Nữ Diêm Vương: Nhà Có Thê Tử Lung Linh
-
Chương 106: Đảo chủ
Edit: Min
Đây là một hòn đảo nhỏ, tựa như vùng rừng cây á nhiệt đới vậy, kiến trúc bờ biển nơi đây cũng không giống với Thiên triều. Phòng ốc nơi này rất giống với hiện đại, phong cảnh non nước khiến con người ta rất muốn hưởng thụ.
Đi dọc theo bờ biển thấy xung quanh trồng rất nhiều cây dừa. Những loài cây này thì đúng là đám người Tô La chưa từng nhìn thấy qua, Từng đôi mắt đều tỉ mỉ quan sát từng thứ một, dường như họ đã bị mê hoặc.
Trên bờ có những chiếc thuyền thương lớn đậu lại để mua bán trao đổi hàng hóa như thường lệ. Thuyền viên cùng thuyền trưởng cũng không lo lắng đám người Bùi Mạch Ninh sẽ lạc đường, dù sao mọi người ở trên đảo này cũng rất nhiệt tình, cho nên bọn họ có muốn đi lạc cũng khó.
Rất nhanh cả đoàn người đều biết liền biết, khi đi qua mấy đám người thương buôn kia hình như bọn họ đều mỉm cười với đám người Bùi Mạch Ninh. Ánh mắt bọn họ rất thân thiết.
Mấy người nghi hoặc cực kỳ, rõ ràng đi điều tra vụ bắt cóc, nếu không còn tưởng chính mình đang đi du ngoạn. Nhưng bọn họ kết luận chung một điều, những người này có vẻ như hết sức thân thiện, tuyệt không giống những người bị tình nghi bắt cóc.
Nhưng chính lúc bọn họ còn nghi hoặc thì cách đó không xa, có một người nam nhân trung niên chậm rãi đi tới. Trên mặt người đó cũng tràn đầy ý cười, nhất là lúc nhìn thấy Bùi Mạch Ninh, ánh mắt của ông bỗng chốc sáng lên.
“Hoan nghênh các vị đi đến đảo của chúng ta. Đảo chủ ở trong nhà chờ các vị đã lâu .”Nam nhân trung niên kia ân cần chào hỏi, sự tươi cười đến tận đáy mắt, làm cho mọi người thấy rất lo lắng không biết là phúc hay họa.
“Phụ thân ta ở nơi nào?” Bùi Mặc Hải đã đỡ cơn say tàu lúc đi, thấy nam nhân đó lập tức thấp giọng hỏi.
“Vị thiếu gia này xin hãy yên tâm, Bùi lão gia cũng đang ở trong nhà chờ các vị.” Nam nhân trung niên kia không để ý đến địch ý của Bùi Mặc Hải, vẫn khẽ cười nói rồi lập tức xoay người, mời bọn họ đi theo về phía trước.
Ở hòn đảo, bọn họ cũng chưa quen thuộc. Nếu Bùi Chính Vũ ở trong tay đối phương, mà mục đích của chuyến này chính là tìm Bùi Chính Vũ, thì đành phải nghe theo ông ta vậy.
Hai bên đường phong cảnh vô cũng đẹp mắt, ban đêm gió biển thổi vào có chút lạnh. Ngoài Bùi Mạch Ninh vàTư Không Thu Trạm, những người còn lại đều đang rất đói.
Đi mãi cho đến khi bọn họ thiếu chút nữa không còn khí lực, người nam nhân trung niên kia mới dừng lại.
Ngước mắt nhìn lên, làm cho người ta kinh ngạc chính là một trang viện rộng lớn hiển hiện ngay trước mặt. Không giống với những ngôi nhà ven biển, tổng thể kiến trúc của nó rất giống với kiến trúc của Thiên triều, khiến cho mọi người đều sinh ra một loại ảo giác.
Khi đi vào cửa chính, vị nam nhân kia cung kính mời bọn họ đi vào. Ông ta còn đặc biệt cung kính với Bùi Mạch Ninh.
Bùi Mạch Ninh không chút do dự liền đi vào, những người còn lại không tự chủ cũng đi vào theo.
Trong trang viên, đèn đuốc sáng trưng. Có thể nhìn thấy, lâm viên bài trí một cách cổ điển, hành lang quanh co khúc khuỷu trưng đầy đuốc sáng. Từng bước đi vào, bọn họ ngay lập tức ngửi được mùi vị của thức ăn. Cả đám người sớm đã đói bụng đến cực điểm rồi, nếu không phải chú ý đến hình tượng, chỉ sợ đã sớm lao ngay đến bàn mỹ thực trước mắt kia như mấy con hổ đói.
Trong đại sảnh, trên bàn bày đủ các loại cao lương mỹ vị, tản ra mùi vị mê người. Ngồi ở ngay phía trên là một lão nhân râu dài tóc bạc, có phần giống với lão Cốc chủ. Mọi người tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra. Ít nhất thoạt nhìn không giống như người xấu, Bùi Chính Vũ hẳn không có chuyện gì.
Lão nhân có vẻ nghiêm túc nhìn đám người phía trước một lượt, lập tức híp mắt. Dáng vẻ của lão vẫn như cũ nhưng con ngươi sáng lên nhìn về phía Bùi Mạch Ninh. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần có vài phần quen thuộc kia, lão kích động đứng dậy, thiếu chút nữa làm chiếc ghế bị đổ sụp.
“Đảo chủ, cẩn thận.” Nam nhân trung niên kia vừa thấy thế, lập tức vội vội vàng vàng chạy đến bên người lão nhân gia kia.
Mấy người quay mặt nhìn nhau, kinh nghi bất định lúc này mới bắt đầu cẩn thận đánh giá lão nhân kia. Không ngờ, lão nhân chính là người thần bí đã hao hết tâm tư mời bọn họlên hòn đảo này.
“Khụ khụ, ta không sao, ngươi lui xuống trước đi.” Lão nhân giữ thăng bằng, quật cường không cần người đỡ, bởi vậy có thể thấy được, vị đảo chủ này nhất định rất bảo thủ.
Nam nhân trung niên kia tuy rằng không yên lòng, nhưng nhận thấy ánh mắt soi mói của chủ tử thì cũng đành bất đắc dĩ thở dài, lui xuống. Nhưng ông vẫn ở hành lang gấp khúc, chỉ cần đảo chủ gọi ông, ông sẽ lập tức đi tới.
“Các ngươi ngồi đi.” Một lát sau, lão nhân ổn định tâm tình , bảo mọi người ngồi xuống.
“Các ngươi cũng đói bụng rồi, cứ ăn trước rồi nói sau.” Không giống với sự nghiêm túc vừa rồi, giờ phút này lão nhân hết sức ôn hòa, ánh mắt bình tĩnh nhìn Bùi Mạch Ninh. Tuy rằng miệng nói là ‘Các ngươi ” nhưng mọi người đều hiểu lão muốn nói chính là Bùi Mạch Ninh. Haizza, không có biện pháp, Bùi Mạch Ninh tuy không đói, nhưng mọi người đã rất đói rồi, ánh mắt nhìn nàng có phầnhung ác, đành phải ăn chút gì đó thôi!
Cho dù chỉ chăm chú ăn, Bùi Mạch Ninh đều có thể cảm nhận được vị đảo chủ kia nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt không rời. Tư Không Thu Trạm hình như cũng có chút khó chịu thẳng lưng, chỉ tiếc, đối phương trong mắt hoàn toàn chỉ có Bùi Mạch Ninh, từ đầu đã trực tiếp bỏ qua ánh mắt lạnh lẽo của Tư Không Thu Trạm.
Trên bàn một mảnh hỗn độn, mấy người ăn uống no đủ dựa lưng vào ghế, cả đám đều có bộ dáng lười nhác, đến Bùi Mạch Ninh cũng nhìn không được, che miệng ho nhẹ một tiếng, rồi nhìn về phía vị đảo chủ kia. Quả nhiên, vị đảo chủ vẫn còn đang nhìn nàng, đối mặt với nàng, chẳng những không có chút nào xấu hổ, ngược lại hơn rất cao hứng.
Nếu không phải đối phương sớm hoa giáp niên kỷ, ánh mắt kia, thật đúng là khiến người ta khó chịu.
“Ah, vị đảo chủ này, phụ thân của ta có phải cũng đang ở trong này? Phiền đảo chủ để phụ thân đi ra đây được không?” Nàng nói tương đối ôn hòa, dù sao người ta mới vừa rồi còn mời bọn họ ăn một bữa.
Đảo chủ kia nhíu mày, có vẻ như không thích cách nàng xưng hô với mình, lập tức mở miệng nói: “Đừng gọi ta đảo chủ, đến, bé ngoan, kêu một tiếng ngoại tổ cho ta nghe .”
“Ngoại tổ?” Bùi Mạch Ninh kêu lên quái dị, kinh ngạc nhìn vị đảo chủ kia, đã thấy đối phương mặt mày hớn hở, khóe miệng co rút. Xem ra lão nhân đem tiếng kêu nghi hoặc của nàng thành tiếng trả lời mất rồi!?
Đây là một hòn đảo nhỏ, tựa như vùng rừng cây á nhiệt đới vậy, kiến trúc bờ biển nơi đây cũng không giống với Thiên triều. Phòng ốc nơi này rất giống với hiện đại, phong cảnh non nước khiến con người ta rất muốn hưởng thụ.
Đi dọc theo bờ biển thấy xung quanh trồng rất nhiều cây dừa. Những loài cây này thì đúng là đám người Tô La chưa từng nhìn thấy qua, Từng đôi mắt đều tỉ mỉ quan sát từng thứ một, dường như họ đã bị mê hoặc.
Trên bờ có những chiếc thuyền thương lớn đậu lại để mua bán trao đổi hàng hóa như thường lệ. Thuyền viên cùng thuyền trưởng cũng không lo lắng đám người Bùi Mạch Ninh sẽ lạc đường, dù sao mọi người ở trên đảo này cũng rất nhiệt tình, cho nên bọn họ có muốn đi lạc cũng khó.
Rất nhanh cả đoàn người đều biết liền biết, khi đi qua mấy đám người thương buôn kia hình như bọn họ đều mỉm cười với đám người Bùi Mạch Ninh. Ánh mắt bọn họ rất thân thiết.
Mấy người nghi hoặc cực kỳ, rõ ràng đi điều tra vụ bắt cóc, nếu không còn tưởng chính mình đang đi du ngoạn. Nhưng bọn họ kết luận chung một điều, những người này có vẻ như hết sức thân thiện, tuyệt không giống những người bị tình nghi bắt cóc.
Nhưng chính lúc bọn họ còn nghi hoặc thì cách đó không xa, có một người nam nhân trung niên chậm rãi đi tới. Trên mặt người đó cũng tràn đầy ý cười, nhất là lúc nhìn thấy Bùi Mạch Ninh, ánh mắt của ông bỗng chốc sáng lên.
“Hoan nghênh các vị đi đến đảo của chúng ta. Đảo chủ ở trong nhà chờ các vị đã lâu .”Nam nhân trung niên kia ân cần chào hỏi, sự tươi cười đến tận đáy mắt, làm cho mọi người thấy rất lo lắng không biết là phúc hay họa.
“Phụ thân ta ở nơi nào?” Bùi Mặc Hải đã đỡ cơn say tàu lúc đi, thấy nam nhân đó lập tức thấp giọng hỏi.
“Vị thiếu gia này xin hãy yên tâm, Bùi lão gia cũng đang ở trong nhà chờ các vị.” Nam nhân trung niên kia không để ý đến địch ý của Bùi Mặc Hải, vẫn khẽ cười nói rồi lập tức xoay người, mời bọn họ đi theo về phía trước.
Ở hòn đảo, bọn họ cũng chưa quen thuộc. Nếu Bùi Chính Vũ ở trong tay đối phương, mà mục đích của chuyến này chính là tìm Bùi Chính Vũ, thì đành phải nghe theo ông ta vậy.
Hai bên đường phong cảnh vô cũng đẹp mắt, ban đêm gió biển thổi vào có chút lạnh. Ngoài Bùi Mạch Ninh vàTư Không Thu Trạm, những người còn lại đều đang rất đói.
Đi mãi cho đến khi bọn họ thiếu chút nữa không còn khí lực, người nam nhân trung niên kia mới dừng lại.
Ngước mắt nhìn lên, làm cho người ta kinh ngạc chính là một trang viện rộng lớn hiển hiện ngay trước mặt. Không giống với những ngôi nhà ven biển, tổng thể kiến trúc của nó rất giống với kiến trúc của Thiên triều, khiến cho mọi người đều sinh ra một loại ảo giác.
Khi đi vào cửa chính, vị nam nhân kia cung kính mời bọn họ đi vào. Ông ta còn đặc biệt cung kính với Bùi Mạch Ninh.
Bùi Mạch Ninh không chút do dự liền đi vào, những người còn lại không tự chủ cũng đi vào theo.
Trong trang viên, đèn đuốc sáng trưng. Có thể nhìn thấy, lâm viên bài trí một cách cổ điển, hành lang quanh co khúc khuỷu trưng đầy đuốc sáng. Từng bước đi vào, bọn họ ngay lập tức ngửi được mùi vị của thức ăn. Cả đám người sớm đã đói bụng đến cực điểm rồi, nếu không phải chú ý đến hình tượng, chỉ sợ đã sớm lao ngay đến bàn mỹ thực trước mắt kia như mấy con hổ đói.
Trong đại sảnh, trên bàn bày đủ các loại cao lương mỹ vị, tản ra mùi vị mê người. Ngồi ở ngay phía trên là một lão nhân râu dài tóc bạc, có phần giống với lão Cốc chủ. Mọi người tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra. Ít nhất thoạt nhìn không giống như người xấu, Bùi Chính Vũ hẳn không có chuyện gì.
Lão nhân có vẻ nghiêm túc nhìn đám người phía trước một lượt, lập tức híp mắt. Dáng vẻ của lão vẫn như cũ nhưng con ngươi sáng lên nhìn về phía Bùi Mạch Ninh. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần có vài phần quen thuộc kia, lão kích động đứng dậy, thiếu chút nữa làm chiếc ghế bị đổ sụp.
“Đảo chủ, cẩn thận.” Nam nhân trung niên kia vừa thấy thế, lập tức vội vội vàng vàng chạy đến bên người lão nhân gia kia.
Mấy người quay mặt nhìn nhau, kinh nghi bất định lúc này mới bắt đầu cẩn thận đánh giá lão nhân kia. Không ngờ, lão nhân chính là người thần bí đã hao hết tâm tư mời bọn họlên hòn đảo này.
“Khụ khụ, ta không sao, ngươi lui xuống trước đi.” Lão nhân giữ thăng bằng, quật cường không cần người đỡ, bởi vậy có thể thấy được, vị đảo chủ này nhất định rất bảo thủ.
Nam nhân trung niên kia tuy rằng không yên lòng, nhưng nhận thấy ánh mắt soi mói của chủ tử thì cũng đành bất đắc dĩ thở dài, lui xuống. Nhưng ông vẫn ở hành lang gấp khúc, chỉ cần đảo chủ gọi ông, ông sẽ lập tức đi tới.
“Các ngươi ngồi đi.” Một lát sau, lão nhân ổn định tâm tình , bảo mọi người ngồi xuống.
“Các ngươi cũng đói bụng rồi, cứ ăn trước rồi nói sau.” Không giống với sự nghiêm túc vừa rồi, giờ phút này lão nhân hết sức ôn hòa, ánh mắt bình tĩnh nhìn Bùi Mạch Ninh. Tuy rằng miệng nói là ‘Các ngươi ” nhưng mọi người đều hiểu lão muốn nói chính là Bùi Mạch Ninh. Haizza, không có biện pháp, Bùi Mạch Ninh tuy không đói, nhưng mọi người đã rất đói rồi, ánh mắt nhìn nàng có phầnhung ác, đành phải ăn chút gì đó thôi!
Cho dù chỉ chăm chú ăn, Bùi Mạch Ninh đều có thể cảm nhận được vị đảo chủ kia nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt không rời. Tư Không Thu Trạm hình như cũng có chút khó chịu thẳng lưng, chỉ tiếc, đối phương trong mắt hoàn toàn chỉ có Bùi Mạch Ninh, từ đầu đã trực tiếp bỏ qua ánh mắt lạnh lẽo của Tư Không Thu Trạm.
Trên bàn một mảnh hỗn độn, mấy người ăn uống no đủ dựa lưng vào ghế, cả đám đều có bộ dáng lười nhác, đến Bùi Mạch Ninh cũng nhìn không được, che miệng ho nhẹ một tiếng, rồi nhìn về phía vị đảo chủ kia. Quả nhiên, vị đảo chủ vẫn còn đang nhìn nàng, đối mặt với nàng, chẳng những không có chút nào xấu hổ, ngược lại hơn rất cao hứng.
Nếu không phải đối phương sớm hoa giáp niên kỷ, ánh mắt kia, thật đúng là khiến người ta khó chịu.
“Ah, vị đảo chủ này, phụ thân của ta có phải cũng đang ở trong này? Phiền đảo chủ để phụ thân đi ra đây được không?” Nàng nói tương đối ôn hòa, dù sao người ta mới vừa rồi còn mời bọn họ ăn một bữa.
Đảo chủ kia nhíu mày, có vẻ như không thích cách nàng xưng hô với mình, lập tức mở miệng nói: “Đừng gọi ta đảo chủ, đến, bé ngoan, kêu một tiếng ngoại tổ cho ta nghe .”
“Ngoại tổ?” Bùi Mạch Ninh kêu lên quái dị, kinh ngạc nhìn vị đảo chủ kia, đã thấy đối phương mặt mày hớn hở, khóe miệng co rút. Xem ra lão nhân đem tiếng kêu nghi hoặc của nàng thành tiếng trả lời mất rồi!?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook