Nữ Bác Sĩ Ở Viễn Cổ
-
Chương 11: Bí kíp theo đuổi bạn đời: Hợp ý
Hai ngày nay Địch Á rất khổ não.
Mấy ngày trước tâm tình của Trác Ngọc không được tốt nên hắn liền suy nghĩ đưa cho cô ít đồ để cô vui vẻ. Vì vậy, hắn dậy sớm hơn bình thường, mỗi ngày đều săn những động vật khác nhau, để lại các loại da lông xinh đẹp, hái nhiều loại trái cây, tìm kiếm các loại đồ chơi đưa cho Trác Ngọc hi vọng cô có thể vui vẻ.
Hôm nay, Địch Á về trễ hơn thường ngày một chút. Lúc ấy, Trác Ngọc đang cố gắng gỡ những sợi dây mây ra, nhe răng nhếch miệng muốn kéo thẳng những sợi dây mây đang cuốn vào nhau. Địch Á thần thần bí bí giấu hai tay ở sau lưng cười híp mắt gọi Trác Ngọc đứng lên, ý bảo muốn đưa đồ cho cô.
Trác Ngọc cảm thấy rất kỳ quái, ở đại lục này còn có đồ vật gì có thể hấp dẫn cô? Trừ về nhà, thứ cô thích nhất chỉ sợ là cái hòm dụng cụ của cô, chỉ là nó đã sớm bị Địch Á giấu đi, mặc cho cô đeo bám dai dẳng như thế nào, Địch Á cũng không chịu trả lại, vì vậy đã rất lâu rồi cô không nhắc tới chuyện này nữa. Chẳng lẽ hắn thay đổi chủ ý, nguyện ý trả lại hòm dụng cụ cho cô?
Đợi đến khi cô đứng dậy đi rửa tay thì cảm thấy Địch Á thả thứ gì đó lên đầu mình. Đến chỗ thùng gỗ nhìn thì thấy trên đầu cô có thêm một sợi lông vũ màu sắc sặc sỡ rất xinh đẹp, khiến cho Trác Ngọc vốn có bộ dạng tầm thường trở nên kiều diễm động lòng người.
Xoay người lại thì phát hiện hai mắt Địch Á không chuyển nhìn mình chằm chằm, hai mắt sáng lên khiến cho cô cảm thấy mình giống như miếng thịt nướng.
Địch Á lại cắm thêm mấy cây lông vũ lên đầu Trác Ngọc, lại sửa sang một hồi mới gật gật đầu.
Trác Ngọc lúc này mới nhìn thấy thứ mà Địch Á đang nắm trong tay. Đây là một loại động vật rất giống con gà, nhìn qua thì rất dịu ngoan, lông vũ toàn thân sáng rỡ. Cô nhận lấy động vật nhỏ từ trong tay Địch Á, nhìn lên nhìn xuống đánh giá một phen: “Không biết ăn động vật này thì sẽ có hương vị gì?”
Địch Á vừa nghe Trác Ngọc muốn ăn thì vội vàng đoạt lại.
“Con này là chim Phượng, không thể ăn.”
“Thôi đi, không thể ăn vậy anh bắt nó về làm gì? Chẳng lẽ để chơi?”
“Nàng không cảm thấy lông vũ rất đẹp ư? Hơn nữa ta bắt nó cũng không phải để chơi mà là muốn nàng vui vẻ nha.”
Thấy Trác Ngọc lại trở về chỗ cũ tiếp tục dệt chiếu, Địch Á cảm thấy tình hình này không giống như hắn đã nghĩ. Theo lý thuyết, giống cái tại Mê Huyễn đại lục đều yêu thích lông vũ của chim Phượng, nếu có được mấy cây lông vũ, giống cái bọn họ nhất định sẽ khoe khoang khắp nơi.
Phải biết rằng số lượng chim Phượng rất ít, hơn nữa rất khó bắt. Chim Phượng có lông vũ xinh đẹp dị thường lại càng khó bắt hơn, vì vậy nếu người thú nào có thể bắt được chim Phượng đực thì người đó sẽ được coi là anh hùng.
Quan trọng hơn là lông vũ của chim Phượng tượng trưng cho bạn đời, nếu giống đực có thể lấy được lông vũ của chim Phượng rồi tỏ tình với giống cái mà mình yêu thích thì cho dù giống cái có kiêu ngạo cỡ nào cũng sẽ đồng ý.
Nhưng tại sao giống cái nhà mình lại không có phản ứng?
Trên đại lục này bất kỳ một người thú nào sau khi lấy được lông vũ mà mình yêu thích đều sẽ thả chim Phượng đi mà giống cái nhà mình thì tốt rồi, không chỉ không có phản ứng lại còn muốn ăn chim Phượng, chẳng lẽ nàng không biết chim Phượng rất trân quý sao?
Địch Á nhẹ nhàng vuốt ve lông vũ trên người chim Phượng, trong lòng giống như đưa đám: “Giống cái không thích lông chim Phượng sao?”
Thích em gái anh. Ăn cũng không ăn được, mặc cũng không mặc được, còn có ai rảnh rỗi để mà thích lông chim sao?
Địch Á nghĩ mãi cũng không ra, chỉ có thể cho là giống cái nhà mình cùng người khác có chút khác biệt.
Dệt hết dây mây, Trác Ngọc lại bắt đầu quét dọn sơn động. Tuy rằng trong sơn động không có gì bẩn, nhưng Trác Ngọc có chút thích sạch sẽ, mỗi ngày không quét dọn một chút, trong lòng cô sẽ cảm thấy không thoải mái.
Chớp mắt mùa nóng đã qua vài ngày, trong những ngày qua vào những lúc Địch Á đi săn, Trác Ngọc sẽ ra khỏi sơn động tùy tiện chọn một phương hướng để đi, hy vọng có thể tìm được nơi mà cô và Địch Á đã gặp nhau lúc đầu.
Mỗi lần đều đi đến khi không chịu nổi ánh sáng mặt trời mới chịu quay trở về. Khi trở về thường gặp được Địch Á đi săn trở về.
Địch Á thấy cô đầu đầy mồ hôi thở hổn hển cũng biết Trác Ngọc đã đi ra ngoài một thời gian dài. Mặc dù hắn không trách cứ Trác Ngọc, nhưng lại luôn bày ra dáng vẻ mẹ kế, rất là không vui khi cô chạy loạn.
Cuối cùng vẫn là Trác Ngọc phá vỡ trầm mặc. Vào một ngày khi Trác Ngọc đi về phía sau sơn động thì phát hiện một loại cây giống cây chuối tây. Cô nhớ lúc trước khi đi qua nơi này cũng không có thấy loại thực vật này nhưng bây giờ lại cao bốn, năm thước. Lá của loại thực vật này có hình tròn, trái cây có vị mặn mặn, lá cũng có chút mặn.
Nếm được vị mặn, Trác Ngọc nhất thời lệ rơi đầy mặt. Đã lâu rồi cô chưa ăn muối, cũng sắp không nhớ được vị muối là như nào rồi.
Cô đặt tên cho loại cây này là chuối tây tròn. Cô dùng đao xương cắt lấy một ít lá cây cùng trái cây, sau đó trở lại sơn động. Cũng mặc kệ Địch Á đang nướng thịt, cô kéo hắn vô cùng hưng phấn nói: “Địch Á, về sau chúng ta có muối ăn rồi, rốt cuộc mỗi ngày không cần ăn cái loại thịt nướng không có mùi vị kia nữa rồi.”
Cô dùng nước rửa một cái lá, xé một phần nhỏ bao lấy thịt nướng ăn thử. Mùi vị vừa vặn, vì vậy liền nhét mạnh miếng thịt nướng đang cầm trong tay vào miệng Địch Á, ý bảo hắn nếm thử một chút.
Địch Á vốn đang tức giận Trác Ngọc, nhưng nhai miếng thịt trong miệng hắn lại trở nên mất bình tĩnh. Đây rốt cuộc là thứ gì, ăn cùng thịt nướng lại có mùi vị ngon như vậy.
“Đây là cái gì mà có mùi vị ngon như vậy?”
“Tôi biết anh cũng sẽ thích mà. Tôi gọi nó là quả chuối tây, lá cây này còn có thể xào ăn cũng có thể nấu cháo nha. Như vậy về sau chúng ta có thể ăn ngon hơn rồi. Chỉ là bây giờ vẫn không có nồi thôi.” Nói xong cô còn thở dài một hơi.
Địch Á dùng lá chuối tây tròn bọc rất nhiều thịt nướng đưa cho Trác Ngọc. Thì ra mấy ngày nay nàng đi tìm đồ ăn, so với lông vũ có vẻ nàng thích đồ thực dụng hơn. Về sau phải quan sát thêm xem nàng yêu thích cái gì, đưa cũng phải đưa đồ nàng thích mới được.
Địch Á thầm tự trách bản thân đã trách lầm nàng, may mà nàng không tức giận với mình. Tại sao mình lại vô dụng như vậy, tại sao có thể để cho nàng đi lại dưới ánh mặt trời nóng bỏng như vậy. Nếu nàng ngất xỉu vào lúc mình không có ở bên cạnh thì sẽ rất nguy hiểm.
“Ngọc nhi, về sau nàng không cần đi tìm đồ ăn nữa. Nàng xem da của nàng phơi nắng cũng đã bị thương rồi. Nàng yên tâm, về sau ta đảm bảo sẽ săn nhiều con mồi hơn, tìm kiếm nhiều thực vật cùng trái cây cho nàng ăn.”
Trác Ngọc đang vui vẻ ăn nghe được lời nói của Địch Á thì bị nghẹn. Miếng thịt đang chắn ngang cổ họng lên không được mà xuống cũng không xong. Nói giỡn sao, nếu không để cô đi ra ngoài, vậy làm sao cô có thể tìm được cái hòm dụng cụ của mình, làm sao có thể tìm được đường về nhà.
Cô ráng sức nuốt miếng thịt đang chắn ngang cổ họng xuống, yếu ớt hỏi: “Nếu không tôi và anh cùng đi, khi đó anh hái trái cây gì thì tôi có thể thử ngay, nếu không anh cũng không biết tôi thích mùi vị gì.”
“Không cần, ta sẽ mang về cho nàng ăn thử, hơn nữa…”
Hắn chỉ tay vào mặt trời ở trên cao: “Ánh mặt trời sẽ làm nàng bị thương, ta không muốn nàng bị thương.”
Địch Á nghiêm túc nói. Trác Ngọc cảm thấy nếu mình không chấp nhận ý kiến của hắn, thì rất xin lỗi dụng tâm lương khổ của hắn rồi.
Cô vẫn cố gắng thuyết phục hắn từng bước: “Tôi dùng lá cây chuối tây tròn này để ngăn cản ánh mặt trời. Lúc nãy trên đường về tôi đã dùng nó, chỉ cần chồng thêm mấy cái lá lên là sẽ không bị thương, không tin anh nhìn xem.”
Trác Ngọc lấy mấy cái lá đã cất kỹ xếp lên nhau, dùng dây mây cố định thắt lại chỗ cằm làm thành cái mũ. Dưới ánh mặt trời chói chang lại đội vào đầu cho Địch Á để hắn cảm thụ.
“Hơn nữa tôi thử mùi vị ngay tại chỗ, nếu không thích ăn thì không cần mang về, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian. Huống chi anh đã nói mùa tuyết không có nhiều thức ăn, thừa dịp hiện tại kiếm nhiều thức ăn một chút còn có thể để dành đến mùa tuyết, như vậy chúng ta sẽ không bị đói rồi. Anh nói xem có đúng hay không?”
Địch Á “nghiêng” đầu nửa ngày, phát giác Trác Ngọc nói không sai, nhất là chuyện tìm kiếm thức ăn để lưu giữ đến mùa tuyết khiến hắn không thể cãi lại. Phải biết rất nhiều người thú đã chết trong mùa tuyết ở Mê Huyễn đại lục, đặc biệt là giống cái lại chiếm đa số. Không chỉ bởi vì thân thể giống cái yếu đuối không chịu được rét lạnh mà còn vì thiếu thốn thức ăn.
Trác Ngọc nói ra lý do khiến Địch Á không thể cự tuyệt, mặc dù hắn đồng ý mang theo Trác Ngọc cùng đi săn thú, nhưng hắn cho rằng Trác Ngọc sẽ không kiên trì được lâu. Dù sao giống cái mảnh mai không chịu được sẽ khóc to thôi.
Nhưng hắn không ngờ là Trác Ngọc vẫn kiên trì được, điều này khiến hắn kinh ngạc không thôi. Dĩ nhiên đây là nói sau.
- Hết chương 11 -
Mấy ngày trước tâm tình của Trác Ngọc không được tốt nên hắn liền suy nghĩ đưa cho cô ít đồ để cô vui vẻ. Vì vậy, hắn dậy sớm hơn bình thường, mỗi ngày đều săn những động vật khác nhau, để lại các loại da lông xinh đẹp, hái nhiều loại trái cây, tìm kiếm các loại đồ chơi đưa cho Trác Ngọc hi vọng cô có thể vui vẻ.
Hôm nay, Địch Á về trễ hơn thường ngày một chút. Lúc ấy, Trác Ngọc đang cố gắng gỡ những sợi dây mây ra, nhe răng nhếch miệng muốn kéo thẳng những sợi dây mây đang cuốn vào nhau. Địch Á thần thần bí bí giấu hai tay ở sau lưng cười híp mắt gọi Trác Ngọc đứng lên, ý bảo muốn đưa đồ cho cô.
Trác Ngọc cảm thấy rất kỳ quái, ở đại lục này còn có đồ vật gì có thể hấp dẫn cô? Trừ về nhà, thứ cô thích nhất chỉ sợ là cái hòm dụng cụ của cô, chỉ là nó đã sớm bị Địch Á giấu đi, mặc cho cô đeo bám dai dẳng như thế nào, Địch Á cũng không chịu trả lại, vì vậy đã rất lâu rồi cô không nhắc tới chuyện này nữa. Chẳng lẽ hắn thay đổi chủ ý, nguyện ý trả lại hòm dụng cụ cho cô?
Đợi đến khi cô đứng dậy đi rửa tay thì cảm thấy Địch Á thả thứ gì đó lên đầu mình. Đến chỗ thùng gỗ nhìn thì thấy trên đầu cô có thêm một sợi lông vũ màu sắc sặc sỡ rất xinh đẹp, khiến cho Trác Ngọc vốn có bộ dạng tầm thường trở nên kiều diễm động lòng người.
Xoay người lại thì phát hiện hai mắt Địch Á không chuyển nhìn mình chằm chằm, hai mắt sáng lên khiến cho cô cảm thấy mình giống như miếng thịt nướng.
Địch Á lại cắm thêm mấy cây lông vũ lên đầu Trác Ngọc, lại sửa sang một hồi mới gật gật đầu.
Trác Ngọc lúc này mới nhìn thấy thứ mà Địch Á đang nắm trong tay. Đây là một loại động vật rất giống con gà, nhìn qua thì rất dịu ngoan, lông vũ toàn thân sáng rỡ. Cô nhận lấy động vật nhỏ từ trong tay Địch Á, nhìn lên nhìn xuống đánh giá một phen: “Không biết ăn động vật này thì sẽ có hương vị gì?”
Địch Á vừa nghe Trác Ngọc muốn ăn thì vội vàng đoạt lại.
“Con này là chim Phượng, không thể ăn.”
“Thôi đi, không thể ăn vậy anh bắt nó về làm gì? Chẳng lẽ để chơi?”
“Nàng không cảm thấy lông vũ rất đẹp ư? Hơn nữa ta bắt nó cũng không phải để chơi mà là muốn nàng vui vẻ nha.”
Thấy Trác Ngọc lại trở về chỗ cũ tiếp tục dệt chiếu, Địch Á cảm thấy tình hình này không giống như hắn đã nghĩ. Theo lý thuyết, giống cái tại Mê Huyễn đại lục đều yêu thích lông vũ của chim Phượng, nếu có được mấy cây lông vũ, giống cái bọn họ nhất định sẽ khoe khoang khắp nơi.
Phải biết rằng số lượng chim Phượng rất ít, hơn nữa rất khó bắt. Chim Phượng có lông vũ xinh đẹp dị thường lại càng khó bắt hơn, vì vậy nếu người thú nào có thể bắt được chim Phượng đực thì người đó sẽ được coi là anh hùng.
Quan trọng hơn là lông vũ của chim Phượng tượng trưng cho bạn đời, nếu giống đực có thể lấy được lông vũ của chim Phượng rồi tỏ tình với giống cái mà mình yêu thích thì cho dù giống cái có kiêu ngạo cỡ nào cũng sẽ đồng ý.
Nhưng tại sao giống cái nhà mình lại không có phản ứng?
Trên đại lục này bất kỳ một người thú nào sau khi lấy được lông vũ mà mình yêu thích đều sẽ thả chim Phượng đi mà giống cái nhà mình thì tốt rồi, không chỉ không có phản ứng lại còn muốn ăn chim Phượng, chẳng lẽ nàng không biết chim Phượng rất trân quý sao?
Địch Á nhẹ nhàng vuốt ve lông vũ trên người chim Phượng, trong lòng giống như đưa đám: “Giống cái không thích lông chim Phượng sao?”
Thích em gái anh. Ăn cũng không ăn được, mặc cũng không mặc được, còn có ai rảnh rỗi để mà thích lông chim sao?
Địch Á nghĩ mãi cũng không ra, chỉ có thể cho là giống cái nhà mình cùng người khác có chút khác biệt.
Dệt hết dây mây, Trác Ngọc lại bắt đầu quét dọn sơn động. Tuy rằng trong sơn động không có gì bẩn, nhưng Trác Ngọc có chút thích sạch sẽ, mỗi ngày không quét dọn một chút, trong lòng cô sẽ cảm thấy không thoải mái.
Chớp mắt mùa nóng đã qua vài ngày, trong những ngày qua vào những lúc Địch Á đi săn, Trác Ngọc sẽ ra khỏi sơn động tùy tiện chọn một phương hướng để đi, hy vọng có thể tìm được nơi mà cô và Địch Á đã gặp nhau lúc đầu.
Mỗi lần đều đi đến khi không chịu nổi ánh sáng mặt trời mới chịu quay trở về. Khi trở về thường gặp được Địch Á đi săn trở về.
Địch Á thấy cô đầu đầy mồ hôi thở hổn hển cũng biết Trác Ngọc đã đi ra ngoài một thời gian dài. Mặc dù hắn không trách cứ Trác Ngọc, nhưng lại luôn bày ra dáng vẻ mẹ kế, rất là không vui khi cô chạy loạn.
Cuối cùng vẫn là Trác Ngọc phá vỡ trầm mặc. Vào một ngày khi Trác Ngọc đi về phía sau sơn động thì phát hiện một loại cây giống cây chuối tây. Cô nhớ lúc trước khi đi qua nơi này cũng không có thấy loại thực vật này nhưng bây giờ lại cao bốn, năm thước. Lá của loại thực vật này có hình tròn, trái cây có vị mặn mặn, lá cũng có chút mặn.
Nếm được vị mặn, Trác Ngọc nhất thời lệ rơi đầy mặt. Đã lâu rồi cô chưa ăn muối, cũng sắp không nhớ được vị muối là như nào rồi.
Cô đặt tên cho loại cây này là chuối tây tròn. Cô dùng đao xương cắt lấy một ít lá cây cùng trái cây, sau đó trở lại sơn động. Cũng mặc kệ Địch Á đang nướng thịt, cô kéo hắn vô cùng hưng phấn nói: “Địch Á, về sau chúng ta có muối ăn rồi, rốt cuộc mỗi ngày không cần ăn cái loại thịt nướng không có mùi vị kia nữa rồi.”
Cô dùng nước rửa một cái lá, xé một phần nhỏ bao lấy thịt nướng ăn thử. Mùi vị vừa vặn, vì vậy liền nhét mạnh miếng thịt nướng đang cầm trong tay vào miệng Địch Á, ý bảo hắn nếm thử một chút.
Địch Á vốn đang tức giận Trác Ngọc, nhưng nhai miếng thịt trong miệng hắn lại trở nên mất bình tĩnh. Đây rốt cuộc là thứ gì, ăn cùng thịt nướng lại có mùi vị ngon như vậy.
“Đây là cái gì mà có mùi vị ngon như vậy?”
“Tôi biết anh cũng sẽ thích mà. Tôi gọi nó là quả chuối tây, lá cây này còn có thể xào ăn cũng có thể nấu cháo nha. Như vậy về sau chúng ta có thể ăn ngon hơn rồi. Chỉ là bây giờ vẫn không có nồi thôi.” Nói xong cô còn thở dài một hơi.
Địch Á dùng lá chuối tây tròn bọc rất nhiều thịt nướng đưa cho Trác Ngọc. Thì ra mấy ngày nay nàng đi tìm đồ ăn, so với lông vũ có vẻ nàng thích đồ thực dụng hơn. Về sau phải quan sát thêm xem nàng yêu thích cái gì, đưa cũng phải đưa đồ nàng thích mới được.
Địch Á thầm tự trách bản thân đã trách lầm nàng, may mà nàng không tức giận với mình. Tại sao mình lại vô dụng như vậy, tại sao có thể để cho nàng đi lại dưới ánh mặt trời nóng bỏng như vậy. Nếu nàng ngất xỉu vào lúc mình không có ở bên cạnh thì sẽ rất nguy hiểm.
“Ngọc nhi, về sau nàng không cần đi tìm đồ ăn nữa. Nàng xem da của nàng phơi nắng cũng đã bị thương rồi. Nàng yên tâm, về sau ta đảm bảo sẽ săn nhiều con mồi hơn, tìm kiếm nhiều thực vật cùng trái cây cho nàng ăn.”
Trác Ngọc đang vui vẻ ăn nghe được lời nói của Địch Á thì bị nghẹn. Miếng thịt đang chắn ngang cổ họng lên không được mà xuống cũng không xong. Nói giỡn sao, nếu không để cô đi ra ngoài, vậy làm sao cô có thể tìm được cái hòm dụng cụ của mình, làm sao có thể tìm được đường về nhà.
Cô ráng sức nuốt miếng thịt đang chắn ngang cổ họng xuống, yếu ớt hỏi: “Nếu không tôi và anh cùng đi, khi đó anh hái trái cây gì thì tôi có thể thử ngay, nếu không anh cũng không biết tôi thích mùi vị gì.”
“Không cần, ta sẽ mang về cho nàng ăn thử, hơn nữa…”
Hắn chỉ tay vào mặt trời ở trên cao: “Ánh mặt trời sẽ làm nàng bị thương, ta không muốn nàng bị thương.”
Địch Á nghiêm túc nói. Trác Ngọc cảm thấy nếu mình không chấp nhận ý kiến của hắn, thì rất xin lỗi dụng tâm lương khổ của hắn rồi.
Cô vẫn cố gắng thuyết phục hắn từng bước: “Tôi dùng lá cây chuối tây tròn này để ngăn cản ánh mặt trời. Lúc nãy trên đường về tôi đã dùng nó, chỉ cần chồng thêm mấy cái lá lên là sẽ không bị thương, không tin anh nhìn xem.”
Trác Ngọc lấy mấy cái lá đã cất kỹ xếp lên nhau, dùng dây mây cố định thắt lại chỗ cằm làm thành cái mũ. Dưới ánh mặt trời chói chang lại đội vào đầu cho Địch Á để hắn cảm thụ.
“Hơn nữa tôi thử mùi vị ngay tại chỗ, nếu không thích ăn thì không cần mang về, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian. Huống chi anh đã nói mùa tuyết không có nhiều thức ăn, thừa dịp hiện tại kiếm nhiều thức ăn một chút còn có thể để dành đến mùa tuyết, như vậy chúng ta sẽ không bị đói rồi. Anh nói xem có đúng hay không?”
Địch Á “nghiêng” đầu nửa ngày, phát giác Trác Ngọc nói không sai, nhất là chuyện tìm kiếm thức ăn để lưu giữ đến mùa tuyết khiến hắn không thể cãi lại. Phải biết rất nhiều người thú đã chết trong mùa tuyết ở Mê Huyễn đại lục, đặc biệt là giống cái lại chiếm đa số. Không chỉ bởi vì thân thể giống cái yếu đuối không chịu được rét lạnh mà còn vì thiếu thốn thức ăn.
Trác Ngọc nói ra lý do khiến Địch Á không thể cự tuyệt, mặc dù hắn đồng ý mang theo Trác Ngọc cùng đi săn thú, nhưng hắn cho rằng Trác Ngọc sẽ không kiên trì được lâu. Dù sao giống cái mảnh mai không chịu được sẽ khóc to thôi.
Nhưng hắn không ngờ là Trác Ngọc vẫn kiên trì được, điều này khiến hắn kinh ngạc không thôi. Dĩ nhiên đây là nói sau.
- Hết chương 11 -
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook