Bên ngoài Yêu Uyên.

Đám người Triệu Vô Cực đang theo dõi trảm yêu bảng.

Tên trong năm vị trí đầu, tất cả đều là người của Thiên Võ học viện.

"Triệu huynh, xem ra lần đại hội trảm yêu này, Thánh Đạo học viện của huynh lại phải tay không mà về."

Trên mặt Ấn trưởng lão tràn đầy vẻ trêu chọc nhìn về phía Triệu Vô Cực, trong mắt tràn đầy trêu tức.

Triệu Vô Cực nhẹ giọng nói: "Bây giờ mới là ngày thứ ba, cách ngày đại hội trảm yêu kết thúc, còn có một khoảng thời gian rất dài đây."

“Ha ha! Có câu nói Nhất Diệp Tri Thu, ba ngày đầu tiên có thể nhìn ra rất nhiều manh mối.”

Ấn trưởng lão cười to nói, tràn đầy lòng tin đối với học sinh của Thiên Võ học viện

".

.

."

Triệu Vô Cực cười cười, cũng không lên tiếng, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng.

Lần này hai người hắn coi trọng nhất chính là Nhan Trầm Ngư và Nhan Lạc Tuyết.

Nhưng bây giờ đã là ngày thứ ba, điểm trên bảng trảm yêu của hai người vẫn như cũ là con số không tròn trĩnh, cái này khiến cho hắn có hơi khó hiểu, chẳng lẽ hai người gặp phải phiền toái lớn?

Vẻ mặt của Phượng Hoa vẫn cực kỳ bình tĩnh, không chút lo lắng Nhan Lạc Tuyết sẽ gặp nguy hiểm.

“Mau xem, điểm của Nhan Lạc Tuyết bắt đầu tăng lên.”

Một vị trưởng lão của Thánh Đạo học viện ngạc nhiên kêu lên.

Giờ phút này, điểm trảm yêu của Nhan Lạc Tuyết đang không ngừng tăng vọt, tốc độ thay đổi điểm cũng tăng vọt.

Cái tốc độ này cực nhanh, cũng không mất bao lâu, liền tăng tới hơn một trăm điểm.

Phải biết, bây giờ điểm của người đứng đầu Thiên Võ học viện cũng chỉ là 300.

Điều này không khỏi làm cho đám người Thánh Đạo học viện tràn đầy chờ mong đối với Nhan Lạc Tuyết.

“Bây giờ mới được bao lâu chứ? Đã chém giết được mười mấy con yêu thú nhị cấp.”

Trong mắt Ấn trưởng lão lộ ra vẻ kinh ngạc.

Điểm trảm yêu dựa vào đẳng cấp yêu thú để phân ra, yêu thú cấp 1 1 điểm, yêu thú cấp 2 10 điểm, yêu thú cấp 3 100 điểm.

Yêu thú cấp 1, tương đương với nhân loại Ngưng Nguyên cảnh.


Yêu thú cấp 2, tương đương với nhân loại Luyện Hư cảnh.

Yêu thú cấp 3, tương đương với nhân loại Tử Phủ cảnh.

Trong thời gian ngắn như vậy, Nhan Lạc Tuyết đã tăng hơn một trăm điểm, ngược lại khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn.

Trước đó hắn đã quan sát qua cô bé kia, tu vi của đối phương hình như chỉ có Ngưng Nguyên cảnh đỉnh phong thôi mà?

“Ha ha ha, hay!”

Triệu Vô Cực cười lớn một tiếng, tâm tình rất tốt.

Xem ra lần này Thánh Đạo học viện vẫn còn chút hi vọng, hắn không yêu cầu xa vời sẽ có người đứng đệ nhất, chỉ cần có người có thể bước vào năm vị trí đầu tiên là được.

".

.

."

Trên mặt Phượng Hoa cũng hiện lên ý cười, tất cả đều nằm trong dự liệu.

“Mau xem, điểm số của Nhan Lạc Tuyết lại tăng lên rồi.”

Mọi người vô cùng chấn động.

Điểm của Nhan Lạc Tuyết không ngừng tăng vọt.

Sau Một chén trà.

Trực tiếp tăng lên 305.

Thành công chiếm lấy vị trí đầu tiên trong bảng danh sách.

Cái này đã nói lên, nàng liên tiếp chém giết 35 con Yêu thú cấp 2.

Có thể trong thời gian ngắn như vậy, chém giết nhiều Yêu thú cấp 2 như thế, đây là khu vực có độ khó trung đẳng sao?

"Ấn huynh, xem ra học sinh của Thánh Đạo học viện ta cũng không yếu kém nha."

Triệu Vô Cực vuốt vuốt chòm râu cười to nói.

"Bây giờ mới có mấy ngày chứ? Không đến thời khắc cuối cùng, ai biết kết quả sẽ như thế nào chứ?"

Vẻ mặt Ấn trưởng lão rất khó chịu trả lời một câu.

"Cái gọi là nhất diệp tri thu, biểu hiện lần này của Nhan Lạc Tuyết, ngược lại là một dấu hiệu tốt."


TRIỆU Vô Cực cười híp mắt nói.

Ấn trưởng lão: ".

.

."



Mê Huyễn lâm, Hoa Yêu đàm.

"Nhan Trầm Ngư, không ngờ có thể gặp ngươi ở chỗ này, đúng là thú vị."

Trên khuôn mặt Viên Văn Tĩnh tràn đầy lãnh ý nhìn chằm chằm Nhan Trầm Ngư.

"Thì sao?"

Nhan Trầm Ngư thần sắc lạnh lùng.

"Ha ha! Tự nhiên là phụng mệnh của sư phụ ta, cho ngươi một chút giáo huấn để ngươi ăn đau nhớ đánh, đương nhiên, ta càng muốn giết chết ngươi ở trong Yêu Uyên này hơn."

Viên Văn Tĩnh cười lạnh nói.

“Nói hay lắm! Nhưng mà, ngươi vẫn nên đi chết thì hay hơn.”

Trong mắt Nhan Trầm Ngư lóe lên sát ý lạnh lẽo, khí tức trên thân bộc phát, trong nháy mắt đã giết đến trước mặt Viên Văn Tĩnh.

"Ngươi vậy mà đã bước vào Ngưng Nguyên cảnh hậu kỳ!"

Trên mặt Viên Văn Tĩnh lộ ra vẻ kinh hãi, vội vàng xuất ra một khối bảo ngọc.

Đây là bảo vật Uông trưởng lão cho nàng, chỉ cần bóp nát, liền có thể phát ra một đạo công kích của cường giả Tử Phủ cảnh.

Ầm!

Nhan Trầm Ngư đã sớm đề phòng, đương nhiên sẽ không để cho Viên Văn Tĩnh có cơ hội bóp nát ngọc giản.

Nàng một phát bắt được cổ tay của Viên Văn Tĩnh, răng rắc một tiếng, trực tiếp bẻ gãy.

“A…”

Viên Văn Tĩnh phát ra một hồi tiếng kêu thảm thiết, ngọc trong tay tức thời rơi trên mặt đất.

Oanh!

Nhan Trầm Ngư vươn tay lần nữa, một tay bóp cổ Viên Văn Tĩnh nhấc lên.


Nàng chỉ cần dùng chút sức, liền có thể đưa đối phương lên đường.

"Đừng.

.

.

Đừng giết ta.

.

.

Ta sai rồi.

.

.

."

Viên Văn Tĩnh cảm nhận được sát ý trên người Nhan Trầm Ngư, hoảng sợ đến trắng bệch, vội vàng mở miệng xin tha.

Răng rắc!

Nhan Trầm Ngư không nói nhảm, trực tiếp bóp gãy cổ Viên Văn Tĩnh.

Đùa gì chứ! Ngươi đã tới để giết ta, ngươi cho rằng mình còn có mạng để về sao?

Ầm!

Tiện tay vứt thi thể của Viên Văn Tĩnh trên mặt đất, Nhan Trầm Ngư nhặt khối ngọc giản trên đất lên.

Trong khối ngọc giản này phong ấn lực lượng cường đại, có thể dùng như một cái át chủ bài.

Nhân vật phản diện chết bởi vì nói nhiều, cái này ngược lại để cho nàng một cái nhắc nhở.

Nếu ngay từ đầu Viên Văn Tĩnh liền bóp nát khối ngọc giản này, có lẽ bây giờ người chết chính là nàng.

Xem ra sau này không thể nói nhảm!

"Thú vị! Đệ tử của Thánh Đạo học viện vậy mà tự tàn sát lẫn nhau, việc này nếu như truyền đi, hẳn là sẽ rất thú vị."

Một đạo âm thanh nghiền ngẫm vang lên, ba tên đệ tử của Thiên Võ học viện trên mặt tràn đầy ý cười hài hước đi tới.

".

.

."

Trên mặt Nhan Trầm Ngư hiện lên ý cười, trong nháy mắt bóp nát ngọc giản ở trong tay.

Oanh!


Ngọc giản vỡ vụn, một cỗ lực lượng kinh khủng từ bên trong bỗng nhiên lao ra.

Ba tên đệ tử của Thiên Võ học viện còn chưa kịp phản ứng, đã bị cỗ lực lượng này oanh thành tro bụi.

“Thật mạnh.”

Nhan Trầm Ngư lẩm bẩm nói.

Không nói nhảm, trực tiếp miểu sát địch nhân loại cảm giác này, thật sự rất huyền diệu.

Đáng tiếc là át chủ bài vừa tới tay mình, còn chưa ấm tay, đã lãng phí ở trên người ba tên này.

“Ai!”

Đột nhiên Nhan Trầm Ngư nhìn về một phía, trong mắt lóe lên một đạo u quang.

“Là ta!”

Chung Thần Tú vẻ mặt bình tĩnh đi tới.

"Sư tôn."

Nhan Trầm Ngư thấy người tới là Chung Thần Tú, trong lòng thở dài một hơi.

Ba ngày này, nàng đều ở chỗ này chờ Chung Thần Tú, không dám rời đi.

“...”

Chung Thần Tú khẽ run, một tiếng sư tôn này của Nhan Trầm Ngư, ngược lại làm cho hắn ngây người.

Hắn nhìn thi thể của Viên Văn Tĩnh trên đất.

Nhan Trầm Ngư cảm nhận được ánh mắt của Chung Thần Tú, sắc mặt của nàng biến hóa, vội vàng mở miệng giải thích: "Là nàng muốn giết ta, nhưng bị ta phản sát."

Chung Thần Tú tán dương: “Ngươi làm rất tốt, nhưng mà lưu lại thi thể dễ dàng xảy ra vấn đề, ném cho yêu thú ăn đi.

Nhan Trầm Ngư hơi sững sờ.

Nàng còn tưởng rằng Chung Thần Tú sẽ quở trách nàng, không nghĩ tới đối phương không những không quở trách thì thôi, ngược lại còn tán dương nàng.

“Hiểu rồi ạ!”

Nhan Trầm Ngư nghiêm túc gật gật đầu, tiện tay vung lên, thi thể Viên Văn Tĩnh đã bay vào một cái hàn đàm ở trước mặt.

Quái ngư ở bên trong lao ra, không ngừng gặm nhấm.

“Kế tiếp ngươi hãy ở trong Mê Huyễn lâm chém giết yêu thú, ta sẽ ở phía sau quan sát ngươi.”

Chung Thần Tú nhẹ giọng nói.

“Vâng.”

Trong mắt Nhan Trầm Ngư hiện lên chiến ý nồng đậm, cuối cùng cũng có thể chém giết yêu thú rồi.

Cũng không biết những người khác đã giết được bao nhiêu yêu thú, Nhan Lạc Tuyết bây giờ đã xếp thứ mấy rồi?


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương