Quoặc quoặc….’ Đầu mọi người chảy hắc tuyến, khóe miệng co rút.

Còn ả bị ngất đi từ đời nào đã được những bảo an kéo ra ngoài nằm rồi khiến ai cung phải trố mắt nhìn cô gái xinh đẹp thê thảm nằm giữa đường cái kia.

Cả bốn người vừa ra khỏi chưa được bao lâu thì một cô gái xinh đẹp cùng mái tóc bạc được cột hờ.

trên vai là thú màu trắng đáng yêu xuất hiện bị bảo an chặn lại, cô không nói lời nói ra tay khiến hai người đàn ông khó tin

trước sức lực mạnh mẽ của một cô gái quật ngã họ, cô gái xinh đẹp đó không ai khác là Cố Hàn Băng, ánh mắt cô lạnh lùng,

sắc mặt không đổi đi đến trước mặt tiếp tân, mọi người cũng thấy một màn này, trố mắt, tò mò,kinh ngạc, sùng bái v..v..

tiếp tục bàn tán xôn xao, đoán mò thân phận của cô.

“cậu nói xem cô gái này là ai đây?” nhân viên A

“sẽ không phải là tìm Phàm Tổng của chúng ta đi.”

nhân viên B khẳng định.

“Ừm nói có lý, haiizz sao cô gái nào cũng đòi gặp Phàm tổng nhỉ?”

nhân viên C giật đầu tỏ vẻ đồng ý kiến.

“vậy còn hỏi, đương nhiên muốn làm phu nhân Phàm gia rồi.”

nhân viên D khinh bỉ nhìn người trò chuyện bên cạnh nhân viên C.

“ Cô ấy thật mạnh mẽ lúc nãy thấy không? chỉ một chiêu đã quật ngã bảo an cường tráng rồi kìa, ai biết thân hình nhỏ nhắn vậy mà quá ngưu bức a.”

Nhân viên nam cùi chỏ nhân viên nữ kế bên, làm nhân viên nữ ăn đau quay đầu trừng mắt hừ.

“………”

“………”

Bao nhiêu bàn tán cô có nghe thì không quan tâm, chỉ lạnh lùng nhìn cô tiếp tân đang kinh ngạc nhìn dung nhan cô:

“Cô có thấy hai đứa bé đã đến đây không?”

“A… sao..à..có thấy…”

Cô tiếp tân nghe giọng lạnh nhạt của cô, hồi tỉnh lại cười lòng thì tò mò, chung qui vẫn trả lời.

“vậy tụi nhỏ đâu?”

“kia cho hỏi…cô là ai ạ?”

“cô không cần biết, trả lời câu hỏi của tôi?”

“xin lỗi điều này không thể được, xin cô nói tên đi ạ, tôi sẽ giúp cô?”

Cô tiếp tân nuốt nước bọt cảm thấy cô gái xinh đẹp này đến gây sự hoặc muốn tìm Phàm tổng cao quí của họ có chút khó coi, sắc mặt lạnh nhạt lại.

Cố Hàn Băng lạnh lùng nhìn cô tiếp tân thanh tú kia,cô đương nhiên bắt gặp ánh mắt khinh miệt, coi thường cô kia khóe miệng hơi giương, sắc mặt hơi trầm xuống.

Cô biết không nên gây chuyện nơi địa bàn người khác, cô không thích tìm phiền toái liền lạnh nhạt đáp, chỉ cần không phạm vào mấu chốt của cô là được.

“Cố Hàn Băng.”

“vâng thưa Cố tiểu thư..ách.. khoan đã cô nói gì? Cố Hàn Băng sao?”

Cô tiếp tân hài lòng thấy cô chịu nghe lời lại nghe đến cái tên của cô mà sững người lại.

“tôi không có thời gian đùa giỡn với cô, sự kiên nhẫn của tôi có hạn hy vọng cô hợp tác tốt cho tôi,nếu không hậu quả như thế nào đừng trách.”

Cô lạnh lùng nhìn cô gái kia, cô cảm thấy không kiên nhẫn nổi, quá mất thời gian của cô rồi.

“Vậy cô và hai đứa bé kia có quan hệ gì?”

Cô tiếp tân hết hồn trước khí chất lạnh lẽo của cô, vẫn cường ngạch hỏi tiếp, cô sợ cô gái xinh đẹp này quấy rối không thì Phàm tổng giết cô mất.

“Tôi là mẹ của hai con tôi, giờ thì cô hãy trả lời câu hỏi của tôi ngay.”

“A.. là mẹ con sao..Ách.. kia..thật ra thì hai đứa bé không còn ở đây nữa, đã được Phàm tổng của chúng tôi mang hai đứa bé đi rồi.”

Cô tiếp tân kinh ngạc, cung kính khó mà tim mẹ của hai con nhưng mà nhìn khí chất cùng dung nhan của cô có thể biết được là thật…

thì ra là Phàm phu nhân sao..ô..ô.. cô sai lầm nữa rồi sao..vì cái gì làm tiếp tân thôi khổ như vậy.

(linhnana: *đồng tình* vất vả cho cô rồi)

“Vậy cô biết họ đi đâu sao?”

“dạ không ạ thưa phu nhân.”

“……..”

phu nhân, cô nghe lầm đi khi nào thành phu nhân rồi ạ, bất quá cô hiện tại đang quan tâm hai đứa con nên mặc kệ xưng hô của cô ta,

nghe cô ta không biết cô trầm mặc nhìn cô giật đầu tỏ vẻ đã biết liền xoay người rời đi để lại mọi người bu lại chỗ tiếp tân hỏi tới tấp về cô, làm tiếp tân cảm thấy lành lạnh cả người run lên bần bật,

xoa cánh tay cho ấm, cô tiếp tân cảm thấy khó hiểu, vì sao lạnh thế này, đây rốt cuộc là làm sao thời tiết thay đổi bất thường rồi sao.

cô vớ đại hỏi người kế bên hỏi lạnh hay không? Nhiều người lắc đầu không có và hỏi ngược lại cô làm sao vậy vừa hỏi cô gái kia là ai mà bản thân cô tiếp tân vừa khổ phải trả lời vừa khổ lạnh.

cơ thể run lên lập cập không hề biết cô bị Cố Hàn Băng hạ một luồng khí lạnh xâm nhập vào cơ thể cô để trừng phạt nho nhỏ.

nếu biết cô tiếp tân sẽ dập đầu xin tha vì tội bất kính cô rồi, đáng tiếc trên đời không có nếu như.

Cô sau khi rời khỏi Phàm thị, leo lên xe suy nghĩ nên tìm ở đâu thì điện thoại reo lên, cô liếc nhìn người gọi cô nhấc nghe.

“Băng nhi em đang ở đâu vậy?”

“anh là ai?”

cô nhíu mày nghe tiếng đàn ông bên kia.

“là anh Phàm Dật Thần.”

“tốt, vậy có phải anh đang ở cùng hai con tôi không?”

“Đúng vậy, em hãy đến địa chỉ này đi tụi anh đợi em.”

Nghe tên địa chỉ xong không để ý câu ‘tụi anh’ cô cúp máy, lái xe đi không cho anh nói tiếp làm người bên kia bất đắc dĩ nhìn điện thoại cảm thấy ưu thương quá đi, có cô vợ lạnh lùng như vậy, chí ít nói cảm ơn chứ.

Địa chỉ không xa lạ nơi đó là nhà Phàm Dật Thần, các anh lúc đầu định ghé nơi nào đó anh nghĩ lại thì chuyển sang nhà anh.

trước khi sang nhà anh, anh đã cho mời thêm bốn người bạn của anh cùng anh chúc sinh nhật con của anh và chuẩn bị món quà,bữa ăn, sẵn tiện khoe luôn hắc hắc…

trên toàn thế giới ngay cả các gia tộc không ai ngờ được rằng sáu người này vốn nhân trung long phượng,

sinh ra phải là kì phùng địch thủ, khắc khẩu, đấu nhau, mà lại thân thiết nhau như tình anh em.

dù khó gặp thường xuyên cùng vui đùa nhưng cũng thường mở webcam hoặc video lên nhìn mặt trò chuyện với nhau, đây là cách họ liên hệ, quan hệ chặt chẽ như vậy ……

chẳng ai biết được rằng thật chất không như họ nghĩ hay nghe đồn cả,chính quyết định hôm nay của anh mà bánh xe vận mệnh đã bắt đầu quay cho đến hồi kết của nó.

Cũng là quyết định này mà mang đến cho sáu người bọn họ gặp lại nhau một cách nhanh,gọn như vậy.

Cũng mang cho sáu người tin tức bất ngờ,choáng váng,vui mừng, tơ hồng kết duyên giữa cô và sáu người đàn ông bắt đầu dây dưa.

Tương lai về sau làm Phàm Dật Thần nhớ lại chính quyết định hôm nay của anh mà hối hận không thôi, đáng tiếc không thể quay lại được.

Chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn bọn anh trừng mắt to mắt nhỏ với nhau xem ai là người đến sủng hạnh vợ họ.

còn mấy đứa con thì hí hửng cùng nhau bàn bạc kế sách để mẹ mang thai sinh em trai hoặc em gái cho họ.

Còn hiện tại thì cô đang trên đường đến nơi cần đến, điện thoại lại reo lên, cô không nhìn tên người gọi chỉ lạnh lùng tiếp:

“Ai!”

“Ách… mẹ, tâm trạng của mẹ làm sao thế?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương