – Xya nhanh nhảu trả lời.
- Vậy cũng là… - Menfuisư thắc mắc.
- Phải. Anh Raian cũng là anh trai của chị Carol – Xya xác nhận.
- Xin chào. Hân hạnh được quen biết – Một tác phong lịch sự của chàng giám đốc lịch lãm.
- Hân hạnh. Carol, nàng mới khóc hả?
- Em vui quá mà – Carol vẫn nấc nhỏ.
- Xya – Một giọng nói trầm nhưng không đục vang lên – Chị nghe nói em về rồi? – Không ai khác, là Asisư. Nàng nhạc nhiên nhìn người con trai đang đứng bên Xya. Nàng không hoa mắt chứ? Chẳng phải là con người nàng yêu thương, người một lần làm trái tin nàng khô héo nhưng nàng vẫn ngày đêm mong chờ đây sao?
- Asisư – Raian ôm lấy người chàng yêu – Anh nhớ em nhiều lắm. Anh xin lỗi, chắc anh đã làm em đau khổ rất nhiều. Anh yêu em, yêu em Asisư ạ. Em tha lỗi cho anh chứ?
- Ngốc – Asisư lau đi nhưng giọt nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt. Vậy là lâu nay nàng ngỡ là nàng khóc hết nước mắt rồi chứ? – Không tha thứ cho anh thì anh bảo em phải làm sao bây giờ?
- Mọi người có vẻ vui quá – Xya thở dài – Mỗi mình em là cô đơn thôi.
- Chàng hoàng tử Hitaito đến Ai Cập đó, có vẻ đang chờ em – Carol trêu.
- Chờ gì chứ? – Tuy nói vậy, mặt Xya hơi đỏ còn tim nàng thì đập nhanh hơn – Em còn một tin vui, định nói cho mọi người, nhưng chắc chẳng ai muốn nghe đâu nhỉ? – Xya (giả vờ) thở dài.
- Chuyện gì vậy? – Mọi người tò mò.
- Có gì đâu. Mọi người tiếp tục vui vẻ đi – Xya ngó lơ.
- Con bé này – Raian cốc yêu vào đầu Xya – Có nói không hả?
- Xya, nói cho chị nghe với – Asisư dịu dàng.
- Nói như chị Asisư có phải dễ nghe không – Xya bĩu môi, một hành động đáng yêu trong mắt ai đó ( không phải những người được nhắc tới hiện tay) – Anh Menfuisư, dạo này chị Carol rất kì lạ phải không?
- Phải. Ăn nhiều hơn này, dữ hơn này, hay khóc hơn nữa, à còn hay bị nôn khi đến bữa ăn… - Menfuisư liệt kể ra và kết quả nhận được một cú đánh vào hông vì tội “dám kể tội em”
- Theo những gì em khám cho chị Carol và em học được trong trường Y, Carol đã…
- Có thai – Raian nhíu mày. Chàng có nghe nói về hiện tượng này.
- Phải. Chị ấy đã có thai hơn 5 tuần – Xya nhẩm tính. Đáng lẽ nàng nên làm nghề luật sư công chứng chuyên xác nhận mọi việc.
- Tuyệt vời quá – Asisư cười. Tuy mỗi người một suy nghĩ nhưng nội dung chính cũng là như vậy.
- À, phải rồi, trong thời gian này tính tình chị Carol sẽ rất thất thường. Anh tuyệt đối phải chiều thèo và không được làm chị ấy buồn, tất nhiên vẫn phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho chị ấy – Câu này nghe giống như ra lệnh vậy.
- Trời. Ta mà nghe ai dám nói Pharaong là có quyền lực tối cao thì xử tội chết ngay – Menfuisư than trời. Mọi người cười lớn, đầy sản khoái, vui vẻ khiến ai cũng cảm thấy dễ chịu.
Gia đình đoàn tụ, ai ai cũng hạnh phúc.
Những đóa thủy vu trong vườn bắt đầu nở rộ.
Thế nhưng, gần đó có một người theo dõi cuộc đoàn tụ hạnh phúc này lại siết chặt những ngón tay. Không ai khác ngoài người đó……….
0o0o0o0o00oo0o0o0o0
Izumin đã tới Ai Cập tính cả hôm nay là được hai hôm. Kinh thành Ai Cập quả khác xa so với Hitaito. Một bên là kinh thành rộng lớn được bảo vệ chặt chẽ bởi luật lệ của quân đội nhưng ngoài ra còn là sự yêu mến, kính trọng và gắn bó với triều đình. Ở đây, bất cứ nơi nào chàng cũng có thể nghe được tiếng cười nói của những cô cung nữ, những câu chuyện của các chàng lính xa nhà hay sự sầm uất nhộn nhịp của khu chợ lớn trước hoàng cung. Thật vui vẻ vẻ ấm cúng biết bao. Nhưng Hitaito thì ngược lại. Cũng là kinh thành rộng lớn nhưng chỉ có những người linh chỉ biết làm theo lệnh. Hoàng cung luôn yên ắng, thỉnh thoảng chỉ có một vài tiếng thì thầm khe khẽ của của các tì nữ. Đó cũng là lí do vì sao người Ai Cập luôn hiền lành còn người Hitaito thì khá hiếu chiến.
Hiện tại, Izumin đang đi dạo trong vườn thượng uyển với xanh mát của nhưng cây cổ thụ lớn, đỏ tươi, hồng thắm, vàng nhạt của những đóa hoa kết hợp với tiếng chim hót líu lo. Thật chảng khác gì chốn bồng lai tiến cảnh. Vừa đi, chàng vừa nghĩ về lí do chàng tới Ai Cập.
----------------------Flash Back--------------------
- Nhi thần bái kiến phụ vương, nhi thần bái kiến mẫu hậu – Izumin cúi đầu hành lễ - Xin chào công chúa Kami.
- Hoàng nhi, con không cần đa lễ - Quốc vương Hitaito khoát tay.
- Hôm nay phụ vương truyền con đến đây có chuyện gì ạ?
- À, ta muốn bàn với con con về lễ thành hôn với Kami
- Thưa phụ vương, từ trước tới giờ con chưa từng đồng ý đám cưới này. Xin phụ vương xét lại – Kami chợt thấy khó chịu vì những lời nói này
- Kami có gì con không ưng ý? Nàng thông minh, xinh đẹp, cầm kì thi họa đều giỏi cả, lại là công chúa của Hi Lạp hùng mạnh, chẳng phải sẽ là một người vợ rất tuyệt vời sao?
- Nhưng……. – Izumin tính phản đối – Con không hề yêu nàng ấy. Con sẽ không bao giờ lấy người mà con không yêu.
- Ngay bây giờ, nói cho cha biết, con yêu ai? Hoàng phi Ai Cập Carol sao? Ta không nghĩ chúng ta sẽ một lần nữa chiến đấu với Ai Cập cho đến khi đủ mạnh.
- Con……. – Izumin ngập ngừng, Kami mỉm cười đắc thắng “chàng sẽ phải thuộc về em”. Chàng tự hỏi “người mình yêu là ai ư?”, chợt, hình ảnh Xya đang nô đùa vui vẻ cùng chú hổ Min với nụ cười rạng rỡ như đóa hoa rạng đông – Phụ hoàng nghĩ sao về Xya? – Chàng tránh dùng từ “yêu”.
- Xya? Cô công chúa tài giỏi của Ai Cập? – Izumin gật đầu –Cô bé đó đương nhiên không có gì để chế trách cả. Ta rất ưng ý. Nhưng liệu nàng ấy có chịu thành thân với con không?
- Sao phụ hoàng lại hỏi vậy?
- Ta cho con một tuần để đưa cô bé về đây.
- Người cứ tin ở con. Con xin phép xuất phát ngay.
Quốc vương Hitaito có vẻ hài lòng vì sự lựa chọn của Izumin mà quên mất cô công chúa Hi Lạp đứng gần đó. Nàng đang tức giận với quyết định này “Được lắm. Chàng đã làm em bẽ mặt trước nhiều người lại còn nhắc đến tên con bé đó. Để xem chàng có được hạnh phúc bên nó không” Rồi nàng quay người về phòng mà không chào hỏi quốc vương và hoàng hậu Hitaito.
-------------------End Plash Back--------------------
Chợt, chàng thấy con bồ câu trắng quen thuộc bay đến. Là thư của Ruka.
“Kinh chào hoàng tử. Chắc người đang ở kinh thành Tê Bê. Công chúa Xya sẽ tới Tê Bê trong vài giờ nữa”
Izumin nhẩm tính. Vậy chắc chắn chàng sẽ đưa Xya tới Hitaito đúng thời hạn nếu không có chuyện gì xảy ra.
Vài giờ sau…………….
Izumin nghe tiếng ồn từ cổng kinh thành là biết công chúa Ai Cập đã về nên họ mới chào đón rầm rộ như vậy. Chàng nhanh chóng đi ra ngoài để đón nàng vào cung. Thế nhưng,từ giữa dòng người nhộn nhịp, Xya khoác tay một chàng trai tuấn tú vui vẻ cùng nhau bước vào cung. Chàng nhíu mày ngạc nhiên, ai mà thân thiết với Xya vậy?
Chợt, chàng bỏ đi ý định ra đón Xya mà nép người đi theo nàng. Xya và và chàng trai này thân thiết với nhau đến độ Izumin không ngờ tới. Qua vườn thượng uyển, chàng trai đó ngắt một cành hoa đưa cho Xya khiến cô bé cười rạng rỡ. Chàng khó chịu. Vui như vậy thì ta sẽ tặng cho nàng cả vườn hoa, lúc đó không cười đừng trách ta.
Rồi sau đó, cuộc vui đoàn tụ cũng không khiến chàng hiểu ra vấn đề vì chàng chỉ để ý mỗi chuyện Xya luôn đứng bên cậu thanh niên đó và cười đùa với cậu ta.
Phải hỏi cho ra lẽ mới được – Izumin quyết định.
- Anh Menfuisư, chị Carol, em về rồi đây! – Xya chạy tới ngôi nhà nhỏ ngoài trời, nằm trong vườn thượng uyển xanh mướt, bên cạnh dòng sông Nil hiền hòa.
- Xya? – Carol giật mình, đó là em nàng – Xya, em về rồi sao?
- Dạ, em xong sớm nên về luôn – Xya ôm chầm lấy Carol – À quên - Em có một bất ngờ cho chị đây! Chị đoán thử xem đây là ai?
Xya dứt lời, một chàng trai xuật hiện. Mái tóc đen dài ngang vai, đôi môi nở nụ cười hạnh phúc, mắt nhìn Carol đầy yêu thương.
- Anh Raian? – Carol ngỡ ngàng.
- Anh đây! Quên anh rồi sao? Con bé này...! – Không phải cái cốc yêu như mọi khi nữa mà thay vào đó là một cái ôm của niềm vui đoàn tụ. – Nín đi nào, cô bé mít ướt này! Làm nũng vậy mà lấy được chồng hả? – Chàng trêu, lấy bàn tay to lớn lau đi những giọt lệ hạnh phúc từ đôi mắt xanh biếc như biển cả kia. Carol khẽ nấc:
- Tại… hức… em bất ngờ … hức .. mà.
- Được rồi, nín đi nào! Nếu em còn khóc Xya sẽ đánh anh đó.
- Đương nhiên rồi, ai làm chị Carol khóc thì không thể tha – Nghe đến tên mình, Xya dừng việc chơi với chú hổ nhỏ trên tay mà lém lỉnh đáp.
- Có chuyện gì vậy? – Menfuisư tới gần – Tên này là…
- Anh trai em, Raian – Xya nhanh nhảu trả lời.
- Vậy cũng là… - Menfuisư thắc mắc.
- Phải. Anh thông minh quá! – Xya lém lỉnh xác nhận.
- Xin chào. Hân hạnh được quen biết – Raian lên tiếng.
- Rất hân hạnh. Carol, nàng khóc sao?
- Em vui quá mà – Carol vẫn nấc nhỏ.
- Xya –Một giọng nói khác xuất hiện – Chị nghe nói em về rồi? – Không ai khác, là Asisư. Nàng nhạc nhiên nhìn người con trai đang đứng bên Xya. Nàng không hoa mắt chứ? Chẳng phải là con người nàng yêu thương, người đã từng làm trái tim nàng khô héo nhưng nàng vẫn ngày đêm mong chờ đây sao?
- Asisư – Raian ôm lấy người chàng yêu. Chỉ đơn giản là gọi tên... nhưng sao ấm lòng đến lạ....
----------------- Khu vực phía Đông, dành riêng cho nữ hoàng-------------------
- Asisư – Raian khẽ gọi một lần nữa cái tên đã khắc sâu trong tâm trí chàng – Em……
- Anh muốn nói gì thì cứ nói đi. Sau đó anh có thể rời khỏi đây hay đi đâu là việc của anh, tôi không quan tâm – Asisư lạnh lùng. Không phải nàng có trái tim băng giá. Nàng rất vui, rất hạnh phúc khi gặp lại Raian nhưng nàng không dám bộc lộ cảm xúc ấy. Vì nàng hạnh phúc khi bên anh bao nhiêu thì sẽ đau khổ khi rời xa anh bấy nhiêu. Thà rằng cả hai đau khổ một lúc còn hơn cứ kéo dài vĩnh viễn, phải không?
- Sao em nỡ lạnh lùng với anh như vậy? – Raian nhìn nàng với ánh mắt đau đớn, hơi có phần oán trách. Đáp lại chàng vẫn chỉ là cái nhìn vô cảm. Raian tiếp – Anh biết, anh có lỗi với em nhiều lắm. Anh không đúng khi oán trách em trong khi em là ân nhân của cha anh. Anh không đúng khi chỉ nghĩ cho riêng mình. Và nhất là, anh đã bỏ mặc em trong khi em cần có anh…
- Anh định đến đây để kể cho tôi về lỗi lầm của anh chăng? – Asisư biết, giọng nói của nàng đã có phần rung động. Hãy nhìn sâu vào đôi mắt đen huyền của nàng, tới tận cùng, rồi chàng sẽ thấy một con người nhỏ bé, cô đơn luôn mong muốn có ai ở bên để xua đi lạnh giá trong lòng.
- Anh biết, anh không xứng đáng để được tha lỗi – Anh nhìn vào mắt nàng – Nhưng xin em, hãy cho anh dùng cả cuộc đời này để bù đắp lại những lỗi lầm ấy.
- ………… - Đáp lại chàng là khoảng không im lặng. Bờ vai gầy của Asisư run lên – Tại sao? Tại sao anh luôn làm tôi hạnh phúc, rồi lại đưa tôi đến địa ngục của sự đau khổ? Tại sao anh cứ luôn chỉ nghĩ cho riêng bản thân mình – Raian vội ôm Asisư vào lòng – Xin em đừng khóc. Những giọt nước mắt của em khiến anh đau lắm. Như hàng vạn mũi tên đâm vào tim anh vậy.
- Anh còn muốn làm tôi đau đớn đến thế nào anh mới vừa lòng – Raian giật mình nhìn xuống, áo chàng đã ướt đẫm bởi nước mắt của Asisư – Em … em nói vậy là sao?
- Tôi nói là tôi yêu anh. Dù anh làm tôi đau khổ tôi cũng yêu anh. Dù anh bỏ mặc tôi thì tôi vẫn yêu anh. Tôi không thể nào mà dừng lại cái tình cảm này được – Nàng nghẹn ngào.
- Asisư – Raian gọi tên nàng trong niềm vui sướng – Anh nhớ em nhiều lắm, nhớ giọng nói, nhớ khuôn mặt, nhớ nụ cười, nhớ mọi thứ về em. Anh yêu em, Asisư Em có thể cho phép ở bên em suốt đời để bù đắp cho lỗi lầm của mình không?
- Ngốc. Em cũng nhớ anh nhiều lắm – Cả hai mỉm cười hạnh phúc.
Khung cảnh đầy màu hồng chợt bị gián đoạn bởi một vài tiếng thì thầm:
“Đó, em bảo mà, thể nào chị Asisư cũng đồng ý!”
“Carol của ta giỏi quá!”
“Ngọt ngào quá! Chẳng khác gì xem phim tình cảm cả!”
Đương nhiên, có xa nhau bao lâu rồi, có nhớ nhau bao lâu cũng phải tạm gác lại vì khán giả quá … lộ liễu.
- Menfuisư, Carol, Xya. Các em đang làm gì vậy? – Giọng nói ngọt ngào nhưng khiến cho người nghe lạnh sống lưng.
- À, em định tìm chị có chút việc ấy mà – Carol nở một nụ cười dễ thương nhằm xoa dịu sự nóng giận của hai nhân vật chính.
- Xem phim tình cảm do anh chị đóng – Xya nhún vai, tự làm tự chịu mà.
- Hai em thì chị có thể hiểu được nhưng Menfuisư, em là một Pharaong, sao không ngăn cản hai nhóc kia?
- Em chiều theo mọi ý muốn của Carol mà! – Chàng tinh nghịch đáp.
- Thật là! Giờ thì ai cũng hạnh phúc rồi! – Xya thở dài – Mỗi mình em là cô đơn thôi!
- Chàng hoàng tử Hitaito đến Ai Cập đó – có vẻ như đang chờ em... – Carol trêu.
- Chờ gì chứ? – Tuy nói vậy, mặt Xya đỏ ửng lên như trái dâu chin mọng còn tim nàng thì đập nhanh hơn – Em còn một tin vui, định nói cho mọi người, nhưng chắc chẳng ai muốn nghe đâu nhỉ? – Xya thở dài.
- Chuyện gì vậy? – Mọi người tò mò.
- Có gì đâu! Mọi người tiếp tục vui vẻ đi! – Xya ngó lơ.
- Con bé này! – Raian cốc yêu vào đầu Xya – Có nói không hả?
- Xya, nói cho chị nghe với! – Asisư dịu dàng.
- Nói như chị Asisư có phải dễ nghe không! – Xya bĩu môi, một hành động đáng yêu trong mắt ai đó – Anh Menfuisư, dạo này chị Carol rất kì lạ phải không?
- Phải! Ăn nhiều hơn này, dữ hơn này, hay khóc hơn nữa, à còn hay bị nôn khi đến bữa ăn… - Menfuisư liệt kể ra và kết quả nhận được một cú đánh vào hông vì tội “dám kể tội em”
- Nếu em đoán không nhầm thì chị Carol đã …
- Có thai – Raian nói tiếp, điều này quá dễ để đoán đối với chàng.
- Đúng rồi. Chị ấy đã có thai hơn 5 tuần – Xya nhẩm tính.
- Tuyệt vời quá! – Asisư cười.
- À, phải rồi. Trong thời gian này, tính tình chị Carol sẽ rất thất thường. Anh tuyệt đối phải chiều theo và không được làm chị ấy buồn, tất nhiên vẫn phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho chị ấy. – Câu này nghe giống như ra lệnh vậy.
- Trời! Ta mà nghe ai dám nói Pharaong là có quyền lực tối cao thì xử tội chết ngay. – Menfuisư than trời. Mọi người cười lớn, đầy sảng khoái.
Gia đình đoàn tụ, ai ai cũng hạnh phúc.
Những đóa thủy vu trong vườn bắt đầu nở rộ.
Thế nhưng, gần đó có một người theo dõi cuộc đoàn tụ hạnh phúc này lại siết chặt những ngón tay. Không ai khác ngoài người đó……….
0o0o0o0o00oo0o0o0o0
Izumin đã tới Ai Cập tính cả hôm nay là được hai hôm. Kinh thành Ai Cập quả khác xa so với Hitaito. Một bên là kinh thành rộng lớn được bảo vệ chặt chẽ bởi luật lệ của quân đội nhưng ngoài ra còn là sự yêu mến, kính trọng và gắn bó với triều đình. Ở đây, bất cứ nơi nào chàng cũng có thể nghe được tiếng cười nói của những cô cung nữ, những câu chuyện của các chàng lính xa nhà hay sự sầm uất nhộn nhịp của khu chợ lớn trước hoàng cung. Thật vui vẻ vẻ ấm cúng biết bao. Nhưng Hitaito thì ngược lại. Cũng là kinh thành rộng lớn nhưng chỉ có những người linh chỉ biết làm theo lệnh. Hoàng cung luôn yên ắng, thỉnh thoảng chỉ có một vài tiếng thì thầm khe khẽ của của các tì nữ. Đó cũng là lí do vì sao người Ai Cập luôn hiền lành còn người Hitaito thì khá hiếu chiến.
Hiện tại, Izumin đang đi dạo trong vườn thượng uyển với xanh mát của nhưng cây cổ thụ lớn, đỏ tươi, hồng thắm, vàng nhạt của những đóa hoa kết hợp với tiếng chim hót líu lo. Thật chảng khác gì chốn bồng lai tiến cảnh. Vừa đi, chàng vừa nghĩ về lí do chàng tới Ai Cập.
----------------------Flash Back--------------------
- Nhi thần bái kiến phụ vương, nhi thần bái kiến mẫu hậu – Izumin cúi đầu hành lễ - Xin chào công chúa Kami.
- Hoàng nhi, con không cần đa lễ! - Quốc vương Hitaito khoát tay.
- Hôm nay phụ vương truyền con đến đây có chuyện gì ạ?
- À, ta muốn bàn với con con về lễ thành hôn với Kami.
- Thưa phụ vương, từ trước tới giờ con chưa từng đồng ý đám cưới này. Xin phụ vương xét lại! – Kami chợt thấy khó chịu vì những lời nói này
- Kami có gì con không ưng ý? Nàng thông minh, xinh đẹp, cầm kì thi họa đều giỏi cả, lại là công chúa của Hi Lạp hùng mạnh, chẳng phải sẽ là một người vợ rất tuyệt vời sao?
- Nhưng……. – Izumin tính phản đối – Con không hề yêu nàng ấy. Con sẽ không bao giờ lấy người mà con không yêu.
- Ngay bây giờ, nói cho cha biết, con yêu ai? Hoàng phi Ai Cập Carol sao? Ta không nghĩ chúng ta sẽ một lần nữa chiến đấu với Ai Cập cho đến khi đủ mạnh.
- Con……. – Izumin ngập ngừng, Kami mỉm cười đắc thắng “chàng sẽ phải thuộc về em”. Chàng tự hỏi “người mình yêu là ai ư?”, chợt, hình ảnh Xya đang nô đùa vui vẻ cùng chú hổ Min với nụ cười rạng rỡ như đóa hoa rạng đông – Phụ hoàng nghĩ sao về Xya? – Chàng tránh dùng từ “yêu”.
- Xya? Cô công chúa tài giỏi của Ai Cập? – Izumin gật đầu –Cô bé đó đương nhiên không có gì để chế trách cả. Ta rất ưng ý. Nhưng liệu nàng ấy có chịu thành thân với con không?
- Sao phụ hoàng lại hỏi vậy?
- Ta cho con một tuần để đưa cô bé về đây.
- Người cứ tin ở con. Con xin phép xuất phát ngay.
Quốc vương Hitaito có vẻ hài lòng vì sự lựa chọn của Izumin mà quên mất cô công chúa Hi Lạp đứng gần đó. Nàng đang tức giận với quyết định này: “Được lắm! Chàng đã làm em bẽ mặt trước nhiều người lại còn nhắc đến tên con bé đó! Để xem chàng có được hạnh phúc bên nó không!” Rồi nàng quay người về phòng mà không chào hỏi quốc vương và hoàng hậu Hitaito.
-------------------End Plash Back----------------------
Chợt, chàng thấy con bồ câu trắng quen thuộc bay đến. Là thư của Ruka.
“Kinh chào hoàng tử. Chắc người đang ở kinh thành Tê Bê. Công chúa Xya sẽ tới Tê Bê trong vài giờ nữa”
Izumin nhẩm tính. Vậy chắc chắn chàng sẽ đưa Xya tới Hitaito đúng thời hạn nếu không có chuyện gì xảy ra.
Vài giờ sau…………….
Izumin nghe tiếng ồn từ cổng kinh thành là biết công chúa Ai Cập đã về nên họ mới chào đón rầm rộ như vậy. Chàng nhanh chóng đi ra ngoài để đón nàng vào cung. Thế nhưng,từ giữa dòng người nhộn nhịp, Xya khoác tay một chàng trai tuấn tú vui vẻ cùng nhau bước vào cung. Chàng nhíu mày ngạc nhiên, ai mà thân thiết với Xya vậy?
Chợt, chàng bỏ đi ý định ra đón Xya mà nép người đi theo nàng. Xya và và chàng trai này thân thiết với nhau đến độ Izumin không ngờ tới. Qua vườn thượng uyển, chàng trai đó ngắt một cành hoa đưa cho Xya khiến cô bé cười rạng rỡ.
Chàng khó chịu. Vui như vậy thì ta sẽ tặng cho nàng cả vườn hoa, lúc đó không cười đừng trách ta.
Rồi sau đó, cuộc vui đoàn tụ cũng không khiến chàng hiểu ra vấn đề vì chàng chỉ để ý mỗi chuyện Xya luôn đứng bên cậu thanh niên đó và cười đùa với cậu ta.
Phải hỏi cho ra lẽ mới được – Izumin quyết định.
Đương nhiên, thân là một hoàng tử, Izumin nói là làm. Chàng … quay người đi về phòng, cố lờ đi những tiếng cười kia.
Đừng vội nghĩ hoàng tử xứ Hitaito mà lại quay lưng đi như vậy, thiên hạ sẽ cười chê, chỉ là Izumin nghĩ rằng nếu hỏi chốn đông người e không tiện. Sớm thôi, Xya sẽ đến tìm chàng.
0o0o0o0o0o00o0o0o0o0
- Izumin? Em nghe nói chàng mới đến Ai Cập? – Chàng đoán quả không sao mà.
- Phải! Ta mới đến Ai Cập ba hôm. – Nhưng sao giọng Izumin có chút gì giận dỗi.
- Chàng sao vậy? – Nhận ra có điều gì đó khác lạ, Xya nghiêng đầu hỏi.
- Không. – Chẳng lẽ hoàng tử mà lại nói là vì nàng về từ hôm qua mà hôm nay mới đến gặp ta? – Ta không sao.
- Em về Tê Bê từ hôm qua nhưng phải thu xếp chút việc cho anh trai em - Raian nên giờ mới đến gặp chàng. – Không hiểu Xya có đọc được suy nghĩ của Izumin không mà lại nói đúng ý chàng đến vậy.
- Ta nghe nói Ai Cập có tục lệ anh em lấy nhau. – Izumin nhếch mép cười, không rõ có mỉa mai gì không. Coi bộ chàng phải đồng ý lấy Kami rồi.
- Chàng đừng nói bậy! Anh Raian và chị Asisư yêu nhau đó! Họ nghe được là nguy to! – Xya ra hiệu im lặng. Nhưng không phải là Izumin đang ghen đó chứ? Đôi môi nàng vẽ nên một đường cong hoàn mỹ.
- Phải rồi, bông hoa đó đâu? Bông hoa mà tên đó tặng nàng ấy?
- Hoa? – Xya nhíu mày suy nghĩ – Phải rồi! Cái bông hoa hồng tỉ muội mà anh Raian tặng đó sao?
- Hồng tỉ muội?
- Phải. – Xya gật đầu – Anh ấy muốn khen em là em gái ngoan!
- Còn nhớ 3 điều kiện không? – Izumin chuyển sang vấn đề khác – Ta muốn em sang Hitaito, giả làm vợ chưa cưới của ta.
- Vì sao? – Xya buột miệng hỏi – Vì sao anh lại chọn em?
- Ta không muốn lấy Kami. Hơn nữa … Carol đang hạnh phúc như vậy, ta không muốn…
- Chàng đã nghĩ đến việc một lần nữa cướp chị Carol về làm vợ phải không? Còn việc chàng nhờ em, chỉ đơn thuần là vì em đã hứa với chàng sẽ giúp chàng làm 3 việc? Chàng hỏi em về Raian, chỉ vì chàng tốt bụng sợ em yêu Raian mà phải gỉa làm vợ chưa cưới của chàng sao? – Tuy nói vậy nhưng điều Xya mong là một câu phủ định, chỉ cần nói “không phải” thôi, xin chàng hãy nói không đi!
- … - Izumin im lặng. Khi đó, chàng chợt nghĩ đến
- Vậy là em đã nói đúng – Chợt có cái gì trong Xya đổ vỡ. Là hi vọng sao? Không, không chỉ là hi vọng mà còn là trái tim – Xin lỗi thưa hoàng tử. Tôi chợt thấy hơi mệt nên xin phép về phòng trước – Giọng nói khách sáo này, không phải lần đầu tiên gặp chàng cũng được nghe đó sao? Nhưng sao cảm giác khi nghe lúc đó và bây giờ khác nhau quá vậy –Đôi chân bước nhanh hơn như muốn chạy trốn cảm giác yếu đuối đang trào dâng. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má... rơi xuống đất, vỡ tan... Thế nhưng... có ai đã không thấy được điều đó...
Nhìn Xya nhanh chân bước về phòng, Izumin thở dài. Chàng đã làm tổn thương cô bé sao?
Xin lỗi, Xya à. Có lẽ ta đã quá vô tình…
0o0o0o00o0o0o0o00o0o0
- Hoàng tử, người không đợi công chúa Xya sao? – Ruka hỏi khẽ.
- Nàng ấy không giúp ta đâu! – Chàng cười nhẹ - Cũng đúng thôi!
- Nhưng, thưa hoàng tử,... - Ruka hơi ngập ngừng – Xya, nàng ấy … - Chàng chỉ tay về phía cô công chúa Ai Cập đang đi đến.
Izumin nhìn về hướng Ruka chỉ.
- Xya, sao em lại ... ? – Izumin nhíu mày khó hiểu.
- Em không muốn nợ ai bất cứ điều gì! – Xya nói ngắn gọn. Khuôn mặt xinh đẹp không biểu lộ một chút cảm xúc.
- Được. – Izumin chợt thấy niềm vui nhen nhói trong lòng. Chàng nói với quân lính – Chuẩn bị xuất phát!
0o0o0o0o00o0o0o0o00o0
Xya nhìn bầu trời trong xanh trên cao kia mà thở dài. Nàng ở Hitiato đã hơn một tuần. Izumin đã không phải cưới Kami và nàng được đối xử như hoàng tử phi tương lai. Thế nhưng, nàng vẫn không sao quên được, đối với Izumin, nàng chỉ là thế thân của chị Carol. Có lẽ vĩnh viễn là như vậy.
Giữa nàng và Izumin ngày càng có khoảng cách, không phải do Izumin mà là do Xya. Mỗi khi Izumin tươi cười, nàng lại nghĩ nụ cười đó là của chị Carol mà không hiểu tại sao. Có lẽ nụ cười đẹp nhất của mỗi người đều dành cho người họ yêu chăng? Và người đó chính là Carol.
- Xya, em đang nghĩ gì vậy? – Izumin bắt chuyện.
- Không gì cả! - Câu nói này, như là Xya đang giận Izumin vậy. Nhưng Xya biết rõ, nàng đang cố khép mình trong một vỏ bọc cứng cáp để tránh bị tổn thương.
- Ta biết, em vẫn còn đang nghĩ đến việc ta nhờ em là vì không muốn làm tổn thương Carol.
- … - Xya mím chặt môi ngăn cho bản thân không được khóc. Bất cứ chuyện gì liên quan đến Izumin đều khiến nàng rơi lệ.
- Ta đã quá ích kỉ, nhưng … xin em, ta muốn thấy nụ cười của em.
- … - Xya vẫn im lặng.
- Phải rồi! – Izumin chợt nhớ ra điều gì đó – Đi theo ta! – Bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Xya, đưa nàng đi đâu đó. Có lẽ Izumin chỉ nhìn về nơi định tới nên không để ý rằng trên môi ai đó đã nở một nụ cười e ấp như đóa hàm tiếu. Một nụ cười mà chàng mong chờ.
Trước mặt Xya là một mảnh đất rộng trồng vô vàn thảo mộc. Và trong số đó, nàng có thể nhận ra diện tích không nhỏ của cây nha đam.
- Nàng biết chữa bệnh bằng thảo mộc phải không? – Izumin hỏi, bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Xya, chàng tiếp tục – Ruka báo cho ta đó mà. Với lại, lần trước, nàng đã suýt lạc cũng chỉ vì mấy cái cây vớ vẩn đó, nên ta…
- … - Nàng nhíu mày. Vậy là Izumin cũng quan tâm đến nàng phải không? – Cám ơn. – Nàng khẽ lẩm bẩm.
- Nàng nói gì vậy? Ta không nghe được. – Izumin tinh quái nhìn nàng.
- Cám ơn chàng. – Xya cười nhẹ nhưng thật hạnh phúc.
- Phải vậy chứ! – Izumin ngắm nụ cười chàng mong chờ. Không phải là nụ cười rạng rỡ khi mọi khi, nhưng vẫn rất đẹp, đẹp tuyệt vời.
Chợt, một người lính hối hả chạy tới, cắt ngang bầu không khí vui vẻ:
- Thưa hoàng tử, hoàng hậu bị ngất ạ!
- Sao cơ? – Izumin và Xya đồng thanh – Ta đến ngay! – Nói rồi Izumin vội vã tiến về tẩm cung hoàng hậu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook