Nữ Hái Hoa Tặc Ngoại Truyện
-
Chương 15: Kỹ thuật của Trần Thanh
“Lớn tiếng một chút, Tiểu Lăng, ta thích nghe ngươi
kêu.” Trần Thanh thanh âm thấp như quỷ mỵ, bên ngoài tôi tớ cúi thấp đầu, một
khắc này, ta có thể cảm thấy nội tâm bọn họ thật khuất nhục.
Trong sảnh ý thức Lăng Đằng Vân dần dần mơ hồ, là “Tinh thần tùng trì”, là dược mà Trần Thanh mang đến. Một liều dược này, tôn nghiêm, nhân cách, đau đớn, cái gì cũng không trọng yếu nữa.
Tư duy rõ ràng hoàn toàn không thể kháng cự khoái cảm, đối với tư thế cơ thể như thế nào, dùng công cụ thế nào, đều không sao cả.
Lão tử lẳng lặng ngồi trên nóc nhà, thật ra không có cảm giác bi phẫn như hạ nhân ở phía dưới, loại chuyện này, ngươi tình ta nguyện, rất khó nói rõ cái gì đúng cái gì sai.
Nhìn chăm chú phía dưới, ặc, không thể nói lão tử rình coi, cùng lắm chỉ là tham quan học tập lẫn nhau thôi.
Động tác kịch liệt, thời điểm cuối cùng bỗng nhiên Trần Thanh ấn trụ lên cổ Lăng Đằng Vân, dù cho là có “Tinh thần tùng trì” gây tê, Lăng Đằng Vân vẫn như cũ sít sao bám vai hắn, thần sắc giống như thống khổ lại giống như cực lạc, mơ mơ màng màng càng thêm mê người.
Khụ, các vị khán giả rất không thích là… Xong việc, một bên Trần Thanh xách quần đứng lên, một bên kỳ quái nói: “Dạ Lưu Ly đổi nghề rình coi từ lúc nào? Kỹ thuật của Trần Thanh có hài lòng không?”
Lão tử giận!
“Ai rảnh rình coi ngươi a, trước công chúng như vậy, còn muốn mặt mũi không?” Mắng chửi như vậy, ặc, cảm thấy những lời như thế chói tai làm sao? Lão tử đành phải đem lời nói còn lại nuốt trở về.
“Tiểu Lăng, cho mượn mười vạn lượng bạc.” Thằng nhãi này đối với Lăng Đằng Vân nhẹ như phủi bụi, oai phong ngày thường của Lăng Đằng Vân tất cả đều không thấy, toàn bộ đều là dáng dấp “tiểu thụ” vạn năm, phất phất tay, ý bảo đi đến phòng kế toán lấy.
(Lời editor: Hoàn thành quá trình đau khổ từ “cường công” biến hóa thành “mỹ thụ” của Lăng Đằng Vân, mặc dù ngắn nhưng mà tốn của mình không ít nơ ron thần kinh nha. Vừa edit vừa tưởng tượng dữ quá, thật muốn tìm xem phim BL là như thế lào??? Amen, vô cùng hại não.)
Trần Thanh vậy mà xoay người đi lấy tiền, Lăng Đằng Vân hầu như lõa thể ngồi trên thảm lông dày ngoài phòng khách nửa người dựa vào ghế tựa hồng mộc, dược lực vẫn chưa tan, người bên ngoài cũng không tiện đi vào.
Lão tử thật là lương thiện, tiện tay rút khăn tay giúp hắn rửa sạch thân thể. Hắn hơi lệch đầu, lông mi thật dài khẽ run, trên mặt vẫn còn ửng đỏ, khăn lụa lướt qua, thân thể mẫn cảm run nhẹ.
Đem hắn cẩn thận lau chùi sạch sẽ, mới phát hiện thân thể này vết thương cũ chưa tan đã thêm vết thương mới. Cầm chu hồng quả đút vào miệng hắn, dùng nội lực trợ hóa, tiêu đi một phần dược lực, hắn mím môi hơi có chút giật mình, sau đó nhìn ta một lúc lâu mới nói: “Có thể lấy quần áo giúp ta không?”
Lão tử không thích nhất là bầu không khí như vậy, lập tức cởi áo ngoài đem quấn lại, từ cửa sổ phòng khách vụt qua phòng ngủ của hắn, hắn kinh ngạc nhìn lão tử, đột nhiên nói: “Dạ Lưu Ly, kỳ thực ngươi không tệ, vì sao lại đi làm hái hoa tặc? Phụ mẫu huynh đệ của ngươi sẽ không thương tâm khổ sở sao?”
“Ta làm cái gì cần ngươi quan tâm sao? Bọn họ có gì cũng không liên quan tới ngươi? Hái hoa tặc có gì không tốt, ngươi cũng cam tâm tình nguyện bị một hái hoa tặc biến thành bất nam bất nữ!!!!!” Lời vừa ra khỏi miệng, ta đã biết nặng lời rồi, thật ra ta rất ít khi tức giận, nhẹ nhàng thở ra, bình tĩnh, Dạ Lưu Ly, ngươi phải bình tĩnh.
Một phen đóng sầm cửa phòng đi ra, rất nhiều người hầu vẫn còn đang canh giữ ở đại sảnh. Sau này ta mới nghe Tả Thành nói, ngày xưa trước khi dược lực tan hết, hắn không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào phòng khách.
Buổi tối theo thường lệ nhàn du, hắn cũng đã lôi hai mươi mấy người ở phòng thu chi làm kiểm kê hạch toán cuối tháng. Tả Thành lẳng lặng đứng canh giữ ngoài cửa thư phòng, lão Hồ ly tổng quản thấy ta đột nhiên nói: “Lưu Ly tiểu thư, ngươi có thể khuyên Thiếu trang chủ nghỉ ngơi không? Hắn ngày trước vẫn ho khan, ngày hôm nay lại…”
“Khuyên?” Ta lắc lắc đầu. “Không phải là điểm mạnh của ta.”
“Lưu Ly tiểu thư, van xin người.”
“Làm gì gấp như thế, hắn đã muốn bệnh chết các ngươi phỏng chừng còn có phí thôi việc…” Nói chưa xong, phát hiện xung quanh toàn ánh mắt hung ác tàn nhẫn, dáng dấp đồng loạt muốn cùng ta quần ẩu, lão tử rất thức thời lập tức ngậm miệng.
Sờ sờ mũi rời khỏi, ở đây sát khí quá nặng.
Lão tử thật không phải là một người hảo tâm, thế nhưng không nghĩ tới hắn lại té xỉu tại trướng trong phòng.
Tả Thành không biết từ đâu tìm ra một tên lang băm, chỉ biết không ngừng hỏi, Thiếu trang chủ khó chịu ở đâu?
Cuối cùng bị lão tử đạp một cước, đuổi ra ngoài cửa.
Sau đó thời điểm lão tử phản ứng được, trong phòng, trước giường bệnh chỉ còn lại người một nhà chúng ta.
“Hoa Mạt Ly rất am hiểu châm cứu.” Tả Thành tràn đầy hy vọng nhìn ta, cái loại ánh mắt này, cho dù là da mặt dầy như lão tử cũng cảm thấy xấu hổ.
“Đối với việc này, trên giang hồ có một cái phiên ngoại.”
“Ừ?”
“Hoa Mạt Ly am hiểu châm cứu, có lần truyền dạy kỹ năng, khi vị đồ đệ này liên tiếp đâm nhầm huyệt vị của mười hai người thực nghiệm, liền bắt trong nhà một con chuột đến thay thế.”
“Sau đó?”
“Sau đó, nhà Hoa Mạt Ly từ lâu không còn có chuột nữa.”
Trong sảnh ý thức Lăng Đằng Vân dần dần mơ hồ, là “Tinh thần tùng trì”, là dược mà Trần Thanh mang đến. Một liều dược này, tôn nghiêm, nhân cách, đau đớn, cái gì cũng không trọng yếu nữa.
Tư duy rõ ràng hoàn toàn không thể kháng cự khoái cảm, đối với tư thế cơ thể như thế nào, dùng công cụ thế nào, đều không sao cả.
Lão tử lẳng lặng ngồi trên nóc nhà, thật ra không có cảm giác bi phẫn như hạ nhân ở phía dưới, loại chuyện này, ngươi tình ta nguyện, rất khó nói rõ cái gì đúng cái gì sai.
Nhìn chăm chú phía dưới, ặc, không thể nói lão tử rình coi, cùng lắm chỉ là tham quan học tập lẫn nhau thôi.
Động tác kịch liệt, thời điểm cuối cùng bỗng nhiên Trần Thanh ấn trụ lên cổ Lăng Đằng Vân, dù cho là có “Tinh thần tùng trì” gây tê, Lăng Đằng Vân vẫn như cũ sít sao bám vai hắn, thần sắc giống như thống khổ lại giống như cực lạc, mơ mơ màng màng càng thêm mê người.
Khụ, các vị khán giả rất không thích là… Xong việc, một bên Trần Thanh xách quần đứng lên, một bên kỳ quái nói: “Dạ Lưu Ly đổi nghề rình coi từ lúc nào? Kỹ thuật của Trần Thanh có hài lòng không?”
Lão tử giận!
“Ai rảnh rình coi ngươi a, trước công chúng như vậy, còn muốn mặt mũi không?” Mắng chửi như vậy, ặc, cảm thấy những lời như thế chói tai làm sao? Lão tử đành phải đem lời nói còn lại nuốt trở về.
“Tiểu Lăng, cho mượn mười vạn lượng bạc.” Thằng nhãi này đối với Lăng Đằng Vân nhẹ như phủi bụi, oai phong ngày thường của Lăng Đằng Vân tất cả đều không thấy, toàn bộ đều là dáng dấp “tiểu thụ” vạn năm, phất phất tay, ý bảo đi đến phòng kế toán lấy.
(Lời editor: Hoàn thành quá trình đau khổ từ “cường công” biến hóa thành “mỹ thụ” của Lăng Đằng Vân, mặc dù ngắn nhưng mà tốn của mình không ít nơ ron thần kinh nha. Vừa edit vừa tưởng tượng dữ quá, thật muốn tìm xem phim BL là như thế lào??? Amen, vô cùng hại não.)
Trần Thanh vậy mà xoay người đi lấy tiền, Lăng Đằng Vân hầu như lõa thể ngồi trên thảm lông dày ngoài phòng khách nửa người dựa vào ghế tựa hồng mộc, dược lực vẫn chưa tan, người bên ngoài cũng không tiện đi vào.
Lão tử thật là lương thiện, tiện tay rút khăn tay giúp hắn rửa sạch thân thể. Hắn hơi lệch đầu, lông mi thật dài khẽ run, trên mặt vẫn còn ửng đỏ, khăn lụa lướt qua, thân thể mẫn cảm run nhẹ.
Đem hắn cẩn thận lau chùi sạch sẽ, mới phát hiện thân thể này vết thương cũ chưa tan đã thêm vết thương mới. Cầm chu hồng quả đút vào miệng hắn, dùng nội lực trợ hóa, tiêu đi một phần dược lực, hắn mím môi hơi có chút giật mình, sau đó nhìn ta một lúc lâu mới nói: “Có thể lấy quần áo giúp ta không?”
Lão tử không thích nhất là bầu không khí như vậy, lập tức cởi áo ngoài đem quấn lại, từ cửa sổ phòng khách vụt qua phòng ngủ của hắn, hắn kinh ngạc nhìn lão tử, đột nhiên nói: “Dạ Lưu Ly, kỳ thực ngươi không tệ, vì sao lại đi làm hái hoa tặc? Phụ mẫu huynh đệ của ngươi sẽ không thương tâm khổ sở sao?”
“Ta làm cái gì cần ngươi quan tâm sao? Bọn họ có gì cũng không liên quan tới ngươi? Hái hoa tặc có gì không tốt, ngươi cũng cam tâm tình nguyện bị một hái hoa tặc biến thành bất nam bất nữ!!!!!” Lời vừa ra khỏi miệng, ta đã biết nặng lời rồi, thật ra ta rất ít khi tức giận, nhẹ nhàng thở ra, bình tĩnh, Dạ Lưu Ly, ngươi phải bình tĩnh.
Một phen đóng sầm cửa phòng đi ra, rất nhiều người hầu vẫn còn đang canh giữ ở đại sảnh. Sau này ta mới nghe Tả Thành nói, ngày xưa trước khi dược lực tan hết, hắn không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào phòng khách.
Buổi tối theo thường lệ nhàn du, hắn cũng đã lôi hai mươi mấy người ở phòng thu chi làm kiểm kê hạch toán cuối tháng. Tả Thành lẳng lặng đứng canh giữ ngoài cửa thư phòng, lão Hồ ly tổng quản thấy ta đột nhiên nói: “Lưu Ly tiểu thư, ngươi có thể khuyên Thiếu trang chủ nghỉ ngơi không? Hắn ngày trước vẫn ho khan, ngày hôm nay lại…”
“Khuyên?” Ta lắc lắc đầu. “Không phải là điểm mạnh của ta.”
“Lưu Ly tiểu thư, van xin người.”
“Làm gì gấp như thế, hắn đã muốn bệnh chết các ngươi phỏng chừng còn có phí thôi việc…” Nói chưa xong, phát hiện xung quanh toàn ánh mắt hung ác tàn nhẫn, dáng dấp đồng loạt muốn cùng ta quần ẩu, lão tử rất thức thời lập tức ngậm miệng.
Sờ sờ mũi rời khỏi, ở đây sát khí quá nặng.
Lão tử thật không phải là một người hảo tâm, thế nhưng không nghĩ tới hắn lại té xỉu tại trướng trong phòng.
Tả Thành không biết từ đâu tìm ra một tên lang băm, chỉ biết không ngừng hỏi, Thiếu trang chủ khó chịu ở đâu?
Cuối cùng bị lão tử đạp một cước, đuổi ra ngoài cửa.
Sau đó thời điểm lão tử phản ứng được, trong phòng, trước giường bệnh chỉ còn lại người một nhà chúng ta.
“Hoa Mạt Ly rất am hiểu châm cứu.” Tả Thành tràn đầy hy vọng nhìn ta, cái loại ánh mắt này, cho dù là da mặt dầy như lão tử cũng cảm thấy xấu hổ.
“Đối với việc này, trên giang hồ có một cái phiên ngoại.”
“Ừ?”
“Hoa Mạt Ly am hiểu châm cứu, có lần truyền dạy kỹ năng, khi vị đồ đệ này liên tiếp đâm nhầm huyệt vị của mười hai người thực nghiệm, liền bắt trong nhà một con chuột đến thay thế.”
“Sau đó?”
“Sau đó, nhà Hoa Mạt Ly từ lâu không còn có chuột nữa.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook