[Nữ Hoàng Ai Cập] Nữ Hoàng Quần Chúng
-
Chương 19
Asisu cuối cùng cũng lấy lại ý thức của bản thân, nàng lập tức ngồi dậy, không dám nhìn vào mặt Ragashu, chỉ kịp để lại câu "cảm ơn, ngủ ngon" rồi chạy mất dép... không dám quay đầu lại suốt cả quảng đường cho đến khi vào đến trong phòng, ngồi trên giường
Asisu lấy hai tay ôm mặt.
"Ôi, sao nóng vậy nè.."
Rồi lại đưa tay đặt lên tim
"còn đập thình thịch nữa chứ..."
Tiếp đến lại lấy tay chạm lên môi, thấy cái cảm giác ẩm ẩm, mát lạnh vẫn tồn tại.. nàng lại ôm đầu
Á.... cẩu huyết!! Đúng là cẩu huyết mà.. cái tính tiết lỗi thời trong phim thần tượng dài tập vậy mà lại xảy ra cơ chứ...
Aaaaaa.....
Asisu chạy lại bàn, ôm bình nước uống liên tục,..tự nhủ
"Uống nước vô, uống nhiều chút. Lát sẽ hết nóng, tại trời nóng quá thôi..."
Rồi lại lăn lên giường "đi ngủ. Đi ngủ, ngủ thì mọi việc sẽ quên đi, đúng, sẽ quên đi..."
Asisu chỉnh lại gối. Nhắm mắt, thì cái gương mặt phóng to của Ragashu lại hiện ra...
"A.. sao lại nhớ tới nữa rồi"
Ôi là trời, có để người ta sống không đây???
Sau khi trằn trọc, than vãn cuối cùng Asisu cũng chìm dần vào giấc ngủ..
Còn bên phía Ragashu sau khi Asisu 'bỏ của chạy lấy người' thì chỉ còn hắn nhìn theo hướng Asisu chạy mất...
Hắn quay sang nhìn chiếc đàn còn nằm dưới đất, đống vỏ sen vương vãi cạnh đó...
Rồi bất giác hắn đưa tay lên môi, cái cảm giác mềm mại cùng hương thơm thoang thoảng của sen vẫn còn vương đâu đó, cứ phảng phất ngay chóp mũi của hắn...
Ragashu cúi xuống ôm chiếc đàn lên, rồi nhìn ra hồ sen cùng cảnh vật xung quanh, gió về đêm thật lạnh, thật sảng khoái... càng làm cho tâm tình người khác thêm phần dễ chịu.. hắn cảm thấy cảnh vật hôm nay bỗng đẹp hơn bình thường biết bao, cùng với trên môi một nụ cười mỉm Ragashu tiến về phía cung hoàng đế.
Sáng hôm sau, mặt trời vừa ửng lên ánh đông, Asisu đã kéo mọi người thức dậy chuẩn bị khởi hành
Ai cũng vừa mắt nhắm mắt mở thay đồ, chuẩn bị và đem đồ ra xe
Asisu đã đứng bên cạnh xe, đợi chế Max cùng Chriski đem những thứ cuối cùng lên xe..
Chế max vừa để phần hành lí cuối cùng lên xe ngựa, vừa trách móc
"Cưng làm gì đòi đi sớm như vậy. Sáng sớm đã lôi đầu chế dậy... thiệt là"
Asisu nhanh chóng lấp liếm
" đi sớm tới sớm..."
Chriski cũng vừa để xong đồ, chui ra từ trong xe ngựa
" á. Anh Ragashu đâu? Em còn chưa chào ảnh. Chưa ai thông báo cho ảnh sao?..."
Asisu nhanh chóng trả lời..
"khỏi chào, khỏi chào...tao có cho người thông báo rồi. Nhanh lên xe thôi. Trễ bây giờ..."Nói xong, Asisu chui nhanh lên xe ngựa, thấy vậy mọi người cũng leo lên...
Asisu lấy tay lau mồ hôi trên trán, hên là mọi người không ai hỏi tiếp, chứ cả đêm Asisu cứ bị ám ảnh chuyện lúc tối, sáng chịu không nổi nên mới kéo mọi người dậy sớm, cuốn gối chạy trốn như vậy. Chủ yếu là muốn tránh mặt Ragashu thì lý do gì mà đi thông báo cho hắn biết sáng sớm nàng đã chạy trốn cơ chứ...
Phù, thật là đau tim mà.. mong là không gặp hắn, đi xong chuyến này mình sẽ bình thường lại...
Đoàn xe ngựa xuất phát, đây là xe và ngựa do Ragashu chuẩn bị cho cả đám. Ngựa được cưỡi đều là ngựa tuyển hoàng gia, còn về xe ngựa thì bên trong xe dùng nhiều viên đá ngọc bích xanh nhạt xuyên thành mành treo, cử động đung đưa phát ra tiếng đinh đang thanh thúy.. dưới sàn xe thì đệm bông được thêu hoa sen tinh xảo lộng lẫy, cửa sổ thì được thả phủ bởi vải voan thưởng đẳng..toàn bộ bên trong xe trang sức tinh xảo,hoa lệ nhưng nhìn bên ngoài thoạt nhìn lại chính là bộ dáng tiểu xe ngựa, giản dị tự nhiên nhìn không ra chút xa hoa bên trong.. có thể thấy người chuẩn bị đã dụng tâm như thế nào, bên trong thì đầy đủ, bên ngoài thì không phô trương tránh để người khác chú ý lại gây nên phiền toái không nên có ..
Đoàn xe đã dần khuất sau cổng thành..
-----
Bên trong cung hoàng đế,
Ben đưa một bát canh sang cho Ragashu vừa thông báo " bệ hạ, hoàng hậu và mọi người đã xuất phát, người thật sự không đi tiễn"
Ragashu dời ánh mắt khỏi tấu chương trên bàn, đưa nhìn ra cửa, hướng về cổng thành
"Không, nàng ấy đã chạy trốn rồi. Ta còn tới thế nào nàng cũng chui vào mai rùa thôi..."
Ben lại thắc mắc "vậy người.."
"Sớm thôi.." Ragashu cười, bỏ lại một câu không đầu không đuôi xong rồi lại tiếp tục công việc của mình. Ben cũng không dám hỏi tiếp, chỉ im lặng bên cạnh hầu hạ...
-------
Ngoại thành, hiệu cầm đồ..
Một cô gái mang khăn che mặt tuy chỉ để lộ đôi mắt, nhưng cũng từ đôi mắt phượng tinh xảo cùng vóc người cũng đoán được phần nào nàng là một người xinh đẹp..
Nàng ngồi đối diện với một người trung niên, mặt thì ú, mắt thì híp như đường chỉ, đã thế còn để râu ria mép, nhìn sao cũng giống nhân vật quần chúng, 50 ngàn cát sê một ngày vậy... và đúng vậy, ông ta là ông chủ hiệu cầm đồ, quần chúng không hơn không kém...
[ Ông chủ hiệu cầm đồ: này, quần chúng cũng là diễn viên... giới thiệu kiểu gì vậy hả???
Đạo diễn: ta thấy cũng hoành tráng mà..
Asisu: đạo diễn, ngươi thật là... ta thấy 50 ngàn cát sê còn cao quá đó..
Chriski: ừa, chi bằng ngươi hóa trang cho ta một tí rồi để ta đóng vai này luôn cho, tuy khí chất của bổn cô nương phóng ra tứ phía, hào quang chiếu rọi khó có thể che dấu nhưng ta sẽ cố diễn thu diễm nhất có thể.., còn tiền cát sê thì cứ đưa đại ta 100 là được
Asisu: ...
Biên tập: ...
Ông chủ hiệu cầm đồ:...
Mọi người:...
Đạo diễn (phất tay): bưng nó nhốt dô lãnh cung, nhớ cho uống thuốc đầy đủ...]Trên bàn là một túi đồ, tay nải đã được mở ra, bên trong đều là hàng tốt, nào là mành ngọc bích, một cặp phong linh dát vàng, và rất nhiều những hạt đá quý, vàng lát, trân châu, lớn nhỏ đều các kích cỡ..
Cô gái đó không ai khác là Asisu, còn đống bảo vật trên bàn chính là "phụ kiện" xe ngựa hàng thật giá thật...
Lúc vừa lên xe nàng đã để ý ngay cơ sở vật chất của chiếc xe này rồi. Rèm treo thôi mà, đâu cần thiết, đã thế còn xa xỉ tới độ là xuyên từng viên ngọc bích to tròn căng bóng như vậy... thật là tốn kém. Nàng nảy ra ý định đem chúng đi bán ngay.. vừa dựa lưng vào thân xe, nàng lại thấy trên thân xe được khảm đầy đá quý, vàng nhỏ lấp la lấp lánh,..
Kakaka, bây giờ mắt Asisu đã sáng như bóng đèn pha, nó chiếu ra tứ phía biểu tượng của tiền '$^$'...
Xe ngựa xuất phát, tiếng đinh đang phát ra từ rèm châu cộng thêm đôi phong linh treo cửa sổ làm nàng bực bội, nghe nhột lổ tai quá đi..
(Chị bảy à, người ta là kêu thanh thúy, nhỏ nhẹ, chị dùng từ thành nhột tai là sao???)
Cái đệm lót nhờ ơn phước xe ngựa hơi xốc nên vì muốn bảo toàn cái chảo thân yêu nên đã được thoát kiếp 'bán thân' .. suốt quãng đường từ cung ra đến ngoại thành, cả bọn Asisu hì hụt tháo, dỡ, cậy các món 'trang sức' mà Ragashu cho người chuẩn bị...
Và trở lại hiệu cầm đồ, bây giờ Asisu đang đàm phán giá cả 'bán thân' của đám vàng ngọc trên bàn..
Asisu lấy một góc áo đưa lên khóe mắt, chùi ghèn mà vờ như chấm nước mắt..
"Ông chủ, ông thấy đó đồ của ta toàn là đồ chất lượng thượng đẳng.. đây đều là bảo vật trong nhà. Bình thường ta không đem bán đâu, chẳng qua bây giờ gia cảnh đang gặp khó khăn: mẹ ta lâm bệnh nặng, em trai ta ngã ngựa bị thương hấp hối, anh trai ta bị bọn cướp bắt đòi tiền chuộc, chị dâu ta bị lừa bán vào nhà khách cần tiền chuộc thân, cháu ta cần phải đến trường, cô ta bị hôi chân, cậu ta bị trĩ.... mọi việc đều cần tới tiền, nên ta mới lần lượt đem đồ có giá trị trong nhà đem đi bán... ông xem, có thể châm chước nâng giá lên chút nữa không..."
Ông chủ nhìn đống vàng ngọc trên bàn
" thứ lỗi, cái này..."
"Ông chủ.." Asisu bưng mặt khóc, hai bả vai rung nhẹ, nhìn vào thật thương tâm, nếu bỏ qua chi tiết mặt nàng không có nước mắt thì thật sự mọi người sẽ tin là nàng đang khóc tê tâm liệt phế..
Ông chủ nhìn cảnh này đành thở dài "thôi, thêm 1 trăm nữa vậy.."
Nghe vậy, Asisu lại lấn tới "ông chủ. Ông tâm địa bồ tát, là đấng cứu thế, ông làm việc thiện thì làm cho chót... gia đình ta thẩn sự rất cần tiền a..."
Ông chủ đau đầu, nếu nâng giá nữa thì hắn không còn lời được bao nhiêu..
Trong lúc hắn vừa đưa ra lời từ chối "thật sự ta không thể giúp cô..."
Thì ngoài cửa có một đôi nam nữ bước vào, nam thanh tú, nữ đáng yêu. Hai người nắm tay nhau đi vào, hoàn thành xong việc bán một chiếc vòng vàng, cũng vừa chuẩn xác nghe trọn câu truyện của Asisu và ông chủ..
Họ bước qua, người nam lên tiếng trước "ông chủ, hoàn cảnh của cô gái này đã khó khăn như vậy, ông nên châm chước chút đi"
Ông chủ quay qua " quý khách thông cảm. Ta.."
Chưa để ông chủ nói xong, người nữ đã đi lại ngồi sát Asisu, ôm nàng vào lòng, vỗ về
"tội nghiệp cho cô gái, hoàn cảnh như vậy...ông chủ còn bắt ép, thật không có lương tâm mà."
"Ta đâu có ép.." ông chủ chưa lên tiếng thanh minh xong lại bị người nam cướp lời
"Ây, đây chẳng phải là đồ thượng phẩm mà ông chủ hiệu cầm đồ trong kinh thành đang cần tìm mua hay sao?"
Nghe vậy người nữ cũng quay qua nhìn, nàng tiếp lời "đúng vậy, nghe đâu ổng nói sẽ trả giá cao lắm để mua loại phong linh và mành ngọc bích loại này a.."
Ông chủ nghe vậy lại quay ra đánh giá lại đống vàng ngọc trên bàn
Người nữ lại tiếp "cô gái à, ông chủ tiệm kia đang tìm mua rèm ngọc bích và phong linh như này, cô đem những thứ này đi lên đó bán đi biết đâu lại có giá cao hơn.."
Ông chủ nghe vậy, nhận thấy mối đe dọa tính lên tiếng thì Asisu nãy giờ chỉ khóc lại mở miệng
"Ta đang cần tiền gấp, sợ một thân con gái lại đem theo nhiều châu báu như vậy vào kinh thành sẽ gặp sự cố. Hiện ông chủ đây đã có giá gần với số tiền ta đang cần để xoay sở việc nhà.. nếu ông ấy có thể trả lên giá đó ta thật sự mà cắn răng bán hết cho ông ấy cũng được..."
Ông chủ suy tính trong bụng, đồ này thật sự là đồ tốt, nếu để mất thì thật uổng. Chưa kể trên kinh thành đang cần mua thì mình có thể đem lên đó bán.. thôi, thu lại không lời luôn, chỉ cần bán giá cao hơn cũng bù lại được rồi... ông chủ cắn răng nói
"Được, cô gái, ta chấp nhận giá cô đưa ra.. mời đem đồ qua bên này làm thủ tục bán đồ"
Asisu đạt được mục đích, nàng quay qua cảm ơn đôi nam nữ đã giúp mình "cảm ơn hai người, ân này không sao báo đáp..mong có ngày hội ngộ, ta sẽ cảm tạ đầy đủ.."
Đôi nam nữ mỉm cười, nắm tay nhau đi ra ngoài...
Asisu cầm trong tay bao tiền vừa nhận được từ việc bán đồ, bước lên xe thì thấy đôi nam nữ lúc nảy giúp mình đang ngồi trong xe ngựa...
Asisu lấy hai tay ôm mặt.
"Ôi, sao nóng vậy nè.."
Rồi lại đưa tay đặt lên tim
"còn đập thình thịch nữa chứ..."
Tiếp đến lại lấy tay chạm lên môi, thấy cái cảm giác ẩm ẩm, mát lạnh vẫn tồn tại.. nàng lại ôm đầu
Á.... cẩu huyết!! Đúng là cẩu huyết mà.. cái tính tiết lỗi thời trong phim thần tượng dài tập vậy mà lại xảy ra cơ chứ...
Aaaaaa.....
Asisu chạy lại bàn, ôm bình nước uống liên tục,..tự nhủ
"Uống nước vô, uống nhiều chút. Lát sẽ hết nóng, tại trời nóng quá thôi..."
Rồi lại lăn lên giường "đi ngủ. Đi ngủ, ngủ thì mọi việc sẽ quên đi, đúng, sẽ quên đi..."
Asisu chỉnh lại gối. Nhắm mắt, thì cái gương mặt phóng to của Ragashu lại hiện ra...
"A.. sao lại nhớ tới nữa rồi"
Ôi là trời, có để người ta sống không đây???
Sau khi trằn trọc, than vãn cuối cùng Asisu cũng chìm dần vào giấc ngủ..
Còn bên phía Ragashu sau khi Asisu 'bỏ của chạy lấy người' thì chỉ còn hắn nhìn theo hướng Asisu chạy mất...
Hắn quay sang nhìn chiếc đàn còn nằm dưới đất, đống vỏ sen vương vãi cạnh đó...
Rồi bất giác hắn đưa tay lên môi, cái cảm giác mềm mại cùng hương thơm thoang thoảng của sen vẫn còn vương đâu đó, cứ phảng phất ngay chóp mũi của hắn...
Ragashu cúi xuống ôm chiếc đàn lên, rồi nhìn ra hồ sen cùng cảnh vật xung quanh, gió về đêm thật lạnh, thật sảng khoái... càng làm cho tâm tình người khác thêm phần dễ chịu.. hắn cảm thấy cảnh vật hôm nay bỗng đẹp hơn bình thường biết bao, cùng với trên môi một nụ cười mỉm Ragashu tiến về phía cung hoàng đế.
Sáng hôm sau, mặt trời vừa ửng lên ánh đông, Asisu đã kéo mọi người thức dậy chuẩn bị khởi hành
Ai cũng vừa mắt nhắm mắt mở thay đồ, chuẩn bị và đem đồ ra xe
Asisu đã đứng bên cạnh xe, đợi chế Max cùng Chriski đem những thứ cuối cùng lên xe..
Chế max vừa để phần hành lí cuối cùng lên xe ngựa, vừa trách móc
"Cưng làm gì đòi đi sớm như vậy. Sáng sớm đã lôi đầu chế dậy... thiệt là"
Asisu nhanh chóng lấp liếm
" đi sớm tới sớm..."
Chriski cũng vừa để xong đồ, chui ra từ trong xe ngựa
" á. Anh Ragashu đâu? Em còn chưa chào ảnh. Chưa ai thông báo cho ảnh sao?..."
Asisu nhanh chóng trả lời..
"khỏi chào, khỏi chào...tao có cho người thông báo rồi. Nhanh lên xe thôi. Trễ bây giờ..."Nói xong, Asisu chui nhanh lên xe ngựa, thấy vậy mọi người cũng leo lên...
Asisu lấy tay lau mồ hôi trên trán, hên là mọi người không ai hỏi tiếp, chứ cả đêm Asisu cứ bị ám ảnh chuyện lúc tối, sáng chịu không nổi nên mới kéo mọi người dậy sớm, cuốn gối chạy trốn như vậy. Chủ yếu là muốn tránh mặt Ragashu thì lý do gì mà đi thông báo cho hắn biết sáng sớm nàng đã chạy trốn cơ chứ...
Phù, thật là đau tim mà.. mong là không gặp hắn, đi xong chuyến này mình sẽ bình thường lại...
Đoàn xe ngựa xuất phát, đây là xe và ngựa do Ragashu chuẩn bị cho cả đám. Ngựa được cưỡi đều là ngựa tuyển hoàng gia, còn về xe ngựa thì bên trong xe dùng nhiều viên đá ngọc bích xanh nhạt xuyên thành mành treo, cử động đung đưa phát ra tiếng đinh đang thanh thúy.. dưới sàn xe thì đệm bông được thêu hoa sen tinh xảo lộng lẫy, cửa sổ thì được thả phủ bởi vải voan thưởng đẳng..toàn bộ bên trong xe trang sức tinh xảo,hoa lệ nhưng nhìn bên ngoài thoạt nhìn lại chính là bộ dáng tiểu xe ngựa, giản dị tự nhiên nhìn không ra chút xa hoa bên trong.. có thể thấy người chuẩn bị đã dụng tâm như thế nào, bên trong thì đầy đủ, bên ngoài thì không phô trương tránh để người khác chú ý lại gây nên phiền toái không nên có ..
Đoàn xe đã dần khuất sau cổng thành..
-----
Bên trong cung hoàng đế,
Ben đưa một bát canh sang cho Ragashu vừa thông báo " bệ hạ, hoàng hậu và mọi người đã xuất phát, người thật sự không đi tiễn"
Ragashu dời ánh mắt khỏi tấu chương trên bàn, đưa nhìn ra cửa, hướng về cổng thành
"Không, nàng ấy đã chạy trốn rồi. Ta còn tới thế nào nàng cũng chui vào mai rùa thôi..."
Ben lại thắc mắc "vậy người.."
"Sớm thôi.." Ragashu cười, bỏ lại một câu không đầu không đuôi xong rồi lại tiếp tục công việc của mình. Ben cũng không dám hỏi tiếp, chỉ im lặng bên cạnh hầu hạ...
-------
Ngoại thành, hiệu cầm đồ..
Một cô gái mang khăn che mặt tuy chỉ để lộ đôi mắt, nhưng cũng từ đôi mắt phượng tinh xảo cùng vóc người cũng đoán được phần nào nàng là một người xinh đẹp..
Nàng ngồi đối diện với một người trung niên, mặt thì ú, mắt thì híp như đường chỉ, đã thế còn để râu ria mép, nhìn sao cũng giống nhân vật quần chúng, 50 ngàn cát sê một ngày vậy... và đúng vậy, ông ta là ông chủ hiệu cầm đồ, quần chúng không hơn không kém...
[ Ông chủ hiệu cầm đồ: này, quần chúng cũng là diễn viên... giới thiệu kiểu gì vậy hả???
Đạo diễn: ta thấy cũng hoành tráng mà..
Asisu: đạo diễn, ngươi thật là... ta thấy 50 ngàn cát sê còn cao quá đó..
Chriski: ừa, chi bằng ngươi hóa trang cho ta một tí rồi để ta đóng vai này luôn cho, tuy khí chất của bổn cô nương phóng ra tứ phía, hào quang chiếu rọi khó có thể che dấu nhưng ta sẽ cố diễn thu diễm nhất có thể.., còn tiền cát sê thì cứ đưa đại ta 100 là được
Asisu: ...
Biên tập: ...
Ông chủ hiệu cầm đồ:...
Mọi người:...
Đạo diễn (phất tay): bưng nó nhốt dô lãnh cung, nhớ cho uống thuốc đầy đủ...]Trên bàn là một túi đồ, tay nải đã được mở ra, bên trong đều là hàng tốt, nào là mành ngọc bích, một cặp phong linh dát vàng, và rất nhiều những hạt đá quý, vàng lát, trân châu, lớn nhỏ đều các kích cỡ..
Cô gái đó không ai khác là Asisu, còn đống bảo vật trên bàn chính là "phụ kiện" xe ngựa hàng thật giá thật...
Lúc vừa lên xe nàng đã để ý ngay cơ sở vật chất của chiếc xe này rồi. Rèm treo thôi mà, đâu cần thiết, đã thế còn xa xỉ tới độ là xuyên từng viên ngọc bích to tròn căng bóng như vậy... thật là tốn kém. Nàng nảy ra ý định đem chúng đi bán ngay.. vừa dựa lưng vào thân xe, nàng lại thấy trên thân xe được khảm đầy đá quý, vàng nhỏ lấp la lấp lánh,..
Kakaka, bây giờ mắt Asisu đã sáng như bóng đèn pha, nó chiếu ra tứ phía biểu tượng của tiền '$^$'...
Xe ngựa xuất phát, tiếng đinh đang phát ra từ rèm châu cộng thêm đôi phong linh treo cửa sổ làm nàng bực bội, nghe nhột lổ tai quá đi..
(Chị bảy à, người ta là kêu thanh thúy, nhỏ nhẹ, chị dùng từ thành nhột tai là sao???)
Cái đệm lót nhờ ơn phước xe ngựa hơi xốc nên vì muốn bảo toàn cái chảo thân yêu nên đã được thoát kiếp 'bán thân' .. suốt quãng đường từ cung ra đến ngoại thành, cả bọn Asisu hì hụt tháo, dỡ, cậy các món 'trang sức' mà Ragashu cho người chuẩn bị...
Và trở lại hiệu cầm đồ, bây giờ Asisu đang đàm phán giá cả 'bán thân' của đám vàng ngọc trên bàn..
Asisu lấy một góc áo đưa lên khóe mắt, chùi ghèn mà vờ như chấm nước mắt..
"Ông chủ, ông thấy đó đồ của ta toàn là đồ chất lượng thượng đẳng.. đây đều là bảo vật trong nhà. Bình thường ta không đem bán đâu, chẳng qua bây giờ gia cảnh đang gặp khó khăn: mẹ ta lâm bệnh nặng, em trai ta ngã ngựa bị thương hấp hối, anh trai ta bị bọn cướp bắt đòi tiền chuộc, chị dâu ta bị lừa bán vào nhà khách cần tiền chuộc thân, cháu ta cần phải đến trường, cô ta bị hôi chân, cậu ta bị trĩ.... mọi việc đều cần tới tiền, nên ta mới lần lượt đem đồ có giá trị trong nhà đem đi bán... ông xem, có thể châm chước nâng giá lên chút nữa không..."
Ông chủ nhìn đống vàng ngọc trên bàn
" thứ lỗi, cái này..."
"Ông chủ.." Asisu bưng mặt khóc, hai bả vai rung nhẹ, nhìn vào thật thương tâm, nếu bỏ qua chi tiết mặt nàng không có nước mắt thì thật sự mọi người sẽ tin là nàng đang khóc tê tâm liệt phế..
Ông chủ nhìn cảnh này đành thở dài "thôi, thêm 1 trăm nữa vậy.."
Nghe vậy, Asisu lại lấn tới "ông chủ. Ông tâm địa bồ tát, là đấng cứu thế, ông làm việc thiện thì làm cho chót... gia đình ta thẩn sự rất cần tiền a..."
Ông chủ đau đầu, nếu nâng giá nữa thì hắn không còn lời được bao nhiêu..
Trong lúc hắn vừa đưa ra lời từ chối "thật sự ta không thể giúp cô..."
Thì ngoài cửa có một đôi nam nữ bước vào, nam thanh tú, nữ đáng yêu. Hai người nắm tay nhau đi vào, hoàn thành xong việc bán một chiếc vòng vàng, cũng vừa chuẩn xác nghe trọn câu truyện của Asisu và ông chủ..
Họ bước qua, người nam lên tiếng trước "ông chủ, hoàn cảnh của cô gái này đã khó khăn như vậy, ông nên châm chước chút đi"
Ông chủ quay qua " quý khách thông cảm. Ta.."
Chưa để ông chủ nói xong, người nữ đã đi lại ngồi sát Asisu, ôm nàng vào lòng, vỗ về
"tội nghiệp cho cô gái, hoàn cảnh như vậy...ông chủ còn bắt ép, thật không có lương tâm mà."
"Ta đâu có ép.." ông chủ chưa lên tiếng thanh minh xong lại bị người nam cướp lời
"Ây, đây chẳng phải là đồ thượng phẩm mà ông chủ hiệu cầm đồ trong kinh thành đang cần tìm mua hay sao?"
Nghe vậy người nữ cũng quay qua nhìn, nàng tiếp lời "đúng vậy, nghe đâu ổng nói sẽ trả giá cao lắm để mua loại phong linh và mành ngọc bích loại này a.."
Ông chủ nghe vậy lại quay ra đánh giá lại đống vàng ngọc trên bàn
Người nữ lại tiếp "cô gái à, ông chủ tiệm kia đang tìm mua rèm ngọc bích và phong linh như này, cô đem những thứ này đi lên đó bán đi biết đâu lại có giá cao hơn.."
Ông chủ nghe vậy, nhận thấy mối đe dọa tính lên tiếng thì Asisu nãy giờ chỉ khóc lại mở miệng
"Ta đang cần tiền gấp, sợ một thân con gái lại đem theo nhiều châu báu như vậy vào kinh thành sẽ gặp sự cố. Hiện ông chủ đây đã có giá gần với số tiền ta đang cần để xoay sở việc nhà.. nếu ông ấy có thể trả lên giá đó ta thật sự mà cắn răng bán hết cho ông ấy cũng được..."
Ông chủ suy tính trong bụng, đồ này thật sự là đồ tốt, nếu để mất thì thật uổng. Chưa kể trên kinh thành đang cần mua thì mình có thể đem lên đó bán.. thôi, thu lại không lời luôn, chỉ cần bán giá cao hơn cũng bù lại được rồi... ông chủ cắn răng nói
"Được, cô gái, ta chấp nhận giá cô đưa ra.. mời đem đồ qua bên này làm thủ tục bán đồ"
Asisu đạt được mục đích, nàng quay qua cảm ơn đôi nam nữ đã giúp mình "cảm ơn hai người, ân này không sao báo đáp..mong có ngày hội ngộ, ta sẽ cảm tạ đầy đủ.."
Đôi nam nữ mỉm cười, nắm tay nhau đi ra ngoài...
Asisu cầm trong tay bao tiền vừa nhận được từ việc bán đồ, bước lên xe thì thấy đôi nam nữ lúc nảy giúp mình đang ngồi trong xe ngựa...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook