Nữ Diêm Vương: Nhà Có Thê Tử Lung Linh
-
Chương 5: Yến không ra yến
Những lời Bùi Mạch Ninh nói quả thật đoán trúng một nửa tâm
tư của Hoàng Thượng, chuyện xảy ra trong mắt ngày đó đủ để mọi người
biết Việt Vương gia đã sớm không phải là một người xứng đáng để cho tiểu thư Bùi gia phó thác tấm thân, thân là vua của một nước , không phải là hôn quân nên hắn đương nhiên không nhẫn tâm bức bách, nhưng một lời
vàng ngọc đã nói ra, thì làm sao có thể rút lại được đây ~ Hắn quả thật
đang vô cùng do dự , phân vân.
Mấy ngày nữa trong Hoàng cung lấy danh nghĩa Hoàng Hậu làm một buổi cung yến, Bùi lão gia cùng tiểu thư Bùi gia hiển nhiên nằm trong danh sách những người đầu tiên được mời. Bùi Chính Vũ vốn muốn giả bệnh để không phải đi, ông cũng không muốn nhi nữ của mình lại phải chịu bất kỳ thương tổn nào nữa, nhưng lần này người kiên quyết muốn đi lại là Bùi Mạch Ninh.
Sự tình sớm muộn gì cũng phải giải quyết, không bằng nhân cơ hội này để kết thúc, thật ra nàng muốn nhìn thử xem rốt cuộc là hạng người gì mà có thể làm cho một nữ tử thương tâm nhảy hồ tự sát.
Bùi Chính Vũ bất đắc dĩ chuẩn bị qua loa mọi thứ rồi dẫn theo Bùi Mạch Ninh vào Hoàng cung.
Lần thứ hai tiến cung, linh hồn đã thay đổi, tâm tình cũng khác.
Hoàng cung xa hoa không biết đã dính máu bao nhiêu người mới dựng lên ngôi vị Hoàng đế cao cao tại thượng đây ? Thở dài một tiếng, Bùi Mạch Ninh một thân quần áo màu lam theo sát bên người Bùi Chính Vũ.
Cung yến tổ chức ở Ngự hoa viên, mùa xuân đến trăm hoa đua nở, quả thật ngày hôm nay thời tiết rất đẹp, thích hợp để thưởng thức hoa thơm cỏ lạ , cũng khó trách cung yến lần này lại được cử hành ở đây, ngày tốt cảnh đẹp không xem thật đúng là lãng phí.
Không ít chư vị đại thần cùng với nữ quyến đã an vị, trong nháy mắt khi Bùi Chính Vũ cùng Bùi Mạch Ninh tiến vào, bốn phía liền yên tĩnh không ít, ai nấy đều dùng ánh mắt không giống nhau đánh giá cùng nghị luận bọn họ.
Bùi Chính Vũ tự nhiên ngồi xuống, Bùi Mạnh Ninh thì hiển nhiên ngay từ đầu đã không thèm để ý đến đám người hèn mọn này , nàng mặc kệ những ánh nhìn thiếu thiện cảm xung quanh , không đặt ai vào mắt cả.
“Ninh Nhi, con ngồi ở chỗ này đi, cha sẽ chiếu cố cho con tốt hơn.” Bùi Chính Vũ thấp giọng mở lời, nữ quyến vốn là phải ngồi bên kia nhưng ông không yên lòng được nên đã mở lời đề nghị nữ nhi.
“Không cần đâu phụ thân, con biết tự chiếu cố chính mình mà.” – “Phụ thân” hai chữ so với tiếng “Cha” nói ra dễ dàng hơn, tình thương của người làm cha dành cho nhi nữ, nàng có thể cảm nhận được, thế nên nàng không muốn làm cho ông phải thương tâm.
Bùi Mạch Ninh ưỡn cao đầu đi đến chỗ dành cho nữ quyến, không ít nữ tử đã túm tụm ngồi cùng một chỗ , mắt thấy Bùi Mạch Ninh đi tới, bọn họ đều lui về phía sau vài bước,thể hiện rất rõ ràng quan điểm không muốn cùng nàng thân cận .
Điều này cũng không có gì là lạ cả , chọn một nơi còn trống phía xa ngồi xuống, Bùi Mạch Ninh bắt đầu nhàn nhã đánh giá khắp nơi.
Không ít người trong Hoàng thất đã đến, nhưng trong số những người này không có bóng dáng của cái người gọi là Hoàng Phủ Việt , Ai da, Hoàng tộc đúng là Hoàng tộc, luôn là những người đến sau cùng .
Bỗng có một thân ảnh màu đen đột nhiên hấp dẫn sự chú ý của nàng, ngồi một mình trong góc, vốn là một góc tối đen, nhìn như vậy hẳn là sẽ không thấy ai cũng như không ai chú ý đến hắn nhưng nàng vẫn thấy được.
Trong lúc đang đánh giá , đối phương lại vô tình ngẩng mặt lên khiến nàng đối diện với một đôi mắt lạnh như băng, trong lòng nàng đột nhiên run lên, đó là một đôi mắt rất kì lạ, trống rỗng lại lạnh lẽo, dường như trên thế gian này không có gì có thể khiến cho hắn chú ý, con ngươi màu hổ phách trong suốt toát ra hàn băng lạnh thấu xương.
Ngón tay khẽ nhúc nhích, vừa muốn làm gì đó thì xung quanh bỗng một lần nữa yên tĩnh trở lại, cách đó không xa đã thấy hai bóng dáng màu vàng sáng cùng với màu đỏ chót, đó đúng là Hoàng Đế bệ hạ cùng Hoàng Hậu xinh đẹp của hắn .
Khi hắn đã ngồi lên vị trí cao quý nhất của Thiên triều, mọi người lúc này mới cung kính hô lớn: “Cung nghênh Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng Hậu thiên tuế thiên thiên tuế.”
“Chư vị khanh gia miễn lễ, an tọa , chư vị không nên khách khí.” - Hoàng Phủ Kỳ cười nhạt toát ra khí khái Hoàng gia .
Có lời nói của Hoàng Thượng, chư vị đại thần thế này mới bắt đầu ăn uống, thưởng trà ngắm hoa, người thì uống rượu, kẻ lại nịnh hót, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Một hồi lâu sau, nhân vật chính trong mắt mọi người , Hoàng Phủ Việt mới khoan thai đi đến , Hoàng Phủ Kỳ tuy không nói gì, nhưng trong lòng lại bất đắc dĩ, lắc đầu thở dài, hắn luôn dung túng bào đệ của mình, thật khó trách dưỡng thành cái khí chất được nuông chiều này.
Khuôn mặt tinh xảo tuấn mỹ, mỗi một đường nét trên khuôn mặt đều như kiệt tác được ông trời ưu ái ban tặng , khó trách ‘nàng’ đối với y động tâm, trong lòng hơi hơi rung động, đây là chủ nhân nguyên bản của thân thể này phản ứng đối với y, linh hồn rời đi lâu như vậy mà vẫn còn có cảm giác , khó trách nàng lúc trước hận y đến mức nhảy hồ tự vẫn, dù sao có yêu có hận, lại không nghĩ làm thế đã đánh mất tính mạng một thiếu nữ tươi sáng.
Lạnh lùng,Bùi Mạch Ninh miệng khẽ nhấp nước trà, thật đáng tiếc cho một bộ dáng đẹp mắt, đối với nàng mà nói cũng chẳng có gì hơn cả.
Nào biết, người đang được mọi người chú ý tới – Hoàng Phủ Việt, chẳng những không đi đến trên chỗ ngồi của mình, thậm chí còn mang theo nụ cười , đi tới chỗ nàng .
Đúng vậy,đúng là y đang thẳng hướng Bùi Mạch Ninh đi tới, tả hữu nhìn xung quanh, bốn phía không có người khác, chỉ có một mình nàng ngồi mà thôi.
Nghênh diện trực tiếp làm cho hô hấp Bùi Mạch Ninh bị kiềm hãm, nàng có thể rõ ràng nhìn thấy nụ cười kiêu ngạo cùng khuôn mặt tuấn mỹ của y gần trong gang tấc.
Xunh quanh cực kì an tĩnh, thậm chí ngay cả Hoàng Thượng cũng mười phần ngoài ý muốn , chăm chú theo dõi.
Khí trời mùa xuân ấm áp, trên trán lại toát ra một chút mồ hôi, nhấp cánh môi có chút trắng bệch, Bùi Mạch Ninh nắm chặt hai tay, có thể thấy trong mắt nam nhân kia tỏa ra sự châm chọc cùng với khinh thường, ánh nhìn của y làm nàng thấy vô cùng chán ghét , làm nàng muốn mở miệng nói tục , nếu mà căm ghét nàng như thế sao còn dựa vào gần như vậy làm cái gì chứ.
“Ngươi…” Y vừa muốn mở miệng.
“Cách xa ta ra .” Bùi Mạch Ninh nhịn không được gầm thét, toàn bộ Ngự hoa viên đang yên tĩnh nên tiếng thét ấy vang lên có chút ..khủng bố , mọi người kinh ngạc nhìn Bùi Mạch Ninh , dường như không ai nghĩ tới người điềm đạm vô hại sẽ có lúc rít gào như thế.
Ngay cả đương sự, nam nhân kiêu ngạo kia cũng trố mắt một hồi, lập tức chán ghét nhìn chằm chằm nàng, dường như muốn nhìn xuyên qua xem nàng muốn giở trò gì.
Có trời mới biết nàng muốn một cước đá văng người trước mắt đến cỡ nào, thái dương nhỏ từng giọt mồ hôi, chờ y dừng lại, Bùi Mạch Ninh khẩn cấp lui về phía sau vài bước, dường như người trước mắt nàng nhìn thấy không phải là Vương gia tuấn mỹ mà chính là rắn rết làm cho người ta tránh không kịp.
‘Hô – -‘ rốt cục có thể thở ra, cảm giác nóng rực khó chịu trước mắt cuối cùng cũng giảm xuống rất nhiều.
Chết tiệt, nàng nhịn không được khẽ nguyền rủa trong lòng, vừa rồi cái loại cảm giác nóng rực này thực không phải nóng bình thường, nàng không nghĩ tới nam nhân đáng chết này thế nhưng có được thân thể thuần dương, nàng vốn là người đứng đầu Diêm Vương Điện, từ khi có ý thức đã sinh hoạt tại Địa Ngục, cả người đều là chí âm đâu chịu được hơi thở thuần dương, giống như bị lửa thiêu, không, thậm chí còn thấy kinh khủng hơn. Không có biện pháp, giờ phút này nàng chỉ có một nửa lực lượng, đương nhiên là chịu không nổi.
Bĩu môi, nàng mới nhậm chức Diêm Vương mà lại phải sợ một nhân loại tầm thường, nghĩ đến đây không khỏi oán hận trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Việt đang đứng sừng sững trước mặt, trong mắt nàng không chút che dấu sự chán ghét đối với y. Nhìn thấy Hoàng Phủ Việt đột nhiên sửng sốt, có vẻ như không nghĩ tới cũng có nữ tử chán ghét y..
Hoàng Phủ Việt cau chặt mày nghi hoặc đánh giá Bùi Mạch Ninh trước mắt, vẫn như cũ là lụa mỏng che khuất khuôn mặt nhưng hình dáng cùng ánh mắt lại khác hẳn lần trước y nhìn thấy, việc này không thể sai được.Nhưng Bùi gia không có gan khi quân phạm thượng mang một người giả tiến cung được, ngộ nhỡ bị vạch trần cũng không thể coi như chuyện đùa.
Nếu thật là Bùi Mạch Ninh, tại sao lại chán ghét y như vậy, chẳng lẽ là … lạt mềm buộc chặt? (1).
Nghĩ vậy, Hoàng Phủ Việt không khỏi càng chán ghét nàng hơn, lườm nàng vài lần, hừ lạnh một tiếng nói: “Giả bộ thuần khiết như vậy làm cái gì, ngươi không phải muốn gả cho bổn vương sao, sử dụng chiêu “lạt mềm buộc chặt” à? Bổn vương cũng không có tâm tư cùng ngươi chơi đùa đâu.”
Khóe môi giật giật, Bùi Mạch Ninh không thể ngờ Hoàng Phủ Việt là người tự kỉ nặng đến thế.
“Thật sự làm Vương gia chê cười rồi, mới vừa rồi là Mạch Ninh thất thố, còn nữa Mạch Ninh cũng không có ý muốn gả cho Vương gia, Hoàng Thượng hạ chỉ ban hôn, Mạch Ninh cũng chỉ biết vâng theo.” – Bùi Mạch Ninh không mặn không nhạt mở miệng, thanh âm nhu hòa vang lên, đây là lần đầu tiên nàng mở miệng nói ở trước mặt y, y không ngờ thanh âm của nàng lại dễ nghe đến thế.
Hoàng Phủ Việt cảm thấy trong lòng nao nao, nhíu mày, điều này cũng tốt, lập tức liền giao nàng cho hoàng huynh, trong mắt hiện lên một chút thần sắc thú vị, tuy vẫn còn oán giận nàng, nhưng mà có vẻ như so với lúc trước thì nàng khiến y cảm thấy thú vị hơn nhiều.
Nhếch khóe môi, khiến cho khuôn mặt vốn đã tinh xảo lập tức trở nên tà mị hơn vài phần, chung quanh tiếng thán phục đầy ái mộ của các vị cô nương vang lên , duy chỉ có mình Bùi Mạch Ninh vẫn trưng ra vẻ mặt thản nhiên.
Kỳ thực ở trong mắt của nàng, trải qua mấy trăm năm, người trước mắt cũng là chỉ là có cái vẻ bề ngoài nhìn được, đẹp hay xấu thì nàng từ đầu đã không để vào mắt, Hơn nữa, nàng là ai chứ ? Nàng còn có năng lực xem thấu bản chất , nhất là linh hồn của con người, vẻ bề ngoài đã là cái gì.
Nếu như giờ phút này Hoàng Phủ Việt biết suy nghĩ trong lòng nàng, không chừng y sẽ phải phun ra một ngụm máu tươi.
“Muốn ta thành thân với ngươi, không phải là không được, nhưng Vân Nhi của ta phải cùng ngươi cùng ngày vào cửa , hơn nữa cùng ngươi địa vị ngang nhau.” Y kiêu ngạo cười, nụ cười ấy toát lên sự khinh thường, cũng thể hiện sự tự tin ( tự kỷ ) của y .
Mọi người xung quanh có chút giật mình, Vân Nhi? Vân Nhi là ai? À, à, nghĩ bằng đầu gối cũng biết Việt Vương gia luôn lưu luyến Xuân Ý Lâu , ngả ngớn cùng đệ nhất hoa khôi đã hơn mấy tháng nay, trừ bỏ hoa khôi kia thì còn ai vào đây chứ.
Trong nháy mắt, Bùi Chính Vũ cứng người, ngay cả người đang ngồi ở thượng vị sắc mặt cũng không tốt , hoàng đệ này quá mức càn rỡ rồi, dám ở trước mặt đại thần cư xử cuồng ngạo như thế…
Bùi Mạch Ninh híp híp mắt, đôi mắt bắn phá bốn phía, lúc trước vốn là đối với Xuân Ý Lâu có chút hứng thú, kêu Tiểu Đào điều tra qua, thật đúng là vừa khéo, người trong miệng hắn vừa nói cũng tra được một chút.
Khóe miệng hơi cong lên, nở một nụ cười trào phúng, muốn nàng cùng một nữ tử thanh lâu cùng ngồi cùng ăn? Y nghĩ mình là bảo vật vô giá, nữ nhân đều thích chắc ?
Nhếch môi cười, đôi mắt lạnh lùng nhưng vô cùng xinh đẹp , ngón tay khẽ nâng chỉ vào nam tử ngồi ở góc phòng, môi đỏ mọng khẽ mở “Gả cho ngươi? Còn không bằng gả cho hắn.” Mọi người ồn ào, cùng nhau nhìn về phía đó.
Đồng thời, nam tử đang trong góc cũng thất thần, ngẩn người ra, có vẻ như không nghĩ tới lập tức tiêu điểm đều tụ tập ở trên người hắn.
Không thèm nhìn khuôn mặt Việt Vương gia đang khó chịu vặn vẹo, nàng thẳng tắp hướng chỗ nam tử đi đến, trong tiếng kinh hô của mọi người , nàng chạm vào hắn – - – -
[1] Lạt mềm buộc chặt: chuyển bại thành thắng, chuyển yếu thành mạnh, luôn mạnh mẽ trong vẻ yếu mềm, khiến “đối thủ” dù lợi thế đến đâu đôi khi cũng phải bỏ giáo quy hàng.
Mấy ngày nữa trong Hoàng cung lấy danh nghĩa Hoàng Hậu làm một buổi cung yến, Bùi lão gia cùng tiểu thư Bùi gia hiển nhiên nằm trong danh sách những người đầu tiên được mời. Bùi Chính Vũ vốn muốn giả bệnh để không phải đi, ông cũng không muốn nhi nữ của mình lại phải chịu bất kỳ thương tổn nào nữa, nhưng lần này người kiên quyết muốn đi lại là Bùi Mạch Ninh.
Sự tình sớm muộn gì cũng phải giải quyết, không bằng nhân cơ hội này để kết thúc, thật ra nàng muốn nhìn thử xem rốt cuộc là hạng người gì mà có thể làm cho một nữ tử thương tâm nhảy hồ tự sát.
Bùi Chính Vũ bất đắc dĩ chuẩn bị qua loa mọi thứ rồi dẫn theo Bùi Mạch Ninh vào Hoàng cung.
Lần thứ hai tiến cung, linh hồn đã thay đổi, tâm tình cũng khác.
Hoàng cung xa hoa không biết đã dính máu bao nhiêu người mới dựng lên ngôi vị Hoàng đế cao cao tại thượng đây ? Thở dài một tiếng, Bùi Mạch Ninh một thân quần áo màu lam theo sát bên người Bùi Chính Vũ.
Cung yến tổ chức ở Ngự hoa viên, mùa xuân đến trăm hoa đua nở, quả thật ngày hôm nay thời tiết rất đẹp, thích hợp để thưởng thức hoa thơm cỏ lạ , cũng khó trách cung yến lần này lại được cử hành ở đây, ngày tốt cảnh đẹp không xem thật đúng là lãng phí.
Không ít chư vị đại thần cùng với nữ quyến đã an vị, trong nháy mắt khi Bùi Chính Vũ cùng Bùi Mạch Ninh tiến vào, bốn phía liền yên tĩnh không ít, ai nấy đều dùng ánh mắt không giống nhau đánh giá cùng nghị luận bọn họ.
Bùi Chính Vũ tự nhiên ngồi xuống, Bùi Mạnh Ninh thì hiển nhiên ngay từ đầu đã không thèm để ý đến đám người hèn mọn này , nàng mặc kệ những ánh nhìn thiếu thiện cảm xung quanh , không đặt ai vào mắt cả.
“Ninh Nhi, con ngồi ở chỗ này đi, cha sẽ chiếu cố cho con tốt hơn.” Bùi Chính Vũ thấp giọng mở lời, nữ quyến vốn là phải ngồi bên kia nhưng ông không yên lòng được nên đã mở lời đề nghị nữ nhi.
“Không cần đâu phụ thân, con biết tự chiếu cố chính mình mà.” – “Phụ thân” hai chữ so với tiếng “Cha” nói ra dễ dàng hơn, tình thương của người làm cha dành cho nhi nữ, nàng có thể cảm nhận được, thế nên nàng không muốn làm cho ông phải thương tâm.
Bùi Mạch Ninh ưỡn cao đầu đi đến chỗ dành cho nữ quyến, không ít nữ tử đã túm tụm ngồi cùng một chỗ , mắt thấy Bùi Mạch Ninh đi tới, bọn họ đều lui về phía sau vài bước,thể hiện rất rõ ràng quan điểm không muốn cùng nàng thân cận .
Điều này cũng không có gì là lạ cả , chọn một nơi còn trống phía xa ngồi xuống, Bùi Mạch Ninh bắt đầu nhàn nhã đánh giá khắp nơi.
Không ít người trong Hoàng thất đã đến, nhưng trong số những người này không có bóng dáng của cái người gọi là Hoàng Phủ Việt , Ai da, Hoàng tộc đúng là Hoàng tộc, luôn là những người đến sau cùng .
Bỗng có một thân ảnh màu đen đột nhiên hấp dẫn sự chú ý của nàng, ngồi một mình trong góc, vốn là một góc tối đen, nhìn như vậy hẳn là sẽ không thấy ai cũng như không ai chú ý đến hắn nhưng nàng vẫn thấy được.
Trong lúc đang đánh giá , đối phương lại vô tình ngẩng mặt lên khiến nàng đối diện với một đôi mắt lạnh như băng, trong lòng nàng đột nhiên run lên, đó là một đôi mắt rất kì lạ, trống rỗng lại lạnh lẽo, dường như trên thế gian này không có gì có thể khiến cho hắn chú ý, con ngươi màu hổ phách trong suốt toát ra hàn băng lạnh thấu xương.
Ngón tay khẽ nhúc nhích, vừa muốn làm gì đó thì xung quanh bỗng một lần nữa yên tĩnh trở lại, cách đó không xa đã thấy hai bóng dáng màu vàng sáng cùng với màu đỏ chót, đó đúng là Hoàng Đế bệ hạ cùng Hoàng Hậu xinh đẹp của hắn .
Khi hắn đã ngồi lên vị trí cao quý nhất của Thiên triều, mọi người lúc này mới cung kính hô lớn: “Cung nghênh Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng Hậu thiên tuế thiên thiên tuế.”
“Chư vị khanh gia miễn lễ, an tọa , chư vị không nên khách khí.” - Hoàng Phủ Kỳ cười nhạt toát ra khí khái Hoàng gia .
Có lời nói của Hoàng Thượng, chư vị đại thần thế này mới bắt đầu ăn uống, thưởng trà ngắm hoa, người thì uống rượu, kẻ lại nịnh hót, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Một hồi lâu sau, nhân vật chính trong mắt mọi người , Hoàng Phủ Việt mới khoan thai đi đến , Hoàng Phủ Kỳ tuy không nói gì, nhưng trong lòng lại bất đắc dĩ, lắc đầu thở dài, hắn luôn dung túng bào đệ của mình, thật khó trách dưỡng thành cái khí chất được nuông chiều này.
Khuôn mặt tinh xảo tuấn mỹ, mỗi một đường nét trên khuôn mặt đều như kiệt tác được ông trời ưu ái ban tặng , khó trách ‘nàng’ đối với y động tâm, trong lòng hơi hơi rung động, đây là chủ nhân nguyên bản của thân thể này phản ứng đối với y, linh hồn rời đi lâu như vậy mà vẫn còn có cảm giác , khó trách nàng lúc trước hận y đến mức nhảy hồ tự vẫn, dù sao có yêu có hận, lại không nghĩ làm thế đã đánh mất tính mạng một thiếu nữ tươi sáng.
Lạnh lùng,Bùi Mạch Ninh miệng khẽ nhấp nước trà, thật đáng tiếc cho một bộ dáng đẹp mắt, đối với nàng mà nói cũng chẳng có gì hơn cả.
Nào biết, người đang được mọi người chú ý tới – Hoàng Phủ Việt, chẳng những không đi đến trên chỗ ngồi của mình, thậm chí còn mang theo nụ cười , đi tới chỗ nàng .
Đúng vậy,đúng là y đang thẳng hướng Bùi Mạch Ninh đi tới, tả hữu nhìn xung quanh, bốn phía không có người khác, chỉ có một mình nàng ngồi mà thôi.
Nghênh diện trực tiếp làm cho hô hấp Bùi Mạch Ninh bị kiềm hãm, nàng có thể rõ ràng nhìn thấy nụ cười kiêu ngạo cùng khuôn mặt tuấn mỹ của y gần trong gang tấc.
Xunh quanh cực kì an tĩnh, thậm chí ngay cả Hoàng Thượng cũng mười phần ngoài ý muốn , chăm chú theo dõi.
Khí trời mùa xuân ấm áp, trên trán lại toát ra một chút mồ hôi, nhấp cánh môi có chút trắng bệch, Bùi Mạch Ninh nắm chặt hai tay, có thể thấy trong mắt nam nhân kia tỏa ra sự châm chọc cùng với khinh thường, ánh nhìn của y làm nàng thấy vô cùng chán ghét , làm nàng muốn mở miệng nói tục , nếu mà căm ghét nàng như thế sao còn dựa vào gần như vậy làm cái gì chứ.
“Ngươi…” Y vừa muốn mở miệng.
“Cách xa ta ra .” Bùi Mạch Ninh nhịn không được gầm thét, toàn bộ Ngự hoa viên đang yên tĩnh nên tiếng thét ấy vang lên có chút ..khủng bố , mọi người kinh ngạc nhìn Bùi Mạch Ninh , dường như không ai nghĩ tới người điềm đạm vô hại sẽ có lúc rít gào như thế.
Ngay cả đương sự, nam nhân kiêu ngạo kia cũng trố mắt một hồi, lập tức chán ghét nhìn chằm chằm nàng, dường như muốn nhìn xuyên qua xem nàng muốn giở trò gì.
Có trời mới biết nàng muốn một cước đá văng người trước mắt đến cỡ nào, thái dương nhỏ từng giọt mồ hôi, chờ y dừng lại, Bùi Mạch Ninh khẩn cấp lui về phía sau vài bước, dường như người trước mắt nàng nhìn thấy không phải là Vương gia tuấn mỹ mà chính là rắn rết làm cho người ta tránh không kịp.
‘Hô – -‘ rốt cục có thể thở ra, cảm giác nóng rực khó chịu trước mắt cuối cùng cũng giảm xuống rất nhiều.
Chết tiệt, nàng nhịn không được khẽ nguyền rủa trong lòng, vừa rồi cái loại cảm giác nóng rực này thực không phải nóng bình thường, nàng không nghĩ tới nam nhân đáng chết này thế nhưng có được thân thể thuần dương, nàng vốn là người đứng đầu Diêm Vương Điện, từ khi có ý thức đã sinh hoạt tại Địa Ngục, cả người đều là chí âm đâu chịu được hơi thở thuần dương, giống như bị lửa thiêu, không, thậm chí còn thấy kinh khủng hơn. Không có biện pháp, giờ phút này nàng chỉ có một nửa lực lượng, đương nhiên là chịu không nổi.
Bĩu môi, nàng mới nhậm chức Diêm Vương mà lại phải sợ một nhân loại tầm thường, nghĩ đến đây không khỏi oán hận trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Việt đang đứng sừng sững trước mặt, trong mắt nàng không chút che dấu sự chán ghét đối với y. Nhìn thấy Hoàng Phủ Việt đột nhiên sửng sốt, có vẻ như không nghĩ tới cũng có nữ tử chán ghét y..
Hoàng Phủ Việt cau chặt mày nghi hoặc đánh giá Bùi Mạch Ninh trước mắt, vẫn như cũ là lụa mỏng che khuất khuôn mặt nhưng hình dáng cùng ánh mắt lại khác hẳn lần trước y nhìn thấy, việc này không thể sai được.Nhưng Bùi gia không có gan khi quân phạm thượng mang một người giả tiến cung được, ngộ nhỡ bị vạch trần cũng không thể coi như chuyện đùa.
Nếu thật là Bùi Mạch Ninh, tại sao lại chán ghét y như vậy, chẳng lẽ là … lạt mềm buộc chặt? (1).
Nghĩ vậy, Hoàng Phủ Việt không khỏi càng chán ghét nàng hơn, lườm nàng vài lần, hừ lạnh một tiếng nói: “Giả bộ thuần khiết như vậy làm cái gì, ngươi không phải muốn gả cho bổn vương sao, sử dụng chiêu “lạt mềm buộc chặt” à? Bổn vương cũng không có tâm tư cùng ngươi chơi đùa đâu.”
Khóe môi giật giật, Bùi Mạch Ninh không thể ngờ Hoàng Phủ Việt là người tự kỉ nặng đến thế.
“Thật sự làm Vương gia chê cười rồi, mới vừa rồi là Mạch Ninh thất thố, còn nữa Mạch Ninh cũng không có ý muốn gả cho Vương gia, Hoàng Thượng hạ chỉ ban hôn, Mạch Ninh cũng chỉ biết vâng theo.” – Bùi Mạch Ninh không mặn không nhạt mở miệng, thanh âm nhu hòa vang lên, đây là lần đầu tiên nàng mở miệng nói ở trước mặt y, y không ngờ thanh âm của nàng lại dễ nghe đến thế.
Hoàng Phủ Việt cảm thấy trong lòng nao nao, nhíu mày, điều này cũng tốt, lập tức liền giao nàng cho hoàng huynh, trong mắt hiện lên một chút thần sắc thú vị, tuy vẫn còn oán giận nàng, nhưng mà có vẻ như so với lúc trước thì nàng khiến y cảm thấy thú vị hơn nhiều.
Nhếch khóe môi, khiến cho khuôn mặt vốn đã tinh xảo lập tức trở nên tà mị hơn vài phần, chung quanh tiếng thán phục đầy ái mộ của các vị cô nương vang lên , duy chỉ có mình Bùi Mạch Ninh vẫn trưng ra vẻ mặt thản nhiên.
Kỳ thực ở trong mắt của nàng, trải qua mấy trăm năm, người trước mắt cũng là chỉ là có cái vẻ bề ngoài nhìn được, đẹp hay xấu thì nàng từ đầu đã không để vào mắt, Hơn nữa, nàng là ai chứ ? Nàng còn có năng lực xem thấu bản chất , nhất là linh hồn của con người, vẻ bề ngoài đã là cái gì.
Nếu như giờ phút này Hoàng Phủ Việt biết suy nghĩ trong lòng nàng, không chừng y sẽ phải phun ra một ngụm máu tươi.
“Muốn ta thành thân với ngươi, không phải là không được, nhưng Vân Nhi của ta phải cùng ngươi cùng ngày vào cửa , hơn nữa cùng ngươi địa vị ngang nhau.” Y kiêu ngạo cười, nụ cười ấy toát lên sự khinh thường, cũng thể hiện sự tự tin ( tự kỷ ) của y .
Mọi người xung quanh có chút giật mình, Vân Nhi? Vân Nhi là ai? À, à, nghĩ bằng đầu gối cũng biết Việt Vương gia luôn lưu luyến Xuân Ý Lâu , ngả ngớn cùng đệ nhất hoa khôi đã hơn mấy tháng nay, trừ bỏ hoa khôi kia thì còn ai vào đây chứ.
Trong nháy mắt, Bùi Chính Vũ cứng người, ngay cả người đang ngồi ở thượng vị sắc mặt cũng không tốt , hoàng đệ này quá mức càn rỡ rồi, dám ở trước mặt đại thần cư xử cuồng ngạo như thế…
Bùi Mạch Ninh híp híp mắt, đôi mắt bắn phá bốn phía, lúc trước vốn là đối với Xuân Ý Lâu có chút hứng thú, kêu Tiểu Đào điều tra qua, thật đúng là vừa khéo, người trong miệng hắn vừa nói cũng tra được một chút.
Khóe miệng hơi cong lên, nở một nụ cười trào phúng, muốn nàng cùng một nữ tử thanh lâu cùng ngồi cùng ăn? Y nghĩ mình là bảo vật vô giá, nữ nhân đều thích chắc ?
Nhếch môi cười, đôi mắt lạnh lùng nhưng vô cùng xinh đẹp , ngón tay khẽ nâng chỉ vào nam tử ngồi ở góc phòng, môi đỏ mọng khẽ mở “Gả cho ngươi? Còn không bằng gả cho hắn.” Mọi người ồn ào, cùng nhau nhìn về phía đó.
Đồng thời, nam tử đang trong góc cũng thất thần, ngẩn người ra, có vẻ như không nghĩ tới lập tức tiêu điểm đều tụ tập ở trên người hắn.
Không thèm nhìn khuôn mặt Việt Vương gia đang khó chịu vặn vẹo, nàng thẳng tắp hướng chỗ nam tử đi đến, trong tiếng kinh hô của mọi người , nàng chạm vào hắn – - – -
[1] Lạt mềm buộc chặt: chuyển bại thành thắng, chuyển yếu thành mạnh, luôn mạnh mẽ trong vẻ yếu mềm, khiến “đối thủ” dù lợi thế đến đâu đôi khi cũng phải bỏ giáo quy hàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook