Nữ Diễn Viên Xuất Sắc
-
Chương 1: Cuộc sống trước khi trùng sinh
“Này, mau xem đi, tin tức vô cùng chấn động đấy, nam thần của tôi công bố chuyện tình cảm, anh ấy ở giới giải trí mười mấy năm đây là lần đầu tiên công khai chuyện tình cảm trước truyền thông á!”
Bên trong tòa nhà của trại cai nghiện, phía sau thanh chắn sắt, một nữ y tá trẻ tuổi đang ngồi nhàn nhã ở bàn y tá, say sưa đọc tờ báo giải trí hôm nay, trên mặt báo có dòng chữ tiêu đề to đùng làm cho cô kinh ngạc, vội vàng kéo một nữ y tá tròn trịa khác tới xem.
“Nam thần của cô? Thẩm Kiều Vũ sao? Anh ta công khai tình cảm với ai?” Nữ y tá tròn trịa cầm lấy tờ báo, nhìn lướt qua. “Thẩm Kiều Vũ cùng Thường Thụy Mạt công khai tình cảm bí mật lưu luyến mười năm, cả hai đều là mối tình đầu của nhau.”
“Trời ạ, anh ta vậy mà ở cùng Thường Thụy Mạt mười năm, chẳng lẽ tin đồn trước kia anh ta ở một chỗ với chị của Thường Thụy Mạt, Thường Thụy Nhu là giả sao!” Nữ y tá béo tròn kinh ngạc đứng bật dậy.
Nữ y tá ngưỡng mộ Thẩm Kiều Vũ giành lại tờ báo: “Nam thần của tôi trong sáng như ánh trăng, làm sao có thể ở cùng một chỗ với Thường Thụy Nhu? Thường Thụy Nhu này á, không những bị đồn là được bao nuôi, không tôn trọng đàn anh, rời bỏ nhóm của mình, nịnh nọt ngôi sao lớn, hát nhép, phẫu thuật thẩm mỹ, mà bây giờ còn hít thuốc phiện bị bắt đến viện chúng ta cai nghiện. nam thần của tôi sẽ không coi trọng cô ta. Tuy rằng tôi cũng không thích Thường Thụy Mạt này, nhưng cô ấy sạch sẽ hơn so với Thường Thụy Nhu nhiều, tôi chúc phúc cho nam thần. Nam thần của tôi đã trải qua thật nhiều chuyện, tại cái làng giải trí lộn xộn ngày qua ngày, vẫn có thể giữ vững mối tình đầu mười năm, không hổ là nam thần tôi thích!”
“Aiz, tuy nói Thường Thụy Nhu và Thường Thụy Mạt là chị em, nhưng bây giờ tình cảnh lại khác nhau một trời một vực, nhớ năm đó hai cô ấy cùng nhau vượt qua cuộc sống nghệ sĩ hằng ngày, thấy thật sôi động, lúc đó tôi rất thích Thường Thụy Nhu luôn bảo vệ em gái, không ngờ có ngày tính cách của hai thần tượng lại hoán đổi cho nhau như vậy.” Cô y tá cám thán thốt lên.
Cô ý tá si mê nhìn dáng người anh tuấn của nam thần Thẩm Kiều Vũ trên bìa tạp chí: “Ai bảo Thường Thụy Nhu lại làm mấy việc như vậy? Trước kia, còn lợi dụng nam thần nhà tôi để nổi tiếng, ai bảo cô ta cãi vã, nhìn xem hiện tại cô ta ra sao trong giới giải trí...”
Cô y tá trẻ tuổi đang nói xấu Thường Thụy Nhu thì cô y tá mập đột nhiên lấy cùi chỏ chọc vào cô. “Cô chọc tôi làm gì? Tôi nói đâu có sai.” Cô y tá trẻ tức giận nói, ánh mắt đang nhìn ảnh nam thần đổi hướng khó chịu nhìn cô y tá mập thì nhìn thấy Thường Thụy Nhu, hai người đều im bặt, không dám nói thêm nữa.
Ánh mắt Thường Thụy Nhu lạnh lẽo thấu xương sắc bén như dao quét về phía hai y tá, kéo thân thể gầy yếu trở lại phòng bệnh chẳng khác gì nhà tù kia.
Cả người Thường Thụy Nhu kiệt sức thu mình lại trong góc căn phòng bệnh bốn phía tăm tối không có chút ánh sáng mặt trời, đau lòng đến cùng cực nhưng không hề rơi một giọt nước mắt, mới vừa rồi, cô đã nghe thấy hết mấy lời nói của hai nữ y tá kia. Em gái tốt của cô và người cô yêu nhất cùng nhau phản bội cô! Hắn cùng người con gái đó mười năm tình cảm lưu luyến, vậy tình cảm mười năm giữa cô và hắn tính là cái gì. Trong tim cô đau quá, Thường Thụy Nhu bắt đầu ho khan dữ dội, một dòng chất lỏng có mùi vị khó chịu trào mạnh ra từ trong bụng cô, mắc lại nơi cổ họng, cô liền nôn ra một ngụm máu. Bởi vì trước đây dùng ma túy, nên bệnh của cô càng nặng thêm, sống không được bao lâu nữa.
Đầu óc Thường Thụy Nhu nặng như chì, cả người vô lực ngã xuống nền sàn nhà lạnh lẽo, không thể nào mở nổi hai mí mắt, cô tự biết sinh mệnh mình sắp đến điểm kết thúc, nhưng trong lòng thật sự có quá nhiều điều cô không cam tâm, hiện tại cô mới chỉ có hai mươi sáu tuổi.
Nhớ lại ngày trước, năm cô tám tuổi thì mẹ cô chết vì bệnh tật, cô gặp được nghệ sĩ Hồ Duyệt Chi là một thành viên ban giám đốc công ty giải trí Tinh Á, cô ấy nói cô có tài năng tỏa sáng ngay đến cả người khiếm thị cũng có thể nhìn ra được, liền mang cô về công ty giải trí Tinh Á làm thực tập sinh, cô có thể gọi cô ấy là mẹ, tin tưởng cô ấy giống như mẹ ruột và tin vảo bản thân mình, cùng là thực tập sinh tại Tinh Á lúc đó còn có một anh trai hơn cô hai tuổi tên là Thẩm Kiều Vũ. Năm cô mười tuổi thì ba cô cưới người phụ nữ khác, bà ấy mang theo một cô gái nhỏ sinh sau cô mấy tháng, đứa bé đó là Thường Thụy Mạt, Thường Thụy Mạt không phải là tên của đứa nhỏ trước khi bước vào gia đình cô, chỉ vì mẹ cô ấy gả cho ba cô, cô ấy mới mang họ của ba cô, xấp xỉ tuổi cô trong nhà, chữ Thụy kia giống với tên của cô Thường Thụy Nhu, ba hi vọng sau này hai chị em có thể giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn trong cuộc sống, vậy nên đặt tên đứa nhỏ là Mạt, Thường Thụy Mạt. Bởi vì coi nhau là người một nhà, Thụy Nhu đương nhiên trân trọng yêu quý cô em gái của mình, tất cả mọi người đều nói cô là người kiêu ngạo, yêu kiều phóng khoáng, đối với em gái thì dịu dàng quan tâm, cô bé nói cũng muốn làm ngôi sao, bất chấp Hồ Duyệt Chi không coi trọng em gái, cô cũng tìm mọi cách cầu xin thậm chí lấy cả việc kéo dài thời hạn hợp đồng bảy năm làm điều kiện để Thường Thụy Mạt được vào công ty. May mắn Thường Thụy Mạt cũng có chút cố gắng, lúc các cô tròn mười ba tuổi, Hồ Duyệt Chi đưa ra kế hoạch, Thường Thụy Nhu cùng em gái, còn có một học trò khác là Thư Bạch San kết hợp cho ra mắt nhóm nhạc Dream Girls. Lúc ra mắt Dream Girls không thuận lợi lắm, bài hát “Bình an nhé, cô gái!” được công ty ấp ủ chuẩn bị tập dượt kĩ càng lại không tạo được hưởng ứng như mong đợi, nhưng hành động chưa được cho phép của Thường Thụy Nhu lại đứng đầu các trang báo. Thường Thụy Nhu đăng lên mạng một clip, cô ôm đàn ghita tự mình vừa hát vừa đệm đàn, giọng hát trời phú lay động, âm vực quãng cao khiến nhiều người trên mạng hâm mộ, hơn nữa khuôn mặt cô xinh đẹp tinh tế, rất nhiều người tranh nhau làm fan của cô, do đó tạo chú ý cho nhóm nhạc, Bạch San cá tính, còn Thường Thụy Nhu và Thường Thụy Mạt là chị em tình thâm.
Sau ba năm nhóm nhạc hoạt động, Bạch San hủy hợp đồng với công ty để đi Mĩ du học, Dream Girls buộc phải tan rã, may mà danh tiếng Thường Thụy Nhu không giảm xuống, hoạt động riêng lẻ là chính, Thường Thụy Mạt không còn ánh hào quang của chị gái, cô dần bị quên lãng đi, Hồ Duyệt Chi nâng đỡ Thường Thụy Nhu, cô có dịp được diễn trên sân khấu Grammy, cơ hội của Thường Thụy Mạt có được đều là do Thường Thụy Nhu giúp. Khoảng một năm sau, bởi vì hằng năm tham gia nhiều chương trình biểu diễn thâu đêm, cổ họng cô bị tổn thương nghiêm trọng, dây thanh quản sưng yếu, vô cùng nghiêm trọng, cho dù đã phẫu thuật và nghỉ ngơi một năm, cô cũng không còn có thể cất lên giọng ca cao vút du dương như ngày trước. Một ca sĩ không thể hát có khác nào một vũ công bị mất đi tay chân, cuộc sống mất đi hào quang rực rỡ. Trong quãng thời gian ấy, tinh thần cô sa sút, xuất hiện một số biểu hiện của chứng uất ức, may mắn có Thẩm Kiều Vũ luôn bên cạnh cô, Thẩm Kiều Vũ được đào tạo làm diễn viên, diễn xuất của anh ấn tượng hơn người khác rất nhiều, nhiều người hâm mộ anh, Thường Thụy Nhu rất thích anh, hai người quen biết nhau lúc mười tuổi, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau luyện tập, cùng nhau bị thầy giáo mắng, Thầm Kiều Vũ cũng yêu cô, năm mười sáu tuổi hai người lặng lẽ sống chung, nhưng vì sự nghiệp của cả hai, bất luận lời đồn bên ngoài rằng họ đang sống chung như thế nào, cả hai cũng đều kiên quyết phủ nhận.
Tại thời điểm cô bất lực nhất, anh nói với cô rằng không cần sợ hãi, bất kể sự việc có gian khó đến đâu, anh cũng sẽ mãi ở bên cạnh cô. Trong sinh nhật tròn 18 tuổi của cô, anh cười nói: “Em không còn ca hát được, vậy hãy lui về phía sau làm vợ của anh đi! Dù sao em cũng đã tròn 18 tuổi, thêm mấy nữa thì vẫn là người phụ nữ của anh.”
Cô kinh ngạc nhìn anh: “Anh đang cầu hôn em sao?”
“Nếu thực sự như vậy, em có đồng ý không?”
“Chỉ là nếu thì em không đồng ý đâu, nhưng nếu anh nói nghiêm túc thì có lẽ em sẽ suy xét.” Cô nhăn mũi nói.
Thẩm Kiều Vũ cưng chiều vuốt nhẹ mũi cô, đeo một chiếc nhẫn kim cương vào ngón tay áp út mảnh khảnh của cô: “Anh nghiêm túc.” Sống cùng Thẩm Kiều Vũ, cô vẫn luôn tin rằng chỉ cần anh ở bên cạnh cô, cô có thể không cần gì hết, mặc kệ những mất mát.
Cô vốn định làm một người phụ nữ hiền hòa đứng phía sau Thẩm Kiều Vũ, làm chốn dừng chân ấm áp để anh dựa vào mỗi lúc cảm thấy mệt mỏi với thử thách chông gai bên ngoài, cho dù bọn họ chỉ có thể nói yêu thương trong thầm kín như trước. Nhưng cô vẫn còn hợp đồng với Hồ Duyệt Chi, cổ họng không khỏi hẳn được không thể nào tiếp tục ca hát trở lại, cô liền bàn bạc với Hồ Duyệt Chi lấn sân sang diễn xuất, quyết định này có phần lớn nguyên nhân là vì Thường Thụy Mạt, Thường Thụy Mạt có năng khiếu đóng phim trời cho, nhưng cô ấy lại chưa hề có cơ hội, cô hi vọng giúp được em gái tìm cơ hội, vì tình yêu dành cho Thẩm Kiều Vũ, cô đã muốn buông bỏ sự nghiệp rồi. Vừa lúc đó có một bộ phim thần tượng hợp tác Trung - Hàn “ Bạn trai chung thủy của tôi”, Phiến Phương mời cô làm nữ chính, cô vui vẻ chấp nhận, đồng thời ngỏ lời để trống vị trí em gái sinh đôi của nữ chính trong kịch bản, để Thường Thụy Mạt nhận vai đó.
Không thể phủ nhận Thường Thụy Mạt có tài năng diễn xuất xuất chúng, sau khi phát sóng “Bạn trai chung thủy của tôi”, cô ấy càng gặp may mắn hơn với nghề diễn viên, liên tục nhận được lời mời chụp ảnh. Thường Thụy Nhu cùng đến phim trường với Thường Thụy Mạt nhưng cách đối xử giữa hai người hoàn toàn khác biệt, cô là nữ chính trong phim truyền hình nhưng lại không được quan tâm, diễn xuất thì bị khán giả chê kém cỏi, ngay sau đó hàng loạt tin đồn thất thiệt đều gán lên cô như kẹo sao su dính chặt không buông. Một vũ công nào đó bất ngờ tung tin cô phẫu thuật thẩm mĩ, vợ sắp cưới của đồng nghiệp nói cô quá tự kiêu, không tôn trọng đàn anh, còn có trợ lí trước đây bị cô sa thải đổ thêm dầu vào lửa nói cô khó hầu hạ, mắc bệnh công chúa, mất hứng sẽ đánh người.... Bỗng chốc, cô trở thành đối tượng bị chỉ trích ở trên các trang mạng, cùng lúc đó, diễn xuất của Thường Thụy Mạt trên truyền hình được tán dương rất nhiều, biểu cảm lúc khóc lúc cười đều được đưa ra so sánh với Thường Thụy Nhu. Sau đó, chuyện tình cảm giữa Thường Thụy Nhu và Thẩm Kiều Vũ bị tiết lộ, làn sóng phản đối ập đến, họ cho rằng “Thường Thụy Nhu không xứng với Thẩm Kiều Vũ”, vì sự nghiệp của anh, cô càng không dám công khai thừa nhận tình cảm của bọn họ trong lúc đó.
Vì vấp phải quá nhiều sự phản đối tiêu cực, Hồ Duyệt Chi liền tạm dừng công việc của Thường Thụy Nhu, quay sang nâng đỡ Thường Thụy Mạt, cũng từ đó mỗi bước đi của Thường Thụy Mạt càng thuận lợi hơn. Qua thêm một năm nữa, Thường Thụy Nhu bước sang tuổi hai mươi, Hồ Duyệt Chi vì muốn đưa Thường Thụy Nhu trở lại giới giải trí nên hợp tác với đài truyền hình làm một kí sự ghi lại cuộc sống hằng ngày của hai chị em Thường Thụy Nhu và Thường Thụy Mạt, lấy tên là “Giúp đỡ lúc gian khó”, chương trình thu hút rất nhiều người xem. Lúc bấy giờ, Thường Thụy Nhu đang ở cùng Thẩm Kiều Vũ, vốn dĩ đã không còn quan tâm chuyện quay trở lại giới giải trí, cô nhận lời tham gia hoàn toàn là vì cảm thấy có lợi cho Thường Thụy Mạt.
Qua chương trình này, người hâm mộ Thường Thụy Mạt tăng lên không ít, còn Thường Thụy Nhu lại bị phê bình là không có xúc cảm nghệ thuật. Các tin tức tiêu cực liên tục công kích cô, nói cô giờ chỉ là một ngôi sao đã hết thời, không thể trở lại của trước kia. Nhưng cô không hề bận tâm đến đánh giá của người khác, chỉ cần trong mắt Thẩm Kiều Vũ, cô vẫn là bảo vật là được rồi, hào quang đã qua rồi, cô cảm thấy hiện tại rất tốt, Hồ Duyệt Chi cũng giảm bớt lượng công việc cho cô, nên cô có rất nhiều thời gian để chờ Thẩm Kiều Vũ kết thúc công việc trở về với cô, bởi vì tình cảm của hai người không thể công khai trước dư luận nên cô cũng chỉ biết thầm lặng chờ đợi anh. Sáu năm cứ như vậy trôi qua cho đến một ngày kia, Cao Cẩu Tử đưa ra bằng chứng Thẩm Kiều Vũ đang quấn quýt tình cảm nồng nhiệt với Thường Thụy Mạt trong khách sạn cao cấp Tam Á, tấm ảnh chụp ở góc cảnh đẹp kia giống như hàng vạn mũi tên găm sâu vào tim Thường Thụy Nhu.
Cô nhất định phải hỏi rõ hai người bọn họ, nhưng Thẩm Kiều Vũ không nhận điện thoại của cô, bay thẳng ra nước ngoài quay phim, chỉ còn Thường Thụy Nhu đang chờ cô tới chất vấn.
Thường Thụy Mạt không còn giữ vẻ hiền lành, tốt bụng ngày trước mà lấy thân phận của người chiến thắng từ trên cao nhìn xuống coi khinh cô, còn mặt dày trơ tráo nói: “Quả đúng là tôi và Thầm Kiều Vũ đang ở chung, từ ba năm trước chúng tôi đã ở cùng nhau rồi. Anh ấy nhờ tôi chuyển lời tới cô, quan hệ giữa cô và anh ấy chấm dứt tại đây.”
Thường Thụy Nhu khó tin nhìn người đứng trước mặt, từ đầu đến chân chỉ có sự vô tình: “Thụy Mạt, anh ấy là người chị yêu, em có biết mình đang làm gì không?
“Biết!” Thường Thụy Mạt lạnh nhạt trả lời: “Tôi vẫn luôn biết rõ bản thân đang làm gì, chính là giẫm đạp cô dưới chân, cướp đi mọi điều tốt đẹp của cô, cướp đi người cô yêu.”
“Em đang nói gì vậy?” Hóa ra con người trước mặt lại ẩn chứa lòng dạ độc ác khiến cô thấy khiếp sợ đến vậy.
“Cô hỏi tôi đang nói gì sao? Cô nghe không hiểu à? Được, tôi sẽ giải thích rõ ràng từng điều cho cô nghe, cô thật sự cho là Thẩm Kiều Vũ rất yêu cô sao? Anh ấy chỉ lợi dụng cô thôi! Muốn biết anh ấy đạt được thành công như thế nào không? Anh ấy đã tiết lộ quan hệ tình cảm của hai người với dư luận để được chú ý, cô không nghĩ xem tại sao hai người hẹn hò bí mật lại có thể bị chụp lén rồi phát tán ra ngoài sao, là anh ấy cung cấp cho truyền thông, vì cô đang là ngôi sao được chú ý, đến khi hết giá trị lợi dụng, anh ấy cũng đã chơi đủ, tất nhiên sẽ vứt bỏ cô. Đúng rồi, còn một chuyện khác, vào tối hôm Thẩm Kiều Vũ cầu hôn cô, anh ấy đã cùng tôi lên giường. Hừ, cô cho rằng tôi thực sự coi cô là chị gái tốt của tôi sao, nếu không phải cô có thể giúp tôi gia nhập làng giải trí, thì tôi đã không giả bộ chị em thân thiết tốt bụng với cô. Nói cho cô biết, tương lai đen tối của cô đều là kế hoạch của tôi, vì muốn hạ bệ vị trí của cô. Cô nghĩ Hồ Duyệt Chi coi cô như bảo bối nâng trong lòng bàn tay sao, nếu có thì tại sao cô ta không tra xét chuyện tôi làm sau lưng, lại còn ngầm đồng ý những hành động đó, tất cả chỉ bởi vì cô ta cảm thấy cổ họng của cô không thể hồi phục, không còn giá trị kinh doanh nữa.”
Mỗi một câu của Thường Thụy Mạt đều mang khí thế bức người, nhưng cô vẫn mơ hồ hỏi: “Vì sao?” Vì sao Thụy Mạt làm như vậy, cô luôn đối tốt với cô ấy, giống như chị gái quan tâm cô ấy cơ mà, vì sao chứ?
“Vì sao ư!” Cô ta hừ lạnh một tiếng, chậm rãi nói: “Tôi muốn đoạt mọi thứ cô có, mọi thứ cô mong muốn, tương lai của cô.”
“Ngay từ đầu cô đã ngấm ngầm mưu tính hãm hại tôi?
“Không sai.”
“Được lắm!” Cho dù rơi vào hoàn cảnh túng quẫn thế nào, Thường Thụy Nhu cô tuyệt đối sẽ không đánh mất đi kiêu ngạo của bản thân. Cô dùng sự kiêu ngạo đó để đánh bại người khác, chỉ có điều, chuyện về Thẩm Kiều Vũ... Cô không ngừng gọi điện cho Thẩm Kiều Vũ cho đến khi anh ta nhận điện thoại của cô. Cô hỏi anh ta lời của Thụy Mạt nói là thật hay giả, anh ta không hề giấu diếm nói: “Là thật, tôi lợi dụng cô.”
Thường Thụy Nhu ngẩng mặt nhìn lên trời, quyết không để bản thân rơi bất cứ giọt nước mắt nào, che giấu giọng nói ngẹn ngào: “Anh có từng yêu tôi không?”
“Có yêu nhưng bây giờ thì không.”
Hiện tại không yêu, anh ta có hiểu rằng câu nói lạnh nhạt không còn yêu ấy chính là án tử hình đối cô! Sau đó, cô bắt đầu buông thả bản thân, uống rượu, hút thuốc, thậm chí hút cả ma túy, Hồ Duyệt Chi cũng không cần tới cô, tùy tiện đưa cho cô một số tiền rồi kết thúc hợp đồng. Không lâu sau, cô bị bắt giam với tội danh sử dụng chất gây nghiện, ma túy, đây là một tin tức chấn động làng giải trí.
Cô được đưa đến trại cai nghiện trong hai năm, luôn hy vọng mình có thể ra đi sớm một chút, nhưng nếu thực sự chết đi thì lại có rất nhiều điều cô không cam tâm, không cam tâm vì mình chết lúc còn quá trẻ, không cam tâm nhìn thấy Thường Thụy Mạt và Thẩm Kiều Vũ sống hạnh phúc, không cam tâm vì yêu mà vứt bỏ sự nghiệp, không cam tâm vì mình bị người đàn ông cặn bã lừa gạt, không cam tâm bản thân ngây ngốc đặt lòng tin nhầm người...
Quá nhiều điều không can tâm, nhưng Thường Thụy Nhu lại không có cách nào, cứ thế rơi vào giấc ngủ sâu, một âm thanh vẫn đang vang vọng bên tai cô, vừa chói tai vừa phiền lòng, khiến cô bực mình mở mắt. Màn ánh sáng trắng xóa làm cho cô chưa kịp thích ứng, vội nhắm hai mắt lại rồi mới chậm rãi mở mắt, bản thân không còn ở trong trại cai nghiện nữa.
Bên trong tòa nhà của trại cai nghiện, phía sau thanh chắn sắt, một nữ y tá trẻ tuổi đang ngồi nhàn nhã ở bàn y tá, say sưa đọc tờ báo giải trí hôm nay, trên mặt báo có dòng chữ tiêu đề to đùng làm cho cô kinh ngạc, vội vàng kéo một nữ y tá tròn trịa khác tới xem.
“Nam thần của cô? Thẩm Kiều Vũ sao? Anh ta công khai tình cảm với ai?” Nữ y tá tròn trịa cầm lấy tờ báo, nhìn lướt qua. “Thẩm Kiều Vũ cùng Thường Thụy Mạt công khai tình cảm bí mật lưu luyến mười năm, cả hai đều là mối tình đầu của nhau.”
“Trời ạ, anh ta vậy mà ở cùng Thường Thụy Mạt mười năm, chẳng lẽ tin đồn trước kia anh ta ở một chỗ với chị của Thường Thụy Mạt, Thường Thụy Nhu là giả sao!” Nữ y tá béo tròn kinh ngạc đứng bật dậy.
Nữ y tá ngưỡng mộ Thẩm Kiều Vũ giành lại tờ báo: “Nam thần của tôi trong sáng như ánh trăng, làm sao có thể ở cùng một chỗ với Thường Thụy Nhu? Thường Thụy Nhu này á, không những bị đồn là được bao nuôi, không tôn trọng đàn anh, rời bỏ nhóm của mình, nịnh nọt ngôi sao lớn, hát nhép, phẫu thuật thẩm mỹ, mà bây giờ còn hít thuốc phiện bị bắt đến viện chúng ta cai nghiện. nam thần của tôi sẽ không coi trọng cô ta. Tuy rằng tôi cũng không thích Thường Thụy Mạt này, nhưng cô ấy sạch sẽ hơn so với Thường Thụy Nhu nhiều, tôi chúc phúc cho nam thần. Nam thần của tôi đã trải qua thật nhiều chuyện, tại cái làng giải trí lộn xộn ngày qua ngày, vẫn có thể giữ vững mối tình đầu mười năm, không hổ là nam thần tôi thích!”
“Aiz, tuy nói Thường Thụy Nhu và Thường Thụy Mạt là chị em, nhưng bây giờ tình cảnh lại khác nhau một trời một vực, nhớ năm đó hai cô ấy cùng nhau vượt qua cuộc sống nghệ sĩ hằng ngày, thấy thật sôi động, lúc đó tôi rất thích Thường Thụy Nhu luôn bảo vệ em gái, không ngờ có ngày tính cách của hai thần tượng lại hoán đổi cho nhau như vậy.” Cô y tá cám thán thốt lên.
Cô ý tá si mê nhìn dáng người anh tuấn của nam thần Thẩm Kiều Vũ trên bìa tạp chí: “Ai bảo Thường Thụy Nhu lại làm mấy việc như vậy? Trước kia, còn lợi dụng nam thần nhà tôi để nổi tiếng, ai bảo cô ta cãi vã, nhìn xem hiện tại cô ta ra sao trong giới giải trí...”
Cô y tá trẻ tuổi đang nói xấu Thường Thụy Nhu thì cô y tá mập đột nhiên lấy cùi chỏ chọc vào cô. “Cô chọc tôi làm gì? Tôi nói đâu có sai.” Cô y tá trẻ tức giận nói, ánh mắt đang nhìn ảnh nam thần đổi hướng khó chịu nhìn cô y tá mập thì nhìn thấy Thường Thụy Nhu, hai người đều im bặt, không dám nói thêm nữa.
Ánh mắt Thường Thụy Nhu lạnh lẽo thấu xương sắc bén như dao quét về phía hai y tá, kéo thân thể gầy yếu trở lại phòng bệnh chẳng khác gì nhà tù kia.
Cả người Thường Thụy Nhu kiệt sức thu mình lại trong góc căn phòng bệnh bốn phía tăm tối không có chút ánh sáng mặt trời, đau lòng đến cùng cực nhưng không hề rơi một giọt nước mắt, mới vừa rồi, cô đã nghe thấy hết mấy lời nói của hai nữ y tá kia. Em gái tốt của cô và người cô yêu nhất cùng nhau phản bội cô! Hắn cùng người con gái đó mười năm tình cảm lưu luyến, vậy tình cảm mười năm giữa cô và hắn tính là cái gì. Trong tim cô đau quá, Thường Thụy Nhu bắt đầu ho khan dữ dội, một dòng chất lỏng có mùi vị khó chịu trào mạnh ra từ trong bụng cô, mắc lại nơi cổ họng, cô liền nôn ra một ngụm máu. Bởi vì trước đây dùng ma túy, nên bệnh của cô càng nặng thêm, sống không được bao lâu nữa.
Đầu óc Thường Thụy Nhu nặng như chì, cả người vô lực ngã xuống nền sàn nhà lạnh lẽo, không thể nào mở nổi hai mí mắt, cô tự biết sinh mệnh mình sắp đến điểm kết thúc, nhưng trong lòng thật sự có quá nhiều điều cô không cam tâm, hiện tại cô mới chỉ có hai mươi sáu tuổi.
Nhớ lại ngày trước, năm cô tám tuổi thì mẹ cô chết vì bệnh tật, cô gặp được nghệ sĩ Hồ Duyệt Chi là một thành viên ban giám đốc công ty giải trí Tinh Á, cô ấy nói cô có tài năng tỏa sáng ngay đến cả người khiếm thị cũng có thể nhìn ra được, liền mang cô về công ty giải trí Tinh Á làm thực tập sinh, cô có thể gọi cô ấy là mẹ, tin tưởng cô ấy giống như mẹ ruột và tin vảo bản thân mình, cùng là thực tập sinh tại Tinh Á lúc đó còn có một anh trai hơn cô hai tuổi tên là Thẩm Kiều Vũ. Năm cô mười tuổi thì ba cô cưới người phụ nữ khác, bà ấy mang theo một cô gái nhỏ sinh sau cô mấy tháng, đứa bé đó là Thường Thụy Mạt, Thường Thụy Mạt không phải là tên của đứa nhỏ trước khi bước vào gia đình cô, chỉ vì mẹ cô ấy gả cho ba cô, cô ấy mới mang họ của ba cô, xấp xỉ tuổi cô trong nhà, chữ Thụy kia giống với tên của cô Thường Thụy Nhu, ba hi vọng sau này hai chị em có thể giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn trong cuộc sống, vậy nên đặt tên đứa nhỏ là Mạt, Thường Thụy Mạt. Bởi vì coi nhau là người một nhà, Thụy Nhu đương nhiên trân trọng yêu quý cô em gái của mình, tất cả mọi người đều nói cô là người kiêu ngạo, yêu kiều phóng khoáng, đối với em gái thì dịu dàng quan tâm, cô bé nói cũng muốn làm ngôi sao, bất chấp Hồ Duyệt Chi không coi trọng em gái, cô cũng tìm mọi cách cầu xin thậm chí lấy cả việc kéo dài thời hạn hợp đồng bảy năm làm điều kiện để Thường Thụy Mạt được vào công ty. May mắn Thường Thụy Mạt cũng có chút cố gắng, lúc các cô tròn mười ba tuổi, Hồ Duyệt Chi đưa ra kế hoạch, Thường Thụy Nhu cùng em gái, còn có một học trò khác là Thư Bạch San kết hợp cho ra mắt nhóm nhạc Dream Girls. Lúc ra mắt Dream Girls không thuận lợi lắm, bài hát “Bình an nhé, cô gái!” được công ty ấp ủ chuẩn bị tập dượt kĩ càng lại không tạo được hưởng ứng như mong đợi, nhưng hành động chưa được cho phép của Thường Thụy Nhu lại đứng đầu các trang báo. Thường Thụy Nhu đăng lên mạng một clip, cô ôm đàn ghita tự mình vừa hát vừa đệm đàn, giọng hát trời phú lay động, âm vực quãng cao khiến nhiều người trên mạng hâm mộ, hơn nữa khuôn mặt cô xinh đẹp tinh tế, rất nhiều người tranh nhau làm fan của cô, do đó tạo chú ý cho nhóm nhạc, Bạch San cá tính, còn Thường Thụy Nhu và Thường Thụy Mạt là chị em tình thâm.
Sau ba năm nhóm nhạc hoạt động, Bạch San hủy hợp đồng với công ty để đi Mĩ du học, Dream Girls buộc phải tan rã, may mà danh tiếng Thường Thụy Nhu không giảm xuống, hoạt động riêng lẻ là chính, Thường Thụy Mạt không còn ánh hào quang của chị gái, cô dần bị quên lãng đi, Hồ Duyệt Chi nâng đỡ Thường Thụy Nhu, cô có dịp được diễn trên sân khấu Grammy, cơ hội của Thường Thụy Mạt có được đều là do Thường Thụy Nhu giúp. Khoảng một năm sau, bởi vì hằng năm tham gia nhiều chương trình biểu diễn thâu đêm, cổ họng cô bị tổn thương nghiêm trọng, dây thanh quản sưng yếu, vô cùng nghiêm trọng, cho dù đã phẫu thuật và nghỉ ngơi một năm, cô cũng không còn có thể cất lên giọng ca cao vút du dương như ngày trước. Một ca sĩ không thể hát có khác nào một vũ công bị mất đi tay chân, cuộc sống mất đi hào quang rực rỡ. Trong quãng thời gian ấy, tinh thần cô sa sút, xuất hiện một số biểu hiện của chứng uất ức, may mắn có Thẩm Kiều Vũ luôn bên cạnh cô, Thẩm Kiều Vũ được đào tạo làm diễn viên, diễn xuất của anh ấn tượng hơn người khác rất nhiều, nhiều người hâm mộ anh, Thường Thụy Nhu rất thích anh, hai người quen biết nhau lúc mười tuổi, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau luyện tập, cùng nhau bị thầy giáo mắng, Thầm Kiều Vũ cũng yêu cô, năm mười sáu tuổi hai người lặng lẽ sống chung, nhưng vì sự nghiệp của cả hai, bất luận lời đồn bên ngoài rằng họ đang sống chung như thế nào, cả hai cũng đều kiên quyết phủ nhận.
Tại thời điểm cô bất lực nhất, anh nói với cô rằng không cần sợ hãi, bất kể sự việc có gian khó đến đâu, anh cũng sẽ mãi ở bên cạnh cô. Trong sinh nhật tròn 18 tuổi của cô, anh cười nói: “Em không còn ca hát được, vậy hãy lui về phía sau làm vợ của anh đi! Dù sao em cũng đã tròn 18 tuổi, thêm mấy nữa thì vẫn là người phụ nữ của anh.”
Cô kinh ngạc nhìn anh: “Anh đang cầu hôn em sao?”
“Nếu thực sự như vậy, em có đồng ý không?”
“Chỉ là nếu thì em không đồng ý đâu, nhưng nếu anh nói nghiêm túc thì có lẽ em sẽ suy xét.” Cô nhăn mũi nói.
Thẩm Kiều Vũ cưng chiều vuốt nhẹ mũi cô, đeo một chiếc nhẫn kim cương vào ngón tay áp út mảnh khảnh của cô: “Anh nghiêm túc.” Sống cùng Thẩm Kiều Vũ, cô vẫn luôn tin rằng chỉ cần anh ở bên cạnh cô, cô có thể không cần gì hết, mặc kệ những mất mát.
Cô vốn định làm một người phụ nữ hiền hòa đứng phía sau Thẩm Kiều Vũ, làm chốn dừng chân ấm áp để anh dựa vào mỗi lúc cảm thấy mệt mỏi với thử thách chông gai bên ngoài, cho dù bọn họ chỉ có thể nói yêu thương trong thầm kín như trước. Nhưng cô vẫn còn hợp đồng với Hồ Duyệt Chi, cổ họng không khỏi hẳn được không thể nào tiếp tục ca hát trở lại, cô liền bàn bạc với Hồ Duyệt Chi lấn sân sang diễn xuất, quyết định này có phần lớn nguyên nhân là vì Thường Thụy Mạt, Thường Thụy Mạt có năng khiếu đóng phim trời cho, nhưng cô ấy lại chưa hề có cơ hội, cô hi vọng giúp được em gái tìm cơ hội, vì tình yêu dành cho Thẩm Kiều Vũ, cô đã muốn buông bỏ sự nghiệp rồi. Vừa lúc đó có một bộ phim thần tượng hợp tác Trung - Hàn “ Bạn trai chung thủy của tôi”, Phiến Phương mời cô làm nữ chính, cô vui vẻ chấp nhận, đồng thời ngỏ lời để trống vị trí em gái sinh đôi của nữ chính trong kịch bản, để Thường Thụy Mạt nhận vai đó.
Không thể phủ nhận Thường Thụy Mạt có tài năng diễn xuất xuất chúng, sau khi phát sóng “Bạn trai chung thủy của tôi”, cô ấy càng gặp may mắn hơn với nghề diễn viên, liên tục nhận được lời mời chụp ảnh. Thường Thụy Nhu cùng đến phim trường với Thường Thụy Mạt nhưng cách đối xử giữa hai người hoàn toàn khác biệt, cô là nữ chính trong phim truyền hình nhưng lại không được quan tâm, diễn xuất thì bị khán giả chê kém cỏi, ngay sau đó hàng loạt tin đồn thất thiệt đều gán lên cô như kẹo sao su dính chặt không buông. Một vũ công nào đó bất ngờ tung tin cô phẫu thuật thẩm mĩ, vợ sắp cưới của đồng nghiệp nói cô quá tự kiêu, không tôn trọng đàn anh, còn có trợ lí trước đây bị cô sa thải đổ thêm dầu vào lửa nói cô khó hầu hạ, mắc bệnh công chúa, mất hứng sẽ đánh người.... Bỗng chốc, cô trở thành đối tượng bị chỉ trích ở trên các trang mạng, cùng lúc đó, diễn xuất của Thường Thụy Mạt trên truyền hình được tán dương rất nhiều, biểu cảm lúc khóc lúc cười đều được đưa ra so sánh với Thường Thụy Nhu. Sau đó, chuyện tình cảm giữa Thường Thụy Nhu và Thẩm Kiều Vũ bị tiết lộ, làn sóng phản đối ập đến, họ cho rằng “Thường Thụy Nhu không xứng với Thẩm Kiều Vũ”, vì sự nghiệp của anh, cô càng không dám công khai thừa nhận tình cảm của bọn họ trong lúc đó.
Vì vấp phải quá nhiều sự phản đối tiêu cực, Hồ Duyệt Chi liền tạm dừng công việc của Thường Thụy Nhu, quay sang nâng đỡ Thường Thụy Mạt, cũng từ đó mỗi bước đi của Thường Thụy Mạt càng thuận lợi hơn. Qua thêm một năm nữa, Thường Thụy Nhu bước sang tuổi hai mươi, Hồ Duyệt Chi vì muốn đưa Thường Thụy Nhu trở lại giới giải trí nên hợp tác với đài truyền hình làm một kí sự ghi lại cuộc sống hằng ngày của hai chị em Thường Thụy Nhu và Thường Thụy Mạt, lấy tên là “Giúp đỡ lúc gian khó”, chương trình thu hút rất nhiều người xem. Lúc bấy giờ, Thường Thụy Nhu đang ở cùng Thẩm Kiều Vũ, vốn dĩ đã không còn quan tâm chuyện quay trở lại giới giải trí, cô nhận lời tham gia hoàn toàn là vì cảm thấy có lợi cho Thường Thụy Mạt.
Qua chương trình này, người hâm mộ Thường Thụy Mạt tăng lên không ít, còn Thường Thụy Nhu lại bị phê bình là không có xúc cảm nghệ thuật. Các tin tức tiêu cực liên tục công kích cô, nói cô giờ chỉ là một ngôi sao đã hết thời, không thể trở lại của trước kia. Nhưng cô không hề bận tâm đến đánh giá của người khác, chỉ cần trong mắt Thẩm Kiều Vũ, cô vẫn là bảo vật là được rồi, hào quang đã qua rồi, cô cảm thấy hiện tại rất tốt, Hồ Duyệt Chi cũng giảm bớt lượng công việc cho cô, nên cô có rất nhiều thời gian để chờ Thẩm Kiều Vũ kết thúc công việc trở về với cô, bởi vì tình cảm của hai người không thể công khai trước dư luận nên cô cũng chỉ biết thầm lặng chờ đợi anh. Sáu năm cứ như vậy trôi qua cho đến một ngày kia, Cao Cẩu Tử đưa ra bằng chứng Thẩm Kiều Vũ đang quấn quýt tình cảm nồng nhiệt với Thường Thụy Mạt trong khách sạn cao cấp Tam Á, tấm ảnh chụp ở góc cảnh đẹp kia giống như hàng vạn mũi tên găm sâu vào tim Thường Thụy Nhu.
Cô nhất định phải hỏi rõ hai người bọn họ, nhưng Thẩm Kiều Vũ không nhận điện thoại của cô, bay thẳng ra nước ngoài quay phim, chỉ còn Thường Thụy Nhu đang chờ cô tới chất vấn.
Thường Thụy Mạt không còn giữ vẻ hiền lành, tốt bụng ngày trước mà lấy thân phận của người chiến thắng từ trên cao nhìn xuống coi khinh cô, còn mặt dày trơ tráo nói: “Quả đúng là tôi và Thầm Kiều Vũ đang ở chung, từ ba năm trước chúng tôi đã ở cùng nhau rồi. Anh ấy nhờ tôi chuyển lời tới cô, quan hệ giữa cô và anh ấy chấm dứt tại đây.”
Thường Thụy Nhu khó tin nhìn người đứng trước mặt, từ đầu đến chân chỉ có sự vô tình: “Thụy Mạt, anh ấy là người chị yêu, em có biết mình đang làm gì không?
“Biết!” Thường Thụy Mạt lạnh nhạt trả lời: “Tôi vẫn luôn biết rõ bản thân đang làm gì, chính là giẫm đạp cô dưới chân, cướp đi mọi điều tốt đẹp của cô, cướp đi người cô yêu.”
“Em đang nói gì vậy?” Hóa ra con người trước mặt lại ẩn chứa lòng dạ độc ác khiến cô thấy khiếp sợ đến vậy.
“Cô hỏi tôi đang nói gì sao? Cô nghe không hiểu à? Được, tôi sẽ giải thích rõ ràng từng điều cho cô nghe, cô thật sự cho là Thẩm Kiều Vũ rất yêu cô sao? Anh ấy chỉ lợi dụng cô thôi! Muốn biết anh ấy đạt được thành công như thế nào không? Anh ấy đã tiết lộ quan hệ tình cảm của hai người với dư luận để được chú ý, cô không nghĩ xem tại sao hai người hẹn hò bí mật lại có thể bị chụp lén rồi phát tán ra ngoài sao, là anh ấy cung cấp cho truyền thông, vì cô đang là ngôi sao được chú ý, đến khi hết giá trị lợi dụng, anh ấy cũng đã chơi đủ, tất nhiên sẽ vứt bỏ cô. Đúng rồi, còn một chuyện khác, vào tối hôm Thẩm Kiều Vũ cầu hôn cô, anh ấy đã cùng tôi lên giường. Hừ, cô cho rằng tôi thực sự coi cô là chị gái tốt của tôi sao, nếu không phải cô có thể giúp tôi gia nhập làng giải trí, thì tôi đã không giả bộ chị em thân thiết tốt bụng với cô. Nói cho cô biết, tương lai đen tối của cô đều là kế hoạch của tôi, vì muốn hạ bệ vị trí của cô. Cô nghĩ Hồ Duyệt Chi coi cô như bảo bối nâng trong lòng bàn tay sao, nếu có thì tại sao cô ta không tra xét chuyện tôi làm sau lưng, lại còn ngầm đồng ý những hành động đó, tất cả chỉ bởi vì cô ta cảm thấy cổ họng của cô không thể hồi phục, không còn giá trị kinh doanh nữa.”
Mỗi một câu của Thường Thụy Mạt đều mang khí thế bức người, nhưng cô vẫn mơ hồ hỏi: “Vì sao?” Vì sao Thụy Mạt làm như vậy, cô luôn đối tốt với cô ấy, giống như chị gái quan tâm cô ấy cơ mà, vì sao chứ?
“Vì sao ư!” Cô ta hừ lạnh một tiếng, chậm rãi nói: “Tôi muốn đoạt mọi thứ cô có, mọi thứ cô mong muốn, tương lai của cô.”
“Ngay từ đầu cô đã ngấm ngầm mưu tính hãm hại tôi?
“Không sai.”
“Được lắm!” Cho dù rơi vào hoàn cảnh túng quẫn thế nào, Thường Thụy Nhu cô tuyệt đối sẽ không đánh mất đi kiêu ngạo của bản thân. Cô dùng sự kiêu ngạo đó để đánh bại người khác, chỉ có điều, chuyện về Thẩm Kiều Vũ... Cô không ngừng gọi điện cho Thẩm Kiều Vũ cho đến khi anh ta nhận điện thoại của cô. Cô hỏi anh ta lời của Thụy Mạt nói là thật hay giả, anh ta không hề giấu diếm nói: “Là thật, tôi lợi dụng cô.”
Thường Thụy Nhu ngẩng mặt nhìn lên trời, quyết không để bản thân rơi bất cứ giọt nước mắt nào, che giấu giọng nói ngẹn ngào: “Anh có từng yêu tôi không?”
“Có yêu nhưng bây giờ thì không.”
Hiện tại không yêu, anh ta có hiểu rằng câu nói lạnh nhạt không còn yêu ấy chính là án tử hình đối cô! Sau đó, cô bắt đầu buông thả bản thân, uống rượu, hút thuốc, thậm chí hút cả ma túy, Hồ Duyệt Chi cũng không cần tới cô, tùy tiện đưa cho cô một số tiền rồi kết thúc hợp đồng. Không lâu sau, cô bị bắt giam với tội danh sử dụng chất gây nghiện, ma túy, đây là một tin tức chấn động làng giải trí.
Cô được đưa đến trại cai nghiện trong hai năm, luôn hy vọng mình có thể ra đi sớm một chút, nhưng nếu thực sự chết đi thì lại có rất nhiều điều cô không cam tâm, không cam tâm vì mình chết lúc còn quá trẻ, không cam tâm nhìn thấy Thường Thụy Mạt và Thẩm Kiều Vũ sống hạnh phúc, không cam tâm vì yêu mà vứt bỏ sự nghiệp, không cam tâm vì mình bị người đàn ông cặn bã lừa gạt, không cam tâm bản thân ngây ngốc đặt lòng tin nhầm người...
Quá nhiều điều không can tâm, nhưng Thường Thụy Nhu lại không có cách nào, cứ thế rơi vào giấc ngủ sâu, một âm thanh vẫn đang vang vọng bên tai cô, vừa chói tai vừa phiền lòng, khiến cô bực mình mở mắt. Màn ánh sáng trắng xóa làm cho cô chưa kịp thích ứng, vội nhắm hai mắt lại rồi mới chậm rãi mở mắt, bản thân không còn ở trong trại cai nghiện nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook