Nữ Giúp Việc Của Thiên Binh
-
Chương 9-1
Mấy ngày trước, cha Hạ Vi Tử cùng Tiêu Dật đi du lịch nước ngoài, trong nhà chỉ còn lại hai nữ hầu. Lúc này các cô đang ở hậu hoa viên cắt tỉa hoa cỏ.
Khi Tiêu Tử Thăng dắt tay Hạ Vi Tử đi ra ngoài nhà, không ai phát hiện bọn họ, một người lạnh như băng, một người tựa như ánh nắng chiều, bộ dạng cực kỳ giống băng hỏa Ngũ Trọng Thiên.
Hạ Vi Tử thấp thỏm bất an. Cô không hiểu tại sao tối hôm qua Tiêu Tử Thăng còn nhiệt tình như lửa, bây giờ nhìn bộ dạng lại giống như cô thiếu nợ anh rất nhiều tiền vậy?
Nhưng Hạ Vi Tử lại không dám hỏi. Mấy lần cô muốn mở miệng, lại bị ánh mắt lạnh của Tiêu Tử Thăng dọa cho sợ đến im lặng.
Hạ Vi Tử không thể làm gì khác hơn là thành thật mặc cho Tiêu Tử Thăng dắt tay đi xuống lầu, bị anh nhét vào trong xe, một đường không nói lời nào đi tới trường học.
Tiêu Tử Thăng dừng xe tại lối đi bộ đối diện cổng trường, hai tay anh cầm tay lái, hai mắt nhìn về phía trước, mím chặc môi không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hạ Vi Tử lấy hết dũng khí, chép miệng, rốt cục mở miệng nói: “Thiếu…..Thiếu gia, em đi học trước.”
Vừa muốn mở cửa, lại đột nhiên bị người phía sau ôm cổ. Hạ Vi Tử không có chuẩn bị trước liền ngã người về phía sau, ngã vào trong ngực Tiêu Tử Thăng.
Tiêu Tử Thăng ôm lấy thân mình Hạ Vi Tử, giọng nói trầm thấp, tràn đầy từ tính sức quyến rũ: “Em không có lời nào muốn nói với anh hay sao?”
"Em . . . . ." Hạ Vi Tử cắn môi, "Em em đã nói rồi. . . . . ."
"A?" Tiêu Tử Thăng cọ cọ vành tai cô, hơi nóng đánh tới, làm cho gương mặt Hạ Vi Tử đỏ bừng lên, “Em đã nói cái gì hử?”
“Em em em……….” Hạ Vi Tử lắp bắp, miệng đắng lưỡi khô, chú ý nhịp tim đang nhảy loạn. “Em……Em nói……. Chào buổi sáng, thiếu gia.”
"A?" Tiêu Tử Thăng giống như bất mãn. “Không có chuyện gì khác muốn nói sao?”
Hạ Vi Tử điên cuồng lắc đầu như trống bỏi, "Không . . . . . . Không có."
Lỗ mũi Tiêu Tử Thăng hừ một tiếng, há mồm liền cắn vành tai Hạ Vi Tử, dùng sức mút, mồm miệng không rõ ràng nỉ non: “Cô gái nhỏ ngốc không thành thật…… Em còn chưa nói cho anh biết, tên nam sinh tối hôm qua là ai?... .... Hử?”
Tiêu Tử Thăng đưa một tay xuống vén làn váy Hạ Vi Tử lên, từ phía dưới chui vào, cách tất chân phấn hồng, ngón tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve. Trong nháy mắt tâm thần cô nhộn nhạo. Giọng nói mi hoặc như vậy làm cho trái tim cô run rẩy. Cô ngưỡng cổ ra sau, bất mãn rên rỉ.
“Em…… Thiếu gia…... Hắn ta chỉ là…..” Hạ Vi Tử muốn đẩy thân thể nóng như lửa này ra, lại không ngăn cản được nhiệt tình mãnh liệt của Tiêu Tử Thăng. Cô thở dốc một tiếng, thở dài nói: “Hắn ta chỉ là…… bạn học mà thôi.”
Tiêu Tử Thăng giống như là không nghe thấy câu trả lời của cô, ôm chầm lấy eo Hạ Vi Tử, chuyển thân thể của cô qua, đầu lưỡi dọc theo đường cong cổ duyên dáng, liếm hôn dần tới môi cô.
Đôi môi đỏ mọng kiều diễm này giống như là có ma lực, hấp dẫn anh tới chiếm lấy. Mềm mại ngọt ngào, làm cho anh muốn ngừng mà không được.
Cho đến khi Hạ Vi Tử “ưhm” một tiếng, lúc này Tiêu Tử Thăng mới dừng lại một chút, trấn an để cô dựa vào ngực mình, vỗ vỗ phía sau lưng cô, nói: “Không cho phép gặp lại tên đó!”
Cả người Hạ Vi Tử mềm nhũn, đầu óc cũng chậm chạp rất nhiều.
Thiếu gia nói. . . . . . Không cho phép gặp lại người nào?
Tiêu Tử Thăng nhìn vẻ mặt mờ mịt của Hạ Vi Tử, bất đắc dĩ véo véo mặt cô một cái, thở dài nói: “Không cho phép gặp lại tên nam sinh tối hôm qua.”
Hạ Vi Tử tư tưởng đơn thuần ngoan ngoãn gật đầu.
Tiêu Tử Thăng hài lòng nhếch môi, nhẹ giọng dụ dỗ: “Đi học đi, gần đây anh tương đối bận rộn, cho nên em phải ngoan ngoãn đi học.” Chờ anh hết bận….. có một số việc nhất định phải giải quyết.
Hạ Vi Tử nghe anh nói lời này liền không vui, quệt mồm phản bác: "Thiếu gia, người ta luôn luôn rất ngoan!"
Hạ Vi Tử có ngoan hay không tạm thời không nói, nhưng mà cô thật sự rất ngốc!
Học Viện Nữ Hầu xây dựng ba mươi năm tới nay, cho tới bây giờ không có người nào ngốc đến mức không thể tưởng tượng nổi giống như Hạ Vi Tử. Chỉ có người khác không nghĩ tới, không có cô không ngốc được.
Cuộc sống đại học của Hạ Vi Tử chính thức bắt đầu, tất cả các lớp học đều tràn đầy mới lạ mà có tính khiêu chiến.
Một nữ hầu tốt không chỉ phải nắm giữ tài nấu nướng cơ bản cùng may vá, còn phải nghiên cứu tâm lý học, nắm vững kiến thức kế toán tài chính, cũng hiểu rõ kỷ xảo xử sự.
Nhưng mà, học sinh Hạ Vi Tử được học viện “đăc biệt thu nhận” một lần lại một lần chứng minh điểm “đặc biệt” của cô.
Trên lớp tài chính, nữ hầu nhỏ ngu ngốc này trực tiếp chảy nước miếng ngủ thiếp đi.
Trên lớp may vá, Hạ Vi Tử coi như không tệ, chẳng qua là làm cho mười đầu ngón tay bị ghim đến đổ máu.
Điều kỳ quái chính là trên lớp nấu nướng, vì mấy món ăn cháy khét của Hạ Vi Tử, một lần sai lầm thiếu chút nửa gây ra hỏa hoạn.
Sự tích của cô trong Học Viện Nữ Hầu bị mọi người lấy ra làm trò cười.
Hạ Vi Tử bất đắc dĩ nhức đầu, hướng về phía bạn tốt cười nhạo cô mà phản bác: “Mình thật sự là không cận thận thôi. Không cẩn thận mới quên không tắt lửa, sau đó….”
"Sau đó thiếu chút nữa đốt phòng học." Diêu Nhiêu rất khách quan nói ra sự thật.
Bả vai Hạ Vi Tử rũ xuống, vô tội nhìn hai người bạn tốt. “Mình thật không phải cố ý…..” Cô nói chuyện cũng thiếu đi phấn khích, càng nói giọng càng nhỏ.
Hùng Chi Lan nháy mắt một cái, cười châm biếm ghé đầu qua, hỏi: “Còn không thành thật khai báo! Tại sao lại thất thần trong lớp nấu nướng? Có phải…….”
"Không có, không có. . . . . . Mình không có nghĩ đến thiếu gia nhà mình. . . . . ."
"Phốc!" Ngải Minh Mị cười ra tiếng. “Vi Tử, Chi Lan đang lừa gạt cậu đấy, cậu lại tự nói ra lời thật rồi.”
"Các cậu đều khi dễ mình!" Hạ Vi Tử che mặt, cực kỳ xấu hổ.
Hùng Chi Lan vung ta lên, tát một cái vào đầu Hạ Vi Tử. “Còn không thừa nhận! Cậu đã mất hồn mất vía mấy ngày rồi, mỗi lần ngẩn người mặt đều đỏ đến giống như Quan Công, nhất định là tư xuân rồi. Mỗi ngày cậu ở trước mặt bọn mình, luôn là <Thiếu gia dài, thiếu gia ngắn> kẻ ngốc cũng đoán được.”
"Vô cùng. . . . . . rõ ràng sao?" Hạ Vi Tử từ khe hở nhìn về phía các bạn tốt.
Ba người đối diện cùng nhau gật đầu, trăm miệng một lời: "Hết sức rõ ràng."
"A. . . . . . Mình xong rồi." Hạ Vi Tử che đầu. Cô tư xuân quá rõ ràng rồi.
Ngải Minh Mị nóng nảy, vội vàng dụ dỗ: “Vi Tử, rốt cuộc cậu thế nào?”
"Mình đã rất lâu rồi không gặp thiếu gia, gần đây anh ấy bận rộn nhiều việc….. Mình rất là nhớ anh ấy.” Vẻ mặt Hạ Vi Tử ưu sầu.
"Nhớ anh ta tại sao không đi tìm anh ta?”
Hạ Vi Tử nhìn về phía Diêu Nhiêu, người mỗi lần nói chuyện đều rất sâu sắc, “Nhưng mà….. Không tốt lắm đâu?”
Hùng Chi Lan vung tay tát một cái vào đầu Hạ Vi Tử, “Đương nhiên là vậy, có cái gì không tốt chứ!"
Hạ Vi Tử “ui da” một tiếng, bất mãn kêu la: “Còn đánh nữa mình sẽ bị đánh ngu luôn đó.”
Ba người đối diện cực kỳ ăn ý lại trăm miệng một lời lần nữa: “Cậu vốn ngu ngốc.”
Ba cô gái này luôn khi dễ người đàng hoàng. Hạ Vi Tử bẹt miệng. “Nhưng mà đột nhiên mình tìm thiếu gia, anh ấy sẽ tức giận.” Cô ký thác hy vọng vào trên người ba chị em tốt, hy vọng các cô có thể bày mưu tính kế cho cô.
Diêu Nhiêu lắc đầu, nói: “Mình không có kinh nghiệm yêu đương.”
Ngải Minh Mị cũng lắc đầu, “Mình….. Cảm xúc mấy chuyện yêu đương của mình hình như cũng không cao.”
Cuối cùng chỉ còn lại Hùng Chi Lan, cô vung tay lên, Hạ Vi Tử theo phản xạ rút cổ một cái.
Hùng Chi Lan giảo hoạt cười một tiếng. “Mình có một cách rất tốt, cậu phải đến công ty của anh ta, nói với anh ta, trường học muốn học sinh về nhà tiến hành luyện tập. Cậu liền kiến cớ tiến hành phục vụ của nữ hầu đối với anh ta…… Thứ nhất, có thể tăng tiến tình cảm; Thứ hai, ….. hắc hắc….. ngu ngốc, cậu hiểu mà.”
Ngay cả Hạ Vi Tử là một người ngu ngốc, nhưng mà trong việc ảo tưởng cô tuyệt đối không thua ai.
Tiến hành phục vụ của nữ hầu đối với thiếu gia, như vậy cô có thể . . . . .
Đầu Hạ Vi Tử đầy bong bóng màu hồng phấn. Cô “soạt” một cái đứng lên, giương miệng nói lớn: “Mình muốn đi tìm thiếu gia….. cung cấp phục vụ của nữ hầu miễn phí cho anh ấy.”
Hạ Vi Tử là một người phái hành động. Mặc dù người có hơi ngốc một chút, nhưng mà ưu điểm của cô là đầu óc đơn giản, dễ dàng lung lay.
Vẫy tay chào từ biệt chị em tốt, Hạ Vi Tử quyết định thật nhanh liền đi tới dưới lầu công ty của Tiêu Tử Thăng.
Nhưng. . . . . . đứng trước ba mươi mấy tầng lầu cao ốc tập đoàn nhà họ Tiêu, Hạ Vi Tử hoảng hốt mấy giây, sau đó lại thêm mấy giây hối hận, về sau vẻ mặt cô càng hoang mang.
Phòng làm việc của thiếu gia…… ở lầu mấy đây? Đối mặt với sự hoang mang, Hạ Vi Tử luôn luôn dám khiêu chiến.
Hạ Vi Tử sửa sang lại quần áo, hít sâu một hơi, mang theo nụ cười xinh đẹp đi vào trong cao ốc. Sau đó bị nữ tiếp tân ở quầy ngăn lại “Xin chào tiểu thư, xin hỏi cô tìm ai vậy?”
"Tôi tìm….. Thiếu……. Tiêu Tử Thăng.”
Nữ tiếp tân sắc mặt không đổi tỉ mỉ quan sát qua lại Hạ Vi Tử một lần, nụ cười hình thức không giảm, “Xin hỏi tiểu thư có hẹn trước hay không?”
"Ách. . . . . . Không có." Gặp thiếu gia còn phải hẹn trước sao?
"Vậy thật xin lỗi tiểu thư, muốn gặp phó tổng giám đốc của chúng tôi cần phải hẹn trước.” Nụ cười của nữ tiếp tân cứng ngắc, bắt đầu xuất hiện trạng thái rạng nứt.
Hạ Vi Tử không ngừng cố gắng, “Vậy khi nào anh ấy tan việc? Tôi ở chỗ này chờ anh ấy được rồi.”
"Thời gian tan làm của phó tổng giám đốc của chúng tôi không thể xác định, bình thường ngày ấy đều làm thêm giờ. . . . . ."
"Không sao, không sao. . . . . . Tôi ở chỗ này chờ anh ấy, có được không?"
"Có thể." Nữ tiếp tân lười biếng gật đầu, liền không để ý Hạ Vi Tử nữa, lo làm việc của mình.
Hạ Vi Tử ngồi xuống ghế sô pha, chờ, chờ, liền bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Mấy ngày nay mặc dù không gặp được Tiêu Tử Thăng, nhưng Hạ Vi Tử cũng không nhàn rỗi, một lượng lớn bài học ép tới cô không chịu nổi. Nhưng mà cô thủy chung nhớ tới lời phân phối của anh, ngoan ngoãn đi học.
Hạ Vi Tử không phải là một người thông minh, thậm chí có chút ngốc, có chút ngây ngô. Nhưng mà dù cô đang chịu khó học hành, nhưng mà cô vẫn không quên lời cam kết với anh và nguyện vọng của mình.
Gần đây Tiêu Tử Thăng rất bận, tối nay càng tan làm muộn hơn so với trước kia.
Sau việc Nhật Bản động đất, tập đoàn nhà họ Tiêu có hợp tác với một xí nghiệp Nhật Bản, gặp phải động đất nghiêm trọng, mấy hạng mục hợp tác tạm thời đình chỉ, cổ phiếu bị đông cứng. Tiêu Tử Thăng phải bày ra kế sách giải quyết nguy cơ, lấy lại lòng tin của người chơi cổ phiếu, nhất định phải qua một vòng mới có tin tức tốt.
Ví dụ như……. Mạnh mẽ đoàn kết lại.
Tiêu Tử Thăng làm thêm giờ đến 11 giờ đêm, kéo thân thể mệt mỏi tới quầy tiếp tân, khóe mắt liếc qua ghế sô pha, chợt phát hiện Hạ Vi Tử giống như là một động vật nhỏ, co rút thành một đống ngủ trên ghế sô pha.
Bộ dáng kia, vừa đáng thương lại vừa ủy khuất, làm cho Tiêu Tử Thăng dở khóc dở cười, trong lòng lại yêu thương không dứt. Trong lòng anh hiểu, Hạ Vi Tử xuất hiện ở nơi này, là vì anh.
Tiêu Tử Thăng nhẹ nhàng ôm Hạ Vi Tử lên, lại đi trở về phía phòng làm việc.
Phòng làm việc của Tiêu Tử Thăng có một phòng nghỉ ngơi độc lập, bình thường anh làm thêm giờ quá muộn, buổi tối sẽ qua đêm ở chỗ này.
Mới vừa đặt Hạ Vi Tử xuống giường, trong mộng, cô đột nhiên cảm giác thân thể trầm xuống, thân thể run rẩy một chút, mở đôi mắt mệt mỏi ra. Dưới ánh đèn lờ mờ, đập vào mi mắt là một đôi mắt lạnh lùng khác.
Đó là người cô yêu nhất, muốn gặp mặt nhất.
Hạ Vi Tử vươn tay, chạm dọc theo sống mũi đến bờ môi của Tiêu Tử Thăng.
Tiêu Tử Thăng mỉm cười, há miệng, liền ngậm lấy ngón tay Hạ Vi Tử. Anh giơ tay lên vuốt ve thân thể uyển chuyển của cô. “Sao em lại ngủ ở quầy tiếp tân?”
Hô hấp Hạ Vi Tử có chút rối loạn, nhìn thấy Tiêu Tử Thăng nhung nhớ đã lâu, lỗ mũi có chút chua xót, mang theo nức nở làm nũng nói: “Chị tiếp tân nói phải hẹn trước mới có thể gặp anh. Em ở chỗ này chờ anh, không cẩn thân ngủ thiếp đi.”
"Sao không gọi điện thoại cho anh?” Tiêu Tử Thăng đau lòng cọ xát mặt Hạ Vi Tử.
"Em. . . . . . Quên mang điện thoại di động."
"Ngu ngốc. . . . . ."
Tiêu Tử Thăng còn chưa nói hết lời, bụng Hạ Vi Tử liền truyền đến âm thanh “rột rột.”
Hạ Vi Tử hốt hoảng bò dậy, lại bị Tiêu Tử Thăng một phen áp đảo, “Em đã chờ anh rất lâu sao?”
"Bây giờ là mấy giờ rồi?" Hạ Vi Tử nhớ lúc cô tới, mới hơn 3 giờ chiều.
Tiêu Tử Thăng liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay. “Đã sắp 12 giờ rồi, có phải rất đói hay không? Chỗ này của anh còn có chút sữa tươi.”
Hạ Vi Tử “xoạt” một cái ngồi dậy, “Đã trễ như vậy, thiếu gia ăn cơm chưa? Em…. Em làm cơm cho anh nhé?”
Tiêu Tử Thăng co rút khóe miệng, “Em làm?” Lúc trước ngay cả cháo cô cũng nấu thành hồ, bây giờ lại nói sẽ làm cơm, anh mới không tin.
Khi Tiêu Tử Thăng dắt tay Hạ Vi Tử đi ra ngoài nhà, không ai phát hiện bọn họ, một người lạnh như băng, một người tựa như ánh nắng chiều, bộ dạng cực kỳ giống băng hỏa Ngũ Trọng Thiên.
Hạ Vi Tử thấp thỏm bất an. Cô không hiểu tại sao tối hôm qua Tiêu Tử Thăng còn nhiệt tình như lửa, bây giờ nhìn bộ dạng lại giống như cô thiếu nợ anh rất nhiều tiền vậy?
Nhưng Hạ Vi Tử lại không dám hỏi. Mấy lần cô muốn mở miệng, lại bị ánh mắt lạnh của Tiêu Tử Thăng dọa cho sợ đến im lặng.
Hạ Vi Tử không thể làm gì khác hơn là thành thật mặc cho Tiêu Tử Thăng dắt tay đi xuống lầu, bị anh nhét vào trong xe, một đường không nói lời nào đi tới trường học.
Tiêu Tử Thăng dừng xe tại lối đi bộ đối diện cổng trường, hai tay anh cầm tay lái, hai mắt nhìn về phía trước, mím chặc môi không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hạ Vi Tử lấy hết dũng khí, chép miệng, rốt cục mở miệng nói: “Thiếu…..Thiếu gia, em đi học trước.”
Vừa muốn mở cửa, lại đột nhiên bị người phía sau ôm cổ. Hạ Vi Tử không có chuẩn bị trước liền ngã người về phía sau, ngã vào trong ngực Tiêu Tử Thăng.
Tiêu Tử Thăng ôm lấy thân mình Hạ Vi Tử, giọng nói trầm thấp, tràn đầy từ tính sức quyến rũ: “Em không có lời nào muốn nói với anh hay sao?”
"Em . . . . ." Hạ Vi Tử cắn môi, "Em em đã nói rồi. . . . . ."
"A?" Tiêu Tử Thăng cọ cọ vành tai cô, hơi nóng đánh tới, làm cho gương mặt Hạ Vi Tử đỏ bừng lên, “Em đã nói cái gì hử?”
“Em em em……….” Hạ Vi Tử lắp bắp, miệng đắng lưỡi khô, chú ý nhịp tim đang nhảy loạn. “Em……Em nói……. Chào buổi sáng, thiếu gia.”
"A?" Tiêu Tử Thăng giống như bất mãn. “Không có chuyện gì khác muốn nói sao?”
Hạ Vi Tử điên cuồng lắc đầu như trống bỏi, "Không . . . . . . Không có."
Lỗ mũi Tiêu Tử Thăng hừ một tiếng, há mồm liền cắn vành tai Hạ Vi Tử, dùng sức mút, mồm miệng không rõ ràng nỉ non: “Cô gái nhỏ ngốc không thành thật…… Em còn chưa nói cho anh biết, tên nam sinh tối hôm qua là ai?... .... Hử?”
Tiêu Tử Thăng đưa một tay xuống vén làn váy Hạ Vi Tử lên, từ phía dưới chui vào, cách tất chân phấn hồng, ngón tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve. Trong nháy mắt tâm thần cô nhộn nhạo. Giọng nói mi hoặc như vậy làm cho trái tim cô run rẩy. Cô ngưỡng cổ ra sau, bất mãn rên rỉ.
“Em…… Thiếu gia…... Hắn ta chỉ là…..” Hạ Vi Tử muốn đẩy thân thể nóng như lửa này ra, lại không ngăn cản được nhiệt tình mãnh liệt của Tiêu Tử Thăng. Cô thở dốc một tiếng, thở dài nói: “Hắn ta chỉ là…… bạn học mà thôi.”
Tiêu Tử Thăng giống như là không nghe thấy câu trả lời của cô, ôm chầm lấy eo Hạ Vi Tử, chuyển thân thể của cô qua, đầu lưỡi dọc theo đường cong cổ duyên dáng, liếm hôn dần tới môi cô.
Đôi môi đỏ mọng kiều diễm này giống như là có ma lực, hấp dẫn anh tới chiếm lấy. Mềm mại ngọt ngào, làm cho anh muốn ngừng mà không được.
Cho đến khi Hạ Vi Tử “ưhm” một tiếng, lúc này Tiêu Tử Thăng mới dừng lại một chút, trấn an để cô dựa vào ngực mình, vỗ vỗ phía sau lưng cô, nói: “Không cho phép gặp lại tên đó!”
Cả người Hạ Vi Tử mềm nhũn, đầu óc cũng chậm chạp rất nhiều.
Thiếu gia nói. . . . . . Không cho phép gặp lại người nào?
Tiêu Tử Thăng nhìn vẻ mặt mờ mịt của Hạ Vi Tử, bất đắc dĩ véo véo mặt cô một cái, thở dài nói: “Không cho phép gặp lại tên nam sinh tối hôm qua.”
Hạ Vi Tử tư tưởng đơn thuần ngoan ngoãn gật đầu.
Tiêu Tử Thăng hài lòng nhếch môi, nhẹ giọng dụ dỗ: “Đi học đi, gần đây anh tương đối bận rộn, cho nên em phải ngoan ngoãn đi học.” Chờ anh hết bận….. có một số việc nhất định phải giải quyết.
Hạ Vi Tử nghe anh nói lời này liền không vui, quệt mồm phản bác: "Thiếu gia, người ta luôn luôn rất ngoan!"
Hạ Vi Tử có ngoan hay không tạm thời không nói, nhưng mà cô thật sự rất ngốc!
Học Viện Nữ Hầu xây dựng ba mươi năm tới nay, cho tới bây giờ không có người nào ngốc đến mức không thể tưởng tượng nổi giống như Hạ Vi Tử. Chỉ có người khác không nghĩ tới, không có cô không ngốc được.
Cuộc sống đại học của Hạ Vi Tử chính thức bắt đầu, tất cả các lớp học đều tràn đầy mới lạ mà có tính khiêu chiến.
Một nữ hầu tốt không chỉ phải nắm giữ tài nấu nướng cơ bản cùng may vá, còn phải nghiên cứu tâm lý học, nắm vững kiến thức kế toán tài chính, cũng hiểu rõ kỷ xảo xử sự.
Nhưng mà, học sinh Hạ Vi Tử được học viện “đăc biệt thu nhận” một lần lại một lần chứng minh điểm “đặc biệt” của cô.
Trên lớp tài chính, nữ hầu nhỏ ngu ngốc này trực tiếp chảy nước miếng ngủ thiếp đi.
Trên lớp may vá, Hạ Vi Tử coi như không tệ, chẳng qua là làm cho mười đầu ngón tay bị ghim đến đổ máu.
Điều kỳ quái chính là trên lớp nấu nướng, vì mấy món ăn cháy khét của Hạ Vi Tử, một lần sai lầm thiếu chút nửa gây ra hỏa hoạn.
Sự tích của cô trong Học Viện Nữ Hầu bị mọi người lấy ra làm trò cười.
Hạ Vi Tử bất đắc dĩ nhức đầu, hướng về phía bạn tốt cười nhạo cô mà phản bác: “Mình thật sự là không cận thận thôi. Không cẩn thận mới quên không tắt lửa, sau đó….”
"Sau đó thiếu chút nữa đốt phòng học." Diêu Nhiêu rất khách quan nói ra sự thật.
Bả vai Hạ Vi Tử rũ xuống, vô tội nhìn hai người bạn tốt. “Mình thật không phải cố ý…..” Cô nói chuyện cũng thiếu đi phấn khích, càng nói giọng càng nhỏ.
Hùng Chi Lan nháy mắt một cái, cười châm biếm ghé đầu qua, hỏi: “Còn không thành thật khai báo! Tại sao lại thất thần trong lớp nấu nướng? Có phải…….”
"Không có, không có. . . . . . Mình không có nghĩ đến thiếu gia nhà mình. . . . . ."
"Phốc!" Ngải Minh Mị cười ra tiếng. “Vi Tử, Chi Lan đang lừa gạt cậu đấy, cậu lại tự nói ra lời thật rồi.”
"Các cậu đều khi dễ mình!" Hạ Vi Tử che mặt, cực kỳ xấu hổ.
Hùng Chi Lan vung ta lên, tát một cái vào đầu Hạ Vi Tử. “Còn không thừa nhận! Cậu đã mất hồn mất vía mấy ngày rồi, mỗi lần ngẩn người mặt đều đỏ đến giống như Quan Công, nhất định là tư xuân rồi. Mỗi ngày cậu ở trước mặt bọn mình, luôn là <Thiếu gia dài, thiếu gia ngắn> kẻ ngốc cũng đoán được.”
"Vô cùng. . . . . . rõ ràng sao?" Hạ Vi Tử từ khe hở nhìn về phía các bạn tốt.
Ba người đối diện cùng nhau gật đầu, trăm miệng một lời: "Hết sức rõ ràng."
"A. . . . . . Mình xong rồi." Hạ Vi Tử che đầu. Cô tư xuân quá rõ ràng rồi.
Ngải Minh Mị nóng nảy, vội vàng dụ dỗ: “Vi Tử, rốt cuộc cậu thế nào?”
"Mình đã rất lâu rồi không gặp thiếu gia, gần đây anh ấy bận rộn nhiều việc….. Mình rất là nhớ anh ấy.” Vẻ mặt Hạ Vi Tử ưu sầu.
"Nhớ anh ta tại sao không đi tìm anh ta?”
Hạ Vi Tử nhìn về phía Diêu Nhiêu, người mỗi lần nói chuyện đều rất sâu sắc, “Nhưng mà….. Không tốt lắm đâu?”
Hùng Chi Lan vung tay tát một cái vào đầu Hạ Vi Tử, “Đương nhiên là vậy, có cái gì không tốt chứ!"
Hạ Vi Tử “ui da” một tiếng, bất mãn kêu la: “Còn đánh nữa mình sẽ bị đánh ngu luôn đó.”
Ba người đối diện cực kỳ ăn ý lại trăm miệng một lời lần nữa: “Cậu vốn ngu ngốc.”
Ba cô gái này luôn khi dễ người đàng hoàng. Hạ Vi Tử bẹt miệng. “Nhưng mà đột nhiên mình tìm thiếu gia, anh ấy sẽ tức giận.” Cô ký thác hy vọng vào trên người ba chị em tốt, hy vọng các cô có thể bày mưu tính kế cho cô.
Diêu Nhiêu lắc đầu, nói: “Mình không có kinh nghiệm yêu đương.”
Ngải Minh Mị cũng lắc đầu, “Mình….. Cảm xúc mấy chuyện yêu đương của mình hình như cũng không cao.”
Cuối cùng chỉ còn lại Hùng Chi Lan, cô vung tay lên, Hạ Vi Tử theo phản xạ rút cổ một cái.
Hùng Chi Lan giảo hoạt cười một tiếng. “Mình có một cách rất tốt, cậu phải đến công ty của anh ta, nói với anh ta, trường học muốn học sinh về nhà tiến hành luyện tập. Cậu liền kiến cớ tiến hành phục vụ của nữ hầu đối với anh ta…… Thứ nhất, có thể tăng tiến tình cảm; Thứ hai, ….. hắc hắc….. ngu ngốc, cậu hiểu mà.”
Ngay cả Hạ Vi Tử là một người ngu ngốc, nhưng mà trong việc ảo tưởng cô tuyệt đối không thua ai.
Tiến hành phục vụ của nữ hầu đối với thiếu gia, như vậy cô có thể . . . . .
Đầu Hạ Vi Tử đầy bong bóng màu hồng phấn. Cô “soạt” một cái đứng lên, giương miệng nói lớn: “Mình muốn đi tìm thiếu gia….. cung cấp phục vụ của nữ hầu miễn phí cho anh ấy.”
Hạ Vi Tử là một người phái hành động. Mặc dù người có hơi ngốc một chút, nhưng mà ưu điểm của cô là đầu óc đơn giản, dễ dàng lung lay.
Vẫy tay chào từ biệt chị em tốt, Hạ Vi Tử quyết định thật nhanh liền đi tới dưới lầu công ty của Tiêu Tử Thăng.
Nhưng. . . . . . đứng trước ba mươi mấy tầng lầu cao ốc tập đoàn nhà họ Tiêu, Hạ Vi Tử hoảng hốt mấy giây, sau đó lại thêm mấy giây hối hận, về sau vẻ mặt cô càng hoang mang.
Phòng làm việc của thiếu gia…… ở lầu mấy đây? Đối mặt với sự hoang mang, Hạ Vi Tử luôn luôn dám khiêu chiến.
Hạ Vi Tử sửa sang lại quần áo, hít sâu một hơi, mang theo nụ cười xinh đẹp đi vào trong cao ốc. Sau đó bị nữ tiếp tân ở quầy ngăn lại “Xin chào tiểu thư, xin hỏi cô tìm ai vậy?”
"Tôi tìm….. Thiếu……. Tiêu Tử Thăng.”
Nữ tiếp tân sắc mặt không đổi tỉ mỉ quan sát qua lại Hạ Vi Tử một lần, nụ cười hình thức không giảm, “Xin hỏi tiểu thư có hẹn trước hay không?”
"Ách. . . . . . Không có." Gặp thiếu gia còn phải hẹn trước sao?
"Vậy thật xin lỗi tiểu thư, muốn gặp phó tổng giám đốc của chúng tôi cần phải hẹn trước.” Nụ cười của nữ tiếp tân cứng ngắc, bắt đầu xuất hiện trạng thái rạng nứt.
Hạ Vi Tử không ngừng cố gắng, “Vậy khi nào anh ấy tan việc? Tôi ở chỗ này chờ anh ấy được rồi.”
"Thời gian tan làm của phó tổng giám đốc của chúng tôi không thể xác định, bình thường ngày ấy đều làm thêm giờ. . . . . ."
"Không sao, không sao. . . . . . Tôi ở chỗ này chờ anh ấy, có được không?"
"Có thể." Nữ tiếp tân lười biếng gật đầu, liền không để ý Hạ Vi Tử nữa, lo làm việc của mình.
Hạ Vi Tử ngồi xuống ghế sô pha, chờ, chờ, liền bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Mấy ngày nay mặc dù không gặp được Tiêu Tử Thăng, nhưng Hạ Vi Tử cũng không nhàn rỗi, một lượng lớn bài học ép tới cô không chịu nổi. Nhưng mà cô thủy chung nhớ tới lời phân phối của anh, ngoan ngoãn đi học.
Hạ Vi Tử không phải là một người thông minh, thậm chí có chút ngốc, có chút ngây ngô. Nhưng mà dù cô đang chịu khó học hành, nhưng mà cô vẫn không quên lời cam kết với anh và nguyện vọng của mình.
Gần đây Tiêu Tử Thăng rất bận, tối nay càng tan làm muộn hơn so với trước kia.
Sau việc Nhật Bản động đất, tập đoàn nhà họ Tiêu có hợp tác với một xí nghiệp Nhật Bản, gặp phải động đất nghiêm trọng, mấy hạng mục hợp tác tạm thời đình chỉ, cổ phiếu bị đông cứng. Tiêu Tử Thăng phải bày ra kế sách giải quyết nguy cơ, lấy lại lòng tin của người chơi cổ phiếu, nhất định phải qua một vòng mới có tin tức tốt.
Ví dụ như……. Mạnh mẽ đoàn kết lại.
Tiêu Tử Thăng làm thêm giờ đến 11 giờ đêm, kéo thân thể mệt mỏi tới quầy tiếp tân, khóe mắt liếc qua ghế sô pha, chợt phát hiện Hạ Vi Tử giống như là một động vật nhỏ, co rút thành một đống ngủ trên ghế sô pha.
Bộ dáng kia, vừa đáng thương lại vừa ủy khuất, làm cho Tiêu Tử Thăng dở khóc dở cười, trong lòng lại yêu thương không dứt. Trong lòng anh hiểu, Hạ Vi Tử xuất hiện ở nơi này, là vì anh.
Tiêu Tử Thăng nhẹ nhàng ôm Hạ Vi Tử lên, lại đi trở về phía phòng làm việc.
Phòng làm việc của Tiêu Tử Thăng có một phòng nghỉ ngơi độc lập, bình thường anh làm thêm giờ quá muộn, buổi tối sẽ qua đêm ở chỗ này.
Mới vừa đặt Hạ Vi Tử xuống giường, trong mộng, cô đột nhiên cảm giác thân thể trầm xuống, thân thể run rẩy một chút, mở đôi mắt mệt mỏi ra. Dưới ánh đèn lờ mờ, đập vào mi mắt là một đôi mắt lạnh lùng khác.
Đó là người cô yêu nhất, muốn gặp mặt nhất.
Hạ Vi Tử vươn tay, chạm dọc theo sống mũi đến bờ môi của Tiêu Tử Thăng.
Tiêu Tử Thăng mỉm cười, há miệng, liền ngậm lấy ngón tay Hạ Vi Tử. Anh giơ tay lên vuốt ve thân thể uyển chuyển của cô. “Sao em lại ngủ ở quầy tiếp tân?”
Hô hấp Hạ Vi Tử có chút rối loạn, nhìn thấy Tiêu Tử Thăng nhung nhớ đã lâu, lỗ mũi có chút chua xót, mang theo nức nở làm nũng nói: “Chị tiếp tân nói phải hẹn trước mới có thể gặp anh. Em ở chỗ này chờ anh, không cẩn thân ngủ thiếp đi.”
"Sao không gọi điện thoại cho anh?” Tiêu Tử Thăng đau lòng cọ xát mặt Hạ Vi Tử.
"Em. . . . . . Quên mang điện thoại di động."
"Ngu ngốc. . . . . ."
Tiêu Tử Thăng còn chưa nói hết lời, bụng Hạ Vi Tử liền truyền đến âm thanh “rột rột.”
Hạ Vi Tử hốt hoảng bò dậy, lại bị Tiêu Tử Thăng một phen áp đảo, “Em đã chờ anh rất lâu sao?”
"Bây giờ là mấy giờ rồi?" Hạ Vi Tử nhớ lúc cô tới, mới hơn 3 giờ chiều.
Tiêu Tử Thăng liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay. “Đã sắp 12 giờ rồi, có phải rất đói hay không? Chỗ này của anh còn có chút sữa tươi.”
Hạ Vi Tử “xoạt” một cái ngồi dậy, “Đã trễ như vậy, thiếu gia ăn cơm chưa? Em…. Em làm cơm cho anh nhé?”
Tiêu Tử Thăng co rút khóe miệng, “Em làm?” Lúc trước ngay cả cháo cô cũng nấu thành hồ, bây giờ lại nói sẽ làm cơm, anh mới không tin.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook