Chương 1: Một Người, Một Đao, Một Chim

Đại Ngụy, Vân An thành.

Mưa rào đầu hạ giống như những đạo tặc hái hoa ban đêm xông vào khuê phòng thiếu nữ, lúc đến thì gió mưa nặng hạt, lúc đi bước chân vội vã, chỉ còn sót lại vũng nước đọng.

Gió ngừng mưa ngừng, đường phố ở kinh thành cũng dần sinh động, bách tính lũ lượt ra khỏi nhà, người buôn bán bên đường mở miệng rao hàng í ới:

“Bánh bao này…”

“Bán than đá đây…”

Giữa tiếng ồn ào trên đường phố, một đội xe từ đầu phố Thiên Thủy Kiều chậm rãi đi tới.

Đi đằng trước là mười ba võ nhân trên người khoác áo tơi đầu đội mũ rộng vành, sau lưng buộc đao, dáng vẻ phong trần.

Tại nơi như kinh thành, đội ngũ có khí chất giang hồ như thế thì quả thực hiếm thấy, không ít người đi đường ghé mắt dò xét, trông thấy dẫn đầu đội xe là một nam tử trẻ tuổi.

Dưới lớp áo tơi là một nam tử mặc đồ đen, trên bờ vai có một con chim trắng, thân hình cao lớn, làn da trắng nõn, hai con ngươi đen nhánh hiện lên ánh sáng, một đôi mày kiếm càng làm khuôn mặt anh có nhiều hơn ba phần lăng lệ.

“Oa… Mẫu thân nhìn kìa, ca ca đó trông thật anh tuấn!”

“Xuỵt, đừng có nói linh tinh, không xấu hổ sao?”

“Con chim kia béo quá!”

“Chít chít?”

“Hả? Còn nghe hiểu được tiếng người!”

Nam tử trẻ tuổi mặc áo đen giống như không nghe thấy những tiếng khen ngợi của thiếu phụ và thiếu nữ trên đường, hắn chăm chú nhìn đội ngũ tiến đến bên ngoài tiêu cục Trấn Viễn ở cuối phố.

Toàn bộ cửa hàng ở Thiên Thủy Kiều đều treo gia huy chữ Bùi, tiêu cục Trấn Viễn cũng thế.

Có thể ở nơi tấc đất tấc vàng như kinh thành mua hẳn một con đường, hiển nhiên không phải là một thế lực nhỏ. Nhìn qua rất có khí phách, bên ngoài tiêu cục là tường vàng ngói xanh có hai tiêu sư thường ngày đứng canh cửa.

Nhìn thấy đội xe ngựa không quen biết đến trước cửa, một tiêu sư tiến lên chắp tay hành lễ giang hồ:

“Các hạ là ai?”

“Dạ Kinh Đường.”

Trên mặt tiêu sư lộ vẻ mờ mịt, quét mắt nhìn đám võ nhân khí thế không tầm thường.

“Chưa từng nghe qua đại danh của các hạ. Các hạ đến vận tiêu hay là…”

“Phá quán.”

“...”

Lời vừa dứt, cả con phố chìm vào yên tĩnh.

Người đi dạo trên đường đều vây quanh, ngay cả ông chủ bán mì hoành thánh bên đường cũng bỏ muỗng canh xuống, hai tay lau vội vào tạp dề, nhón chân lên quan sát:

“Xảy ra chuyện gì thế?”

“Đến phá quán, chuyện này ở kinh thành quả thực hiếm thấy…”

Hai tiêu sư bên ngoài tiêu cục thấy nam tử áo đen không có thiện chí, sắc mặt cả hai đều âm trầm.

Nếu là mấy kẻ ất ơ bình thường thì bọn họ hẳn sẽ mở miệng quát lui, nhưng đám võ nhân ngoài cửa này, người nào người nấy đeo đao, tư thế cứ như diệt môn, nhìn qua không dễ chọc, thần sắc tiêu sư vẫn tương đối khách khí, chắp tay nói:

“Đây là kinh thành nghiêm cấm tư đấu. Đông gia chúng ta là người làm ăn chân chính, tuân thủ luật pháp, việc phá quán chúng ta không chấp thuận, các hạ nếu có tranh chấp với Đông gia thì có thể đi đánh trống kêu oan, chúng ta đến nha môn nói lí lẽ…”

Lời vừa dứt, quần chúng vây xem bắt đầu la lối:

“Trời…”

“Còn tự nhận là người tập võ, người ta đã đánh đến tận cửa rồi, ngươi để người ta đi báo quan còn ra thể thống gì nữa?”

“Đúng đó…”

Nam tử trẻ tuổi cởi xuống bội đao sau thắt lưng, ném cho một người phía sau, tay không tấc sắt nói:

“Thông báo với tiêu đầu của các ngươi ra đây đánh một trận, sau đó ta liền đi.”

Mắt thấy mọi người vây quanh, tiêu sư mặt lộ vẻ không vui, tiêu sư bên cạnh vội chạy đi, nhìn dáng vẻ giống như muốn báo quan.

Đáng tiếc vừa chạy được mấy bước đã bị đao khách đằng sau nam tử áo đen ngăn cản.

“Này! Ngươi…”

Lúc này ở bên trong tiêu cục xông ra bảy tám người, tay cầm đao thương sắc mặt tức giận.

Trong tiêu cục cũng truyền tới một tiếng nói tràn đầy khí thế:

“Tiểu tử, trẻ tuổi nóng tính thì được, nhưng mắt phải lau cho sáng…”

Đám người đảo mắt nhìn lại, trông thấy trong đại viện tiêu cục có một người mặc cẩm bào bước ra, dáng người to lớn, tay phải có vô số vết chai, lòng bàn tay đang xoay hai viên ngọc.

Ken két. . .

Tiêu sư ngoài cửa thấy thế vội vàng mở miệng kêu:

“Trần gia, tiểu tử này đến gây chuyện.”

Láng giềng vây xem nóng mắt, lao nhao nói:

“Trần Bưu ra rồi.”

“Thanh niên tuấn tú này sẽ không bị đánh chết chứ?”

“Kinh thành nào dám đánh chết người, nhiều nhất là đánh cho thổ huyết.”

“Anh tuấn như thế bị đánh thổ huyết cũng xót thật…”

Vèo…

Đám người còn chưa nói mấy câu, chợt nghe mặt đường truyền đến tiếng xé gió.

Các tiêu sư cùng người đi đường chỉ cảm thấy hoa mắt, nam tử trẻ tuổi vốn ngồi yên trên ngựa không biết phát lực bằng cách nào mà phóng lên tận trời, phóng qua đại môn cao hơn một trượng của tiêu cục, xông thẳng vào đại viện.

Trần Bưu vừa từ trong phòng đi ra bị cảnh tượng này làm cho giật mình, theo bản năng ném ra hai viên ngọc, lại bị nam tử trẻ tuổi dùng tay áo đánh văng, tiếp đó là chiêu diều hâu vồ thỏ, một trảo chụp lên cổ hắn.

Bành…

Trong chớp mắt thân thể cao lớn của Trần Bưu liền bị ấn vào cột đằng sau, mái nhà rơi xuống vài miếng ngói đen.

Lạch cạch…

Mảnh ngói rơi trên nền đất nát bấy khiến hơn mười tiêu sư trong nội viện kinh hãi, ánh mắt hoảng sợ.

Trần Bưu giật mình, mặt không còn chút máu, ngay cả ý định phản kháng cũng không có, gấp giọng hô to:

“Thiếu hiệp chậm đã! Ta chỉ là tiêu đầu, ngươi có thù thì đi tìm Đông gia, đừng có nhắm vào ta…”

Còn nói được chứng tỏ không có hạ sát chiêu.

Nam tử trẻ tuổi một tay bắt lấy cổ Trần Bưu, nghiêng đầu ra hiệu cho lão đao khách ở bên ngoài:

“Hắn tên Dương Triều, về sau hắn là tiêu đầu, ngươi là lão nhị, hiểu chưa?”

Trần Bưu không hiểu, nhưng đang bị bóp cổ cũng không dám cãi lại, chỉ tách hai tay nói:

“Thiếu hiệp, chúng ta làm nghề chân chính giao nộp thương thuế đúng hạn, không phải giang hồ. Đông gia không đồng ý thì ngươi có đánh chết ta cũng không làm chủ được…”

“Gia phụ Bùi Viễn Phong của ta là huynh đệ của Đông gia các ngươi, bảo ta đến đây trông nom sản nghiệp gia tộc. Sau này bọn hắn chính là người của tiêu cục Trần Viễn, nếu có bạc đãi sẽ tới tìm ngươi hỏi tội.”

Trần Bưu sững sờ, dò xét nam tử trẻ tuổi vài lần, kinh nghi nói:

“Ngươi là nhi tử của nhị gia? Vậy tại sao ngươi họ Dạ?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương