Quay trở lại bữa tiệc sinh nhật. Mọi người đều giải tán hết, ai về nhà nấy. Ngãi Ngọc Khuê tỉnh dậy, trái ngược với vẻ lẳng lơ lúc nãy, vẻ mặt cô bây giờ vô cùng tỉnh táo.

"Lúc nãy Lạc Lạc nói gì với anh?" Cô hỏi, mặc dù đã thừa biết câu trả lời.

"Em biết đáp án rồi mà." Bạn trai Ngãi Ngọc Khuê lười biếng nói.

"Em muốn nghe chính miệng anh nói."

Quả thực lúc nãy Ngãi Ngọc Khuê có uống nhiều rượu thật nhưng lượng cồn không cao, hơn nữa tửu lượng của cô khá tốt. Trăm phần trăm chỉ là chuyện thường. Cô muốn để Diệp Y Lạc có không gian riêng của mình. Mặc dù là sinh nhật của cô nhưng Diệp Y Lạc nhất quyết không chịu hoà nhập. Ngãi Ngọc Khuê biết trước nhất định là như vậy nên chỉ đành giả say để đánh lừa cô. Nhưng không phải cũng nhờ vậy Diệp Y Lạc kia mới có thể tự tin nói ra nỗi lòng của mình sao? Ngãi Ngọc Khuê kì thực sau khi nghe xong rất cảm động. Cuối cùng nha đầu kia cũng chịu thừa nhận tình cảm của mình, mặc dù là tình cảm đối với xú đàn ông kia.

"Nhớ đưa cô ấy về cẩn thận!" Bạn trai Ngãi Ngọc Khuê nhàn nhạt nói lại nguyên văn, cũng chẳng ngạc nhiên gì mấy đối với thái độ kia của bạn gái bảo bối. Anh choàng tay ôm lấy cô, Ngãi Ngọc Khuê cũng rất ngoan ngoãn thuận theo.

"Tính ra em và anh cũng đã quen nhau được khá lâu rồi nhỉ? Anh học trên bọn em hai khoá, cũng sắp ra trường rồi."

"Ừ, sao em?" Anh ham thích lưu luyến mùi hương trên người Ngãi Ngọc Khuê, các ngón tay tinh nghịch thỉnh thoảng lại đan vào tóc cô, một cảm giác dễ chịu nhanh chóng xâm lấn anh.

"Anh nghĩ em với anh liệu có giống như Lạc Lạc không?" Ngãi Ngọc Khuê cũng rất biết hưởng thụ, dụi đầu vào ngực anh, nhưng giọng nói lại ẩn chứa một tia bi thương rất nhạt.

"Ai nói với em như vậy?" Bạn trai Ngãi Ngọc Khuê dừng tay, cúi đầu xuống nhìn cô đang bướng bỉnh không chịu ngẩng đầu.

Ngãi Ngọc Khuê chỉ nhẹ nhàng vòng tay lên cổ anh, thì thầm:

"Trực giác cho em biết."

Hành động ngọt ngào này của cô khiến anh sững sờ, bao tức giận liền lập tức tiêu tan.

***

Đông Phương Nhược Tâm về tới nhà, không nói không rằng liền phi thẳng lên lầu, mặc kệ người làm xếp thành hàng cung kính nghênh đón. Anh dự đoán kiểu gì cũng bắt gặp Đông Phương lão gia đang dọn dẹp trong phòng mình nên đã chuẩn bị sẵn hết tất cả những lời nói dối hoàn hảo để đối phó ông. Nhưng nằm ngoài dự đoán của anh, vừa mở cửa bước vào, đang muốn nói 'ba' một tiếng, lại thấy không thấy bóng dáng ông già đâu, hơn nữa trong phòng lại tối om. Đông Phương Nhược Tâm day nhẹ mi tâm, lão già này lại định làm gì nữa đây? Đang đi tới tìm công tắc đèn, bỗng nhiên một vòng tay ôm lấy anh từ đằng sau:

"Anh đã về."

Giọng nói nhỏ nhẹ tựa như lông hồng vang lên. Rất ngọt, rất hay, nhưng anh nghe không quen. Dường như đã biết ai đang ôm mình nên anh chỉ lặng lẽ gỡ tay người đó ra, bật đèn xong rồi mới quay đầu lại.

Một thân váy ngủ trắng mỏng tan lả lướt trong phòng Đông Phương Nhược Tâm. Cô ta đẹp, nhưng lại không hợp với màu trắng thanh thuần này.

"Cô làm gì ở đây?" Anh lạnh giọng hỏi

"Bác trai kêu em lên." Thiếu nữ trả lời, không quên cười một cái.

Lão già này, đã biết anh ghét phụ nữ nhưng vẫn cố chấp đưa cô nàng này đến. Nếu không phải cô ta có mối quan hệ tốt với anh thì đừng hòng anh để mắt tới.

"Cô đi đi."

Thiếu nữ kia sững người. Cô ta không phải đã ăn mặc gợi cảm như vậy sao? Tại sao người đàn ông kia dù chỉ một cái liếc mắt cũng cảm thấy chán ghét? Về nhan sắc cô ta rất tự tin nên không chịu thua, ánh mắt hơi lâng lâng một tầng hơi nước, chân trần bước đến bên cạnh Đông Phương Nhược Tâm, vẻ uỷ khuất khiến bất kỳ nam nhân nào cũng phải xiêu lòng.

"Nhược Tâm..."

Cô ta lên tiếng, giọng đã hơi khàn khàn.

Anh khinh bỉ vô cùng người đàn bà đê tiện trước mặt mình. Quả thật trong chiêu 'nước mắt cá sấu' này nếu cô ta là nhì không ai dám nhất.

"Đừng gọi tôi bằng cái kiểu thân mật đó."

Đông Phương Nhược Tâm đẩy nhẹ người phụ nữ ra, ngoài cô anh tuyệt đối không cho phép ai gọi mình bằng cái kiểu như thế, kể cả Đông Phương lão gia.

"Tại sao? Tại sao đã ba năm rồi anh vẫn đối xử như vậy với em? Em đã làm gì sai? Hãy cho em một lời giải thích chính đáng!"

Cô ta điên cuồng gào thét, nước mắt không kiềm nén được từng giọt tí tách rơi xuống.

Anh gần như đã mất hết toàn bộ kiên nhẫn với người trước mặt, chỉ đơn giản đáp:

"Tôi không thích cô."

"Vì lý do gì chứ? Hay vì mụ đàn bà hèn hạ đó?" Cô ta nhếch mép, cười lạnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương