Hoắc Thừa Cảnh thấy người trước mặt khóc, lại nhìn cánh tay mềm mại nắm bắp tay của hắn. Cảm thấy có chút đau lòng, thế nhưng cứ nghĩ lại việc không có hắn trong 3 ngày khiến cô vô cùng thoải mái, điều đó càng làm hắn điên hơn.

“Biết rõ thân phận một chút đi.”

Giọng nói lạnh lùng, hất bàn tay nhỏ ra, trực tiếp cúi xuống thưởng thức dư vị trên người của cô. Trong những ngày phải làm việc tại nước ngoài, hắn luôn bất tri bất giác nghĩ đến người con gái nhỏ này.

Nhưng căn bản khi về gặp lại, trừ hắn có chút cảm giác nhớ nhung, người dưới thân lại chỉ có biểu hiện là sợ hãi.

Giỏi lắm!

Nếu đã như thế, cứ làm tốt việc của bản thân là được rồi.

Những nơi trên cơ thể, người đàn ông đều không ngừng cắn rồi gặm nhấm. Phía bên dưới liên tục ra vào hoa viên nhỏ bé đến đỏ ửng mà run rẩy. Cửu vẫn muốn né tránh, bàn tay vô lực muốn chắn nhưng đều không thành.

Hết lần này đến lần khác vồ vập cơ thể nhỏ, với một cô gái không luyện tập, sức khỏe yếu ớt, chắc chắn không đủ phục vụ cho hắn.


Người đàn ông vẫn cứ thỏa mãn bản thân, chẳng rõ mấy giờ, đến khi người dưới thân không còn những âm thanh rên rỉ nữa, thay vào đó là ngất lịm đi. Hắn mới buông tha.

Nước mắt trên gương mặt nhỏ rơi ướt khắp gối, đôi mắt cũng vì khóc mà sưng to lên, nhợt nhạt thấy rõ.

Không thể không thừa nhận, nhìn bộ dạng này khiến hắn đau lòng. Thế nhưng nghĩ đến việc khiến hắn tức giận, mấy ý định thương xót liền không còn nữa.

Hắn cũng chẳng đuổi khỏi phòng, trực tiếp đắp chăn lên thân thể nhỏ, bản thân lại bước vào nhà vệ sinh tắm nước lạnh để giảm đi cái ham muốn đang sục sôi.

Đến khi tỉnh dậy trời đã gần sáng, Cửu khó nhằn mở đôi mắt giờ đây đã sưng lên đáng thương. Nhưng vừa mới xoay người đã nghe giọng nói nam tính vang lên, nói là nam tính, nhưng lọt vào tai cô không khác gì giọng từ địa ngục.

“Chẳng phải tôi đã bảo phục vụ xong thì rời khỏi sao? Cô không có chân đúng không.”

Hoắc Thừa Cảnh di chuyển từ ghế sofa lại gần giường, nhìn người con gái đã tỉnh dậy mà hài lòng. Bản tính cao ngạo của hắn sao có thể dễ dàng bỏ qua được chứ.

“Tỉnh rồi thì tiếp tục.”

Cửu nghe hai chữ tiếp tục liền sợ hãi bất giác lùi dần đến góc giường, miệng giờ chỉ có thể yếu ớt. Nhưng đôi chân thon thả lập tức bị kéo lại gần, bắt đối diện với hắn.

Bàn tay hắn vuốt nhẹ mí mắt đã sưng lên, lại cúi người hôn lên đôi môi khô khốc ấy. Cửu lúc này đã chẳng màn đến việc người trước mặt là ông chủ nữa, kịch liệt né tránh. Nhưng vừa xoay đầu đã bị bàn tay nắm sau gáy chế trụ bắt tiếp nhận nụ hôn đến điên cuồng này.

Đôi tay nhỏ liền giơ lên, đánh mạnh vào bả vai người đàn ông. Cô thật sự mệt mỏi, không còn chút sực lực nào nữa rồi. Âm thanh đánh có thể vang tiếng rõ ràng, nhưng đối với người đàn ông lại chẳng cảm nhận được gì.

Bàn tay lướt nhẹ, dưới cơ thể mềm mại dần mất đi sự khống chế, sau cùng dừng ở bờ mông căng tròn không ngừng bóp lấy. Lại tiến đến hoa viên trêu đùa, dương như ban tối không đủ, đến nay nơi đó lại nhanh chóng rỉ nước chỉ sau màn động chạm, đỏ ửng đến lạ.


Người đàn ông nắm lấy bờ mông, tìm điểm tựa lần nữa tiến ra vào liên tục, bao nhiêu cũng không biết đủ để thỏa mãn con dã thú trong người hắn.

Vị trí vật căng cứng kia tiến vào càng lúc càng sâu, đồng thời tần suất tăng nhanh khiến người dưới thân trở nên đau rát đến khó tả.

“Đau… đau quá…”

Cửu yếu ớt nói trong vòm họng, để tự bản thân nghe, bởi người trước mặt thậm chí chẳng xem cô là gì. Người làm không hơn không kém, người phục vụ để làm thỏa mãn hắn, hay đơn giản là món đồ mua về.

Người đàn ông nhắm mắt, tận hưởng từng khoái cảm mang đến. Lại lần nữa, trút thứ nước ấy vào hoa viên nhỏ bé.

Chẳng biết rõ khi nào người đàn ông dừng, Cửu giờ phút này tựa cái xác cô, đôi mắt yếu ớt mở mặc hắn làm.

Đến khi dừng lại, trời lúc này đã sáng hẳn. Hoắc Thừa Cảnh trông người trên giường như vô hồn, tùy tiện ép uống xuống viên thuốc kia. Sau liền ném tấm chăn che đậy cơ thể. Bản thân hắn thay bộ đồ khác liền rời đi.

Trong đầu cô trống rỗng, chẳng thể suy nghĩ được gì, nhưng mà nước mắt vẫn vô thức tuôn, gương mặt nhợt nhạt đến thấy rõ.

Hoắc Thừa Cảnh rời khỏi căn phòng, chính vì thấy vẫn còn tỉnh. Người đàn ông liền kiêu ngạo rời đi, sau lần dạy dỗ này tốt nhất cô nên trở nên nghe lời hơn chút.


Chước Vũ vốn định sai người làm dọn dẹp, nhưng lại bị Hoắc Thừa Cảnh ngăn lại.

“Khi nào cô ta tỉnh dậy bắt cô ta tự dọn dẹp sạch sẽ căn phòng.”

Hoắc Thừa Cảnh rời đi không bao lâu, Cửu chậm rãi lê lếch cơ thể một cách khó nhằn, đầu óc tựa hồ như quay cuồng. Cô nhìn chiếc váy đã rách đến không còn hình thù, nhưng phía bên cạnh có bộ đồ khác. Cô cố gắng mặc lên.

Đến khi bước ra ngoài, đám người làm đợi sẵn liền thuật lại toàn bộ lời ông chủ. Cửu chỉ có thể nghe lời dọn dẹp toàn bộ căn phòng.

Tấm chăn lẫn ga giường đầy những vết ố, Cửu bỏ vào chiếc giỏ khiêng một cách khó nhằn rời đi. Toàn thân vô cùng khó chịu, dưới cái lạnh cũng không đủ thuyên giảm cảm giác đau đáu trong người.

Đồ ăn hôm nay cũng bị cắt giảm, Cửu nhìn chiếc bánh mì, vừa cắn một miếng đã nôn ra, cuối cùng trực tiếp bỏ không ăn nữa.

Dì Hạnh thấy Cửu bị hành hạ đến thương tâm, cẩn thận nấu cháo bỏ vào phòng, nhưng Cửu lại chỉ được vài miếng liền không ăn nữa, trực tiếp đổ đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương