Nữ Diêm Vương: Nhà Có Thê Tử Lung Linh
-
Chương 62: Bị thương
“Trời ơi, Tư Không phu nhân này và yêu quái kia là cùng một phe với nhau.” Đột nhiên có người kêu sợ hãi, Bùi Mạch Ninh lạnh lùng không nói tiếng
nào, lúc này nàng mới phát hiện, bộ dạng của Hồn đúng là có phần giống
với yêu quỷ kia.
“Yêu nữ này, đúng là cùng một giuộc với bọn yêu quái! Giao ả ra đi! Mau lôi ả ta ra! Ả nhất định là yêu nữ đến để hủy hoại nhân gian của chúng ta đấy!” Công Tôn Ngọc kêu la xé họng, hai tròng mắt đỏ bừng. Bùi Mạch Ninh nhìn Công Tôn Ngọc mà có chút mơ hồ, nàng đã làm chuyện gì công phẫn nhân tâm hay sao mà ả ta lại độc miệng như vậy?
“U ..u..!Ô hồn yêu quỷ kia căn bản đâu có giống nhau.” Hồn ủy khuất nói.
Bùi Mạch Ninh mấp máy môi. Những người kia hình như là điên rồi, chưa biết gì mà đã nghe xúi bẩy, Bây giờ, bọn họ chỉ nghĩ duy nhất một điều, đó là phải giao nàng ra. Thậm chí còn có kẻ nhanh chân ra tay trước, đã nhằm hướng nàng mà phi thân tới.
Nàng nhếch môi cười lạnh. Nhân tính quả thật là xấu xa, nàng còn đang vì bọn họ suy xét, vậy mà bọn họ lại muốn đưa nàng vào chỗ chết. Một đạo quang ảnh sắc lạnh đánh úp về phía nàng. Có người muốn nhân cơ hội tập kích nàng. Nàng im lặng. Đây là Tu chân sĩ sao? Nếu Tu chân sĩ là như vậy thì bọn họ vô luận có làm như thế nào cũng vô pháp tu thành thượng tiên.
Ngay lúc đạo quang ảnh kia tập kích gần sát đến nàng, trong nháy mắt một đạo quang ảnh khác đánh bật lại nó. một thân ảnh màu trắng đứng chắn trước mặt nàng, thi triển pháp lực đánh úp lại. Cùng lúc đó, khóe miệng của người vừa tới tràn ra máu tươi, rớt xuống một mảng trên y phục của hắn.
“Phu quân!” Bùi Mạch Ninh giật mình, cơ hồ là lập tức vọt tới trước mặt hắn. Cười khổ, nàng ở dưới tình cảnh như thế này mới gọi hắn một tiếng phu quân thật lòng sao?
Sắc mặt Tư Không Thu Trạm hơi trắng bệch. Hắc báo của hắn còn chiến đấu hăng hái, vừa rồi hắn cơ hồ phát hiện nàng gặp nguy hiểm, trong nháy mắt đó liền chạy tới, không ngờ lại bị thương mất rồi.
Bùi Mạch Ninh nhìn tơ máu trên khóe miệng hắn cùng với hai gò má trắng bệch thì lửa nóng nổi lên trong lòng. Nàng tức giận, đôi lông mày thanh tú đông lại, ánh mắt lạnh thấu xương, nhìn thẳng về kẻ vừa tập kích nàng rồi trừng mắt nhìn yêu quỷ đang chống đỡ chưởng lực của Úy Kỳ Dương trên không kia. Hai tay nắm chặt, vừa muốn động thủ thì Tư Không Thu Trạm kéo nàng lại.
“Ninh nhi, đừng đứng ở trước mặt ta, ta phải bảo vệ nàng!” Tư Không Thu Trạm có vẻ đang đau đớn khó chịu nhưng vẫn cố mở miệng dịu dàng nói với nàng. Giờ phút này hắn cảm thấy nực cười với danh thiên phú ngạo nhân mà mọi người vẫn nghĩ về hắn. Người có năng lực thiên phú gì mà ngay cả một con yêu quái cũng không đánh lại được? Thật đáng xấu hổ.
Tư Không Thu Trạm lại không biết, yêu quỷ này chính là một cá thể hỗn hợp, ngay cả Quỷ đế cũng còn có phần kiêng kị, chứ nói chi đến Quỷ Vương.
“Đừng như vậy, ta có thể tự bảo vệ tốt bản thân mình.” Bùi Mạch Ninh đau lòng nói. Nam nhân này tại sao có thể coi trọng nàng như thế? Nàng thậm chí… thậm chí .. từ trước đến giờ chỉ nghĩ đến việc hoàn thành xong nhiệm vụ là bỏ hắn mà đi thôi!
Bên này nàng còn đang âm thầm tự trách bản thân vô tâm, bên kia Yêu quỷ lạnh lùng nhìn bọn họ. Một đạo hồng quang hiện ra, Tư Không Thu Trạm phun ra một ngụm máu tươi, không để ý liền bị ra tay đánh lén. Bả vai hắn đã thẩm đầy máu tươi, thiếu chút nữa là không chống cự nổi mà ngã xuống.
“Khéc, khéc, khéc, ngu xuẩn! Thật sự là quá ngu xuẩn! Cứ giao người ra thì có phải mọi chuyện đều tốt rồi không?” Yêu quỷ kia lạnh lùng cười quái gở. Loại yêu sinh như nó vốn dĩ đâu có chút tình cảm nào.
Bùi Mạch Ninh cúi thấp đầu, khiến người ta không thấy được nét mặt của nàng. Đám người ngu muội kia đang la hét đòi giao nàng ra, lại không biết, nếu thật sự giao ra nàng, đó mới là khởi đầu cho sự diệt vong của thế gian.
Khóe miệng nhếch cao lạnh lùng cười, Bùi Mạch Ninh giao Tư Không Thu Trạm cho Hồn, lập tức trừng mắt lạnh lẽo nhìn yêu quỷ kia.
“Muốn lấy thứ này, cũng phải xem xem ta cho ngươi không đã.” Bùi Mạch Ninh nheo mắt lại, lạnh giọng nói.
Xoay người, lộn một vòng, phi thân lên giữa không trung, giống như giữa trời và đất có chung một điểm tựa, không hề tạo thành áp lực.
“Quả thật là yêu nữ!” Lại có kẻ kêu lên.
Xảo ngôn! Các ngươi đã tin ngay mà không nghi ngờ gì, không phải sao?
“Yêu nữ đáng chết, đáng chết!” Công Tôn Ngọc thét lên.
Công Tôn Ngọc à Công Tôn Ngọc, ngươi tốt nhất nên kỳ vọng ta đừng còn sống mà quay lại, bằng không ta nhất định sẽ khiến ngươi sống chẳng qua nổi mấy ngày.
“Khè khè khè, ngươi rốt cuộc là người phương nào? Trên người ngươi có mùi khá quen !” Yêu quỷ có vẻ như còn không có nhìn thấu được thân phận của Bùi Mạch Ninh, đôi mắt đỏ ngầu bình tĩnh nhìn nàng.
Bùi Mạch Ninh mấp máy môi, không nói lời gì liền xông lên phía trước. Nàng không nắm chắc phần thắng, nhưng lại không thể không làm, trong lòng âm thầm oán hận lão gia tử, món nợ này nhất định phải bắt lão trả mới được.
Bùi Mạch Ninh vung cổ tay áo lên, lập tức một đoàn Âm Khuyển xuất hiện. Đây là chính là đoàn quân Âm Khuyển ở Địa phủ của nàng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ nàng sẽ không gọi ra. Bởi vì đây là nhân gian, nếu không ra tay nhanh chóng thì phỏng chừng sức mạnh của nàng sẽ bị tiêu hao hết.
Những đạo hữu khí vô lực quật xuống mặt đất, xông lên vừa rồi chỉ là giả, trong mắt yêu quỷ kia đã hiện lên sự cảnh giác. Nàng lại triệu hồi Âm Khuyển ra. Quả thực, yêu quỷ kia kinh hoảng, Âm Khuyển chính là một thần thú ăn linh hồn, yêu quỷ kia vốn là hồn thể của Yêu và Qủy cho nên sợ hãi Âm Khuyển là điều đương nhiên.
Bùi Mạch Ninh thở hổn hển, công lực hiện tại đã tiêu hao hết một nữa, nếu cứ tiếp tục, e rằng nàng chống chịu không nổi.
“Ninh nhi” Đột nhiên, Tư Không Thu Trạm gầm lên giận dữ. Bùi Mạch Ninh hơi nghi hoặc, vừa định nghiêng đầu lại nhìn thì ngực đột nhiên cảm thấy bị vật gì đó xuyên qua. Đau đớn vừa truyền đến, nàng vô thức chậm rãi cúi đầu. Một kiếm xuyên tim, nàng có thể thấy đầu mũi kiếm còn đang rớt từng giọt máu tươi chồi lên trước ngực của mình.
“Bùi Mạch Ninh, không còn cách nào khác! Mục tiêu của quái vật kia chính là ngươi! Chỉ khi ngươi chết, chúng ta mới được sống.” Thanh âm của Công Tôn Ngọc nghe có vẻ bi thương giống như thể ả bị ép buộc, bất đắc dĩ mới phải ra tay. Bùi Mạch Ninh ù ù tai, cảm giác mọi chuyện thật buồn cười.
Loại đau đớn này nàng chưa bao giờ trải qua. Bùi Mạch Ninh lạnh lùng xoay người lại, cũng không để ý ngực mình vẫn còn mũi tên đang xuyên tim, lạnh lùng nhìn chăm chú vào sắc mặt kích động, vô cùng khó coi của Công Tôn Ngọc.
“Ngươi …….ngươi….. ngươi” Công Tôn Ngọc hoảng sợ nhìn nàng, trong lòng run run ~~Tại sao bộ dạng của nàng ta vẫn như không có chuyện gì vậy? Đây chính là một mũi tên xuyên tim, theo lý, nàng ta phải ngã xuống bất tỉnh rồi chứ ?
Nhưng, Bùi Mạch Ninh là người như thế nào? Nàng chính là Diêm Vương của Địa phủ, chưởng quản toàn bộ sinh mệnh mọi giới. Nàng sẽ không chết, cổ thân thể này tuy rằng bị nàng chiếm, nhưng linh hồn của nàng đã hòa hợp vào thì làm sao có thể chết được?
Bùi Mạch Ninh chậm rãi đem thanh kiếm kia rút ra. Toàn bộ những người ở đây nhìn thấy một màn này mà há hốc miệng, trong mắt kia nổi lên sự hoảng sợ, phảng phất như lúc đầu nhìn thấy yêu quỷ kia. Chậc, cảm giác này không tốt cho lắm, nàng cũng không thích bị đáng đồng cùng với yêu quỷ kia đâu nhé!
Đột nhiên, nàng nhăn lại mày, có phần lo lắng nhìn về phía Tư Không Thu Trạm. Nàng sợ, sợ hắn cũng nhìn nàng như vậy. Nhưng mà, quả nhiên không hổ là nam nhân của nàng, thấy nàng như vậy, hắn ngược lại chỉ nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười một cái như là an tâm vì nàng không sao cả.
“Ngươi… ngươi…. Ngươi… thật sự là yêu quái.” Cả người Công Tôn Ngọc đều run rẩy, giống như là được bị cuồng phong quét tới.
Bùi Mạch Ninh còn chưa kịp mở miệng, phía sau liền truyền đến một đạo âm thanh rền vang. Chỉ thấy yêu quỷ kia đang dồn lực công phá, Âm Khuyển kêu thảm một tiếng, sau đó liền biến thành một luồng khói đen tiêu tán dần.
Bùi Mạch Ninh cau chặt mày, bất chấp ngực còn đang chảy máu. Quân đoàn Âm Khuyển này cũng được xem như lợi hại, ít nhất so ra còn kém Âm Khuyển của sư phụ nàng, thủ lĩnh của toàn bộ Âm Khuyển nơi Địa phủ, năng lực thập phần cường hãn.
Ngực đau nhực được che lại, chẳng lẽ nàng cầm cự không nổi sao? Không được rồi, nàng hiên tại khí lực đều đã tiêu hao gần hết, yêu quỷ kia lại đang bay về phía nàng. Nhắm mắt, có lẽ dù phải lộ cả nguyên thần, nàng cũng không thể giao hoa tai Lưu Quang ra.
Bùi Mạch Ninh đang nghĩ đến biện pháp nếu cùng đường sẽ thực hiện thì giữa không trung ‘Xoẹt’ lên một tiếng. Một lỗ hổng lớn được mở ra.
“Chậc chậc chậc, tiểu biểu muội của ta, ngươi cũng thật là làm cho lòng biểu ca ta đây đau quá, từ khi nào lại trở nên vô dụng như vậy?” Một thanh âm có phần trêu đùa truyền đến, mọi người kinh ngạc ngửa đầu nhìn kỳ quan kia. Bùi Mạch Ninh trong phút chốc cả người đều run lên. Thanh âm này là…..
“Yêu nữ này, đúng là cùng một giuộc với bọn yêu quái! Giao ả ra đi! Mau lôi ả ta ra! Ả nhất định là yêu nữ đến để hủy hoại nhân gian của chúng ta đấy!” Công Tôn Ngọc kêu la xé họng, hai tròng mắt đỏ bừng. Bùi Mạch Ninh nhìn Công Tôn Ngọc mà có chút mơ hồ, nàng đã làm chuyện gì công phẫn nhân tâm hay sao mà ả ta lại độc miệng như vậy?
“U ..u..!Ô hồn yêu quỷ kia căn bản đâu có giống nhau.” Hồn ủy khuất nói.
Bùi Mạch Ninh mấp máy môi. Những người kia hình như là điên rồi, chưa biết gì mà đã nghe xúi bẩy, Bây giờ, bọn họ chỉ nghĩ duy nhất một điều, đó là phải giao nàng ra. Thậm chí còn có kẻ nhanh chân ra tay trước, đã nhằm hướng nàng mà phi thân tới.
Nàng nhếch môi cười lạnh. Nhân tính quả thật là xấu xa, nàng còn đang vì bọn họ suy xét, vậy mà bọn họ lại muốn đưa nàng vào chỗ chết. Một đạo quang ảnh sắc lạnh đánh úp về phía nàng. Có người muốn nhân cơ hội tập kích nàng. Nàng im lặng. Đây là Tu chân sĩ sao? Nếu Tu chân sĩ là như vậy thì bọn họ vô luận có làm như thế nào cũng vô pháp tu thành thượng tiên.
Ngay lúc đạo quang ảnh kia tập kích gần sát đến nàng, trong nháy mắt một đạo quang ảnh khác đánh bật lại nó. một thân ảnh màu trắng đứng chắn trước mặt nàng, thi triển pháp lực đánh úp lại. Cùng lúc đó, khóe miệng của người vừa tới tràn ra máu tươi, rớt xuống một mảng trên y phục của hắn.
“Phu quân!” Bùi Mạch Ninh giật mình, cơ hồ là lập tức vọt tới trước mặt hắn. Cười khổ, nàng ở dưới tình cảnh như thế này mới gọi hắn một tiếng phu quân thật lòng sao?
Sắc mặt Tư Không Thu Trạm hơi trắng bệch. Hắc báo của hắn còn chiến đấu hăng hái, vừa rồi hắn cơ hồ phát hiện nàng gặp nguy hiểm, trong nháy mắt đó liền chạy tới, không ngờ lại bị thương mất rồi.
Bùi Mạch Ninh nhìn tơ máu trên khóe miệng hắn cùng với hai gò má trắng bệch thì lửa nóng nổi lên trong lòng. Nàng tức giận, đôi lông mày thanh tú đông lại, ánh mắt lạnh thấu xương, nhìn thẳng về kẻ vừa tập kích nàng rồi trừng mắt nhìn yêu quỷ đang chống đỡ chưởng lực của Úy Kỳ Dương trên không kia. Hai tay nắm chặt, vừa muốn động thủ thì Tư Không Thu Trạm kéo nàng lại.
“Ninh nhi, đừng đứng ở trước mặt ta, ta phải bảo vệ nàng!” Tư Không Thu Trạm có vẻ đang đau đớn khó chịu nhưng vẫn cố mở miệng dịu dàng nói với nàng. Giờ phút này hắn cảm thấy nực cười với danh thiên phú ngạo nhân mà mọi người vẫn nghĩ về hắn. Người có năng lực thiên phú gì mà ngay cả một con yêu quái cũng không đánh lại được? Thật đáng xấu hổ.
Tư Không Thu Trạm lại không biết, yêu quỷ này chính là một cá thể hỗn hợp, ngay cả Quỷ đế cũng còn có phần kiêng kị, chứ nói chi đến Quỷ Vương.
“Đừng như vậy, ta có thể tự bảo vệ tốt bản thân mình.” Bùi Mạch Ninh đau lòng nói. Nam nhân này tại sao có thể coi trọng nàng như thế? Nàng thậm chí… thậm chí .. từ trước đến giờ chỉ nghĩ đến việc hoàn thành xong nhiệm vụ là bỏ hắn mà đi thôi!
Bên này nàng còn đang âm thầm tự trách bản thân vô tâm, bên kia Yêu quỷ lạnh lùng nhìn bọn họ. Một đạo hồng quang hiện ra, Tư Không Thu Trạm phun ra một ngụm máu tươi, không để ý liền bị ra tay đánh lén. Bả vai hắn đã thẩm đầy máu tươi, thiếu chút nữa là không chống cự nổi mà ngã xuống.
“Khéc, khéc, khéc, ngu xuẩn! Thật sự là quá ngu xuẩn! Cứ giao người ra thì có phải mọi chuyện đều tốt rồi không?” Yêu quỷ kia lạnh lùng cười quái gở. Loại yêu sinh như nó vốn dĩ đâu có chút tình cảm nào.
Bùi Mạch Ninh cúi thấp đầu, khiến người ta không thấy được nét mặt của nàng. Đám người ngu muội kia đang la hét đòi giao nàng ra, lại không biết, nếu thật sự giao ra nàng, đó mới là khởi đầu cho sự diệt vong của thế gian.
Khóe miệng nhếch cao lạnh lùng cười, Bùi Mạch Ninh giao Tư Không Thu Trạm cho Hồn, lập tức trừng mắt lạnh lẽo nhìn yêu quỷ kia.
“Muốn lấy thứ này, cũng phải xem xem ta cho ngươi không đã.” Bùi Mạch Ninh nheo mắt lại, lạnh giọng nói.
Xoay người, lộn một vòng, phi thân lên giữa không trung, giống như giữa trời và đất có chung một điểm tựa, không hề tạo thành áp lực.
“Quả thật là yêu nữ!” Lại có kẻ kêu lên.
Xảo ngôn! Các ngươi đã tin ngay mà không nghi ngờ gì, không phải sao?
“Yêu nữ đáng chết, đáng chết!” Công Tôn Ngọc thét lên.
Công Tôn Ngọc à Công Tôn Ngọc, ngươi tốt nhất nên kỳ vọng ta đừng còn sống mà quay lại, bằng không ta nhất định sẽ khiến ngươi sống chẳng qua nổi mấy ngày.
“Khè khè khè, ngươi rốt cuộc là người phương nào? Trên người ngươi có mùi khá quen !” Yêu quỷ có vẻ như còn không có nhìn thấu được thân phận của Bùi Mạch Ninh, đôi mắt đỏ ngầu bình tĩnh nhìn nàng.
Bùi Mạch Ninh mấp máy môi, không nói lời gì liền xông lên phía trước. Nàng không nắm chắc phần thắng, nhưng lại không thể không làm, trong lòng âm thầm oán hận lão gia tử, món nợ này nhất định phải bắt lão trả mới được.
Bùi Mạch Ninh vung cổ tay áo lên, lập tức một đoàn Âm Khuyển xuất hiện. Đây là chính là đoàn quân Âm Khuyển ở Địa phủ của nàng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ nàng sẽ không gọi ra. Bởi vì đây là nhân gian, nếu không ra tay nhanh chóng thì phỏng chừng sức mạnh của nàng sẽ bị tiêu hao hết.
Những đạo hữu khí vô lực quật xuống mặt đất, xông lên vừa rồi chỉ là giả, trong mắt yêu quỷ kia đã hiện lên sự cảnh giác. Nàng lại triệu hồi Âm Khuyển ra. Quả thực, yêu quỷ kia kinh hoảng, Âm Khuyển chính là một thần thú ăn linh hồn, yêu quỷ kia vốn là hồn thể của Yêu và Qủy cho nên sợ hãi Âm Khuyển là điều đương nhiên.
Bùi Mạch Ninh thở hổn hển, công lực hiện tại đã tiêu hao hết một nữa, nếu cứ tiếp tục, e rằng nàng chống chịu không nổi.
“Ninh nhi” Đột nhiên, Tư Không Thu Trạm gầm lên giận dữ. Bùi Mạch Ninh hơi nghi hoặc, vừa định nghiêng đầu lại nhìn thì ngực đột nhiên cảm thấy bị vật gì đó xuyên qua. Đau đớn vừa truyền đến, nàng vô thức chậm rãi cúi đầu. Một kiếm xuyên tim, nàng có thể thấy đầu mũi kiếm còn đang rớt từng giọt máu tươi chồi lên trước ngực của mình.
“Bùi Mạch Ninh, không còn cách nào khác! Mục tiêu của quái vật kia chính là ngươi! Chỉ khi ngươi chết, chúng ta mới được sống.” Thanh âm của Công Tôn Ngọc nghe có vẻ bi thương giống như thể ả bị ép buộc, bất đắc dĩ mới phải ra tay. Bùi Mạch Ninh ù ù tai, cảm giác mọi chuyện thật buồn cười.
Loại đau đớn này nàng chưa bao giờ trải qua. Bùi Mạch Ninh lạnh lùng xoay người lại, cũng không để ý ngực mình vẫn còn mũi tên đang xuyên tim, lạnh lùng nhìn chăm chú vào sắc mặt kích động, vô cùng khó coi của Công Tôn Ngọc.
“Ngươi …….ngươi….. ngươi” Công Tôn Ngọc hoảng sợ nhìn nàng, trong lòng run run ~~Tại sao bộ dạng của nàng ta vẫn như không có chuyện gì vậy? Đây chính là một mũi tên xuyên tim, theo lý, nàng ta phải ngã xuống bất tỉnh rồi chứ ?
Nhưng, Bùi Mạch Ninh là người như thế nào? Nàng chính là Diêm Vương của Địa phủ, chưởng quản toàn bộ sinh mệnh mọi giới. Nàng sẽ không chết, cổ thân thể này tuy rằng bị nàng chiếm, nhưng linh hồn của nàng đã hòa hợp vào thì làm sao có thể chết được?
Bùi Mạch Ninh chậm rãi đem thanh kiếm kia rút ra. Toàn bộ những người ở đây nhìn thấy một màn này mà há hốc miệng, trong mắt kia nổi lên sự hoảng sợ, phảng phất như lúc đầu nhìn thấy yêu quỷ kia. Chậc, cảm giác này không tốt cho lắm, nàng cũng không thích bị đáng đồng cùng với yêu quỷ kia đâu nhé!
Đột nhiên, nàng nhăn lại mày, có phần lo lắng nhìn về phía Tư Không Thu Trạm. Nàng sợ, sợ hắn cũng nhìn nàng như vậy. Nhưng mà, quả nhiên không hổ là nam nhân của nàng, thấy nàng như vậy, hắn ngược lại chỉ nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười một cái như là an tâm vì nàng không sao cả.
“Ngươi… ngươi…. Ngươi… thật sự là yêu quái.” Cả người Công Tôn Ngọc đều run rẩy, giống như là được bị cuồng phong quét tới.
Bùi Mạch Ninh còn chưa kịp mở miệng, phía sau liền truyền đến một đạo âm thanh rền vang. Chỉ thấy yêu quỷ kia đang dồn lực công phá, Âm Khuyển kêu thảm một tiếng, sau đó liền biến thành một luồng khói đen tiêu tán dần.
Bùi Mạch Ninh cau chặt mày, bất chấp ngực còn đang chảy máu. Quân đoàn Âm Khuyển này cũng được xem như lợi hại, ít nhất so ra còn kém Âm Khuyển của sư phụ nàng, thủ lĩnh của toàn bộ Âm Khuyển nơi Địa phủ, năng lực thập phần cường hãn.
Ngực đau nhực được che lại, chẳng lẽ nàng cầm cự không nổi sao? Không được rồi, nàng hiên tại khí lực đều đã tiêu hao gần hết, yêu quỷ kia lại đang bay về phía nàng. Nhắm mắt, có lẽ dù phải lộ cả nguyên thần, nàng cũng không thể giao hoa tai Lưu Quang ra.
Bùi Mạch Ninh đang nghĩ đến biện pháp nếu cùng đường sẽ thực hiện thì giữa không trung ‘Xoẹt’ lên một tiếng. Một lỗ hổng lớn được mở ra.
“Chậc chậc chậc, tiểu biểu muội của ta, ngươi cũng thật là làm cho lòng biểu ca ta đây đau quá, từ khi nào lại trở nên vô dụng như vậy?” Một thanh âm có phần trêu đùa truyền đến, mọi người kinh ngạc ngửa đầu nhìn kỳ quan kia. Bùi Mạch Ninh trong phút chốc cả người đều run lên. Thanh âm này là…..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook