Nữ Diêm Vương: Nhà Có Thê Tử Lung Linh
-
Chương 67: Nói rõ thân phận
Bùi Mặc Hải hơi giật mình, có chút khó tin, hắn không thể tưởng
tượng được mà đánh giá trên dưới Bùi Mạch Ninh trước mắt, không thể tin
nổi.
“Huynh còn nhớ yêu quái kia không? Nó muốn cướp một thứ trong cơ thể ta, nếu hắn lấy được vật đó chỉ sợ nhân gian không còn được một ngày bình yên, đây chính là mục đích của ta.” Bùi Mạch Ninh nghiêm túc nói, trong lòng có chút oán hận lão gia tử hiện đang ‘cao chạy xa bay’ kia.
Bùi Mặc Hải im lặng, miệng đắng lưỡi khô nói: “Ta có lẽ nên tin tưởng lời muội nói! Nếu như tiểu muội của ta thật sự đã được đầu thai chuyển kiếp thì cũng tốt rồi! “
Giọng nói của hắn có hơi trầm xuống, cuối cùng cũng không còn khổ sở mà một lần nữa ngắm nhìn thật kỹ nữ tử trước mặt, mới phát hiện giờ phút này Bùi Mạch Ninh không còn dịu dàng ngọt ngào như lúc trước mà có thêm vài phần khí chất mà người khác không theo kịp. Không thể không nói cho dù khuôn mặt không giống Phong Khinh Tuyệt yêu nghiệt quá mức kia, nhưng khi nàng mỉm cười càng lộ ra vẻ nhu hòa phong hoa tuyệt đại.
Thở dài, chuyện đã xảy ra, hắn lại không ghét nàng, quan trọng nhất là nếu để phụ thân biết…
“Ta vẫn sẽ luôn coi muội là tiểu muội mà đối đãi! Ta nghĩ phụ thân và đại ca cũng rất thích muội, nếu có thể xin muội vĩnh viễn đừng để bọn họ biết, ta lo bọn họ sẽ không chịu nổi.” Bùi Mặc Hải trịnh trọng nói chuyện. Hắn biết đại ca đối với Bùi Mạch Ninh có loại tình cảm rất đặc thù, hiện giờ đổi thành đứng sau lưng nhìn nàng, cũng đã từ từ chậm rãi buông xuống, bắt đầu coi nàng như muội muội ruột thịt của mình, nếu để đại ca biết tiểu muội mà mình yêu thương kỳ thật đã sớm mất, chỉ sợ sẽ rất đau khổ chứ đừng nói chi người làm phụ thân như Bùi Chính Vũ.
Sự lo lắng của Bùi Mặc Hải, Bùi Mạch Ninh hiểu được, kiên định gật đầu. Cho dù hắn không nói nàng cũng sẽ không nói với người khác sự thật này, nhưng mà sớm hay muộn cũng vì chuyện hoa tai Lưu Quang mà lộ ra thân phận . Cũng may Dược Vương Cốc là một chỗ ngăn cách với thế giới bên ngoài, tin tức khó lòng truyền ra.
“Đúng rồi, hẳn là muội phải trở về Tử Vi Sơn một chuyến.” Bùi Mặc Hải đột nhiên nhíu mày nói, trong giọng nói trừ bỏ sự quan tâm đối với người nhà còn có phần nghiêm túc dị thường.
“Tuy rằng ta không phải muốn nhận vị muội phu kia, nhưng cũng rất thưởng thức hắn. Trước khi ta xuống núi nhìn thấy hắn hình như có chút không bình thường.” Bùi Mặc Hải nhớ lại chuyện lúc trước, dường như cũng có chút không hiểu rõ.
Bùi Mạch Ninh đã sớm cảm thấy có điều kỳ quái, chỉ tại biểu ca không muốn nhiều lời, nói được vài câu đơn giản chuyện hắn cứu nàng, muốn nhân cơ hội này mà được nàng tán thưởng
“Lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Bùi Mạch Ninh nhíu mày, mơ hồ có dự cảm không tốt.
“Thực lực của biểu ca muội rất lợi hại, ngay cả yêu quái kia đều bị dọa chạy mất, chứ nói chi là đám tiểu lâu la của hắn! Người lợi hại như hắn đối với những người ở đó tùy tiện uy hiếp vài câu để cho bọn họ không được nói chuyện này ra ngoài tránh ảnh hưởng đến cuộc sống của dân chúng, bọn họ tất nhiên không dám nói ra. Đám người Tu chân sĩ thậm chí đã đem hắn thành thần tiên do Thiên Giới phái xuống.” Chỉ có Bùi Mặc Hải biết, cùng sống chung vài ngày hắn biết rõ Phong Kinh Tuyệt kia chẳng phải thần tiên gì. Theo hắn đoán thì giống ác ma hơn.
Bùi Mặc Hải dừng một chút, nói tiếp: “Sau khi biểu ca muội dẫn muội rời khỏi, Tư Không Thu Trạm hình như cũng có gì đó không được bình thường! Cả người phát ra từng trận khí lạnh, quả thực so với bốn phía xung quanh thì rét lạnh hơn nhiều. Về sau ta thay Vân Hạc chân nhân cùng Vân Sấu chưởng môn trị bệnh thì đột nhiên môn đồ của bọn họ đồng loạt đều xông ra khỏi cửa, nhằm thẳng về phía đình viện các người từng ở!”
Kỳ thực hắn cũng không xác định, nhưng khẳng định có vấn đề, mơ hồ chuyện đó lại liên quan đến vị muội phu kia.
Thần sắc Bùi Mạch Ninh trong trẻo nhưng lạnh lùng, nghe xong lời hắn nói tay nắm chặt rồi lại thả lỏng ra, buông lỏng ra lại nắm chặt, vài lần như thế mới mở miệng nói: “Nhị ca, nhờ huynh chăm sóc phụ thân và đại ca thật tốt! Ta muốn đi Tử Vi Sơn, cho dù là xông vào, ta cũng muốn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Trong giọng nói có sự kiên quyết, xem ra lần này không thể giải quyết tốt một chuyện và hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn để trở về Địa ngục rồi~ Khóe miệng cười khổ hơi cong lên một chút~ Biểu ca à, ta cũng không có biện pháp nào khác, chỉ tại trái tim ta, ta cũng không làm chủ được nữa rồi!
Từ lúc nghe nàng gọi một tiếng ‘Nhị ca’, Bùi Mặc Hải cũng có một chút ý cười, tất nhiên là gật đầu nói: “Ta biết, hi vọng lần sau các muội trở về, ta có thể gọi được một tiếng muội phu.”
Hai người nhìn nhau cười, cánh hoa đào từng cánh rơi xuống càng làm nụ cười tuyệt sắc của bọn họ nổi bật.
Chuyện một khi đã quyết định, cho dù Bùi Chính Vũ có chút không cam lòng để nữ nhi đi nhanh như vậy, nhưng cũng không có biện pháp, nàng muốn đi tìm con rể của hắn, hắn đành phải dặn đi dặn lại cho đến khi Phong Khinh Tuyệt bắt đầu ngáp mới thả người.
Hầu tinh trong Dược Vương Cốc đã sớm bị hơi thở của Phong Khinh Tuyệt cùng Bùi Mạch Ninh làm sợ tới mức chạy bốn phía. Thứ hơi thở chết chóc đó, bọn họ không muốn nhanh như vậy đã được trải nghiệm thử.
Sau khi tiễn bước hai người đi, nhóm hầu tinh rốt cục cũng hít thở được không khí cùa con người, Tử thần cuối cùng cũng đi rồi.
Hai người dù sao cũng không phải con người nên tốc độ tăng nhanh không ít, đi xa như vậy cũng không thở gấp. Phong Khinh Tuyệt lại đi tới Lang thành. Đối với Lang thành, tất nhiên là lần đầu tiên Phong Khinh Tuyệt đến đây, nhưng hắn thật sự ngạc nhiên với những thú nhân ở đây.
Thế nhưng người khác khi thấy hắn thì rất ngạc nhiên, rất nhiều cặp mắt luôn chăm chú nhìn hắn. Chậc chậc, theo dọc đường đi không biết hại bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ rung động.
Bùi Mạch Ninh không có ý định lưu lại đây, tâm tư của nàng hoàn toàn đặt trên đỉnh Tử Vi Sơn.
Nhưng ông trời thích trêu ngươi, không cho nàng được như ý, đột nhiên lại xuất hiện vị tiểu thư của Nam gia. Đoán chừng, ả vừa nghe nói ở trong thành có một đại mỹ nam viền chạy đến nhìn. Lúc nhìn thấy Phong Khinh Tuyệt quả thật giật nảy mình, ả lập tức giống như những nữ tử khác đã rung động tâm hồn thiếu nữ, thế nào cũng muốn bắt lấy hắn, nhưng khi mắt nhìn thấy người bên cạnh hắn người thì……
“Lại là ngươi?” Nam Lâm rống lớn, ngay từ lúc đầu thấy Bùi Mạch Ninh, nàng gặp xui xẻo tới cực điểm. Ở Kinh đô gặp quỷ, trở về Lang Thành đụng phải bọn họ, về sau lại bị phụ thân giam lại đằng đẳng hai tháng, cả ngày làm bạn cùng Kinh Phật, tự nhiên sinh hận nàng ta đến mức cắn răng nghiến lợi, hiện giờ lại có tuyệt thế mĩ nam đứng bên cạnh Bùi Mạch Ninh, ả đương nhiên rất tức giận.
Bùi Mạch Ninh nhướng nhướng mày, lạnh lùng nhìn nàng một cái nói: “Ta và ngươi quen thân lắm sao?”
Một câu nói làm Nam Lâm tức đến nổi thiếu chút nữa hộc máu.
Đang muốn phát tác tức giận lại thấy một tuyệt thế mĩ nam đứng một bên đang cười trêu tức nhìn các nàng, Nam Lâm lập tức thu bớt lại tính tình của mình, sắc mặt thẹn thùng nhìn Phong Khinh Tuyệt. Nhưng ả nhớ rõ Bùi Mạch Ninh đã lập gia thất, như vậy thì mỹ nam trước mắt đây không có quan hệ gì với nàng ta cả!
“Huynh còn nhớ yêu quái kia không? Nó muốn cướp một thứ trong cơ thể ta, nếu hắn lấy được vật đó chỉ sợ nhân gian không còn được một ngày bình yên, đây chính là mục đích của ta.” Bùi Mạch Ninh nghiêm túc nói, trong lòng có chút oán hận lão gia tử hiện đang ‘cao chạy xa bay’ kia.
Bùi Mặc Hải im lặng, miệng đắng lưỡi khô nói: “Ta có lẽ nên tin tưởng lời muội nói! Nếu như tiểu muội của ta thật sự đã được đầu thai chuyển kiếp thì cũng tốt rồi! “
Giọng nói của hắn có hơi trầm xuống, cuối cùng cũng không còn khổ sở mà một lần nữa ngắm nhìn thật kỹ nữ tử trước mặt, mới phát hiện giờ phút này Bùi Mạch Ninh không còn dịu dàng ngọt ngào như lúc trước mà có thêm vài phần khí chất mà người khác không theo kịp. Không thể không nói cho dù khuôn mặt không giống Phong Khinh Tuyệt yêu nghiệt quá mức kia, nhưng khi nàng mỉm cười càng lộ ra vẻ nhu hòa phong hoa tuyệt đại.
Thở dài, chuyện đã xảy ra, hắn lại không ghét nàng, quan trọng nhất là nếu để phụ thân biết…
“Ta vẫn sẽ luôn coi muội là tiểu muội mà đối đãi! Ta nghĩ phụ thân và đại ca cũng rất thích muội, nếu có thể xin muội vĩnh viễn đừng để bọn họ biết, ta lo bọn họ sẽ không chịu nổi.” Bùi Mặc Hải trịnh trọng nói chuyện. Hắn biết đại ca đối với Bùi Mạch Ninh có loại tình cảm rất đặc thù, hiện giờ đổi thành đứng sau lưng nhìn nàng, cũng đã từ từ chậm rãi buông xuống, bắt đầu coi nàng như muội muội ruột thịt của mình, nếu để đại ca biết tiểu muội mà mình yêu thương kỳ thật đã sớm mất, chỉ sợ sẽ rất đau khổ chứ đừng nói chi người làm phụ thân như Bùi Chính Vũ.
Sự lo lắng của Bùi Mặc Hải, Bùi Mạch Ninh hiểu được, kiên định gật đầu. Cho dù hắn không nói nàng cũng sẽ không nói với người khác sự thật này, nhưng mà sớm hay muộn cũng vì chuyện hoa tai Lưu Quang mà lộ ra thân phận . Cũng may Dược Vương Cốc là một chỗ ngăn cách với thế giới bên ngoài, tin tức khó lòng truyền ra.
“Đúng rồi, hẳn là muội phải trở về Tử Vi Sơn một chuyến.” Bùi Mặc Hải đột nhiên nhíu mày nói, trong giọng nói trừ bỏ sự quan tâm đối với người nhà còn có phần nghiêm túc dị thường.
“Tuy rằng ta không phải muốn nhận vị muội phu kia, nhưng cũng rất thưởng thức hắn. Trước khi ta xuống núi nhìn thấy hắn hình như có chút không bình thường.” Bùi Mặc Hải nhớ lại chuyện lúc trước, dường như cũng có chút không hiểu rõ.
Bùi Mạch Ninh đã sớm cảm thấy có điều kỳ quái, chỉ tại biểu ca không muốn nhiều lời, nói được vài câu đơn giản chuyện hắn cứu nàng, muốn nhân cơ hội này mà được nàng tán thưởng
“Lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Bùi Mạch Ninh nhíu mày, mơ hồ có dự cảm không tốt.
“Thực lực của biểu ca muội rất lợi hại, ngay cả yêu quái kia đều bị dọa chạy mất, chứ nói chi là đám tiểu lâu la của hắn! Người lợi hại như hắn đối với những người ở đó tùy tiện uy hiếp vài câu để cho bọn họ không được nói chuyện này ra ngoài tránh ảnh hưởng đến cuộc sống của dân chúng, bọn họ tất nhiên không dám nói ra. Đám người Tu chân sĩ thậm chí đã đem hắn thành thần tiên do Thiên Giới phái xuống.” Chỉ có Bùi Mặc Hải biết, cùng sống chung vài ngày hắn biết rõ Phong Kinh Tuyệt kia chẳng phải thần tiên gì. Theo hắn đoán thì giống ác ma hơn.
Bùi Mặc Hải dừng một chút, nói tiếp: “Sau khi biểu ca muội dẫn muội rời khỏi, Tư Không Thu Trạm hình như cũng có gì đó không được bình thường! Cả người phát ra từng trận khí lạnh, quả thực so với bốn phía xung quanh thì rét lạnh hơn nhiều. Về sau ta thay Vân Hạc chân nhân cùng Vân Sấu chưởng môn trị bệnh thì đột nhiên môn đồ của bọn họ đồng loạt đều xông ra khỏi cửa, nhằm thẳng về phía đình viện các người từng ở!”
Kỳ thực hắn cũng không xác định, nhưng khẳng định có vấn đề, mơ hồ chuyện đó lại liên quan đến vị muội phu kia.
Thần sắc Bùi Mạch Ninh trong trẻo nhưng lạnh lùng, nghe xong lời hắn nói tay nắm chặt rồi lại thả lỏng ra, buông lỏng ra lại nắm chặt, vài lần như thế mới mở miệng nói: “Nhị ca, nhờ huynh chăm sóc phụ thân và đại ca thật tốt! Ta muốn đi Tử Vi Sơn, cho dù là xông vào, ta cũng muốn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Trong giọng nói có sự kiên quyết, xem ra lần này không thể giải quyết tốt một chuyện và hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn để trở về Địa ngục rồi~ Khóe miệng cười khổ hơi cong lên một chút~ Biểu ca à, ta cũng không có biện pháp nào khác, chỉ tại trái tim ta, ta cũng không làm chủ được nữa rồi!
Từ lúc nghe nàng gọi một tiếng ‘Nhị ca’, Bùi Mặc Hải cũng có một chút ý cười, tất nhiên là gật đầu nói: “Ta biết, hi vọng lần sau các muội trở về, ta có thể gọi được một tiếng muội phu.”
Hai người nhìn nhau cười, cánh hoa đào từng cánh rơi xuống càng làm nụ cười tuyệt sắc của bọn họ nổi bật.
Chuyện một khi đã quyết định, cho dù Bùi Chính Vũ có chút không cam lòng để nữ nhi đi nhanh như vậy, nhưng cũng không có biện pháp, nàng muốn đi tìm con rể của hắn, hắn đành phải dặn đi dặn lại cho đến khi Phong Khinh Tuyệt bắt đầu ngáp mới thả người.
Hầu tinh trong Dược Vương Cốc đã sớm bị hơi thở của Phong Khinh Tuyệt cùng Bùi Mạch Ninh làm sợ tới mức chạy bốn phía. Thứ hơi thở chết chóc đó, bọn họ không muốn nhanh như vậy đã được trải nghiệm thử.
Sau khi tiễn bước hai người đi, nhóm hầu tinh rốt cục cũng hít thở được không khí cùa con người, Tử thần cuối cùng cũng đi rồi.
Hai người dù sao cũng không phải con người nên tốc độ tăng nhanh không ít, đi xa như vậy cũng không thở gấp. Phong Khinh Tuyệt lại đi tới Lang thành. Đối với Lang thành, tất nhiên là lần đầu tiên Phong Khinh Tuyệt đến đây, nhưng hắn thật sự ngạc nhiên với những thú nhân ở đây.
Thế nhưng người khác khi thấy hắn thì rất ngạc nhiên, rất nhiều cặp mắt luôn chăm chú nhìn hắn. Chậc chậc, theo dọc đường đi không biết hại bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ rung động.
Bùi Mạch Ninh không có ý định lưu lại đây, tâm tư của nàng hoàn toàn đặt trên đỉnh Tử Vi Sơn.
Nhưng ông trời thích trêu ngươi, không cho nàng được như ý, đột nhiên lại xuất hiện vị tiểu thư của Nam gia. Đoán chừng, ả vừa nghe nói ở trong thành có một đại mỹ nam viền chạy đến nhìn. Lúc nhìn thấy Phong Khinh Tuyệt quả thật giật nảy mình, ả lập tức giống như những nữ tử khác đã rung động tâm hồn thiếu nữ, thế nào cũng muốn bắt lấy hắn, nhưng khi mắt nhìn thấy người bên cạnh hắn người thì……
“Lại là ngươi?” Nam Lâm rống lớn, ngay từ lúc đầu thấy Bùi Mạch Ninh, nàng gặp xui xẻo tới cực điểm. Ở Kinh đô gặp quỷ, trở về Lang Thành đụng phải bọn họ, về sau lại bị phụ thân giam lại đằng đẳng hai tháng, cả ngày làm bạn cùng Kinh Phật, tự nhiên sinh hận nàng ta đến mức cắn răng nghiến lợi, hiện giờ lại có tuyệt thế mĩ nam đứng bên cạnh Bùi Mạch Ninh, ả đương nhiên rất tức giận.
Bùi Mạch Ninh nhướng nhướng mày, lạnh lùng nhìn nàng một cái nói: “Ta và ngươi quen thân lắm sao?”
Một câu nói làm Nam Lâm tức đến nổi thiếu chút nữa hộc máu.
Đang muốn phát tác tức giận lại thấy một tuyệt thế mĩ nam đứng một bên đang cười trêu tức nhìn các nàng, Nam Lâm lập tức thu bớt lại tính tình của mình, sắc mặt thẹn thùng nhìn Phong Khinh Tuyệt. Nhưng ả nhớ rõ Bùi Mạch Ninh đã lập gia thất, như vậy thì mỹ nam trước mắt đây không có quan hệ gì với nàng ta cả!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook