Nữ Chính, Đừng Tưởng Ta Sợ Ngươi!!!
-
Chương 15
Âu Tử Tuyết mang theo tâm trạng rất vui vẻ, nhưng không ngờ vào nhà lại thấy không khí có
phần quái lạ. Âu Tử Kỳ và Âu Thiên Lãnh cùng lúc biến sắc, sợ cô nghe
được thứ gì không hay. Mà hai người đàn ông kia sắc mặt cũng trở thành
màu xanh, trong lòng âm thầm cầu nguyện, khả năng đó tốt nhất không xảy
ra.
Âu Tử Tuyết nhìn ba và anh hai, sau đó lại nhìn hai người đàn ông kia, sau đó quay sang phía Âu Thiên Lãnh, hỏi:
-Ba, hai tên này là ai?
Âu Thiên Lãnh tự nhiên không muốn Âu Tử Tuyết biết được điều không hay ho này, liền trả lời:
-Tuyết Nhi, con lên phòng trước đi, ba và anh con đang bàn công việc một chút.
Không ai để ý rằng, sau câu trả lời của Âu Thiên Lãnh, khuôn mặt hai người đàn ông kia cùng lúc biến thành xanh lè. Âu Tử Tuyết quay sang phía Âu Tử Kỳ, hỏi:
-Anh hai, nói cho em biết, đây là đang có chuyện gì xảy ra. Nói thật đi, nếu anh nói dối, em liền không nhận người anh này nữa.
Âu Tử Kỳ dưới sự uy hiếp của em gái cưng, không còn cách nào liền thành thật khai báo:
-Nam Cung thị và Diệp thị liên thủ chèn ép chúng ta. Hôm nay Nam Cung thiếu và Diệp thiếu đến đây ép chúng ta đuổi em ra khỏi nhà, bằng không sẽ khiến Âu thị phá sản.
Nói đến đây, Âu Tử Kỳ hơi dừng lại một chút, sau đó nói với giọng chắc chắn:
-Tiểu Tuyết, em yên tâm. Dù thế nào đi nữa thì anh hai với ba cũng sẽ không làm theo lời họ đâu.
Âu Tử Tuyết gật gù cái đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại hỏi tiếp:
-Vậy hai tên này ai là Nam Cung thiếu, ai là Diệp thiếu đây?
-Người ngồi bên trái là Nam Cung thiếu, người ngồi bên phải là Diệp thiếu - Âu Tử Kỳ lưu loát trả lời.
Âu Tử Tuyết híp mắt cười nhìn hai người đàn ông sắc mặt đang khó coi đến mức không thể khó coi hơn đang ngồi trên ghế, tà ác hỏi:
-Hai người muốn đuổi tôi ra khỏi Âu thị?
Nam Cung Mặc và Diệp Thần thực sự là khóc không ra nước mắt luôn rồi. Không phải nói thiên kim tiểu thư của Âu thị là một cái nữ tử lẳng lơ hám trai sao? Vì sao hiện tại lại biến thành cô nàng bạo lực này? Thủ đoạn của cô, bọn hắn đều đã lĩnh giáo. Nếu biết Âu Tử Tuyết chính là cô thì bọn hắn có một ngàn lá gan cũng không dám làm chuyện này.
Âu Tử Tuyết thấy cả hai không trả lời liền tỏ vẻ không vui, quay sang phía Diệp Thần, cười đến vô cùng tà mị:
-Tiểu Thần Thần, mau nói đi nào. Là anh muốn đuổi tôi ra khỏi Âu thị sao?
Diệp Thần đầu óc xoay chuyển cực nhanh, hướng về phía Âu Tử Tuyết lộ ra vẻ mặt lấy lòng, đem toàn bộ nước bẩn hắt lên người Nam Cung Ngạo:
-Nào có nào có. Tiểu Tuyết à, người ta là bị tên này xúi giục nha. Nãy giờ đều là một mình hắn nói, người ta đều không có nói gì a. Vậy nên có đánh thì đánh hắn, đừng có đánh người ta a~~
Nam Cung Ngạo thiếu chút nữa liền mắng ầm lên, nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ, cái tên này đúng là quá mức vô liêm sỉ mà. Âu Tử Tuyết nghe xong sắc mặt đen sì, sút vào mông hắn một phát, hung hăng trừng một cái:
-Buồn nôn. Cút qua một bên.
Diệp Thần ôm mông cười hì hì, ngoan ngoãn đứng qua một bên. Hai cha con nhà Âu thị gần như phát mộng, âm thầm nuốt nước bọt. Tên này thực sự là Diệp Thần kiêu ngạo của Diệp gia sao? Có hay không lại là giả mạo?
Giải quyết xong Diệp Thần, Âu Tử Tuyết mới quay sang phía Nam Cung Ngạo, nhìn chăm chú hồi lâu mới mở miệng:
-Nam Cung Ngạo, có phải anh nên nói rõ với tôi chuyện này không?
Nam Cung Ngạo không hiểu sao trong lòng có điểm không vui. Cô rõ ràng xưng hô với tên gay đó thân mật như vậy, nhưng lại gọi thẳng tên hắn ra, cảm giác như có một chút xa cách. Nhưng dưới ánh nhìn áp bách của cô, hắn cũng không thể tiếp tục nghĩ nhiều, gượng gạo nói:
-Hiểu lầm, đều là hiểu lầm.
Hai mắt Âu Tử Tuyết nhìn thẳng vào Nam Cung Ngạo, ánh mắt tìm tòi, sắc bén mà trong suốt như muốn nhìn thấu con người hắn. Đột nhiên, cô thu lại ánh mắt, thở dài nói:
-Là Lục Sắc Vi nói anh làm việc này sao?
Đồng tử Nam Cung Ngạo co rụt lại, khuôn mặt tỏ vẻ không thể tin nổi. Làm sao mà cô biết được điều này? Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng thì cô đã tiếp lời:
-Có phải cô ta nói với anh tôi là một người lẳng lơ, hám trai, lúc nào cũng tìm mọi cách nói xấu cô ta, sau đó leo lên giường của mấy người? Vậy nên mau tìm cách làm cho tôi biến mất khỏi thế giới này đi?
Sắc mặt Nam Cung Ngạo hiện tại đã trở nên tái nhợt,thực sự là không nói nên lời. Âu Tử Tuyết ném đống đồ vừa mua cho Âu Tử Kỳ, sau đó hướng Nam Cung Ngạo ngoắc tay mấy cái, nói:
-Theo tôi, tôi có chút chuyện muốn nói riêng với anh.
Nam Cung Ngạo do dự một lát liền đi theo. Khoảng chừng mười lăm phút sau, cả hai trở lại, vẻ mặt Âu Tử Tuyết vẫn như thường, giống như chẳng có gì to tát xảy ra. Ngược lại, Nam Cung Ngạo thần sắc phức tạp, trong mắt đều tràn ngập sự mê man, còn có thêm sự giằng co xuất hiện nơi đáy mắt, không nói lời nào mà lập tức bỏ về. Không ai biết rốt cuộc hai người đã nói thứ gì.
Diệp Thần sau đó cũng bị Âu Tử Tuyết không chút do dự đuổi ra khỏi nhà, nhưng khổ nỗi tên mặt dày này, đuổi thế nào cũng không chịu đi. Âu Tử Kỳ và Âu Thiên Lãnh đều ngại thân phận của hắn, không dám làm gì nhiều, nhưng cô thì không có ngại nhiều như vậy. Âu Tử Tuyết vô cùng bạo lực, trực tiếp nắm cổ áo hắn ném vào trong xe, sau đó cho tài xế lái xe đưa hắn về.
Làm xong xuôi mọi chuyện, Âu Tử Tuyết liền lon ton chạy vào nhà bếp, đem hết nguyên liệu ra lao vào nấu ăn. Ở ngoài kia, Âu Thiên Lãnh và Âu Tử Kỳ nét mặt cứng đờ, đều là một lúc lâu không thể hồi thần. Âu Thiên Lãnh là người đầu tiên lên tiếng, vô cùng cảm thán mà nói:
-Vẫn là Tuyết Nhi lợi hại, chúng ta khổ công suy nghĩ ngày đêm còn không bằng cái bạo lực của nó.
Âu Tử Kỳ liên tục gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng vẫn có điểm thắc mắc, liền quay sang hỏi:
-Tiểu Tuyết như thế nào cùng hai tên đó nhận thức, hơn nữa hai tên đó còn rất sợ Tiểu Tuyết a. Còn có, Tiểu Tuyết từ khi nào liền mạnh như vậy, so với con đều mạnh hơn rất nhiều.
Âu Thiên Lãnh cũng ngẩn người ra, nhưng rất nhanh liền bật cười ha hả, vỗ vai Âu Tử Kỳ, nói:
-Quản nhiều như vậy làm gì, chỉ cần biết Tuyết Nhi mãi mãi là Tuyết Nhi ngoan ngoãn của chúng ta được rồi.
Âu Tử Kỳ giống như bừng tỉnh, ra sức gật đầu. Đúng vậy, cho dù thay đổi thì sao chứ, Tiểu Tuyết vẫn chính là Tiểu Tuyết mà. Cho dù cô có mạnh mẽ đến mức nào, trong mắt anh, cô vẫn là đứa em gái bé bỏng cần được yêu thương cưng chiều mà thôi.
Âu Tử Tuyết thật lâu mới đụng đến đồ làm bếp, hôm nay quyết định đại triển thần uy một lần. Rất nhanh, một loạt món ngon được dọn lên bàn dưới ánh mắt kinh ngạc của dì La. Đồ ăn này làm ra nhìn thật ngon. Ngay cả bà cũng không nhịn được mà chảy nước miếng. Tiểu thư từ khi nào liền học được bản lãnh này nhỉ?
Âu Tử Tuyết vô cùng hài lòng nhìn đồ ăn trên bàn, trong lòng dâng lên mấy phần đắc ý. Lúc còn là học sinh, mấy việc cô yêu thích nhất chính là ngủ nướng, đọc truyện, ăn đồ ăn ngon. Vậy nên cô đối với nấu ăn cũng có nghiên cứu một hai. Đồ ăn cô nấu ra tuyệt đối cũng là hàng nhất đẳng. Hết cách rồi, ai bảo cô là thiên tài làm chi, Âu Tử Tuyết vô cùng tự luyến nghĩ.
Sau đó, một nhà ba người ăn uống đến vô cùng vui vẻ. Đúng mười hai giờ đêm, Âu Tử Tuyết đem đồng hồ ra tặng cho Âu Tử Kỳ, còn trêu đùa mau lấy chị dâu về một hồi, khiến anh lại đỏ mặt một phen. Không khí trong nhà trở nên vô cùng thoải mái, hiện lên sự ấm áp của một gia đình, khiến cho Âu Tử Tuyết trong lòng mỉm cười, càng quyết tâm phải bảo vệ gia đình này.
Âu Tử Tuyết nhìn ba và anh hai, sau đó lại nhìn hai người đàn ông kia, sau đó quay sang phía Âu Thiên Lãnh, hỏi:
-Ba, hai tên này là ai?
Âu Thiên Lãnh tự nhiên không muốn Âu Tử Tuyết biết được điều không hay ho này, liền trả lời:
-Tuyết Nhi, con lên phòng trước đi, ba và anh con đang bàn công việc một chút.
Không ai để ý rằng, sau câu trả lời của Âu Thiên Lãnh, khuôn mặt hai người đàn ông kia cùng lúc biến thành xanh lè. Âu Tử Tuyết quay sang phía Âu Tử Kỳ, hỏi:
-Anh hai, nói cho em biết, đây là đang có chuyện gì xảy ra. Nói thật đi, nếu anh nói dối, em liền không nhận người anh này nữa.
Âu Tử Kỳ dưới sự uy hiếp của em gái cưng, không còn cách nào liền thành thật khai báo:
-Nam Cung thị và Diệp thị liên thủ chèn ép chúng ta. Hôm nay Nam Cung thiếu và Diệp thiếu đến đây ép chúng ta đuổi em ra khỏi nhà, bằng không sẽ khiến Âu thị phá sản.
Nói đến đây, Âu Tử Kỳ hơi dừng lại một chút, sau đó nói với giọng chắc chắn:
-Tiểu Tuyết, em yên tâm. Dù thế nào đi nữa thì anh hai với ba cũng sẽ không làm theo lời họ đâu.
Âu Tử Tuyết gật gù cái đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại hỏi tiếp:
-Vậy hai tên này ai là Nam Cung thiếu, ai là Diệp thiếu đây?
-Người ngồi bên trái là Nam Cung thiếu, người ngồi bên phải là Diệp thiếu - Âu Tử Kỳ lưu loát trả lời.
Âu Tử Tuyết híp mắt cười nhìn hai người đàn ông sắc mặt đang khó coi đến mức không thể khó coi hơn đang ngồi trên ghế, tà ác hỏi:
-Hai người muốn đuổi tôi ra khỏi Âu thị?
Nam Cung Mặc và Diệp Thần thực sự là khóc không ra nước mắt luôn rồi. Không phải nói thiên kim tiểu thư của Âu thị là một cái nữ tử lẳng lơ hám trai sao? Vì sao hiện tại lại biến thành cô nàng bạo lực này? Thủ đoạn của cô, bọn hắn đều đã lĩnh giáo. Nếu biết Âu Tử Tuyết chính là cô thì bọn hắn có một ngàn lá gan cũng không dám làm chuyện này.
Âu Tử Tuyết thấy cả hai không trả lời liền tỏ vẻ không vui, quay sang phía Diệp Thần, cười đến vô cùng tà mị:
-Tiểu Thần Thần, mau nói đi nào. Là anh muốn đuổi tôi ra khỏi Âu thị sao?
Diệp Thần đầu óc xoay chuyển cực nhanh, hướng về phía Âu Tử Tuyết lộ ra vẻ mặt lấy lòng, đem toàn bộ nước bẩn hắt lên người Nam Cung Ngạo:
-Nào có nào có. Tiểu Tuyết à, người ta là bị tên này xúi giục nha. Nãy giờ đều là một mình hắn nói, người ta đều không có nói gì a. Vậy nên có đánh thì đánh hắn, đừng có đánh người ta a~~
Nam Cung Ngạo thiếu chút nữa liền mắng ầm lên, nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ, cái tên này đúng là quá mức vô liêm sỉ mà. Âu Tử Tuyết nghe xong sắc mặt đen sì, sút vào mông hắn một phát, hung hăng trừng một cái:
-Buồn nôn. Cút qua một bên.
Diệp Thần ôm mông cười hì hì, ngoan ngoãn đứng qua một bên. Hai cha con nhà Âu thị gần như phát mộng, âm thầm nuốt nước bọt. Tên này thực sự là Diệp Thần kiêu ngạo của Diệp gia sao? Có hay không lại là giả mạo?
Giải quyết xong Diệp Thần, Âu Tử Tuyết mới quay sang phía Nam Cung Ngạo, nhìn chăm chú hồi lâu mới mở miệng:
-Nam Cung Ngạo, có phải anh nên nói rõ với tôi chuyện này không?
Nam Cung Ngạo không hiểu sao trong lòng có điểm không vui. Cô rõ ràng xưng hô với tên gay đó thân mật như vậy, nhưng lại gọi thẳng tên hắn ra, cảm giác như có một chút xa cách. Nhưng dưới ánh nhìn áp bách của cô, hắn cũng không thể tiếp tục nghĩ nhiều, gượng gạo nói:
-Hiểu lầm, đều là hiểu lầm.
Hai mắt Âu Tử Tuyết nhìn thẳng vào Nam Cung Ngạo, ánh mắt tìm tòi, sắc bén mà trong suốt như muốn nhìn thấu con người hắn. Đột nhiên, cô thu lại ánh mắt, thở dài nói:
-Là Lục Sắc Vi nói anh làm việc này sao?
Đồng tử Nam Cung Ngạo co rụt lại, khuôn mặt tỏ vẻ không thể tin nổi. Làm sao mà cô biết được điều này? Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng thì cô đã tiếp lời:
-Có phải cô ta nói với anh tôi là một người lẳng lơ, hám trai, lúc nào cũng tìm mọi cách nói xấu cô ta, sau đó leo lên giường của mấy người? Vậy nên mau tìm cách làm cho tôi biến mất khỏi thế giới này đi?
Sắc mặt Nam Cung Ngạo hiện tại đã trở nên tái nhợt,thực sự là không nói nên lời. Âu Tử Tuyết ném đống đồ vừa mua cho Âu Tử Kỳ, sau đó hướng Nam Cung Ngạo ngoắc tay mấy cái, nói:
-Theo tôi, tôi có chút chuyện muốn nói riêng với anh.
Nam Cung Ngạo do dự một lát liền đi theo. Khoảng chừng mười lăm phút sau, cả hai trở lại, vẻ mặt Âu Tử Tuyết vẫn như thường, giống như chẳng có gì to tát xảy ra. Ngược lại, Nam Cung Ngạo thần sắc phức tạp, trong mắt đều tràn ngập sự mê man, còn có thêm sự giằng co xuất hiện nơi đáy mắt, không nói lời nào mà lập tức bỏ về. Không ai biết rốt cuộc hai người đã nói thứ gì.
Diệp Thần sau đó cũng bị Âu Tử Tuyết không chút do dự đuổi ra khỏi nhà, nhưng khổ nỗi tên mặt dày này, đuổi thế nào cũng không chịu đi. Âu Tử Kỳ và Âu Thiên Lãnh đều ngại thân phận của hắn, không dám làm gì nhiều, nhưng cô thì không có ngại nhiều như vậy. Âu Tử Tuyết vô cùng bạo lực, trực tiếp nắm cổ áo hắn ném vào trong xe, sau đó cho tài xế lái xe đưa hắn về.
Làm xong xuôi mọi chuyện, Âu Tử Tuyết liền lon ton chạy vào nhà bếp, đem hết nguyên liệu ra lao vào nấu ăn. Ở ngoài kia, Âu Thiên Lãnh và Âu Tử Kỳ nét mặt cứng đờ, đều là một lúc lâu không thể hồi thần. Âu Thiên Lãnh là người đầu tiên lên tiếng, vô cùng cảm thán mà nói:
-Vẫn là Tuyết Nhi lợi hại, chúng ta khổ công suy nghĩ ngày đêm còn không bằng cái bạo lực của nó.
Âu Tử Kỳ liên tục gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng vẫn có điểm thắc mắc, liền quay sang hỏi:
-Tiểu Tuyết như thế nào cùng hai tên đó nhận thức, hơn nữa hai tên đó còn rất sợ Tiểu Tuyết a. Còn có, Tiểu Tuyết từ khi nào liền mạnh như vậy, so với con đều mạnh hơn rất nhiều.
Âu Thiên Lãnh cũng ngẩn người ra, nhưng rất nhanh liền bật cười ha hả, vỗ vai Âu Tử Kỳ, nói:
-Quản nhiều như vậy làm gì, chỉ cần biết Tuyết Nhi mãi mãi là Tuyết Nhi ngoan ngoãn của chúng ta được rồi.
Âu Tử Kỳ giống như bừng tỉnh, ra sức gật đầu. Đúng vậy, cho dù thay đổi thì sao chứ, Tiểu Tuyết vẫn chính là Tiểu Tuyết mà. Cho dù cô có mạnh mẽ đến mức nào, trong mắt anh, cô vẫn là đứa em gái bé bỏng cần được yêu thương cưng chiều mà thôi.
Âu Tử Tuyết thật lâu mới đụng đến đồ làm bếp, hôm nay quyết định đại triển thần uy một lần. Rất nhanh, một loạt món ngon được dọn lên bàn dưới ánh mắt kinh ngạc của dì La. Đồ ăn này làm ra nhìn thật ngon. Ngay cả bà cũng không nhịn được mà chảy nước miếng. Tiểu thư từ khi nào liền học được bản lãnh này nhỉ?
Âu Tử Tuyết vô cùng hài lòng nhìn đồ ăn trên bàn, trong lòng dâng lên mấy phần đắc ý. Lúc còn là học sinh, mấy việc cô yêu thích nhất chính là ngủ nướng, đọc truyện, ăn đồ ăn ngon. Vậy nên cô đối với nấu ăn cũng có nghiên cứu một hai. Đồ ăn cô nấu ra tuyệt đối cũng là hàng nhất đẳng. Hết cách rồi, ai bảo cô là thiên tài làm chi, Âu Tử Tuyết vô cùng tự luyến nghĩ.
Sau đó, một nhà ba người ăn uống đến vô cùng vui vẻ. Đúng mười hai giờ đêm, Âu Tử Tuyết đem đồng hồ ra tặng cho Âu Tử Kỳ, còn trêu đùa mau lấy chị dâu về một hồi, khiến anh lại đỏ mặt một phen. Không khí trong nhà trở nên vô cùng thoải mái, hiện lên sự ấm áp của một gia đình, khiến cho Âu Tử Tuyết trong lòng mỉm cười, càng quyết tâm phải bảo vệ gia đình này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook